TruyenHHH.com

Mitake Chung Ta Von Di Thuoc Ve Nhau

-------------------

Năm tôi 16 tuổi và em lên 15

- Này Takemichi, em không thể nhanh chân lên một chút sao? Sắp trễ học rồi đấy!

- Từ từ đã Manjirou...em...em còn đang buộc giày.

 Miệng em vừa nói vừa gặm một mẫu bánh mì trông chẳng khác nào một con chuột cả.

- Thật tình! Nhanh lên, chẳng phải em nói muốn hôm nay chúng ta sẽ đi bộ đến trường sao?

- Biết rồi từ từ.

Buộc xong hai cái dây giày hoàn chỉnh, em chạy đến bên tôi rồi cùng nhau đến trường.

Từ sau khi tôi chuyển đến sống ở Hanagaki gia thì hầu như ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau. Chị Yumiko còn bảo chẳng biết hai đứa có gì mà cứ như keo dán dính chặt lấy nhau. Phải nhỉ? Tôi cũng chẳng biết vì sao hai đứa lại chẳng thể rời nhau đến nửa bước. Ăn chung mâm, ngủ chung phòng, học cùng trường và hầu hết ở trường tôi và em cũng dành thời gian cho nhau. Cứ đến mỗi giờ giải lao, tôi thì ủ rũ nằm ngả nghiêng trên bàn thì chốc lát lại thấy bóng dáng em lấp ló ngoài cửa lớp. Tôi quen rồi. Sáng nào cũng vậy. Cứ chuông giải lao vang lên là một lúc sau đã thấy em đứng ngoài cửa lớp đợi tôi ra ngoài. Sáng hôm nay cũng không ngoại lệ.

- Anh ăn không? 

Takemichi đưa ra trước mắt tôi một gói bánh nho nhỏ.

- Gì đây?

- Taiyaki món khoái khẩu của anh đó!

Em cười.

- Em lấy ở đâu vậy?

- Một cô bạn cùng lớp làm cho mỗi người một cái nhưng ăn một mình không vui nên em mang lên rủ anh ăn chung nè.

- Haha taiyaki nhỏ như thế mà cũng chia cho anh nữa sao? Em có thể ăn một mình được mà

- Không đâu, em muốn ăn với anh.

- Được rồi vậy thì ta chia đôi nhé!

Nói rồi tôi cùng em lại lên tầng thượng của trường. Chuyện chúng tôi lên tầng thường mỗi ngày hầu như ai cũng biết. Chúng tôi bám dính nhau như sam và mọi người luôn lầm tưởng chúng tôi là người yêu của nhau. Bên ngoài tôi luôn phải giải thích chúng tôi chỉ là anh em đơn thuần sống chung một nhà nhưng trong lòng lúc ấy chẳng biết vì sao...tôi lại thích người ta gọi chúng tôi là một cặp. Một cảm giác thật kì lạ.

- Taiyaki của anh nè Manjirou!

Em đưa tôi phần taiyaki bị chia nửa.

- Cảm ơn em

- Gió mát anh nhỉ? Khung cảnh nhìn từ đây thật yên bình biết bao.

Em nhìn về một hướng xa xăm.

Gió thổi tóc em bay nhè nhẹ, gió sượt qua từng thớ thịt của cả hai nhưng chẳng có chút gì là lạnh mà lại rất dễ chịu. Có lẽ do tôi đứng với em nên cảm giác trong tôi mới vô cùng thoải mái chăng? Chắc có lẽ là vậy.

- Manjirou này....

Em quay sang nhìn tôi.

- Sao thế?

- Anh...có bao giờ thích ai chưa?

Em lại nhìn về hướng thành phố phía xa xa.

Thích? Thích ai sao? Lúc ấy cảm xúc tôi hỗn loạn chẳng biết gọi là gì. Sống trên cuộc đời này đã 16 năm nhưng hình như...trong mắt tôi trước giờ chưa bao giờ có hình ảnh của ai nhỉ? Thật ra nói không thì cũng không đúng vì từ trước đến giờ trong mắt tôi chỉ có duy nhất hình ảnh của em. Trong phút chốc, tôi nhận ra...tôi đã thích em mất rồi.

- Chắc gọi là...có nhỉ?

Tôi chỉ cười nhẹ rồi hướng mắt xa xăm.

Phải rồi nhỉ? Đoạn tình cảm này vốn dĩ từ đầu không nên chớm nở vì nếu cứ lớn dần chính tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thế nên suốt từng ấy năm kể từ lần đầu gặp nhau, tôi đã luôn chôn sâu đoạn tình cảm sai trái này ở một góc trong tim. Tôi luôn đấu tranh tư tưởng vì sao cứ mỗi lần nhìn em tôi lại có cảm giác say mê đến kì lạ hay mỗi lần bắt gặp em đi cùng ai đó tôi liền khó chịu mà hờn dỗi bỏ về một mình. Thì ra cảm giác đó là yêu, là thích.

