Minkkura Cho Chi Toi Noi Yeu Em
"Vậy.. Mình về nhé?""Ừm, mai gặp"Sakura vẫy tay tạm biệt Tomoyo, trở vào căn nhà trọ của mình, bốn năm rồi kể từ lúc cậu ấy từ bỏ việc về Mỹ để ở cạnh cô, còn cô thì vẫn mập mờ như vậy. Cô còn yêu Minju không, cô cũng không rõ? Nhưng lần cuối gặp em ấy, cảm giác đau đớn năm đó vẫn như mới hôm qua. Cô cũng không thể để Tomoyo đợi mãi được, cất chiếc nhẫn đã lâu rồi không nhìn tới trở lại hộc tủ. Cô từng nghĩ rất nhiều lần nếu gặp lại cô sẽ nói gì, mỉm cười chào nhau? Em khỏe chứ? Rốt cuộc cô chỉ im lặng quay đi, cô sợ, sợ là nghe được giọng nói của em ấy rồi sẽ không quay đi được nữa. Mưa rơi đập lên mặt kính cửa sổ, hè về rồi. Chuông điện thoại vang lên dãy số lạ, nhìn thời gian đã tối muộn tự hỏi ai lại gọi vào giờ này"Sakura phải không?" Giọng phụ nữ trung niên bằng tiếng Hàn rất quen thuộc"Đúng, là tôi. Bác là?" "Bác Kim đây Sakura" "À vâng" cô nghĩ đúng rồi "Vậy có việc gì không ạ?" "Con có thể về thăm Minju một chút không Sakura?" Cảm giác bất an theo lời nói ngập ngừng bất lực của bác ấy, Sakura hỏi lại"Minju? Em ấy có việc gì sao?" Tắt vội điện thoại rồi dùng mọi mối quan hệ mình có để trở về Hàn ngay trong đêm. Bắt taxi tới thẳng bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh vào trong nhìn thân người yên tĩnh trên giường, đôi chân nặng nề cất bước lại gần nắm lấy bàn tay đã gầy đi, nơi cổ tay vẫn còn vết sẹo mờ, dụi đầu vào tay em ấy Sakura lau nước mắt trên mặt, cố mỉm cười "Hè rồi, chị cũng về rồi, Minju" "Minju đã hôn mê gần một năm rồi, bác sĩ bảo thời gian đưa con bé tới bệnh viện quá trễ nên còn sống xem như kì tích, bây giờ chỉ chờ phép màu"Run rẩy giữ lấy bàn tay em ấy, tiếng điện tâm đồ nặng nề tút tít bên tai, chạm nhẹ lên gương mặt nhợt nhạt, Sakura mỉm cười"Dù em đi đâu, chị cũng sẽ ở cạnh em. Đừng sợ"Thức trắng bên giường bệnh một đêm, điện thoại hiện cuộc gọi đến của Tomoyo, ra ngòai nghe điện thoại vừa hay gặp cô Kim. " Mình đây Tomoyo. Mình đang ở Hàn, Minju có chút việc. Tạm thời mình không về được"Trở lại phòng bệnh, kéo ghế ngồi cạnh cô ấy Sakura chắp tay tựa cằm"Em ấy lúc vào viện như thế nào vậy cô Kim?" "Chaewon nói cổ tay con bé bị cắt ngang, cả lọ thuốc ngủ cũng bị uống sạch...con bé ôm vật gì đó như quả cầu thủy tinh.. Có phải cô sai rồi không Sakura?""Là con sai.." Xoa nhẹ lưng an ủi cô ấy, Sakura tự hỏi vì sao em ấy kiên quyết tìm cái chết như vậy? Vì cô sao? Có đáng không Minju.. Một tuần hơn Minju vẫn không tỉnh lại, Sakura phờ phạc giữ tay em ấy, cô lại trò chuyện cùng Minju, cô tin con bé có thể nghe được. Cô Kim lại tới thăm, chốc sau là chú Kim, gần trưa là hai người bạn của em ấy. Điện thoại vang lên cuộc gọi của Tomoyo"Mình đây, mình chưa về được." "Mình biết, mình cũng tới sân bay rồi, cậu ở đâu Sakura?"Thở dài đọc tên bệnh viện với số phòng cho cậu ấy. Quay lại phòng, đôi mắt mở to nhìn Minju đã tỉnh lại đang được cô Kim đỡ ngồi dậy, em ấy nhìn thấy cô, mọi người cũng theo ánh nhìn của em ấy nhìn sang cô, chầm chậm bước lại giữ tay em ấy"Em.. Tỉnh rồi à"Minju đưa mắt nhìn cô rồi đổ nước mắt, hốt hoảng ôm con bé vào người"Chị về rồi, sẽ không đi nữa. Đừng khóc""Chị... Là ai vậy?"Lặng người hồi lâu Sakura mới tách khỏi em ấy, giấu sự bất an vào trong, đặt tay lên vai em ấy, gượng cười một chút"Em quên chị sao Minju? Nếu quên chị rồi vì sao lại khóc?"Đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt con bé, nước mắt vẫn tiếp tục ứa ra, Minju lắc đầu với cô"Không hiểu vì sao, nhìn chị em cảm thấy rất đau lòng"Vô thức lùi về sau, Sakura chỉ về phía bố mẹ em ấy"Vậy em nhớ cô chú chứ?""Bố mẹ em, bên kia là Chaewon với Yujin? Em thực sự có quen chị?"Sakura cảm giác số phận đang trêu đùa cô, cúi người chào cô chú Kim, Sakura như người vô hồn rời khỏi phòng bệnh lại gặp Tomoyo đang đi tới, bước tới ôm lấy cậu ấy"Xin lỗi Tomoyo""Đã có việc gì sao Sakura?"Rời khỏi người Tomoyo, Sakura thẩn thờ lắc đầu"Em ấy quên mình rồi, quên sạch mọi thứ về mình. Có phải số phận trêu đùa mình không Tomoyo?"Nhìn Sakura chết trân ngồi bên cạnh, Tomoyo đẩy cửa phòng bệnh vào trong, con bé đó thấy cô, ánh mắt xa lạ như thể vừa gặp lần đầu"Chị là...dù em nhìn chị rất quen nhưng không thể nhớ được"Bật cười với bản thân bước lại cạnh con bé đó"Chị là Tomoyo, chị với em cùng yêu Sakura, nhưng Sakura lại yêu em. Chị từng nói hi vọng em đừng xuất hiện trước mặt Sakura nữa một đôi tay đã đủ rồi, nhưng bây giờ xem ra cả sống cậu ấy cũng chẳng muốn"Bỏ ra ngoài ngồi cạnh Sakura, thở dài một hơi"Mình xem ra hết cơ hội rồi nhỉ?" Sakura phản ứng một chút rồi gật nhẹ đầu"Xin lỗi cậu" "Ưa, cậu có lỗi với mình lắm đó" lắc nhẹ đầu với Sakura "Nhưng nhìn cậu thế này mình lại không an tâm. Cậu chưa từng ép em ấy phải không, lần này hãy vì bản thân cậu đi""Con bé không muốn nhớ tới mình, con bé nhớ được tất cả mọi người trừ mình" "Cả mình nữa" "Cả cậu?"Sakura hỏi lại rồi chắp tay dụi đầu vào, Tomoyo gật đầu. Vai cô bị cậu ấy vỗ lấy"Không nhớ ra thì làm cho nhớ. Không thể nữa thì làm con bé đó yêu cậu đi, không yêu được cũng phải bắt gả về. Mình thực sự rất không thích con bé đó" Cười khẽ với cậu ấy, bạn thân với người yêu trước giờ đều rất khó hòa hợp. Tomoyo đã trở về Nhật thay cô lo toan buổi triển lãm, cả đời này cô chỉ có thể nợ cậu ấy. Chú Kim bước ra thấy cô, gật đầu chào chú ấy, chú ấy chậm rãi ngồi xuống cạnh cô"Vậy con với Minju yêu nhau?" "Vâng. Con yêu em ấy" "Có phải do vợ chú ngăn cản không?" Lắc nhẹ đầu với chú ấy, Sakura đưa mắt nhìn tia nắng rơi lên tay cô"Năm đó con cũng có lỗi, con không nên tức giận rời đi, cô Kim làm vậy cũng vì lo cho Minju, còn em ấy.. Vẫn không muốn tổn thương cô chú. Có lẽ đến cuối cùng người tổn thương nhiều nhất là em ấy.". "Vậy con định thế nào Sakura? Minju quên rồi có phải nên để mọi chuyện qua đi không?" Trầm ngâm nhìn ra khung cửa sổ, Sakura mỉm cười gật đầu"Cho qua thôi" Sắc trời tối dần, Sakura mua vài bộ quần áo rồi trở lại phòng bệnh, chú Kim đã khuyên cô Kim về để cô chăm em ấy. Minju thấy có động liền mở mắt nhìn cô, tháo áo khoác treo lên rồi thản nhiên lên giường bệnh nằm xuống, con bé nhìn cô trân trân rồi nhích ra giữ khoản cách lại bị cô kéo về"Em nhìn cái gì, lúc nhỏ không phải toàn trèo lên giừong chị ăn vạ không chịu về sao" "Cái đó.. Là chuyện lúc nhỏ, bây giờ lớn rồi phải khác" "Khác thế nào?" Minju câm bặc rồi lấy gối chắn giữa cô với em ấy, tặc lưỡi rồi vứt luôn cái gối xuống sàn"Một là em nằm gối chung với chị, hai là ngủ không gối" "Đây là giường bệnh, chị không bệnh lên đây làm gì" Thân người cô bị em ấy đẩy ra sát mép giường, Sakura nhìn nét mặt vẫn còn xanh xao của con bé mà chạnh lòng, ngồi dậy kéo gối ra giữa rồi giữ luôn con bé vào người nằm xuống"Yên tĩnh một chút, chúng ta ngủ thôi Minju" "Ngộp...""Chịu thôi, chị không buông