TruyenHHH.com

Mingyu Nhung Dieu Da Cu Lieu Em Co Muon Nho

" Em ấy / Cô ấy mất trí rồi "

Ngày từ đầu bước vào hành động của cô đã làm cho cả hai suy nghĩ rồi. Cho đến hiện tại người ở ngoài cũng có thể nhận được biểu hiện này thì chắc nịch một điều rằng cô đã bị tác động vào cơ thể..Chỉ có vậy mới giúp cô vô lo , chẳng còn biết gì về trước kia .

Đã nhận thấy sự việc của tình hình hiện tại . Hai người con trai vẫn im thim thím nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé kia . Cô quên hết thật rồi . Đúng là thời hiện đại , chỉ vài đường máy , vài tác động đã có thể thay thế một phiên bản con người khác .

Giữa nhưng hơi thở lạnh nhạt , một trái tim đang thoi thóp với sự lãng quên của tình yêu . Sự nhớ nhung bao lâu nay đã phai dần . Giữa những viên kẹo ngọt rồi sẽ xuất hiện một viên kẹo có mùi vị khác . Giống như những gì đang phải chứng kiến . Từng hơi thở ngày càng hổn hển , càng suy sụp . NHững ký ức trước kia dễ dàng mà tan theo mây khói . Đã từng thiết tha mà cơ sao bây giờ chỉ còn thấy sự lạt tẻ . Cảm xúc vì thế không kìm được nổi lòng .

Câu nói của cô tự nhủ không đúng trong lòng . Vô thức khuôn mặt lạnh nhạt kia đã cảm nhận được giọt nước lăn trên má mình . Cảm xúc đang đấu tranh với hành động . Cô ngước đôi mắt đang dần đỏ hoe lên nhìn hai người con trai phía trước . Cảm giác quen thuộc lại từ đâu mà ùa về . Hình ảnh mờ ảo chớp loáng vài giây lướt qua trí óc cô . Hình bóng người con trai kia lại xuất hiện nữa rồi . Cái ảo ảnh đó đang thao túng lấy cô nữa rồi ...

Từ bầu không khí im ăng lạnh nhạt bây giờ đã chuyển qua sự hốt hoảng , Kim Mingyu lẫn Kwon Soonyoung không khỏi boàng hoàng trước tình cảnh này . Chuyện gì đang diễn ra vậy . Nhìn cô bây giờ không khác gì một con robot đang bị điều khiển . Cảm xúc rối loạn không tự kiềm chế . Mingyu nhận thấy điều gì đó liền giang đôi tay ra nhẹ nhàng tiến đến gần Soojin

" Soojin à .. Soojin anh biết em đang đấu tranh với suy nghĩ .... Bình tĩnh lại Soojin à ... "

Cô đang vô thức nghe được những lời an ũi kia bỗng trở nên nỗi loạn . Hai tay ôm lấy đầu là gào thét " Á.......Tôi cấm anh lại gần tôi , tránh xa tôi ra "

Kwon Soonyoung nhìn hành động của anh mà khó hiểu , Cô ấy lạnh nhạt như vậy mà anh định làm gì . Anh ta còn bình thường không .. Kim Mingyu mặc kệ cô ngăn cản hay Soonyoung không hiểu . Anh vẫn theo trái tim mình mách bảo . Vẫn chậm rãi tiến đến gần cô .. đưa lòng bàn tay đang thiếu hơi ấm ra .. mong chờ cô chạm vào mình .

Đôi mắt Soojin đã nhuộm đỏ ngày . Anh càng tiến cô càng lùi . Cô như bị dồn ép vào bức tường .Trong đầu vs bao nhiêu suy ngẫm với ý nghĩ đau đớn. Cô dừng lại. Cánh tay theo cảm xúc mà đưa về phía trước.. Mingyu thấy cô cử động, khuôn mặt càng có thêm sự lay động..

