Chương 10
Cái nắng hoàng hôn đổ dài trên nền đất. Tháp Eiffel cao lớn, in bóng dài đến vô tận. Cái nắng vàng cam như mang nỗi muộn sầu, chuẩn bị đón chào thời khắc tĩnh lặng của đêm đen. Nó gõ cửa, mang theo hai bóng hình một cao, một nhỏ đến trước cửa căn nhà đậm nét truyền thống.Người đàn ông mở cửa, nhìn hai con người trước mặt, mắt không ngừng đảo đi đảo lại xung quanh.- Ta đang đợi hai cháu nãy giờ.Khác với cách Marinette được chào đón nồng nhiệt thường ngày, khuôn mặt Master Fu bây giờ tràn ngập vẻ lo lắng. Trái ngược với bầu không khí lúc ấy, tên Chat Noir-đến-từ-tương-lai nào đó vẫn thản nhiên bước vào nhà, tự tiện lấy cho mình cốc trà và uống lấy một hơi.- Giờ thì, ta mong cháu sẽ trình bày rõ ràng toàn bộ câu chuyện.Master Fu day day thái dương, đối với một người lớn tuổi như ngài đây, thì cái chuyện này quả là hư hư ảo ảo, chẳng thể tin nổi! Nhưng ngài biết, ngài nên tin tưởng chàng trai trước mặt, không chỉ vì đó là người được chọn, mà đó còn là người duy nhất nắm bắt được mọi vấn đề.Chat Noir nhấp nhấp ngụm trà, trong lòng đang nghĩ nên bắt đầu từ đâu, ngập ngừng một chút rồi mới cất lời.- Trước hết thì, cháu là con trai của Hawk Moth.Câu nói chẳng cao, chẳng trầm. Nhưng trong bầu không khí tĩnh lặng như lúc ấy, câu nói như một đòn giáng mạnh vào hai người trước mặt. Marinette thì hét lớn một câu "Cái gì?", còn ngài Fu dĩ nhiên im bặt, song cũng chẳng giấu được nét ngạc nhiên trên mặt.Chat Noir đảo ánh mắt về phía ngài Fu, lại chầm chậm cất tiếng.- Cháu biết điều này khó tin, khi mà cháu sống bao nhiêu năm nay, dưới thân phận anh hùng, rốt cuộc cũng chỉ chống lại cha của mình. Cháu không sành sỏi về việc phải sống thế nào là đúng, cháu đã bị kìm hãm quá nhiều, những suy nghĩ, những hành động, mọi thứ đều được áp đặt từ trước. Nhưng cháu cũng có suy nghĩ riêng của bản thân mình, cháu không phải một đứa nhóc, ba mẹ nói đúng là đúng, nói sai là sai, cháu biết điều nào là đúng, điều nào phải làm. Đôi mắt Chat Noir hướng xuống dưới, khuôn mặt cúi gằm, giống như khi một đứa trẻ bị ba mẹ quát tháo, cảm thấy có lỗi mà chẳng dám ngẩng lên. Ngón tay phải miết lấy thành cốc, anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình đang khẽ lay động.- Cháu ở đây để ngăn chặn ba mình, ngăn chặn ông ấy tiếp tục làm điều xấu.Chat Noir quả quyết, ngọn lửa quyết tâm như cháy hừng hực trong đôi mắt anh. Marinette nhìn vậy cũng động lòng.- Còn chuyện của Ladybug...Cả buổi trò chuyện, dường như chỉ có mỗi Chat Noir lên tiếng. Bởi đã có quá nhiều cú sốc lớn đối với hai người họ, họ thậm chí còn chẳng dám cất lời.Họ im lặng, còn Chat Noir cứ ngập ngừng. Bầu không khí càng trở nên căng thẳng. Di chuyển tầm mắt về phía Marinette, Chat Noir lấy một hơi thật sâu rồi lên tiếng.- Tôi biết điều tôi nói sắp tới đây nghe rất vô lí nhưng em không được tin bản thân em nữa.Marinette nhăn mặt vì khó hiểu, khả năng diễn đạt của tên này thật sự có vấn đề, hay cú sốc kia khiến não bộ của cô không hoạt động tốt như mọi hôm nữa đây?