TruyenHHH.com

Mo Ve Bau Troi Do Tia

Tôi kiểm tra tình hình nồi xúp kem, thấy xúp đã được hầm vừa chín tới nên bèn tắt bếp.

"Ak-kun, xúp hầm xong chưa?"

Em trai tôi – Shun – đột ngột thò mặt ra. Chẳng biết thằng bé đã đến cạnh tôi từ lúc nào. Shun đã mười tuổi nhưng tôi thấy nó vẫn còn trẻ con, chắc tại tôi ít tiếp xúc với trẻ nhỏ.

"Ừ, xong rồi. Chờ một chút, anh múc ra ngay đây."

Tôi dùng muôi khuấy nhẹ nồi xúp rồi múc vào hai chiếc đĩa đặt cạnh bếp ga. Thực ra có bốn chiếc cùng loại nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa có dịp sử dụng hai chiếc còn lại.

"Hôm nay trông cũng ngon ghê. Thơm quá!"

Shun cười mãn nguyện rồi chun mũi hít mạnh một hơi. Món tôi nấu chẳng phải sơn hào hải vị gì nhưng ngày nào Shun cũng khen tôi như thế.

Tôi mỉm cười với Shun. Thằng bé là đứa em trai quý giá của tôi.

Chúng tôi sống trong căn hộ nằm ở góc tầng hai của một khu chung cư nhỏ. Bố mẹ tôi đã cả năm không về. Tiền được chuyển định kỳ qua ngân hàng, chúng tôi có thể tùy ý chi tiêu để trả tiền nhà, học phí và các khoản khác nên bây giờ tạm thời vẫn xoay xở được.

Hằng ngày, tôi và Shun quây quần bên bàn ăn bốn người trong một căn hộ không rộng lắm và cùng thưởng thức tài nấu nướng của tôi. Hai anh em đều không có phòng riêng nên cũng học bài luôn trên chiếc bàn này.

"Ak-kun, bài này phải giải như thế nào?"

Tôi đang rửa bát thì nghe thấy thằng bé hỏi nên tắt vòi nước, vừa dùng khăn bông lau tay vừa đến cạnh Shun.

"Đây ạ."

Tôi chăm chú nhìn bài toán Shun vừa chỉ.

Shun gọi tôi là Ak-kun. Tôi không cho thằng bé gọi mình là "anh hai" để khi Shun biết được sự thật, thằng bé có thể ngừng coi tôi như anh trai và rời khỏi tôi bất cứ lúc nào.

Chúng tôi không phải anh em ruột.

Tôi vẫn luôn gọi bố mẹ là "bố mẹ", nhưng chỉ có mẹ là mẹ ruột của tôi. Tôi và Shun là anh em kế.

Shun hoàn toàn không biết chuyện ấy.

"Ừm, thế Takato phụ trách Chủ nhật nhé?"

Chủ nhiệm đột nhiên hỏi. "Vâng", tôi vô thức gật đầu đồng ý trong khi hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì. Trông thấy phản ứng của tôi, chủ nhiệm liền gật gù thỏa mãn.

Chủ nhiệm câu lạc bộ Tình nguyện là chị Kurihara, học sinh lớp mười hai. Chị ấy hơi độc đoán một chút nhưng rất giỏi lôi kéo người khác nên thực sự phù hợp với vị trí lãnh đạo. Chính vì bị chị ấy dụ dỗ nên tôi mới tham gia câu lạc bộ này đấy.

Chủ nhiệm Kurihara đang viết gì đó lên tấm bảng trắng ở đầu phòng họp. Nhìn bảng biểu được viết trên đó, cuối cùng tôi cũng hiểu mọi người đang quyết định xem ai sẽ phụ trách ngày nào trong thời gian câu lạc bộ tổ chức hoạt động gây quỹ bắt đầu từ tuần sau. Có vẻ như tôi đã bị phân vào Chủ nhật – ngày phiền phức nhất – trong lúc đang mất tập trung. Nhiều học sinh vẫn tới trường vào thứ Bảy vì hoạt động câu lạc bộ nhưng chắc không ai cất công đến quyên tiền giúp chúng tôi vào Chủ nhật đâu.

"Hóa ra câu lạc bộ Tình nguyện làm những công việc đơn giản như thế thôi hả?"

Đó là một ngày đầu thu năm ngoái, khi tôi và Miyazato vừa mới quyết định cùng về nhà.

Hôm ấy, Miyazato đã hỏi tôi:

"Câu lạc bộ Tình nguyện có những hoạt động nào thế."

"Thu vỏ lon, tổ chức quyên góp chẳng hạn..."

Tôi kể ra một vài hoạt động chính.

"Chắc có nhiều trường mà câu lạc bộ Tình nguyện của họ tổ chức nhiều hoạt động hoành tráng lắm, nhưng bọn tớ chỉ hoạt động trong phạm vi trường mình thôi."

Câu lạc bộ Tình nguyện chọn đúng thời điểm cả trường đang thở phào nhẹ nhõm vì hội thao và lễ hội trường đều đã kết thúc để bắt đầu hoạt động thu gom vỏ lon. Miyazato vừa đến trường đã xích lại gần tôi. Lúc đó, tôi đang đứng trước chỗ để giày dép của khu phòng học, tay cầm một bao ni-lông lớn rỗng tuếch.

"Để tớ giúp cậu nhé?"

Chắc hẳn biết trước rằng tôi không thể từ chối nên Miyazato dựng cặp sách bên cạnh cột rồi đứng kế bên trước khi tôi kịp đáp lại.