ra đâu" Con bé giãy dụa một hồi cũng im bặc, Sakura gác tay lên đầu ngắm nhìn gương mặt đã ngủ say, thở dài một tiếng chạm lên da mặt vẫn còn hơi lạnh, cúi người hôn nhẹ lên môi em ấy hiện đã khô khốc, tách người mình ra mỉm cười"Em nhớ cũng được, không nhớ cũng được. Không sao cả" Trở về nhà thay đổi quần áo, Sakura chết trân nhìn đóa hoa khô trên giườngHoa lyTiếng chuông gió leng keng ở cửa sổ phòng cô làm cô chú ý, bước lại nhìn dòng chữ được viết ở lá cầu nguyện treo dưới thân chuông, nét chữ viết bằng bút lông dầu nghuệch ngoạc, Sakura chắc chắn em ấy viết bằng tay trái"Một đời hạnh phúc" Hạnh phúc à? Hạnh phúc của cô, cô sẽ tự quyết định, Tomoyo nói không sai, lần này cô sẽ không để ai được quyền lựa chọn nữa.Minju xuất viện một tuần sau đó, Sakura quay về Nhật một hôm chuẩn bị vài thứ rồi quay về Hàn, trèo qua phòng nhà bên theo cửa sổ em ấy đóng hờ vào trong, Minju từ phòng tắm bước ra thấy cô mà giật cả mình, kéo con bé xuống bàn trang điểm sấy cho khô tóc"Nè..chị tên gì vậy?""Em phải tự nhớ thôi"Tiếng chuông gió của phòng Minju leng keng, em ấy nhìn ra rồi bước tới tháo nó xuống, chạy lại giữ lấy cái chuông gió rồi treo lại"Đồ chị tặng đừng bỏ như vậy chứ""Chị tặng? Chỉ là em thấy hơi ồn thôi" "Vậy à" Tháo cái chuông gió ra rồi treo sang nhà mình, hai quả chuông va vào nhau khi gió nổi càng ồn hơn, phủi tay hài lòng quay lại phòng em ấy, con bé lại nhìn cô trân trân như thể có nên gọi người tới đuổi cô đi không. "Xong rồi, ngủ thôi" "Nhà chị ở kế bên mà?" Con bé chỉ sang nhà cô, nhún vai bất lực"Chị cãi nhau với thổ địa trong nhà, nên bị đuổi sang đây. Dù gì cũng nằm nhiều lần rồi, Minju qua đây"Thản nhiên nằm xuống giường vỗ vỗ vào chổ trống bên trong, Minju lại nhìn cô rồi ôm gối xuống sàn trải chăn nằm, xách gối xuống sàn nằm kế em ấy, cô hẳn là thành người đeo bám rồi.
Tiếng thở hắt khó chịu của Minju, em ấy bỏ lên giường nằm Sakura cũng đi theo, xuống sàn rồi lên giường mấy lần, con bé cũng yên phận nằm yên trên giường để cô ôm"Bị chị ôm khó chịu lắm hử Minju?""Ờ..""Kính ngữ đâu?""Ờ.. Unnie"Búng nhẹ trán con bé, Sakura lắc đầu"Biết sao được, chị ôm em từ nhỏ rồi""Đó là lúc nhỏ"Ôm Minju từ sau thế này Sakura có chút không quen nên khều khều em ấy quay lại, con bé hất tay cô khều quẹt ở vai ra rốt cuộc chịu không được đành quay lại"Chị muốn cái gì""Hôn em""Hử?""Hử cái gì? Lúc trước chẳng phải em đòi chị dạy hôn hít các kiểu làm chị bị nghiện rồi. Còn bảo chịu trách nhiệm với chị nữa, bây giờ lại quên hết"Gương mặt Minju nghệch ra, biểu cảm vô cùng khó hiểu"Lúc trước em thật như vậy? ""Còn không phải?""Nhưng là chuỵên lúc trước, bây giờ.."Áp môi mình lên môi em ấy, con bé ngẩn ra một chốc rồi giãy dụa cố đẩy cô ra, vị tanh của máu tan trên đầu lưỡi khi con bé cố cắn vào môi cô, mặc kệ cơn đau nối lại cái hôn, giữ tay Minju xuống mặt nệm, vết sẹo mờ nhạt ở cổ tay làm cô chùng xuống thả em ấy ra, con bé giật khỏi người cô chạy lại góc tường đứng sát vào đó hét lớn"Không được qua đây!""Minju"Gương mặt nhợt nhạt dần ướt đẫm nước mắt, cô tự hỏi em ấy lúc tự vẫn đã mang tâm trạng thế nào? Vì sao lại quên cô? Vì sao lại sợ cô đến vậy?Cắn răng bước qua cơn bão đồ đạc bị em ấy chọi tới, nhẹ ôm lấy thân thể run rẩy, khẽ nói vào tai em ấy"Xin lỗi, Minju. Xin lỗi""Ra ngoài.." "Xin lỗi, nhưng chị đã hứa em ở đâu chị sẽ ở đó rồi. Chị ngủ dưới sàn, em ngủ trên giường đi" Tự