Moi Tinh Dau
Tháng tám ở Paris, thời tiết nóng ẩm và ngột ngạt, khiến không khí như đặc quánh lại. Alex đã trải qua một tuần dài và căng thẳng thi đấu tại Thế vận hội, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn. Hôm nay, trận đấu bán kết đang chờ đợi anh, Alex phải đối đầu với Lee Zii Jia tuyển thủ Malaysia.Trước khi bước vào sân, Alex và Lee Zii Jia thực hiện các lễ nghi chào hỏi truyền thống. Ánh mắt cả hai giao nhau, tia nhìn cương nghị và đầy thách thức. Khán đài xung quanh rực rỡ với màu cờ và tiếng reo hò của cổ động viên, bầu không khí ngày càng trở nên sôi động hơn khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu.Alex đứng trên sân, hít một hơi sâu, cảm nhận bầu không khí nhộn nhịp. Mồ hôi đã bắt đầu rịn ra trên trán anh, nhưng ánh mắt bình thản, gương mặt không có quá nhiều biểu cảm. Lee Zii Jia, với vẻ tự tin và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng bước ra sân với ánh nhìn đầy quyết tâm. Cả hai đều là những tuyển thủ xuất sắc, và không ai muốn nhường bước trong trận đấu này.Theo dấu hiệu phất tay từ trọng tài, Lee Zii Jia giao cầu, Alex tiến hành nhận cầu, hai bên vừa di chuyển vừa kéo xâu, thăm dò lẫn nhau, dằn co qua mấy lần. Đột nhiên, Jia nhắm chuẩn cơ hội, đánh đòn phủ đầu, tập kích đường biên, Alex nhào thân trước phòng thủ, thành công đưa cầu qua lưới."Ầm" Jia lần nữa tiến lên đập nhanh về phía sau Alex.Trong khung hình, Alex đã nhanh chóng bật nhảy, trở tay chọn cầu cao phất về phía góc chéo sân."Oa""Ờ~~"Trên khán đài tiếng hoan hô bắt đầu truyền đến, phát ra tiếng vỗ tay, tiếng thán phục của khán giả, không khí ở nhà thi đấu bắt đầu ấm lên.Đối mặt với Alex chọn phất cầu cao, Jia tự nhiên không có khả năng bỏ lỡ cơ hội kết thúc điểm này, anh nhảy lên thuận tay dùng lực đạp mạnh, cầu nhanh cộng lực đập lớn bay về phía Alex."Ầm"Alex lần nữa di chuyển nhanh chóng tiến lên hoá giải đường cầu, dùng hết sức tiếp được, cầu bay về góc trên lưới trả về phía sân của Jia."Úc~~""Bốp Bốp Bốp Bốp"Tiếng vỗ tay ở nhà thi đầu vang lên không ngừng, huấn luyện viên của đội tuyển Thái Lan kích động muốn nhảy khỏi ghế, dùng sức không ngừng vỗ tay. "Tốt! Tốt lắm Alex!!!"Jia đỡ cầu qua lưới phất cao phía sau lưng Alex, anh đổi từ bị động sang chủ động, bắt đầu chọn đúng đỉnh cầu, kéo về góc chéo sân. Khi đã triệt để chiếm thế chủ động, Alex bắt đầu bung lực tiến công, liên tiếp các cú đập có lực được tung ra đồn ép Jia, nắm lấy điểm số một của trận set đấu đầu tiên.Điểm số 1:0Alex phát bóng, Lee Zii Jia cầm vợt bóng nhìn chằm chằm anh.Hai bên liên tiếp thăm dò nhau, đều đang kiên nhẫn chờ cơ hội tiến công, Alex biến hoá đường cầu bắt đầu sử dụng cầu cao, mục đích là ngăn cầu về phía tay thuận của đối thủ. Jia tiến công hoá giải, Alex bắt đầu kéo góc đối diện, kiên nhẫn tiếp tục giằng co.Cứ vậy, cầu được phân phối đều hai bên sân, qua mấy nước Alex đột nhiên phất một góc nghiên bên cánh phải, Jia cứu cầu hoá giải, Alex tiếp tục chuyển qua góc trái. Jia bị ép phất cầu cao để kịp di chuyển về trung tâm sân. Alex vọt lên đổi tốc độ, hướng về góc thuận tay của Jia đập mạnh, cầu rơi xuống đất, Alex lại có được một điểm.