TruyenHHH.com

Milklove Gap Lai Nhau Vao Ngay Hoa No

"Gần đây bác sĩ Ongsa vui vẻ quá nhỉ? Còn biết huýt sáo nữa đấy!" Ging thấy Ongsa vừa đứng rửa tay vừa huýt sao, phải nói là vui vẻ đến đáng kinh ngạc.

"Chị Ging..."

"Sao?" Ging xả vòi nước, bắt đầu quy trình rửa tay sát khuẩn như thường khi.

"Em hình như sắp có bạn gái rồi đó!"

"Ừ."

"Chị không hỏi là ai sao?"

Ging ngừng lại một chút. "Trên mặt em có ghi Tôi rất thích Sun rồi còn gì?"

Đấy. Rõ ràng thế còn bắt Ging phải tò mò sao? Đúng là mấy người đang yêu ấu trĩ vô cùng.

Chỉ có Ongsa nghĩ không ai biết tình cảm cô dành cho Sun thôi. Tất cả y bác sĩ, nhân viên khoa này có bị bệnh về mắt đâu mà không nhìn ra.

Mọi người đều biết về bệnh tình của Sun, hầu hết đều cảm thấy Ongsa thích Sun là chuyện tự mua sầu vào người. Người theo đuổi cô không ít đâu, không nam thì nữ, cô lại chọn ngay một bệnh nhân nan y. Nhưng chữa bệnh lý sinh học thì còn có cách, còn bệnh tình của trái tim làm gì chữa được? Đã không có cách thì phải tôn trọng Ongsa, xét cho cùng, không phải ai cũng đủ dũng cảm để yêu như cô đâu.

"Hai đứa đã xác định rồi chứ?"

"Có lẽ vậy."

Ongsa cười cười. Thật sự đã xác định được rồi đấy!

Nhớ đến nụ hôn hôm qua khiến tinh thần Ongsa phấn chấn đến mức cảm thấy mình có thể mổ mấy ca liên tiếp cũng được.

Nụ hôn đó không đơn giản chỉ là môi chạm môi. Cả hai người đều là người trưởng thành, môi chạm môi ban đầu rất nhanh chóng trở thành nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn điển hình. Hôn vừa sâu lại vừa lâu. Sun cảm thấy mình như ngạt thở.

Ongsa thay đổi vị trí ban đầu, để Sun nằm dưới sofa cho khoẻ, bản thân mình chủ động áp đảo lên trên.

Mặc dù Ongsa hôn rất mãnh liệt nhưng cũng có lúc khiến Sun cảm thấy được mơn trớn rất dịu dàng. Cô nồng nhiệt nhưng lại rất để ý đến hơi thở của nàng. Chỉ cần nàng có chút hụt hơi, Ongsa sẽ ngay lập tức buông ra cho nàng hít thở thêm một chút.
Hình như vì thiếu oxy và dư thừa sự ngượng ngùng.

Đôi mắt Sun phiếm hồng, mặt cũng đỏ lên. Ongsa rất thích.

Cứ như vậy hai bên dính lấy nhau đến khi không ai còn hơi sức đâu nữa.

Ongsa kết thúc màn âu yếm kia bằng một nụ hôn lên trán Sun. Thế đấy, nồng nhiệt khao khát kết thúc bằng sự yên bình trong sáng.

Trong sáng một trăm phần trăm.

Ongsa không phải thanh niên mới lớn. Nhưng cô biết nếu cô còn táy máy tay chân với nàng thì một tấm vé rời khỏi nhà nàng là điều hiển hiện.

Ongsa cảm thấy hài lòng với nụ hôn vừa rồi. Cô chỉ ôm Sun trong vòng tay mình nằm yên trên sofa. Lưng Sun tựa vào lòng Ongsa, cả cơ thể bé nhỏ đó dựa dẫm hoàn toàn vào thân hình của cô khiến Ongsa cảm thấy trong lòng có hàng nghìn bông hoa vừa nở rộ, hàng trăm con bướm cũng vừa lúc ấy mà bay lên.

Thoả mãn. Thoả mãn cực kỳ.

...

Những đầu ngón tay Sun không ngừng mân mê đôi môi mình.

Nàng ảo giác rằng bây giờ đây, sau một ngày xảy ra sự kiện kia, đôi môi mềm của nàng hình như vẫn còn chút sưng.

Đôi môi của Ongsa vừa hành hạ nàng, vừa khiến nàng say mê.

