TruyenHHH.com

(Mitake) Cửa hàng DVD

CHAP 1

adickaa

(Thể loại: Mitake, Femtake, R18, OOC, không có trong nguyên tác
Theo plot của bạn Não Cá Vàng (on face) gửi cho mình)

Tokyo đã về khuya. Màn đêm và sự tĩnh lặng bao trùm lên cảnh vật. Vòng tuần hoàn của cuộc sống vẫn lặp lại, giống như mặt trời lên cũng sẽ có lúc lặn, giống như sao mọc rồi cũng có lúc rơi. Và cũng như con người, cảnh vật cũng phải có lúc được nghỉ ngơi.

Con phố Tokyo vốn sầm uất, nhộn nhịp bây giờ đã trở nên vắng vẻ, quạnh hiu, tưởng như việc màn đêm buông xuống đã rút đi tất thảy sinh khí của nơi này. Những ánh đèn nhân tạo đã được thắp lên từ lâu, soi rọi cả con phố và lấn át cả nguyệt quang. Hàng ghế phủ tuyết dày đặc cây cối đã rụng hết lá và trở nên trơ trọi. Có vẻ nó đang ngủ đông, để đến mùa xuân đâm chồi nảy lộc.

Mikey dạo bước trên con phố nhỏ. Có lẽ đối với người ta, việc ngắm quang cảnh khu phố dưới cái lạnh -8 độ là một ý tưởng điên rồ. Bởi chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng khiến chúng ta run lên bần bật và cóng lạnh. Mùa đông ở Nhật Bản rét lắm, rét âm độ chứ chả đùa. Nhưng chỉ vì thời tiết khắc nghiệt thì đâu thể khiến quang cảnh đẹp đẽ của Tokyo về đêm phải chịu cô đơn và sự bỏ rơi được. Đêm nay và bao đêm khác, đối với Tokyo là một đêm không ngủ, và anh cũng thế.

Mikey thở ra một làn hơi mỏng, thẫn thờ nhìn những bông tuyết đang sà xuống. Chúng bay từ từ, chậm rãi, ung dung đung đưa trong gió rồi đậu xuống. Anh nhẹ nhàng chìa tay ra trước đón tuyết. Chúng đang sợ hãi, muốn lảng tránh anh, cứ đậu xuống nền đất. Phải chăng chúng cũng có tư duy, biết suy nghĩ giống như con người, biết anh là tội phạm nên không muốn lại gần anh? Nhưng rồi suy nghĩ ấy bị dập tắt khi có những bông tuyết bạo dạn tiến gần hơn đến bàn tay anh, ngập ngừng một chút rồi đậu xuống. Mikey đưa tay lên trước mặt, muốn ngắm tuyết nhưng tiếc rằng, nó tan mất rồi, chỉ còn lại vài giọt nước nhỏ. Bàn tay Mikey đã ửng đỏ lên vì giá lạnh của tuyết. Anh đút tay vào túi áo, tiếp tục đi dạo khu phố quen thuộc.

Các cửa hàng đều đã đóng, chỉ còn duy nhất cửa hàng bên kia đường còn để điện. Cảm thấy chút hiếu kì và tò mò, anh dừng bước, nhìn đến cửa hàng ấy.

Nó là cửa hàng bán DVD dành cho người lớn, vì là cửa kính trong suốt, anh nhìn được cả bên trong.

Đôi mắt anh mở to, đầy ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy thân ảnh của một cô gái trong cửa hàng. Dường như không dám tin vào mắt, anh bước vào cửa hàng để nhìn thấy rõ hơn.

Cô gái ấy là thanh mai trúc mã của anh, Hanagaki Takemichi. Người ấy thuở nhỏ chỉ dễ nhìn, ai ngờ lớn lên lại thay da đổi thịt như vậy. Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, không chút phấn son, tố nhan hiện ngay trước mắt. Đôi mắt to, đồng tử xanh lam trong veo trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang. Ngũ quan đó thấy thế nào đều vô cùng hoàn mĩ, đoạt hết vẻ đẹp của phong hoa tuyết nguyệt nhưng lại không quá yểu điệu, âm nhu như mấy con đi*m ở quán bar mà anh hay ghé tới.

Mikey cảm thấy kì lạ, có chút đỗi không tin nhưng lại có chút hưng phấn, tim đập nhanh bất thường.

"Cô ấy vậy mà lại...kinh doanh món đồ này..."

Anh vô thức nở nụ cười méo mó, vặn vẹo tới đáng sợ.

Vô thanh vô tức tiến vào trong cửa hàng, tiếp cận đến con thỏ ngây thơ đang sắp xếp chỗ DVD mà khách hàng làm lộn xộn kia, chưa biết tai họa sắp đến.

Một tay bịt mắt Takemichi, tay kia dễ dàng chế trụ từ đằng sau. Người phía trước bắt đầu run rẩy sợ hãi, cất tiếng hỏi:

"Ai đó?"

Mikey thầm nghĩ: "Vẫn như ngày nào, ngây thơ, ngu ngốc tới đáng yêu",

Nhìn hai cái tai đang đỏ ửng vì sợ hãi của người kia, anh không nhịn được mà cắn một cái.

Takemichi ăn đau mà khẽ rên: "AA!"

