Misen Destiny
Mikey ngồi yên trên ghế lớn, mắt chăm chăm nhìn vào điện thoại của gã. Báo cáo của ngày hôm nay vẫn bình thường, không phải là báo cáo công việc mà là báo cáo của Kakuchou về em."Hiện tại thì vẫn ổn, Senju tiếp thu rất nhanh và rất chịu làm việc, không có động thái chống cự"Gã cười nhẹ khi đọc được những dòng chữ đó, nghĩ em chắc cũng không quá cứng đầu như hồi còn là thiếu nữ.Kokonoi bước vào, gã nhanh chóng tắt điện thoại mà di mắt lên màn hình laptop._Tiến triển như thế nào?_ Cho tới bây giờ thì vẫn thuận lợi.Kokonoi quăng xuống bàn hắn một đống báo cáo về công việc của các cốt cán. Chỉ vì vụ lần này mà mấy ngày nay hắn đã không được nghỉ ngơi rồi, riết chắc không lâu sau, quầng mắt hắn cũng sẽ thâm đậm đi như của Mikey mất. Hắn rút một điếu thuốc ra để hút cho tỉnh táo, bây giờ nhiệm vụ đang tiến dần vào thời điểm quyết định, tuyệt đối không thể lơ là.Gã đưa mắt lên nhìn Kokonoi._ Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch phải không? Ở Osaka và Kobe ấy?_ An tâm đi! Bọn nó không dám sai sót gì đâu.Mikey ngả người, tựa lưng ra sau ghế, gã nghĩ ngợi một chút rồi bật dậy._ Quyết định rồi! Tao sẽ tới Osaka và Kobe để xác nhận tiến độ công việc ra sao.Gã gập laptop lại rồi xếp đống giấy tờ trên bàn gọn sang một bên, rồi toan bước thẳng ra cửa._ Mày đến để thăm công việc, hay là để thăm cô tình nhân nhỏ bé của mày?Kokonoi nhoẻn miệng cười, hắn biết tỏng những gì mà gã nghĩ trong lòng, bởi vốn dĩ nó quá rõ ràng, không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết._ Làm gì kệ m* tao! Mikey cộc cằn đáp lại. Thường thì gã không quá khó chịu với mấy câu đùa châm chọc của Kokonoi, mà là chỉ vì câu nói đó đã làm hủy hết tâm trạng của gã hiện giờ. "Dữ thấy ớn..!"Kokonoi trừng mắt nhìn bóng lưng của vị thủ lĩnh, đưa tay dập đi điếu thuốc còn đang hút dở xuống gạt tàn. Hắn chán nản trước phản ứng gay gắt của Mikey, và cũng vì câu nói của gã mà làm hắn tụt hết cả hứng._ Rồi..! Vậy tao sẽ sắp xếp công việc rồi đi cùng mày..._ Mày! Ở lại Tokyo.Mikey chỉ tay vào Kokonoi rồi chỉ xuống dưới, hàm ý cho câu mà gã vừa nói. Gã đem sát khí và áp lực đặt vào trong ánh mắt lẫn từng câu chữ, khiến cho Kokonoi bất giác giật mình._ Tao cần mày ở lại để kiểm soát tình hình phòng khi có bất trắc xảy ra. Nếu có, mày chỉ cần báo cáo ngay cho tao là được.Kokonoi thở dài, hắn ngồi xuống ghế. Tuyệt nhiên bây giờ, hắn không tài nào có thể khiến Mikey thay đổi quyết định của gã được. Nhưng chí ít thì cũng phải tính đến con đường an toàn nhất có thể, Kokonoi không thể đánh cược vận mệnh của cả Phạm Thiên chỉ vì một vài quyết định tùy hứng của vị thủ lĩnh được._ Mày biết Phạm Thiên chúng ta gây thù chuốc oán không ít người mà. Một mình mày đi thì khác gì đang tạo cơ hội cho "lũ chó săn" đâu. Tao sẽ cho một số người đáng tin cậy, âm thầm theo sau mày..._ Cứ vậy đi.Mikey đáp lại, không do dự. Gã thấy phiền phức cực kỳ, nhưng Kokonoi âu cũng là làm vì Phạm Thiên nên cũng không thể trách. Ngay sau đó, gã liền nhận được một cuộc gọi từ phía của Sanzu...--------------------------------------------------------
Kakuchou ngỡ ngàng đến độ làm rơi cả bọc đồ ăn mới mua xuống sàn, hắn trố mắt nhìn cái laptop ướt đẫm những giọt cà phê, phủ trên đó là đống giấy tờ nằm lộn xộn mỗi tờ một nơi. Hắn bàng hoàng tự hỏi khi hắn rời khỏi đây thì chuyện gì đã xảy ra.