Sun ý thức được như thế có nghĩa là gì? Ongsa hôn nàng, và nàng đáp lại.

Nếu ai đó hỏi nàng có thích Ongsa không? Hẳn là nàng sẽ thấy nghe thật ngớ ngẩn. Phải không?
Không thích Ongsa, nàng đã không trông chờ cô vào mỗi giờ cơm trưa hay chiều muộn tan làm?

Không thích Ongsa, nàng đã không lo lắng mong mỏi khi cô biến mất suốt mấy ngày liền?

Không thích Ongsa, nàng đã không phiền muộn chỉ vì "anh Nat".

Không thích Ongsa, nàng đã không hôn cô.

Không phải khoảnh khắc nàng đáp lại nụ hôn của Ongsa, mà chính là giây phút nàng không kiềm được mà lén đặt một môi hôn thật khẽ lên miệng khi cô đang say giấc kia mới là lúc nàng nhận ra câu trả lời cho mọi thắc mắc điên dại trong nàng.

Nàng đã thích Ongsa mất rồi.

Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Sun.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ phải lòng ai đó vào thời gian này, nhưng sự xuất hiện của Ongsa đã khiến mọi thứ đảo lộn. Cô ấy xuất hiện bên cạnh nàng một cách mờ nhạt, rồi trực tiếp xông thẳng vào cuộc sống của nàng, buộc nàng phải chú ý đến cô, buộc nàng phải làm quen với sự có mặt của cô.

Và thích cô nữa.

Sun luôn né tránh việc nhìn nhận câu trả lời này dù nó vốn tồn tại từ lâu.

Giờ đây, khi tình cảm nồng nhiệt họ dành cho nhau dần rõ ràng như những đám bụi lấp lánh không thể trốn tránh dưới ánh mặt trời. Sun lại không dám nhận lấy.

Cơn thuỷ triều cảm xúc rút lui, để lại một sự thật trần trụi trên lớp cát mềm.

Nàng chỉ là một bệnh nhân sắp chết.

***

Một tuần sau ngày hôm đó, cả hai người không đề cập gì khác hơn. Nói cho chính xác là Sun chủ động nói tản đi mỗi khi cảm giác Ongsa sắp đề cập gì đó về mối quan hệ của hai người.

Nhưng Ongsa có muốn nói gì về hai người bọn họ đâu? Trái ngược với sự lo lắng của Sun, Ongsa tỏ ra bình thường đến mức khến Sun phải hoài nghi về những gì đã xảy ra chiều hôm ấy liệu có thật hay chỉ là giấc mơ.

Rõ ràng Ongsa không hề nhắc đến chúng hay đề cập một cách nghiêm túc về mối quan hệ của hai người. Không gì cả!
Và Sun vừa thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy khó chịu.
Ongsa không khiến nàng phải đưa ra một lựa chọn nào đó có thể thay đổi mối quan hệ giữa nàng và cô. Nhưng chính vì vậy, nàng cảm thấy mình không thể hiểu được tâm tư Ongsa.

Cô ấy trêu đùa nàng sao?

Không hề nghiêm túc?

Dường như Sun sa lầy vào một vòng lặp bất tận của cảm xúc. Nàng vừa muốn né tránh vừa muốn biết tất thảy những gì đang xảy ra.

"Nào. Nào. Lên xe mau đi thôi, bên ngoài lạnh lắm." Ongsa vội rời khỏi xe, tay chân nhanh nhẹn mở cửa cho Sun.

Sao lúc nào nàng cũng đứng ngẩn ngơ ngoài đường thế nhỉ? Nàng không biết mình trông dễ thương đến mức nào sao? Nhỡ có ai đến bế nàng chạy đi mất Ongsa biết làm sao kia chứ?

Sun nhìn cái người đang đeo dây an toàn cho nàng lại bỗng dưng thấy ghét cô quá đi mất. Cô càng tỏ vẻ săn sóc lại càng khiến nàng bực bội.

"Để tớ tự làm, cậu lái xe mau đi mình đói rồi!"

"Chà! Nay mặt trời xấu tính đói thế nhỉ?"

"Ừ! Mình đói đến mức có thể nướng cháy cậu luôn đó!"

Ongsa le lưỡi, vờ như sợ hãi nhưng rất nhanh chóng nở một nụ cười toe toét.

...

"Nghiêng?" Sun có chút thích thú khi thấy cái tên đề trên biển hiệu.

