Milklove Xuyen Khong Thanh Chi Gai Phan Dien
Nàng trong lòng lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Cô ta thật sự ghê tởm khi ăn cùng mình sao?
Rõ ràng cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì mình, nhưng đến ăn chung cũng không được sao?
Mình ghê tởm đến vậy sao?
Rồi nàng lại rơi vào vòng xoáy của những nghi ngờ, chìm đắm trong suy nghĩ điên cuồng của mình, càng nghĩ càng cực đoan, nàng thậm chí còn hy vọng rằng những nghi ngờ này không phải là sự thật.
Khi Milk gắp thức ăn cho nàng, nàng bất ngờ nắm lấy cánh tay cô.
Cô không hiểu chuyện gì.
Love lạnh lùng nói:
"Ngồi xuống ăn đi."
Động tác của cô dừng lại, cô im lặng vài giây: "Cô muốn ăn chung với tôi sao?"
"... Cô đi đi lại lại phiền lắm." Nàng không muốn thừa nhận.
Milk hỏi lại: "Cô chắc chứ?"
Nàng không hiểu sao chuyện nhỏ này lại phải xác nhận, nàng chỉ ừ một tiếng.
Cô vẫn không cử động.
Love nghĩ rằng những nghi ngờ của mình đã đúng hơn vài phần, trong lòng cảm thấy tức giận, gương mặt lạnh lùng.
"Sao? Cô thấy ăn cùng tôi thật kinh tởm à?"
Milk thở dài nhẹ: "Không phải đâu."
Cô không có thói quen ngồi bàn ăn.
Hồi nhỏ, cô luôn bị ông bà gửi nuôi, ông bà không thích cô và giao hết việc nhà cho cô.
Nhà ông bà có một mảnh ruộng, trên đó nuôi gà vịt, và cả lợn bò.
Việc cho gia súc ăn đương nhiên là của cô.
Mỗi ngày, cô không chỉ phải cho gia súc ăn, mà còn phải nấu ăn cho chúng.
Vì người cô luôn ám mùi gia súc, khi ăn cơm, các em không chịu nổi và luôn bảo cô tránh xa, đừng ngồi ăn cùng bàn.
Nhưng Milk không chịu.
Các em bắt đầu khóc, nói rằng cô bốc mùi, khó chịu, không muốn ăn cùng cô.
Ông nội vốn ít nói, lập tức đá cô khỏi ghế, đầu cô va vào góc bàn trong phòng khách, đầu óc choáng váng, không thể bò dậy.
Ông cảnh cáo cô không được ngồi lên bàn ăn.
Milk khi đó cảm thấy bất công, tại sao cô không thể ngồi bàn ăn, nên cô không nghe lời ông, và các em lại bắt đầu khóc.
Rồi chuyện gì xảy ra?
À, ông nắm tóc cô, kéo cô khỏi ghế, kéo vào bếp, dùng cây cán bột nặng nề đánh vào khắp cơ thể cô, đến khi cây gậy bị đánh gãy, cơ thể cô đầy vết thương chảy máu.
Ông không hài lòng, rắc muối vào vết thương của cô.
Cô đau đớn gào thét, giãy giụa điên cuồng, khóc nức nở cầu xin ông.
Ông cảnh cáo cô không được ngồi lên bàn ăn.
Ông hỏi cô có còn muốn ngồi bàn ăn nữa không.
Milk đau đớn đến mức không thể nói, chỉ biết khóc và điên cuồng lắc đầu.
Cô nói rằng mình sẽ không ngồi bàn ăn nữa.
Cầu xin ông tha cho cô.
Cô đau đến mức không thể chịu nổi.
Từ đó về sau, cô không bao giờ ngồi bàn ăn nữa, chỉ ăn qua loa trong bếp là được.
Thói quen này kéo dài đến tận bây giờ, cô đã không thể ăn uống bình thường tại bàn ăn.
Nhưng cô không thể nói điều này với nàng.
Cô tìm cớ: "Khi còn ở biệt thự, cô không phải đã nói ăn chung với tôi khiến cô cảm thấy ghê tởm sao?"
Love: "....."
"Vậy cô là vì chuyện đó?"
Thấy nàng bắt đầu tin tưởng, cô liền nhanh chóng thừa nhận: "Ừ."
"Vậy tôi sẽ ăn sau."
Khi cô nghĩ rằng mình đã giải quyết xong chuyện này, nhưng ngay giây sau nàng lại lên tiếng.
"Ngồi xuống, ăn cùng tôi."
Milk: "..."
Cô hỏi: "Không còn thấy ghê tởm nữa sao?"
Nàng cũng thấy bản thân thật khó hiểu, cô ta có ăn hay không thì liên quan gì đến nàng chứ?
Rõ ràng nàng cũng cảm thấy ăn cùng người phụ nữ này là một việc ghê tởm.
Nàng rõ ràng đã nghĩ như vậy.
