Minhwan Khi Thinh Gap Phu
Jaehwan bưng chén cháo lên với nụ cười tươi rói sau bao nhiêu phút vậy lộn.
" Anh ngồi dậy ăn được không hay để em đút?"
" Anh khỏe hơn nhiều rồi!"
" Vậy em sẽ ngồi xem anh ăn"
" Em ngồi xem chắc anh phun hết cháo đi quá!
Mà em nấu có đảm bảo không vậy?"
" Đảm bảo an toàn, không chất độc hại cộng thêm tình yêu thương của em. Em đảm bảo đây là món cháo ngon nhất quả đất!"
" Sao nãy anh nghe em chửi quá trời mà!"
Mặt Jaehwan đơ vài giây,...
" Bị bệnh thường ù tai chắc anh nghe nhầm rồi!"
Quên mất bà nó cái hình tượng, bao nhiêu công sức gây dựng chỉ vì một nồi cháo mà mất sạch. Tí nữa phải xuống đá nó mấy cái!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com