Moi Tinh Dau
Chương 1: Về nướcTại sân bay quốc tế Suvarnabhumi, dòng người đông đúc từ cửa thông hành đang di chuyển sau chuyến bay dài từ New York về Bangkok.Ở khu vực đón khách nổi bật một thanh niên trẻ tuổi, chừng đôi mươi. Mái tóc vàng hoe của cậu ta óng ánh như những tia nắng chiều, phối hợp hoàn hảo với chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch và quần âu dài.Cậu ta giơ cao cánh tay, vẫy gọi trong đám đông, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Đôi mắt sáng ngời, tràn đầy hy vọng và niềm vui, phản chiếu những khung cảnh ồn ào và nhộn nhịp của sân bay. Ánh đèn và không khí nơi đây hòa quyện với sự háo hức và mong chờ, tạo nên một khung cảnh sống động.Tiếng loa thông báo vang lên, âm thanh của hành lý lăn trên sàn, tiếng cười nói vui vẻ của những người gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách. Giữa những âm thanh và hình ảnh ấy, chàng trai trẻ nổi bật như một điểm sáng, mang theo một luồng năng lượng tươi mới và đầy sức sống."Anh Ba, anh Andrea, ở đây em ở đây!!!"Từ dòng người đông đúc tại sân bay, một người đàn ông cao ráo xuất hiện, nổi bật với vẻ ngoài sạch sẽ và lịch lãm. Anh ta bước ra khỏi dòng người, tiến về phía nơi tiếng gọi phát ra. Bước chân vững chãi, ánh mắt sắc sảo, anh ta dễ dàng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.Mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, chiếc áo sơ mi xanh biển khơi tinh tươm kết hợp cùng quần âu đen, tạo nên một hình ảnh đầy phong cách và chỉn chu. Khuôn mặt sáng sủa và tự tin của anh ta rạng ngời dưới ánh đèn của sân bay, mỗi bước đi đều toát lên sự chững chạc và cuốn hút.Khi đến gần nơi tiếng gọi, anh nở một nụ cười tươi, ánh mắt trở nên ấm áp và thân thiện. Dường như cả không gian như dịu lại, hòa quyện trong sự chào đón và niềm vui của cuộc gặp gỡ."Nhóc con, em lại cao thêm rồi đấy, sắp cao hơn anh luôn rồi." Andrea nhìn ngắm em trai út một vòng rồi nói tiếp, "Sao hôm nay lại đi đón anh? Chả phải anh đã bảo để anh tự về rồi sao?""Anh Ba, em không thể để anh tự về được?""Vậy à!""Thật ra là em thấy tin nhắn anh gửi trong nhóm gia đình rồi. Mẹ không thể đi đón anh được, chị Hai thì bận rộn ở bệnh viện, thời gian ngủ còn không có, chắc chắn sẽ không thể ra đây đón anh. Anh Bốn là người nổi tiếng, dù có mười lá gan cũng không dám xuất hiện ở sân bay một mình để đón anh. Anh Năm thì còn lịch huấn luyện kéo dài từ tuần này sang tuần khác, hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh xem, nếu em không đi đón anh, có phải là quá tội nghiệp cho anh rồi không?" Authur vừa nói đôi mắt lấp lánh nhìn anh trai mình, cậu thực sự thấy vui vẻ khi anh trai đã trở về. Dù anh có cười nhẹ nhàng và bảo không cần phải đón, nhưng Authur biết tận sâu trong lòng, Andrea vẫn mong chờ sự chào đón ấm áp từ gia đình. Vì vậy, cậu mới quyết định thay mặt cả nhà ra đây để đón anh, để anh biết rằng luôn có người chờ đợi và sẵn sàng dang tay chào đón anh trở về?"