1
Jimin nhìn chằm chằm vào cái ghế đối diện khiến anh cảm thấy bất an, lập tức xoay người lại kêu cậu đổi chỗ cho mình. Dù rằng anh không thích vị trí cạnh cửa sổ. "Là ai thế?" Seokjin nghiêng đầu hỏi thử, tay bám víu lấy áo cậu. "Một cô gái." Biết người kia đang sợ, vì vậy Jimin vòng tay qua ôm anh vào ngực, con ngươi vẫn không có dấu hiệu trở về bình thường. Ngay trước cái ghế đối diện cậu lúc này, một cô gái sắc mặt thờ thẫn ngồi yên không nhúc nhích, tóc rối bù dính ướt vì mồ hôi, từ phần bụng trở xuống, máu chảy ướt đẫm tới gót chân, thậm chí có thể dễ dàng nhìn được nhiều vết đâm sâu vào bụng. "Có vẻ là bị cưỡng hiếp rồi dùng dao giết chết, váy bị xé rất nhiều nơi." Jimin vỗ đầu anh, nhắm mắt rồi quay qua hôn nhẹ lên tóc mềm, giọng thì thầm an ủi, "Không sao đâu, cô ấy không hại người tốt." "Chắc không đấy, có thể cô ấy là linh hồn giận dữ sẽ giết chết bất cứ đứa nào nhìn mình." Seokjin cắn một phát lên môi cậu, thành công thu lấy tiếng cười từ cuống họng Jimin cùng cái quay đầu của cô gái ngồi kia. Jimin có một đôi mắt mèo, thứ chỉ cách hơn mười đời mới có người trong gia tộc cậu sở hữu. Vào lần đầu gặp nhau tại công viên, khi Seokjin đang ngồi dưới một cái cây đọc sách, Jimin đột nhiên từ phía xa nói vọng lại, vẻ mặt vặn vẹo như muốn cười lớn, "Anh gì ơi, cái chỗ đó không ngồi được đâu!" Seokjin thắc mắc ngẩng đầu nhìn, mãi cũng không thấy cậu chạy lại, cho nên đành cau mày trả lời, "Vì sao?!" "Cứ ra đây đi, tôi mà nói là anh khóc đó!" Lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, vì vậy cũng không biết phải xử lí ra sao, đặc biệt là khi Jimin còn không ngừng vẫy tay kêu anh lại gần, trông có vẻ rất vội.Seokjin đảo mắt thở dài, cuối cùng đành gập lại cuốn sách trên tay rồi chạy tới. Khi nãy hai người đều đứng ở khoảng cách khá xa, Seokjin tạm thời còn chưa nhìn ra cái gì khác thường từ cậu, cho tới khi rút ngắn lại bước chân, anh lập tức lùi người hét lên kinh hãi. "Chỗ đó có người chết đấy." Jimin không quá quan tâm đến phản ứng của anh, chỉ đơn giản chỉ tay vào cái cây khi nãy, "Anh ta treo cổ tự tử ở ngay kia kìa, anh mà không chạy đi kịp là sẽ bị tóm đấy." "Cậu... mắt cậu... mắt..." Seokjin nghe không vào tai được câu nào, chỉ biết lắp bắp nhìn thẳng Jimin, suýt chút nữa đã ngất. "Tôi biết rồi, con ngươi tôi không giống bình thường." Jimin gật gật tỏ vẻ đã biết, "Mỗi lần cảm thấy có ma đều sẽ thế." Ít nhất anh ấy không thật sự ngất đi như người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com