TruyenHHH.com

Minga Heartless

Cao trào qua đi, sau hồi im lặng, cánh cửa đột ngột được đẩy ra.

Yoongi biết mình không thể tiếp tục đứng mãi ở nơi đây, nhưng mà đôi chân của anh thật sự nhấc đi không nỗi. Cố gắng chống chế để bản thân trong mắt người kia không phải thảm hại thêm nữa, vậy mà vẫn không thể làm được. Cứ như vậy hai chân cứ như đang đứng giữa đầm lầy, từ từ bị nuốt chửng. Đầu óc trở nên trì độn, không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.

Nếu Jimin là mặt trời, Yoongi nhất định sẽ là hoa hướng dương. Nếu người kia là ngọn lửa, chắc chắn anh chính là một con thiêu thân. Đối diện với người đàn ông này, Yoongi không có khả năng khống chế bản thân không được nhìn ngắm nhiều hơn một chút. Lúc nhỏ có thể thản nhiên, khi lớn lên dần trở thành lén lút. Nhìn một chút lòng chợt ấm, thêm chút nữa tim lại khẽ run. Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác không thể khống chế tâm mình không động.

Yoongi ngẩng mặt, liền chạm phải đôi mắt sắc bén của người kia, trong con ngươi sâu không đáy tìm không ra một điểm động, chớp mắt một cái lại cảm thấy mông lung, chớp thêm một cái nữa tiêu cự mới dần khôi phục, nhìn rõ Jimin đang bước về phía anh, trên người chỉ có mỗi chiếc quần thể thao che đi phần thân dưới, áo cũng không thèm mặc, trên làn da rắn chắc đọng không biết bao nhiêu giọt mồ hôi.

Rõ ràng anh đang đứng nơi đây nhưng hắn lại vờ như không nhìn thấy, nhẹ vuốt tóc một cái rồi ngồi xuống sô pha, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa, đặt đầu lọc lên môi, rít khẽ, hành động lặp đi lặp lại, cứ như nơi này chỉ có mỗi mình hắn. Thái độ dửng dưng của hắn khiến Yoongi phát lạnh cả sống lưng, giống như việc này đã nằm trong sở liệu của hắn, cũng có thể hắn cố ý để cho anh nhìn.

Sau đó từ trong phòng một cô gái chậm rãi bước ra, mái tóc ngắn ngang vai màu nâu sáng, đường nét trên gương mặt vô cùng sắc sảo. Yoongi nhận ra người phụ nữ này, cô ta chính là thư ký của Jimin. Chỉ là Yoongi không ngờ, ngoài trợ giúp về công việc, có thể kiêm luôn những chuyện trên giường.

Cô gái dường như vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi khăn choàng, Yoongi không dám đặt mắt quá lâu, chỉ là những nơi không nên thấy, cũng điều thấu rõ mất rồi, vết hôn sậm màu gần như che kín cả một vùng da cổ, cứ như hận không thể mang người con gái này mà nuốt trọn vào trong bụng. Vốn trong trường hợp này một người phụ nữ thường sẽ tỏ ra ngại ngùng một chút, nhưng cô gái này đã không, ngược lại chỉ vứt sang Yoongi một cái nhìn khinh miệt, sau đó lả lướt đến ôm cổ rồi sà vào lòng Jimin, coi như đây là chốn không người.

Yoongi siết chặt nắm tay, cố gắng bình ổn hơi thở, chậm rãi nói " Cô ta là ai? Làm gì ở nơi này?"

Jimin đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, thản nhiên đáp " Bạn gái của tôi. Nhìn vào những gì đang diễn ra, anh còn hỏi tôi câu đó, hay là muốn tôi kể lại từ lúc dạo đầu cho đến hồi kết thúc cho anh nghe?"

Trong lời nói của Jimin, có hơn phân nửa là trào phúng.

Một người đàn ông cùng với một người phụ nữ ở trong một căn phòng, áo quần vương vãi, rên rẩm nỉ non, dù không nhìn tận mắt có lẽ nào ngu ngốc đến mức không hiểu bên trong vừa xảy ra loại sự tình gì. Sắc mặt Yoongi nhạt dần đi, móng tay đào sâu trong da thịt cốt để mình không phải run rẩy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Jimin chậm rãi nói.