Điểm số đi vào 11:9, đuổi nhau rất sát, Alex tạm thời dẫn trước 2 điểm, nữa trận nghỉ ngơi một phút đồng hồ.Alex đi về hướng bên sân, tiếp nhận khăn lau mồ hôi, cùng huấn luyện viên bên cạnh nói chuyện, anh chỉ thỉnh thoảng gật nhẹ đầu, ngẫu nhiên đáp lại. Hiện trường, khán giả ngồi xa, cũng không nghe rõ.Bên này thông qua màn hình tivi ở nhà Orm, Kwang một mực lôi kéo tay Orm: "Trâu thật! Cậu thấy không Alex đánh giỏi thật! Cậu ấy biết cậu sẽ xem không?""Không biết" Orm nhìn chằm chằm bóng lưng Alex qua màn hình, dáng người cao gầy thẳng tắp, khi camera bắt thoáng hướng nhìn của cậu, sống mũi cao thẳng, mắt đen trong suốt, không còn thấy khuôn mặt tươi cười như mọi lần cô vẫn thấy mà toàn thân đều lộ ra sức lực và tập trung cao độ.Cảm giác thiếu niên mang theo cứng cỏi tự tin, toàn thân đều lộ ra hormone mãnh liệt."Trời ạ! Nếu lần này cậu ấy thắng là vào chung kết, ít nhất cũng lấy được huy chương bạc. Cậu đã nghĩ ra tặng gì cho cậu ấy chưa. Hay tặng bản thân cho cậu ấy đi." Kwang nghiên về phía Orm, dùng bả vai đụng đụng cô hai lần, lời nói trêu chọcOrm đỏ mặt, mạnh miệng nói, "Đừng điên."Thời gian nghĩ kết thúc, Alex và Lee Zii Jia cầm vợt ra sân, tiếp tục tranh tài.Alex phát bóng, Jia sau hai lần tiếp cầu chuyển sang tấn công, đột kích phí chéo sân, Alex ngăn chặn thành công, hai bên trở lại kéo cầu thăm dò chờ cơ hội. Alex ra tay trước, một bước tấn công về phía biên dọc. Trải qua mấy lượt đối kháng, trong lúc Jia chủ động sai lầm liên tiếp xảy ra làm mất 2 điểm, điểm số đã đi vào 18:14 bắt đầu hiện rõ chênh lệch về cuối set đấu. Alex tạm thời dẫn trước với cách biệt an toàn.Tại thời điểm Alex lên lưới chặn giết đường cầu của Jia sau cú đập anh đồn về phía cuối sân. Cầu bị Alex lái về góc trên lưới, Jia nhào thân cứu cầu nhưng câu sát mép lưới không thể qua được phần sân của Alex. Alex lấy được điểm số quyết định."Bốp!" Huấn luyện viên cảm xúc dâng cao, không ngừng hô hào, bên cạnh các vận động viên đội tuyển Thái lan cũng không ngừng vỗ tay: "Cố lên~" "Alex cố lên, xông đến chung kết." Tiếng P"Poopor cùng Dechapol không ngừng hô hào từ khán đài.Ở bên kia nữa bán cầu, trước màn hình Orm kích động không ngừng vỗ tay, cao hứng đến khó kiềm chế trong lòng lại có chút tự hào tự nhiên sinh ra.Trong phòng bệnh, Allan cùng Authur cũng theo dõi trận đấu phòng bệnh như khán đài thu nhỏ, kích động không thể tả. Khi Esther đến, nhìn Allan kích động ôm Authur trên giường, mồ hôi nhể nhại, mặc kệ băng gạt trắng toát trên đầu mình. Cô chỉ muốn lao vào đánh cho nó một trận, vừa tức giận vì lo lắng vết thương cho nó, vừa buồn cười khi nhìn điệu bộ của hai anh em."Muốn nằm