Moi Tinh Dau
"#Alex móc khoá cầu lông ". Buổi chiều Orm đang lướt điện thoại, thình lình tin tức của Alex xuất hiện, sau hôm đó, có lẽ vì cô cứ âm thầm vào xem thông tin của Alex trên các page fans nên vô tình cứ có tin nào mới, không sớm thì muộn cũng hiện trên new feed của cô.[Được biết, đội tuyển cầu lông vừa qua có một đợt tập huấn ngắn ngày, quán quân Thế vận hội Olympic ở sân bay phong thái như cũ, có fans hâm mộ phát hiện trong các ảnh chụp đội tuyển có một tấm chụp Alex, trên ba lô thình lình treo một cái móc khoá rất đáng yêu, lông xù xù hình cầu lông, Quán quân Olympic cũng có "trái tim công chúa" rất dễ thương,.....]Orm nhìn tin tức ngẩn người một lúc, ngón tay không tự chủ mà zoom vào ảnh xem kỹ.Đó là một bức ảnh fans chụp, cậu không nhìn vào máy ảnh mà chỉ để lại bóng dáng nghiêng, cũng đủ khiến người khác chú ý. Bởi vì luyện tập thường xuyên dáng người Alex rất chuẩn, cậu đứng dựa ở cổng ra, trong lúc chờ đồng đội tập hợp, màu xanh áo đội tuyển, tai nghe đen quấn quanh tai, trước ngực còn đeo vòng hoa fans tặng, phía sau lưng cõng cặp sách trên cặp treo một cái móc khoá hình cầu lông.Ánh mắt Orm từ trên ảnh chụp dời đi, ngược lại nhìn về phía góc tường trên balo cũng treo một móc khoá hình cầu lông, mặt trên cũng có lông xù xù, trùng với cái trên balo của Alex bị chụp phải. Cái móc khoá này thực ra là món quà mà cô đã tặng cho Alex. Đợt đó, bộ sưu tập đồ chơi Jellycat bản thể thao đã bán hết sạch. Cô còn cố tình tìm rất nhiều cửa hàng để hỏi mua nhưng không nơi nào còn cả. Đều sould out hết, cuối cùng đành phải đưa giá cao hơn mấy lần để mua từ những người sưu tầm, làm quà tặng cậu ấy.Orm nhìn chằm chằm vào cái móc khoá, cảm giác như những suy nghĩ trong đầu đang xoay vòng. Tại sao bây giờ cậu ấy lại vẫn đeo một cái trên ba lô như vậy?Lúc này, bốn người họ đang ngồi trong taxi chuẩn bị trở về khu huấn luyện của đội cầu lông. Là nữ sinh duy nhất, Popor ngồi ở ghế phụ, ba người còn lại ngồi ở hàng ghế sau.Những người trong đội cầu lông đều cao ráo, ba chàng trai ngồi gần nhau trông có vẻ hơi chật chội. Tuy nhiên, Dechapol vẫn lén nhìn vào điện thoại của Kunlavut và nói: "Có gì mà kích động, em không biết là khi một cô gái nói 'tôi đi tắm' thì có nghĩa là cô ấy không muốn tiếp tục nói chuyện với em sao?" Anh thấy cậu em của mình kích động khi nhận được tin nhắn của crush nhịn không được mà nổi lên tâm tư muốn trêu chọc.Kunlavut dù bị Dechapol dội nước lạnh, vẫn nhiệt tình phản bác: "Anh thì hiểu gì chứ. Con gái trả lời tin nhắn là có ý đấy. Nếu không thích sao lại trả lời tin nhắn của em, tóm lại có cơ hội. Đúng không, P'Popor?"Popor dù bất ngờ vì Kunlavut nhắc đến mình, vẫn vui vẻ đáp lại: "Em hỏi chị, chị biết hỏi ai. Nhưng mà theo kinh nghiệm của chị, cô ấy có vẻ cũng có ý với em. Chỉ cần em chủ động hơn, chắc chắn sẽ thành công."Nói xong, cô quay lại nhìn qua kính chiếu hậu về phía Alex. Anh vẫn im lặng, dường như không quan tâm đến cuộc trò chuyện. Nhưng khi nghe những lời của Popor, Alex nhẹ nhàng thở dài. Trong giây phút đó, Popor cảm giác như ánh mắt cậu ẩn chứa một nỗi buồn sâu kín.Chuyện của Alex và Orm cô cũng biết chút ít, mấy tuần rồi nhìn Alex suy sụp tinh thần như vậy cô một phần cũng hiểu được lý do. Chuyện tình cảm đúng là quá mệt mỏi, toàn gây phiền não mình. Kunlavut hài lòng cười và nói: "Vẫn là P'Popor hiểu em."Nói xong, cậu lại gửi nhắn tin cho cô gái đó, tin vừa gửi đi, Dechapol tò mò mà thò đầu qua: "Em nhắn cái gì?""Anh xê ra, liên quan gì đến anh?" Khunlavut vội vàng đem điện thoại khóa màn hình úp vào lòng bàn tay.Dechapol xích tới từng chút một nói: "Không cần anh làm quân sư cho em sao? Cho em vài ý kiến hay, tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, em, anh, Alex, tuyệt đối giúp em đem cô bé đó tán đổ!" Nói xong, Dechapol còn dùng khuỷu tay chọc chọc Alex, "Đúng không, Alex?"Khunlavut suy tư một lát cảm thấy lời Dechapol nói cũng không phải không có lý, cậu lại lần nữa mở ra khóa màn hình, cho mọi người xem tin nhắn mà cậu vừa gửi đi. Kunlavut: Xin chào, xin tự giới thiệu một chút, tôi kêu Kunlavut, là một vận động viên cầu lông đôi nam, nếu bạn tra cứu GG, có thể kiếm được thông tin của tôi trên đó.Dechapol xem xong liền che miệng lại cười trộm: "Ha ha ha, vừa nhắn tin đầu tiên đã khoe khoang chính mình có thể lên GG tìm kiếm? Em tính làm con công xoè đuôi à."Kunlavut tức giận mà nói: "Con gái không phải theo đuổi là được, phải dựa vào lực hấp dẫn, em phải đem sở trường của mình