Moi Ngay Buon Mot Chut
Tôi chán nản gục đầu lên bàn làm việc, tiếng tin nhắn cứ vang lên nhưng tôi chẳng mấy quan tâm, tôi vơ vội cái nút nguồn và ấn tắt đi hẳn.Tôi mệt.Mệt với cái định kiến kì lạ, cổ hủ của xã hội, mệt với lời cay nghiệt của miệng lưỡi người đời luôn cho rằng mình đúng mà tự do phán xét một người qua cái bề nổi của họ mà lại gạt đi cái bên trong tâm hồn.Tôi sắp cưới rồi. Cái đám cưới tôi đã mong chờ bao nhiêu lâu, cái ước vọng, khao khát một gia đình sắp thành hiện thực thì lại gặp vấn đề.Anh nói tôi dơ bẩn.Anh nói cái thân xác tôi đã cho bao nhiêu thằng chơi đùa, anh nói tôi là gái làng chơi, là một con đàn bà dạng chân với bất kì người nào khác chỉ vì tôi không còn trinh tiết.Tôi bị xâm hại tình dục vào năm mười sáu tuổi, bị một kẻ lạ mặt cưỡng ép đến điên dại, mãi sau khi đi trị liệu tâm lý ròng rã suốt mấy năm trời thì mới đỡ hơn một ít. Mới dám đối diện với loài người. Tôi từng nghĩ bản thân sẽ không yêu ai, tôi sợ thân mình dơ bẩn đến người khác cho đến khi tôi gặp anh, tôi đã mong chờ một hạnh phúc và một người yêu bao dung đến dường nào. Lúc còn yêu nhau tôi thường hỏi anh"Nếu như em không còn cái thứ quý giá của con gái nữa anh còn yêu em không?""Ngốc ạ. Sao anh có thể bỏ bé được."Lòng tôi an tâm hẳn mong cầu hạnh phúc lại tràn ngập trong tôi. Ngày gần cưới, tôi dùng hết can đảm kể anh nghe về cái quá khứ chẳng mấy yên vui. Với tâm tư của mình tôi chờ đợi người yêu sẽ ôm chặt tôi vào lòng và an ủi.Nhưng không, đôi khi thực tế lại khác xa với những gì ta nghĩ. Anh dùng vẻ mặt cau có nhìn tôi, mà buông ra những lời cay nghiệt nhất để xỉa xói, châm biếm, chất vấn vì sao tôi không giữ cái thân mình cho tốt.Những lời anh nói ra như cắt sâu vào lòng tôi, chúng cứa mạnh lên da thịt loang lổ màu máu, cắt xẻ linh hồn tôi thành nhiều mảnh và tôi cảm giác như cái thân này đã bị đẩy xuống đáy vực tối đen. Thì ra lời anh nói trước giờ toàn dối trá.Đám cưới bị hủy.Lời chia tay cũng nói ra cùng lý do chân thật. Mọi người đều biết tại sao cả hai lại không bên nhau nữa, những lời nói thầm thì chê bai gay gắt, những lời tệ bạc của mọi người cứ mãi bám víu tôi khiến tôi đau khổ từng ngày.Tôi tự nhốt mình trong phòng, ngăn cách bản thân khỏi xã hội ghê tởm ngoài kia, ngăn thân mình bị vùi dập bởi những điều tệ hại.Tôi vẫn hay mơ, mơ về những điều tươi đẹp nhưng giấc mơ đó mãi không còn. Cái cảm giác bị người mình giành cả tấm lòng mà yêu thương tin tưởng ruồng bỏ, bị bạn bè, gia đình chỉ trích, dè bỉu sao không giấu đi khiến tôi như bị đày xuống vực thẳm một lần nữa, như trở về tháng ngày năm mười sáu tuổi, tháng ngày tôi bị đày đọa bởi nỗi đau của thể xác và tâm hồn.Tôi ngỡ như thân mình vẫn còn những vết thâm đen tím ngắt, ngỡ như cái bàn tay dơ dáy, bẩn thiểu ấy vẫn sờ mó khắp người tôi.Tôi cảm thấy buồn nôn và ghê tởm chính bản thân mình.Cái bóng tối chợt bao lấy tôi, giam tôi trong cái quá khứ khó quên mặc cho tôi có cố sức vùng vẫy thoát ra.Tôi chẳng bao giờ có thể thoát khỏi
