Minayeon Longfic Tong Tai Sung Ai Phu Nhan
Sau khi nhìn thấy nàng Mina lái xe bám theo với tốc độ nhanh nhất. Nếu như cô nhìn không nhầm thì cô gái ngồi trên xe là Im Nayeon. Cô dâng lên nổi bất an đến khó tả.- Đến rồi à?Cô hướng mắt lên nhìn tòa nhà. Đây là khách sạn của công ty cô mà. Cô bất ngờ xuống xe nhanh chóng. Là Nayeon cùng một người con trai. Hắn là con của giám đốc Han.Tin đồn về cậu con trai của ông ta, cô cũng nghe nhiều rồi. Hay dụ dỗ cưỡng bức con gái nhà lành, ăn chơi, thiếu nợ,... Có thằng con như vậy thật tức giận thay cho ông ta- Chào giám đốc Myoui. Giám đốc có gì căn dặn?- Cho tôi chìa khóa phòng của hai người vừa nãy.- Đây. Của Giám đốc.Nhận được chìa khóa cô chạy nhanh lên phòng. Nayeon chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.---------------------------------Kimjoon đặt nàng lên giường nhẹ nhàng. Hắn ngồi vào khoảng trống kế bên. Tay vuốt ve gò má nàng. Tất cả những gì trên cơ thể nàng đều rất đẹp.- Kimjoon, cậu mau cho tớ về nhà. Tớ thấy nóng quá.- Vậy để tớ giúp cậu hạ nhiệt nhé?Nayeon cảm thấy sợ hãi con người hắn. Trước mặt mọi người thì phong thái, lịch sự. Khi không có ai thì trở thành một con người nham hiểm, đáng sợ.- Tránh ra! Tớ khó thở!Vì người của hắn trông có vẻ lớn hơn nên khi hắn nằm trên người nàng khiến nàng không hô hấp dễ dàng được. Nàng tỏ vẻ khó chịu đánh hắn liên tục. Mặc dù nàng đã say nhưng vẫ còn nhận thức được mọi thứ. Nàng cố la hét cho rằng chẳng có ai đến cứu nàng cả. Nàng cần có sự giúp đỡ của một ai đó.- Cứu...làm ơn....cứu tôi..- Cậu thơm quá, Nayeon nhỉ?Hắn vẫn chưa còn ôm nàng mà chưa biết gì cả. Bên ngoài Mina nghe lén tức đến ói máu. Hắn dám có hành động như vậy với nàng thật không thể tha thứ. Đả kích chịu không nổi Mina dùng chìa khóa mở cửa xông vào. Cô tức tốc lôi hắn ra khỏi giường. Nhìn xuống phía dưới là Nayeon với khuôn mặt đầy nước trông sợ hãi vô cùng.Mina đỏ mặt cơn thịnh nộ lên cực điểm, hai tay xốc hắn đứng dậy, tay phải vo thành nắm đấm.- NÓI!! CẬU ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY?- T-tôi...tôi.Hắn run sợ nhìn cô. Ánh mắt dâng lên nổi sợ hãi đến tận cùng. Hắn từ lúc sinh ra đến giờ luôn mặc định trong đầu'' nam nhi thì phải đầu đội trời, chân đạp đất''. Đây là lần đầu hắn biết đến cảm giác bị khủng bố tinh thần.- CÚT!!!Lời vừa dứt hắn bán sống bán chết chạy thục mạng. Hắn thề sau này không dám đụng vào Im Nayeon một lần nào nữa. Có cho tiền, hắn cũng không dám.- E-em có cần...tôi giúp gì không?Sau khi hắn đi, cô cũng không hiểu sao lại khổ sở nói chuyện cùng nàng. Nayeon nằm trên giường động lòng người như vậy thực bức chết cô rồi. - Tôi nóng quá...làm ơn..ưm..Nàng đạt giới hạn rồi. Trong lòng nóng đến không tả được. Nàng cầu muốn cái gì đó cũng thật không biết. Tâm trí mong lung, nàng khi nào đã trườn lên ôm lấy cô. Hơi thở gấp gáp quanh quẩn bên tay cô.