Minyeon Chuong Gio Vy Ngu Quyen 3 Phi Thien
Hiếu Mẫn đeo ba lô đi một đoạn qua ngoài hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc, từ đường nhỏ chuyển qua đường lớn, lại đón một chiếc xe taxi đến trung tâm thành phố, ánh đèn rực rỡ vừa lên, trên đường cái người đến người đi, Hiếu Mẫn đứng trên đường nhìn xung quanh một lúc, bước tới một căn nhà mặt tiền khá hẹp sát ngay cạnh đường, hộp đèn trên cửa chớp lên bốn chữ: Quán trọ Chấn Hoa. Quầy tiếp tân đối diện với cửa, đằng sau quầy là cầu thang đi xuống dưới tầng ngầm, ở trung tâm thành phố thường xuyên có thể gặp những quán trọ nhỏ có vị trí đắt giá nhưng điều kiện lại tệ hại như vậy, nhân viên nữ trực quầy có chút lôi thôi, co người trên ghế cắn hạt dưa, thấy Hiếu Mẫn, ngay cả chào hỏi cũng lười phải tiếp đón, hất quai hàm, chỉ về phía bảng giá dán trên tường. Phòng đơn 60. Tiền không phải vấn đề, Hiếu Mẫn do dự một chút, hỏi: "Tôi quên mang chứng minh, có ở được không?" Nhân viên nữ kia bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Vậy phải 100." Cô ta nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Cô không có chứng minh, chúng tôi cũng phải gánh nguy hiểm chứ." Hiếu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, bất cứ vấn đề nào có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không gọi là vấn đề — cô đưa tiền trọ và tiền thế chấp, nhận chìa khóa, cầu thang vừa trơn vừa bẩn, lại có một thứ mùi hôi thối xú uế, Hiếu Mẫn bịt lỗ mũi đi tới cuối, theo bảng hướng dẫn đi sang bên phải, phòng thứ ba. Trong nhà chỉ có một chiếc giường, ga giường có thể nhìn thấy những vệt ố đen, sơn tường đã tróc ra gần hết, bức tường đối diện có một cái kệ ti vi bị hỏng cửa, bên trên đặt một chiếc ti vi cũ, Hiếu Mẫn xem ti vi trước, muốn xem có tin tức gì về tai nạn giao thông hay không, vừa mới bấm điều khiển, màn hình đã rào rào toàn bông tuyết, Hiếu Mẫn chán nản đặt điều khiển xuống, lại nghĩ, phóng viên chắc vẫn đang trên đường lấy tin, chuyện tai nạn chắc sẽ không được thông báo nhanh như vậy. Cô ngồi trên giường nhìn chiếc di động trên tay mình, từ sau tin nhắn kia, chẳng có bất cứ động tĩnh nào nữa, Hiếu Mẫn rất do dự — cô rất muốn gửi một tin nhắn qua hỏi "Địa chỉ ở đâu", lại sợ bọn chúng đã sớm giao hẹn địa điểm gặp trước, nói trắng ra như vậy trái lại sẽ khiến người khác sinh nghi, càng kỳ lạ hơn nữa là cái tên Thạch Gia Tín này đột nhiên lại xuất hiện: không phải anh ta đã đưa hai người đàn ông của Thịnh gia kia trở về Bát Vạn Đại Sơn rồi sao? Tại sao lại xuất hiện? Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nắm được trọng điểm, nhìn thấy gương mặt tiều tụy phản chiếu qua màn hình ti vi của chính mình, cúi đầu xuống xem, có vài lọn tóc bị máu làm cho bết lại, một cơn buồn nôn dâng lên ngực, cô móc từ trong ba lô ra chiếc chậu rửa mặt ngoài trời đã gấp lại cùng với khăn lông, đi đến căn phòng vệ sinh nhìn thấy hồi nãy rửa mặt. Phòng vệ sinh ở chỗ này cũng rất bẩn, lát gạch men sứ cũ kỹ, trên nền toàn vết nước cáu bẩn, lại còn có một cô gái tóc vàng đang ngồi ngoài cửa gọi điện thoại, Hiếu Mẫn cẩn thận vòng qua cô ta, đi tới bồn rửa mặt hứng nước, lại thả khăn lông vào trong ngâm ngâm. Cô gái kia gọi điện thoại rất lớn tiếng, giọng nói khá mất kiên nhẫn: "Tao làm sao mà biết được, không tìm được là không tìm được thôi, chó má, bà đây không có chìa khóa vào nhà, đành phải ở quán trọ đây này." "Mày ăn c*t mà lớn đấy à, báo cái rắm ấy, báo cảnh sát tao biết nói thế nào đây, nói là có một đứa gái bao mất tích? Tao không vào được nhà? Mày sợ công