cái nỗi đau do chính mình tự gây raDẫu cho tôi chỉ là nạn nhân nhưng bọn họ lại xem tôi như một kẻ tội đồ.Đó có lẽ, là cái kết cho kẻ đáng chết như tôi. Kẻ bị toàn xã hội ruồng bỏ. Nhưng sao cái ánh nhìn mĩa mai, kinh tởm đó vẫn bám theo tôi, lời xì xào chỉ trích đó vẫn ghim hằn trong kí ức, trái tim tôi. Làm ơn! Dừng lại đi. Tôi vô tội mà! Trong chốc lát mọi thứ bỗng chỉ còn khoảng không đen mịt vô định.Kẻ phạm tội thì vẫn nhỡn nhơ, không bị sao cả mà người bị hại lại bị chỉ trích, dày vò, mắng chửi, miệt thị. Liệu công bằng còn tồn tại không? Liệu xã hội này còn có trái tim không? Dù như thế nào, thì việc rõ ràng nhất đến cuối cùng là thể xác và cả tâm hồn đều bị chà đạp, chịu nhiều tổn thương do những người tôi tin tưởng gây nên. Mặc cho tôi chỉ là người bị hại.Và,Cho đến cái hơi thở cuối cùng, cả thân xác cùng linh hồn tôi vẫn bị giam trong cái tối tăm của tuổi mười sáu.Cho đến cuối cùng, tôi đã ruồng bỏ cái thể xác sặc mùi hôi thối của mình nhưng sự dơ bẩn vẫn bám víu lấy linh hồn tôi.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người để trở lại là chính tôi.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn không trả lời được, sao lại là tôi..._END_Dạy con, cha mẹ luôn dặn con gái phải giữ lấy thân. Nhưng chưa bao giờ dạy con trai phải biết kiềm hãm cái dã thú trong con người mình. Họ cho rằng việc đó là bản năng của đàn ông nhưng không biết kiểm soát được nó mới là bản lĩnh.
cái nỗi đau do chính mình tự gây raDẫu cho tôi chỉ là nạn nhân nhưng bọn họ lại xem tôi như một kẻ tội đồ.Đó có lẽ, là cái kết cho kẻ đáng chết như tôi. Kẻ bị toàn xã hội ruồng bỏ. Nhưng sao cái ánh nhìn mĩa mai, kinh tởm đó vẫn bám theo tôi, lời xì xào chỉ trích đó vẫn ghim hằn trong kí ức, trái tim tôi. Làm ơn! Dừng lại đi. Tôi vô tội mà! Trong chốc lát mọi thứ bỗng chỉ còn khoảng không đen mịt vô định.Kẻ phạm tội thì vẫn nhỡn nhơ, không bị sao cả mà người bị hại lại bị chỉ trích, dày vò, mắng chửi, miệt thị. Liệu công bằng còn tồn tại không? Liệu xã hội này còn có trái tim không? Dù như thế nào, thì việc rõ ràng nhất đến cuối cùng là thể xác và cả tâm hồn đều bị chà đạp, chịu nhiều tổn thương do những người tôi tin tưởng gây nên. Mặc cho tôi chỉ là người bị hại.Và,Cho đến cái hơi thở cuối cùng, cả thân xác cùng linh hồn tôi vẫn bị giam trong cái tối tăm của tuổi mười sáu.Cho đến cuối cùng, tôi đã ruồng bỏ cái thể xác sặc mùi hôi thối của mình nhưng sự dơ bẩn vẫn bám víu lấy linh hồn tôi.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người để trở lại là chính tôi.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn không trả lời được, sao lại là tôi..._END_Dạy con, cha mẹ luôn dặn con gái phải giữ lấy thân. Nhưng chưa bao giờ dạy con trai phải biết kiềm hãm cái dã thú trong con người mình. Họ cho rằng việc đó là bản năng của đàn ông nhưng không biết kiểm soát được nó mới là bản lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com