TruyenHHH.com

[MinYeon]_Chuông gió_ Vỹ Ngư_Quyển 3: Phi Thiên

Chương 26

JingQueens

Cảnh sắc bên ngoài xe rất đơn điệu, mà căn cứ vào lộ trình để suy đoán, rất hiển nhiên là đã đi qua trung tâm cảnh khu của thành phố ma quỷ Yar Dan, vận dụng năng lực trong thời gian dài khiến cho Hiếu Mẫn rất mệt mỏi, cô thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc — lần ra ngoài này, cô không mang theo Lộ Linh, thể tích của Lộ Linh khá lớn, nếu nhỡ bị soát người gì đó thì rất dễ gây chú ý, cô mang theo hai chiếc vuốt quỷ, một chiếc nắm chặt trong tay, chiếc còn lại bỏ trong túi áo lót, tối hôm qua lúc bị băng dính trói tay, cô đã lén nhét chiếc trong tay vào trong ống tay áo, sau cả đêm xóc nảy nó đã tuột đến dưới cánh tay, cồm cộm khó chịu. Hiếu Mẫn cố gắng ngọ nguậy người, muốn đẩy chiếc vuốt quỷ kia ra, nhưng hai tay lại bị trói, sự cố gắng này có vẻ phí công, sau một lúc giằng co, lưng cô đã toát mồ hôi, trong lúc đang chán ngán, thùng xe bỗng rung lắc không ngừng. Hiếu Mẫn nhất thời căng thẳng, vừa nãy bị cô cọ xát như vậy, cái lỗ nhỏ trên bao tải chắc lại bị dịch xuống dưới người, nhất thời không còn kịp dịch chuyển tầm mắt nữa, đã có người mở cửa xe, Hiếu Mẫn cố gắng bình tĩnh lắng nghe động tĩnh xung quanh: gió bên ngoài vẫn rất lớn, không giống như đã đến khu tập trung của các hộ gia đình. Chú ý lắng nghe tiếp, bên ngoài vẫn chỉ có giọng nói của hai người, đoán chừng một người lái xe một người áp xe, một trong số đó bò vào trong buồng xe, lớn giọng nói với người kia: "Dịch nữa đi, một chút nữa thôi."