an không biết tao là gái à?" Hiếu Mẫn cảm thấy rất lúng túng, cúi đầu vắt khăn lông, thật lòng không muốn nghe, hiềm nỗi không gian nhỏ khuếch âm lớn, giọng nói của cô gái kia vẫn chui vào trong lỗ tai. "Tìm cái gì mà tìm, tám phần là chạy theo đàn ông rồi, hai ngày nữa chơi chán khắc về. Bà đây không đập chết nó không được, nhà này là mình mày thuê đấy à? Đi cũng phải nói một tiếng chứ, ít nhất cũng phải để chìa khóa lại chứ? Hôm nay không tìm được thợ khóa, ngày mai bà đây sẽ tìm người mở khóa, không, tối nay bà sẽ tìm người cạy ra!" Càng nói càng thô tục không chịu được, Hiếu Mẫn vội vàng lau mặt xong rồi bỏ đi, lúc đi qua cô gái kia, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cố ý nhìn cô ta hai cái. Quay trở về phòng, không ngờ trên di động lại có một cuộc gọi nhỡ, có cả một tin nhắn được gửi tới, còn là do cùng một người gửi: "Bao giờ đến?" Hiếu Mẫn nhớ con đường có quán trọ này tên là đường Tân Môn, cô do dự một chút, gửi một tin nhắn lấp lửng ra sao cũng được: "Sắp hết pin rồi, không tiện nghe máy. Mới đền đường Tân Môn, đi từ bên nào qua thì gần?"Đầu kia nhanh chóng trả lời: "Đường Tân Môn ở trên đường Hoàng Hà, đi đến cuối chính là quán trà, tầng ba, phòng bao 302." Hiếu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, địa chỉ cụ thể vậy mà lại bị cô giả giả dối dối lừa gạt ra được. ———————————————————— Cuối đường Hoàng Hà, quả nhiên là một quán trà, khung cảnh cũng khá ưu nhã, người cũng không nhiều, Hiếu Mẫn đi lên phòng bao ở tầng ba, trên tầng ba cũng không có nhiều phòng bao, nhân viên phục vụ bảo nhân viên dẫn đường đưa cô lên chọn, phòng bao chia làm hai loại, sát bên phải là từng gian từng gian đơn lẻ, bên trái là kiểu chỗ ngồi lộ liễu, nhưng xung quanh cũng có rèm che chắn, Hiếu Mẫn cũng như khuôn như mẫu chọn ba nhặt bốn một phen, sau đó chọn vị trí ngồi đối diện với phòng 302, lại gọi một ấm trà hoa hồng. Cửa phòng 302 đang đóng, nhưng điều này không gây khó dễ được cho cô, hai tay cô bưng chén trà vùi mình trong chiếc sô pha, nhìn có vẻ nhàn nhã, thực ra ánh mắt đã chạy đến cửa phòng 302. Một cánh cửa vuông vức, phía dưới có ánh sáng lộ ra, đây chính là cửa vào của cô —- tầm mắt len qua khe cửa phía dưới vào trong, lúc nhìn vào trong phòng, nhịp tim đột nhiên dừng lại nửa nhịp. Thạch Gia Tín đang ở đây. Sắc mặt anh ta rất âm trầm, ngồi bên cạnh cái bàn, trong tay đang cầm một chiếc điện thoại di động, chiếc ghế bên cạnh trói một người đàn ông, đầu lệch sang một bên, mặt sưng vù, dưới lỗ mũi có hai hàng máu. Vậy là, tin nhắn là do Thạch Gia Tín gửi? Không đúng, tin nhắn đầu tiên phải là do cái gã đang bị trói kia gửi, gã đó là đồng bọn với tên tài xế đã đâm Trí Nghiên, bởi vì trong tin nhắn gã đã nói rõ: "Chỉ biết thằng kia tên là Thạch Gia Tín, những chuyện khác, gặp rồi nói sau." Cô có thể hiểu thế này, hai tên đó, tối nay đã hẹn Thạch Gia Tín hoặc được Thạch Gia Tín hẹn gặp mặt, không ngờ cả hai đều xảy ra biến cố, một bị Thạch Gia Tín xử lý, một bị cô xử lý. Nhưng trong toàn bộ chuyện này, Thạch Gia Tín rốt cuộc đóng vai trò gì đây? Hiếu Mẫn nghĩ không ra, đúng vào lúc này, Thạch Gia Tín đã chẳng còn kiên nhẫn, anh ta nâng mặt gã kia lên: "Đồng bọn của mày đâu? Tại sao còn chưa tới?"Gã kia yếu ớt: "Không biết, di động ở chỗ anh, tôi không lừa gạt gì được đâu." Thạch Gia Tín cười lạnh một tiếng: "Hắn thực sự bắt cóc người từ đường Xương Lý?" "Dạo trước hắn vẫn loanh quanh ở mạn đó là để theo dõi hai đứa con gái, sau đó cũng hạ thủ, nhưng trong số đó có bạn của anh không thì tôi thực sự