viện thêm mấy tháng à!" Esther hắng giọng lên tiếng.Nghe tiếng chị Hai đến hai đứa mới buông nhau ra, nhưng trên mặt vẫn cười toe tét, miệng không ngừng nói."Thắng rồi, thắng 1 set rồi Hai."Trận thứ hai đã bắt đầuLee Zii Jia dẫn đầu khởi xướng tấn công, đầu tiên là chém giết ở biên trái. Khi Alex trả cầu về sau thì liên tiếp liều mạng tấn công, cầu bay mạnh góc độ cũng rất khó chịu, Alex vất vả đỡ được vài lần sau một lần đập mạnh, cầu rơi xuống đất. Điểm số 0:1 tạm thời dẫn trước 1 điểm cho JiaỞ set này, Jia biểu hiện rõ ràng tốt hơn so với set trước, cầu gió nhanh, góc độ cũng rất khó chịu liên tiếp dùng lực chụp cầu về đường biên. Giết trên lưới, chém sau eo. Phổng cao cầu phòng thủ chắc chuyển sang trạng thái phản công cũng nhanh.Khán đài không ngừng vang lên tiếng hô hoán của người xem, càng ngày càng cao, điểm số đi vào 9:14Alex bị mất 5 điểm."Cố lên! Không được để cậu ta ghi điểm. Tức chết mình rồi." Trước màn hình Kwang thấy gấp, trận này bán kết rồi, thua là bị loại tốt nhất chỉ có thể lấy huy chương đồng, thắng vào chung kết ít nhất cũng cầm huy chương bạc.Orm so với cô còn khẩn trương, tay níu góc áo, ánh mắt chưa từng rời khỏi Alex trên màn hình.Jia càng đánh càng hăng, cảm giác cầu càng tốt gần như đạt trạng thái tốt nhất của mình, tấn công càng lúc càng mãnh, lực càng lúc càng mạnh, tiết tấu bị anh ta đẩy nhanh."Bụp" Alex tiếp được nhưng không có qua lưới, lại mất một điểmĐiểm số đi vào 9:15, Orm so với bất kỳ ai đều đứng ngồi không yên, nắm đấm trắng nhỏ nhắn nắm chặt, mặt kệ Kwang lảm nhảm bên tai cô chỉ nhìn vào màn hình trước mặt.Alex đưa tay lau mồ hôi, tiếp tục di chuyển về giữa sân, thần sắc vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên.Jia tiếp tục phát bóng, hai bên dằn co mấy đường cầu, hắn lập lại chiêu cũ, đầu tiên là đẩy ngang lưới không cho Alex cơ hội phản công, sau đó tấn công sâu góc sân sau rồi đột ngột bỏ lưới. Nếu Alex cao cầu chiêu tiếp theo chính là góc chết ở phía đối diện.Một đập vang lên, cầu bay về phía góc lưới. Alex lần nữa nhào thân trên hướng về phía lưới, tiếp được cầu sau đó lập tức bắn lò xo bật đứng lên. Jia lần nữa thẳng tắp nhảy đập góc chết đối diện, mà Alex lúc này đã có chuẩn bị, sớm nữa bước quay về trở tay lái cầu sát lưới hướng về đường biên nữa sân trên.Alex phản cầu góc độ rất xảo quyệt, cầu cũng rất nhanh và chuẩn. Cuối cùng Jia phản ứng không kịp, bị Alex lụm về một điểm.Alex phát bóng, Jia đỡ cầu, hai bên tiếp tục chờ cơ hội, Alex lấy được lưới trước, bắt đầu cao cầu, thừa cơ hội chụp giết quay người, điều cầu lấy sức Jia. Nhiều lần lấy được lợi thế, điểm số bắt đầu đuổi theo sát nút."Ầm!""Ầm!""Ầm"Trên sân không khí càng thêm khẩn trương, hai bên đều bung lực liều mạng ứng phó, không ngừng giằng co từng điểm số.Alex mặt không biểu tình, thắng cầu hay thua cầu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, mà Orm tinh thần căng cứng lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.Kwang bên cạnh không ngừng hô khẩu hiệu cỗ vũ, còn nhiệt tình như thể ở hiện trường quan sát. Nhìn cứ như fans hâm mộ cầu lông thực sự.