phơi ra, phải có điểm sáng thu hút được cô ấy, cô ấy mới cho em cơ hội, anh có hiểu hay không?""Alex, em cảm thấy tin nhắn đầu tiên Kun nó nhắn thế nào?" Dechapol sờ sờ cằm, đưa điện thoại sang truy vấn Alex, "Hai anh em mình làm quân sư quạt mo cho nó, em nói xem trước kia em làm như thế nào để tán con gái?"Alex gỡ kính râm trên cổ áo xuống mang ở mắt, đôi tay ôm cánh tay làm ra bộ buồn ngủ, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Em không biết, em còn chưa chính thức hẹn hò đã bị đá. Không đảm đương nổi chức quân sư đâu."Nghe vậy, vẫn luôn ngồi ở ghế phụ Popor đột nhiên tò mò lên, Alex ít khi trực tiếp nhắc đến chuyện này, cô rất tò mò nhưng dù sao cũng là việc cá nhân, cô cũng không dám hỏi quá sâu, bây giờ lại có cơ hội: "Alex, em nói cho bọn chị nghe một chút về mối tình đầu đó đi.""Ha, cái này anh cũng tò mò, Alex em đẹp trai như vậy, thành tích thi đấu lại tốt, trước giờ chưa yêu đương hơi bị hiếm đó, còn bị đá nữa càng hiếm hơn, em làm gì có lỗi à." Nói tới đây Kunlavut cũng có hứng thú, không thể ức chế hưng phấn mà nói, "Cậu bị đá á? Nói tớ nghe một chút, tớ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để yêu đương."Thấy mọi người đều chờ mong mà nhìn mình, muốn nghe cậu kể, Alex đành phải chọn lựa một chút ký ức đem ra chia sẻ một chút, cậu tháo xuống kính râm, biểu tình nhàn nhạt mà nói: "Ít nhất người ta yêu nhau rồi chia tay mới luỵ. Còn em lại phải move on khỏi mối quan hệ khi em và họ còn chưa là gì của nhau. Anh nói xem em cho cậu ấy được kinh nghiệm gì. Làm sao để không khóc khi bị từ chối hả?""Mẹ ơi!!! Thảm!!" Kunlavut hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn về phía bên cạnh Dechapol cùng băng ghế trước Popor nói: "Em chung phòng với Alex đợt huấn luyện này, em có thể bảo đảm Alex cảm tình sinh hoạt tuyệt đối trong sạch, em lúc trước còn tưởng giống như kiểu vừa đẹp trai, vừa thành tích tốt, gia đình lại nổi tiếng, như cậu ta bên trong di động không có mười thì đến tám cô gái liên hệ mỗi ngày đó, nhưng mà, thật không có. Huấn luyện nữa tháng tối nào cũng chỉ gọi về nhà. Quả thật tin đồn trên mạng không nên tin."Dechapol lại nói: "Anh còn tưởng em út của chúng ta thuộc về dễ thương ngây thơ, căn bản đối với phụ nữ không có hứng thú chỉ tập trung huấn luyện chứ." Anh vỗ vỗ vai Alex nói tiếp,"Không nghĩ tới nha, nhóc này không phải không có hứng thú, mà là âm thầm lặng lẽ. Chỉ có điều sao lại thất bại rồi, ai vậy? Ai từ chối em trai anh, nói anh nghe xem nào?"Popor chen ngang lời Dechapol: "Anh đừng ngắt lời Alex, bọn em đều chờ để nghe tiếp mà."Kunlavut cũng nhìn Alex: "Ha ha, kể lại chi tiết chút đi."Alex tự biết mình đã bị quay quanh, cố tình chỗ này còn cách khu huấn luyện hơn mười phút chạy xe, không nói không được."Mọi ngươi muốn biết cái gì?" Alex lấy bất biến ứng vạn biến, chuẩn bị trả lời có lệ bọn họ mấy câu để lừa dối cho qua."Vì cái gì chia tay?""Cô ấy là kiểu con gái như thế nào?"Kunlavut cùng Dechapol trăm miệng một lời hỏi, Kunlavut quan tâm việc tại sao Alex ưu tú như thế lại bị từ chối, mà Dechapol lại tò mò về kiểu con gái mà Alex sẽ thích. Câu hỏi của Kunlavut quá bén nhọn, làm Alex không tự chủ được mà nhớ tới buổi chiều hôm đó.Orm không chút biểu tình hỡ hững mà nhìn cậu nói, cô ấy không thích cậu, muốn dừng lại, đừng làm phiền cô ấy nữa. Rồi bỏ lại mấy câu không đau không ngứa chúc phúc, quay đầu rời đi, bỏ rơi cậu lại trong chiếc xe việt dã trên ngọn đồi đó.Orm không nhìn lại, Alex ngồi trong xe rất lâu rất lâu, lần đầu tiên Alex cảm giác được Bangkok lạnh lẽo lúc trời hè.Kunlavut vẫn tò mò không ngừng réo cậu trả lời. Alex không cho phép mình đem việc Orm không thích mình nói ra cũng không dám nói.Cậu lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị chỉ trả lời câu hỏi của Dechapol."Cô ấy rất dễ thương, đôi mắt to to ánh nâu trông rất đẹp, khuôn mặt nhỏ, cười rộ lên ngọt ngào, giọng nói đáng yêu. Cũng rất hoạt bát." Alex chính mình cũng chưa phát hiện khi cậu nhắc đến Orm ngữ khí rất ôn nhu, ánh mắt cũng dịu dàng, "Thật ra, những điều này so với tính cách của cô ấy thì không có gì to tát. Mặc dù cô ấy trông có vẻ vô tư, vui vẻ, nhưng thực ra cô ấy là người có đầy nghị lực và dũng khí. Em thích cô ấy, dù gặp phải chuyện gì, cô ấy luôn có thể cười đối mặt với mọi khó khăn. Giống như một đứa trẻ được nuôi dạy trong vô vàng tình yêu thương nên cô ấy cũng đối xử chân thành và yêu thương tất cả mọi người. Em rất thích cô ấy, chỉ là cô ấy không thích em."Mọi người