Anh nhả ra, thổi nhẹ một hơi vào trong khoang tai hằn vết răng của mình, cao giọng nói:

"Yo,Takemicchi! Lâu rồi không gặp"

Takemichi đang cố gắng nhận ra đây là ai, gọi cô là Takemicchi chỉ có nhóm Mikey thôi. Sau vài phút, não cô đã nhảy số ra chủ nhân của giọng nói là ai nhưng vẫn còn bán tin bán nghi.

"Mikey.... là Mikey phải không?"

"Hửm? Đoán đúng rồi này"

Anh hài lòng gật đầu vài cái nhưng vẫn không thả Takemichi ra. Takemichi khi nhận ra người này là Mikey cũng không còn sợ hãi nữa, thở phào một hơi, thậm chí còn nở nụ cười tươi.

"Lâu rồi không gặp Mikey, mà mày bỏ tao ra trước được không?"

Mikey giả điếc, giả bộ không nghe lời cô nói, nhất quyết không bỏ ra mà còn nắm chặt hơn.

"Vì mày đoán đúng rồi nên tao sẽ thưởng cho mày một món quà nhé"

Tự nhiên cảm thấy điều chẳng lành, sống lưng run nhẹ, Takemichi mấp máy hỏi:

"Q-Qùa gì?"

Mikey cầm lấy tay Take lên, đưa tay Take chạm vào mấy băng DVD có chữ "Cấm trẻ em dưới 18 tuổi: ở trước mặt.

"Chọn đi, rồi chúng ta sẽ thực hiện theo nhé"

Takemichi lập tức chết não, vừa cảm thấy khó hiểu lại có chút gì đó khó nói thành lời.

"Mikey à...Đùa không vui đâu. Mau bỏ tao ra đi!"

Bàn tay điêu luyện lần vào áo trong của cô, tiến đến hai đầu ngực mà nắn bóp. Cơn lạnh từ bàn tay Mikey truyền đến khiến hai đầu ti cứng, người cô run nhẹ vì lạnh.

"Tao không đùa"

Mặt Take bắt đầu ửng đỏ như tôm luộc, giận dữ mà thét lên:

"MÀY LÀM CÁI GÌ VẬY? MAU BỎ TAY RA"

Cô hoảng loạn mà giãy giụa, dùng cả gót chân để ghì lên chân của Mikey. Nhưng đối với anh, nó chỉ như mấy vết mèo cào, hoàn toàn không có tác dụng.

Take chống đối mãnh liệt như vậy khiến anh cảm thấy không hài lòng, phóng thích khí sát phạt và lạnh giọng nói:

"Đừng làm loạn bằng không...."

Cô sợ hãi, lập tức đứng yên, không phản kháng nữa. Anh gật gù hài lòng rồi nhìn toàn thể người phía trước

"Da mặt mày mỏng thật đấy. Coi này, hồi trước còn bị gọi là "Lép" bây giờ lại đày dặn lắm này. Vòng nào ra vòng nấy, trước sau cong vểnh"

"I-Im đi!"

Nghe được mấy lời này, mặt Take lại đỏ lên một tầng, gần như sắp chảy máu. Tên này từ bao giờ lại biết mấy câu dâm tục này chứ. Mikey thì ngược lại, cảm thấy có chút thống khoái khi trêu người này.

"Hửm? Mau chọn đi chứ"

Take điên cuồng lắc đầu, ngúng nguẩy né tránh.

"Sao cơ? Cậu không chọn được à? Vậy thì....trong 5s phải chọn một cuốn, bằng không chúng ta sẽ chơi hết chỗ DVD này nhé"

"1.....2.....3.....4..."

Đầu óc cô rối như tơ vò, trống rỗng một mảng. Thôi thì thà làm một cái còn hơn là mấy (trăm) cái.

Ngay khi Mikey nói số 5, cô đã lập tức lấy đại một cuốn.

"Cái này. Tao chọn cái này nên xin hãy dừng lại đi!"

Mikey cầm cuốn băng lên mới chậm rãi thả Take ra. Lúc này Take đã sợ đến xanh mặt, nước mắt lưng tròng, chực chờ rơi xuống.

"Hửm? Nhìn này Takemicchi. Cậu chọn "Y tá và bệnh nhân" rồi. Chúng ta triển luôn chứ nhỉ?"

Vừa dứt lời, Mikey đã bế xốc Take lên, nhanh chóng đi ra chỗ đỗ xe của mình rồi đặt Take lên

"Khoa-Khoan, còn cửa hàng thì sao?"

"Không cần lo, đàn em tao sẽ trông nó trong lúc mày "bận" với tao"

Anh bắt đầu rồ ga, phóng xe với vận tốc kinh hoàng bạt vía. Ánh sáng đỏ của đèn sau xe xẹt ngang trong không khí, tạo thành những đường cong uốn lượn.

"Chậm thôi, Mikey. Tao ngã giờ"

"Bám chắc vào Takemicchi"

Tobe continued

END

-------------------------------------------------------------------------------------

Cre idea: Não Cá Vàng on facebook

Nếu thấy không hay, xin thông cảm và đừng nói những lời lẽ khó nghe.

Nhận mọi lời nhận xét và gạch đá, cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com