- Giúp tôi...được không?Nàng là bị bỏ thuốc rồi. Mina biết được điều đó liền bắt đầu hoang mang. Cơ thể cô đóng băng không thể di chuyển nữa. Hiện giờ nàng đang ôm cô nếu còn di chuyển sẽ động chạm thêm vài chỗ nữa mất. Nghĩ đến điều đó làm cô điên hết cả người.Chờ đợi không được bao lâu nàng tự chiếm lấy đôi môi cô. Tế bào thần kinh Mina tạm thời ngừng hoạt động. Nàng là đang rù quyến cô làm chuyện người lớn. Cô hưởng thụ đôi môi đầy vị cherry của nàng, đồng thời áp nàng lên giường thật nhẹ nhàng. Đến khi nàng trút hết dưỡng khí đẩy nhẹ cô ra, cô say đắm ôn nhu nhìn nàng.- Em muốn tôi giúp thật à?Nàng không trả lời, thay vào đó là một nụ hôn nồng cháy. Mina hiểu ý nàng. Cô đồng ý cùng nàng. Dời nụ hôn xuống vùng cổ trắng ngần, để lại vài ấn ký.- Ưm..ha~Tiếng rên khe khẽ gợi tình của nàng như đánh gục vào lý trí của cô. Tay cô vứt bỏ hết trướng ngại vật trên cơ thể nàng. Cơ thể nàng đẹp. Chúng làm cô mê mẫn không rời. Vòng 1 của nàng không nhỏ lắm vừa tròn tay cô. Hậm hừ cô bóp nhẹ chúng một cái.- Ah~Phản ứng của nàng cô lấy làm thú vị. Nhịn không được cô ngậm lấy đỉnh hồng, liếm dọc cơ thể nàng từ khe ngực rồi xung quanh vòng bụng.Nayeon mất hết tất cả nhận thức, thứ nàng còn sót lại bây giờ là sự ham muốn mù quán. Từng cái đụng chạm của Mina như luồn điện, chúng khiến nàng tê dại ngây ngất. - Cầu cô,...ưm..nhiều hơn a~Nghe khẩn lời cầu đáng yêu của nàng, Mina biết mình nên tiến xa hơn nữa. Tay cô chạm khẽ vào tiểu nguyệt ẩm ướt, ma sát bên ngoài đóa hoa. - Tôi sắp vào đây.Mina mỉm cười nhìn bảo bối dưới thân. Nàng có đôi mắt ướt át, cặp má đỏ hồng hây hây, bờ môi khép hờ dụ tình. Chỉ cần nhìn nàng thôi cũng đủ dâng lên cảm giác ham muốn cho người khác. Phải mau mang nàng về nhà thật sớm. Nếu không sẽ bị nam nhân bên ngoài bắt cóc mất.- Ah..ưm..Ngón tay thon dài của cô tiến vào sâu bên trong, bất chợt đụng phải tấm màng mỏng. Bối rối cô giữ nguyên vị trí. Đây là lần đầu của nàng. Liệu cô lấy đi của nàng, nàng có hối hận? Cùng lắm cô chịu trách nhiệm cùng nàng. - Tôi có thể?- Ưm..cô có thể...giúp tôi mau lên..ahNghe nàng gật đầu đồng ý cùng quyết định ban đầu làm cô thêm gan dạ, đâm xuyên lớp màng mỏng. - Đau...chậm lại..hứcNàng ầm ĩ bám lấy cô thút thít. Cô đương nhiên đau lòng vỗ về nàng. Tâm can nhỏ bé sao có thể khóc vì cô được chứ. Nhẹ nhàng hôn lên mi mắt nàng thủ thỉ vài câu đường mật.- Ngoan nín khóc, tôi thương.Lời nói tựa như thần chú trong mấy câu truyện thần thoại. Nàng nhanh chóng không khóc nhè nữa. Thân thể đau đớn chuyển hóa thành hưởng thụ.Mina khi thấy nàng thích ứng liền động. Rung cảm mạnh mẽ, nàng khó khăn nhận lấy từng đợt hứng tình.- Ưm...làm ơn...nhanh hơn.- Như em muốn.Tiểu nguyệt bị đả kích phun trào mật dịch. Triền miên đi qua. Cô đòi hỏi thân thể nàng nhiều hơn. Cô lại cùng nàng tiếp tục màn đêm dai dẵn.
.
.