giác kéo gối xuống sàn, Sakura đợi Minju lên giường nằm, con bé nằm sát vào trong ôm lấy thân thể, thở dài một hơi lau nước mắt còn sót lại cho em ấy rồi quay lại sàn.. Quên thật rồi sao? Thức dậy sớm một chút trở về phòng nhìn hai cái chuông gió một hồng một xanh ở cạnh nhau, Sakura gọi điện thoại cho người quen ở Nhật sắp xếp giúp việc, thả người vào bồn tắm, ngón tay chạm lên vết cắn ở môi đã đông máu lại"Đau quá" Trồi người khỏi mặt nước vỗ mặt cho tỉnh táo rồi xuống bếp nấu canh thịt hầm mang qua cho Minju. Em ấy vừa thấy cô đã đóng sầm cửa, gõ cửa liên hồi không ai mở, Sakura nhún vai trở ngược lên lầu leo qua phòng em ấy, cả cửa sổ, cửa cái đều bị khóa lại. Đẩy chậu hoa trong góc ra lấy chiếc chìa khóa đã rỉ sét phủi mấy cái hi vọng nó vẫn mở được. Đẩy cửa phòng vào trong, Minju từ nhà dưới đi lên thấy cô liền đẩy cô ra, đóng cửa lại ép con bé ngồi xuống giừong, kéo ghế lại đặt tô canh lên"Em ăn xong thì chị về" Lại một màn đấu mắt, Minju rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng lên. Đảo mắt nhìn quanh rồi lại mở tủ lôi ra bước tranh cô vẽ, mặt giấy đã hơi úa vàng, treo nó lên ngay ngắn, quay lại nhìn Minju vẫn chú tâm ăn, Sakura nhận ra quả cầu cô tặng không có trong phòng."Bức đó là vẽ em à?""Ừm, chị vẽ""Chị là họa sĩ nhỉ?"Gật đầu rồi lắc nhẹ, Sakura ngã đầu ra sau cười nhạt"Đã từng""Em ăn xong rồi, chị về đi" Nhìn tô canh dường như chỉ vơi đi một nửa, Sakura lắc đầu cầm muỗng múc đưa lên miệng em ấy"Nói a đi" "Chị xem em là con nít hử?""Chừng nào tuổi em lớn hơn chị thì làm người lớn, giờ thì ăn đi"Bị đút đến khi không ăn nổi nữa Minju mới kiên quyết đẩy ra, hài lòng nhìn em ấy uống thuốc xong Sakura mới quay về phòng, lúc tối lại mặt dày ôm gối qua, tất nhiên là nằm dưới sàn. Mưa lại rỉ rả bên ngoài"Nè Minju""Hử?""Nghe kể chuyện cổ tích không?"Tiếng thở dài chán ghét của em ấy, Sakura bật cười"Vậy nghe chuyện ma không?" Lại một tiếng thở dài chán ghét lẫn với tiếng cười của cô, con bé gằng từng tiếng"Ngủ đi, em mệt" "là la lá la là..." Cái gối từ trên giừong vứt xuống mặt, Sakura giữ lại ôm lấy, ra vẻ cưng chiều"Đây là Minju lúc bé, thực ra thì em to gần nửa cái gối thôi, gấp đôi lại thế này là vừa" Minju trên giừong trùm kín cả người không muốn nghe nữa, Sakura vẫn độc thoại một mình"Còn thiếu mấy cọng tóc loe ngoe...."Lần này là cả mền bị quăng xuống, cổ áo cô bị xốc lên khi em ấy cố kéo cô ra bang công, ôm chặc chân giường cố thủ, tiếng cọt kẹt khi cả cô lẫn giường bị kéo đi, gào lên năn nỉ em ấy"Đừng mà Minju" "Ra ngoài, chị ra ngoài ngay" Người cô bị Minju kéo ngã xổng soài ra, con bé chồm lên người cô cố gỡ tay cô khỏi chân giường, một tay bị em ấy gỡ ra, Sakura lì lợm một tay ôm chân giường, một tay ở cổ em ấy bên trên ôm chặc, Minju có lẽ mất bình tĩnh nên quát lớn"Chị bỏ hết ra!" "Không! em giỏi thì tự gỡ ra" Tay cô bị em ấy vứt ra đè xuống mặt sàn, phần áo lúc giằng co bị kéo xốc lên một nửa. Cửa phòng bật mở khi chú Kim lú đầu vào trong nhìn phải cảnh tượng kì cục của cô với em ấy"À.. Bố nghe tiếng giường kêu...