TruyenHHH.com

Moc Vu Huyet Luu Ly

"..." Thử Ly có chút giật mình, nhìn Thần Vô Ức trước mắt rõ ràng có lửa giận, chậm rãi nở nụ cười.

Vừa rồi ca ca vẫn bình thường, sao cũng thay đổi bất thường? A, vì sao những người bên cạnh nàng đều buồn cười như thế! Nào là Thanh Nguyệt, Thụy Ngọc, ca ca, và cả Úc Chỉ Mộc! Khi đó, hắn lại nói "Không được quên, là ngươi nói muốn vi sư!" Thật sự là buồn cười...

Lắc đầu, không nghĩ đến những thứ khác, liếc mắt nhìn Thụy Ngọc cũng nhìn chằm chằm nàng, cũng cảm thấy hứng thú với chuyện của nàng cùng Úc Chỉ Mộc, tươi cười biến thành trào phúng.

"Xem ra, chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Về phần chúng ta làm cái gì, sao không tự mình đi hỏi Mộc Nhiễm thượng tiên mà các ngươi kính yêu? Hiện tại lục giới đều biết là Mộc Lưu đuổi Ly Nhi xuất môn, còn nghe nói hắn hiện tại rất thảm... ha ha a..."

Thử Ly nói xong, hoàn toàn lạnh lùng xoay người bước đi.

Không nghĩ tới lần gặp nhau nàng chờ đợi đã lâu, lại kết thúc như thế!

Ly Nhi lại đang cười? Nàng làm sao có thể cười như thế? Ly Nhi không phải là kính yêu nhất sư phụ của nàng sao sao? Ly Nhi vì sao thàh dáng vẻ như thế...

Phục hồi tinh thần lại hai người Thần Vô Ức cùng Thụy Ngọc nhìn nhau, bỏ lại những chuyện này, không vì Thanh Nguyệt mà tức giận, cũng tạm mặc kệ chuyện Côn Lôn động diệt môn, bọn họ hiện tại quan trọng nhất chỉ có một việc, là chuyện của Ly Nhi mà bọn hắn đều quan tâm.

Nếu Ly Nhi đã như vậy nói, xem ra bọn họ phải đi một chuyến.

"Hôm nay chúng ta đều tự trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đi một chuyến."

Hai người đồng thời mở miệng, sau khi nhìn nhau một cái lại tiếp tục trầm mặc trong giây lát, sau đó mới đi ra khỏi phòng vốn chuẩn bị cho Thử Ly.

Gần đây chuyện tiền chưởng môn Mộc Lưu Úc Chỉ Mộc cùng với đồ đệ Thử Ly loạn luân bị truyền ồn ào huyên náo lại càng ngày càng mạnh mẽ, lại có một tin tức khác rung động lục giới. Thử Ly bị đuổi ra khỏi Mộc Lưu lại không biết xấu hổ tìm nơi nương tựa đến Ma giới, muốn thành hôn cùng Ma tôn Thanh Nguyệt, mà còn nhanh chóng vào khoàng nữa thánh sau!

Mà lúc nhận được tin tức này thì hai người Thần Vô Ức cùng Thụy Ngọc đang trên đường đi đến Mộc Lưu. Lúc này, bọn họ đã không bận tâm đến Thử Ly cùng Thanh Nguyệt, nếu đã sắp đến nơi, thì sao có thể quay lại? Vì thế, hai người tạm thời áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, gia tăng tốc độ đi đến Mộc Lưu.

Mộc Lưu sơn, trên Trúc Trúc phong.

Thần Vô Ức cùng Thụy Ngọc dù sao cũng sống ở Mộc Lưu nhiều năm, dễ dàng phá được kết giới dưới chân núi vào đên nơi này, lên đên nơi đặt Tinh Tú cung, Trúc Trúc phong.

Lúc này hai người vẫn một đen một lam, chẳng qua mặt nạ che trên mặt bọn họ đều đã bị tháo ra.

Thụy Ngọc liếc nhìn qua bốn đệ tử Mộc Lưu ở cửa Tinh Tú cung dễ dàng bị đánh bại, sờ vết sẹo nóng rực ở khóe mắt của mình, lạnh lùng nhếch khóe miệng, rồi dẫn đầu đi vào Tinh Tú cung.

Nếu là tới gặp Úc Chỉ Mộc, đương nhiên dùng hình dáng này gặp lại mới được.