Nhưng cổ họng lại không thể kiểm soát.
Love có chút hối hận, sau khi đã nói ra thì lại cố tỏ vẻ bình thản.
"Thấy ghê tởm, nhưng cô đứng qua đứng lại rất phiền."
Milk cười: "Vậy à."
Cô dường như suy nghĩ rất lâu, rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Cô đã rất lâu rồi không ngồi ăn cùng người khác tại bàn ăn, ngay cả với Tu, hai người cũng tự ăn phần của mình.
Cô cầm đũa lên, trong đầu không ngừng nhớ lại quá khứ, khiến cô chần chừ không dám động đũa.
"Tôi muốn uống canh." Nàng đột nhiên nói.
Lúc này cô mới bừng tỉnh: "Ừ, đưa bát cho tôi."
Vì muốn gắp thức ăn cho nàng, cô nhất thời quên hết những ký ức không mấy tốt đẹp, trở lại bình thường.
Nàng thấy cô không ăn cơm, lại không vui.
Nàng lạnh lùng cười: "Cô quả nhiên vẫn thấy ăn cùng tôi thật ghê tởm đúng không."
Milk: "..."
Cô chỉ là đang nhớ lại quá khứ, nhất thời không dám động đũa thôi mà.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, có lẽ lòng tự tôn yếu ớt của nàng đã bị tổn thương, đôi mắt đen láy ánh lên sự mong manh.
Những cảm xúc u uất của Milk bị gián đoạn, không còn cách nào khác, ai bảo người trước mặt lại quá yếu đuối và đa nghi, lại còn là "tổ tiên" của nhiệm vụ, cô chỉ có thể chiều theo ý nàng.
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng mới dịu đi.
Vì tính cách cổ quái và nhạy cảm của Love, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô mới cùng người khác ngồi ăn cơm chung một bàn.
Sau khi ăn xong, cô đã đồng ý đưa nàng đi xem phim, nhưng vì nàng không thích đám đông, nên họ xem phim ở nhà.
Cô đã mua một chiếc máy chiếu, đặt trong phòng khách.
Đó là một bộ phim Pháp rất cổ, có tên là "Bông hoa màu đen."
Nữ chính Ý Nhĩ là công chúa của một gia đình quý tộc thượng lưu, nam chính Cách Ân Tư chỉ là một người lính bình thường, họ gặp gỡ và yêu nhau, rồi trải qua một câu chuyện tình yêu.
Nàng không hứng thú với phim ảnh, đặc biệt là phim tình cảm, nhưng Milk có vẻ rất thích.
Cô ta thật sự ghê tởm khi ăn cùng mình sao?
Rõ ràng cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì mình, nhưng đến ăn chung cũng không được sao?
Mình ghê tởm đến vậy sao?
Rồi nàng lại rơi vào vòng xoáy của những nghi ngờ, chìm đắm trong suy nghĩ điên cuồng của mình, càng nghĩ càng cực đoan, nàng thậm chí còn hy vọng rằng những nghi ngờ này không phải là sự thật.
Khi Milk gắp thức ăn cho nàng, nàng bất ngờ nắm lấy cánh tay cô.
Cô không hiểu chuyện gì.
Love lạnh lùng nói:
"Ngồi xuống ăn đi."
Động tác của cô dừng lại, cô im lặng vài giây: "Cô muốn ăn chung với tôi sao?"
"... Cô đi đi lại lại phiền lắm." Nàng không muốn thừa nhận.
Milk hỏi lại: "Cô chắc chứ?"
Nàng không hiểu sao chuyện nhỏ này lại phải xác nhận, nàng chỉ ừ một tiếng.
Cô vẫn không cử động.
Love nghĩ rằng những nghi ngờ của mình đã đúng hơn vài phần, trong lòng cảm thấy tức giận, gương mặt lạnh lùng.
"Sao? Cô thấy ăn cùng tôi thật kinh tởm à?"
Milk thở dài nhẹ: "Không phải đâu."
Cô không có thói quen ngồi bàn ăn.
Hồi nhỏ, cô luôn bị ông bà gửi nuôi, ông bà không thích cô và giao hết việc nhà cho cô.
Nhà ông bà có một mảnh ruộng, trên đó nuôi gà vịt, và cả lợn bò.
Việc cho gia súc ăn đương nhiên là của cô.
Mỗi ngày, cô không chỉ phải cho gia súc ăn, mà còn phải nấu ăn cho chúng.
Vì người cô luôn ám mùi gia súc, khi ăn cơm, các em không chịu nổi và luôn bảo cô tránh xa, đừng ngồi ăn cùng bàn.
Nhưng Milk không chịu.
Các em bắt đầu khóc, nói rằng cô bốc mùi, khó chịu, không muốn ăn cùng cô.
Ông nội vốn ít nói, lập tức đá cô khỏi ghế, đầu cô va vào góc bàn trong phòng khách, đầu óc choáng váng, không thể bò dậy.