" Kim Mingyu, Cậu to gan thật đấy "

Hai cánh tay đã gần chạm vào nhau. Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào làm dập tắt sự lay động kia. Jeon Wonwoo không biết về từ khi nào. Anh đã lười nhác dựa thân vào tường nhìn gai người bọn họ và cả Kwon Soonyoung rồi. Soojin giật mình đẩy Mingyu ra, lại đứng kế Wonwoo.

" Cả Kwon Soonyoung nữa sao, hai cậu liên mình không tồi " Ngữ điệu của anh dường như không hề trách móc gì. Anh nhìn hai người " Sang phòng tôi nói chuyện, còn để cho Soojin nghỉ ngơi "

Hai người nhìn nhau, cũng không có Sự nguy hiểm gì, liền theo chân Wonwoo sang một căn phòng khác. Đám vệ sĩ ngoài kia cũng đã tỉnh. Kwon Soonyoung vẫn còn chơi nhẹ nhàng, chỉ là kích mê tạm thời.. Wonwoo đi qua đám người mỉa mai " Vô dụng "

Tại một căn phòng khác ở Jeon gia . Wonwoo giờ mới bỏ cái trạng thái lạnh lùng xuống mà kể lại chuyện cho hai người họ

"Anh nói gì cơ , xóa kí ức " Soonyoung hốt hoảng

" Chúng ta bằng tuổi, cậu cứ làm như tôi già hơn cậu "

" Wonwoo, sao việc này cậu không nói với mình "

" Nói với hai người thì cần gì phải sống ẩn "

" Vậy vì sao lại xóa ký ức của em ấy làm gì " Kim Mingyu ngơ ngẩn mà hỏi

" Cậu nhìn xem , Chỉ trong 1 đêm hai người càn quét hết tâm lý sống của em gái tôi, chẳng lẻ tôi lại không nỡ lòng muốn nó sống hạnh phúc .

Đúng thật, cái đêm hôm đó như ác mộng đôí với cô. Nguyên cả tháng trời không ăn uống, người cô cũng vì thế mà gầy đi rất nhiều. Bao nhiêu nỗi đau đớn dồn về đêm hôm đó hết.

Nếu như Wonwoo không suy nghỉ đến vc xóa đi phần ký ức đó của cô thì tâm trạng cô có được vui vẻ yêu đời được như bây giờ không . Phải công nhận ý kiến này nữa muốn nữa còn lại lại không... Thật sự rất đau

" Vậy ba mẹ cậu... "

" Đều biết, đều tán thành "

" Vậy Soojin , cậu tính không cho đi học nữa sao "

" Vẫn có , vài ngày trước khi thi tốt nghiệp sẽ cho "

"  nguyên mấy tháng trời có học đâu mà thi , với lại Soojin ms 11 , thi kiểu gì " Soonyoung  khó hiểu

" vượt lớp "

" Kiến thức đâu "

" Tôi dạy "..

Mingyu nhìn Soonyoung " Cậu ta đang khoe mình là thủ khoa "

" Tôi đay cx thủ khoa mà , mình anh á khoa "

" Thân nhau nhể, tôi chờ lúc hai người cắn nhau "

" sắp căn rôì "

" Không có chuyện gì nx thì phắn về "

Sau khi giải quyết hết thắc mắc. Hai người mỗi người một ngã đi về. Kim Mingyu còn qua phòng ngó cô mộ cái rồi mới leo lên sân thượng để về. Soonyoung thì phải đi đổi quần áo rồi trèo tường về. Haizzz thật là gian nan

Hai người họ báo lại với anh em rồi ra về suôn sẻ. Những sự việc vừa sảy ra cũng xem như chưa từng biết

Ở trên sân thượng Mingyu trao đôỉ lại toàn bộ quá trình diễn ra với Taehyung và Jungkook. Vì khi vào phòng Wonwoo bắt bọn họ tháo hết thiết bị trên người ra.