Ở bệnh viện Allan cũng Authur cũng hồi hộp quan sát. Esther cũng tỉnh ngủ nằm trên sopha theo dõi không chớp mắt.Gia đình Siributr cũng sáng đèn, ở giữa phòng khách bà Hoa ngồi trên chiếc ghế bành không ngừng nhìn màn hình, cuộn len đã rơi vãi xuống đất tạo thành một đường sợi đỏ dài đến chân tường. Andrea ngã người trên sopha hai tay mân mê sợ chỉ trên gối tựa lưng, mắt dán chặt tivi.Trên sân lúc này, Jia bắt đầu chủ động đoạt cầu, di chuyển lên xuống kéo dài ra biên bắt đầu nặng nề đập cầu ở hai góc cuối sân. Sau khi Alex hoá giải được đường cầu hai người bắt đầu xâu kéo nhau, không ai nhường ai. Alex đột nhiên một cái bổ góc lại cướp lại được một điểm.Điểm số đi vào 13:16 điểm số chậm rãi đuổi tới nữa sau set đấu.Alex phát cầu, anh bắt đầu tăng thêm tốc độ không ngững châm ngòi hai góc cuối sân, thông qua điều cầu trái phải kéo Jia ra di chuyển theo ý mình, ngăn chặn đường tấn công của đổi thủ, đến khi đối phương lòi ra điểm yếu một phát chụp giết. Sắc bén đến cùng, không cho Jia đường thoát.Sau đó là liên tiếp thông qua phương pháp này kiềm chế đối phương ở góc thuận tay. Góc độ và đường cầu rất xảo trá, điểm rơi cũng rất khó chịu từng cái một lấy đi từng điểm số của đối phương. Dồn Jia vào tâm lý gấp gáp khi cơ hội kết thúc set cũng lúc càng thu hẹp.Điểm số bình 18:18, hai người bất phân thắng bại, trận đấu cũng càng ngày càng đáng xem.Jia lên cầu, đẩy ngang hai bên. Alex kiên nhẫn trái phải điều cầu, giữ vững hai nhịp tấn công của Jia mới xuất hiện cao cầu, ngăn chặn Jia đập cầu thuận tay, sau đó lại chụp giết đối thủ trên lưới, Jia trở tay không kịp.Điểm số 19:18, Alex nghịch chuyển tình thế, khi cậu lại đánh cầu sang biên lấy được một điểm về sau, khán đài bắt đầu rối loạn lên, không khí khẩn trương đến cực hạn, cậu phản công lấy được điểm quyết định của set đấu. Nhìn bảng điểm số 20:18, Jia đưa tay lau mồ hôi, Alex đứng yên tại chỗ chân động hai lần, chuẩn bị phát cầu."Ầm"Cầu qua lưới, Jia nhận cầu ngay lập tức chụp ngang lưới, liên tiếp công kích, ý đồ đem góc thuận của Alex chụp phế, cuối sân một cái cầu cao đập tới, Alex chỉ có thể nghiên người cố gắng tiếp được đường cầu, không chờ cậu quay lại. Jia đã ngắm đúng thời co, nhanh và hung ác lại đập một đường bóng tại tay thuận."Ầm""Kít"Jia không ngờ Alex lại một lần nữa vớt được cầu thành công, chỉ thấy Alex phấn đấu quên mình bỏ nhào qua, đưa tay rướn người vẩy cầu một cái, cầu bay không cao bay về phía góc trên sân phía đối thủ. Jia tiến lên nửa quỳ trở tay nhận cầu hoá giải, mà Alex lúc này đã đứng trên lưới, nhảy dựng lên dùng lực chụp chết cầu về cuối sân, kết thúc ván đấu."Lợi hại!""Hô hô hô...""Giỏi quá!""Tốt tốt tốt""Quá tuyệt rồi" Orm nhịn không được đứng lên giữa nhà vỗ tay, cao hứng tim đập phanh phanh phanh như muốn nhảy ra, ngực nâng lên hạ xuống, hưng phấn đến không kiểm soát được.Lời còn chưa dứt, góc camera đã bắt được Alex cầm vợt nhìn về ống kính."