Sáng sớm bình minh dâng cao, ánh sáng soi sáng vào thân ảnh cặp đôi uyên ương trên giường. Mina ôn nhu ôm nàng cẩn thận trong vòng tay.Nayeon chói mắt khó chịu mở mắt, nhìn rõ mọi thứ. Lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.Đây là đâu? Đâu phải nhà mình!! Khoan đã!! Đối diện phần giường sao lại có người ôm mình? Cô ta lại khỏa thân giống mình. Không thể nào? Mình...lần đầu của mình.. Cô ta sao có thể?Nayeon suy nghĩ nữa tiếng đồng hồ cũng chỉ dám khóc trong lòng. Nàng thất vọng tràn trề. Nàng luôn muốn mình là một cô gái trong sạch, không quan hệ trước khi kết hôn. Bây giờ nàng thất thân rồi. Nàng không muốn có cuộc hôn nhân nào cả. Một hồi lâu khi đã quyết định, nàng nhanh chóng rời khỏi giường không chút động tĩnh. Trên người nàng chỗ nào cũng có dấu hôn chi chít, tím bầm đủ thể loại. Hạ thân nàng không chút đứng vững, khó khăn di chuyển. Nàng nhặt từng món đời rơi rãi trên sàn, nhanh chóng rời khỏi lặng lẽ.----------------------------------Nayeon mệt mỏi lê lết thân về đến nhà, tắm rửa thật sạch sẽ. Nàng diện một bộ đồ kín mít cổ cao rồi đến cửa tiệm với tâm trạng uể oải.- Hôm nay, Nayeon của chúng ta sao lại thiếu sức sống đến như vậy hả?Momo tất nhiên thấy được biểu cảm trên gương mặt nàng nên giở trò trêu trọc. Riêng Nayeon khi nghe câu hỏi thì càng không có tâm trạng đùa giỡn. Nàng vừa trãi qua một đợt khủng hoảng.Nàng phớt lờ qua Momo rồi đi làm việc tiếp. Thấy hơi thắc mắc nên Momo chạy sang hỏi người yêu.- Jungyeonie, cậu có thấy hôm nay chị Nayeon có gì lạ không?- Lạ gì?- Thì đó, tự nhiên trời nóng muốn tắt thở mà bà chị tự nhiên mặt áo kín không một khe hở. Phong cách ăn mặc kì cục. Rồi còn tập đi hai hàng. Mọi ngày chị ấy đâu có như vậy đâu.Nghe tình yêu bé nhỏ kế bên luyên thuyên những đạo lý thường tình Jungyeon cũng thấy đúng. Cô buông bỏ công việc dang dở quay sang tán ngẫu cùng Momo- Tớ càng cậu nói càng càng nhớ tới lúc cậu bị tớ ''thao''. Lúc đó cậu cũng y hệt vậy nè.- Đừng có nói với tớ là chị Nayeon bị rồi nhé.- Không thể nào bà chị này chưa có người yêu mà!Cả hai đứng đó trò chuyện thật lâu. Như có sự thúc đẩy của những vị thần linh cao cả hai người chạy đến hỏi nhỏ nàng.- Này chị Nayeon, chị có bị ''thao'' không vậy? Ý em là tối hôm qua ấy.- Cưng nói cái gì vậy? Chị không có biết gì hết nhé!Nàng đỏ ửng cả mặt. Lấp la lấp liếm hết chuyện này đến chuyện khác. Nhìn từng hành động càng làm cho cặp đôi Jungmo đáng nghi hơn.- Khỏi chối! Nói đi người đó là ai?- Chị không có nói dối nếu có chị đi khoe rồi dấu chi.- Vậy sao ? Chưa thuyết phục lắm! Chị giải thích sao về cái tướng đi với bộ đồ này.- Chỉ là hôm nay mẹ tặng chị bộ này dù trời có nóng nhưng chị vẫn phải mặc cho mẹ vui. Còn cái tướng đi là do cái quần hơi bó nên chị khó di chuyển thôi.Nayeon hoảng loạn châm phương ngàn kế trả lời tất tần tật về 3600 câu hỏi của Momo. Trong khi đó thì đứa em tỏ vẻ ngầu lồi như Conan trong truyện tranh trinh thám.- Em tạm tin...- Phù..- ...Nhưng vẫn còn đáng ngờ.Nàng khóc chết mất. Cái đứa em này mọi ngày ngu ngơ sao hôm nay nguy hiểm thế. Còn cô ta sau này có đến tìm nàng hay không thì vẫn còn là một mối nguy hiểm._______________________
.
.