Thần Vô Ức cũng nhìn thoáng qua đệ tử Mộc Lưu này, trên mặt mang theo chút khó hiểu. Với năng lực Úc Chỉ Mộc làm sao có thể bị vây ở chỗ này? Ngược lại lại lắc đầu, đi theo vào Tinh Tú cung.

A, hiện tại nghĩ chuyện này có ích lợi gì?

Trong địa lao, hồ nước bằng đá hình vuông chiếm diện tích lớn vẫn lạnh như băng, Thích Cốt thủy bên trong hồ vẫn mát mẻ nhưng lại lộ ra hàn khí, không khí trầm lặng lại lạnh lẽo đến xương tủy. Dải lụa màu trắng khóa hồn treo một người, nơi trói như nhiễm màu đỏ. Chẳng qua địa lao này trước đây dùng để giam giữ Nguyệt Lạc hiện nay người bị giam lại là người từng cao nhất Mộc Lưu, Mộc Lưu tiền chưởng môn, Mộc Nhiễm thượng tiên từng cao cao tại thượng, Úc Chỉ Mộc.

Hai người đi vào nhìn thấy hình ảnh như thế, Úc Chỉ Mộc một thân áo trắng bị treo, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có chút tiều tụy nhìn không ra biểu tình.

"Ha ha... đã lâu không gặp, thượng tiên..." Thụy Ngọc nhìn dáng vẻ Úc Chỉ Mộc chật vật như thế, ánh mắt lộ ra ảm đạm, hắn nhìn chằm chằm vào người trước mắt từng là vị tiên hắn hướng tới nhất, sùng kính nhất! Nhưng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bởi vì Ly Nhi, cũng bởi vì thế sự khó liệu, lúc ban đầu hắn không thể tiếp cận được hắn, hiện tại hắn căn bản không cần phải tiếp cận hắn, hắn không làm được thì thế nào, dáng vẻ hiện tại của hắn thật sự là làm cho người ta thấy buồn cười.

Nghĩ thế, vẻ ảm đạm trong mắt Thụy Ngọc biến mất, mang theo chút thần thái xem thường, trong lòng đột nhiên vô cùng vui sướng, vốn cười khẽ trở thành cười to một cách bừa bãi: "Thật sự là không nghĩ tới, thượng tiên cũng có hôm nay."

Thần Vô Ức cũng nhìn chằm chằm người áo trắng bị dãi lụa khóa hồn khóa lại, tuy rằng không nói châm biến, nhưng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười thản nhiên trào phúng.

Nói thật ra, người trước mắt này hắn không có cảm tình gì, không hận không oán, không kính ngưỡng không đồng tình, càng không nói tới cảm tình sâu đậm, cho nên hắn hiện tại dáng vẻ gì đi nữa đều không đến mức khiến hắn nói lời châm chọc, như thế căn bản cũng không mang đến ý nghĩa gì cho hắn. Úc Chỉ Mộc trước mắt không chỉ chật vật không nói, lại còn mỏng manh đơn độc lung lay như sắp đổ. Hắn chằm chằm theo dõi hắn, khóe miệng nhếch hẳn lên, hắn rất muốn hỏi hắn, thượng tiên, ngươi từ khi nào trở thành dáng vẻ như thế này chứ?

Còn Úc Chỉ Mộc bị treo vẫn nhắm mắt chưa động đậy, chỉ là khóe miệng cơ hồ cười không thể nhận ra, không lên tiếng.

"Thế nào? Thượng tiên không lời nào để nói sao? Hay là đến bây giờ cũng không muốn nhiều lời với người khác? Tính cách ít lời vẫn làm người ta kinh ngạc đến như thế?" Thấy Úc Chỉ Mộc không thèm để ý tới không nói, khóe miệng lại vẫn lộ ra một tia cười mà bọn họ không hiểu được nhưng lại cảm thấy rất không thoải mái, sự vui sướng trong lòng Thụy Ngọc đột nhiên trở nên bế tắc, vì thế xuất khẩu tiếp tục khiêu khích.

"Thượng tiên, chúng ta cũng mấy trăm năm không gặp, còn nhớ rõ ta chứ, còn hắn nữa." Hắn chỉ vào Thần Vô Ức bên cạnh, cười khiêu khích: "Chúng ta đều chưa quên người, đặc biệt đến thăm người nữa chứ! À, đúng rồi, muốn biết đồ đệ của ngươi ra sao chứ?"

Ly Nhi!

Nghe tới tên của Thử Ly, đôi mắt đang nhắm của Úc Chỉ Mộc thoáng rung động, nháy mắt lại bất động.