Thu mình vào một góc kế bên ghế, Senju quỳ gối, cúi thấp mặt, không nói một lời nào. Kakuchou thấy em như vậy, hắn cũng phần nào biết được lý do, nhưng lại vẫn hỏi._ Cô đã làm gì?Senju im lặng một lúc, vẻ mặt em vẫn không thay đổi, chỉ là em cúi mặt xuống thấp hơn._ Tôi không... cố ý...Tay em bấu chặt vào quần, ép cho vết thương của em hở ra lớn hơn, chảy nhiều máu hơn. Senju đã thành công di dời sự chú ý của hắn ta xuống dưới nơi bàn tay chưa cầm được máu của em. Kakuchou bất ngờ, hắn quỳ một chân xuống, cầm tay em lên và xem xét vết thương đó thật kỹ. Thở một hơi dài, hắn nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh để suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo._ Biết cách xử lý vết thương chứ? Có hộp thuốc hình như tôi đặt ở đâu đó trong phòng bếp ấy. Cô tự làm đi.Dứt lời, Kakuchou định quay đi. Ngón tay em yếu ớt khẽ níu áo hắn lại._ Anh... không trách tôi...sao?!Nhìn em trông có vẻ hối lỗi, Kakuchou tìm cách đáp lại sao cho em bớt đi cảm giác bứt rứt._ Cô nói là không cố ý mà! Chưa kể lại còn bị thương... Với lại trách cô thì cái laptop của tôi cũng không mở lên được.Hắn không muốn em nghĩ nhiều, mà hắn cũng chả có thời gian để quan tâm đến em ra sao nữa. Giờ việc hắn cần ưu tiên làm trước là phải đi sửa lại cái laptop cái đã. Kakuchou cầm chiếc điện thoại lên thì tặc lưỡi một cái, hắn vậy mà lại cắm sạc không kỹ, điện thoại hắn giờ cạn pin sập nguồn luôn rồi. "Má nó!! Xui vậy trời!"Nhưng hắn nghĩ, mới nãy vừa báo cáo xác nhận công việc vẫn diễn ra trôi chảy nên chắc là sẽ không sao. Kakuchou cầm laptop và điện thoại theo, định là sẽ ra ngoài thêm một chuyến nữa. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, thấy em đang lụi cụi tìm hộp thuốc trong bếp. Mặc dù vẫn một bụng bất an nhưng hắn mong là em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên không gây chuyện gì nữa, còn chuyện lần này thì hắn sẽ cằn nhằn với Sanzu sau....
Ngay sau khi Kakuchou vừa đi khuất khỏi, Senju dựa lưng vào tường thở phào. Đã lâu lắm rồi em mới có lại được cái cảm giác hồi hộp như đánh cược tất cả vào từng cử chỉ, từng hành động như thế này. Senju nhanh chóng định thần lại, giờ không phải là lúc để em suy nghĩ vẩn vơ.
Em lục tìm và chọn ra những món đồ cần thiết nhất để cho vào túi xách của em. Động tác em nhanh lẹ, vội vã như thể đang phải chạy đua với từng nhịp quay của kim giây đồng hồ. Senju mở điện thoại lên và đặt vội một chiếc vé về Mỹ tại sân bay quốc tế Kansai, thời gian bay là khoảng chiều tối, tức 1-2 tiếng nữa. Rồi em đặt sẵn một chiếc taxi tới để rước em đi. Em phải tính toán thật kỹ, cơ hội đã qua rất khó có lại, em tuyệt đối không thể thua. Sợ rằng nếu không thành công, nếu bị Mikey bắt lại... sợ rằng, gã sẽ giết em mất.Tim em đập liên hồi, người em nóng hết cả lên. Lo lắng, bất an và mệt mỏi, nhưng em không thể chùn bước. Senju không muốn vùng vẫy bất lực trong lòng bàn tay của gã suốt đời, càng không muốn bị gã giết, Senju không cho phép điều đó xảy ra.
Xe đã tới trước cửa.