à không, bố nghe ồn nghĩ con có việc gì... Hai đứa nhỏ tiếng thôi đừng để mẹ con dậy.." Cả hai nghệch mặt ra nhìn bộ dạng xấu hổ của bố em ấy, Sakura cúôi cùng cũng hiểu tình hình cười lớn lên lại bị Minju lấy gối đánh túi bụi đuổi về phòng, mặt dày cười cười ôm gối nằm ngay ngắn dưới sàn, thật là cứ sợ con bé còn yếu nên không dám dùng hết sức, ai ngờ lại bị đè ép thế này. Thật là, dù sao thì như bây giờ cũng tốt. Khẽ ngồi xuống bên cạnh vuốt ve gương mặt đã ngủ say, Sakura bước ra ban công, cơn mưa đêm vẫn còn rỉ ra, vươn vai hít một hơi khí trời lành lạnh, tiếng chuông kêu leng keng trong gió, đưa tay hứng mấy giọt mưa cho lên miệng rồi nhăn mặt."Gớm quá" Xoay người vào trong xách gối lên giường nằm xuống, tiện thể trộm hôn người bên cạnh, kéo chăn đắp lại cho cả hai"Ngủ ngon Minju" Em ấy cho cô một ánh mắt không hài lòng khi cô thức dậy, thản nhiên nhún vai"Thổ địa nhà em không cho chị nằm sàn. Chị về nấu cơm đây, tí em qua ăn đó" Minju không đến nỗi tuyệt tình, em ấy vẫn qua nhưng ăn không nhiều lắm, có lẽ do tác dụng của thuốc nên con bé chán ăn, dù sao thì cũng ổn rồi. Nhìn thân thể đã lịm đi vì chút thuốc mê, Sakura gói gém đồ đạc bắt taxi cho cả hai lên chuyến bay về Nhật" Alo, cô Kim. Con Sakura đây, tạm thời con sẽ mang Minju sang Nhật một tuần. Xin lỗi vì không bàn trước với cô. Tuần sau con sẽ trả em ấy về" Hạ cánh ở Tokyo, Minju lúc trên taxi lờ đờ tỉnh dậy ngơ ngác nhìn cô lẫn cảnh vật xung quanh"Đây là đâu?" "Tokyo, Nhật Bản. Chị đưa em đến chổ xác nhận tạm trú đã" "Tạm trú? Lúc nãy vẫn còn ở Hàn mà! Chị bắt em qua đây?" "Ờ. Chị bắt cóc em đó. Tới rồi, xuống thôi" Gọi điện thoại cho bạn mình, Nako bước xuống liền thấy cô"Lâu rồi mới gặp lại Sakura đó"."Đúng rồi, là từ lần triễn lãm trước. Bức pháo hoa cậu nhận được chưa Nako" "Rồi, vậy con bé đó đó hả. Ôi trời mình cứ nghĩ cậu một cặp với Tomoyo." Gật đầu với Nako, Minju thì giận cô rồi nên chẳng thèm bước vào cổng"Vậy việc này nhờ cậu nhé" Nako gật đầu rồi bảo cô kéo em ấy vào trong phòng kín. "Nè, hai người kí đi. Tất nhiên còn vài việc liên quan đến bảo lãnh nhưng sẽ ổn thôi" Kí xong phần mình rồi đưa cho Minju, con bé nhìn cô rồi hỏi đây là cái gì, Minju không biết tiếng Nhật nên Sakura thay Nako giải thích"Giấy xác nhận tạm trú thôi, em không kí cậu ấy bỏ tù chị bây giờ" "Mặc chị" Dù vậy con bé cũng kí rồi đóng dấu lên đó. Đưa tờ giấy cho Nako, cậu ấy đóng mấy dấu mộc lên đó rồi lồng vào bìa nhựa cứng đưa lại cô mỉm cười"Chúc mừng hai người đã kết hôn nhé. Chừng nào cưới nhớ mời tôi" Minju thấy cô cười tủm tỉm liên hồi liên bảo cô bị điên, đan tay mình vào tay em ấy, Sakura mỉm cười dẫn Minju về nhà trọ"Hôm nay Minju muốn ăn gì, chị đãi" "Em muốn về nhà" "Nhà em nè" Chỉ vào bản thân mình, Sakura thản nhiên tuyên bố"Từ nay ở đâu có chị, ở đó là nhà của em" "Thần kinh" Cùng Minju dạo phố đêm Tokyo, em ấy vẫn còn giận nên chẳng đoái hoài gì lời cô nói, mua que kem đôi tách ra chia cho Minju một nửa, Sakura bắt lấy tay em ấy cho vào túi áo, bóng người cả hai đổ dài trên đường về"Nè Minju, em còn đau lòng khi nhìn thấy chị không vậy. Hôm em vừa thấy chị đã khóc nấc lên, chị đã rất sợ đó" Que kem trên tay Minju đã hết từ khi nào, em ấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu"Dù chị rất đáng ghét, cũng rất phiền phức nhưng không hiểu vì sao em lại thấy buồn khi nhìn chị" Cả hai im lặng một chút, Sakura gom hai que kem vứt vào thùng rác rồi đi tiếp, cơn mưa hè lại đổ xuống bất chợt, kéo Minju vào hiên nhà bên cạnh trú tạm, Sakura đảo mắt nhìn quanh không có chổ nào bán ô cả"Nhật Bản cũng mưa nhiều thật đó" Gật đầu đồng ý, cả hai yên tĩnh đứng cạnh nhau, Minju đang đùa giỡn mấy bong bóng nước bằng chân mình, Sakura tự