- Ladybug bị akuma hoá rồi. Là vì tôi, vì tôi nên mới khiến em bị như vậy. Tôi ở đây, là để ngăn chặn ba mình, cũng là để sửa chữa lỗi lầm của mình, để cứu em.Chat Noir nắm lấy đôi bàn tay cô, thật chặt. Từ lúc mới gặp nhau khoảng vài tiếng trước, Chat Noir luôn giữ bản thân không động chạm quá thân mật với cô, vì anh biết đó là lỗ mãng, vì anh chẳng có tư cách gì, vì cô lúc ấy chẳng tin tưởng anh.- Tuy không biết lí do chính xác là gì. Nhưng Ladybug, ý tôi là bản thân tôi, sẽ không bao giờ để bản thân mình bị những cảm xúc tiêu cực lấn át.Marinette cất giọng run run, đôi tay bị nắm chặt, cũng giống như trái tim cô bị bóp nghẹt.Chat Noir lại tiếp tục nhìn cô bằng cặp mắt buồn ấy, chết tiệt, cô chẳng còn biết mình vừa nói gì nữa rồi!- Em thông minh, em hiểu lí lẽ, tôi biết. Nhưng mỗi chúng ta luôn luôn mắc sai lầm, tôi là một sai lầm.Chat Noir ngập ngừng một chút, đôi mắt hướng lên, đối diện với người trước mặt.- Em cũng thế, Marinette, chúng ta đều là những sai lầm. Chúng ta cũng chỉ là con người thôi, không phải sao?Phải, Marinette luôn nghĩ, mọi vấn đề đều sẽ được Ladybug giải quyết ổn thoả hết. Nhưng Ladybug không phải chính cô sao? Một con người hậu đậu và vụng về.Marinette rơi vào trầm tư, Master Fu thì vẫn luôn im lặng lắng nghe còn Chat Noir thì vốn dĩ đã kể xong câu chuyện rồi, anh chẳng biết nói gì hơn cả.Buổi gặp mặt cứ thế mà trôi đi, ngoài phố, ánh nắng đã được thay thế bằng ánh đèn. Chiếc đồng hồ treo tường vang lên tiếng chạy đều đều.Marinette nghĩ cô cần phải trở về, cô không biết Ladybug kia có đang theo dõi cô hay không, nếu những điều hôm nay cô nghe được là đúng, thì kẻ phản bội chính xác phải là Ladybug - người biết được vị trí của Master Fu, người có lòng tin của mọi người và cũng là mối hiểm hoạ lớn nhất nếu bị akuma hoá.Đứng trước cửa nhà đã đóng, Master Fu đã vào trong nhà, giờ đây chỉ còn cô và Chat Noir đứng ngoài cửa. Marinette bấu vào tay áo anh, dõng dạc tuyên bố.- Tôi sẽ làm mọi chuyện để giúp anh.Marinette nghĩ kĩ rồi, cô sẽ chọn cách tin tưởng chàng trai trước mặt. Cô tin anh sẽ làm điều đúng đắn. Cô sẽ làm mọi việc để giúp anh.Trong thoáng chốc, cô thấy Chat Noir khẽ cười. Nụ cười vui vẻ chỉ kéo dài được vài giây rồi lại thay đổi, trở thành một nụ cười buồn. Marinette toan hỏi thì anh lại đưa tay lên che miệng cô.- Tôi rất cảm kích khi em làm điều gì đó vì tôi, nhưng nếu em bị akuma hoá vì tôi, thì tôi sẽ rất đau lòng.Trải qua một lần và chẳng bao giờ muốn có lần thứ hai, đó dường như là ác mộng đối với anh. Anh luôn day dứt, luôn trằn trọc vì điều tồi tệ đã xảy ra với cô. Nhưng anh không thể cứ sống mãi trong nỗi ân hận thế được, vì dù sao, anh ở đây cũng vì điều này cơ mà.- Em yên tâm đi, chú mèo nhỏ của em giờ đã trưởng thành rồi.
•Perfect me•Chương 10•
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com