Ông cảnh cáo cô không được ngồi lên bàn ăn.
Milk khi đó cảm thấy bất công, tại sao cô không thể ngồi bàn ăn, nên cô không nghe lời ông, và các em lại bắt đầu khóc.
Rồi chuyện gì xảy ra?
À, ông nắm tóc cô, kéo cô khỏi ghế, kéo vào bếp, dùng cây cán bột nặng nề đánh vào khắp cơ thể cô, đến khi cây gậy bị đánh gãy, cơ thể cô đầy vết thương chảy máu.
Ông không hài lòng, rắc muối vào vết thương của cô.
Cô đau đớn gào thét, giãy giụa điên cuồng, khóc nức nở cầu xin ông.
Ông cảnh cáo cô không được ngồi lên bàn ăn.
Ông hỏi cô có còn muốn ngồi bàn ăn nữa không.
Milk đau đớn đến mức không thể nói, chỉ biết khóc và điên cuồng lắc đầu.
Cô nói rằng mình sẽ không ngồi bàn ăn nữa.
Cầu xin ông tha cho cô.
Cô đau đến mức không thể chịu nổi.
Từ đó về sau, cô không bao giờ ngồi bàn ăn nữa, chỉ ăn qua loa trong bếp là được.
Thói quen này kéo dài đến tận bây giờ, cô đã không thể ăn uống bình thường tại bàn ăn.
Nhưng cô không thể nói điều này với nàng.
Cô tìm cớ: "Khi còn ở biệt thự, cô không phải đã nói ăn chung với tôi khiến cô cảm thấy ghê tởm sao?"
Love: "....."
"Vậy cô là vì chuyện đó?"
Thấy nàng bắt đầu tin tưởng, cô liền nhanh chóng thừa nhận: "Ừ."
"Vậy tôi sẽ ăn sau."
Khi cô nghĩ rằng mình đã giải quyết xong chuyện này, nhưng ngay giây sau nàng lại lên tiếng.
"Ngồi xuống, ăn cùng tôi."
Milk: "..."
Cô hỏi: "Không còn thấy ghê tởm nữa sao?"
Nàng cũng thấy bản thân thật khó hiểu, cô ta có ăn hay không thì liên quan gì đến nàng chứ?
Rõ ràng nàng cũng cảm thấy ăn cùng người phụ nữ này là một việc ghê tởm.
Nàng rõ ràng đã nghĩ như vậy.
Nhưng cổ họng lại không thể kiểm soát.
Love có chút hối hận, sau khi đã nói ra thì lại cố tỏ vẻ bình thản.
"Thấy ghê tởm, nhưng cô đứng qua đứng lại rất phiền."
Milk cười: "Vậy à."
Cô dường như suy nghĩ rất lâu, rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Cô đã rất lâu rồi không ngồi ăn cùng người khác tại bàn ăn, ngay cả với Tu, hai người cũng tự ăn phần của mình.
Cô cầm đũa lên, trong đầu không ngừng nhớ lại quá khứ, khiến cô chần chừ không dám động đũa.
"Tôi muốn uống canh." Nàng đột nhiên nói.
Lúc này cô mới bừng tỉnh: "Ừ, đưa bát cho tôi."
Vì muốn gắp thức ăn cho nàng, cô nhất thời quên hết những ký ức không mấy tốt đẹp, trở lại bình thường.
Nàng thấy cô không ăn cơm, lại không vui.
Nàng lạnh lùng cười: "Cô quả nhiên vẫn thấy ăn cùng tôi thật ghê tởm đúng không."
Milk: "..."
Cô chỉ là đang nhớ lại quá khứ, nhất thời không dám động đũa thôi mà.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, có lẽ lòng tự tôn yếu ớt của nàng đã bị tổn thương, đôi mắt đen láy ánh lên sự mong manh.
Những cảm xúc u uất của Milk bị gián đoạn, không còn cách nào khác, ai bảo người trước mặt lại quá yếu đuối và đa nghi, lại còn là "tổ tiên" của nhiệm vụ, cô chỉ có thể chiều theo ý nàng.
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng mới dịu đi.
Vì tính cách cổ quái và nhạy cảm của Love, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô mới cùng người khác ngồi ăn cơm chung một bàn.
Sau khi ăn xong, cô đã đồng ý đưa nàng đi xem phim, nhưng vì nàng không thích đám đông, nên họ xem phim ở nhà.
Cô đã mua một chiếc máy chiếu, đặt trong phòng khách.
Đó là một bộ phim Pháp rất cổ, có tên là "Bông hoa màu đen."
Nữ chính Ý Nhĩ là công chúa của một gia đình quý tộc thượng lưu, nam chính Cách Ân Tư chỉ là một người lính bình thường, họ gặp gỡ và yêu nhau, rồi trải qua một câu chuyện tình yêu.
Nàng không hứng thú với phim ảnh, đặc biệt là phim tình cảm, nhưng Milk có vẻ rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com