Moi Tinh Dau Lang Quen Va Nuoc Mat
Sau khi lớp cô làm cỏ xong
Mọi người về gần hết
Lớp diệp thì vẫn chưa làm xong
Cô bèn đi tìm chỗ lớp diệp làm
Là phía sau trường , đang định quay đi ,tìm chỗ để ngồi đợi thì diệp gọi Giật mình quay lại, cười cười rồi cô đi lại phía diệp
Ngồi xuống chỗ diệp đang làm , vốn muốn làm cùng , nhưng diệp nói gần về , không cần làm nửa , nên đành đứng lênBỗng phía sau lưng , truyền đến một giọng nói
Một giọng nói quen thuộc
Giọng rất trong, và ấm
- hình như hôm nay lớp ta có nhiều bạn lớp khác đến làm giúp nhà - cậu ấy nói rồi mỉm cười nhẹ
Đây là cậu đang nói cô hả, ngỡ ngàng
Nên cũng chẳng biết làm gì
Bèn lơ đi , tránh ánh nhìnCô nghĩ đi nghĩ lại
Rồi tự mình cười mình
Chắc cô nghe lầm..........
..........
Lại một ngày trôi qua , cực kì chậm chạp
Lặng ngắm bầu trời
Buổi chiều làm nó ảm đạm đi vài phầnNhưng thật đẹpÁnh hoàng hôn mất dần , màu đỏ rực cũng không còn
Cả bầu trời trải dài một màu xanh tím tĩnh mịch
........... .
Cô bật nhạc
Một bài nhạc buồn
Cô lại hát , theo từng tiếng nhạc ...
Hôm nay , cô quyết định ngủ sớmĐang ngủ ,một cơn ác mộng lại đến với cô
Bất ngờ mở đôi mắt ra , đập vào mắt là một màu đen , nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanhNước mắt từ lúc nào chảy xuống
Đêm nay , cô lại khócMột lúc , nước mắt cũng không đủ để cung cấp
Cô lại đọc tiểu thuyếtAi ngờ ,lại chọn vào bộ tiểu thuyết buồn
Đến thê lươngLại tiếp tục khócĐọc đến sáng.......khuôn mặt mệt mỏi...
Đôi mắt thâm quầng , lại bị sưng lên
Trông muốn đau mắt người nhìnLại mỉm cười
Vscn, rồi đi học
Cứ thế đó , cái cuộc sống lặp đi lặp lại
Đến nỗi ,ngấy ngán ......
Nhưng nó rất yên bình
Một thời gian , cô cũng để ý ra được
Cậu thích nga
Nhưng chưa hoàn toàn chắc chắn
Nên cũng không quan tâm nửaNga sao????
Nga là một cô gái , rất đáng yêu
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn ..
Mũi cao tinh tế , đôi muôi lúc nào cũng mang màu hồng nhuận
Đẹp và nổi bật nhất luôn luôn là đôi mắt của nga
Một đôi mắt không nhiễm bụi trần
Bạn ấy rất trong sáng a~
Chiều cao thì 1 m52 , nhìn rất đáng yêu
Thanh tú
Đôi khi , cô bắt gặp ánh mắt hai người
Có vẻ hơi ngượng ngùng
Lẩn tránh ánh mắt của nhau
Nhìn rất chi là ........ dễ thương
Lại cười nhạt
Quan tâm nhiều làm j ???????
Tự hỏi , tự trả lờiThật ngớ ngẩn
Nga và diệp thường đi ra một chỗ
Nói gì đó rất thần bí
Dường như không muốn cô biếtMà cô cũng ....lười quan tâm
Lôi sách ra làm bài tập về nhàMấy con số ấy , khiến cô lại loạn nãoCậu ấy lại suất hiện..............Hôm nay , có lẽ tâm trạng tồi
Nên cô cũng chẳng để ý nhiềuTự tìm cho bản thân một chỗ tùy tiệnYên tĩnh
Ngồi suy nghĩ ra cách giải phương trìnhĐau đầuMột lúc , chật vật với bài vởCô lại nhìn trời , dường như , chẳng ai quan tâm đến sự có mặt của cô
Tự thấy bản thân thật thừa thãi
Lại tiếp tục cười nhạt?????