không biết, anh phải hỏi hắn." Thạch Gia Tín nhìn chằm chằm di động, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, bất chợt liền bấm di động, giữa khoảnh khắc chớp nhoáng, Hiếu Mẫn lập tức kịp phản ứng cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bỏ chiếc di động vào trong ấm trà, tiện tay đóng nắp lại. Thạch Gia Tín đang đi tìm cô bạn gái tên Vưu Tư của anh ta ư? Anh ta không biết Vưu Tư đã chết trong tay Thịnh Ảnh, lại hoài nghi kẻ này? Mà tên này vừa hay cũng đã bắt cóc hai cô gái? Nhưng không đúng, Thạch Gia Tín và Vưu Tư không phải đã hẹn gặp ở trạm xe sao? Vậy đám Thịnh Ảnh hẳn là phải bắt Vưu Tư từ trạm xe, vậy đường Xương Lý này là chuyện gì xảy ra?Nghĩ tới nghĩ lui, một suy nghĩ đột nhiên quành ra: trời ạ, mình lại còn ở đây nghĩ vẩn nghĩ vơ, phải biết rằng, Thạch Gia Tín có thể ngửi ra được mùi máu của cô! Da đầu Hiếu Mẫn tê rần, mặc dù không biết với khoảng cách này Thạch Gia Tín rốt cuộc có thể ngửi thấy được hay không, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng mạo hiểm như vậy... Cô đứng dậy định bỏ đi, gần như đồng thời vào lúc đó, cánh cửa đối diện cũng bật mở, Thạch Gia Tín lật tay đóng cửa lại, cũng không biết cái gã bên trong còn sống hay đã chết. Hiếu Mẫn chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, lúc này mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ chạm mặt Thạch Gia Tín — cô ôm một tia hy vọng trong lòng, mong rằng Thạch Gia Tín trong lúc phiền muộn trong lòng sẽ không phát hiện ra sự khác thường xung quanh mà bỏ đi trước. Có điều hình như không như mong muốn, bởi vì, Thạch Gia Tín bỗng nhiên bất động, ngay sau đó, anh ta từ từ nhìn về phía chỗ ngồi. Nói cho cùng vẫn là mũi chó, thiên tính đã vậy, Hiếu Mẫn lại thấy bình tĩnh trở lại, cô và Thạch Gia Tín đã từng đối đầu trong một khoảng thời gian ngắn, bình tĩnh xem xét, cô cảm thấy nếu đơn đả độc đấu thì mình cũng chẳng thua thiệt. Hơn nữa, trong trường hợp công khai như thế này, tầng trên tầng dưới có bao nhiêu cặp mắt, anh ta có thể làm gì được, anh ta dám làm gì cơ chứ? Hiếu Mẫn dịch dịch ấm trà về phía mình, nếu đánh nhau thật, đập vỡ ấm trà, cầm mảnh nhọn trong tay cũng có thể tính là một công cụ lấy máu người. Thạch Gia Tín bước tới, anh ta dừng lại trước cửa, bức rèm che khuất, không nhìn rõ được mặt anh ta, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng toàn thân, anh ta cứ đứng yên ở đó, Hiếu Mẫn ngồi trên ghế, thẳng sống lưng, có khoảnh khắc, cô chuyển qua suy nghĩ chủ động tấn công: cô có thể nhấc cái bàn trà trước mặt lên đập anh ta... Có điều thôi đi, lựa thời cơ mà hành động, xem tư thế này của Thạch Gia Tín, không giống như muốn đánh một trận ác liệt với cô. Quả nhiên, được một lúc, Thạch Gia Tín chậm rãi giơ hai tay lên. Giống như đang đầu hàng. Anh ta nói: "Có thể nói chuyện một chút được không?" ———————————————————— Phải đến khoảng mười giây, Hiếu Mẫn không nói gì. Sau đó cô hỏi một câu: "Giữa chúng ta, có gì để nói hay sao?" Nói xong câu này, cô cũng bị sự bình tĩnh và giọng nói lãnh đạm của mình làm cho sợ hết hồn. Trước kia khi nhìn thấy Thạch Gia Tín, bao giờ cũng thấp thỏm trong lòng bỏ chạy trối chết, cộng thêm chuyện gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, tinh thần của cô lúc nào cũng có thể chạm đến giao điểm sụp đổ, tâm trạng tương đối không ổn định, khóc nhiều hơn, cũng quá khích hơn, trong thâm tâm, chính cô cũng xem thường bản thân, cảm thấy mình thực yếu ớt, nhưng hiện giờ, thái độ bình tĩnh như vậy, khí thế tràn đầy như vậy, tựa như một cao thủ đàm phán, tựa như một đấu sĩ đã trải qua chiến trận. Là bởi vì cái gì? Là bởi vì câu nói kia của Trí Nghiên ư? "Nhất định đừng sợ hãi, tôi ở ngay đây." Mắt của Hiếu Mẫn hơi nóng lên, vào thời khắc không nên thất thần nhất, vậy mà cô lại ngẩn ngơ, cô bỗng muốn nhìn thấy Trí Nghiên hơn bất cứ lúc nào, anh ấy đã được người ta cứu ra khỏi xe chưa? Đã đưa đến bệnh viện chưa? Có xảy ra chuyện gì không? Trước kia cô từng đọc vài bài báo, biết những người bị thương do tai nạn giao thông mới nhìn thì có vẻ như không sao nhưng thực ra lại tổn thương rất lớn, có lúc vào đến bệnh viện đã không gắng gượng nổi, lúc đó khi nói chuyện với Trí Nghiên, không phải anh cũng bảo cô đừng lôi kéo linh tinh, sợ xảy ra chuyện hay sao? Vậy giờ anh ấy... rốt cuộc là có ổn hay không? Trái tim Hiếu Mẫn lập tức thắt lại, cô có một cơn xúc động muốn đẩy Thạch Gia Tín ra lập tức quay lại hiện trường vụ tai nạn. Lời nói của Thạch Gia Tín kéo tâm trí cô trở lại: "Chỉ cần muốn thì có không ít chuyện để nói đâu. Hơn nữa, chẳng lẽ cô còn sợ nói chuyện với tôi hay sao? Người nên sợ là tôi mới đúng chứ, con gái của nhà họ Thịnh và nhà họ Tần, Lộ linh của Thịnh gia và vuốt Quỷ của Tần gia, cô muốn đụng đến tôi thì cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến thôi, chỉ nói chuyện một chút, có gì mà phải căng thẳng?" Vuốt Quỷ của Tần gia? Hiếu Mẫn chưa nhận ra sự liên hệ giữa vuốt Quỷ và xương đinh: cô có vuốt Quỷ của nhà họ Tần từ bao giờ? Nhưng đứng trước mặt Thạch Gia Tín, cô không muốn có bất cứ sự sơ suất nào, không hiểu tại sao, cô chỉ muốn áp đảo Thạch Gia Tín về mặt khí thế, cô muốn anh ta biết: cô đang nắm giữ thế cục, cô biết rất nhiều rất nhiều những chuyện mà anh ta không biết, ví dụ như, Vưu Tư đã chết. Thạch Gia Tín vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên: "Tôi có thể vào được chưa?"Một tấm rèm mà thôi, cũng đâu phải một bức tường, muốn vào thì đã sớm xông vào rồi, năm lần bảy lượt ướm hỏi như vậy, phép lịch sự rất chu đáo, Hiếu Mẫn cũng chẳng phải là người không biết lý lẽ: "Vào ngồi đi." Thạch Gia Tín vén rèm bước vào, lúc nhìn thấy Hiếu Mẫn, anh ta sửng sốt một chút, nói: "Cô rất giống Thịnh Thanh Bình." Không ngờ lời mở đầu lại là như vậy, nghĩ đến người mẹ đã chết yểu của mình, trái tim Hiếu Mẫn thoáng xót xa, cô chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi đi." Lại bấm chuông phục vụ trên bàn, gọi một ấm Phổ Nhĩ. Lúc nhân viên phục vụ châm trà, Hiếu Mẫn hỏi anh ta: "Anh đã nhìn thấy ảnh của mẹ tôi phải không?"Thạch Gia Tín gật đầu: "Con gái nhà họ Thịnh đều có ảnh được lưu lại. Treo trong phòng lớn, hồi đó vẫn còn là ảnh đen trắng, mẹ cô rất đẹp." Anh ta chợt nhìn quanh bốn phía một lượt: "Mẹ cô cũng ở đây à?" Hiếu Mẫn rũ mắt xuống: "Không, bà ấy ở nhà." Thạch Gia Tín nhìn Hiếu Mẫn một cái: "Cha cô là người nhà họ Tần, mẹ cô có biết không?"Câu hỏi này, giống như cầm một mũi khoan khoét vào trái tim một cái, xem ra, Thạch Gia Tín không hề mù mờ như cô tưởng, Hiếu Mẫn vô cùng cảnh giác, cô cảm thấy cả hai dường như đều đang cẩn thận thử thăm dò mức độ hiểu biết của đối phương: "Chuyện nhà, người ngoài không nên xen vào." Thạch Gia Tín cười cười: "Từ trước tới nay chưa bao giờ có tiền lệ Thịnh gia và Tần gia kết thân, nếu không phải chính mắt thấy vuốt Quỷ của cô giết Thịnh Ảnh, tôi cũng không dám tưởng tượng rằng Lộ linh và vuốt Quỷ lại có thể nghe theo sự sai khiến của cùng một người." Vuốt Quỷ giết Thịnh Ảnh? Nói cách khác, xương đinh = vuốt Quỷ? Sắc mặt Hiếu Mẫn có chút cứng đờ, bàn tay đặt dưới bàn của