TruyenHHH.com

Mingyu Strong Girl

Lúc Minju tỉnh lại thì thấy mình đang trong phòng bệnh tối đen sặc mùi thuốc khử trùng.

Chăn đắp trên người cũng toàn một mùi thuốc sát trùng, khiến cho người ta cảm thấy thật sự rất khó chịu, Minju ấn vài cái vào ngực, cảm nhận được dường như có cái gì đó chặn lại làm cô khó thở, đầu óc còn hơi choáng váng, mờ mịt, Minju quay đầu ra cửa sổ, bên ngoài trời đã sập tối.

Dạo gần đây toàn bị chấn thương, đổ máu, Minju nghĩ chắc cũng đến lúc phải thắp nhang cầu bình an rồi.

"Khụ khụ..." Bỗng dưng trong hoàn cảnh tối tăm mà yên lặng tuyệt đối này lại vang lên tiếng ho khan của một người đàn ông, Minju kinh ngạc sững sờ, nhìn theo nơi phát ra tiếng động, thì thấy trên sô pha của phòng bệnh có một bóng người đơn bạc đang cuốn chăn, cuộn mình ngủ.

"Ơ.." Minju nơm nớp lo sợ, kêu khẽ nhằm đoán thử người đang nằm là ai, mat mà người đó không đáp lại, nghĩ gì đó tự dưng Minju lại buột miệng gọi "Kim Mingyu."

Thừa dịp Kim Mingyu và cô y tá tốt bụng này đang hàn huyên, Minju cuống quýt sờ soạng toàn thân, rốt cục tìm được thứ anh ta muốn đoạt lại --- chiếc điện thoại đáng thương của anh ta.

Nó bị cô nhét sâu vài bên trong áo ngực, còn tay thì túm chặt áo không buông...

Bây giờ thì Minju đã hiểu tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh ta khi tỉnh ngủ là có ý gì.

Minju ngẩng đầu, liếc thấy anh ta vẫn còn đang bận ứng phó với cô y tá trẻ kia, bèn xoay người nằm sấp xuống, móc điện thoại ra tìm đoạn ghi âm kia, sau đó nhanh tay xoá sạch, xong xuôi, Minju mừng như điên, ngửa mặt lên trời cười khà khà ba tiếng, đem di động ném lên giường, đắc ý nói: "Trả cho anh nè, trả lại cho anh đó!"

Kim Mingyu nhìn di động bị Minju ném trên giường, mặt càng đen thêm một phần.

Minju đảo mắt một cái, đột nhiên lại nghĩ ra một biện pháp làm cho anh ta không thể sa thải mình, Minju ôm gáy, ngã ngửa ra sau, rên rỉ: "Ui da! Đau quá nha!"

Anh ta làm như không thấy, cầm di động lên, túm một góc chăn hung hăng lau vài cái, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, Minju chỉ vào lưng anh ta khóc lóc nói: "Nếu anh bỏ đi thì anh nhất định sẽ hối hận!"

Ra tới cửa, anh ta chợt dừng lại quay đầu nhìn Minju, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: "Cô bị té đến thần kinh rồi phải không?"

Cô y tá đứng một bên ngơ ngác, Minju phải cười cười xua cô ta ra ngoài.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Minju xoa mồn ngồi trở lại giường, nhìn chằm chằm Kim Mingyu, nghiêm mặt nói: "Anh trai, những chuyện xảy ra lúc trước, tôi ngàn vạn lần dùng sự chân thành này xin lỗi anh, nhưng công việc này tôi không thể bỏ được, tôi tin, cùng là người ra ngoài kiếm cơm, anh có thể hiểu được nỗi thống khổ của tôi."

"Không hiểu." Anh ta chỉ vào đồng hồ trên tường nói, "Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi rồi, tôi tin, cùng là người có đầu óc, cô phải nhận ra tôi không muốn nhìn thấy cô biết chừng nào."

Minju cười nói: "Dĩ nhiên tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng đồng thời tôi cũng không muốn làm lớn chuyện anh có ý đồ bạo hành tôi trong phòng bệnh đâu."

Lời này vừa nói ra, mặt anh ta lại đen xuống lần nữa, trừng mắt nhìn tôi một hồi, rồi cười nhẹ, ánh mắt sắt bén: "Tiểu thư, muốn đấu với tôi, cô chưa đủ tư cách đâu."

Người nọ có chút phản ứng, khẽ trở người, Minju nghĩ anh ta sẽ ngủ tiếp nhưng không ngờ anh ta lại vùng dậy rất nhanh.

Minju bị động tác của anh ta doạ cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn, chỉ thấy anh ta lấy tay vuốt mặt vài cái, thở dài bất đắc dĩ, sau đó, anh ta đứng dậy bật đèn, trong phòng bừng sáng làm Minju hơi hoa mắt, đợi cho mắt dần dần thích ứng với ánh mắt trong phòng thì cô đã thấy anh ta đứng bên cạnh giường bệnh của mình.

Anh ta vươn tay ra: "Lấy ra."

Minju giật mình: "Lấy cái gì?"