Đẹp trai ngây người!!!" Kwang hưng phấn hai mắt toả sáng như sao, khoa chân múa tay, nói một câu xúc động: "Trời ạ, quả thực kiểu con trai kiên cường, đẹp trai bùng nổ kiểu này rung động thật. Orm! Orm, cậu không cân nhắc tặng bản thân mình cho Alex thì cậu tặng mình cho cậu ấy, hẹn hò một ngày thôi tớ cũng muốn trải nghiệm. Nhìn cậu ấy ngầu quá, muốn đỗ rồi."Orm một mực nhìn Alex, cách màn hình vẫn thấy cậu lấp lánh trong đám người, khoé miệng của cô cũng toe toét ra, không ngừng giương lên.Lúc này trên sân huấn luyện viên rất hài lòng với biểu hiện của Alex, ông không ngừng vỗ vai câu, cười đến híp cả mắt.Alex dùng khăn mặt lau tóc còn ướt, đem áo khoác để một bên mặc vào, đem vợt cầu lông đặt trong bọc, dọn dẹp đồ vật của mình, người xem cũng dần dần đứng dậy rời đi.Bọn họ rời sân về khu tập trung, Alex lập tức gọi về nhà. Sau khi nói chuyện với mẹ, cùng gia đình trong cuộc gọi nhóm, cậu ngồi trên giường phân vân một lúc lâu, trên điện thoại là hộp chat với Orm, Alex không biết có nên nhắn cho cô lúc này không, ở Thái Lan đã rất trễ có lẽ Orm đã nghỉ ngơi rồi. Do dự một lúc, anh cũng ấn gửi đoạn tin nhắn đã cẩn thận soạn nãy giờ:"Tôi vào chung kết rồi! Cậu ngủ ngon."Trong nước.Hot search và tin tức trong nước cập nhật thông tin về huy chương của các hạng mục thi đầu Olympic: Panipak Wongpattanakit giải quán quân taekwondo hạng cân nữ 49kgChủ đề liên quan tới Alex cũng đang lặng lẽ tăng lên.Cô vợ thứ 1001 trong bóng tối của Allan: "Các chị em, mọi người có chú ý tới nhan sắc của vận động viên cầu lông đơn nam không? Em chồng tôi đó, đẹp không đẹp không, chứ tôi là tôi mê rồi, muốn hồng hạnh vượt tường"Câu nói này phía dưới phối với 7-8 ảnh chụp của Alex.Bức ảnh đầu tiên là Olympic Tokyo năm 2020, gương mặt thiếu niên non nớt, khoác quốc kỳ, mồ hôi đẫm tóc đứng trên bậc thứ hai, sau lưng là cờ quốc gia tung bay trên sân vận động, trước ngực mang huy chương cười toe toét ngại ngùng nhìn ống kính. Tấm thứ hai là Alex giải vô địch thế giới đạt quán quân ảnh chụp, cậu đứng tại lĩnh thường trên đài, xuyên đội phục, trước ngực mang theo huy chương, khuôn mặt thanh tuyển, mắt đen trong suốt, hướng về phía ống kính cười đến người vật vô hại, mang theo thanh xuân lại tích cực hướng lên kia có sức lực, thực sự lây nhiễm người.Tấm thứ ba là cậu tại trên sàn thi đấu ảnh chụp, tay cậu nắm vợt cầu lông, ánh mắt kiên định, phấn đấu lại dương quang lấp lánh.Tấm thứ tư, tờ thứ năm.... Đều là ảnh thi đấu.Phía dưới rất nhanh có bình luận:[Lúc trước một lòng một dạ với Allan, bây giờ một lòng bốn dạ với anh em nhà ảnh.][Má ơi, mới xem tin tức, vào đến chung kết, anh ơi tiến lên lấy tấm huy chương vàng, em