Giờ thì đã quá muộn để quay đầu với quyết định mạo hiểm của chính mình rồi. Em sẽ đánh cược tất cả vào nước đi này.Lần này, em sẽ không thua.--------------------------------------------------------
Kakuchou bực dọc, hầu như mất hết kiên nhẫn khi phải chờ để khôi phục lại dữ liệu, laptop của hắn thì vô phương cứu chữa rồi. Cũng may là hắn biết cách để sao lưu lại đống bộ nhớ, chứ không để mất hết thì ai biết được hình phạt gì sẽ chờ hắn ở trước mắt. Thoáng nghĩ qua về Senju, quả nhiên hắn vẫn rất bất an, đáng nhẽ ra nên cho một vài người ở gần canh chừng em trong lúc hắn đi mới phải.
Hắn ngồi vào trong xe, mệt nhoài người, hi vọng sẽ không có thêm biến cố nào xảy ra khi hắn trở về nữa. Chợt quay sang, thấy điện thoại đã sạc được hơn phân nửa. Trước khi lái xe đi, Kakuchou muốn gọi điện để xác nhận lại tình hình một chút.*ting ting*Vừa mới mở điện thoại lên đã dồn dập một đống thông báo như muốn tràn ra khỏi màn hình. Hơn chục cuộc gọi nhỡ đỏ chót hiện lên. Kakuchou hoang mang, có vẻ nỗi bất an của hắn đã trở thành sự thật rồi. Mặt hắn xám đi, hắn gọi lại cho Rindou, chủ nhân của hàng chục cuộc gọi nhỡ đó._ THẰNG CHÓ! Tao tưởng mày chết trôi ở đâu rồi chứ! Làm cái đéo gì mà không bắt máy??Rindou quát lên giận dữ, giọng nói hắn sắc bén như thể muốn cứa đứt màng nhĩ của Kakuchou._ Chuyện gì đã xảy ra?_ Con m* mày! Vác cái xác mày xuống cảng Osaka để giải quyết đống hỗn độn mày gây ra ngay cho tao! Nhanh cái chân lên.Vừa dứt lời, Rindou đã cúp máy ngang. Kakuchou mệt mỏi, hắn gục đầu xuống tựa vào vô lăng. Chỉ mới rời mắt có một chút thôi mà rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?Mặt hắn xám lại, toát hẳn lên vẻ phẫn nộ, cáu gắt đến độ mà gân cổ hiện lên rõ rệt. Hắn chợt nhớ đến em, và để cho chắc chắn, hắn sai một vài cấp dưới ghé qua kiểm tra trước khi hắn quay bánh xe đi về phía nơi đang có hỗn loạn....
Nơi cảng Osaka đang thực sự rất náo động. Con tàu chở hàng vậy mà lại xuất đi sớm hơn dự kiến, Kakuchou giãn căng đôi đồng tử nhìn đám người xung quanh đang cố gắng dời tàu trở lại để gỡ hàng xuống. Thuyền lớn thuyền nhỏ tấp nập trên biển, kín bít nơi ven bờ như thể không còn lấy một khe hở cho thậm chí là một con cá nhỏ chen vào.Gió biển thổi vào, mang theo vị mặn mà xông thẳng vào mắt hắn. Kakuchou chợt bất động trước những gì hắn thấy, còn không thèm để ý đến Rindou đang hùng hổ tiến tới, và đấm cho hắn một phát vào ngay bên mặt. Trước khi tâm trí hắn tỉnh ra thì cơn đau nhói ở bên má cũng đã vơi bớt đi rồi, sự tỉnh táo của hắn lúc bấy giờ dồn hết vào bóng hình của Rindou._ Bây giờ mày giải thích cho tao được chưa?Kakuchou đứng dậy, trừng thẳng mắt nhìn vào Rindou._ Hả? Chính nhờ mày đưa sai chỉ thị cho tụi nó mà giờ kế hoạch nát bét hết rồi, mà mày còn ở đó giả ngây với tao à?! Ran phải ở lại để xử lý việc bên kia, tao thì phải chạy từ Kobe qua đây để chỉ đạo thay cho cái sai lầm ngu xuẩn của mày đó thằng não tàn!_ Cái gì??Hắn trố mắt bất ngờ. Mệnh lệnh của hắn? Khi nào?