Sự kiên nhẫn của anh ta dường như đã bốc hơi sạch sẽ, anh ta tốc chân cô lên, khua khoắng loạn xạ trong đó, Minju thét lên kinh hãi, theo phản xạ nhảy phắt ra đằng sau, kết quả là rơi thẳng từ trên giường xuống đất.

Mông đau ê ẩm, anh ta cũng không cho Minju kịp la thêm tiếng nào, chỉ vội vàng vòng qua giường nhào tới chộp lấy cô.

Minju tức giận đến nỗi khua tay loạn xạ, đạp anh ta ra, muốn mắng anh ta một tiếng "dê xồm" nào ngờ đột nhiên có tiếng mở cửa, hai người đồng loạt quay đầu ra nhìn.

Thì ra là y tá trực đêm đi thăm bệnh, thấy cảnh tượng trong phòng, y tá dường như rất kích động lại có vẻ ngượng ngùng: "Hai người... hai người đang... làm gì vậy." Sau đó cô nàng thẹn thùng cúi gằm mặt xuống nói: "Thật ra, thật ra giường bệnh viện không đủ lớn để làm chuyện như vậy."

Làm cái đầu cô! Trong lòng Minju chửi váng lên.

Kim Mingyu cũng tức giận không ít: "Đi ra ngoài!"

Cô y tá trẻ bị mắng, mắt bắt đầu đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi, bạn gái anh vẫn còn chưa khoẻ hẳn..."

Để tránh Do Joohyuk càng thêm áy náy, Minju đành phải trấn an anh ta một chút sau đó anh ta mới tạm yên lòng mà hẹn Minju ăn cơm tối, có cơm miễn phí dĩ nhiên là Minju vui vẻ đáp ứng.

Giải quyết êm xuôi chuyênh này, Minju yên tâm chuẩn bị làm việc.

Thiết kế căn hộ của Kim Mingyu là một nhiệm vụ khó khăn nhất từ trước đến nay của Minju, tốc độ thi công bắt buộc phải nhanh, thiết kế lại bị hạn chế nhiều mặt, nhưng quan trọng nhất là.. không có cách nào trao đổi với chủ hộ, theo bản sơ lược các yêu cầu của Lisa, trước mắt cô thiết kế căn hộ này theo phong cách đơn giản của kiến trúc Âu Mỹ, sau đó liên hệ với Lisa, quyết định ngày mai sẽ đưa cô ấy bản thiết kế ban đầu để cô ấy chuyển cho Kim Mingyu.

Nhưng dù giao cho Kim Mingyu hay cho Lisa, Minju cũng không tránh được việc thức trắng đêm nay để làm việc rồi.

Sau khi liên hệ được với đội ngũ thi công cả ngày cô lăn lộn ở "nhà" Kim Mingyu để đo đạc tính toán cũng như tìm cảm hứng thiết kế.

Khi người ta bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi chào tạm biệt nhóm công nhân thi công, Minju vỗ vỗ bộ quần áo đầy bụi đi đến cuộc hẹn.

Đến nơi hẹn, từ xa Minju đã thấy Do Joohyuk đang đứng dưới tán cây gọi điện thoại, không muốn quấy rầy anh ta, Minju lặng lẽ bước tới, đi gần đến nơi, Minju nghe giọng anh ta có chút tức giận: "Tôi nói rồi, tôi đã có bạn gái! Chuyện hôm qua chỉ được phép xảy ra một lần này thôi!"

Trời... Minju lau mồ hôi lạnh trên trán, có phải cô đã nghe được chuyện không nên nghe hay không?

"Đừng nói nữa, nếu anh vẫn cố tình làm vậy, tôi chỉ có cách chuyển anh đi..." Anh ta quay đầu lại, trông thấy cô liền vội vàng hốt hoảng tắt máy, đứng nghệt ra đó cứ như trẻ con phạm lỗi vậy "M..Minju.."

Minju âm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bước đến: "Anh chờ lâu chưa?"

"Chưa.. chưa lâu lắm." Anh ta bối rối gãi đầu, mặt hơi ửng đỏ đến khi nhìn đến lớp băng quấn trên đầu cô mới khựng lại hỏi: "Em bị sao vậy?"

Minju lại đem chuyện "cửa toilet" thuật lại một lần sau đó tóm tay anh ta đi về phía nhà hàng: "Làm việc cả ngày, em đói sắp chết rồi, ăn cơm trước rồi nói."

Anh ta để mặc cô lôi kéo, bàn tay cô đang nắm hơi nóng lên: "Minju, lúc nãy.. em đến khoảng bao lâu rồi?"

"Vừa mới tới."

Minju trả lời một cách vô cùng bình tĩnh, bởi vì đối với cô, mối quan hệ với Do Joohyuk chỉ mới dừng lại ở mức "tìm hiểu, nói chuyện" vậy nên, cho dù sau này có kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn mà thôi, tình yêu chỉ là một điều xa xỉ, cô không đủ sức cũng không dám đón nhận thứ tình cảm này cho nên dĩ nhiên cô cũng không thưởng thức được cái cảm giác gắn liền với tình yêu - "ghen".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com