Thầy đến , bắt đầu vào họcDo vô ý hay sao , tự nhiên cô hỏi đáp án của bài cậu làm
Rồi chợt giật mình
...........
Cậu quay xuống ,rồi đưa cho cô quyển nháp cậu vừa làm xongNhìn vào , đáp án cô giống đáp án cậuMỉm cười.....
Diệp lấy nháp của cậu, ngồi lặng lẽ coiRồi bạn ấy trả cho cậu......
Lạnh nhạt đến thế , ....????
Hầu như , cậu chưa lần nào bắt chuyện
Mà trong khi đó
Cậu lại hay bắt chuyện với mọi người
Một cơn đau đớn từ bụng bên trái truyền đến
Làm cho cô cảm thấy như dao đâm vào
Khuôn mặt bỗng chốc sơ sác , mệt mỏiLặng lẽ gục mặt xuống bàn
Cố gắng nuốt gọn cái cảm giác đau đớn
Có lẽ , cô đã quen với cái cảm giác này rồiNhưng lần này , nó dữ dội hơnCắn chặt môi dưới, chịu đựng Chỉ mong tiết học trôi qua nhanh
Mà có bao giờ được như ý muốn đâu
Vì ,mới bắt đầu học chứ mấyDiệp dường như nhận ra
Bạn ấy hỏiCố gắng trả lời một cách bình thường nhất
Từng câu nói thốt ra ,như muốn đau hơn
Như dao đâm vào , rồi rút ra
Rất đau
Đành nói dối là mệtTự cười bản thân
Cuối cùng cũng phải vềVà ......
Có một chuyện, cô nhớ rất rõ
Nhưng ........
Để mình cô giữ là được
Ko cần viết ra đâu,......nhỉ
Về đến nhà , "như có một cốc nước để uống trong một sa mạc "
Nằm vật xuống giường , đợi cơn đau kia tan điRồi cô bỗng nhớ lại chuyện gì đó
Bật cười lớn, cười nhiều đến nỗi nước mắt chảy mà không biết
Ngủ thiếp đi tựa lúc nào
Có lẽ .......................... .......là vậy
.........cảm ơn ...........
Mọi người về gần hết
Lớp diệp thì vẫn chưa làm xong
Cô bèn đi tìm chỗ lớp diệp làm
Là phía sau trường , đang định quay đi ,tìm chỗ để ngồi đợi thì diệp gọi Giật mình quay lại, cười cười rồi cô đi lại phía diệp
Ngồi xuống chỗ diệp đang làm , vốn muốn làm cùng , nhưng diệp nói gần về , không cần làm nửa , nên đành đứng lênBỗng phía sau lưng , truyền đến một giọng nói
Một giọng nói quen thuộc
Giọng rất trong, và ấm
- hình như hôm nay lớp ta có nhiều bạn lớp khác đến làm giúp nhà - cậu ấy nói rồi mỉm cười nhẹ
Đây là cậu đang nói cô hả, ngỡ ngàng
Nên cũng chẳng biết làm gì
Bèn lơ đi , tránh ánh nhìnCô nghĩ đi nghĩ lại
Rồi tự mình cười mình
Chắc cô nghe lầm..........
..........
Lại một ngày trôi qua , cực kì chậm chạp
Lặng ngắm bầu trời
Buổi chiều làm nó ảm đạm đi vài phầnNhưng thật đẹpÁnh hoàng hôn mất dần , màu đỏ rực cũng không còn
Cả bầu trời trải dài một màu xanh tím tĩnh mịch
........... .
Cô bật nhạc
Một bài nhạc buồn
Cô lại hát , theo từng tiếng nhạc ...
Hôm nay , cô quyết định ngủ sớmĐang ngủ ,một cơn ác mộng lại đến với cô
Bất ngờ mở đôi mắt ra , đập vào mắt là một màu đen , nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanhNước mắt từ lúc nào chảy xuống
Đêm nay , cô lại khócMột lúc , nước mắt cũng không đủ để cung cấp
Cô lại đọc tiểu thuyếtAi ngờ ,lại chọn vào bộ tiểu thuyết buồn
Đến thê lươngLại tiếp tục khócĐọc đến sáng.......khuôn mặt mệt mỏi...