Được rồi, đi thôi về nhà. Bớt nói nhảm đi! Em lấy lý do đón anh để trốn học chứ gì?""Không có, không có thật đó. Tại hôm nay môn học cũng không quan trọng nên em mới xin nghỉ. Với lại công ty vừa hay có việc, em sắp xếp lên công ty xử lý vừa kết hợp đi đón anh luôn. Một công hai ba chuyện." Authur vừa nói vừa cười giã lã với anh trai, oan uổng quá đi mất. Rõ ràng là thuận tiện mà."Đi về thôi anh, em đói muốn lép bụng rồi."Hai người song song rời sân bay, bóng họ đỗ trên nền gạch sáng bóng rồi từ từ mờ nhạt sau đám đông.....Siriraj Piyamaharajkarun HospitalBệnh viện trực thuộc Đại học Mahidol, một trong những viện lớn thuộc Trường Y hàng đầu xứ sở chùa vàng, không khí vẫn tất bật và nhộn nhịp dù trời đã chiều, hoàng hôn đã đỗ bóng khắp mọi nẻo đường. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời ánh hồng của Bangkok vẫn trầm mặc và yên bình, đối lập hoàn toàn với sự bận rộn bên trong bệnh viện.Trong phòng nghỉ của bác sĩ nội trú, một bác sĩ nữ với mái tóc bết mồ hôi và đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi bước vào sau ca phụ mổ dài ở Khoa ngoại lồng ngực. Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhưng dường như mang theo cả sự kiệt sức của cô."Các cậu gọi đồ ăn rồi à!" Esther vừa ngồi xuống ghế vừa nói với Will, ánh đèn dịu nhẹ trong phòng nghỉ soi rõ khuôn mặt phờ phạc của cô. Mồ hôi còn đọng lại trên trán, cô vươn vai để thả lỏng cơ thể. Phòng nghỉ không quá rộng nhưng rất gọn gàng và ấm cúng. Trên bàn là vài cuốn sách y khoa. Cô lấy khăn lau mồ hôi trên trán, rót một ly nước và uống một ngụm, cảm nhận sự dịu mát thấm vào cơ thể mệt mỏi."Xong rồi sao? Ăn thôi, đang đợi cậu đó Esther." Min ngồi bên cạnh, tay mở túi đồ ăn đã để sẵn trên bàn, nhìn Esther khẽ nói.- Các cậu ăn đi, hôm nay tớ về nhà một chuyến, tối nay tớ không có ca trực nhưng phòng bệnh ICU 3008 nếu có vấn đề thì gọi tớ nhé!"- Hả? Cậu về nhà hả sao không ở lại viện nghỉ ngơi, mai có ca mổ mà.- William! Em trai tớ hôm nay về nước, tớ về ăn cơm với gia đình rồi quay lại vào sáng sớm mai."Andrea về rồi hả?" Tiếng Min vang lên trong sự bất ngờ.- Ừ! nó về rồi, mới đáp máy bay lúc chiều chắc giờ đã về đến nhà rồi.- À phải rồi, Min sáng mai đón tớ với nha, mai tớ muốn ké xe cậu về bệnh viện. - Được! Tớ sẽ đón cậu. - Dunk với Wat đâu rồi? Hai đứa còn ca bệnh hả? Bình thường giờ này đã đông đủ rồi mà.- Trời hai đứa quỷ đói đó đến giờ chưa có mặt ở đây thì cậu phải hiểu chứ?Tiếng cười nhẹ vừa vang lên đã bị tiếng rít của cánh cửa kéo mở ra lấn át, kèm theo đó là âm thanh gió xào xạc như mang theo cả sự ồn ào, náo nhiệt của bệnh viện tràn vào căn phòng nghỉ vốn yên tĩnh chưa được bao lâu. Tiếp theo đó là tiếng thở hổn hển và hai bóng người vội vã lao vào phòng.- Này! Các cậu đặt đồ ăn chưa? Tớ sắp thành quỷ đói rồi! - Tiếng bác sĩ nội trú Wat vang lên, cùng với tiếng bước chân dồn dập tiến về phía bàn ăn chính giữa căn phòng.Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nhộn nhịp. Wat, với mái tóc đen lòa xòa trước trán và gương mặt lấm tấm mồ hôi, vừa bước vào vừa cười tươi. Ánh đèn phản chiếu trên kính mắt cậu, tạo ra một ánh nhìn đầy vui vẻ. Người bạn đi cùng, Dunk cũng là một bác sĩ nội trú, nhanh chóng tháo khẩu trang, thở phào nhẹ nhõm khi thấy bàn ăn đã dọn sẵn. Wat kéo ghế ngồi xuống, nhanh chóng với tay lấy chiếc hộp đồ ăn, đôi mắt sáng ngời đầy háo hức. Cuối cùng cũng được ăn rồi."Đói đến phát điên, khoa cấp cứu hôm nay đông điên luôn."Tiếng ca thán của Dunk vang lên. Hôm nay là cả một ngày dài với cậu, có một va chạm nhỏ xảy ra làm lượng bệnh nhân tiếp nhận cấp cứu tăng lên đột xuất, Dunk có cảm giác hai chân mình đã rụng từ bao giờ khi cậu không ngừng chạy đi chạy lại giữa các ca bệnh và sắp xếp kiểm tra ban đầu cho bệnh nhân, từ sáng đến chiều bụng cậu giờ đây đang biểu tình vì nó sắp không chịu nổi nữa rồi. Đói, rất đói.- Không phải khoa cấp cứu lúc nào cũng đông à?- Min lên tiếng- Nè khoa cấp cứu của tớ mỗi lần đông đột xuất là có chuyện đó Min, không như cái chùa bên khoa Răng của cậu đâu, lâu lâu mới có người vào nhổ răng. Biết thế lúc đó tớ đăng kí Răng Hàm Mặt rồi.- Ê! Ý cậu là gì hả? Ý cậu là khoa tớ vô tích sự không có chuyện gì làm hả Dunk! Cũng có những ngày tớ vắt chân lên cổ mà chạy như các cậu thôi. Tiếng phân minh của Min vang lên kèm theo tiếng chát của cánh tay cô bác sĩ vừa nhổ răng cho một bệnh nhân nhẹ nhàng, lướt qua cánh tay của Dunk- Bác sĩ nội trú năm cuối Khoa cấp cứu.- Á! Đau. Min cậu nhẹ tay một chút không được hả? Chưa thấy bác sĩ nào bạo lực như cậu. - Làm sao, tớ vậy đó, rồi làm sao, ai bảo mồm cậu không nói được thứ gì hay ho. Cái thằng quỷ làm như mỗi mình mầy bận trên cõi đời này.- Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa là học sinh tiểu học à. Ăn đi, không phải nói đói hả? Đói mà có sức cãi nhau hay thật, còn nữa ý cậu là gì hả Dunk? - Will nhanh chóng can ngăn hai người bạn của mình, cậu còn không quên cắm cho Dunk một đao vì cái tật nói chuyện không suy nghỉ của cậu ta.- Ý, hình như cái mồm tớ vừa đắt tội với cả ba người rồi – Dunk lên tiếng- Muộn rồi, vừa nãy cậu đã đắt tội với cả đám rồi!- Esther đến cậu cũng hùa vào công kích tớNói rồi Dunk nhìn sang Wat- Má thằng Wat mầy ăn hết phần của tao rồi.- Tách hai đứa nó ra đi Will nếu cậu không muốn tối nay phải đi ngủ với cái mùi nước mắm nồng nàng đó. Tớ về đây, hẹn gặp lại các cậu vào ngày mai.- Esther về nhà hả? Sao cậu ấy lại về trong tuần? - Wat ngẩng đầu lên khỏi tô mì cua đã sạch bóng sau hai lần lùa đũa của mình.- Andrea về nước, cậu ấy về ăn cơm gia đình!- Min đáp lời- Các cậu ăn xong dọn hết cái đóng này đi đó. Tớ về Khoa đây, sắp tới giờ khám rồi? Tớ phải tới phòng khám trước khi giáo sư đến. Đi đây, chào nhé- Chào- Ok- ỪNói rồi Will chạy vội theo Esther về hướng thang máy.- Esther, tớ gọi xe cho cậu nhé?- Alex đến rồi, nó huấn luyện xong rồi ghé đón mình luôn.- Thế à, vậy để mình tiễn cậu.