Mắt thấy vậy, trong mắt Thụy Ngọc lóe lên một đạo hào quang, quả nhiên!

"Sư phụ nàng chắc còn chưa biết, từ sau khi bị Mộc Lưu đuổi ra khỏi sư môn, nàng liền trực tiếp đi đến Ma giới. Ngươi có biết nàng đi làm gì chăng? Thượng tiên, không nghĩ ra chứ nhỉ, nàng sẽ trở thành thiếu phu nhân Ma giới. Ngươi làm sư phụ, hẳn là cảm thấy rất cao hứng cho đồ đệ mình chứ!" Thụy Ngọc nói xong, răng cắn chặt, âm điệu nói ra càng mang hương vị oán hận. Giống như đang nói, Ly Nhi vì sao gả cho Thanh Nguyệt mà không phải là hắn.

Vừa dứt lời, trong địa lao lập tức tràn ra một cỗ hàn khí khác, khiến cho địa lao vốn ẩm ướt lạnh lẽo càng thêm băng hàn.

Mái tóc dài như mực hỗn độn, không gió như tự bay, Úc Chỉ Mộc vẫn nhắm hai mắt chậm rãi ngẩng đầu đối mặt nơi hai người bọn họ đang đứng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chút run rẩy trong địa lao lạnh lẽo càng có vẻ thực không:

"Lặp lại lần nữa."

Hai người Thần Vô Ức cùng Thụy Ngọc lập tức cảm thấy luồng cảm giác mát này, âm thanh Úc Chỉ Mộc càng làm cho sự băng hàn tăng hơn, hai người lại bất giác rùng mình.

"... Ngươi..." Thụy Ngọc hai tay nắm chặt, mở miệng lại không đầy đủ câu.

Vẫn là Thần Vô Ức chịu đựng được cảm khác khó chịu kỳ lạ, ngữ khí có phần bất đắc dĩ đã mở miệng: "Thượng tiên, làm gì lừa mình dối người đâu, thượng tiên nghe được rành mạch không phải sao?"

"Lời của bản tôn không nghe rõ sao?" Úc Chỉ Mộc chậm rãi mở mắt ra, mâu trung mang màu đỏ, dần dần lan tràn tới toàn bộ đồng tử, thanh âm lại lạnh thêm một phần.

Mắt của hắn!

Hai người nhìn thẳng vào hắn, nhìn hốc mắt hắn đỏ như máu, là kinh ngạc là rung động, bất giác đồng loạt lui từng bước về phía sau, lắc đầu không thể tin.

Sao lại thế này? Vì sao mắt của hắn lại giống như phụ thân!

Thụy Ngọc nhắm mắt lại, nhớ đến hắn tìm được di ngôn phụ thân lưu lại ở trong động, trên đó ghi lại những biến hóa sinh ra khi hắn luyện Tinh Đấu chú, trong đó cũng giống như thế, tẩu hỏa nhập ma đồng tử sẽ biến đỏ!

Còn Thần Vô Ức không biết nguyên nhân Úc Chỉ Mộc biến hóa, chỉ đơn thuần kinh ngạc hắn không dính chút phàm trần thế tục làm sao có thể có một đôi mắt đỏ căn bản không phải của tiên nhân!

Thụy Ngọc khiếp sợ nhìn, liên tục lui về phía sau, còn chỉ ngón tay run rẩy vào Úc Chỉ Mộc, lời nói rống ra chính là tổn thương phụ thân mình phụ thân cũng là tổn thương chính mình, về phần có tổn thương đến Úc Chỉ Mộc hay không, cũng chỉ có chính hắn mới biết được.

"Thì ra, thì ra ngươi cùng phụ thân ta giống nhau đều là ma đáng hận, các ngươi căn bản không phải tiên! Hắn là bởi vì tư lợi dụ dỗ thành sát nhân cuồng, còn ngươi, lại là lọa luân cùng với đồ đệ của ngươi! Nhưng lại ích kỷ đuổi nàng ra ngoài chịu phỉ báng của lục giới! Hổ thẹn cho ta còn từng ngưỡng môn kính sợ ngươi như vị thánh tiên thần kì nhất, vẫn muốn bái ngươi làm sư, ha ha... Ta thật sự là đáng buồn cười không phải sao! Ngươi xem dáng vẻ hiện tại của ngươi, chật vật quá vậy, ta thật sự nghĩ không ra, đôi tay ngươi không nhiễm chuyện đời sao lại xấu xa động đến trên người đồ đệ của ngươi, môi ngươi ít lời lạnh lùng sao lại lưu dấu vết trên người đồ đệ ngươi, ngươi làm sao xứng đáng với thân phận thầy trò các ngươi làm ra chuyện hoang đường khác người, chuyện ghê tởm như thế với nàng! Úc Chỉ Mộc, ngươi chính là Tinh Đấu chú đáng buồn..."