cô đã siết chặt lấy bắp chân, giọng nói cố gắng giữ vững bình tĩnh: "Vuốt Quỷ nhà họ Tần?" "Tôi nghe nói, vuốt Quỷ khi giết người sẽ phi thường tàn nhẫn, cảnh tượng đó, thực sự như tiến vào địa ngục vậy, người chết dưới tay vuốt Quỷ, oán khí rất lớn, khả năng quấy phá cũng lớn, cô dùng vuốt Quỷ giết Thịnh Ảnh, cô ta không quấy rầy đến cô sao?"Có điểm nào đó không đúng, Thạch Gia Tín dường như biết rõ tất cả như lòng bàn tay, cái chết của Thịnh Ảnh, nghe không giống như là đột nhiên xảy ra mà giống như nằm trong kế hoạch, trong dự tính. Hiếu Mẫn cười cười, từ trong cặp mắt của Thạch Gia Tín, cô vậy mà lại có thể nhìn thấy vẻ mặt của chính mình có vài phần dữ tợn: "Quấy rầy chứ, tôi bắt cô ta biến ra xa một chút." Sắc mặt Thạch Gia Tín thoáng biến đổi. Hiếu Mẫn từ từ ghé sát lại gần Thạch Gia Tín, ánh mắt rất ác độc: "Cái chết của Thịnh Ảnh, sao có thể đổ hết cho vuốt Quỷ? Anh cũng có phần, phải không?" Thạch Gia Tín không đáp lời ngay, trước khi anh ta mở miệng, Hiếu Mẫn lại bổ sung một câu: "Nếu anh dám nói láo với tôi, thì anh, từ cái bàn này, cút ra ngoài cho tôi." Cô lại ngồi thẳng người lại, mở ấm trà khi nãy ra, lấy cái di động đã ngấm nước kia lên, cạch một tiếng ném lên bàn, đón lấy ánh nhìn của Thạch Gia Tín, nửa là khiêu khích chỉ về phía gian phòng đối diện: "Không gọi được điện thoại đúng không, có rất ít loại di động có thể chống nước." Thạch Gia Tín không nói gì, anh ta nhìn Hiếu Mẫn một lúc lâu, chợt nở nụ cười, anh ta đổi tư thế ngồi, kéo kéo cổ áo, thở dài một hơi: "Nói chuyện với cô có mấy câu mà sau lưng tôi đã toát cả mồ hôi rồi. Xem ra, cô biết rất rõ về tôi, xưng hô với cô thế nào đây?"Hiếu Mẫn cười lạnh một tiếng: "Thịnh Hạ." "A, Thịnh Hạ, chẳng trách ngồi gần cô lại toát mồ hôi." Thạch Gia Tín tựa vào lưng ghế sa lon, "Cô lợi hại hơn tôi tưởng nhiều, vậy tôi cũng nói thẳng, tôi không có ác ý gì với cô, chuyện nhà họ Thịnh, tôi không muốn dính vào — điểm này, cô có thể nhận ra từ thái độ của tôi với Thịnh Ảnh." "Nếu vậy, muốn nói chuyện với tôi cũng phải có mục đích chứ." Hiếu Mẫn vẫn ung dung thản nhiên, "Đi thẳng vào vấn đề đi, nói rõ mục đích cho tôi, nếu không, từ cái bàn này, cút ra ngoài." Thạch Gia Tín nhíu mày một cái: "Cô thật khó gần." "Tôi không lôi anh ra cho vuốt Quỷ của tôi xơi tái đã là dễ gần lắm rồi." Sắc mặt Thạch Gia Tín lại biến đổi, xem ra, sự kiêng dè của Thịnh gia và Thạch gia đối với vuốt Quỷ thực sự không phải ăn nói bừa bãi. "Muốn nhờ cô giúp một chuyện." "Trước khi giúp, nói rõ ràng chuyện của Thịnh Ảnh lại cho tôi, anh đóng vai trò gì trong cái chết của Thịnh Ảnh?" Thạch Gia Tín trầm mặc mấy giây, sau đó thở ra: "Lần đầu tiên tôi gặp cô, ngửi thấy trên người cô đồng thời có cả mùi vị máu của Thịnh gia và Tần gia, lại nghĩ đến mấy chục năm gần đây không có mấy người con gái nhà họ Thịnh bỏ trốn, tôi liền đoán ra được, cô có thể chính là con gái của Thịnh Thanh Bình." "Con gái của Thịnh Thanh Bình, nhất định là có Lộ linh, nhưng trên người cô có vuốt Quỷ của Tần gia hay không thì tôi cũng không chắc chắn. Tôi bảo Thịnh Ảnh dùng chuông Hóa thi của cô ta để cảm ứng Lộ linh, có một kiến giải cho rằng, những chiếc chuông của nhà họ Thịnh có thể cảm ứng lẫn nhau, nhưng chưa từng có chiếc chuông nào có thể cảm ứng được Lộ linh, ý kiến này có đúng hay không, nói sao bây giờ, thực ra thì chỉ kém một bước cuối cùng, ý tứ chính là, chuông Hóa thi có thể đến được nơi cách Lộ linh rất gần, nhưng chỉ cần kém một bước thôi, nó sẽ không tìm được." "Cho nên, chuông Hóa thi không biết Lộ linh