đều nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Alex, đặc biệt là khi anh nhắc đến mối tình đầu, giọng nói đầy quyến luyến là điều không thể che giấu được."Hừm..." Kunlavut sờ cằm, nghiêm túc nói với Dechapol, "Anh, với kinh nghiệm tình yêu của em, Alex chắc chắn là vẫn còn thích cô gái đó, à không vẫn luỵ người ta lên bờ xuống ruộng."Alex chỉ có thể cười khổ, trong ánh mắt hiện lên một chút tự giễu, nhưng cuối cùng vẫn không giải thích gì.Dechpol nhận ra Alex đang buồn, anh thở dài, vỗ nhẹ lên vai Alex và nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Cũng đâu có gì đâu, sao phải yêu đơn phương một người không thích mình?"Chiếc xe cuối cùng cũng đến khu huấn luyện, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng chia nhau đi về ký túc xá được phân trước đó. Họ huấn luyện khép kín ở Đan Mạch 2 tuần, về căn cứ đóng cửa huấn luyện tiếp hai tuần nữa.Vài người vừa trò chuyện vừa đi đến khu ký túc xá. Alex rất quen thuộc với từng cái cây ngọn cỏ nơi đây. Khi đi ngang qua khu ký túc xá nữ, anh còn quay đầu lại nói với Popor:"Ký túc xá nữ ở ngay đây, bọn em đi trước nhé."Popor, không khỏi gật đầu mỉm cười thay lời chào, khi nhìn Alex cô há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt lên lời.Thật ra đối với chuyện của Orm cô cũng lờ mờ đoán được, lúc trên xe nghe tận miệng Alex nói cô mới dám khẳng định thật sự hai đứa đã từng trong giai đoạn tìm hiểu, thảo nào dạo gần đây khi nói chuyện với Orm, con bé hay nói bóng nói gió hỏi thăm tình hình của Alex. Về phần quyết định của Orm cô cũng phần nào hiểu được:Hiện tại, Orm và Ling quá mức nổi tiếng, danh tiếng và cơ hội không chờ đợi ai, tuổi trẻ còn dài, người yêu có thể tim bất cứ lúc nào, nhưng sự nghiệp thì không phải lúc nào cũng lên như diều gặp gió. Với sức nóng của fandom và sự ủng hộ của cộng đồng, hai người họ chỉ có hai lựa chọn. Một là độc thân, hai là hẹn hò với nhau. Chỉ có hai con đường này mới giúp họ tránh được rủi ro. Orm hẹn hò trong giai đoạn này đúng là không khác nào mua dây buộc mình, huống hồ mạng xã hội hiện nay tiến hoá như vậy, việc người nổi tiếng hẹn hò bí mật mà không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào là điều gần như không thể.Orm làm như vậy cũng không phải là không đúng, suy cho cùng chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến con bé mà còn ảnh hưởng đến Ling Ling. Chỉ là cô lại thấy có phần tội cho Alex....Trên đường về ký túc xá nam, Kunlavut là người hào hứng nhất: "Cuối cùng cũng được đến tận hang ổ của Alex rồi!"Dechpol bật cười bất lực: "Sao em nói nghe như muốn làm thổ phỉ chiếm núi làm vua vậy?"Kunlavut bĩu môi: "Chứ sao nữa, không phải thổ vương thì là gì? Cậu ta chính là 'ngôi sao Tử Vi' ngàn năm mới gặp của đội tuyển Thái Lan. Hái hẳn hai huy chương Olympic em cá là huấn luyện viên chắc sắp lập đền thờ cậu ấy mất thôi.""Ôi trời, em cũng phải tập luyện thật chăm chỉ, năm sau đến Giải vô địch thế giới thì áp lực không nhỏ rồi." Khunlavut nghĩ đến giải đấu quốc tế là cảm thấy nhức đầu. Nếu như Olympic là để mang vinh quang về cho đất nước, thì giải vô địch thế giới lại là cuộc thi đấu vì danh tiếng cho từng vận động viên. "Alex Nannarpat Siributr, tôi ghét cậu! Được sống cùng thời với cậu đúng là một sự dày vò, bị đè bẹp hoàn toàn!"Alex không mang quá nhiều đồ, chỉ sắp xếp lại vài kiện hàng chuyển phát, sau đó thay quần áo rồi sang ký túc xá của Dechapol và Kunlavut để giúp họ sắp xếp.Kunlavut đang loay hoay với bộ chăn ga lộn xộn, thấy Alex bước vào thì mừng như bắt được vàng:
"Cuối cùng cậu cũng đến! Tớ bó tay với mấy thứ này rồi."Alex nhìn bộ chăn nhăn nhúm trong tay Kunlavut, không nói một lời, bước đến giúp. Anh gọn gàng rút ruột chăn ra khỏi vỏ:
"Đầu tiên, cậu phải kéo phần dài thành phần ngắn trước.""À, thế à?" Khunlavut gãi đầu cười ngượng, "Hèn gì tớ cứ thấy sao nó phồng lên kỳ kỳ..."Dechapol đứng bên cạnh liền mở miệng trêu chọc:
"Thôi đi, em vào phòng mà cứ mạnh miệng bảo chăn của đội tuyển cấp phát là hàng cao cấp. Dày hơn bình thường."Alex không nói gì, thành thạo bọc lại chăn. Chiều cao 1m9 rất có lợi trong trường hợp này, sải tay Alex rất dài, qua vài động tác, cậu nhanh chóng hoàn thành việc gấp chăn mà không cần ai giúp. Cuối cùng, cậu giũ mạnh chiếc chăn, khiến nó ôm sát gọn gàng vào giường.Kunlavut nhìn Alex với vẻ đầy ngưỡng mộ, còn làm bộ nũng nịu:
"Alex Siributr, cậu đúng là hoàn hảo! Nếu tôi là con gái chắc chắn phải gả cho cậu."Nói xong, cậu ta còn làm bộ đấm nhẹ vào ngực Alex, giọng giả vờ yếu ớt:
"Hứ! Cậu không giống mấy người tập thể thao xấu tính chút nào!"Dechapol suýt sặc nước miếng vì cười:
"Trời ơi, anh còn chưa ăn gì. Mầy làm anh muốn buồn nôn đấy."Alex cũng không chịu nổi, lạnh lùng ném chiếc chăn đã gấp xong lên giường Kunlavut. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Kunlavut liếc một cái sắc lẹm.Thấy Kunlavut cầm điện thoại, liên tục kiểm tra màn hình."Nhìn cái gì mà chăm chú thế? Người ta không trả lời đâu." Dechapol nói, ánh mắt đầy trêu chọc.Kunlavut thở dài:
"Haizzz..."Thấy Alex không hiểu chuyện gì, Dechapol cười khoái chí, giải thích:
"Cô gái kia nhắn lại cho nó, nhưng mà chỉ nhắn một câu thôi."[ Đã tra trên GG, cậu giỏi thật đấy. Hy vọng cậu chuyên tâm luyện tập và sớm ngày giành huy chương vàng Olympic. ]Kể xong, Dechapol cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Nhưng khi quay sang, anh phát hiện bầu không khí có gì đó kỳ lạ.Kunlavut không cười, điều này có thể hiểu được. Nhưng tại sao Alex cũng không cười nổi?Nghe Dechapol đọc lại tin nhắn, Alex chỉ cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Trong thoáng chốc, anh không phân định rõ cảm xúc của mình. Là đau lòng vì từng bị Orm từ chối, hay là cảm giác tiếc nuối thay cho Kunlavut, người cũng sắp chịu chung cảnh ngộ với cậu? Không đúng ít nhất cậu và Orm cũng có một quãng thời gian làm bạn vui vẻ, còn Kun đến cả cơ hội đi ăn với crush cũng không có, cậu ta còn thảm hơn cậu một chút."Ê, nghĩ gì thế?" Kunlavut vẫy tay trước mặt Alex, "Lời này đúng là mạnh sát thương thật. Nếu tớ có thành tích như cậu, cô ấy sẽ không nói thế đâu."Alex cụp mắt, giấu đi nỗi xót xa trong đáy lòng, bình thản hỏi:
"Vậy cậu trả lời lại thế nào?"Kunlavut lập tức đưa điện thoại cho anh xem:
"Tôi nhắn là: 'Ừ, cảm ơn lời chúc của cậu. Tôi sẽ cố gắng tập luyện. Còn cậu, cậu đang làm gì thế?' Thế mà cô ấy không trả lời lấy một chữ!"Ảnh đại diện của cô gái kia là một mặt trời nhỏ dễ thương, với nét vẽ đơn giản kèm khuôn mặt cười. Nhưng từ biểu cảm dễ thương đó lại thốt lên những lời từ chối phũ phàng nhất.Đúng là phụ nữ đã không yêu thì toàn là gai nhọn, đụng vào một cái là toàn vết đau.Kunlavut thở dài, chép miệng:"Haizz, cậu nói xem, tại sao người ta không thể thẳng thắn mà nói thích hay không thích? Cứ úp mở như vậy, làm tôi đau đầu muốn chết."Dechapol cười ngặt nghẽo:
"Đó gọi là nghệ thuật từ chối khéo. Cậu phải chấp nhận sự thật rằng không phải ai cũng như cậu, cứ gặp là bộc lộ hết cảm xúc."Alex không nói gì, chỉ cầm chiếc chăn trên tay, ánh mắt trầm tư. Trong lòng cậu, những lời của Kunlavut như một chiếc kim đâm sâu vào ký ức. Cậu nhớ lại hình ảnh cậu bên cạnh Orm, với đôi mắt nâu dịu dàng tưởng chừng sẽ dành cho cậu, cho đến khi cậu nhận lời từ chối thẳng thừng mới chậm rãi hiểu được, à thì ra là mình đang ảo tưởng. Cậu không trách cô, chỉ trách chính mình đã không đủ lý trí để nhận ra.Cảm thấy không khí hơi nặng nề, Dechapol chuyển chủ đề:
"Thôi, bỏ đi. Cả đội chuẩn bị vào giai đoạn huấn luyện cao điểm rồi, ai rảnh mà đi suy nghĩ chuyện yêu đương? Tập trung luyện tập đi, thắng vài giải lớn, đến lúc đó các cô gái sẽ tự tìm đến các cậu."Kunlavut phụng phịu:
"Không phải ai cũng như Alex đâu anh. Đẹp trai, tài năng, chẳng cần làm gì cũng có fan vây quanh."Alex lắc đầu:
"Đừng nói thế. Những thứ đó không làm cho ai đó yêu cậu thật lòng đâu. Nếu không có duyên, tất cả chỉ là phù du."Khi đêm buông xuống, Alex trở về phòng mình. Cậu ngồi trên giường, cầm chiếc móc khóa hình cầu lông mà Orm đã tặng, ngón tay vô thức vuốt ve lớp lông xù mềm mại.Trong lòng Alex hiện lên hàng loạt câu hỏi mà cậu không có câu trả lời. Vì sao Orm lại tặng cậu chiếc móc khóa này? Có phải cô từng có chút cảm tình nào với cậu, hay đó chỉ là một hành động vô tư, không gắn liền với cảm xúc sâu xa nào? Và quan trọng hơn, tại sao cậu vẫn không thể buông bỏ?Bên ngoài, tiếng cười nói của Kunlavut và Dechapol vẫn vọng lại. Alex nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường hắt lên những bóng cây lung linh. Trong lòng cậu, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng và nỗi nhớ không tên. Khẽ thở dài, nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Ngày mai là sẽ là một ngày dài....Bệnh viện Siriraj, Phòng bác sĩ Watthiem Wangthongthep."Sao Will không bắt máy? Cả Esther nữa?" Tiếng Dunk vọng vào, kèm theo tiếng đóng cửa khiến Wat nhấp nháy mắt mệt mỏi. Dunk đi thẳng tới ghế sofa, ngồi phụch xuống, vừa ngáp vừa than vãn."Will điều trị ngoại trú đến chiều, Esther đang phẫu thuật, hôm nay cậu ấy có ca đại phẫu đó." Wat nằm dài trên ghế mắt nhắm tịt, miệng lẩm bẩm giải thích."Nè!! Esther đúng đỉnh thật." Dunk quay quay cánh tay, miệng môi không ngừng"Chứ gì nữa. Ai như lũ lười biếng các cậu." Min vừa chơi game trên máy tính vừa đáp lại."Nè đừng có so sánh tớ với thằng Dunk." Wat lập tức ngồi dậy phản bát."Xong rồi đúng không Min? Cậu chết rồi kìa? Ăn thôi!""Ai. Cậu là con của thần xui xẻo hả? Vừa vào tớ đã thua."Trong lúc ba người ăn trưa, giọng Dunk lại tiếp tục vang lên. Hiếm khi cậu ta chịu dừng lại nói chuyện lúc đang ăn.