_ Lúc mới tới thì tao chỉ nghe sơ qua từ tên quản lý là mày lệnh xuống dưới xuất hàng đi ngay lập tức. Gì mà còn đã bị lũ cớm phát hiện... Giờ thì bị truy ra là cái chắc rồi ha...Giọng Rindou mỉa mai, như đang muốn trách tội Kakuchou. Bởi vụ lần này thế là tiêu rồi._ Tao chưa bao giờ đưa ra mệnh lệnh nào như vậy._ Mày nói cái gì?Hai mắt nhìn nhau, lặng thinh không nói một lời. Một tên khác lụi cụi đến gần Rindou, sợ hãi mà ngập ngừng nói._ Thưa sếp..! Tên quản lý... nói rằng một cô gái... thay Kakuchou-sama đưa chỉ thị... qua điện thoại của ngài ấy. Cho nên mới... làm theo...Rindou không kìm nén được cơn giận mà đá tên kia một cái. Kakuchou nắm chặt lấy điện thoại, chặt đến nổi tưởng chừng như nó sẽ vỡ lúc nào không hay. Hắn tức giận khi nghĩ đến em, vừa hay lại nhận được cuộc gọi điện báo cáo em không còn ở nhà. Phải nghiến chặt răng dữ lắm hắn mới không quẳng nát điện thoại đi. Hắn vò đầu cay cú, cứ nghĩ đến việc hắn bị em tính kế là lại tức điên lên. Rindou đứng kế bên cũng lo lắng không kém, việc lần này xảy ra liên tiếp những sự cố, Mikey không phạt gì bọn hắn mới lạ.Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Rindou giật mình. Hắn gần như điên tiết, không biết vào thời điểm nước sôi lửa bỏng như này mà thằng khốn nào còn gọi điện. Đưa điện thoại kề gần bên tai, hắn thậm chí còn không thèm kiểm tra xem ai gọi đến._ Việc xảy ra, Mikey biết hết rồi! Bây giờ lũ chó bọn mày, dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây...--------------------------------------------------------
Senju rảo bước trong đám đông. Mái tóc em lòa xoa buông thả trên khuôn mặt mệt mỏi và bơ phờ ấy. Sự đợi chờ này đích thị là một màn cược với thời gian, không thể bắt nó tuân theo ý mình, như chỉ có thể thuận theo sự may rủi của một ván cờ mà thôi. Em ngồi nép mình trong góc khuất, ráng giữ cho bản thân mờ nhạt nhất có thể.Khuôn mặt em ửng đỏ dần theo thời gian, hơi thở em mỗi lúc một nóng hơn và cơ thể thì nặng nhọc như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.Senju thật sự rất mệt rồi...! Giờ em chỉ muốn được nghỉ ngơi... được chợp mắt mà không phải nghĩ ngợi về bất kì điều gì khác.Chỉ cần lên được máy bay là em sẽ thắng...Chỉ cần đợi... thêm một chút nữa thôi......
_ Tạm thời trước mắt hãy đưa số hàng ở bên này về Kobe giấu đi. Sanzu và Mochizuki đang tìm cách để cản trở động thái của phía cảnh sát. Mikey thì đang trên đường đến đó đấy.Kokonoi gằn giọng đưa ra chỉ thị, trong lúc hỗn loạn như hiện giờ thì giữ cho bản thân một cái đầu lạnh là điều rất cần thiết. Rindou và Kakuchou thì khá lo lắng khi nghe Mikey sẽ đến._ Rindou, mày hỗ trợ Ran xử lý đống hàng đó. Chúng ta sẽ gom gửi chung ở bên Kobe, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra trong 3 ngày tới, tất nhiên là trong điều kiện giải quyết được lũ cớm. Còn Kakuchou...Rindou quay sang liếc nhìn hắn, vẻ mặt đắc ý khi nghĩ rằng sẽ có một hình phạt sớm dành cho Kakuchou._ Mày ngay lập tức đến sân bay Kansai, tìm con nhỏ đó! Theo định vị của phần mềm giám sát được cài trên điện thoại cô ta thì giờ đang ở đó đó. Trách nhiệm của mày là giám sát nó thì tự đi mà giải quyết hậu quả đi.--------------------------------------------------------
Một đám người bí ẩn bất ngờ tràn vào khắp sân bay, khiến ai nấy đều hoảng sợ. Mặc dù đã được dặn là tìm kiếm trong âm thầm nhưng với số lượng người lớn như thế thì ai mà không hoảng hồn cho được. Sự nhẫn nại cuối cùng mà Kakuchou dành cho em thì biến mất không chút vết tích, hắn đáng lẽ ra không nên xem thường em. Em là ai cơ chứ..?! Nếu em đơn giản dễ trị như vậy thì Mikey cũng không cần phải ép em vào Phạm Thiên để làm gì._ Lục soát hết! Bất cứ ai có động thái khả nghi gì cũng bắt hết, kiểm tra cho tao.