Jeon Jungkook  ngán ngẫm nhìn Mingyu " Này! Có phải tình yêu làm mù con mắt không.Em không thấy quá vô Lý sao "

Taehyung tán thành với câu nói này " Rất chính xác, chuyện này làm gì đơn giản đến mức thế "

" Trước hết cứ tạm thời tin Wonwoo, còn về sau sảy ra chuyện j tính tiếp "

Phía bên kia Kwon Soonyoung cũng bị hỏi tương tự. Từ một chuyện cực kỳ phức tạp mà Jeon Wonwoo giải thích rất dễ dàng. Suy cho cùng nó lại rất khó hiểu. Người ngoài cuộc còn có thể cảm nhận được , Vậy mà hai người họ chẳng lẽ cảnh giác cũng không, thật sư quá ngu muội ..

Khi hai người bọn họ đi Wonwoo mới lộ diện thực sự vào phòng Soojin.. Cô đang đứng trước cửa sổ. Trong đầu chắc đang suy nghỉ chuyện gì . Wonwoo tiến đến đứng cạnh cô.

" Ấn tượng lắm sao "

" một chút cũng không "

" tốt "

Jeon Wonwoo không hề đơn giản như cuộc trò chuyện ban nảy. Chỉ kà một con người giả mạo. Anh đâu có ngu mà để cho người khác đoán được bước đi của mình. Mingyu , Soonyoung hai cậu ngây thơ quâ rồii..

..

Giờ đã 7h tôí . Ông bà Jeon giờ mới từ công ty về nhà. Cả ngày hôm nay phải sử lý một loạt hồ sơ thật đau đầu. Hai người vào nhà đã một tiếng Wonwoo

Cùng lúc đang từ cầu thang đi xuống Wonwoo ngán ngơ đáp lại " Wonwoo đây "

Bà Jeon tâm trạng vẫn còn rất mệt mỏi nhưng lời nói vẫn rất dứt khoát " Có chuyện cần con xem sét "

Wonwoo nhìn tình trạng này cũng đoán được tình hình " Chuyện j mà gấp gáp vậy mẹ "

" Hủy Hôn "

Wonwoo nhướng mày nhìn lên cầu thang " Hủy hôn , em bị điên à Soojin, em làm gì có quyền tự quyết định "

Bà Jeon ngán ngẫm " Từ chiều đến giờ, em con nó cứ nằng nằng đòi hủy hôn. Trước đây chuyện này đã sảy ra một lần rồi nên mẹ cũng chưa giám thuật lại với ba

Soojin với bộ đồ ngủ gọn gàng bước trên bậc thang xuống sofa " Chẳng phải người không quen biết , chính anh cũng đã nói. Vậy phải dây dưa vào làm gì?

Wonwoo chằm chằm nhìn cô " Ơn huệ của Kim gia nói thật là đếm không xuể, giờ em muốn như thế nào , Anh đã giải thoát giúp em 1 lần rồi và cũng không có lần 2 "

" 1 lần, khi nào "

" Không cần quan tâm , em theo anh lên đây "

Soojin với ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ . Bà chỉ ngẩm lắc đầu rồi ra hiệu cô theo Wonwoo

Ở trên phòng Wonwoo phải hạ bớt nhiệt độ cơ thể xuống để nói chuyện với cô. Chuyện hôn ước này rất khó để phá hủy. Nếu được ngay từ đầu anh đã giúp cô phá cho xong rồi. Đỡ phải rách việc như bây giờ.

Giải thích một hồi, cảm thấy ánh mắt thiu thiu buồn của cô dồn về một góc. Anh cũng thương cô lắm , tuổi còn rất trẻ. Đáng trách nên trách anh ..

.. Anh thở dài

" Hôm nay trăng tròn, anh đưa em đi dạo "

Hai mắt cô từ cô cảm bổng sáng hẳn lên. Ánh mắt chằng còn lạnh nhạt mà trở nên hút hồn ngây thơ . Sự tinh nghịch phút chốc lại hòa về với cô. Cô nhảy dựng lên ôm chầm lấy Wonwoo

" A~ Oppa hôm nay anh tốt thật đấy "

Wonwoo cũng từ từ hé nụ cười. Giờ anh cảm thấy sự tinh nghịch này của trông rất đáng yêu đấy . " Được rồi, anh xuống nhà đợi em

" Naee~ "

15 phút sau, Wonwoo vác cái xe đạp ra trước cửa nhà rồi đèo cô đi chơi. Bà Jeon ở trên phòng nhìn xuống cũng tủm tủm mà cười..Đấy anh em nhà này dù có như thế nào vẫn còn trẻ con lắm. Và dù có như thế nào cũng rất yêu thương nhau.. Tiếc là dạo này không còn oánh nhau đến gần chết nữa.. ha.. ha..