Dịch cái gì mà dịch? Hiếu Mẫn có chút hồ đồ, một lát sau thân xe thoáng rung lên về phía sau cô mới hiểu là đang chuyển xe, xe lại một lần nữa dừng lại, cô nghe thấy một chuỗi tiếng chìa khóa va chạm, sau đó là tiếng kéo nắp phi thường chói tai, một người khác cũng bò vào, nói: "Chuyển đi." Hai người ở trong xe khuân đồ, không hề xuống xe, cũng không hề nghe thấy trên mặt đất có tiếng đón đỡ, đến lượt Hiếu Mẫn, tim của cô sắp vọt ra đến nơi, mới vừa cảm thấy trước mắt sáng lên một chút, nháy mắt đã lại tối sầm xuống, một cảm giác cực kỳ áp lực trống rỗng sinh ra, một trong những tên kia đẩy cô một cái, cô vậy mà lại không khống chế được mình trượt thẳng xuống! Hiếu Mẫn chợt nhận ra, cô đã bị đẩy xuống một cái ống giống như thang trượt! Chỗ này đúng là không có nhà dân, có thể là một nơi mà bất kỳ du khách nào cũng không thèm nán lại, cửa vào được dựng ở nơi cao cho nên phải đứng ở sau buồng xe mới được, hơn nữa cửa vào có khóa, có thể là tương tự như là nắp giếng, trên cửa có thể còn được ngụy trang, khiến cho người ta cảm thấy đây chỉ là kiểu địa hình phong thực bình thường — sau khi mở cửa ra là một thang trượt đi xuống, người phụ trách giao hàng chỉ cần đẩy những món hàng này qua thang trượt, lại đóng nắp giếng lại, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ! Không biết cái thang trượt này dài bao nhiêu, cảm giác trượt tự do khoảng hơn mười mấy giây mới hạ xuống một tấm lưới mềm, bên tai có tiếng chuông kêu vang — phải chẳng chỉ cần có vật tiếp xúc với tấm lưới, tiếng chuông sẽ vang lên, thành báo hiệu cho người phía dưới rằng có hàng đến? Hiếu Mẫn hít một hơi lạnh, cô cảm thấy đám người Phi Thiên này, tâm tư thực sự có chỗ xảo diệu: người bắt người chỉ cần lo bắt người, bọn họ sẽ không biết người sẽ được đưa đi đâu; mà người chuyển người cũng chỉ đưa đến cửa vào là ngừng, bọn họ không biết bên dưới là chỗ nào, cho dù có dẫn cảnh sát tới, trong lúc cảnh sát đang xoay xở với cái cửa bé tí đó, người bên dưới biết có biến cố đã có thể thông qua một lối ra khác chạy thoát, từng vòng từng vòng, nhanh chóng cắt đuôi, không để một sai sót nhỏ làm ảnh hưởng đến toàn cục. Lại có bao tải rơi xuống tấm lưới, va thẳng vào mặt cô, đau đến mức cô vội xoay người, chỉ chốc lát sau, từ trên lối vào mơ hồ vọng đến tiếng đóng cửa nặng nề, tiếng chuông cũng im ắng lại, xung quanh đột nhiêng yên lặng đến đáng sợ. Điểm lợi duy nhất của lần trượt này đối với Hiếu Mẫn là chiếc vuốt quỷ trong ống tay áo lại trượt xuống cô nắm chặt trong tay, trái tim thoáng bình ổn lại, thở dài thậm thượt, đầu gối lên tấm lưới không nhúc nhích, mà mấy người sống còn lại hiển nhiên cuối cùng cũng đã lác đác tỉnh lại, Hiếu Mẫn nghe thấy những tiếng giãy giụa hoảng sợ, tấm lưới bên dưới cũng rung lên rung xuống. Lại chờ mấy phút, đầu bên kia bỗng vọng đến tiếng bước chân lẫn lộn, tiếng bánh xe hỗn tạp của kiểu xe chở hàng loại nhỏ, nghe chắc phải có hơn bốn năm người, lúc đến gần, hẳn là có người ấn chốt mở, tấm lưới mềm từ từ hạ xuống, cuối cùng chạm đất. Hiếu Mẫn chợt nhớ đến những tấm lưới bẫy thú do đám thợ săn sắp sẵn trong rừng, có thể treo dã thú lên cao, sau đó hạ xuống, chắc không khác cảnh tượng trước mặt là mấy. Có những tiếng rẹt rẹt kéo bao tải lục xem hàng, có kẻ mắng: "Mẹ kiếp, lại cải trắng, thịt dê, thịt dê, cải trắng, mặn chẳng ra mặn chay chẳng ra chay có khổ không cơ chứ!" "Lại cá muối khô, ông đây thèm ăn cá tươi đến phát điên rồi." "Gạo cũng không tệ, Hắc Long Giang đây..." Mấy tên cười cười nói nói, chất đồ lên xe đẩy, ken két đẩy đi, Hiếu Mẫn đón là mấy gã khuân vác phụ việc của nhà bếp, trong lòng không biết có mùi vị thế nào: những tên này đúng là quen rồi nên chẳng thấy sợ, đồ để chung với người sống người chết đưa tới mà vẫn nuốt vào mồm được. Chỉ còn lại hai ba gã đứng bên cạnh, kéo bao tải qua xem nhãn, một trong số đó bỗng nổi giận, đạp một phát thật mạnh vào một trong số những chiếc bao tải kia: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có giết chết người, mất cả tươi! Mang đến cho bố mày đem đi thiêu chắc!" Cái bao tải kia rầm một tiếng đổ xuống đất, những tiếng giãy dụa á ố xung quanh càng to hơn, bỗng có người tò mò hỏi một câu: "Trong này còn sống không? Sao chẳng thấy ngọ nguậy gì hết? Chết ngạt rồi à?" Trong lúc nói chuyện, miệng túi đã được mở ra, Hiếu Mẫn sửng sốt một chút, từ từ ngẩng đầu nhìn ba kẻ trước mặt. Ba gã đàn ông, đều rất cao to, mặc áo khoác quân đội thật dày, một trong ba tên ngồi xổm xuống, kéo cằm Hiếu Mẫn lên nhìn một chút, giọng nói có vài phần tiếc nuối: "Bộ dạng cũng xinh xắn đấy, đáng tiếc." Nói xong liền buông tay ra, dặn tên bên cạnh: "Đứa này mang đến căn phòng phía đông kia đi, giữ được bao lâu thì giữ, lợi cả đôi đường!" Hai gã bên cạnh đều cười, ánh mắt vừa dâm tà vừa hưng phấn, Hiếu Mẫn rũ mắt xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh — tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu, nếu quả thật đúng như lời Mao Ca nói, đây là một tổ chức buôn bán nội tạng, không coi người là người, kết cục của những người phụ nữ tại đây tất nhiên sẽ càng thêm bi thảm và khó mà chịu nổi, so với bản thân, cô lại thấy lo cho Vưu Tư hơn, cô cảm thấy, Vưu Tư hoặc là đã chết một cách bi thảm, hoặc là vẫn sống... một cách bi thảm hơn. ———————————————————— Căn phòng phía đông giống như ký túc xá, một cái bàn, bốn chiếc giường đơn sơ, trần nhà thô, có dấu hiệu thấm nước, chỉ có cái giường sát cửa là có một người phụ nữ đang nằm, lúc Hiếu Mẫn bị đưa vào, chị ta đang ngồi dậy từ trên giường, hoảng sợ nhìn ra ngoài, trên gương mặt mang theo nụ cười lấy lòng mà bất an. Gã cầm đầu không bước vào, đứng ngoài cửa căn dặn: "Lục soát trên người xem, có dao kéo gì không, phiền phức." Gã còn lại đang gỡ băng dính trên cổ chân Hiếu Mẫn, nghe vậy lục túi cô, lục xong rồi kéo khóa áo ngoài xuống, vươn tay sờ soạng lên ngực, mang theo mấy phần háo sắc chứ chẳng giống tư thế soát người, bóp lên ngực cô một cái, Hiếu Mẫn bất ngờ không kịp đề phòng, lúc phản ứng kịp máu đã xông lên tận não, đầu húc lên trên, đập vào mũi tên kia, gã đó đau đến mức kêu rầm lên, vươn tay tát cô, Hiếu Mẫn nghiêng đầu, tránh thoát được cú tát đó, tên cầm đầu tiến vào, thấy cảnh này lại cười ha hả: "Tay chân táy máy chứ gì, đáng đời!"