_ Kakuchou-sama! Trong nhà vệ sinh....
...
Hơi thở của em mỗi lúc một nặng nhọc.
"Tại sao lại phát sốt ngay lúc này cơ chứ??!"Senju đứng trân trân trước chiếc gương, sau khi đã vốc một đống nước lên mặt cho tỉnh táo. Cảm giác như số phận đang chống lại em, nhưng em sẽ không chịu thua nó. Bởi vì sắp rồi, chỉ một chút nữa thôi, tất cả những gì mà em vừa trải qua sẽ chỉ còn là một cơn ác mộng. Em rời đi không chỉ vì chính em, mà còn là vì Takeomi..."Sắp đến lúc tạm biệt Nhật Bản rồi...!"Senju đăm chiêu nhìn bản thân mình trong gương, nhìn bản thân em...
*RẦM*Chiếc cửa bị đá ra một cách mạnh bạo, bóng người loáng thoáng lọt vào hình ảnh phản chiếu của chiếc gương, lọt vào tròng mắt em.Khoảnh khắc đó, tim Senju, như lỡ mất một nhịp...--------------------------------------------------------
_ Mặc dù có thể khi nghe xong, mày sẽ chửi tao... Nhưng tao vẫn phải nói, cho chắc ăn...
_ Tao có linh cảm không lành về nó... Chắc là do thần giao cách cảm giữa anh em với nhau, tao không chắc... Nhưng nó là dạng người như vậy đấy. Đây chính xác là một cơ hội tuyệt vời để làm một điều gì đó..!
_ Nói chung là... mày cứ để ý đến nó đi.
_ Mà tao nói vậy... đối với mày, chắc cũng chỉ là thừa thôi ha...
Kakuchou ngỡ ngàng đến độ làm rơi cả bọc đồ ăn mới mua xuống sàn, hắn trố mắt nhìn cái laptop ướt đẫm những giọt cà phê, phủ trên đó là đống giấy tờ nằm lộn xộn mỗi tờ một nơi. Hắn bàng hoàng tự hỏi khi hắn rời khỏi đây thì chuyện gì đã xảy ra.
Thu mình vào một góc kế bên ghế, Senju quỳ gối, cúi thấp mặt, không nói một lời nào. Kakuchou thấy em như vậy, hắn cũng phần nào biết được lý do, nhưng lại vẫn hỏi._ Cô đã làm gì?Senju im lặng một lúc, vẻ mặt em vẫn không thay đổi, chỉ là em cúi mặt xuống thấp hơn._ Tôi không... cố ý...Tay em bấu chặt vào quần, ép cho vết thương của em hở ra lớn hơn, chảy nhiều máu hơn. Senju đã thành công di dời sự chú ý của hắn ta xuống dưới nơi bàn tay chưa cầm được máu của em. Kakuchou bất ngờ, hắn quỳ một chân xuống, cầm tay em lên và xem xét vết thương đó thật kỹ. Thở một hơi dài, hắn nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh để suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo._ Biết cách xử lý vết thương chứ? Có hộp thuốc hình như tôi đặt ở đâu đó trong phòng bếp ấy. Cô tự làm đi.Dứt lời, Kakuchou định quay đi. Ngón tay em yếu ớt khẽ níu áo hắn lại._ Anh... không trách tôi...sao?!Nhìn em trông có vẻ hối lỗi, Kakuchou tìm cách đáp lại sao cho em bớt đi cảm giác bứt rứt._ Cô nói là không cố ý mà! Chưa kể lại còn bị thương... Với lại trách cô thì cái laptop của tôi cũng không mở lên được.Hắn không muốn em nghĩ nhiều, mà hắn cũng chả có thời gian để quan tâm đến em ra sao nữa. Giờ việc hắn cần ưu tiên làm trước là phải đi sửa lại cái laptop cái đã. Kakuchou cầm chiếc điện thoại lên thì tặc lưỡi một cái, hắn vậy mà lại cắm sạc không kỹ, điện thoại hắn giờ cạn pin sập nguồn luôn rồi. "Má nó!! Xui vậy trời!"Nhưng hắn nghĩ, mới nãy vừa báo cáo xác nhận công việc vẫn diễn ra trôi chảy nên chắc là sẽ không sao. Kakuchou cầm laptop và điện thoại theo, định là sẽ ra ngoài thêm một chuyến nữa. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, thấy em đang lụi cụi tìm hộp thuốc trong bếp. Mặc dù vẫn một bụng bất an nhưng hắn mong là em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên không gây chuyện gì nữa, còn chuyện lần này thì hắn sẽ cằn nhằn với Sanzu sau....