"Này Ongsa! Đừng có nói đây là nhà hàng của cậu nha!"

"Ừ."

"Hả? Thật luôn?"

"Không! Tớ đùa đấy! Tớ nghèo lắm!"

Sun bĩu môi. Có ma mới tin!

Sun nhìn quanh. Phải nói là cô rất ấn tượng với nơi này. Một toà biệt thự kiểu Pháp cổ nằm lọt thỏm giữa những bóng cây cổ thụ. Gần như bị che khuất bởi những lá cành, ngay cả đôi mảng tường hai bên gian phụ cũng bị che phủ bởi những mảng cây thường xuân bám lan khắp nơi. Tuy vậy hoàn toàn có thể nhìn thấy chúng vẫn được tỉa tót và chăm sóc kỹ càng.

Ongsa đưa nàng đi sâu vào bên trong. Sun ngạc nhiên vô cùng khi Ongsa nắm tay nàng đi lướt qua gian phòng chính mà nàng nhận thấy là khu vực phục vụ chính của nhà hàng.

Rốt cuộc cô muốn đưa nàng đi đâu đây?

Bước qua cánh cửa nơi gian phòng cuối cùng, một không gian khác mở ra trước mặt Sun.

Một khu vườn đầy hoa cỏ mọc dại như một vùng đất đã bị lãng quên từ lâu, thậm chí nàng còn có thể ngửi thấy mùi của sương đêm đọng trên lá cành, mùi mùn đất lẫn trong cỏ cây và cả mùi hoa hồng phảng phất. Ongsa vẫn nắm chặt tay nàng, đưa nàng đến cuối góc vườn, một nơi được ngăn cách với phần còn lại bởi một rào hoa hồng vẫn đang nở rộ. Bây giờ Sun đã có thể nghe rõ mùi hương đầy quyến rũ của chúng.

Thật khiến người ta rung động.

Trên bàn, hoàn toàn không có gì bất ngờ với khung cảnh này.

Hoa và nến đã sẵn sàng...

"Sun. Cậu thấy bữa tối này thế nào?"

"Ngon." Sun vẫn chăm chú vào việc xử lý đĩa thức ăn.

"Thế thôi hả?"

"Nơi này quá cầu kỳ chỉ để ăn một bữa tối thôi đó."

"Ồ. Vừa hay mình cũng nghĩ vậy đó!" Ongsa nhấp một ngụm rượu. "Cậu nghĩ sao nếu mình tỏ tình với người mình thích ở đây?"

"Hả?" Sun cảm thấy có điều gì đó sắp xảy đến.

"Cậu có biết tại sao nhà hàng này lại có tên Nghiêng không?"

Sun lắc đầu.

Ongsa mỉm cười rồi không báo trước mà đứng dậy bước ra phía sau Sun. Đôi bàn tay đặt lên đôi vai mảnh khảnh kia, ghé đầu xuống mà nói. Gần như thủ thỉ.

"Vì khi đến nơi này, khi chúng ta thưởng thức bữa ăn cùng nhau, chia sẻ bản thân với nhau, chúng ta sẽ cùng nghiêng về phía nhau... Ngày một... gần hơn... thân mật hơn."

Sun thấy khuôn mặt mình muốn bốc cháy. Đây là một đêm mùa thu, giữa một khu vườn mà nàng mơ hồ tưởng như mình đang phát sốt.

"Vậy... Vậy cậu hãy đưa người đó đến đây mà tỏ tình." Sun nói, gần như lắp bắp. "Nơi... này rất thích hợp."

"Cậu nghĩ người ta có đồng ý không?" Ongsa lại tiếp tục hỏi bằng điệu bộ thầm thì đó.

Sun nuốt nước bọt. Nàng cố gắng dời sự chú ý của mình đến nơi khác, nếu không hơi thở của Ongsa vương trên vành tai nàng sẽ khiến nàng ngất xỉu mất.

"Cậu hỏi người ta chứ làm sao mình biết được!"

"Ồ." Ongsa thẳng người, rời khỏi vị trí ấy. Sun thở phào trong lòng. Ongsa mà còn đứng đấy thêm giây phút nào nữa là tim nàng chịu không nổi mất.

...

"Ongsa?!!!" Sun gần như hét lên.

Nàng bối rối.

"Ongsa cậu làm gì vậy?"

Cái tên điên này sao lại đột nhiên quỳ xuống thế này?

"Sun."

"..."