gả cho anh.][Trời phật ơi, cơ hội, ở đây có bao nhiêu người là Kim Đồng Hồ, người qua đường thuần như tôi cũng mê Alex nha nha nha][Cười lên thật chữa lành, cười đẹp thật, nhìn ôn ôn nhu nhu khác hẳn lúc thi đầu nhỉ?][Đúng đó cười như ánh mặt trời luôn, không thấy mắt mũi đâu cả, 5555][...].... Buổi tối, Alex đi dạo một vòng trong khu tập trung cùng anh chị trong đội tuyển. Khi mặt trời lặn, bầu không khí trở nên mát mẻ hơn, mang lại sự dễ chịu sau một ngày dài nắng nóng. Đèn đường bắt đầu sáng lên, chiếu rọi những giọt mưa rơi lất phất. Đang di chuyển về phòng ngủ, trong túi điện thoại di dộng rung lên, Alex cầm điện thoại, đáy mắt ý cười bỗng biến sâu, "Alex nghe."Âm thanh vang vọng bên kia truyền đến: "Alex, cậu thắng rồi. Còn 2-0, trận thứ hai, tôi còn tưởng cậu thua, khẩn trương chết đi được.""Cậu xem trực tiếp trận đấu à." Alex nhíu mày, thoáng kéo dài âm cuối, muộn như vậy vẫn xem sao."Nhìn chứ, còn biết cậu thắng, cuối tuần đánh trận chung kết với Viktor Axelsen đúng không? Cậu ăn nhiều một chút, tranh thủ lấy huy chương vàng về." Orm càng nói càng kích động.Alex ở đầu dây bên kia cười khẽ: " Được, sẽ lấy vàng về, cậu cũng ăn nhiều một chút cố gắng cao đến một mét bảy lăm."Đây thật ra là trò đùa hai người hay nói với nhau, Orm còn kém một centimet liền cao 1m75, ngày ngày nhớ mong mình có thể cao lên. Alex cao 1m90 tròn trịa cao hơn cô không ít, nên khi đi bên cạnh cậu, cô suốt ngày lải nhải mình quá thấp."Dáng dấp cao được cái gì?" Orm chống đỡ hỏi lại"Phía trên không khí ngọt hơn một chút, cậu không biết à?" Tiếng cười chậm rãi của Alex vang lên, giọng điệu thuần thuần, âm cuối còn giương nhẹ mang ý trêu chọc."Cậu nói hươu nói vượn, chưa nghe nói có chuyện đó bao giờ." Orm đương nhiên không tin, phản bát lại cậu."Cậu thấp như vậy sao ngửi thấy được, nói còn không tin. Đợi lần sau gặp, cho cậu ngồi trên bả vai tôi hít mấy hơi cảm thụ thử cảm giác hít thở tầng không khí trên cao." Alex đáp lại chững chạc đàng hoàng, nói dối không chớp mắt, còn cường điệu: "Thật đó, tôi lừa cậu làm gì?"Orm không ngừng cười, thanh tuyến mềm mại: "Cậu lừa gạt trẻ em ba tuổi à?""Đúng vậy, Orm ba tuổi. Hahaha""Alex Siributh, cậu chết chắc."Tiếng cười như chuông bạc vang lên"Cậu đã ăn chưa?""Đang đợi P'Ling ăn cùng.""Cậu ăn cái gì?""Tiệc đứng a, rất nhiều đồ ăn.""Còn cậu, ăn gì chưa?""Rồi, có suất ăn cho vận động viên.""Ngon không ?""Không thể so với đồ ăn trong nước."Hai người một mực nói chuyện, Orm càng nói càng nhiệt tình, Alex ý cười càng nhiều, cười đến càng lúc càng ngọt, hai mắt đều nữa híp.Bên này Orm còn nghĩ cùng Alex nói gì tiếp theo, ngẩng đầu đột nhiện nhìn thấy một mặt u ám của P' Ling cùng Prigking, nhìn hai đôi mắt nhìn chằm chằm mình, Orm căng da đầu hạ giọng, "Tớ cùng P'Ling và Prigking chuẩn bị ăn cơm, chuẩn bị bắt đầu ăn."Alex hiểu ý, "Ừm, một hồi nhắn cậu. Ăn nhiều một chút, sớm hoàn thành tốt công việc nhé.""