Ngay sau khi Kakuchou vừa đi khuất khỏi, Senju dựa lưng vào tường thở phào. Đã lâu lắm rồi em mới có lại được cái cảm giác hồi hộp như đánh cược tất cả vào từng cử chỉ, từng hành động như thế này. Senju nhanh chóng định thần lại, giờ không phải là lúc để em suy nghĩ vẩn vơ.
Em lục tìm và chọn ra những món đồ cần thiết nhất để cho vào túi xách của em. Động tác em nhanh lẹ, vội vã như thể đang phải chạy đua với từng nhịp quay của kim giây đồng hồ. Senju mở điện thoại lên và đặt vội một chiếc vé về Mỹ tại sân bay quốc tế Kansai, thời gian bay là khoảng chiều tối, tức 1-2 tiếng nữa. Rồi em đặt sẵn một chiếc taxi tới để rước em đi. Em phải tính toán thật kỹ, cơ hội đã qua rất khó có lại, em tuyệt đối không thể thua. Sợ rằng nếu không thành công, nếu bị Mikey bắt lại... sợ rằng, gã sẽ giết em mất.Tim em đập liên hồi, người em nóng hết cả lên. Lo lắng, bất an và mệt mỏi, nhưng em không thể chùn bước. Senju không muốn vùng vẫy bất lực trong lòng bàn tay của gã suốt đời, càng không muốn bị gã giết, Senju không cho phép điều đó xảy ra.
Xe đã tới trước cửa.
Giờ thì đã quá muộn để quay đầu với quyết định mạo hiểm của chính mình rồi. Em sẽ đánh cược tất cả vào nước đi này.Lần này, em sẽ không thua.--------------------------------------------------------
Kakuchou bực dọc, hầu như mất hết kiên nhẫn khi phải chờ để khôi phục lại dữ liệu, laptop của hắn thì vô phương cứu chữa rồi. Cũng may là hắn biết cách để sao lưu lại đống bộ nhớ, chứ không để mất hết thì ai biết được hình phạt gì sẽ chờ hắn ở trước mắt. Thoáng nghĩ qua về Senju, quả nhiên hắn vẫn rất bất an, đáng nhẽ ra nên cho một vài người ở gần canh chừng em trong lúc hắn đi mới phải.
Hắn ngồi vào trong xe, mệt nhoài người, hi vọng sẽ không có thêm biến cố nào xảy ra khi hắn trở về nữa. Chợt quay sang, thấy điện thoại đã sạc được hơn phân nửa. Trước khi lái xe đi, Kakuchou muốn gọi điện để xác nhận lại tình hình một chút.*ting ting*Vừa mới mở điện thoại lên đã dồn dập một đống thông báo như muốn tràn ra khỏi màn hình. Hơn chục cuộc gọi nhỡ đỏ chót hiện lên. Kakuchou hoang mang, có vẻ nỗi bất an của hắn đã trở thành sự thật rồi. Mặt hắn xám đi, hắn gọi lại cho Rindou, chủ nhân của hàng chục cuộc gọi nhỡ đó._ THẰNG CHÓ! Tao tưởng mày chết trôi ở đâu rồi chứ! Làm cái đéo gì mà không bắt máy??Rindou quát lên giận dữ, giọng nói hắn sắc bén như thể muốn cứa đứt màng nhĩ của Kakuchou._ Chuyện gì đã xảy ra?_ Con m* mày! Vác cái xác mày xuống cảng Osaka để giải quyết đống hỗn độn mày gây ra ngay cho tao! Nhanh cái chân lên.Vừa dứt lời, Rindou đã cúp máy ngang. Kakuchou mệt mỏi, hắn gục đầu xuống tựa vào vô lăng. Chỉ mới rời mắt có một chút thôi mà rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?Mặt hắn xám lại, toát hẳn lên vẻ phẫn nộ, cáu gắt đến độ mà gân cổ hiện lên rõ rệt. Hắn chợt nhớ đến em, và để cho chắc chắn, hắn sai một vài cấp dưới ghé qua kiểm tra trước khi hắn quay bánh xe đi về phía nơi đang có hỗn loạn....
