Minayeon Melting
Em sẽ không còn quan tâm người nữa, bởi vì từ giờ trở đi, chúng ta đã không còn xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Hãy đi qua nhau như hai người dưng, lỡ có dừng lại thì xin cũng đừng nhận, bởi vì căn bản, dấu chấm đã đặt cho hai chúng mình. Không còn lưu luyến, không còn nhượng bộ, chỉ có xa lạ. Em đã nghe Jungyeon kể về việc chị chuyển sang nước ngoài sinh sống. Cũng không nói với em một câu, cứ vậy mà đi, chắc nơi này làm chị tổn thương quá nhiều rồi. Mà chị cũng chẳng còn vương vấn gì nơi đây, làm sao vương vấn nổi, khi có hàng ngàn người đều đã được xưng với cái danh "người yêu cũ" của chị. Em rất yêu chị, em nói thật đấy. Nhưng rồi cuộc đời của em sẽ phải thay đổi, vì từ giờ sẽ không còn ai tên "Im Nayeon" làm cho nó xoay mọi chiều nữa, chắc căn bệnh của em cũng mau chóng mà biến đi thôi. - Em định sau này sẽ như thế nào? - Thế nào? Sẽ tiếp tục học vẽ, rồi thi năm cuối, lấy được tấm bằng và đi xin việc. Thật may là đôi mắt của em chẳng hề hấn gì. Ừ đấy, sau ngày hôm đó em chỉ bất tỉnh có một tuần và khoẻ hẳn như thường. Em thật ghét cái lúc ấy mình sao lại chậm trễ quá, nhưng rồi người cũng đi, chẳng còn để lại gì. Ngay cả bức tranh ấy cũng theo gió mà bay, về người đã mua nó trong buổi đấu giá ở trường cũng biệt tăm, em không liên lạc được nữa. Jungyeon ngán ngẩm nhìn em, chị ấy chấp nhận việc người bạn thân nhất của mình đã ra đi mà không hề phản đối, cũng không gọi điện liên lạc gì cả, chỉ nói là đi, không về Hàn Quốc nữa. Tâm trạng buồn biết bao.- Giờ chị ấy ở đâu? - Ở Ý, nơi mà cô ấy vẫn hằng thích. Venice thân yêu. Jungyeon vừa nhìn bức tranh em vẽ vừa thở dài. Chị ấy đã đi rồi, thành phố này cuối cùng cũng chỉ còn mình em lẻ loi. Venice thân yêu, xin tạm biệt người. ...
=))))Chap này chỉ để nói ngắn gọn về việc Nayeon đã đi thôi, nên ngắn lắm =)))
=))))Chap này chỉ để nói ngắn gọn về việc Nayeon đã đi thôi, nên ngắn lắm =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com