TruyenHHH.com

Minayeon Tung La Nguoi Em Yeu

Kết thúc một Fic nhạt nhẽo(TT)

Xin lỗi và chân thành cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ cho Mì...

Nhưng cũng đừng vì thế mà không theo dõi những Fic tiếp theo của Mì nhé....^_^

_______________________



Nhã Nghiên nhướng mày vì tình huống vừa phát sinh, cười nhạt.

  "Cách đây bốn năm, chị đã luôn chờ đợi câu nói này. Nhưng ngày ấy, em đã đem câu nói này trao cho một người con gái khác. Cho đến ngày hôm nay, bốn năm rồi, em nói nói câu nói này với chị, liệu có còn ý nghĩa nữa hay không?" Nàng vừa ngắt quãng, rồi lại nói tiếp :

" Chị không muốn biết, và cũng chẳng cần biết em và người yêu của em trước đây đã xảy ra chuyện gì. Chị cũng không muốn biết tình cảm của em dành cho chị, cả trước đây lẫn bây giờ, là thật hay giả. Bởi vì tất cả những điều đó, đối với chị bây giờ không còn ý nghĩa nữa rồi."

" Nhã Nghiên, em..."

" Tỉnh Nam, chị đã từng rất yêu em. Cũng đã từng tổn thương rất nhiều vì em. Từ sau khi quên đi tình cảm với em, chị đã không còn muốn yêu thêm một ai khác. Không phải vì chị sợ không quên được em, mà vì chị sợ bị tổn thương. Bởi vì bên cạnh ai, chị cũng cảm thấy nhạt nhẽo, thấy lòng mình nguội lạnh. Bởi vì chị đã không còn sẵn sàng cho một quan hệ mới, một tình yêu mới. Cả với em cũng vậy, Tỉnh Nam ạ." Nhã Nghiên bắt đầu nói ra những lời nói nàng từng giấu kín trong lòng.

" Chị đã từng hối hận, rất nhiều. Chị hối tiếc vì đã không khoác lên mình chiếc áo khoác của em, chị xót xa khi không từng nắm lấy tay em. Nhưng có một điều chưa từng​ khiến chị hối hận, đó là đã nói cho em biết rằng...Chị yêu em. Trước đây chúng ta đã từng hứa sẽ đi chơi riêng với nhau. Đến ngày hôm nay chị và em cùng ngồi đây uống cafe. Ngày xưa, chị không dám nắm tay em. Bây giờ em nắm tay chị. Lời hứa của em và chị, cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Tỉnh Nam, cảm ơn em. Cho tới tận bây giờ, yêu em, vẫn là điều hạnh phúc đối với chị."

Nhã Nghiên nhẹ rút tay ra khỏi tay của Tỉnh Nam, đứng dậy rời khỏi quán, chợt thấy lòng mình nhức nhối. Có đôi khi, nàng muốn trở lại cái thời yêu đơn phương một người, cái thời yêu cặp mắt kính cận, yêu nụ cười rạng rỡ. Đau khổ có, hạnh phúc có, nước mắt cô, nụ cười có, tổn thương có. Rất nhiều thứ đã qua không bao giờ trở lại được. Giá như ngày chia tay, nàng đã không ngần ngại mà siết chặt lấy bàn tay ấy. Giá như mùa đông năm ấy, nàng không từ chối chiếc áo khoác cô cởi ra. Giá như nàng đã không quá vội vàng, yêu cô.

Nhã Nghiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt trên cao. Trời đang đổ cơn mưa phùn, những hạt mưa nhỏ xíu bay vào trong không​ khí, rơi trên mặt nàng, xóa nhòa đi những giọt nước ấm nóng chảy ra ở khóe mắt.

Bên trong quán cafe, có một người đang thất thần ngồi đó, bàn tay đặt trên bàn vẫn còn run rẩy. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa tan vào tách cafe, mặn đắng...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com