Gã kia bị người khác vạch trần, cũng không tiện làm tới, che mũi bắt đầu giận dữ: "Ra vẻ cái rắm, chẳng phải là chuyện sớm hay muốn, lăn trên giường của Thiết Toa một lần, rồi mày cũng bị rút xương thôi!" Cặp mắt của Hiếu Mẫn đã đỏ cạch, răng cắn chặt môi, hận không thể cắn gã hai cái, tên cầm đầu kéo gã kia: "Đi thôi, đang bận, trước đắng sau ngọt, tối lại ngủ với gái tiếp."

Nói xong, gã dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ trong phòng: "Linh tỷ phải dạy dỗ lại một chút đi, đỡ phải chịu khổ."

Linh tỷ vội vàng gật đầu: "Biết rồi." Sau khi khóa cửa, Hiếu Mẫn rớt nước mắt, cô chống đất đứng dậy, dùng sức lắc lắc cánh tay muốn gỡ băng dính trên cổ tay ra, Linh tỷ bước tới giúp cô, bị cô dùng khuỷu tay đẩy ra, tự mình đạp đạp gỡ bỏ lớp băng dính đã gỡ một nửa trên cổ chân ra, lại mất nửa ngày mới lấy vuốt quỷ trong tay đâm thủng một lỗ trên băng dính, cuối cùng mới căm hận xé lớp băng dính trên miệng, dùng sức quá mạnh, đau đến mức thiếu chút nữa kêu lên, đành phải cẩn thận từ từ xé phần còn lại ra. Linh tỷ vẫn đứng nhìn, cuối cùng nói một câu: "Cần gì phải làm vậy, tự làm khổ mình." Hiếu Mẫn nói chuyện đã kèm theo tiếng nấc nghẹn: "Không biết xấu hổ!"