"Được thôi."

Đến nước này thì tôi đâu thể trả lời khác được nữa.

Mặc dù hôm qua đã thông báo trên loa phát thanh trường nhưng hiệu suất thu gom vỏ lon vẫn không quá khả quan. Tinh thần tôi căng thẳng cực độ, cảm thấy mình như một anh nhân viên bán hàng bị khách lờ đi. Thế rồi, Miyazato hỏi và tôi giải thích cho cô ấy về chuyện những chiếc vỏ lon thu gom được sẽ đưa đến đâu. Nhờ vậy mà cảm giác trống rỗng trong tôi đã nguôi ngoai phần nào.

Sau đó, có thể nói là y như trong tưởng tượng của tôi, Miyazato tương tác với các học sinh khác giỏi hơn tôi rất nhiều. Nhờ cô ấy dặn dò các học sinh không mang vỏ lon rằng ngày mai nhớ mang đi mà hôm sau, hiệu suất thu gom của tôi đã phá vỡ kỷ lục trước đó. Một năm trôi qua nhưng đến giờ vẫn chưa có ai có thể vượt qua thành tích của tôi.

"Ủa? Takato chưa về à?"

Chủ nhiệm câu lạc bộ lau sạch bảng trắng rồi ngạc nhiên nhìn tôi – bấy giờ đang chìm đắm trong những hồi ức. Các thành viên khác đã về hết rồi.

"À, em về ngay đây."

Chuyện này thường xuyên xảy ra từ sau khi Miyazato mất. Có lẽ đã đến lúc nên xốc lại tinh thần nhưng tôi không nghĩ là mình làm được. Bởi tôi vẫn còn mơ về Miyazato.

Đôi khi, ảo ảnh của cô ấy hiện ra khi tôi ngồi xe buýt. Tôi không thể chạm vào nhưng có thể cảm nhận được. Ảo ảnh ấy vẫn luôn ngủ say và phả ra hơi thở yên bình mà tôi quen thuộc. Tôi biết tại sao mình lại mơ thấy điều đó.

Giấc mơ ấy tượng trưng cho sự hối tiếc của tôi.

Ở nhà, tôi cũng hay mơ thấy quá khứ, nhưng lần này là giấc mơ về thuở ấu thơ.

Hồi ấy chưa có Shun, cũng chưa có bố tôi bây giờ, bên cạnh tôi chỉ có mình mẹ. Trên tay mẹ cầm túi ni-lông nên chắc chúng tôi vừa đi siêu thị về.

Bầu trời hoàng hôn nhuộm sắc cam đào, rất giống ngày Miyazato mất. Có lẽ đây là lý do khiến tôi nhớ lại.

"Mę ơi!"

Hồi đó tôi bao nhiêu tuổi nhỉ? Chắc mới khoảng năm, sáu tuổi thôi. Khi ấy, tôi chẳng hề biết một đứa bé không quen không biết sắp trở thành em trai mình nên vẫn cứ sống vô tư ngày qua ngày bình yên như thế.

"Sao thế con?"

Lúc đó, tôi ngước nhìn nụ cười vẫn còn dịu dàng của mẹ, hãnh diện nói:

"Hôm nay có mùi của mùa thu đấy mẹ!"

"Mùi của mùa thu?"

"Vâng! Hít mạnh một hơi và đừng nghĩ ngợi gì hết là sẽ ngửi thấy mùi của mùa thu đó mẹ!"

Mẹ nghe lời tôi, chun mũi lại, hít sâu rồi mỉm cười.

"Đúng thế con nhỉ! Nhất định mùa xuân cũng có mùi của mùa xuân, mùa hè cũng có mùi của mùa hè, và mùa đông cũng có mùi của mùa đông phải không con?"

"Vâng, nhưng con thích mùi của mùa thu nhất!"

So với buổi sáng và ban đêm, xế chiều là khoảng thời gian có thể cảm nhận rõ nhất mùi hương của mùa thu, đặc biệt là vào những ngày hoàng hôn tuyệt đẹp.

Hôm ấy, một ngày hoàn toàn phù hợp với những tiêu chí trên, tôi đã vô số lần hít vào cái mùi hương của mùa thu để khi đông tới, xuân qua, hạ lại đến, tôi vẫn không quên mất; để khi bốn mùa quanh năm luân chuyển, tôi vẫn có thể nhớ đến mùi hương mùa thu mà tôi yêu; và để có thể hồi tưởng lại nụ cười và giọng nói mà tôi đã từng yêu của mẹ.

Giờ mẹ không còn ở đây nữa. Mẹ đã biến mất cùng bố, bỏ lại tôi và Shun,

Dù chỉ là mơ nhưng tôi có thể ngửi thấy hương thu nồng nàn đến mức tôi dám chắc đây chính là mùa thu. Đó là mùi hương mùa thu tôi yêu thích. Chắc chắn tôi có thể cảm nhận được làn hương đó.

Ấy vậy mà khi tôi tỉnh giấc, mùa thu trong hiện thực đã sắp qua rồi. Giờ là đầu tháng Mười một, một năm đã qua kể từ ngày Miyazato mất.

"Tớ muốn chuồn chuồn đỏ."

Đôi khi, tôi cảm thấy thật kỳ lạ. Tôi vẫn còn nhớ như in giọng nói của cô ấy ngày hôm đó, dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào quên được. Vậy mà tại sao Miyazato lại theo mùa thu đi xa rồi?

Mùa thu trong tôi vẫn chưa kết thúc kia mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com