Minayeon Huong Bien
Bây giờ đã qua nửa đêm thế nhưng Mina không tài nào chợp mắt được. Lời vừa nãy Nayeon nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu em. Nói như vậy có phải là chị đã mở lòng muốn em bên cạnh không?- Ưm~Tiếng rên đi kèm với cái trở mình của người bên cạnh chặn ngang luồng suy nghĩ của Mina. Quay sang phối hợp với cái vòng tay ôm lấy eo mình, em cũng siết chặt vòng tay.Chợt người kia chẹp miệng chậm rãi mở mắt liền bắt gặp ánh mắt em nhìn lại.- Hửm? Khó ngủ sao?Mina lắc đầu phủ nhận, vuốt ngược tóc người ấy vài lần - Không có, đi ngủ thôi- Mina..- Em nghe- Em không về, Fanny unnie có nói gì không?- Chị ấy biết em ở đây mà- Hả?!Nayeon rời vòng tay ấm áp của em ngước lên hoang mang- Chị ấy biết chuyện giữa em với chị?- Không, chị ấy chỉ biết em ngủ lại đây thôi. Còn chuyện của chúng ta...- Chúng ta...như nào?- Phải làm rõ từ chúng ta trước đã- Chị...Trông Nayeon đột nhiên trở nên lo lắng lại khiến Mina buồn cười. Em cũng không phải ép chị có câu trả lời ngay mà.- Đâu có vội, cứ từ từ mà suy nghĩ. Em không gấp. Em cũng 27 rồi, cũng bắt đầu muốn mối quan hệ lâu dài. Cho nên là chị cứ suy nghĩ thật kĩ. Em chờ/Nayeon's pov/Mina nói em ấy muốn một mối quan hệ lâu dài. Tôi cũng vậy nhưng không có can đảm. Tôi muốn cùng em ấy ở một chỗ, ngày qua ngày đều có thể trò chuyện cùng nhau, ăn với nhau và còn có thể đi làm cùng nữa. Nhưng em ấy sớm cũng về lại thành phố thôi. Tôi không thích cảm giác bị bỏ lại.Tôi nghĩ từ giờ tôi phải suy nghĩ chuyện này một cách thật sự nghiêm túc. Đưa mắt nhìn khuôn mặt đang yên giấc ngủ say. Sao em có thể xinh đẹp đến nao lòng như vậy. Chỉ cần nằm yên ở đây và ngắm nhìn em ấy thôi, tôi cũng có thể cảm nhận được hàng ngàn con bướm bay trong bụng rồi./End pov/Sáng hôm sau Nayeon rời nhà từ sớm. Trước khi đi chị cũng không quên để lại lời nhắn kèm với bữa sáng trên kệ bếp để khi Mina thức dậy em có thể ăn sáng trước khi rời đi."Chị lên thị trấn lấy đồ cho Fanny unnie. Em dậy ăn sáng rồi hẳn về nhé"- Đáng yêuMina mỉm cười vui vẻ ăn bằng sạch dĩa đồ ăn được Nayeon chuẩn bị. Tâm trạng phải nói là ở mức tốt nhất trở về nhà.Hôm nay Mina có cuộc họp quan trọng với mọi người ở công ty nên đã mở cửa ga-ra, bày chiếc bàn ra phía ngoài ngồi cho thoáng.Cuộc họp lần này là về bản hợp đồng thiết kế vừa rồi công ty đã nhận. Nó quan trọng bởi vì kết quả tổng kết sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc Mina sẽ phải trở về thành phố hay vẫn có thể ở lại đây một thời gian nữa.- Tất cả mọi người đã xem qua các bản thảo rồi chứ?:Dạ rồi thưa sếp. Tất cả các ý kiến đã được tổng hợp và sẽ được trình bày ngay ạ- Được rồi, tiến hành thôi:Đội ngũ kiểm duyệt đã làm việc với bên kỹ sư xây dựng đã xem xét tính khả thi của các bản thảo và lọc ra được một số như sau- Khoan:Vâng?- Những bản vẽ xuất sắc nhưng tính khả quan không cao cũng hãy trình bày nó:À vângMyoui Mina rất khó tính và cầu toàn trong công việc. Đó cũng là lí do vì sao cô lại dễ bị căng thẳng vì áp lực đòi hỏi tính hoàn hảo cao trong tất cả dự án mà họ nhận.Cũng giống như việc cô luôn khiến cấp dưới phải quay như chong chóng với những quyết định đưa ra ngay trong buổi họp. Không ai nghĩ những bản thảo không được phê duyệt lại phải trình bày. Thế là một bên tiến hành theo timeline cuộc họp, một bên phải chuẩn bị giấy tờ cho mấy cái ngoài dự tính đến từ sếp.Nayeon mang đồ về quán xong bước ra bên ngoài hóng chút khí trời. Hình ảnh Mina tập trung, chốc chốc lại chau mày, có khi lại tranh luận nhỏ to với cái màn hình vi tính thu hút.