Nói xong, đá một cái vào bàn, cả cái bàn nghiêng qua, cái ca men bên trên rớt xuống, lăn lông lốc đến góc tường. Thực ra thì chuyện như vậy, bản thân cô cũng đã thấy không hề ít, cái lần ở Cổ Thành đó còn từng gặp phải, cũng đã động thủ — nhưng chuyện xảy ra với người khác cùng xảy ra với chính mình, suy cho cùng vẫn khác nhau, nhớ đến hành vi vừa nãy của tên kia, cô chỉ hận không thể chặt cái tay chó kia xuống đem cho heo ăn. Linh tỷ than thở: "Vậy đã là không biết xấu hổ rồi? Em gái à, cô mới vậy mà đã không chịu nổi được rồi thì tiếp đây sẽ chẳng còn đường sống nữa đâu." Hiếu Mẫn dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Linh tỷ kia, chị ta khoảng ba lăm bốn mươi, mặc dù khóe mắt đã có nếp nhăn mờ mờ nhưng bộ dạng vẫn còn khá xinh đẹp, Hiếu Mẫn hỏi chị ta: "Chị cũng bị bắt đến đây?" Không đợi Linh tỷ trả lời, cô lại hỏi: "Đây là chỗ nào, chị biết không?" Linh tỷ cười khổ: "Chỗ nào ư, tóm lại không phải chỗ cho người ở."

Dừng một chút lại hạ thấp giọng: "Nếu cô ở đây lâu, có lúc, nửa đêm nửa hôm có thể nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết, y như địa ngục vậy." Xung quanh rất yên tĩnh, chị ta lại hạ thấp giọng, Hiếu Mẫn bị chị ta nói làm cho lông tơ dựng hết cả lên, hỏi chị ta: "Chị đã ở đây lâu lắm rồi à?"

Không biết có phải do bị Linh tỷ ảnh hưởng không, lúc nói chuyện cô cũng hạ giọng xuống, giống như đang tránh tai mắt không nhìn thấy. Linh tỷ gật đầu một cái: "Cũng hơn một tháng rồi, người trong cái phòng này cũng đã đổi đến mấy lượt."

Chị ta chỉ vào mấy cái giường còn lại: "Đều là phụ nữ, bị hành chết đi sống lại, chán rồi lại mang ra ngoài, không thấy về nữa. Tôi đoán..." Nói đến đây, gương mặt chị ta hiện lên vẻ không đành, liên tục lắc đầu. Hiếu Mẫn im lặng, chỉ kéo lại quần áo, suy nghĩ một chút lại hỏi chị ta: "Vậy còn chị, sao vẫn ở trong căn phòng này?"

Linh tỷ bật cười, trong giọng nói mang theo sự chua xót xen lẫn đắc ý: "Tôi nghe lời mà, biết quan sát ánh mắt người ta, bảo gì làm nấy, xuất thân từ cái nghề này, có mấy phần kỹ xảo, hầu hạ bọn chúng thoải mái, ít bị ăn đòn, có lúc còn có thể lấy được ít tươi cười." "Dĩ nhiên, tôi và các cô không giống nhau. Kiểu xuất thân từ sinh viên như các cô, đương nhiên là cao giá, không để cho người ta đụng vào, muốn phản kháng, dê con lạc vào hang sói, đó là tự mình chuốc lấy khổ. Trên cái giường kia..." Linh tỷ nói đến đó thì ngừng lại, chỉ chỉ vào một cái giường: "Mấy hôm trước có một cô gái bị đưa đến, không khác cô là mấy, trắng trẻo mịn màng rất xinh xắn, còn làm ầm ĩ hơn cô nhiều, cũng định đập đầu vào tường tìm cái chết, bị mấy thằng lôi ra hành hạ cả một đêm, lúc về cả người đầy máu..."