Nơi cảng Osaka đang thực sự rất náo động. Con tàu chở hàng vậy mà lại xuất đi sớm hơn dự kiến, Kakuchou giãn căng đôi đồng tử nhìn đám người xung quanh đang cố gắng dời tàu trở lại để gỡ hàng xuống. Thuyền lớn thuyền nhỏ tấp nập trên biển, kín bít nơi ven bờ như thể không còn lấy một khe hở cho thậm chí là một con cá nhỏ chen vào.Gió biển thổi vào, mang theo vị mặn mà xông thẳng vào mắt hắn. Kakuchou chợt bất động trước những gì hắn thấy, còn không thèm để ý đến Rindou đang hùng hổ tiến tới, và đấm cho hắn một phát vào ngay bên mặt. Trước khi tâm trí hắn tỉnh ra thì cơn đau nhói ở bên má cũng đã vơi bớt đi rồi, sự tỉnh táo của hắn lúc bấy giờ dồn hết vào bóng hình của Rindou._ Bây giờ mày giải thích cho tao được chưa?Kakuchou đứng dậy, trừng thẳng mắt nhìn vào Rindou._ Hả? Chính nhờ mày đưa sai chỉ thị cho tụi nó mà giờ kế hoạch nát bét hết rồi, mà mày còn ở đó giả ngây với tao à?! Ran phải ở lại để xử lý việc bên kia, tao thì phải chạy từ Kobe qua đây để chỉ đạo thay cho cái sai lầm ngu xuẩn của mày đó thằng não tàn!_ Cái gì??Hắn trố mắt bất ngờ. Mệnh lệnh của hắn? Khi nào?_ Lúc mới tới thì tao chỉ nghe sơ qua từ tên quản lý là mày lệnh xuống dưới xuất hàng đi ngay lập tức. Gì mà còn đã bị lũ cớm phát hiện... Giờ thì bị truy ra là cái chắc rồi ha...Giọng Rindou mỉa mai, như đang muốn trách tội Kakuchou. Bởi vụ lần này thế là tiêu rồi._ Tao chưa bao giờ đưa ra mệnh lệnh nào như vậy._ Mày nói cái gì?Hai mắt nhìn nhau, lặng thinh không nói một lời. Một tên khác lụi cụi đến gần Rindou, sợ hãi mà ngập ngừng nói._ Thưa sếp..! Tên quản lý... nói rằng một cô gái... thay Kakuchou-sama đưa chỉ thị... qua điện thoại của ngài ấy. Cho nên mới... làm theo...Rindou không kìm nén được cơn giận mà đá tên kia một cái. Kakuchou nắm chặt lấy điện thoại, chặt đến nổi tưởng chừng như nó sẽ vỡ lúc nào không hay. Hắn tức giận khi nghĩ đến em, vừa hay lại nhận được cuộc gọi điện báo cáo em không còn ở nhà. Phải nghiến chặt răng dữ lắm hắn mới không quẳng nát điện thoại đi. Hắn vò đầu cay cú, cứ nghĩ đến việc hắn bị em tính kế là lại tức điên lên. Rindou đứng kế bên cũng lo lắng không kém, việc lần này xảy ra liên tiếp những sự cố, Mikey không phạt gì bọn hắn mới lạ.Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Rindou giật mình. Hắn gần như điên tiết, không biết vào thời điểm nước sôi lửa bỏng như này mà thằng khốn nào còn gọi điện. Đưa điện thoại kề gần bên tai, hắn thậm chí còn không thèm kiểm tra xem ai gọi đến._ Việc xảy ra, Mikey biết hết rồi! Bây giờ lũ chó bọn mày, dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây...--------------------------------------------------------
Senju rảo bước trong đám đông. Mái tóc em lòa xoa buông thả trên khuôn mặt mệt mỏi và bơ phờ ấy. Sự đợi chờ này đích thị là một màn cược với thời gian, không thể bắt nó tuân theo ý mình, như chỉ có thể thuận theo sự may rủi của một ván cờ mà thôi. Em ngồi nép mình trong góc khuất, ráng giữ cho bản thân mờ nhạt nhất có thể.Khuôn mặt em ửng đỏ dần theo thời gian, hơi thở em mỗi lúc một nóng hơn và cơ thể thì nặng nhọc như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.Senju thật sự rất mệt rồi...! Giờ em chỉ muốn được nghỉ ngơi... được chợp mắt mà không phải nghĩ ngợi về bất kì điều gì khác.Chỉ cần lên được máy bay là em sẽ thắng...Chỉ cần đợi... thêm một chút nữa thôi......