- Được rồi cậu đi xử lý công việc đi, chẳng phải nay cậu có lịch khám nội trụ ngoài giờ với giáo sư Thong Kritifiem sao? Phải đến trước giáo sư đó, ông ấy luôn đúng giờ, thế nên cậu hãy đến đó sớm đi, còn 10 phút nữa đủ để cậu nạp một ly cafein cho đêm nay đó. Mình xuống lầu 1 là ra sảnh được rồi. Bye cậu.- Bye cậu!- Esther- Hả- Về nhà vui vẻ nhé! Còn có, sáng mai mình mua cà phê cho cậu nhé!Tiếng cười nhẹ của cô gái hòa vào dòng người khuất dần sau cánh cửa kính lùa. Bóng dáng mọi người di chuyển mờ dần sau lớp kính của bệnh viện. Bầu trời bên ngoài chuyển sang màu ráng hồng khi hoàng hôn dần buông xuống. Mặt trời lặn, dần dần biến mất sau lớp áo màu xám đen của màn đêm, báo hiệu kết thúc một ngày dài. Nhưng bên trong cánh cửa ấy, thế giới như mới bắt đầu, một vòng lặp chiến đấu không ngừng nghỉ của những sinh mệnh luôn khao khát duy trì sự sống. Mong rằng Đức Phật sẽ luôn phù hộ họ chiến thắng bệnh tật.Trước bãi đỗ xe bệnh viện, một chiếc Everest Ford màu đen tuyền đậu bên vệ đường. Cửa kính ghế phụ hạ xuống, lộ ra một chàng trai với mái tóc đen cắt ngắn, tỉa gọn gàng. Chiếc áo cầu lông Lining ôm trọn cơ bắp tay mạnh mẽ, anh đang cố gắng vẫy tay chào về phía cửa bệnh viện.- Chị Hai, chị Hai, ở đây! Em ở đây- Alex!Nghe tiếng đáp lời, Esther bước ra, ánh hoàng hôn nhuộm vàng đôi má. Khác với hình ảnh bác sĩ với chiếc áo blouse trắng và mái tóc buộc kỹ tại bệnh viện hàng ngày, bây giờ cô khoác lên mình một bộ đồ tây màu kem phối cùng ghi lê xám được may đo hoàn hảo.Cô bước đi tự tin và thanh lịch, dáng vẻ mệt mỏi dường như tan biến khi nhìn thấy em trai. Ánh mắt ấm áp và nụ cười nhẹ trên môi khiến cho khung cảnh trở nên thân mật và ấm cúng hơn. Bầu trời phía sau chuyển màu từ hồng sang đen, báo hiệu một ngày đã kết thúc.- Đợi chị có lâu không?- Một chút, em đợi được. Hai đi thôi, mọi người về hết rồi, chỉ đợi mỗi em với chị thôi.- Về hết rồi sao. Allan cũng về tới nhà rồi à, nó đi sự kiện về sớm vậy?- Em cũng không biết, thấy Authur chụp 4 đôi đũa gửi cho em rồi nói nhanh lên thiếu 2 đôi nữa mới được ăn, em đói. Nói rồi đưa tin nhắn cho chị mình xem.- Nhóc con, lần nào nó cũng than đói, chỉ có mỗi chiêu đó xài hoài, về thôi.- Đi thôi, đi về ăn cơm, em cũng đói.- Nay tập luyện nhiều không? Chú ý cổ tay của em.- Như mọi ngày thôi! Hai à, chị yên tâm. Em biết chị lo lắng nhưng em biết chừng mực mà. Hồi phục rất tốt. Hai xem hoạt động rất tốt có phải không - Vừa nói Alex vừa không quên xoay cổ tay mình, như thế muốn chứng minh với chị cậu rằng cậu thật sự đã khoẻ.- Đi thôi, em hộ tống đại tiểu thư về nhà.Chiếc xe lăn bánh trên con đường từ trung tâm Bangkok về ngoại ô, nơi cảnh tượng quen thuộc vào giờ tan tầm là những đoàn xe kẹt dài nối đuôi nhau không thấy đích đến.....Lúc ngày trên đường từ Trung tâm Siam về hướng đường Khao San, chiếc Toyota Alphard màu trắng đang đi chuyển, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng vọng bên trong xe. Ghế ngồi bọc da mềm mại, ánh đèn trong xe dịu nhẹ phản chiếu lên những bề mặt sang trọng, tạo nên cảm giác thoải mái.