- Cuối tuần bận không?"Sao?" Wat đáp- Có chuyện!- Nói đi. - Đợi cả đám tụ lại một chỗ rồi nói luôn."Đừng nói cậu đi vay nặng lãi đó nhé!" Min bất ngờ hét lên. Cô sợ hãi, mỗi lần Dunk muốn nói chuyện nghiêm túc nó không phải thất tình thì cũng vay nợ."Nè. Tớ có chuyện muốn nói thật mà." Dunk lên tiếng phản bát."Miễn là không phải mượn tiền thì muốn gì cứ nói đi." Wat khó khăn nuốt cơm xuống rồi nói với Dunk."Không thể tin được bọn tài phiệt, keo kiệt thật sự. Mở miệng ra là tiền. Khốn nạn." Dunk nhìn Wat môi vừa mấp mé vừa không ngừng chửi."Quá khốn nạn." Min mồi thêm."Tóm lại có nói không? Nếu không nói thì hai đứa bây ăn nhanh, rồi biến về phòng cho tớ ngủ." Wat nhìn Dunk miệng không chút ngượng ngùng lên tiếng."Có chuyện gì nói đi, dù có đi mượn nợ thì cũng nói đi. Đừng đợi Esther, tuần này cậu ấy không sống nổi đâu, cuối tuần chắc về nhà làm tu sĩ đó. Không đi đâu nổi đâu." Min nhìn Dunk nói"Cũng đừng đợi Will, cuối tuần nó lên chùa thăm chú rồi!" Wat cũng nhìn Dunk miệng nhả từng chữ một cung cấp thông tin lịch trình của Will.Dunk thở dài, ngồi ngay ngắn trên ghé, giọng nghiêm túc,"Mấy đứa à, nghe cho kỹ đây. Anh đây muốn yêu đương, bạn hai đứa muốn hẹn hò. Có người giới thiệu, gặp một lần thấy cũng thích hợp, nói xem tao nên yêu hẹn hò nghiêm túc rồi kết hôn không?""Mày muốn mượn bao nhiêu?" Wat bất lực nhìn Dunk. Cậu thà cho tiền Dunk còn hơn để nó hẹn hò, trời ạ cực hình.Min nghe xong cũng hết nói nổi, không có hứng ăn, trong cái nhóm này nói đến chuyện yêu đương, cô dính tam tai thì Dunk chính là thái tuế. Xui không thể tả, mỗi lần nó chia tay cả nhóm đều rất mệt mỏi. Cô cũng mệt mỏi, dạo này già rồi, không có sức đi quẩy để an ủi cậu ta. Biết trước như vậy cô đã sống đời sống tu sĩ như ba đứa còn lại có phải tốt hơn không? Nếu không phải nhà cô theo đạo thiên chúa chắc cô nói Will tìm cho mình cái phòng nào đó trong chùa của nhà Will, cô tá túc đỡ."Này nói thật nha, người như cậu đáng đi tu hơn Will đó, đừng làm khổ con gái nhà người ta. Khốn nạn.""Khốn nạn." Wat mồi thêm."Nè. Có xem tớ là bạn của các cậu không vậy hả? Chúng ta là tri âm tri kỷ mà.""Tri âm tri kỷ cái con khỉ." Wat đáp lại, môi mấp mé tính chửi tiếp thì chuông điện thoại reo."Sunarthok, cậu đợi chút.""Hai cậu ăn xong, dọn hộ tớ nhé!" Vừa nói Wat vừa đứng dậy rời đi."Ừ. để tớ." Min đáp lại, hai người nhìn Wat rời khỏi phòng, Trên hành lang dài sau cánh cửa, Wat vừa đi vừa nói, "Đừng nói với bệnh nhân vội. Năm phút nữa tớ sẽ gọi lại. Thế nhé!" ....Trong thang máy, Wat gọi điện cho Sunarthok."Ca mỗ được thực hiện rồi chứ?""Ừ. Đã ký xong ekip mổ rồi.""Wat à. Cảm ơn cậu.""Ơn nghĩ gì đâu. Khỏi đi, cúp máy đây. Nghỉ ngơi đi nhé.""Ừ.""Ừ."Khu khám bệnh nội trú Khoa Ngoại tổng quát.- Good afternoon, Bonjour!!! - Chào buổi chiều mọi người, chúng ta bắt đầu bắt đầu chứ. Giáo sư Dr. Varayu Prachayakul vừa rửa tay vừa nhìn đoàn người đối diện ông bất ngờ hỏi, "Kéo nhau đi cả đoàn thế này à?"Wat mỉm cười đáp lại thầy mình, "Kasidet là bác sĩ chủ trị. Samuel là bác sĩ thực tập. Em thì tất nhiên phải đi rồi.""Vậy đi thôi."Trên đường đi, Kasidet không ngừng cập nhật tình trạng bệnh nhân tái khám cho Giáo sư,"Bệnh nhân đã mổ cắt phần tế bào ung thư gan được 1 tuần. Kết quả CT hôm qua rất ổn nên đã tháo ống dẫn JP. Bệnh nhân cũng ăn uống tốt ạ.""Tốt. Kết quả xét nghiệm ổn chứ?""Vâng. Kết quả kiểm tra rất tốt. Chỉ số men gan ở mức 20.""Có thể xem xét xuất viện rồi." Giáo sư đáp lại trước khi vào phòng khám.5h chiều, khu khám bệnh ngoại trú Khoa Ngoại Tổng quát. Phòng khám Gan, Mật, Tuỵ. Sau khi bệnh nhân cuối cùng ra ngoài, Wat ngửa đầu lên ghế xoay, nhìn Samual sinh viên thực tập hỏi.Trả lời câu hỏi"Người chống lúc này muốn nhận gan từ người hiến chết não. Tiêu chuẩn để được nhận gan từ người hiến chết não là gì?""