hỏi cô ép em ấy như vậy có đúng không? Lắc nhẹ đầu thở dài, không được hối hận"Sao chị thở dài vậy?" "Phiền lòng" "Việc gì?" Kéo Minju ngã vào ngừoi mình rồi ôm lấy, Sakura thở dài"Em" "Em thì làm sao?" Đôi mắt Minju khó hiểu nhìn cô, hôn thoáng lên môi em ấy rồi giật ra né ánh mắt sắt lẻm của Minju, cười nhẹ một tiếng xoa đầu con bé"Chị không cần em nhớ lại, chị chỉ cần em có thể yêu chị lần nữa" Tiếng mưa ào ào đổ xuống mặt đường, Minju cứ vậy nhìn cô rồi xoay mặt đi, tựa đầu lên vai em ấy, đưa tay hứng mấy giọt nước mưa, giọng nói khe khẽ của em ấy bên cạnh"Tên chị là gì vậy?" "Là mùa xuân của em" Minju quay sang lườm cô, vòng tay ôm cổ em ấy kéo lại"Hoa anh đào chỉ nở vào mùa xuân thôi. Tên chị là Sakura, Miyawaki Sakura, em phải nhớ thật kĩ đó" *****Tên tui là: Lại là mình đây💁♀️ các người phải nhớ thật kĩ đó🙆♀️ 💁♀️ Định ngủ r nhưng combat thua, tức á 🤷♀️ 🐱🦊🌸👯♀️
Tiếng thở hắt khó chịu của Minju, em ấy bỏ lên giường nằm Sakura cũng đi theo, xuống sàn rồi lên giường mấy lần, con bé cũng yên phận nằm yên trên giường để cô ôm"Bị chị ôm khó chịu lắm hử Minju?""Ờ..""Kính ngữ đâu?""Ờ.. Unnie"Búng nhẹ trán con bé, Sakura lắc đầu"Biết sao được, chị ôm em từ nhỏ rồi""Đó là lúc nhỏ"Ôm Minju từ sau thế này Sakura có chút không quen nên khều khều em ấy quay lại, con bé hất tay cô khều quẹt ở vai ra rốt cuộc chịu không được đành quay lại"Chị muốn cái gì""Hôn em""Hử?""Hử cái gì? Lúc trước chẳng phải em đòi chị dạy hôn hít các kiểu làm chị bị nghiện rồi. Còn bảo chịu trách nhiệm với chị nữa, bây giờ lại quên hết"Gương mặt Minju nghệch ra, biểu cảm vô cùng khó hiểu"Lúc trước em thật như vậy? ""Còn không phải?""Nhưng là chuỵên lúc trước, bây giờ.."Áp môi mình lên môi em ấy, con bé ngẩn ra một chốc rồi giãy dụa cố đẩy cô ra, vị tanh của máu tan trên đầu lưỡi khi con bé cố cắn vào môi cô, mặc kệ cơn đau nối lại cái hôn, giữ tay Minju xuống mặt nệm, vết sẹo mờ nhạt ở cổ tay làm cô chùng xuống thả em ấy ra, con bé giật khỏi người cô chạy lại góc tường đứng sát vào đó hét lớn"Không được qua đây!""Minju"Gương mặt nhợt nhạt dần ướt đẫm nước mắt, cô tự hỏi em ấy lúc tự vẫn đã mang tâm trạng thế nào? Vì sao lại quên cô? Vì sao lại sợ cô đến vậy?Cắn răng bước qua cơn bão đồ đạc bị em ấy chọi tới, nhẹ ôm lấy thân thể run rẩy, khẽ nói vào tai em ấy"Xin lỗi, Minju. Xin lỗi""Ra ngoài.." "Xin lỗi, nhưng chị đã hứa em ở đâu chị sẽ ở đó rồi. Chị ngủ dưới sàn, em ngủ trên giường đi" Tự giác kéo gối xuống sàn, Sakura đợi Minju lên giường nằm, con bé nằm sát vào trong ôm lấy thân thể, thở dài một hơi lau nước mắt còn sót lại cho em ấy rồi quay lại sàn.. Quên thật rồi sao? Thức dậy sớm một chút trở về phòng nhìn hai cái chuông gió một hồng một xanh ở cạnh nhau, Sakura gọi điện thoại cho người quen ở Nhật sắp xếp giúp việc, thả người vào bồn tắm, ngón tay chạm lên vết cắn ở môi đã đông máu lại"Đau quá" Trồi người khỏi mặt nước vỗ mặt cho tỉnh táo rồi xuống bếp nấu canh thịt hầm mang qua cho Minju. Em ấy vừa thấy cô đã đóng sầm cửa, gõ cửa liên hồi không ai mở, Sakura nhún vai trở ngược lên lầu leo qua phòng em ấy, cả cửa sổ, cửa cái đều bị khóa lại. Đẩy chậu hoa trong góc ra lấy chiếc chìa khóa đã rỉ sét phủi mấy cái hi vọng nó vẫn mở được. Đẩy cửa phòng vào trong, Minju từ nhà dưới đi lên thấy cô liền đẩy cô ra, đóng cửa lại ép con bé ngồi xuống giừong, kéo ghế lại đặt tô canh lên"Em ăn xong thì chị về" Lại một màn đấu mắt, Minju rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng lên. Đảo mắt nhìn quanh rồi lại mở tủ lôi ra bước tranh cô vẽ, mặt giấy đã hơi úa vàng, treo nó lên ngay ngắn, quay lại nhìn Minju vẫn chú tâm ăn, Sakura nhận ra quả cầu cô tặng không có trong phòng."Bức đó là vẽ em à?""