_ Tạm thời trước mắt hãy đưa số hàng ở bên này về Kobe giấu đi. Sanzu và Mochizuki đang tìm cách để cản trở động thái của phía cảnh sát. Mikey thì đang trên đường đến đó đấy.Kokonoi gằn giọng đưa ra chỉ thị, trong lúc hỗn loạn như hiện giờ thì giữ cho bản thân một cái đầu lạnh là điều rất cần thiết. Rindou và Kakuchou thì khá lo lắng khi nghe Mikey sẽ đến._ Rindou, mày hỗ trợ Ran xử lý đống hàng đó. Chúng ta sẽ gom gửi chung ở bên Kobe, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra trong 3 ngày tới, tất nhiên là trong điều kiện giải quyết được lũ cớm. Còn Kakuchou...Rindou quay sang liếc nhìn hắn, vẻ mặt đắc ý khi nghĩ rằng sẽ có một hình phạt sớm dành cho Kakuchou._ Mày ngay lập tức đến sân bay Kansai, tìm con nhỏ đó! Theo định vị của phần mềm giám sát được cài trên điện thoại cô ta thì giờ đang ở đó đó. Trách nhiệm của mày là giám sát nó thì tự đi mà giải quyết hậu quả đi.--------------------------------------------------------
Một đám người bí ẩn bất ngờ tràn vào khắp sân bay, khiến ai nấy đều hoảng sợ. Mặc dù đã được dặn là tìm kiếm trong âm thầm nhưng với số lượng người lớn như thế thì ai mà không hoảng hồn cho được. Sự nhẫn nại cuối cùng mà Kakuchou dành cho em thì biến mất không chút vết tích, hắn đáng lẽ ra không nên xem thường em. Em là ai cơ chứ..?! Nếu em đơn giản dễ trị như vậy thì Mikey cũng không cần phải ép em vào Phạm Thiên để làm gì._ Lục soát hết! Bất cứ ai có động thái khả nghi gì cũng bắt hết, kiểm tra cho tao.
_ Kakuchou-sama! Trong nhà vệ sinh....
...
Hơi thở của em mỗi lúc một nặng nhọc.
"Tại sao lại phát sốt ngay lúc này cơ chứ??!"Senju đứng trân trân trước chiếc gương, sau khi đã vốc một đống nước lên mặt cho tỉnh táo. Cảm giác như số phận đang chống lại em, nhưng em sẽ không chịu thua nó. Bởi vì sắp rồi, chỉ một chút nữa thôi, tất cả những gì mà em vừa trải qua sẽ chỉ còn là một cơn ác mộng. Em rời đi không chỉ vì chính em, mà còn là vì Takeomi..."Sắp đến lúc tạm biệt Nhật Bản rồi...!"Senju đăm chiêu nhìn bản thân mình trong gương, nhìn bản thân em...
*RẦM*Chiếc cửa bị đá ra một cách mạnh bạo, bóng người loáng thoáng lọt vào hình ảnh phản chiếu của chiếc gương, lọt vào tròng mắt em.Khoảnh khắc đó, tim Senju, như lỡ mất một nhịp...--------------------------------------------------------
_ Mặc dù có thể khi nghe xong, mày sẽ chửi tao... Nhưng tao vẫn phải nói, cho chắc ăn...
_ Tao có linh cảm không lành về nó... Chắc là do thần giao cách cảm giữa anh em với nhau, tao không chắc... Nhưng nó là dạng người như vậy đấy. Đây chính xác là một cơ hội tuyệt vời để làm một điều gì đó..!
_ Nói chung là... mày cứ để ý đến nó đi.
_ Mà tao nói vậy... đối với mày, chắc cũng chỉ là thừa thôi ha...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com