À.." Samuel ấp úng."Cậu không biết sao?" Wat hỏi lại, giọng hơi tăng âm lượng."Em xin lỗi ạ!" Samuel khó khăn đáp lại, câu hỏi ngoài vùng cậu chuẩn bị, cũng không biết trả lời như thế nào."Trời ạ. Đây là kiến thức cơ bản đó. Học lại rồi mai trả lời anh đó.""Vâng.""Nào câu hỏi tiếp theo." Wat nhìn chằm chằm Samuel hỏi tiếp "Các chỉ định khi ghép gan bao gồm?""À..Chứng suy gan mãn tính, suy gan cấp tính, ung thư thể tế bào,..." "Chính xác. Em học rồi sao?" Wat không ngừng khen ngợi, công nhận tinh thần cho đàn em."Vâng. Em đoán hôm nay anh sẽ hỏi nhiều câu hỏi." Samuel tươi cười đáp lại."Làm tốt lắm. Một bác sĩ thì phải học tập rất nhiều. Thân thiện chưa đủ để cứu sống bệnh nhân.""Vâng""Sau này mỗi lần gặp, anh sẽ hỏi một câu. Trả lời sai thì hai câu." Nói xong Wat đứng dậy nhìn đồng hồ đã qua năm giờ một chút, anh thu dọn đồ trên bàn, "Tan ca thôi. Mọi người vất vả rồi.""Vâng. Chào bác sĩ Watthiem."Tiếng cửa kéo vang lên, báo hiệu một ngày làm việc vất vả đã chính thức khép lại. Wat bước chậm rãi trên hành lang dài, ánh mặt trời chiều tà nhuộm hồng nhạt cả không gian. Những tia nắng len lỏi qua ô kính trong suốt, phản chiếu trên nền gạch sáng bóng, tạo nên những vệt sáng lung linh như một tấm lụa mềm mại quấn quanh mọi thứ, mang lại cảm giác bình yên giữa cái tất bật của bệnh viện.Xa xa, tiếng bước chân vội vã và tiếng xe đẩy lăn trên sàn đá trở nên nhẹ nhàng hơn so với thường ngày. Wat khẽ ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Không khí chiều muộn mang theo chút gió lạnh từ sông Chao Phraya gần đó, đủ để xua tan phần nào sự ngột ngạt. Anh tiếp tục bước đi, ánh mắt hướng về phía cuối hành lang – nơi bầu trời phía xa đang chuyển dần từ hồng nhạt sang cam rực rỡ, như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp vẽ lên để khép lại một ngày dài.
"Cuối cùng cậu cũng đến! Tớ bó tay với mấy thứ này rồi."Alex nhìn bộ chăn nhăn nhúm trong tay Kunlavut, không nói một lời, bước đến giúp. Anh gọn gàng rút ruột chăn ra khỏi vỏ:
"Đầu tiên, cậu phải kéo phần dài thành phần ngắn trước.""À, thế à?" Khunlavut gãi đầu cười ngượng, "Hèn gì tớ cứ thấy sao nó phồng lên kỳ kỳ..."Dechapol đứng bên cạnh liền mở miệng trêu chọc:
"Thôi đi, em vào phòng mà cứ mạnh miệng bảo chăn của đội tuyển cấp phát là hàng cao cấp. Dày hơn bình thường."Alex không nói gì, thành thạo bọc lại chăn. Chiều cao 1m9 rất có lợi trong trường hợp này, sải tay Alex rất dài, qua vài động tác, cậu nhanh chóng hoàn thành việc gấp chăn mà không cần ai giúp. Cuối cùng, cậu giũ mạnh chiếc chăn, khiến nó ôm sát gọn gàng vào giường.Kunlavut nhìn Alex với vẻ đầy ngưỡng mộ, còn làm bộ nũng nịu:
"Alex Siributr, cậu đúng là hoàn hảo! Nếu tôi là con gái chắc chắn phải gả cho cậu."Nói xong, cậu ta còn làm bộ đấm nhẹ vào ngực Alex, giọng giả vờ yếu ớt:
"Hứ! Cậu không giống mấy người tập thể thao xấu tính chút nào!"Dechapol suýt sặc nước miếng vì cười:
"Trời ơi, anh còn chưa ăn gì. Mầy làm anh muốn buồn nôn đấy."Alex cũng không chịu nổi, lạnh lùng ném chiếc chăn đã gấp xong lên giường Kunlavut. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Kunlavut liếc một cái sắc lẹm.Thấy Kunlavut cầm điện thoại, liên tục kiểm tra màn hình."Nhìn cái gì mà chăm chú thế? Người ta không trả lời đâu." Dechapol nói, ánh mắt đầy trêu chọc.Kunlavut thở dài:
"Haizzz..."Thấy Alex không hiểu chuyện gì, Dechapol cười khoái chí, giải thích:
"Cô gái kia nhắn lại cho nó, nhưng mà chỉ nhắn một câu thôi."[ Đã tra trên GG, cậu giỏi thật đấy. Hy vọng cậu chuyên tâm luyện tập và sớm ngày giành huy chương vàng Olympic. ]Kể xong, Dechapol cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Nhưng khi quay sang, anh phát hiện bầu không khí có gì đó kỳ lạ.Kunlavut không cười, điều này có thể hiểu được. Nhưng tại sao Alex cũng không cười nổi?Nghe Dechapol đọc lại tin nhắn, Alex chỉ cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Trong thoáng chốc, anh không phân định rõ cảm xúc của mình. Là đau lòng vì từng bị Orm từ chối, hay là cảm giác tiếc nuối thay cho Kunlavut, người cũng sắp chịu chung cảnh ngộ với cậu? Không đúng ít nhất cậu và Orm cũng có một quãng thời gian làm bạn vui vẻ, còn Kun đến cả cơ hội đi ăn với crush cũng không có, cậu ta còn thảm hơn cậu một chút."Ê, nghĩ gì thế?" Kunlavut vẫy tay trước mặt Alex, "Lời này đúng là mạnh sát thương thật. Nếu tớ có thành tích như cậu, cô ấy sẽ không nói thế đâu."Alex cụp mắt, giấu đi nỗi xót xa trong đáy lòng, bình thản hỏi:
"Vậy cậu trả lời lại thế nào?"Kunlavut lập tức đưa điện thoại cho anh xem:
"Tôi nhắn là: 'Ừ, cảm ơn lời chúc của cậu. Tôi sẽ cố gắng tập luyện. Còn cậu, cậu đang làm gì thế?' Thế mà cô ấy không trả lời lấy một chữ!"Ảnh đại diện của cô gái kia là một mặt trời nhỏ dễ thương, với nét vẽ đơn giản kèm khuôn mặt cười. Nhưng từ biểu cảm dễ thương đó lại thốt lên những lời từ chối phũ phàng nhất.Đúng là phụ nữ đã không yêu thì toàn là gai nhọn, đụng vào một cái là toàn vết đau.Kunlavut thở dài, chép miệng:"Haizz, cậu nói xem, tại sao người ta không thể thẳng thắn mà nói thích hay không thích? Cứ úp mở như vậy, làm tôi đau đầu muốn chết."Dechapol cười ngặt nghẽo:
"Đó gọi là nghệ thuật từ chối khéo. Cậu phải chấp nhận sự thật rằng không phải ai cũng như cậu, cứ gặp là bộc lộ hết cảm xúc."Alex không nói gì, chỉ cầm chiếc chăn trên tay, ánh mắt trầm tư. Trong lòng cậu, những lời của Kunlavut như một chiếc kim đâm sâu vào ký ức. Cậu nhớ lại hình ảnh cậu bên cạnh Orm, với đôi mắt nâu dịu dàng tưởng chừng sẽ dành cho cậu, cho đến khi cậu nhận lời từ chối thẳng thừng mới chậm rãi hiểu được, à thì ra là mình đang ảo tưởng. Cậu không trách cô, chỉ trách chính mình đã không đủ lý trí để nhận ra.Cảm thấy không khí hơi nặng nề, Dechapol chuyển chủ đề:
"Thôi, bỏ đi. Cả đội chuẩn bị vào giai đoạn huấn luyện cao điểm rồi, ai rảnh mà đi suy nghĩ chuyện yêu đương? Tập trung luyện tập đi, thắng vài giải lớn, đến lúc đó các cô gái sẽ tự tìm đến các cậu."Kunlavut phụng phịu:
"Không phải ai cũng như Alex đâu anh. Đẹp trai, tài năng, chẳng cần làm gì cũng có fan vây quanh."Alex lắc đầu:
"Đừng nói thế. Những thứ đó không làm cho ai đó yêu cậu thật lòng đâu. Nếu không có duyên, tất cả chỉ là phù du."Khi đêm buông xuống, Alex trở về phòng mình. Cậu ngồi trên giường, cầm chiếc móc khóa hình cầu lông mà Orm đã tặng, ngón tay vô thức vuốt ve lớp lông xù mềm mại.Trong lòng Alex hiện lên hàng loạt câu hỏi mà cậu không có câu trả lời. Vì sao Orm lại tặng cậu chiếc móc khóa này? Có phải cô từng có chút cảm tình nào với cậu, hay đó chỉ là một hành động vô tư, không gắn liền với cảm xúc sâu xa nào? Và quan trọng hơn, tại sao cậu vẫn không thể buông bỏ?Bên ngoài, tiếng cười nói của Kunlavut và Dechapol vẫn vọng lại. Alex nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường hắt lên những bóng cây lung linh. Trong lòng cậu, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng và nỗi nhớ không tên. Khẽ thở dài, nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Ngày mai là sẽ là một ngày dài....Bệnh viện Siriraj, Phòng bác sĩ Watthiem Wangthongthep."Sao Will không bắt máy? Cả Esther nữa?" Tiếng Dunk vọng vào, kèm theo tiếng đóng cửa khiến Wat nhấp nháy mắt mệt mỏi. Dunk đi thẳng tới ghế sofa, ngồi phụch xuống, vừa ngáp vừa than vãn."Will điều trị ngoại trú đến chiều, Esther đang phẫu thuật, hôm nay cậu ấy có ca đại phẫu đó." Wat nằm dài trên ghế mắt nhắm tịt, miệng lẩm bẩm giải thích."Nè!! Esther đúng đỉnh thật." Dunk quay quay cánh tay, miệng môi không ngừng"Chứ gì nữa. Ai như lũ lười biếng các cậu." Min vừa chơi game trên máy tính vừa đáp lại."Nè đừng có so sánh tớ với thằng Dunk." Wat lập tức ngồi dậy phản bát."Xong rồi đúng không Min? Cậu chết rồi kìa? Ăn thôi!""Ai. Cậu là con của thần xui xẻo hả? Vừa vào tớ đã thua."Trong lúc ba người ăn trưa, giọng Dunk lại tiếp tục vang lên. Hiếm khi cậu ta chịu dừng lại nói chuyện lúc đang ăn.- Cuối tuần bận không?"Sao?" Wat đáp- Có chuyện!- Nói đi. - Đợi cả đám tụ lại một chỗ rồi nói luôn."Đừng nói cậu đi vay nặng lãi đó nhé!" Min bất ngờ hét lên. Cô sợ hãi, mỗi lần Dunk muốn nói chuyện nghiêm túc nó không phải thất tình thì cũng vay nợ."Nè. Tớ có chuyện muốn nói thật mà." Dunk lên tiếng phản bát."Miễn là không phải mượn tiền thì muốn gì cứ nói đi." Wat khó khăn nuốt cơm xuống rồi nói với Dunk."Không thể tin được bọn tài phiệt, keo kiệt thật sự. Mở miệng ra là tiền. Khốn nạn." Dunk nhìn Wat môi vừa mấp mé vừa không ngừng chửi."Quá khốn nạn." Min mồi thêm."Tóm lại có nói không? Nếu không nói thì hai đứa bây ăn nhanh, rồi biến về phòng cho tớ ngủ." Wat nhìn Dunk miệng không chút ngượng ngùng lên tiếng."Có chuyện gì nói đi, dù có đi mượn nợ thì cũng nói đi. Đừng đợi Esther, tuần này cậu ấy không sống nổi đâu, cuối tuần chắc về nhà làm tu sĩ đó. Không đi đâu nổi đâu." Min nhìn Dunk nói"Cũng đừng đợi Will, cuối tuần nó lên chùa thăm chú rồi!" Wat cũng nhìn Dunk miệng nhả từng chữ một cung cấp thông tin lịch trình của Will.Dunk thở dài, ngồi ngay ngắn trên ghé, giọng nghiêm túc,"Mấy đứa à, nghe cho kỹ đây. Anh đây muốn yêu đương, bạn hai đứa