- Tôi sẽ sớm trở lại Seoul cho nên là từ giờ cho đến lúc tôi có mặt ở công ty, hãy hoàn thiện 5 bản vẽ sau đó tôi sẽ cùng với ban lãnh đạo quyết định:VângBước chân Nayeon khựng lại khi nghe đến chữ 'Seoul' phát ra từ chỗ Mina. Em ấy về lại thành phố? Vội xuay người chuyển hướng đi vào trong sắp xếp lại những nguyên liệu vừa mang về.Cả buổi cô không thể tập trung vào việc, cứ bất giác nghĩ đến chuyện giữa mình với Mina. Biết là một ngày nào đó em cũng sẽ trở về Seoul nhưng cô không nghĩ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Cô chỉ vừa quyết tâm sẽ cân nhắc chuyện tình cảm không phải sao?- Ủa cái lọ siro đào hôm trước để đây đâu rồi haKhông có tiếng đáp lại, bạn nhân viên cùng làm ở Sunset mới quơ quơ tay trước mặt Nayeon- Nayeon- Ơ hả?- Làm gì mà đứng thẫn thờ thế. Có chuyện gì hả?- À không, không có gì- Thế lọ siro đào để đâu rồi- Trên kệ chỗ quầy bar ấyBữa nay là ngày nhập kho nên mọi người sẽ làm việc từ sáng để sắp xếp lại mọi thứ. Đúng ra Tiffany phải có mặt theo lẽ đương nhiên nhưng vì làm việc đủ lâu để chị ấy tin tưởng giao phần việc cho nhân viên của mình, nhất là Nayeon.Lúc sau Tiffany ngó qua ga-ra không thấy Mina đâu nhưng cửa thì mở bèn đi lối nhỏ ra biển mới thấy em vẫn đang trong cuộc họp với cấp dưới. Vừa thấy Tiffany, em liền bấm tắt micro.- Đang họp à- Vâng chị có cần gì không?- Không, cứ làm việc của em đi. Chị sang quán một chút- OkTiffany định hỏi về chuyện em với Nayeon nhưng đành gác lại không làm phiền cuộc họp thêm nữa mà rời đi ngay. Trông Mina cũng căng thẳng và cô cũng biết đó là nguyên nhân chính của việc Mina có mặt ở đây.Về chuyện bản thảo thiết kế đã được sắp xếp xong xuôi nhưng Mina vẫn phải nghe báo cáo công việc của công ty thời gian vừa qua. Mọi thứ có vẻ như không được thuận lợi cho lắm. Kết thúc cuộc họp rồi cô vẫn phải ngồi xử lý những lỗi được nêu trong cuộc họp.Đến chiều khi khách du lịch cũng như người dân ra biển chơi lại bày những chiếc ván và một số đồ lưu niệm ra bán.Như đã đề cập, trước đây Tiffany cũng từng làm mấy việc này nên cả hai đã cùng nhau vẽ những hình này hình nọ đem đi đặt xưởng gia công làm ra sản phẩm như những món lưu niệm. Khác với cuộc sống ở Seoul lúc nào cũng tấp nập, mọi thứ đều phải được tiến hành nhanh chóng thì ở đây lại thư thái hơn nhiều. Mina cũng dần quen với nhịp sống ở đây rồi. Làm được bao nhiêu, ăn bấy nhiêu, cứ từ từ mà làm.Mina đứng trước cửa ngó sang trái chỗ quán bar rooftop đã sáng đèn đón khách tìm kiếm thân ảnh mà cô mong ngóng. Kia rồi, nay Nayeon quay về vị trí phục vụ bận rộn đi tới đi lui. Thấy chị một mình bưng bê, cô quyết định sẽ đóng cửa shop sớm, sang phụ chị.Dĩa thức ăn nóng hổi vừa được bếp phía trong làm, nghe tiếng chuông Nayeon đi đến nhưng chưa kịp bưng lên thì đã có bàn tay khác cướp lấy- Em phụ chịSunset vẫn đông như thường lệ. Không biết là vì đông khách hay nhạy cảm mà Mina cảm thấy Nayeon hình như đang cố tránh né mình. Đi ngang cũng không cười, thấy em đi tới liền rẽ hướng làm việc khác. Sao vậy nhỉ?Không để sự khó hiểu ở trong đầu quá lâu, vừa kết thúc công việc Nayeon đã chào tạm biệt mọi người ra về ngay nhưng Mina không để chị đi dễ dàng như vậy được. Nắm tay chị xoay người lại ở trước cổng.- Nayeon chị không ổn ở đâu à?- Là..làm gì có- Sao chị né em thế? Em làm gì sai à?- Không, em có làm gì đâu- Thế sao lại né em?- Khùng quá, chị có né đâu- Chắc chắn là có gì mà. Nói em nghe đi có được không?Nayeon nhìn thẳng vào mắt Mina một lúc lâu mới lên tiếng- Qua nhà chị rồi nói. Ở đây không tiện
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com