" Anh không nghĩ em có thể làm ra chuyện này ngay trong chính ngôi nhà của chúng ta"

Từ nhỏ cho tới lớn chưa một lần Yoongi phản bác lại ý muốn của Jimin, dẫu hắn có đúng hay sai đi nữa, anh cũng chưa từng làm trái ý của hắn bao giờ. Hắn có mắng anh, chửi anh, thậm chí làm tổn thương anh, anh cũng chưa từng giận hắn. Anh đối với hắn là cưng chiều, là dung túng, mặc hắn đối xử với anh thậm tệ như thế nào, anh chỉ đáp lại bằng sự ôn nhu, sủng nịnh. Anh muốn cho hắn cảm nhận từng chút một sự quan tâm, lo lắng của anh, anh muốn hắn biết được một chút thôi rằng anh thật sự yêu hắn.

Vì yêu hắn nên mới nhường nhịn đủ đường, vì yêu hắn nên luôn cố làm cho hắn vui lòng. Nhưng lần này, thật tình đã quá mức chịu đựng, anh không thể nào tùy theo ý hắn nữa.

Jimin hẳn đã bất ngờ với câu nói từ phía Yoongi, lúc bấy giờ mới chậm rãi nhướng mày, quét mắt nhìn sang.

" Nhà của chúng ta? Tự bao giờ nơi này là nhà của chúng ta. Nói cho anh biết, căn nhà này, toàn bộ vật dụng ở nơi đây, thậm chí là quần áo trên người mà anh đang mặc, tất cả đều dùng tiền của nhà họ Park tôi mua lấy. Kể cả anh, điều dùng tiền của nhà tôi mà nuôi lớn, một kẻ ất ơ ăn nhờ ở đậu như anh lấy đâu ra tư cách để phát biểu. Anh ngoài mặt dày vô sỉ ra, thật sự còn trơ trẽn đến như vậy là cùng."

Mỗi câu từ Jimin nói ra điều giống như một nhát rìu chém thẳng tay về phía Yoongi, còn anh chỉ có thể đứng đó mà cắn răng chịu từng nhát chém.

Bởi Jimin nói không sai, con người anh từ trong ra ngoài đều là vay mượn từ người khác, anh thậm chí còn không có được một thứ gì. Gia đình anh vốn khá giả, nhưng để chạy chữa căn bệnh ung thư tuyến tụy ác tính của anh đã khiến gia đình lâm vào cảnh khốn cùng. Trong khi bệnh thì trị mãi chẳng lành, còn tiền bạc thì trôi nhanh như lũ quét. Cha anh vì làm việc quá sức nên mới gặp tai nạn, đến cuối cùng là anh đã gián tiếp hại chết cha mẹ mình. Cho đến tận bây giờ thuốc men để duy trì sự sống cho anh đều dùng tiền của nhà họ Park mà mua lấy.

Một kẻ được sinh ra chỉ để chết đi như anh mà nói, chỉ là vướng bận của tất cả mọi người.

Dù vậy anh vẫn không thể từ bỏ mong ước của cả đời mình, anh chỉ muốn được ở cạnh người anh yêu, được ở cạnh Jimin cho đến khi nhắm mắt, sao lại khó khăn như vậy.

" Nói cho anh hay, đây là nhà của tôi, mang ai về nhà là quyền của tôi, thậm chí để cô ấy ở lại đây cũng không phải việc anh có thể quản"

Yoongi trợn to hai mắt nhìn qua cố nghe nhìn để hiểu được ý tứ trong lời nói của Jimin. Suốt hai năm qua dù hắn có chơi bời bên ngoài ra sao, cũng chưa từng một lần đứng trước mặt anh làm ra loại chuyện trái luân thường đạo lý, vậy mà hôm nay, không những dắt nhân tình về nhà, còn ân ái với cô ta ngay trên chính chiếc giường ngủ của anh. Có lẽ nào Jimin nghĩ anh mặt dày, vô sỉ đến mức có thể tiếp tục ngủ trên chiếc giường đó. Nghĩ đến đây trong lòng của Yoongi đột nhiên phát lạnh.

Cô gái tên Nari tự nãy giờ ngồi trên sô pha, sau khi nghe những lời nói của Jimin cũng bắt đầu cảm thấy phấn khích. Bởi ngàn vạn lần cô cũng không ngờ mình có thể tiến xa đến như vậy với người đàn ông này.