muốn hẹn hò. Có người giới thiệu, gặp một lần thấy cũng thích hợp, nói xem tao nên yêu hẹn hò nghiêm túc rồi kết hôn không?""Mày muốn mượn bao nhiêu?" Wat bất lực nhìn Dunk. Cậu thà cho tiền Dunk còn hơn để nó hẹn hò, trời ạ cực hình.Min nghe xong cũng hết nói nổi, không có hứng ăn, trong cái nhóm này nói đến chuyện yêu đương, cô dính tam tai thì Dunk chính là thái tuế. Xui không thể tả, mỗi lần nó chia tay cả nhóm đều rất mệt mỏi. Cô cũng mệt mỏi, dạo này già rồi, không có sức đi quẩy để an ủi cậu ta. Biết trước như vậy cô đã sống đời sống tu sĩ như ba đứa còn lại có phải tốt hơn không? Nếu không phải nhà cô theo đạo thiên chúa chắc cô nói Will tìm cho mình cái phòng nào đó trong chùa của nhà Will, cô tá túc đỡ."Này nói thật nha, người như cậu đáng đi tu hơn Will đó, đừng làm khổ con gái nhà người ta. Khốn nạn.""Khốn nạn." Wat mồi thêm."Nè. Có xem tớ là bạn của các cậu không vậy hả? Chúng ta là tri âm tri kỷ mà.""Tri âm tri kỷ cái con khỉ." Wat đáp lại, môi mấp mé tính chửi tiếp thì chuông điện thoại reo."Sunarthok, cậu đợi chút.""Hai cậu ăn xong, dọn hộ tớ nhé!" Vừa nói Wat vừa đứng dậy rời đi."Ừ. để tớ." Min đáp lại, hai người nhìn Wat rời khỏi phòng, Trên hành lang dài sau cánh cửa, Wat vừa đi vừa nói, "Đừng nói với bệnh nhân vội. Năm phút nữa tớ sẽ gọi lại. Thế nhé!" ....Trong thang máy, Wat gọi điện cho Sunarthok."Ca mỗ được thực hiện rồi chứ?""Ừ. Đã ký xong ekip mổ rồi.""Wat à. Cảm ơn cậu.""Ơn nghĩ gì đâu. Khỏi đi, cúp máy đây. Nghỉ ngơi đi nhé.""Ừ.""Ừ."Khu khám bệnh nội trú Khoa Ngoại tổng quát.- Good afternoon, Bonjour!!! - Chào buổi chiều mọi người, chúng ta bắt đầu bắt đầu chứ. Giáo sư Dr. Varayu Prachayakul vừa rửa tay vừa nhìn đoàn người đối diện ông bất ngờ hỏi, "Kéo nhau đi cả đoàn thế này à?"Wat mỉm cười đáp lại thầy mình, "Kasidet là bác sĩ chủ trị. Samuel là bác sĩ thực tập. Em thì tất nhiên phải đi rồi.""Vậy đi thôi."Trên đường đi, Kasidet không ngừng cập nhật tình trạng bệnh nhân tái khám cho Giáo sư,"Bệnh nhân đã mổ cắt phần tế bào ung thư gan được 1 tuần. Kết quả CT hôm qua rất ổn nên đã tháo ống dẫn JP. Bệnh nhân cũng ăn uống tốt ạ.""Tốt. Kết quả xét nghiệm ổn chứ?""Vâng. Kết quả kiểm tra rất tốt. Chỉ số men gan ở mức 20.""Có thể xem xét xuất viện rồi." Giáo sư đáp lại trước khi vào phòng khám.5h chiều, khu khám bệnh ngoại trú Khoa Ngoại Tổng quát. Phòng khám Gan, Mật, Tuỵ. Sau khi bệnh nhân cuối cùng ra ngoài, Wat ngửa đầu lên ghế xoay, nhìn Samual sinh viên thực tập hỏi.Trả lời câu hỏi"Người chống lúc này muốn nhận gan từ người hiến chết não. Tiêu chuẩn để được nhận gan từ người hiến chết não là gì?""À.." Samuel ấp úng."Cậu không biết sao?" Wat hỏi lại, giọng hơi tăng âm lượng."Em xin lỗi ạ!" Samuel khó khăn đáp lại, câu hỏi ngoài vùng cậu chuẩn bị, cũng không biết trả lời như thế nào."Trời ạ. Đây là kiến thức cơ bản đó. Học lại rồi mai trả lời anh đó.""Vâng.""Nào câu hỏi tiếp theo." Wat nhìn chằm chằm Samuel hỏi tiếp "Các chỉ định khi ghép gan bao gồm?""À..Chứng suy gan mãn tính, suy gan cấp tính, ung thư thể tế bào,..." "Chính xác. Em học rồi sao?" Wat không ngừng khen ngợi, công nhận tinh thần cho đàn em."Vâng. Em đoán hôm nay anh sẽ hỏi nhiều câu hỏi." Samuel tươi cười đáp lại."Làm tốt lắm. Một bác sĩ thì phải học tập rất nhiều. Thân thiện chưa đủ để cứu sống bệnh nhân.""Vâng""Sau này mỗi lần gặp, anh sẽ hỏi một câu. Trả lời sai thì hai câu." Nói xong Wat đứng dậy nhìn đồng hồ đã qua năm giờ một chút, anh thu dọn đồ trên bàn, "Tan ca thôi. Mọi người vất vả rồi.""Vâng. Chào bác sĩ Watthiem."Tiếng cửa kéo vang lên, báo hiệu một ngày làm việc vất vả đã chính thức khép lại. Wat bước chậm rãi trên hành lang dài, ánh mặt trời chiều tà nhuộm hồng nhạt cả không gian. Những tia nắng len lỏi qua ô kính trong suốt, phản chiếu trên nền gạch sáng bóng, tạo nên những vệt sáng lung linh như một tấm lụa mềm mại quấn quanh mọi thứ, mang lại cảm giác bình yên giữa cái tất bật của bệnh viện.Xa xa, tiếng bước chân vội vã và tiếng xe đẩy lăn trên sàn đá trở nên nhẹ nhàng hơn so với thường ngày. Wat khẽ ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Không khí chiều muộn mang theo chút gió lạnh từ sông Chao Phraya gần đó, đủ để xua tan phần nào sự ngột ngạt. Anh tiếp tục bước đi, ánh mắt hướng về phía cuối hành lang – nơi bầu trời phía xa đang chuyển dần từ hồng nhạt sang cam rực rỡ, như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp vẽ lên để khép lại một ngày dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com