ở đâu, Lộ linh lại biết chuông Hóa thi đã đến?" Thạch Gia Tín cũng không phủ nhận: "Xác thực mà nói thì là như thế này. Lộ linh và chuông Hóa thi đều cùng thuộc một mạch của Thịnh gia, mặc dù Lộ linh cũng bảo vệ chủ nhưng nó sẽ không có hành động nào quá giới hạn. Nhưng vuốt Quỷ thì không như vậy, vuốt Quỷ là của nhà họ Tần, vốn có bản tính công kích người nhà họ Thịnh, huống chi, dưới sự xui khiến của tôi, chuông Hóa thi đã mang theo ác ý cực lớn để cảm ứng." Hiếu Mẫn đại khái đã hiểu: "Vậy nên mới dẫn dụ vuốt Quỷ tới, đúng không?""Thịnh Ảnh vừa xảy ra chuyện, tôi biết ngay trên người cô còn có vuốt Quỷ, là một người vô cùng khó giải quyết, cho nên mới vội vàng bỏ đi." Hiếu Mẫn cười mỉa: "Vậy à, tôi còn tưởng là do sợ cảnh sát tra ra anh chứ?" Thạch Gia Tín có chút ngoài ý muốn: "Lúc đó cô cũng ở đấy?"
Hiếu Mẫn có vài phần ác ý, nhả từng chữ: "Phải, không có chỗ nào là không ở cả." Từ trong ánh mắt của Thạch Gia Tín, cô biết mình đã thắng, cô thành công tạo cho mình vỏ bọc là một người thần bí khó lường năng lực vô biên trước mặt Thạch Gia Tín, anh ta càng kiêng dè cô, cô lại càng có thể lường gạt thám thính được nhiều tin tức hơn từ phía anh ta, đắc ý càng nhiều, đáy lòng lại khó tránh khỏi có vài phần tự giễu chua xót: đây cũng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi, vài phút trước, cô còn chật vật đến mức chạy trối chết, co đầu rụt cổ bế tắc trong quán trọ nhỏ dưới tầng hầm, bây giờ lại ngồi ở đây đóng vai một nhân vật ác độc đứng đằng sau bức màn. Thạch Gia Tín cũng nghĩ khá thoáng: "Cũng tốt, nếu cô có khả năng như vậy, có thể thấy rõ được tất cả, vậy cô cũng phải biết tôi không hề nói dối, đối với cô, tôi đã thể hiện thành ý rất lớn rồi." Hiếu Mẫn mặt không chút thay đổi: "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh và Thịnh Ảnh có thể coi như cùng nhau trưởng thành, là nguyên nhân gì khiến anh phải ra tay ngoan độc như vậy?"Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu nói chuyện, trong đôi mắt Thạch Gia Tín thoáng qua một tia độc ác. "Có lẽ là bởi vì, cô ta đã ra tay quá độc ác với người mà cô ta tưởng là Vưu Tư." Hiếu Mẫn chấn động trong lòng, cô nhớ lại tờ giấy gấp trong bao thuốc lá có chữ SOS kia, nhớ lại cô gái bị đâm cho cả người loang lổ vết máu đó. "Anh đã tráo Vưu Tư? Anh hẹn Vưu Tư gặp mặt ở trạm xe lửa, anh sắp xếp để cho một người khác đi, khiến cho Thịnh Ảnh tưởng cô ta chính là Vưu Tư, Thịnh Ảnh giết cô ta, tự cho là đã diệt trừ được hậu họa, Vưu Tư thực sự sẽ được an toàn, phải không?" Nói đến cuối cùng, Hiếu Mẫn thoáng lạnh cả sống lưng: "Dĩ nhiên, còn chưa tính là an toàn tuyệt đối được, Thịnh Ảnh chết rồi, sự an toàn của Vưu Tư mới có thể được bảo đảm, đúng không?"Cô không nhìn đến nét mặt của Thạch Gia Tín, tự mình bật cười: "Tôi đúng là được mở mang tầm mắt, những kẻ lớn lên ở Bát Vạn Đại Sơn, người của Thạch gia, người của Thịnh gia, quả nhiên đều không phải là nhân vật đơn giản, à, đúng rồi, còn cả Tần gia nữa chứ."So với nhà họ Thạch và nhà họ Thịnh, tâm kế của nhà họ Tần chỉ có hơn một bậc đúng không? Cô bị cuốn vào giữa ba thế lực này, với đầu óc đơn giản ngu xuẩn như heo vậy mà lại không bị chơi đùa đến chết, phải hình dung thế nào đây? Người ngốc có phúc của người ngốc chăng. Trên gương mặt của Thạch Gia Tín không hề thấy được nửa phần áy náy hay phiền muộn, anh ta cầm ấm trà lên, rót đầy chén trà trước mặt: "Mỗi người, đều có người mà mình muốn bảo vệ, tôi làm vậy, đơn giản cũng chỉ vì muốn bảo vệ người phụ nữ của tôi mà thôi, phải hy sinh một hai người