- Cái gì? Tại sao lại quay ở nhà em, em đã nói là gia đình em sẽ không thoải mái mà, sao anh lại nhận.- Một giọng nói bất mãn vang lên, phá vỡ sự yên bình bên trong xe.Người nói, một thanh niên với vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Ánh mắt cậu ấy đầy lo lắng và bối rối. Anh chàng ngồi đối diện, với vẻ mặt bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng giải thích:- Bên nhà sản xuất là Khun Dew của Đài CH3. Lần này anh muốn trả nợ ân tình của cô ấy! Allan đợt này em chịu khó một chút, giúp anh lần này. Với lại không khí nhà em rất tuyệt, nếu em tham gia phản ứng sẽ rất tốt. Công chúng cũng cách nhìn gần hơn với em.- Thôi đi, đừng có nói em. Em vốn dĩ không có gánh nặng thần tượng, còn nữa không khí tốt hả, anh không thấy chị Hai em trấn áp em bằng não của chị ấy hả? Vốn dĩ em không có tiếng nói trong nhà, em là ca sĩ là rapper, em chỉ nên nói chuyện với công chúng qua tác phẩm là được rồi. Chuyện đó anh từ chối đi nhé, có dịp em sẽ giúp họ bằng việc khác. Nếu được cứ báo họ MV sau của em, nữ chính tuỳ họ chọn.- Có sao đâu Allna, chị thấy chương trình tốt mà. Gia đình em thực sự rất dễ thương. Với lại nhan trị nhà em rất cao, ai cũng đẹp, cũng giỏi, phải mang lên truyền hình để nhiều người chiêm ngưỡng chứ.- Chị Nam!- Được rồi, em suy nghỉ cẩn thận giúp anh nha. Nha. Allan coi như anh cầu xin em, họ đến quay, biên tập lại rồi mới chiếu, tới đó có gì không ổn anh sẽ nói họ cắt ra. Không quay quá nhiều vào mọi người trong gia đình em, anh hứa danh dự đó. Cơ bản với độ thảo luận của em và em trai em Alex đã đủ họ kéo ratting rồi. Tiếng Yat khẩn cầu với Allan- Anh Yat, em sẽ suy nghĩ.- Đúng đó, chị cũng thấy nhà em đúng là cực phẩm trong cực phẩm đó Allan. Nếu chị trẻ thêm vài tuổi, chị sẽ tán cho bằng được một người trong mấy anh em trai nhà em để lây nhiễm gen nhà em lên gen nhà chị.- Thôi đi, sao chị không tán tỉnh em nè có tốt hơn không?- Em không xứng! Với lại chị có cơ hội hả? - Đúng rồi chị làm gì có cơ hội! May thật chị còn tỉnh táo.- Nè! Lúc trước, lúc chị còn đi học chị cũng là hoa khôi của trường đó. Em đừng có mà khinh thường.Ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp kính, tạo nên những vệt sáng nhấp nháy, càng làm tăng thêm cảm giác căng thẳng trong không gian xe. Chiếc Toyota Alphard tiếp tục lăn bánh, xuyên qua dòng xe đông đúc, mang theo những suy tư và lo lắng của từng người bên trong.Mae ơi, con về rồi!- Chị hai con đâu?- Con đây Mẹ.- Về rồi hả con, có mệt không? Mau đi tắm đi mẹ mở nước nóng rồi. Tắm nhanh rồi ăn cơm.- Vâng thưa mẹ. Andrea đâu rồi mẹ? Các em về hết rồi ạ.- Tụi nó ở trong bếp đó!- Chị hai về rồi hả- Tiếng Allan vọng ra từ bếp.- Ừ chị hai về rồi, nó đi tắm rồi. Được rồi út con bớt ăn vụng lại, dọn ra bàn đi. - Mae, con biết rồi!Bữa cơm tối diễn ra trong sự đông đủ, điều hiếm hoi mà gia đình Siributr chưa có được trong nhiều năm qua. Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Bangkok tràn ngập tiếng cười nói, tiếng trêu đùa và những lời yêu thương. Không khí ấm cúng như đưa mọi người quay trở lại những tháng ngày sáu năm về trước, khi Andrea, đứa con thứ hai, chưa đi du học ở một đất nước xa lạ, và các anh chị em của cậu vẫn còn nhỏ, chưa trưởng thành để bay ra khỏi tổ ấm chở che của cha mẹ.Mâm cơm tối đơn giản nhưng đầy ắp tình cảm gia đình. Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu xuống bàn ăn, tạo nên bầu không khí ấm áp và gần gũi. Trên bàn, những món ăn được bày biện gọn gàng và hấp dẫn. Mỗi thành viên trong gia đình đều có đôi đũa của riêng mình, sáu đôi đũa tròn tượng trưng cho sự trọn vẹn và đoàn tụ.Andrea nhìn xung quanh, lòng ngập tràn xúc động khi thấy tất cả thành viên trong gia đình cùng nhau quây quần bên mâm cơm. Tiếng nói cười rộn rã, những câu chuyện vui vẻ và tình cảm thân thuộc khiến anh cảm thấy như chưa từng rời xa nơi này.Mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui, những kỷ niệm và cả những ước mơ cho tương lai. Căn nhà nhỏ trở nên sống động và tràn đầy sức sống, như chưa từng trải qua những ngày tháng xa cách. Hạnh phúc và tình cảm gia đình là điều quý giá, và bữa cơm tối nay là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.Sau bữa ăn, Esther ngồi ngẩn ngơ ngoài ban công tầng hai, bên chiếc bàn tròn đặt cạnh góc. Cô cảm thấy gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cây cỏ xung quanh. Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, Esther nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi ánh đèn thành phố phản chiếu lên bầu trời đêm. Bên cạnh cô là một ly trà nóng, hơi nước bốc lên tỏa mùi thơm dịu dàng.Cô nhắm mắt, hít thở sâu, để từng hơi thở mang theo niềm an yên len lỏi vào tâm hồn. Dường như mọi lo toan, căng thẳng đều tan biến, nhường chỗ cho sự thanh thản và tĩnh lặng. Có lẽ đây là khoảng thời gian yêu thích của Esther mỗi ngày, một khoảnh khắc mà cô có thể hoàn toàn thư giãn nhất.- Hai! Sáng mai hai về bệnh viện luôn hả? Tiếng Andrea vang lên kéo Esther ra khỏi dòng suy nghĩ trong đầu mình.- Ừm, mai là thứ sáu. Hai còn ca trực kép, 2 ca phụ mổ. Cuối tuần này trống lịch hai sẽ về nhà. Sao vậy? Em có chuyện gì à?- Mây, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ngày mai ai em sẽ đến Chulalongkorn một chuyến, buổi chiều em sẽ ghé bệnh viện rồi về nhà cùng hai nha, em có vài chuyện nói với hai?- Em đang suy nghỉ về chuyện nguyên cứu nên về Chula hay Mahidol đúng không? - Andrea à, với cương vị là thành viên Mahidol, chị rất muốn em học và nghiên cứu ở đó, vì chị sẽ gần em và có thể hỗ trợ em nhiều hơn. Tuy nhiên, Giáo sư Ericthami, người đã dạy dỗ và giúp đỡ em rất nhiều, cũng đáng để em cân nhắc. Nếu chị kéo em về Mahidol, có lẽ họ sẽ hận chị chết mất.Ngừng một chút cô lại tiếp tục nói- Không phải em đã có câu trả lời của riêng mình trước khi về nước rồi sao? Dù em chọn Chula, Mahidol, hay King Monkut's, chị đều ủng hộ quyết định của em. Andrea à, chị thực sự tò mò về sức hút Chulalongkorn là gì đó? Em thấy sao, có định tâm sự thêm không, chị sẵn sàng đi pha cà phê để nói chuyện với em.