Ừm, chị vẽ""Chị là họa sĩ nhỉ?"Gật đầu rồi lắc nhẹ, Sakura ngã đầu ra sau cười nhạt"Đã từng""Em ăn xong rồi, chị về đi" Nhìn tô canh dường như chỉ vơi đi một nửa, Sakura lắc đầu cầm muỗng múc đưa lên miệng em ấy"Nói a đi" "Chị xem em là con nít hử?""Chừng nào tuổi em lớn hơn chị thì làm người lớn, giờ thì ăn đi"Bị đút đến khi không ăn nổi nữa Minju mới kiên quyết đẩy ra, hài lòng nhìn em ấy uống thuốc xong Sakura mới quay về phòng, lúc tối lại mặt dày ôm gối qua, tất nhiên là nằm dưới sàn. Mưa lại rỉ rả bên ngoài"Nè Minju""Hử?""Nghe kể chuyện cổ tích không?"Tiếng thở dài chán ghét của em ấy, Sakura bật cười"Vậy nghe chuyện ma không?" Lại một tiếng thở dài chán ghét lẫn với tiếng cười của cô, con bé gằng từng tiếng"Ngủ đi, em mệt" "là la lá la là..." Cái gối từ trên giừong vứt xuống mặt, Sakura giữ lại ôm lấy, ra vẻ cưng chiều"Đây là Minju lúc bé, thực ra thì em to gần nửa cái gối thôi, gấp đôi lại thế này là vừa" Minju trên giừong trùm kín cả người không muốn nghe nữa, Sakura vẫn độc thoại một mình"Còn thiếu mấy cọng tóc loe ngoe...."Lần này là cả mền bị quăng xuống, cổ áo cô bị xốc lên khi em ấy cố kéo cô ra bang công, ôm chặc chân giường cố thủ, tiếng cọt kẹt khi cả cô lẫn giường bị kéo đi, gào lên năn nỉ em ấy"Đừng mà Minju" "Ra ngoài, chị ra ngoài ngay" Người cô bị Minju kéo ngã xổng soài ra, con bé chồm lên người cô cố gỡ tay cô khỏi chân giường, một tay bị em ấy gỡ ra, Sakura lì lợm một tay ôm chân giường, một tay ở cổ em ấy bên trên ôm chặc, Minju có lẽ mất bình tĩnh nên quát lớn"Chị bỏ hết ra!" "Không! em giỏi thì tự gỡ ra" Tay cô bị em ấy vứt ra đè xuống mặt sàn, phần áo lúc giằng co bị kéo xốc lên một nửa. Cửa phòng bật mở khi chú Kim lú đầu vào trong nhìn phải cảnh tượng kì cục của cô với em ấy"À.. Bố nghe tiếng giường kêu...à không, bố nghe ồn nghĩ con có việc gì... Hai đứa nhỏ tiếng thôi đừng để mẹ con dậy.." Cả hai nghệch mặt ra nhìn bộ dạng xấu hổ của bố em ấy, Sakura cúôi cùng cũng hiểu tình hình cười lớn lên lại bị Minju lấy gối đánh túi bụi đuổi về phòng, mặt dày cười cười ôm gối nằm ngay ngắn dưới sàn, thật là cứ sợ con bé còn yếu nên không dám dùng hết sức, ai ngờ lại bị đè ép thế này. Thật là, dù sao thì như bây giờ cũng tốt. Khẽ ngồi xuống bên cạnh vuốt ve gương mặt đã ngủ say, Sakura bước ra ban công, cơn mưa đêm vẫn còn rỉ ra, vươn vai hít một hơi khí trời lành lạnh, tiếng chuông kêu leng keng trong gió, đưa tay hứng mấy giọt mưa cho lên miệng rồi nhăn mặt."Gớm quá" Xoay người vào trong xách gối lên giường nằm xuống, tiện thể trộm hôn người bên cạnh, kéo chăn đắp lại cho cả hai"Ngủ ngon Minju" Em ấy cho cô một ánh mắt không hài lòng khi cô thức dậy, thản nhiên nhún vai"Thổ địa nhà em không cho chị nằm sàn. Chị về nấu cơm đây, tí em qua ăn đó" Minju không đến nỗi tuyệt tình, em ấy vẫn qua nhưng ăn không nhiều lắm, có lẽ do tác dụng của thuốc nên con bé chán ăn, dù sao thì cũng ổn rồi. Nhìn thân thể đã lịm đi vì chút thuốc mê, Sakura gói gém đồ đạc bắt taxi cho cả hai lên chuyến bay về Nhật" Alo, cô Kim. Con Sakura đây, tạm thời con sẽ mang Minju sang Nhật một tuần. Xin lỗi vì không bàn trước với cô. Tuần sau con sẽ trả em ấy về" Hạ cánh ở Tokyo, Minju lúc trên taxi lờ đờ tỉnh dậy ngơ ngác nhìn cô lẫn cảnh vật xung quanh"Đây là đâu?" "Tokyo, Nhật Bản. Chị đưa em đến chổ xác nhận tạm trú đã" "Tạm trú? Lúc nãy vẫn còn ở Hàn mà! Chị bắt em qua đây?" "Ờ. Chị bắt cóc em đó. Tới rồi, xuống thôi" Gọi điện thoại cho bạn mình, Nako bước xuống liền thấy cô"Lâu rồi mới gặp lại Sakura đó"."