Chị ta chỉ vào ngực của mình: "Tôi đi qua vén quần áo lên, đầu v* bên phải cũng đã bị cắn đứt, cô chỉ bị sờ có một cái đã tính là cái gì..." Trái tim của Hiếu Mẫn nhảy lên thình thịch, cô gấp gáp ngắt lời Linh tỷ: "Cô gái kia tên gì?"

Linh tỷ lắc đầu: "Không biết. Tôi tắm rửa cho cô ta, lúc tỉnh lại thì ngớ ngẩn luôn rồi, nửa đêm ngồi trên giường lúc khóc lúc cười, làm người ta nhìn mà khó chịu trong lòng." "Vậy giờ cô ấy đâu?"

"Trước lúc cô tới bị Thiết Toa mang đi rồi, xem ra tâm trạng của Thiết Toa lại không tốt, chắc là lại hành hạ cô ta rồi."



"Thiết Toa là ai, thủ lĩnh của đám người kia?"

Linh tỷ cảnh giác nhìn ra phía cửa, ghé sát lại bên tai Hiếu Mẫn, tựa như đang thổi khí phun ra hai chữ: "Biến thái." Chị ta kéo tay Hiếu Mẫn: "Lại đây." Hiếu Mẫn đi theo chị ta, đến cái giường trong cùng, trên giường đang trải chăn, không thấy có gì bất thường, Linh tỷ nhìn Hiếu Mẫn một cái: "Chuẩn bị tâm lý đi." Nói xong, vươn tay vén chăn lên. Cả giường đầy máu, đã khô, màu sắc tối thẫm nhuộm ra một hình người mơ hồ, Hiếu Mẫn lùi về phía sau hai bước, Linh tỷ thở dài, lại phủ chăn lên. "Đấy là hồi tôi mới tới được mấy ngày, trong phòng này có một cô, nghe nói là một nữ giáo viên, bị học sinh của mình lừa ra ngoài bắt cóc, thói đời gì không biết, học sinh mà cũng có thể gài bẫy cô giáo. Cô ta bị cái tên Thiết Toa kia cưỡng hiếp, không hề kêu gào, người đọc sách, nội tâm thâm sâu, lần thứ hai lúc bị Thiết Toa đưa đi, cô ta giấu một cái kẹp tóc, chính là cái loại kẹp tóc nhỏ để kẹp tóc ấy, vừa nhọn vừa mảnh. Cô ta chọc mù một mắt của Thiết Toa."

Hiếu Mẫn nghe mà da đầu như muốn nứt ra. "Tôi nhớ hôm đó đúng buổi trưa, đột nhiên nghe thấy Thiết Toa kêu thảm thiết ở bên ngoài, sau đó cửa mở ra, Thiết Toa che một mắt, mặt đầy máu, túm tóc cô gái kia lôi vài, có mấy lần tuột tay, túm ra một đống tóc. Gã ném cô gái kia lên giường, cầm dao lên bắt đầu đâm, tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng phập phập khi dao cắm vào thịt, hơn nữa hắn còn không đâm vào chỗ hiểm, có ý đồ muốn cô ta chịu đau đớn thể xác, hai dao cuối cùng, đâm vào hai con mắt, mũi dao còn móc cả con ngươi ra..." Hiếu Mẫn phát rét một trận: "Đừng, đừng kể nữa." Linh tỷ thấy cô sợ, thở dài ngừng nói, nhưng được một lúc, Hiếu Mẫn lại hỏi chị ta: "Tiếp đó thì sao?"