"Ngươi câm miệng!" Mảnh vải trắng nơi dải lụa khóa hồn thấm màu đỏ càng ngày càng nhiều, giọng Úc Chỉ Mộc run run mang theo vô hạn tức giận.

Không được, không được nói hắn cùng Ly Nhi như thế!

Cánh tay bị dải lụa khóa hồn trói muốn thoát khỏi trói buộc, bất đắc dĩ lại chỉ cảm thấy chính mình càng bị khóa chặt càng bị đau, hai mắt đỏ đáng sợ nhìn Uất Trì Thụy Ngọc.

"A, thế nào? Như vậy liền không chịu nổi? Bây giờ biết sợ người khác nói sao? Lúc làm sao không thấy ngươi sợ!" Thụy Ngọc cười lạnh, tiếp tục nói tổn thương hắn.

"Ngọc, dừng ở đây." Thần Vô Ức ở một bên nhìn, nhịn không được nhíu mày ngăn cản, rồi sau đó nhìn thoáng qua Úc Chỉ Mộc phẫn nộ không ngừng, chuyển hướng nói với Thụy Ngọc: "Ngươi nói cái gì ta mặc kệ, nhưng là không được nhắc đến Ly Nhi, còn nữa chớ quên mục đích của chúng ta."

Nói có khó nghe cũng không quản, nhưng ngươi nhắc đến Ly Nhi tổn thương không chỉ người bên ngoài cũng là chính ngươi.

"Ức, ta chỉ muốn kích thích người trước mắt này! Ngươi hẳn là biết, ta không phải cố ý nhắc đến Ly Nhi." Mặc dù là nói như thế, nhưng những chuyện phát sinh mấy ngày nay quả thật làm cho Thụy Ngọc ghen tị, vì sao người hắn ghét đều có liên quan đến nàng!

"..." Thần Vô Ức thở dài, đối với Thụy Ngọc hiện tại mà nói, nhiều lời chỉ vô ích. Tạm thời xem hắn có thể bức Úc Chỉ Mộc đến tình huống gì.

"Úc Chỉ Mộc, dáng vẻ ngươi hiện tại Ly Nhi nhất định không thấy được... Muốn cho nàng thấy sao? Đáng tiếc, cho dù ngươi có nghĩ đến không, cũng cho dù dáng vẻ ngươi thế nào, nàng cũng không thèm đến xem!" Nói xong, Thụy Ngọc đến gần hắn, hai chân rời khỏi mặt đất, bay phía trên Thị Cốt thủy, trên mặt mang theo chút phẫn hận cùng thống khổ, tay giữ lấy cằm Úc Chỉ Mộc, làm cho hắn nhìn thẳng hai mắt đầy ghen tị của mình: "À, đúng rồi, chúng ta tới chỗ này là Ly Nhi bảo, nàng nói để ngươi nói cho chúng ta biết, các ngươi rốt cuộc đã làm cái gì!"

Thân mình Úc Chỉ Mộc chấn động, mắt đỏ lướt qua Thụy Ngọc nhìn xa vô thần, hai mắt hắn vô hồn như là lắp đầy tất cả, hoặc như là không có gì.

Các ngươi vì sao phải tới nơi này chứ?

Hai mắt mở to dần dần có tiêu cự, dừng lại ở trên mặt người giữ chặt cằm của hắn, con ngươi lộ ra ý cười lạnh lùng, dải lụa khoá hồ trói hai tay nháy mắt lỏng ra.

Cũng đồng thời, trước ngực Thụy Ngọc bị một luồng lực đạo rất lớn đẩy lui ra ngoài, lui đến mép tường, choáng váng nhìn Úc Chỉ Mộc trước mắt.

Hẳn một thân áo trắng phiếm chút vết máu đứng trong Thị Cốt thuỷ, đứng vững vàng như không sợ nỗi đau thị cốt, cánh tay rũ xuống vẫn còn rướm máu, còn mặt hắn thoáng có chút tái nhợt nhưng lại mang theo chút đáng tiếc, đôi mắt nhìn Thần Vô Ức cùng Thụy Ngọc vẫn nhiễm màu máu.

"Các ngươi không nên đến."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com