TruyenHHH.com

Mo

Tôi không thấy rõ mặt những người đó. Một chút cảm giác thân thuộc cũng không. Nhưng có một vài điều 'dĩ nhiên' mà tôi biết rằng: Họ lớn tuổi hơn tôi, chí ít họ là sinh viên còn tôi chỉ là học sinh cấp 3 và chúng tôi là một nhóm những người đi phượt.

Đoàn của chúng tôi đã bị lạc tại khu rừng này.

Có lẽ đây là rừng cổ thụ đã lâu năm. Không biết là do càng đi sâu, tán cây phủ mất ánh mặt trời hay là do trời chuyển dần về tối. Nơi này lạnh lẽo vô cùng. Chúng tôi cứ thế đi thẳng về phía trước, cơn khát khiến chúng tôi mệt mỏi. Có thứ gì đó thôi thúc tôi rằng cứ đi về phía trước thì sẽ tìm được đường ra.

Nhưng tôi đã sai.

Càng đi sâu vào rừng, sương mù càng dày đặc. Trong màn sương, tầm nhìn của tôi bị hạn chế đến nỗi tôi không còn thấy rõ toàn bộ người trong đoàn. Chúng tôi nối đuôi nhau để tránh đi lạc. Bỗng người đi phía trước tôi đứng khựng lại, mừng rỡ reo lên với cả đoàn rằng ở đây có một dòng suối. Cả đoàn chúng tôi đổ xô đến uống nước.

Con suối trong veo đến lạ thường, có thể thấy cả đáy, dưới đáy đen ngầu, có vẻ rất nhiều rêu, lác đác vài cành cây mục rữa trôi dạt qua. Chúng tôi ở bên bờ suối một lúc, vài thứ lượn lờ trên mặt nước. Sự yên bình lạ lẫm kéo dài trong phút chốc cho đến khi tôi thấy một vật thể lờ mờ trắng khá lớn, ngụp lặn theo dòng. Nó mắc kẹt, bị lực nước đẩy, rồi tiếp tục trôi. Tôi nương theo ven bờ, tay cầm một khúc cây khô chặn thứ đấy lại. Là gì nhỉ?
Những sợi rêu màu đen dài như sợi chỉ từ cái khối màu trắng đó cuốn vào khúc cây. Tôi nhấc nó lên, rất mềm, dễ đứt, không phải rêu? Tôi dí sát mũi ngửi, một thứ mùi kỳ lạ, như mùi của cái chết bị loãng bởi dòng nước.

Cái này..... là tóc.

Khi tôi gật mình nhìn lại vật màu trắng, nó từ lúc nào đã bị mắc lại trong khe suối hẹp. Lực nước đẩy khiến nó lật ngửa.

Đầu của một người phụ nữ.
Bộ tóc dài xõa rũ rượi một đường theo dòng nước. Cô ta nhắm nghiền đôi mắt trông có vẻ thanh thản. Nhưng đôi môi đỏ chót trên gương mặt trắng toát khiến tôi hơi gai mắt. Ngay lúc đấy, tôi như bị kéo về thực tại, ngó nghiêng kiếm lại đoàn. Cả đoàn biến mất từ lúc nào không hay. Tôi lại nhìn xuống cô ta, đôi mắt cô ta đang mở to, đang nhìn tôi? Cô ta giữ một nụ cười cứng đờ trên gương mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com