- Anh này...em cũng thích một người... 

Em ngập ngừng nói.

- ...

- Cũng không gọi là 'thích' nữa mà là 'yêu'. Em yêu lắm con người của người ấy, yêu lắm tâm hồn của người ấy, yêu cách người ấy nói chuyện với em, yêu ánh mắt, nụ cười. Nói chung là em rất yêu người ấy.

Em nói về "người ấy" với đôi mắt ngời sáng cùng gương mặt hạnh phúc vô cùng. Tôi chỉ cười trừ nhưng em đâu biết lời nói của em có tính sát thương đến thế. Nó như từng mảnh chai cứa tim tôi rỉ máu. Tôi đau lắm nhưng cũng cố gắng cười cho em vui. Chắc đành chúc mừng em hạnh phúc nếu như tình yêu của em được đáp lại nhỉ? Tôi nhìn em cười rồi chỉ thốt ra được hai chữ "Vậy sao?" rồi im lặng.

- Em yêu anh...Manjirou

- ...

Gì cơ? Em vừa nói yêu tôi sao? Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Không! Không nghe nhầm đâu! Ba chữ "em yêu anh" rõ ràng thế cơ mà. Tôi quay sang nhìn em, mở to mắt ngạc nhiên vô cùng.

- Em...em nói gì?

- Người ta nói một lần thôi không nghe ráng chịu...

Em đỏ mặt quay sang chỗ khác.

- Em không nói lại anh liền buồn cho em xem

Tôi hờn dỗi nhìn em.

Thật ra tôi đã nghe rất rõ là đằng khác. Nhưng tôi muốn nghe lại chữ "yêu" kia từ chính miệng em nói một lần nữa.

- Em...em...em nói là EM YÊU ANH được chưa?

Em quay đầu sang tôi, mắt nhắm nghiền, mặt đỏ lựng, hét toáng vào mặt tôi.

Trong lòng tôi lúc đó trào dâng một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Nhìn gương mặt đỏ như trái cà chua chín của em tôi thấy đáng yêu vô cùng. Không nói gì, tôi nở một nụ cười nhẹ, bước đến gần bên em.

- Anh...anh làm gì thế?

Takemichi ngại ngùng lấy hai tay cố ý đẩy tôi ra vì tôi càng đến gần thì em ngại đến mức đầu muốn bốc khói.

- Đến để hôn em chứ còn gì nữa.

- Anh--

Không để em nói lời nào, tôi liền chớp lấy đôi môi nhỏ xinh kia mà hôn lấy hôn để. Em cứ ngượng ngùng không chịu mở miệng, tôi đành phải cắn nhẹ vào môi dưới khiến em đau kêu "a!" một tiếng mới có cơ hội đưa lưỡi vào trong. Khoang miệng em ngọt thật đấy! Nó như chứa đầy mật ngọt chờ một chú ong như tôi đến hút vậy. Và thế là môi lưỡi giao nhau triền miên trong khung cảnh êm đềm, đầy gió thanh bình của tầng thượng. Một nụ hôn của tình yêu mới vừa được đáp lại diễn ra. Một nụ hôn ướt át, mãnh liệt, ngọt ngào nhưng không tàn bạo, dữ dằn hay gượng ép. Tất cả đều là đôi bên tự nguyện. Cảm thấy thiếu dưỡng khí, em đánh nhẹ vào lưng tôi ý bảo tôi buông ra.

- Anh...có biết người ta ngại lắm không hả?

Em che mặt quay đi chỗ khác.

- Anh yêu em Takemichi!

Em tròn xoe mắt nhìn tôi, mặt đã đỏ nay lại đỏ hơn.

- Anh...anh không đùa em đấy chứ?

- Không đùa! Anh yêu em thật Takemichi! Anh đã luôn yêu em suốt bao năm qua nhưng...anh đã nghĩ tình yêu này thật sai trái nên quyết định chôn sâu đoạn tình cảm này vào tim và đã luôn cố phủ nhận nó...nhưng có lẽ tình yêu này quá lớn nhỉ.

- Aaaaaa em hạnh phúc quá!

Em chạy đến ôm chặt lấy thân tôi như ôm lấy một món báu vật trên đời.

- Vậy...chúng ta chính thức hẹn hò nhỉ?

Em ngước nhìn trong khi tay vẫn ghì chặt thân thể của tôi.

- Ừm đúng vậy.

- Em...em hạnh phúc quá!

Em nghẹn ngào vùi mặt vào ngực tôi sụt sùi.

Thấy em khóc tôi không nỡ nhìn mà cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt đọng nước của em.

- Từ giờ chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc nhé!

Tôi dang tay ôm lại thân hình bé nhỏ của em vào lòng mà thỏ thẻ.

- Vâng!

Và thế là năm em lên 15, tôi 16 đã bắt đầu yêu nhau và hẹn hò bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com