"Sau đó Thiết Toa mặc kệ cô ta, bị người ta đưa đi xử lý vết thương. Lúc về lại lôi cô ta ra, kéo ra một vệt máu, từ bên này ra tới tận cửa..." Chị ta ra hiệu cho Hiếu Mẫn xem, "Tôi lấy áo gối lau nửa ngày trời... sau đó cuộn lại, ném dưới giường." Không hiểu tại sao, Hiếu Mẫn từ từ bình tĩnh lại, nhìn chiếc giường nhỏ hẹp trước mặt, cô bỗng nhiên có một loại cảm giác rõ ràng như được chỉ dẫn đến nơi vụ án diễn ra, cô hỏi Linh tỷ: "Sau đó thế nào?"

"Sau này, có lần tôi hầu hạ Thiết Toa, xong việc mới hỏi gã cô gái đó có phải đã chết rồi đúng không, cái dáng vẻ cười cợt của hắn hệt như ma quỷ vậy, giờ tôi vẫn còn nhớ. Hắn nói hắn không giết cô ta, hắn vứt cô ta ra ngoài, hắn nói ở đây là sa mạc, không có người, hắn ném cô ấy xuống một nơi thấp trũng, ban ngày bị mặt trời thiêu đốt, buổi đối nhiệt độ xuống đến âm mười mấy hai mươi độ, một ngày đã chết, hắn ném xác cô ấy ở đó mấy ngày, lại còn cho tôi xem ảnh chụp trong di động, mới đầu là một cô gái xinh đẹp biết bao, mới mấy ngày, ban ngày phơi nắng buổi tối lạnh cóng, một lớp da bọc xương, không khác gì thây khô." Hiếu Mẫn không nói gì thêm, cô tiến lên trước, lại vén chăn lên, tay run run muốn chạm lên vết máu trên ga giường, lại như bị điện giật mà rụt lại. Linh tỷ khuyên cô: "Chuyện của người khác, đều là bài học cho bản thân mình. Tấm ảnh kia như khắc sâu trong đầu tôi vậy, Thiết Toa chột một mắt, thực sự như biến thành súc sinh, ra tay rất tàn độc, cô gái tôi kể với cô lúc nãy cũng là số phận xui xẻo, rơi vào tay hắn. Trước kia tôi sợ bị đánh, lúc nào cũng tươi cười nịnh nọt nghe lời, sau chuyện đó, tôi lại càng ngoan ngoãn phục tùng, coi như tôi là con chó đi, chó nghe lời, chủ nhân cũng không nỡ đạp, thỉnh thoảng còn được miếng thịt ăn đúng không? Cho nên người trong căn phòng này cứ lần lượt thay đổi, nhưng tôi vẫn ở đây." "Cô gái, cô đừng cố chấp. Còn sống là quan trọng nhất, những cái khác đều là giả dối hết. Đám người kia giết người không chớp mắt, cô đừng có liều mạng, cô cứ tươi cười, dỗ bọn chúng vui vẻ, cuộc sống của cô cũng sẽ tốt hơn, tôi thấy cô trông cũng thông minh lanh lợi nên mới nhắc nhở cô một chút, cô mà ở lại được, hai chị em chúng ta cũng có bầu có bạn, trò chuyện, ngày tháng cũng không khổ sở nữa..." "Hắn tên gì? Thiết Toa đúng không?"

Linh tỷ sửng sốt một chút, theo bản năng tiếp lời: "Đúng vậy, sao thế?"

Hiếu Mẫn không lên tiếng, cô nhìn chằm chằm vệt máu hình người trên giường kia một lúc lâu, động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi kéo chăn lên: "Cô yên tâm đi, tôi đến rồi, ngày chết của hắn cũng đã đến." Linh tỷ bị lời nói của cô làm cho sợ hãi: "Cô... đang nói với ai vậy?" Hiếu Mẫn không đáp lời, cô vươn tay vào trong túi áo lót, móc ra một chiếc vuốt quỷ khác. Vuốt quỷ đã gặp máu mấy lần, trong màu xương trắng hếu có lẫn huyết sắc, nắm trong lòng bàn tay có một thứ độ ấm kỳ dị. Đây là lần đầu tiên từ trước đến giờ, cô thực sự có suy nghĩ dùng vuốt quỷ để giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com