Minyoon Ha Minh
Ba ngày trước khai giảng, mấy việc làm thêm của Song Minho rốt cuộc cũng kết thúc, túi đầy tiền lương nỗ lực kiếm ra, bước chân một cái thấy nhẹ cả người.
Hắn lúc về nhà tính tính toán toán, chắc cũng đủ rồi không sai mấy đâu.
Thực tình, theo lý mà nói hắn đâu cần liều mạng kiếm tiền như vậy, chỉ là hắn không có thói quen lấy phí sinh hoạt của người nhà, mọi thứ đều phải tiết kiệm ngay cả ăn cả mặc mới ra.
"Ngày mai cậu, rảnh không" Lúc đưa bánh kem cho Kang Seungyoon, hắn hỏi một câu như vậy.
"Hửm?" Người bị hỏi đến cũng không dễ gì mới trả lời.
"A, là... Có một chị trong tiệm tặng hai cái vé xem phim, ừm... Cậu muốn cùng đi không?" Hắn tự cổ vũ bản thân, trắc trở mở miệng hỏi.
"Cậu cũng có thể đi xem với Lee Seunghoon..." Hắn móc vé trong túi ra, nhẹ giọng giải thích, "Tôi chỉ không muốn lãng phí..."
Kang Seungyoon nhìn chằm chằm vé trên tay hắn, lại tự hỏi một lát mới lấy một vé, nói "Vào nhà."
Đến ngày hôm sau, Song Minho mặc áo phông ngắn tay màu trắng, đổi qua quần đùi mát mẻ một chút, cả người thoải mái chạy đến đón cậu.
"Chào tối nha." Lúc Kang Seungyoon bước từ trên lầu xuống, hắn cảm thấy có chút phấn khởi, còn nói mấy câu không thể hiểu được, bước lên phía trước để cậu lên xe.
Đại khái vì kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, người trong rạp chiếu phim vẫn rất nhiều, Song Minho không dám nắm tay cậu, dịu giọng hỏi, "Muốn ăn bắp rang không?"
"Ừ, được."
Xếp hàng chờ có hơi lâu, Song Minho liên tiếp quay đầu nhìn, sợ người nọ chờ lâu khó chịu, hắn vất vả một hồi mới mua được nước trái cây và đồ ăn vặt rồi trở về chỗ cậu.
"Nè." Hắn đưa đồ uống qua, Kang Seungyoon một bên bấm điện thoại một bên cầm lấy, lẩm bẩm nói, "Nên vào rồi."
Đi bên cậu cùng đưa tay đẩy cửa là một cảm giác, ngồi xuống cùng lúc lại là một loại cảm giác khác, Song Minho chỉ cảm thấy chính mình vui vẻ vô cùng, cho dù biểu cảm của đối phương chỉ nhàn nhạt.
Mở đầu phim là tự thuật rất nhạt nhẽo, Song Minho đặt bắp rang lên ngực cậu, rồi lại rất muốn dựa đầu lên vai cậu.
Nhưng mấy thứ này, đại khái là những chuyện hắn không thể nào làm.
Nội dung phim là hai người từng yêu nhau giờ gặp lại, giữa phim xen lẫn rất nhiều hồi ức ngắn, Song Minho tập trung tới mức mê mẩn.
Chỉ là.
Phim khó tránh khỏi chen vào mấy màn thân thiết, đến lúc này hắn mới nhớ tới mình còn không biết tên phim.
Thanh âm phát ra khiến người mặt đỏ tai hồng, vành tai Song Minho cũng nóng lên, hắn ngồi thẳng không dám động, mắt trộm liếc sang người bên cạnh.
Kang Seungyoon xem rất nghiêm túc, Song Minho nghĩ nếu không phải vì cậu ấy có kinh nghiệm rồi, sao có thể thản nhiên như vậy.
"Cậu... đã làm rất nhiều rồi sao?" Hắn không khống chế được miệng mình, phần vì nhớ đến cái hôn ven đường lần trước, giọng nhiễm chút khàn khàn.
Khi đó, Kang Seungyoon với hắn, đại khái cũng thân mật nồng cháy như vậy.
