Moi Tinh Dang Do Bach Hop
Hiểu Đan dậy khá sớm mới 6h cô đi ra ngoài hít thở ko khí, cô có cảm giác rất quen thuộc nhưng lại ko nhớ gì. - Êy... E là cún của ai vậy hả trông dễ thương quá.
- Chị hai.
- Hiểu Linh.
- Đúng rồi là tên của e, bé Bông là thú cưng của chị đó.
- Của chị sao?
- Dạ đúng rồi, năm nay bé Bông tròn 5 tuổi.
- Vậy sao...
- Chào hai chị e.
- A rể.
- E gọi như vậy a ko thấy quen lắm.
- E tập gọi là vừa rồi, sao a đến sớm vậy?
- A mua đồ ăn sáng qua cho Hiểu Đan.
- E hk có sao, ôi thật là bất công.
- Đây là của e.
- Cảm ơn a rể nha.
- Hiểu Đan.
- A là bạn trai của e hả?
- Phải e nhớ ra rồi sao?
- Là e gái e nói.
- Thì ra là vậy, đây là thức ăn sáng e thích, bây giờ a đi làm tối a sẽ đến thăm e.
- Khoan đã, cho e đi chung được ko?
- Hiểu Đan bây giờ thì chưa được, khi nào e ổn định hơn a sẽ dẫn e đi nha.
- Ừm.
- Ngoan lắm, a đi đây. Chào buổi sáng cô chú giúp a.
- Dạ.
- Hiểu Linh.
- A Bân a ăn ko?
- A Nhĩ Ninh đến sao?
- Dạ, mà a ấy đi rồi.
- A đến phòng khám đây, e ở nhà với chị nha.
- Dạ, hôm nay a lấy xe đi đi.
- Ko để a đi bộ nữa hả?
- E kêu a lái thì lái đi.
- Tuân lệnh.
- Hi... Tiểu Na đang ở bên Anh nghe tin Hiểu Đan bị tai nạn cô lập tức đặt vé bay về Trung Quốc. - Cháu chào hai bác.
- Cháu là Tiểu Na đúng ko?
- Dạ, Hiểu Đan thế nào rồi hai bác?
- Con bé ko sao rồi nhưng trí nhớ thì vẫn chưa nhớ ra chuyện gì hết.
- Vậy cậu ấy giờ ở đâu ạ?
- Hiểu Linh dẫn chị hai nó đi chơi cho khuây khỏa rồi.
- Chị hai đi từ từ thôi.
- Hiểu Đan.
- Chị Tiểu Na.
- Hiểu Linh cô ấy là ai vậy?
- Cậu quên mình luôn rồi sao?
- Tôi ko biết cậu.
- Chị hai, chị ấy là bạn thân của chị tên là Tiểu Na.
- Tiểu Na... Chị ko có ấn tượng.
- Chị thông cảm nha, chị hai e vẫn chưa nhớ được gì nhiều đâu.
- Vậy mấy đứa nói chuyện đi ba mẹ ko làm phiền.
- Dạ. - Sao chị biết chị hai e gặp tai nạn?
- Chuyện đó ko quan trọng đâu, mà sao cậu ấy lại bị tai nạn?
- Chị hai e bị tai nạn khi đi qua đường.
- Nhĩ Ninh a ấy đâu?
- Vì chị hai e, a ấy đã bỏ công việc ở Đài Bắc đến đây sống và làm việc. Hình như là a ấy đang làm quản lý cho một tiệm bánh ngọt, cách nhà e khoảng 20 phút đi xe.
- Vậy sao.
- Ngày nào a ấy cũng đến chăm sóc cho chị hai hết, đưa chị hai đi ăn, đi hóng mát nữa.
- Vậy thì tốt rồi. Hiểu Đan...
- Hử, cậu gọi tôi sao?
- Phải, cậu phải mau nhớ lại biết ko,còn phải làm phụ dâu cho mình nữa chứ.
- Ờ.
- Hơi zzzzz......
- Chị hai.
- Hiểu Linh.
- Đúng rồi là tên của e, bé Bông là thú cưng của chị đó.
- Của chị sao?
- Dạ đúng rồi, năm nay bé Bông tròn 5 tuổi.
- Vậy sao...
- Chào hai chị e.
- A rể.
- E gọi như vậy a ko thấy quen lắm.
- E tập gọi là vừa rồi, sao a đến sớm vậy?
- A mua đồ ăn sáng qua cho Hiểu Đan.
- E hk có sao, ôi thật là bất công.
- Đây là của e.
- Cảm ơn a rể nha.
- Hiểu Đan.
- A là bạn trai của e hả?
- Phải e nhớ ra rồi sao?
- Là e gái e nói.
- Thì ra là vậy, đây là thức ăn sáng e thích, bây giờ a đi làm tối a sẽ đến thăm e.
- Khoan đã, cho e đi chung được ko?
- Hiểu Đan bây giờ thì chưa được, khi nào e ổn định hơn a sẽ dẫn e đi nha.
- Ừm.
- Ngoan lắm, a đi đây. Chào buổi sáng cô chú giúp a.
- Dạ.
- Hiểu Linh.
- A Bân a ăn ko?
- A Nhĩ Ninh đến sao?
- Dạ, mà a ấy đi rồi.
- A đến phòng khám đây, e ở nhà với chị nha.
- Dạ, hôm nay a lấy xe đi đi.
- Ko để a đi bộ nữa hả?
- E kêu a lái thì lái đi.
- Tuân lệnh.
- Hi... Tiểu Na đang ở bên Anh nghe tin Hiểu Đan bị tai nạn cô lập tức đặt vé bay về Trung Quốc. - Cháu chào hai bác.
- Cháu là Tiểu Na đúng ko?
- Dạ, Hiểu Đan thế nào rồi hai bác?
- Con bé ko sao rồi nhưng trí nhớ thì vẫn chưa nhớ ra chuyện gì hết.
- Vậy cậu ấy giờ ở đâu ạ?
- Hiểu Linh dẫn chị hai nó đi chơi cho khuây khỏa rồi.
- Chị hai đi từ từ thôi.
- Hiểu Đan.
- Chị Tiểu Na.
- Hiểu Linh cô ấy là ai vậy?
- Cậu quên mình luôn rồi sao?
- Tôi ko biết cậu.
- Chị hai, chị ấy là bạn thân của chị tên là Tiểu Na.
- Tiểu Na... Chị ko có ấn tượng.
- Chị thông cảm nha, chị hai e vẫn chưa nhớ được gì nhiều đâu.
- Vậy mấy đứa nói chuyện đi ba mẹ ko làm phiền.
- Dạ. - Sao chị biết chị hai e gặp tai nạn?
- Chuyện đó ko quan trọng đâu, mà sao cậu ấy lại bị tai nạn?
- Chị hai e bị tai nạn khi đi qua đường.
- Nhĩ Ninh a ấy đâu?
- Vì chị hai e, a ấy đã bỏ công việc ở Đài Bắc đến đây sống và làm việc. Hình như là a ấy đang làm quản lý cho một tiệm bánh ngọt, cách nhà e khoảng 20 phút đi xe.
- Vậy sao.
- Ngày nào a ấy cũng đến chăm sóc cho chị hai hết, đưa chị hai đi ăn, đi hóng mát nữa.
- Vậy thì tốt rồi. Hiểu Đan...
- Hử, cậu gọi tôi sao?
- Phải, cậu phải mau nhớ lại biết ko,còn phải làm phụ dâu cho mình nữa chứ.
- Ờ.
- Hơi zzzzz......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com