Sáng sớm bình minh dâng cao, ánh sáng soi sáng vào thân ảnh cặp đôi uyên ương trên giường. Mina ôn nhu ôm nàng cẩn thận trong vòng tay.Nayeon chói mắt khó chịu mở mắt, nhìn rõ mọi thứ. Lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.Đây là đâu? Đâu phải nhà mình!! Khoan đã!! Đối diện phần giường sao lại có người ôm mình? Cô ta lại khỏa thân giống mình. Không thể nào? Mình...lần đầu của mình.. Cô ta sao có thể?Nayeon suy nghĩ nữa tiếng đồng hồ cũng chỉ dám khóc trong lòng. Nàng thất vọng tràn trề. Nàng luôn muốn mình là một cô gái trong sạch, không quan hệ trước khi kết hôn. Bây giờ nàng thất thân rồi. Nàng không muốn có cuộc hôn nhân nào cả. Một hồi lâu khi đã quyết định, nàng nhanh chóng rời khỏi giường không chút động tĩnh. Trên người nàng chỗ nào cũng có dấu hôn chi chít, tím bầm đủ thể loại. Hạ thân nàng không chút đứng vững, khó khăn di chuyển. Nàng nhặt từng món đời rơi rãi trên sàn, nhanh chóng rời khỏi lặng lẽ.----------------------------------Nayeon mệt mỏi lê lết thân về đến nhà, tắm rửa thật sạch sẽ. Nàng diện một bộ đồ kín mít cổ cao rồi đến cửa tiệm với tâm trạng uể oải.- Hôm nay, Nayeon của chúng ta sao lại thiếu sức sống đến như vậy hả?Momo tất nhiên thấy được biểu cảm trên gương mặt nàng nên giở trò trêu trọc. Riêng Nayeon khi nghe câu hỏi thì càng không có tâm trạng đùa giỡn. Nàng vừa trãi qua một đợt khủng hoảng.Nàng phớt lờ qua Momo rồi đi làm việc tiếp. Thấy hơi thắc mắc nên Momo chạy sang hỏi người yêu.- Jungyeonie, cậu có thấy hôm nay chị Nayeon có gì lạ không?- Lạ gì?- Thì đó, tự nhiên trời nóng muốn tắt thở mà bà chị tự nhiên mặt áo kín không một khe hở. Phong cách ăn mặc kì cục. Rồi còn tập đi hai hàng. Mọi ngày chị ấy đâu có như vậy đâu.Nghe tình yêu bé nhỏ kế bên luyên thuyên những đạo lý thường tình Jungyeon cũng thấy đúng. Cô buông bỏ công việc dang dở quay sang tán ngẫu cùng Momo- Tớ càng cậu nói càng càng nhớ tới lúc cậu bị tớ ''thao''. Lúc đó cậu cũng y hệt vậy nè.- Đừng có nói với tớ là chị Nayeon bị rồi nhé.- Không thể nào bà chị này chưa có người yêu mà!Cả hai đứng đó trò chuyện thật lâu. Như có sự thúc đẩy của những vị thần linh cao cả hai người chạy đến hỏi nhỏ nàng.- Này chị Nayeon, chị có bị ''thao'' không vậy? Ý em là tối hôm qua ấy.- Cưng nói cái gì vậy? Chị không có biết gì hết nhé!Nàng đỏ ửng cả mặt. Lấp la lấp liếm hết chuyện này đến chuyện khác. Nhìn từng hành động càng làm cho cặp đôi Jungmo đáng nghi hơn.- Khỏi chối! Nói đi người đó là ai?- Chị không có nói dối nếu có chị đi khoe rồi dấu chi.- Vậy sao ? Chưa thuyết phục lắm! Chị giải thích sao về cái tướng đi với bộ đồ này.- Chỉ là hôm nay mẹ tặng chị bộ này dù trời có nóng nhưng chị vẫn phải mặc cho mẹ vui. Còn cái tướng đi là do cái quần hơi bó nên chị khó di chuyển thôi.Nayeon hoảng loạn châm phương ngàn kế trả lời tất tần tật về 3600 câu hỏi của Momo. Trong khi đó thì đứa em tỏ vẻ ngầu lồi như Conan trong truyện tranh trinh thám.- Em tạm tin...- Phù..- ...Nhưng vẫn còn đáng ngờ.Nàng khóc chết mất. Cái đứa em này mọi ngày ngu ngơ sao hôm nay nguy hiểm thế. Còn cô ta sau này có đến tìm nàng hay không thì vẫn còn là một mối nguy hiểm._______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com