Đúng rồi, là từ lần triễn lãm trước. Bức pháo hoa cậu nhận được chưa Nako" "Rồi, vậy con bé đó đó hả. Ôi trời mình cứ nghĩ cậu một cặp với Tomoyo." Gật đầu với Nako, Minju thì giận cô rồi nên chẳng thèm bước vào cổng"Vậy việc này nhờ cậu nhé" Nako gật đầu rồi bảo cô kéo em ấy vào trong phòng kín. "Nè, hai người kí đi. Tất nhiên còn vài việc liên quan đến bảo lãnh nhưng sẽ ổn thôi" Kí xong phần mình rồi đưa cho Minju, con bé nhìn cô rồi hỏi đây là cái gì, Minju không biết tiếng Nhật nên Sakura thay Nako giải thích"Giấy xác nhận tạm trú thôi, em không kí cậu ấy bỏ tù chị bây giờ" "Mặc chị" Dù vậy con bé cũng kí rồi đóng dấu lên đó. Đưa tờ giấy cho Nako, cậu ấy đóng mấy dấu mộc lên đó rồi lồng vào bìa nhựa cứng đưa lại cô mỉm cười"Chúc mừng hai người đã kết hôn nhé. Chừng nào cưới nhớ mời tôi" Minju thấy cô cười tủm tỉm liên hồi liên bảo cô bị điên, đan tay mình vào tay em ấy, Sakura mỉm cười dẫn Minju về nhà trọ"Hôm nay Minju muốn ăn gì, chị đãi" "Em muốn về nhà" "Nhà em nè" Chỉ vào bản thân mình, Sakura thản nhiên tuyên bố"Từ nay ở đâu có chị, ở đó là nhà của em" "Thần kinh" Cùng Minju dạo phố đêm Tokyo, em ấy vẫn còn giận nên chẳng đoái hoài gì lời cô nói, mua que kem đôi tách ra chia cho Minju một nửa, Sakura bắt lấy tay em ấy cho vào túi áo, bóng người cả hai đổ dài trên đường về"Nè Minju, em còn đau lòng khi nhìn thấy chị không vậy. Hôm em vừa thấy chị đã khóc nấc lên, chị đã rất sợ đó" Que kem trên tay Minju đã hết từ khi nào, em ấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu"Dù chị rất đáng ghét, cũng rất phiền phức nhưng không hiểu vì sao em lại thấy buồn khi nhìn chị" Cả hai im lặng một chút, Sakura gom hai que kem vứt vào thùng rác rồi đi tiếp, cơn mưa hè lại đổ xuống bất chợt, kéo Minju vào hiên nhà bên cạnh trú tạm, Sakura đảo mắt nhìn quanh không có chổ nào bán ô cả"Nhật Bản cũng mưa nhiều thật đó" Gật đầu đồng ý, cả hai yên tĩnh đứng cạnh nhau, Minju đang đùa giỡn mấy bong bóng nước bằng chân mình, Sakura tự hỏi cô ép em ấy như vậy có đúng không? Lắc nhẹ đầu thở dài, không được hối hận"Sao chị thở dài vậy?" "Phiền lòng" "Việc gì?" Kéo Minju ngã vào ngừoi mình rồi ôm lấy, Sakura thở dài"Em" "Em thì làm sao?" Đôi mắt Minju khó hiểu nhìn cô, hôn thoáng lên môi em ấy rồi giật ra né ánh mắt sắt lẻm của Minju, cười nhẹ một tiếng xoa đầu con bé"Chị không cần em nhớ lại, chị chỉ cần em có thể yêu chị lần nữa" Tiếng mưa ào ào đổ xuống mặt đường, Minju cứ vậy nhìn cô rồi xoay mặt đi, tựa đầu lên vai em ấy, đưa tay hứng mấy giọt nước mưa, giọng nói khe khẽ của em ấy bên cạnh"Tên chị là gì vậy?" "Là mùa xuân của em" Minju quay sang lườm cô, vòng tay ôm cổ em ấy kéo lại"Hoa anh đào chỉ nở vào mùa xuân thôi. Tên chị là Sakura, Miyawaki Sakura, em phải nhớ thật kĩ đó" *****Tên tui là: Lại là mình đây💁♀️ các người phải nhớ thật kĩ đó🙆♀️ 💁♀️ Định ngủ r nhưng combat thua, tức á 🤷♀️ 🐱🦊🌸👯♀️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com