Được~~bái bai""Cúp máy đây! Bye cậu"Orm cúp điện thoại, Prigking cầm nĩa đâm một miếng dưa hấu, gương mặt đầy tò mò:"Nói chuyện với ai mà cười nhiều như thế?""Đâu có." Orm chột dạ né tránh."Thật không, từ nãy đến giờ là đang tập thoại à?" Prigking cười tiếp tục tra hỏi."P'Ling, cứu em. Orm muốn đi ngủ." Orm hết cách tìm kiếm sự giúp đỡ của Ling Ling"Chị không giúp được đâu, chị nói không lại Prigking." Ling cười ngờ ngệch đáp lại, một mình năng lượng của Orm cô chống đỡ còn không nổi huống hồ thêm Prigking, để hai đưa tự xử lý nhau, Ling lấy phần Salad của mình chuẩn bị bắt đầu bữa trưa.Cô còn quay sang nói với Orm, "Nong Orm phải ăn hết phần ăn của em mới được đi ngủ."Bên này Prigking tất nhiên không tha cho Orm, cô tò mò chết đi được, so với P'Ling vừa ngồi một lúc thì cô đã ở đây nãy giờ, từ lúc Orm chưa cầm điện thoại đến lúc nói chuyện không ngừng. Cô thực sự tò mò nhưng Orm chỉ nói là bạn, nhất quyết không kể thêm bất cứ điều gì.....Bệnh viện SirirajLúc này trong phòng bệnh, Allan đang ngồi tựa đầu vào đầu giường, trên tay cầm một quả quýt đã bóc vỏ miệng không ngừng càm ràm Authur khi thằng bé đến chăm bệnh nhưng chỉ lo cắm đầu vào máy tính, bỏ mặc cậu chán ngắt nằm trên giường."Bệnh thì ngủ nhiều một tí, sao anh nói hoài vậy, nói không để miệng kéo da non, sao không bị thương chỗ cái miệng cho yên lành trời!" Giọng Authur khó chịu vang lên."Yaaaa! Người nên bị thương ở miệng là em đó." Allan phản bát, cậu ở viện mấy ngày liền, bắt đầu thấy chán nản, muốn về nhà nhưng xin mãi bác sĩ vẫn chưa cho xuất viện. Sắp bí bách muốn chết rồi."Anh ăn tiếp đi, không ăn nữa thì ngậm mồm ngủ đi cho mau khoẻ. Em phải xử lý xong cái case này mới chơi với anh." Authur đáp lại."Bận đến thế à, chương trình lại gặp bug sao?" Allan tò mò, từ nãy đến giờ nó ôm máy tính ngồi trong góc."Không, bài tập thôi. Mai học nên em phải xử lý trước. À phải rồi, anh Ba nói vụ kiện có kết quả rồi đó. Bên bị cáo muốn bồi thường, anh Ba từ chối không hoà giải nhưng cô gái đó chưa được 18 tuổi nên chỉ phạt công ích 36 tháng thôi, án treo đó." Ngừng một chút cậu lại nói tiếp"Mấy cái trang báo lá cải đó, bị kêu lên phạt tiền rồi. Mấy người xúc phạm nhân phẩm của anh thuận tiện cũng bị anh Ba gom hết một lần, tiền phạt bồi thường cũng khá khá đó, gần 200.000 baht , anh Andrea và mẹ mang đi làm công đức cho anh hết rồi.""Ừ." Anh biết rồi, mọi người...Reng Reng RengTiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai anh em, vừa nhìn màn hình gọi đến Allan ngừng một lúc rồi nói."Nè! Nghe điện thoại cho anh, nói với Film là anh ngủ rồi.""Tại sao?" Authur thắc mắc."Anh nói sao thì mầy nói vậy đi, đừng hỏi!" Giọng Allan vang lên anh bước xuống giường đem điện thoại đến bên Authur dí sát vào người thúc giục cậu bắt máy thay mình.Authur cầm điện thoại: "Alo! Em Authur đây. Anh Allan bảo nói với chị rằng anh ấy ngủ rồi."Bộp Tiếng chat vang lên, Allan vội cầm lại điện thoại, thấy trên màn hình vẫn hiển thi cuộc gọi đến, anh liếc qua thấy Authur nằm bò trên ghế sopha cười nghiên ngã."Nghe đi, không muốn bị đánh nữa thì nghe cho đàng hoàng vào." Một lần nữa chiếc điện thoại quay trở lại tay Authur."Alo?""Vâng, em Authur đây.""Anh Allan vừa ngủ rồi chị.""