TruyenHHH.com

Mitake Lac Giua Day Vuc Sau

///

Sano Manjirou đã từng mang theo rất nhiều hi vọng để tiếp tục ở lại thế giới này. Hắn đã từng mơ đi mơ lại một giấc mộng tốt đẹp, có ông, có anh, có Ema. Một nhà bốn người cùng quây quần vui vẻ bên những bữa cơm ấm cúng. Hắn đã từng mơ đi mơ lại một tương lai tươi sáng, có Ema, có Kenchin, có những người bạn thân thiết. Ema cùng Kenchin sẽ kết hôn, sau đó sẽ sinh một đứa nhỏ và hắn sẽ trở thành người bác hạnh phúc nhất cuộc đời.

Phải rồi, Manjirou đã từng ôm ấp mộng tưởng về những điều tưởng chừng giản đơn đến vậy, kiên trì mà tiến bước. Dù cho trái tim đã bị đập nát đến biến dạng, hắn vẫn không ngừng nhặt nhạnh những mảnh vỡ rồi ghép chúng lại với nhau. Nhưng rồi số phận lại một lần nữa xô ngã hắn xuống vực sâu, khi những bi kịch cứ thế lặp lại như một vòng tròn không bao giờ chấm dứt. Từng người quan trọng đều lần lượt rời đi, bỏ mặc mình hắn vẫy vùng giữa những nỗi đau dài.

Manjirou không biết mình đã làm gì sai, càng không biết tại sao vận mệnh lại nghiệt ngã với hắn đến thế. Cậu thiến niên mười lăm tuổi khi ấy lưng chưa dài vai chưa rộng, lại buộc phải gánh chịu quá nhiều mất mát đau thương. Mọi sự căm phẫn dồn nén không cách nào giải thoát, chồng chất lên nhau tạo thành thứ bóng tối vô tận chiếm lấy trái tim, cũng vấy bẩn toàn bộ linh hồn hắn.

Ở vào lúc Manjirou trở nên căm ghét thế giới này, rất muốn một tay hủy hoại tất cả. Hình ảnh Hanagaki Takemichi bất chợt vụt thoáng qua tâm trí, trở thành tia sáng duy nhất tồn tại nơi đáy lòng. Nụ cười dịu dàng làm tan chảy những ngày đông. Ánh mắt trong trẻo như đại dương xanh ngát bao bọc lấy những vết nứt lan rộng, khiến cho hắn tin tưởng mình vẫn còn một nơi để trở về giữa trập trùng bóng tối bao vây.

Manjirou đã luôn tự nhủ, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Ít ra Takemichi vẫn còn ở đây. Cho dù cuộc đời có tàn nhẫn với hắn thế nào, chỉ cần cậu ấy vẫn còn ở đây, hắn sẽ không sao cả.

Nhưng mặt trời nhỏ bé mà hắn luôn hết mực trân trọng, đến sau cùng vẫn bị vùi lấp giữa tầng tầng lớp lớp những cơn mưa.

Có một ngày nọ, Hanagaki Takemichi đột nhiên tìm đến rồi giận dữ tuyên bố với hắn, cậu sẽ rời khỏi Toman.

"Mikey! Tao muốn rời khỏi Toman. Tao không hiểu nổi mày, càng không chấp nhận được con đường mày đang đi."

"Hả? Mày đang nói cái quái gì vậy Takemicchi?!!!" Đôi mắt hắn tối sẫm, gân xanh hiện hữu trên bàn tay đang ra sức nắm chặt. Từng câu từng chữ cậu thốt ra cứ xoay vần trong tâm trí.

Takemichi muốn rời khỏi Toman. Cậu đã không còn muốn ở lại bên cạnh hắn nữa.

Vào thời khắc bóng lưng nhỏ bé ấy lướt ngang qua rồi chậm rãi khuất dần sau tầm mắt. Bầu trời trên đầu Manjirou không còn ai chống đỡ, bỗng chốc sụp đổ rồi vỡ nát tan tành. Lồng ngực đau đớn như muốn nổ tung. Vì cớ gì cứ không ngừng gieo rắt cho hắn hi vọng, rồi lại tuyệt tình chặt đứt nó đi. Vì cớ gì một chút yêu thương phải khó khăn lắm mới nắm giữ được, lại vẫn bình thản như nắm cát trôi tuột khỏi lòng bàn tay.

Sano Manjirou không cam tâm, vĩnh viễn không cam tâm để Takemichi ra đi như thế.

“Takemicchi! Tao vẫn chưa cho phép mày đi mà?” Vị thủ lĩnh trầm mặc cất lời, thành công khiến bước chân người kia sững lại trong giây lát.

Sano Manjirou không biết bản thân đã dừng việc chống lại số phận từ bao giờ. Hắn chỉ biết mình sẽ vĩnh viễn không được ai cứu chuộc. Bất kể có cầu cứu bao nhiêu lâu, hay chạy trốn bao nhiêu lần thì kết quả nhận lại vẫn sẽ là ngõ cụt cùng vực thẳm chơi vơi chờ đợi ở phía trước mà thôi.

