Minayeon Melting
5 năm, đã năm năm trôi qua kể từ khi chị rời đi. Em đã trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, hàng ngày đều có những triển lãm về những tác phẩm của em, đặc biệt hôm nay ở trung tâm có một buổi triển lãm về bộ sưu tập "Cô Gái" của em. Cô ấy có đôi mắt to tròn, hai chiếc răng thỏ đáng yêu và làn da thì không rõ bởi em không tô màu. Nhưng ánh mắt cô gái đáng yêu ấy thì buồn vô thẳm. Em sẽ không đến triển lãm, bởi hôm nay em còn có công việc bận gặp lại người bạn cũ. - Chúng ta gặp nhau tại cổng trường. Đó là Jihyo, cô bạn học của em. Em hôm nay đặc biệt muốn hẹn cô ấy ra đây để nhờ một việc quan trọng. Một việc từ năm năm trước mà em nghĩ là đến giờ vẫn còn giá trị. - Cậu có chắc không đấy? Nếu như nó không được ghi chép lại thì sao? - Vì vậy chúng ta mới phải tìm người ấy....Em cầm trên tay mẩu giấy ghi một địa chỉ xa lạ và phóng xe về phía miền Nam xa xôi. Giữa con đường vắng vẻ và hai bên là đồng cỏ bát ngát, em liền mở mui ra để thưởng thức khí trời, đồng thời cất mẩu giấy đi. Đã nhớ rõ rồi, giờ chỉ còn đến và thương lượng thôi. Trên đường đi, em chợt nhớ lúc xưa chị từng kể, sau này chị già rồi, sẽ rất mong được sống ở một nơi yên bình, có đồng cỏ bát ngát, và trời xanh cao thẳm. Sẽ không có khói bụi của ô tô, không có âm thanh của xe cộ, và sẽ có một gia đình êm ấm cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau vui đùa. Chị sẽ trở thành người phụ nữ tuyệt nhất. Chắc lúc đó chị đang tả về Venice và anh chàng người Ý nào đó ấy nhỉ? Bởi vì mải nghĩ về chị, mà em không kịp điều chỉnh tốc độ trước khi thấy một cô gái đang qua đường. May mắn thay em kịp phanh gấp khiến cô gái chỉ bị sốc trước sự nguy hiểm ảnh hưởng đến cả tính mạng này. Em vội xuống xe xem xét. Cô gái với mái tóc dài đang nằm giữa đường ôm lấy cánh tay mình. Chắc vừa rồi hoảng quá cô ấy bị xước xát. Em mau chóng mời cô ấy lên xe để mình chở về nhà. Nhà cô ấy ở đúng hướng mà em đang đi nên cũng không có gì là phiền. Cô ấy người gốc Hoa, sang Hàn Quốc đã được bảy năm. Chẳng may, nhà cô ấy lại đúng là nhà em cần tìm. Lẽ nào cô ấy lại là người em cần tìm? Em mở tờ giấy, ở đây chỉ cho biết địa chỉ chứ không còn bất kì một thông tin nào khác. - Cô là chủ nhà này sao? - Tôi không. Tôi là giúp việc. Cô có hỏi gì không? - Tôi cần tìm người chủ của cô. - Chị ấy đi rồi. - Đi đâu?- Ba ngày nữa cô quay lại đây sẽ gặp được cô ấy. Em ngậm ngùi bỏ dở dang công việc cần tìm mà quay về. Em đang tìm người ấy, là người đã mua bức tranh của em trong buổi đấu giá năm xưa. Vì Jihyo là con gái hiệu trưởng trường em nên em mới nhờ đến cậu ấy, và giờ thì em phải chờ thêm ba ngày nữa để lấy lại được bức tranh mình vẽ.Bức tranh ấy được em vẽ trong lúc cảm xúc của em trào dâng nhất. Giờ thì nó không còn như thế nữa rồi, bệnh của em đã khỏi hẳn, chẳng là trái tim em vẫn còn hướng về chị mà thôi. Em sẽ đền bù cho cô ấy bằng bức tranh khác của em, nó sẽ là sự kì diệu nhất bởi tâm huyết em bỏ ra để dành lại bức tranh kia. Em sẽ không từ bỏ, đó là thương lượng của em. Chỉ cần cô ấy đáp ứng, mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com