Ở phía Kim gia

Kết thúc vài tháng ở nước ngoài để hoàn thành dự án. Hôm nay ông bà Kim mới sắp xếp thời gian để về nhà. Tuổi tác đã không gọi là ít. Không biết còn sống được bao lâu nữa. Chỉ trông chờ vào hai đứa con trai..

Thời điểm gần 8h ở Kim gia. Ông bà Kim được tài xế riêng đưa về nhà. Sau một hành trình mệt mỏi Ông bà Kim vào được đến nhà đã nhận được một cú sốc lớn.

Mingyu gầy đi rất nhiều. Cách đó cx vài tháng, anh giam mình trong phòng cơ mà. Hôm nay ra được bên ngoài cũng đỡ lắm rồi. Chứ Taehyung còn sợ anh tự kỷ chứ

" Mingyu, con... Sau mặt mày xanh sao vậy ? Sảy ra chuyện gì? " Bà Kim hốt hoảng nhìn Mingyu ngồi trước sofa.

Anh điềm đạm nhìn mẹ " Chỉ là con giảm cân thôi "

" Sao lại giảm cân, Bình thường con đâu cos vậy " Ông Kim lo lắng

" Con không sao đâu... Ba mẹ đừng lo "

Khổ sở ba mẹ mới đi công tác về, rất mệt là một điều. Nhìn thấy anh như vậy lo lắng lắm. Taehyung ngồi bên cạnh cũng phải giúp đỡ cho vài lời. Mãi rồi Ông bà Kim mới lên phòng nghĩ ngơi..

Trời ở ngoài đã lấp đầy bóng tối. Không gian mù mịt làm cho ta cảm nhận sự lạnh lẽo cô độc. Mingyu ngồi dưới ánh trăng tà bên cửa sồ . Trong lòng suy ngẫm lại toàn bộ cảnh tượng hồi sáng. Anh thực sự đang nhớ cô đến phát điên. Lúc gặp cô anh chỉ muốn nhào đến ôm chặt lấy cô vào lòng. Nhưng anh lại sợ... Vì chính anh là người gây tổn thương đến cô. Càng nghĩ càng mang đến sự suy sụp. Anh trầm tư ngẫn nghĩ dưới ánh trăng tà..

Cốc... Cốc... " Mẹ vào được chứ "

Tiếng gõ cửa đánh tan đi luồng khí im ắn. Anh thu bộ dạng trầm tư lại " Vâng "

Bà Kim mở cánh cửa bước nào căn phòng im thin thít. Bà lại gần, đứng cạnh anh.

" Hai đứa có chuyện gì đúng không con"

Mingyu chuyển ánh mắt xuống
" Chuyện gì ạ "

" Đừng giấu mẹ! . Con và Soojin có chuyện gì "

" Sao... Sao mẹ lại hỏi vậy "

" Bà Jeon mới gọi cho mẹ, bảo rằng con bé đòi hủy hôn. Mới đầu mẹ cũng không hiểu. Nhưng Taehyung đã giải thích cho mẹ "

" Hủy hôn , Nhất định không được, không được hủy "

" Mẹ biết mối quan hệ của hai đứa. Nhưng Soojin mất trí rồi. Ta đành phải để con rời xa con bé một vài năm thôi "

" Sao lại thế vậy mẹ, không được... Con không chấp nhận "

" Đành thôi con ạ, cn bé sẽ quay về khi tốt nhất "

"... "

Bà Kim nắm lấy tay anh, vẻ an ủi, sưởi ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com