Nếu đã như vậy, sao chúng ta không cùng rơi xuống vực thẳm đi.

“Kẻ nào đã xúi giục mày chống lại tao?” Mái tóc vàng lúc bấy giờ đã được cắt ngắn, rũ xuống che khuất đi đôi mắt đen như mực. Manjirou ung dung đút tay vào túi quần, chậm chạp di chuyển về phía cánh cửa mở toang.

“Đây là quyết định của riêng tao. Không liên quan đến-bất-kì-ai cả.” Dưới sức ép của vị thủ lĩnh, Takemichi đành nhanh chóng thoái lui, tựa sát toàn thân lên bức tường bên cạnh. Cậu nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, với mục đích chặn đứng sát ý đang dần lan tỏa từ người đối diện.

Ồ, Takemicchi!" Hắn cười khan, chất giọng u ám tựa như vọng đến từ địa ngục."Mày nỡ lòng rời bỏ một Toman rất quan trọng với mày sao?"

"Không đúng!" Takemichi cúi đầu lặng im một chốc. Sau đó ngay lập tức ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt u tối kia mà đáp, giọng hơi run."Toman mà tao từng trân trọng đã không còn từ lâu rồi. Chính mày là kẻ đã phá hủy nó.”

"Nói thế nghĩa là mày vẫn nhất định muốn đi đúng không?" Manjirou nghiêng đầu, ánh nắng từ bên ngoài không thể chạm được tới góc mặt hắn. Nên càng không rõ biểu cảm lúc này của hắn là gì.

"Xin lỗi Mikey-kun!" Takemichi bất chợt cúi gập người, dáng vẻ tràn ngập sự kiên định. "Ý tao đã quyết. Mong mày hiểu cho."

"..." Manjirou áp tay lên trán, cố kìm nén một tiếng thở dài. Đứng trước một người vừa mạnh mẽ vừa cố chấp như Takemichi, tên thủ lĩnh không biết nên làm sao mới tốt.

Rốt cuộc phải làm gì đây...làm gì mới có thể bắt người này ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn được.

"Kenchin, Mitsuya!" Manjirou phất tay, ra lệnh cho hai kẻ nãy giờ vẫn đang đứng nhìn. "Hai đứa mày ra ngoài trước đi. Tao có chuyện cần nói riêng với nó." Ánh mắt đen thẫm trước sau như một không hề dời khỏi hình dáng người nọ.

"Mikey..." Draken ngập ngừng, lo lắng nhìn về phía Takemichi.

"Yên tâm đi!" Manjirou mỉm cười, bàn tay đặt trên bờ vai cậu khẽ siết. "Tao không làm gì quá đáng với Takemicchi đâu."

Âm thanh cánh cửa đóng sập vang lên cũng là lúc không gian xung quanh bắt đầu lắng đọng. Hanagaki Takemichi căng thẳng đứng đối diện với tên thủ lĩnh. Hai ngón tay lén lút vò vò mép áo. Khí tức lạnh lẽo tràn ra từ người trước mặt áp bức cậu sợ đến không thở nổi.

"Ta-ke-mic-chi!" Rất nhiều lần trong quá khứ, Manjirou luôn gọi cậu bằng cái tên này. Vậy mà hiện tại lại khiến cậu run rẩy tột cùng mỗi khi nghe đến.

"Kể cả khi những thành viên cốt cán phải vì mày mà chết. Mày vẫn muốn rời khỏi Toman sao?"

"Mày nói cái gì?" Takemichi lắp bắp, đôi chân loạng choạng xiêu vẹo như sắp đổ. Cậu hốt hoảng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạ lẫm với hi vọng tìm lại chút dư ảnh quen thuộc của thiếu niên hồn nhiên năm nào.

Đáng tiếc thay, hoàn toàn không có.

Kẻ này không phải Sano Manjirou. Một Manjirou mà cậu từng ngưỡng mộ sao có thể thốt ra những lời độc ác đến nhường này.

"Chúng ta làm một giao kèo đi Takemicchi!" Chứng kiến gương mặt người nọ càng lúc càng biến sắc, Manjirou thích thú nhếch miệng. Đoạn, hắn ngẩng mặt nói nhỏ vào lỗ tai cậu, tựa như lời thì thầm của ác quỷ. "Mày có thể rời khỏi Toman, nhưng không thể rời khỏi tao. Nếu mày dám có ý định bỏ trốn, tao sẽ giết tất cả mọi người."

Lúc bấy giờ, Takemichi không đủ sức đứng vững nữa, cậu ngã ngồi trên nền xi măng lạnh ngắt. Trái tim chết lặng lắng nghe từng câu từng chữ đều đều phát ra từ miệng người kia, thản nhiên đến mức lạnh nhạt, lại cũng vô tình đến mức đáng sợ.