"Cậu có bằng lòng cho tớ cơ hội được tắm nắng dưới ánh mặt trời mỗi ngày không?"

Ongsa nhìn nàng với ánh mắt tha thiết và trên tay cô từ lúc nào đã xuất hiện một sợi dây chuyền có mặt bằng đá quý thiết kế hình mặt trời.

Cùng lúc ấy, hàng trăm ánh đèn đột nhiên bừng sáng, những bông hoa hướng dương xen lẫn cùng những đoá nhung tuyết rơi xuống từ mái vòm những bụi hoa hồng. Chúng đẹp đến mức dù có vẻ không liên quan gì nhau nhưng lại tạo nên một tổng thể lãng mạn đến mức nao lòng.

"Ongsa..."

Choáng ngợp.

Ấy là từ ngữ duy nhất có thể miêu tả những gì đang diễn ra trước mặt nàng.

Sun nhìn quanh khắp nơi rồi lại nhìn Ongsa. Nàng xúc động xiết bao trước những điều người kia đã làm cho nàng. Cô vẫn đang quỳ đó, một cách chân thành và tập trung hoàn toàn vào nàng. Trái tim nàng rung lắc dữ dội. Ánh mắt tha thiết kia khiến nàng cảm thấy dằn vặt xiết bao...

Nàng cố giữ nhịp thở ổn định hơn.

"Ongsa..."

Sun thở hắt ra, nàng cố gắng nhích lại gần Ongsa, lúc này nàng gần như cũng quỳ xuống với cô. Đôi bàn tay bé nhỏ đỡ lấy đôi bàn tay Ongsa...

Nàng im lặng.
Dường như rất khó khăn để phát ra thanh âm.
Nhưng nàng đã nói...

"Ongsa... Chúng ta không được đâu."

"Tại sao?"

"Ongsa... Mình làm thế nào có thể đưa cậu vào một mối quan hệ mà chúng ta đều biết điểm kết thúc đang ở rất gần..."

"Sun, tớ không để tâm điều ấy."

"Nhưng mình thì có..."

Đôi mắt kia...

"Ongsa... Mình sẽ không giấu diếm điều này. Phải. Ongsa..." Nàng hít một hơi thật sâu. Hồ như dùng hết can đảm mình có, nhìn thẳng vào mắt Ongsa mà nói. "Mình đã rung động. Mình đã thích cậu mất rồi."

"Sun..."

"Nhưng Ongsa ơi! Cậu hãy bằng lòng với mối quan hệ bạn bè chúng ta đang có được hay không?"

Ongsa gần như lắc đầu ngay lập tức. Nỗi đau bị chối từ đang nghiền nát trái tim cô. Nàng có biết điều này hay không?

"Ongsa... Mình thích cậu. Mình... Mình thích cậu đến mức không đủ dũng cảm để cùng cậu yêu đương rồi một mình mang tình yêu của chúng ta mà đi. Mình thích cậu đến mức không dám nghĩ đến việc để lại cậu một mình với nỗi nhớ về tình cảm này." Sun ngừng lại một chút. Không báo trước mà ôm lấy đầu Ongsa, chậm rãi đặt lên vầng trán người kia một nụ hôn thật dịu dàng. "Cho nên... Ongsa... Nhân lúc tình cảm này chỉ vừa chớm thành một nụ hoa xuân, xin đừng để ong bướm hút được mật ngọt..."

Đôi mắt kia... đã đẫm nước.

Ongsa muốn nói nhiều hơn, muốn kiên trì thuyết phục Sun. Muốn cho nàng biết bàn tay của cô đã chìa sẵn kia chờ nắm lấy bàn tay nàng vượt qua từng chướng ngại còn lại. Muốn cho nàng thấy tình yêu này hoàn toàn có thể phát ra ánh sáng tuyệt diệu xua đi bóng đêm trong tương lai. Muốn cho nàng nghe được những thanh âm diệu kỳ của tình yêu chảy trong trong những tháng ngày tồn tại còn lại, hoàn toàn có thể vang vọng đến cuối đời Ongsa.

Nhưng cô làm sao có thể mở miệng được đây?

Khi những hạt thuỷ tinh long lanh rơi trên vai cô, nóng ấm.

Dường như xuyên qua lớp vải áo, xuyên qua lớp da mà thấm thẳng đến tim cô.

"Sun... Chúng ta là gì cũng được. Đừng khóc nữa... nhé!"

- END CHAP 13 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com