Đúng. Bác sĩ có kiểm tra qua giữa tuần sau anh ấy sẽ được về thôi.""Dạ, rồi ạ. Em chào chị."Đầu giây bên kia vừa ngắt máy, Authur đã nhìn chằm chằm Allan nói, "Anh làm gì mà không tự đi mà nghe, anh trốn chị Film à?""Không có." Allan chột dạ, môi mấp máy đáp lại."Rõ ràng trốn tránh. Nhìn mặt em dễ lừa thế à." Authur tiếp tục truy hỏi cho bằng được.Allan chép miệng, "Dạo này Film lạ lạ thế nào á, thái độ cứ quái quái, em không thấy dạo này Film đến thăm anh thường xuyên hả?""Có gì đâu. Anh đỡ cho chị ấy một chai bia vào đầu. Chị ấy đến thăm anh là lẽ tất nhiên thôi." Authur thắc mắc, chuyện này có gì đâu mà khó hiểu nhỉ? Hay anh cậu bị đánh ngu thêm chút nữa rồi.Allan thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt trầm tư. "Không phải chỉ có vậy đâu, Authur. Em không hiểu được đâu."Authur nhíu mày, đặt máy tính xuống, nhìn anh trai mình một cách nghiêm túc. "Anh nói rõ đi. Có chuyện gì mà em không hiểu? Anh suy nghĩ nhiều thì có."Allan ngập ngừng một lúc, rồi quyết định nói ra suy nghĩ của mình. "Anh cảm thấy Film khác lắm. Ánh mắt cô ấy nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng lại không nói. Hành động cũng thân mật hơn bình thường, tóm lại cảm giác cứ lạ lạ."Authur cười nhẹ, cảm thông với anh trai mình. "Chị ấy lo lắng cho anh thật mà. Chuyện này em thấy không có gì lạ. Có anh mới lạ đó."Allan lắc đầu. "Không phải lo lắng bình thường đâu, Authur. Anh cảm thấy như có một khoảng cách nào đó giữa anh và Film. Anh sợ rằng anh chịu không nổi."Authur tròn mắt, "Chịu không nổi cái gì?"Allan giật mình nhìn Authur, "Không có gì, em làm bài tiếp đi. Anh đi ngủ."Buổi tối hôm đó, Allan nằm trên giường bệnh, suy nghĩ về Film trong mấy ngày qua. Anh có cảm giác giữa anh và Film đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết, hành động thân mật của Film anh chịu không nổi, có vài lần anh thấy mình lún sâu vào, không kiểm soát được mà ngắm nhìn cô. Gần nhau cả ngày như vậy, Allan sợ tình cảm của mình bị Film phát hiện. Anh cũng không muốn Film đối xử tốt với anh chỉ vì sự việc của đêm hôm đó. Cứ như vậy, Allan mắc kẹt trong dòng suy nghĩ cứ trăn qua trở lại không ngủ được.Bên này, Film cũng không hơn kém Allan bao nhiêu. Cô nằm trên giường nhưng đôi mắt vẫn sáng tỏ dù đêm đã muộn. Cô cảm nhận rõ Allan đang trốn tránh mình, cậu cứng đờ khi ở cùng cô, rõ ràng là đang nhìn lén cô, nhưng khi cô quay lại nhìn anh, thì lập tức trốn tránh.Đêm hôm đó, hai con người trong cùng một thành phố không hẹn mà cùng nhau mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com