" Em dám làm chuyện đó?" Lúc nói ra những lời này, giọng nói của Yoongi có chút run run.

" Tại sao tôi lại không dám? Và anh cũng không có quyền hạn gì để cấm cản tôi" Jimin lạnh nhạt nói.

" Anh là người đã cùng em bước vào trong tận lễ đường, là người ký tên cùng em trên một tờ đăng ký kết hôn, anh là chồng hợp pháp của em và anh có quyền nói điều đó. Đây là nhà của chúng ta, anh không cho phép bất cứ người phụ nữ nào sống ở đây" Yoongi đặt ánh mắt kiên định vào gương mặt Jimin.

Nghe xong những lời kia, Jimin đột nhiên thay đổi sắc mặt, kéo người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình xuống sau đó bước đến trước mặt Yoongi.

" Tôi nói cho anh biết một điều, cho dù cả thế giới này có công nhận điều đó đi chăng nữa thì Park Jimin tôi vĩnh viễn cũng không chấp nhận một kẻ như anh, một tên đồng tính tởm lợm" Vừa nói Jimin vừa đẩy vào ngực áo Yoongi, khiến anh loạng choạng về phía sau, may nhờ có cạnh bàn chắn hộ giúp anh thoát khỏi một phen mất mặt trước hai người bọn họ.

" Tôi là muốn cho anh tận mắt chứng kiến cảnh sinh hoạt vợ chồng thật sự là như thế nào."

Nói xong Jimin xoay mặt về phía Nari, nhẹ giọng nói " Mặc kệ anh ta, em đi thay đồ chúng ta sẽ đi ăn tối"

Cô gái đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn vào Jimin, gật đầu, thỏ thẻ nói " Vâng"

Jimin đang tập trung nhìn về phía Nari thì phía sau Yoongi đột nhiên lên tiếng.

" Mẹ, là con đây"

Ngay lập tức Jimin liền xoay mặt, trừng mắt về phía Yoongi, đang tựa người trên bàn ăn, di động được kề sát bên tai.

" Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy nhớ mẹ quá" Yoongi vừa nói vừa chậm rãi mỉm cười, đồng thời đưa mắt về phía Jimin, kẻ đang nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy địch ý.

" Thế thì hay quá, chờ đến tháng sau chúng ta có thể gặp nhau rồi"

Càng nghe những lời Yoongi nói, đôi mắt Jimin càng tối sầm lại. Bàn tay tự lúc nào đã vo thành nắm đấm.

" Jimin sao ạ, em ấy đang ở bên cạnh con... Vâng ạ"

" Jimin mẹ muốn nói chuyện với em"

Yoongi hướng tầm nhìn thẳng tắp về phía Jimin, giọng nói hoàn toàn là sự vui vẻ nhưng trong nét mặt, không có lấy một nụ cười.

Jimin bước đến giằng lấy điện thoại trong tay Yoongi, nhìn anh bằng con mắt đằng đằng sát khí.

" Con đây mẹ"

...

" Vâng... vâng... con biết rồi... gặp mẹ sau"

" Mẹ kiếp"

Sau khi đường truyền kết thúc, Jimin liền mạnh bạo đập thẳng tay điện thoại xuống sàn nhà, bước đến trước mặt anh, túm chặt cổ áo hung ác nhìn, sau đó gằn giọng quát " Cả đời Park Jimin này ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, Min Yoongi anh đừng vội đắc ý, muốn chơi với tôi, được thôi, tôi sẽ chơi với anh tới cùng"

" Thứ hạ tiện như anh, càng nhìn chỉ càng thấy bẩn"

Dứt lời, Jimin đột nhiên dùng sức đẩy mạnh Yoongi khiến anh lảo đảo mà ngã xuống sàn. Bước vào phòng ngủ thay quần áo rồi nắm tay người phụ nữ kia rời đi.

Cánh cửa đóng sầm một cái để lại Yoongi một khoảng mịt mờ, anh co người trên mặt đất, ôm lấy vết cắt dài từ mảnh vỡ trên điện thoại ngay lòng bàn tay lúc này đã ướt đỏ máu.

" Mẹ ơi con đau đớn quá"

Rốt cuộc rồi cũng không ngăn được nước mắt. Đau đến mức như bị ai đó chém lìa thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com