- Shiii, thằng quỷ Allan nhiều chuyện, mai em sẽ đánh chết nó.- Được rồi, bớt chí chóe lại, nhức đầu lắm. Không còn là trẻ con nữa, em cũng đừng ăn hiếp Allan quá. Bây giờ nó là người nổi tiếng rồi, em hãy đối xử tử tế với nó một chút, đừng dìm hình tượng của nó quá. Đừng thấy nó ngốc hơn em mà ăn hiếp nó.Hai đứa em trai cô đứa nào cô cũng yêu quý, chỉ là so với Andrea, Allan ngốc hơn cô thiên vị thằng bé hơn một chút chắc không có vấn đề gì. - Dạo gần đây có vẻ Allan gặp nhiều áp lực. Ánh mắt thằng bé không còn lấp lánh như ánh sao khi nhắc về âm nhạc nữa. Cái vẻ mặt cười ngốc ngốc như chó golden của nó, chị cũng không còn thấy xuất hiện thường xuyên nữa. Vậy nên, hai anh em, nếu có thể tâm sự được, thì em hãy tâm sự với nó nhiều vào. Chị ít khi về nhà, khó để ý và quan tâm đến cảm xúc của ba đứa nhỏ, nhờ cả vào em đó. Andrea à! chị xin lỗi vì để em gánh vác trách nhiệm làm anh khi em bằng tuổi Allan.- Hai, em mới là người phải xin lỗi, xin lỗi để hai một mình chăm sóc mẹ và các em. Em về rồi, từ bây giờ em sẽ chia sẽ với hai.- Andrea, đó là trách nhiệm của chị. Chị yêu mẹ, chị yêu gia đình mình. Bố đã nói vì bố yêu cả nhà nên cho dù bố có đi đâu thì bố sẽ mãi bảo vệ cả nhà. Có vẻ bố luôn giữ lời hứa rằng sẽ mãi dõi theo chúng ta dù ở bất cứ đâu, dù xa xôi như thế nào. Em thấy đó, điều bố nói luôn đúng bằng chứng là gia đình mình đã tốt dần lên rồi. - Đừng áp lực quá Andrea à, cũng đừng cảm thấy có lỗi, em đã rất cố gắng rồi, chị tự hào về em. Cả nhà đều tự hào về em.- Hai, em cũng yêu gia đình mình. Em sẽ bảo vệ gia đình mình bằng mọi giá. Em đã hứa với bố, khi trưởng thành sẽ thay bố làm chỗ dựa vững chắc cho chị, vậy nên hai à, em đã trưởng thành rồi, hãy thử dựa vào em, dựa vào em trai của mình nhé.- Được chị sẽ dựa chết em, chị về nhà sẽ như mất chức năng sống: Andrea à, lấy nước cho chị. Andrea à mở nước nóng cho chị. Andrea ơi! chị muốn ăn mì,... tới lúc đó xem có phiền chết em không.- Hai!! em sẽ không bao giờ phiền, thật đó. Sẽ không bao giờ phiền.Esther khẽ cười khi nghe lời Andrea nói. Cô nhấp một ngụm trà cuối cùng, rồi đứng dậy, đập vào tay anh.- Được rồi, ông cụ non. Đi ngủ sớm. Mai chị còn phải dậy sớm nữa. Ngủ ngon!Andrea mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm vang lên từ phía sau:- Ngủ ngon, chị Hai.Esther bước vào phòng, cảm giác yên bình và nhẹ nhõm lang tỏa trong lòng. Cô tắt đèn và lên giường, cảm nhận sự thoải mái của chiếc chăn êm ái. Trong tâm trí, hình ảnh Andrea vẫn còn hiện rõ, với nụ cười và ánh mắt đầy sự quan tâm. Phút chốc các em trai cô đã trưởng thành từ lúc nào không hay, bọn nhỏ đã thực sự đủ cao lớn chống đỡ ngôi nhà này cùng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com