Đôi mắt thâm quầng , lại bị sưng lên
Trông muốn đau mắt người nhìnLại mỉm cười
Vscn, rồi đi học
Cứ thế đó , cái cuộc sống lặp đi lặp lại
Đến nỗi ,ngấy ngán ......
Nhưng nó rất yên bình
Một thời gian , cô cũng để ý ra được
Cậu thích nga
Nhưng chưa hoàn toàn chắc chắn
Nên cũng không quan tâm nửaNga sao????
Nga là một cô gái , rất đáng yêu
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn ..
Mũi cao tinh tế , đôi muôi lúc nào cũng mang màu hồng nhuận
Đẹp và nổi bật nhất luôn luôn là đôi mắt của nga
Một đôi mắt không nhiễm bụi trần
Bạn ấy rất trong sáng a~
Chiều cao thì 1 m52 , nhìn rất đáng yêu
Thanh tú
Đôi khi , cô bắt gặp ánh mắt hai người
Có vẻ hơi ngượng ngùng
Lẩn tránh ánh mắt của nhau
Nhìn rất chi là ........ dễ thương
Lại cười nhạt
Quan tâm nhiều làm j ???????
Tự hỏi , tự trả lờiThật ngớ ngẩn
Nga và diệp thường đi ra một chỗ
Nói gì đó rất thần bí
Dường như không muốn cô biếtMà cô cũng ....lười quan tâm
Lôi sách ra làm bài tập về nhàMấy con số ấy , khiến cô lại loạn nãoCậu ấy lại suất hiện..............Hôm nay , có lẽ tâm trạng tồi
Nên cô cũng chẳng để ý nhiềuTự tìm cho bản thân một chỗ tùy tiệnYên tĩnh
Ngồi suy nghĩ ra cách giải phương trìnhĐau đầuMột lúc , chật vật với bài vởCô lại nhìn trời , dường như , chẳng ai quan tâm đến sự có mặt của cô
Tự thấy bản thân thật thừa thãi
Lại tiếp tục cười nhạt?????
Thầy đến , bắt đầu vào họcDo vô ý hay sao , tự nhiên cô hỏi đáp án của bài cậu làm
Rồi chợt giật mình
...........
Cậu quay xuống ,rồi đưa cho cô quyển nháp cậu vừa làm xongNhìn vào , đáp án cô giống đáp án cậuMỉm cười.....
Diệp lấy nháp của cậu, ngồi lặng lẽ coiRồi bạn ấy trả cho cậu......
Lạnh nhạt đến thế , ....????
Hầu như , cậu chưa lần nào bắt chuyện
Mà trong khi đó
Cậu lại hay bắt chuyện với mọi người
Một cơn đau đớn từ bụng bên trái truyền đến
Làm cho cô cảm thấy như dao đâm vào
Khuôn mặt bỗng chốc sơ sác , mệt mỏiLặng lẽ gục mặt xuống bàn
Cố gắng nuốt gọn cái cảm giác đau đớn
Có lẽ , cô đã quen với cái cảm giác này rồiNhưng lần này , nó dữ dội hơnCắn chặt môi dưới, chịu đựng Chỉ mong tiết học trôi qua nhanh
Mà có bao giờ được như ý muốn đâu
Vì ,mới bắt đầu học chứ mấyDiệp dường như nhận ra
Bạn ấy hỏiCố gắng trả lời một cách bình thường nhất
Từng câu nói thốt ra ,như muốn đau hơn
Như dao đâm vào , rồi rút ra
Rất đau
Đành nói dối là mệtTự cười bản thân
Cuối cùng cũng phải vềVà ......
Có một chuyện, cô nhớ rất rõ
Nhưng ........
Để mình cô giữ là được
Ko cần viết ra đâu,......nhỉ
Về đến nhà , "như có một cốc nước để uống trong một sa mạc "
Nằm vật xuống giường , đợi cơn đau kia tan điRồi cô bỗng nhớ lại chuyện gì đó
Bật cười lớn, cười nhiều đến nỗi nước mắt chảy mà không biết
Ngủ thiếp đi tựa lúc nào
Có lẽ .......................... .......là vậy
.........cảm ơn ...........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com