"Bất kể là Kenchin, Mitsuya, hay Chifuyu. Thậm chí là cả đám Akkun nữa. Từng người, từng người một, tao đều sẽ giết hết."

"Thế nên Takemicchi à..." Sano Manjirou nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn biểu cảm thẩn thờ của người kia. "Suy nghĩ cho kĩ vào. Đừng để bản thân phải hối hận đấy."

"Mikey...mày điên rồi." Cậu trai ngồi dưới đất thều thào, mọi sức lực đều đã bị rút cạn.

"Phải! Tao điên rồi. Tất cả đều là tại mày thôi." Lời buộc tội vô thức bật thoát khỏi đầu môi đã chính thức vạch trần cái dáng vẻ bình lặng giả tạo của Manjirou. Hắn vung nắm đấm thẳng về phía trước, sượt ngang qua mặt Takemichi và đáp lên bức tường đằng sau.

Sau đó, bàn tay với những khớp xương bật máu di chuyển đến làn môi mềm mại, miết mạnh lên chúng buộc cậu trai nọ phải rên rỉ vì đau. Lúc này, hắn mới nhàn nhạt cất tiếng. “Mày là của tao. Của riêng một mình tao thôi. Ngay từ đầu nên là như vậy mới phải.”

Takemichi không ngờ đến có một ngày, tấm thân vô dụng này lại có thể đem ra làm vật trao đổi để bảo vệ mạng sống của những người mình yêu quý. Tuy không đoán được suy nghĩ của Manjirou, nhưng cậu biết hắn là kẻ dám nói dám làm. Bản năng hắc ám đã tô đen linh hồn hắn từ lâu. Dù là bạn bè thân thiết hay gì đi nữa, chỉ cần đạt được mục đích mình muốn, tên thủ lĩnh sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì.

Sống lưng lạnh toát trước biểu hiện điên cuồng ẩn giấu sâu trong đáy mắt người kia. Takemichi giống như con cá nhỏ bị mắc kẹt giữa mành lưới, giãy dụa mãi vẫn không tìm ra lối thoát. Bế tắc và tuyệt vọng khôn cùng.

"Được! Tao đồng ý giao bản thân lại cho mày." Mãi một lúc lâu sau đó, cậu trai tóc rối mới yếu ớt đề nghị. "Đổi lại, tao muốn thêm một điều kiện."

"Nói đi." Manjirou trả lời. Từng ngón tay thon dài vươn lên vuốt ve sườn mặt đẹp đẽ.

"Hứa với tao, dù mày có mất kiểm soát đến đâu thì cũng không được phép giết người!" Đôi tay yên vị dưới đất lặng lẽ nắm chặt, nổ lực ngăn cản bản thân không quay đầu chạy trốn. Takemichi ngước lên, ánh xanh sáng ngời chẳng cách nào dập tắt.

Kể cả khi bị dồn ép tới tuyệt lộ, người này vẫn không nghĩ cho bản thân mình dù chỉ một chút. Cậu không chỉ cố gắng bảo vệ tất cả mọi người, mà còn đang cố gắng duy trì chút lương tâm còn sót lại trong bản ngã méo mó của hắn.

"Như mày mong muốn." Tên thủ lĩnh chấp thuận không chút do dự. "Giao kèo chính thức thành lập. Nó sẽ là bí mật của hai chúng ta."

Đoạn, hắn ôm lấy gương mặt giàn dụa nước mắt của Takemichi, âu yếm hôn lên trán cậu rồi cụng trán mình vào đó.

"Từ giờ trở đi, mày thuộc về riêng tao. Việc mày đi đâu, làm gì, với ai và cả giờ giấc sinh hoạt của mày nữa. Mọi thứ đều sẽ do tao quyết định."

“Được.” Người kia khó khăn gật đầu. Để mặc Manjirou giam hãm mình nơi vòng ôm siết chặt. Hắn ôm cậu thật lâu, thật sâu. Như thể muốn bóp gãy cả xương và dung hòa cơ thể hai người vào làm một.

“Về thôi Takemicchi!” Sano Manjirou bật cười vui sướng và lôi kéo cậu đứng dậy. “Về nhà của chúng ta nào.”

Đối với Manjirou, đó là nhà.

Đối với Takemichi, đó là địa ngục đỏ lửa.

Ngay từ giây phút bản giao kèo được thiết lập, Hanagaki Takemichi đã mất hết đường lùi. Sự tự do rơi vào tay ác quỷ, đến sinh mạng cũng bị hắn chế ngự. Cậu chỉ có thể cùng Manjirou lao đầu xuống đáy vực, rơi mãi rơi mãi, đến tận khi cả hai thịt nát xương tan...

...rồi vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Ở nơi tận cùng của đáy vực thẳm, liệu ta có thấy được bình minh lên?

---

còn tiếp.

🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com