"Cái gì?" Kang Seungyoon nhai nhai bắp rang.
"Ừ... thì, cái chuyện bọn họ làm kia." Song Minho nuốt nước miếng, chỉ chỉ màn ảnh.
Cậu hiển nhiên thấy có chút buồn cười, cười khẽ hai tiếng mới nói, "Cũng được."
Là kiểu trả lời hàm hồ ái muội, Song Minho chỉ có thể gật gật đầu bỏ qua vấn đề này.
Lúc gần cuối, nhạc trở nên lãng mạn, Song Minho đột nhiên rất muốn nắm nắm tay cậu, vì thế lại như những lần trước, hắn cổ vũ chính mình, sau đó tay liền vói qua, cầm lấy toàn bộ tay cậu, sau đó thẳng mắt nhìn về phía trước.
Kang Seungyoon đưa mắt qua xong, cũng nhìn màn hình như hắn, không cầm lấy tay hắn cũng không tránh đi.
Song Minho tin rằng, giờ phút này còn nhìn chằm chằm màn hình nhất định là giả, nhưng hắn không định bỏ cuộc, ngược lại dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu, cứ như rất quý trọng vậy.
Hắn vẫn luôn duy trì việc nắm tay cậu đến khi hết phim, vẫn như trước, nắm tay cậu ra ngoài.
"Muốn ăn chút cái gì không, dưới tầng một có một cửa hàng đồ ngọt không tồi đâu." Hắn thử nói vài câu tìm cớ bắt chuyện, nhưng Kang Seungyoon hiển nhiên không hứng thú lắm, Song Minho chỉ còn cách buông tay ra, "Hay là, cậu muốn về nhà nghỉ."
"Sao cũng được." Lòng bàn tay vốn bị nắm đến đến nóng lên, hiện tại đột nhiên lạnh, Kang Seungyoon ngơ ngơ chút mới nhận ra hắn đã buông tay.
"Vậy đi ăn cái gì đi." Song Minho có phần tiếc nuối song rốt cuộc vẫn xếp gọn mất mát của chính mình, vuốt vuốt tóc coi như kiếm chút chuyện cho bàn tay nhàn rỗi của mình làm.
"Chị ơi cho em hai cái bingsu xoài." Hắn gọi món, sau đó đặt hai tay lên bàn ngoan ngoãn ngồi, Kang Seungyoon ngồi phía đối diện nghịch di động, hắn thấy thực tịch mịch, muốn nói cái gì đó.
"Kết cục tốt ha, mọi người ai cũng vui rồi." Hắn nghiêng đầu, tìm đề tài thích hợp để nói.
"Ừ." Đối phương chống cằm, tầm mắt vẫn không rời di động, mắt Song Minho chợt u ám.
Hắn nghĩ, thế còn kết cục của hắn và Kang Seungyoon, làm thế nào mới phải đây.
Thật vất vả mới đợi tới khai giảng, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy người kia rồi, tiền để dành cũng vừa đủ mua được cho cậu ấy cái tai nghe trên mạng kia.
Chỉ là. Vừa đủ mà thôi.
"Đại ca à cho em trai mượn chút tiền ăn cơm đi." Song Minho ăn nói cực kỳ khép nép, trước lúc mua tai nghe không phát hiện tiền ăn cơm không còn chút nào thật là một cái sai rất lớn.
"Nè nè, cậu không phải lúc nào cũng làm thêm sao." Nam Taehyun hiển nhiên thấy khó hiểu, không chút để tâm dùng ngón út móc móc lỗ tai, "Sao vậy, ăn chơi đàng điếm phải không?"
Tình huống khẩn cấp, Song Minho chỉ còn cách nói nguyên do ra, sau đó liên tục hứa hẹn.
"Biết rồi biết rồi..." Đối phương đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, đặt hai xấp tiền trên tay của hắn, ra giọng trưởng bối nói, "Thằng dở hơi."
Mấy người yêu đương thực ngốc.
Ngay chính mình đây cũng có bạn gái, Taehyun thật cũng muốn than vãn một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com