cũng là không tránh được. Đối với tôi mà nói, kẻ nào làm hại đến Vưu Tư thì chính là cản trở tôi, Thịnh Ảnh cũng thế, bọn chúng.. cũng thế." Bọn chúng? Trong khoảnh khắc, Hiếu Mẫn bỗng hiểu ra, cô có một loại khoái cảm như vui sướng khi kẻ khác gặp họa: "Nói cách khác, Vưu Tư vẫn cứ xảy ra chuyện, đúng không?" Thạch Gia Tín nghe ra được sự khinh thường và khiêu khích trong giọng nói của cô, anh ta có chút tức giận, nhưng vẫn kìm lại: "Tôi bảo Vưu Tử ở lại trong một phòng trọ ở đường Xương Lý chờ tôi... Sau đó lại mất liên lạc, tôi mới phát giác ra có điểm gì đó không ổn, thăm dò mấy lượt mới tìm được kẻ khả nghi, bề ngoài, bọn chúng đều là đám côn đồ liều mạng, nhưng sau khi ép hỏi, bối cảnh của bọn chúng còn phức tạp hơn cả tôi. Tôi không có năng lực để một mình đối đầu với loại tổ chức băng nhóm này, tôi cũng không muốn chọc đến loại người như vậy." Hiếu Mẫn cười lạnh: "Cho nên sao, để tôi đi chọc?""Nói vậy thì nghiêm trọng quá," Thạch Gia Tín cười cười, "Chính mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, đạo lý đơn giản như vậy tôi vẫn hiểu được. Tôi chẳng qua là đột nhiên nghĩ tới, chúng ta có khả năng hợp tác. Giữa tôi với cô không thù không oán, nói ra, còn có chút quan hệ họ hàng sâu xa, thuận người thuận mình, cô giúp tôi, tôi nợ cô một ân tình, kiểu gì cũng có lúc cô cần đến tôi, có một câu nói rất hay, chỉ cần có chung lợi ích, kẻ địch quay đầu là có thể ngồi uống rượu trên cùng một cái bàn, cô xem, chúng ta hiện giờ không phải đang ngồi uống trà trên cùng một bàn hay sao? Huống chi, chúng ta còn chẳng phải kẻ thù." Hiếu Mẫn không nói gì, nhưng cô thừa nhận, cô đã bị Thạch Gia Tín thuyết phục. "Hơn nữa, tôi cũng không phải thằng ngốc." Thạch Gia Tín nhìn cô, "Lúc tôi nói với cô tôi muốn nói chuyện một lúc, cô để cho tôi vào, điều đó chứng tỏ, chính cô cũng muốn nói chuyện — nguyên nhân thì tôi không biết, trong lòng cô tự cân nhắc, nói cách khác, tôi đây, đối với cô mà nói, không phải là hoàn toàn vô giá trị. Còn nữa, cô xuất hiện ở đây, cầm di động của đồng bọn gã kia, có phải cô cũng từng khúc mắc gì với kẻ đó? Vậy thì quá tốt, chúng ta có cùng một kẻ thù, không phải sao?"
Hiếu Mẫn có vài phần ác ý, nhả từng chữ: "Phải, không có chỗ nào là không ở cả." Từ trong ánh mắt của Thạch Gia Tín, cô biết mình đã thắng, cô thành công tạo cho mình vỏ bọc là một người thần bí khó lường năng lực vô biên trước mặt Thạch Gia Tín, anh ta càng kiêng dè cô, cô lại càng có thể lường gạt thám thính được nhiều tin tức hơn từ phía anh ta, đắc ý càng nhiều, đáy lòng lại khó tránh khỏi có vài phần tự giễu chua xót: đây cũng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi, vài phút trước, cô còn chật vật đến mức chạy trối chết, co đầu rụt cổ bế tắc trong quán trọ nhỏ dưới tầng hầm, bây giờ lại ngồi ở đây đóng vai một nhân vật ác độc đứng đằng sau bức màn. Thạch Gia Tín cũng nghĩ khá thoáng: "Cũng tốt, nếu cô có khả năng như vậy, có thể thấy rõ được tất cả, vậy cô cũng phải biết tôi không hề nói dối, đối với cô, tôi đã thể hiện thành ý rất lớn rồi." Hiếu Mẫn mặt không chút thay đổi: "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh và Thịnh Ảnh có thể coi như cùng nhau trưởng thành, là nguyên nhân gì khiến anh phải ra tay ngoan độc như vậy?"Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu nói chuyện, trong đôi mắt Thạch Gia Tín thoáng qua một tia độc ác. "Có lẽ là bởi vì, cô ta đã ra tay quá độc ác với người mà cô ta tưởng là Vưu Tư." Hiếu Mẫn chấn động trong lòng, cô nhớ lại tờ giấy gấp trong bao thuốc lá có chữ SOS kia, nhớ lại cô gái bị đâm cho cả người loang lổ vết máu đó. "Anh đã tráo Vưu Tư? Anh hẹn Vưu Tư gặp mặt ở trạm xe lửa, anh sắp xếp để cho một người khác đi, khiến cho Thịnh Ảnh tưởng cô ta chính là Vưu Tư, Thịnh Ảnh giết cô ta, tự cho là đã diệt trừ được hậu họa, Vưu Tư thực sự sẽ được an toàn, phải không?" Nói đến cuối cùng, Hiếu Mẫn thoáng lạnh cả sống lưng: "Dĩ nhiên, còn chưa tính là an toàn tuyệt đối được, Thịnh Ảnh chết rồi, sự an toàn của Vưu Tư mới có thể được bảo đảm, đúng không?"Cô không nhìn đến nét mặt của Thạch Gia Tín, tự mình bật cười: "Tôi đúng là được mở mang tầm mắt, những kẻ lớn lên ở Bát Vạn Đại Sơn, người của Thạch gia, người của Thịnh gia, quả nhiên đều không phải là nhân vật đơn giản, à, đúng rồi, còn cả Tần gia nữa chứ."So với nhà họ Thạch và nhà họ Thịnh, tâm kế của nhà họ Tần chỉ có hơn một bậc đúng không? Cô bị cuốn vào giữa ba thế lực này, với đầu óc đơn giản ngu xuẩn như heo vậy mà lại không bị chơi đùa đến chết, phải hình dung thế nào đây? Người ngốc có phúc của người ngốc chăng. Trên gương mặt của Thạch Gia Tín không hề thấy được nửa phần áy náy hay phiền muộn, anh ta cầm ấm trà lên, rót đầy chén trà trước mặt: "Mỗi người, đều có người mà mình muốn bảo vệ, tôi làm vậy, đơn giản cũng chỉ vì muốn bảo vệ người phụ nữ của tôi mà thôi, phải hy sinh một hai người cũng là không tránh được. Đối với tôi mà nói, kẻ nào làm hại đến Vưu Tư thì chính là cản trở tôi, Thịnh Ảnh cũng thế, bọn chúng.. cũng thế." Bọn chúng? Trong khoảnh khắc, Hiếu Mẫn bỗng hiểu ra, cô có một loại khoái cảm như vui sướng khi kẻ khác gặp họa: "Nói cách khác, Vưu Tư vẫn cứ xảy ra chuyện, đúng không?" Thạch Gia Tín nghe ra được sự khinh thường và khiêu khích trong giọng nói của cô, anh ta có chút tức giận, nhưng vẫn kìm lại: "Tôi bảo Vưu Tử ở lại trong một phòng trọ ở đường Xương Lý chờ tôi... Sau đó lại mất liên lạc, tôi mới phát giác ra có điểm gì đó không ổn, thăm dò mấy lượt mới tìm được kẻ khả nghi, bề ngoài, bọn chúng đều là đám côn đồ liều mạng, nhưng sau khi ép hỏi, bối cảnh của bọn chúng còn phức tạp hơn cả tôi. Tôi không có năng lực để một mình đối đầu với loại tổ chức băng nhóm này, tôi cũng không muốn chọc đến loại người như vậy." Hiếu Mẫn cười lạnh: "Cho nên sao, để tôi đi chọc?""Nói vậy thì nghiêm trọng quá," Thạch Gia Tín cười cười, "Chính mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, đạo lý đơn giản như vậy tôi vẫn hiểu được. Tôi chẳng qua là đột nhiên nghĩ tới, chúng ta có khả năng hợp tác. Giữa tôi với cô không thù không oán, nói ra, còn có chút quan hệ họ hàng sâu xa, thuận người thuận mình, cô giúp tôi, tôi nợ cô một ân tình, kiểu gì cũng có lúc cô cần đến tôi, có một câu nói rất hay, chỉ cần có chung lợi ích, kẻ địch quay đầu là có thể ngồi uống rượu trên cùng một cái bàn, cô xem, chúng ta hiện giờ không phải đang ngồi uống trà trên cùng một bàn hay sao? Huống chi, chúng ta còn chẳng phải kẻ thù." Hiếu Mẫn không nói gì, nhưng cô thừa nhận, cô đã bị Thạch Gia Tín thuyết phục. "Hơn nữa, tôi cũng không phải thằng ngốc." Thạch Gia Tín nhìn cô, "Lúc tôi nói với cô tôi muốn nói chuyện một lúc, cô để cho tôi vào, điều đó chứng tỏ, chính cô cũng muốn nói chuyện — nguyên nhân thì tôi không biết, trong lòng cô tự cân nhắc, nói cách khác, tôi đây, đối với cô mà nói, không phải là hoàn toàn vô giá trị. Còn nữa, cô xuất hiện ở đây, cầm di động của đồng bọn gã kia, có phải cô cũng từng khúc mắc gì với kẻ đó? Vậy thì quá tốt, chúng ta có cùng một kẻ thù, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com