Mikyung Yebin Em Yeu Chi
Ẩm yebin trên tay, cô đem em lên phòng. Em đã ngủ say rồi, đặt em lên giường cởi áo khoác bên ngoài cho em và ngồi xuống bên cạnh nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp kia."Tôi đã hiểu trái tim mình đang cần gì rồi. Tôi cần em, rất cần em yebin à. Dù thế nào thì tôi sẽ luôn giữ em bên cạnh mình, tôi sẽ không để em rời xa em nửa bước. Bởi vì em là của tôi, em là vợ hợp pháp của tôi Kang yebin"Đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ, và chúc em trước khi đi"Ngủ ngon nhé vợ yêu"...Yebin sáng nay đã gặp trục trặc đó là..... chiếc áo bra của cô đâu mất rồi. Không phải là cô không có áo bra mà chỉ vì cô muốn thay chiếc áo mới bởi vì cái áo bra này cô mặc đã 2,3 ngày rồi nên phải thay. Mà sáng đến giờ tìm trong tủ mà chẳng thấy cái nào cả."Haizz đâu hết rồi?""Đang tìm cái này à?"Yebin quay đầu lại nhìn thì thấy minkyung đang cầm cái áo bra màu hồng mà cô yêu thích nhất mà lắc qua lắc lại trước mặt. Cô như rớt cả tim ra, tự nhiên chị lại cầm áo bra của cô làm gì.
'Tại sao chị lại cầm áo của em? Chị bị biến thái hả?"Bay đến giựt ra khỏi tay minkyung, yebin mặt tỏ thái độ nói."Yah tôi có lòng tốt đem đống đồ dơ của cô đi giặt không biết cảm ơn mà còn thái độ gì vậy hả?" Minkyung chống hông nói lại."Bình thường chị có làm việc nhà đâu, sao tự nhiên hôm nay lại đem đồ đi giặt?""Tại vì tôi hết đồ rồi vả lại đồ của cô trộn chung với đồ của tôi nên tôi bất đắc dĩ mà bỏ vào máy giặt mà giặt cùng, hiểu chứ?"Yebin không nói gì nữa, cô cúi đầu xuống đất không dám nhìn chị nữa. Minkyung nhìn dáng vẻ của yebin như vậy thì mỉm cười nhẹ, lấy tay nâng cằm của em lên đối diện với gương mặt của mình rồi từ từ tiến gần tới...Yebin liền nhớ ra tối hôm qua, cô liền lấy tay che môi của mình lại thì minkyung cũng không tiến đến cô nữa. Gương mặt tỏ vẻ lo sợ của em khiến minkyung thật không thể nhịn cười, nở nụ cười nửa miệng hỏi."Sợ đến vậy à?"Yebin gật đầu lia lịa."Sợ gì nữa, cuối cùng thì nụ hôn đầu của cô cũng là của tôi rồi. Lần sau không cần phản ứng như vậy đâu'Cốc nhẹ vào trán của em, cô quay lưng đi thì em hỏi."Tại sao chị lại làm vậy?"Quay lại nhìn em, nở nụ cười cô hỏi."làm gì?""'Tối hôm qua chị làm vậy để làm gì? Tại sao?" Yebin hỏi với giọng nghẹn ngào, giống như em sắp khóc vậy khiến trái tim cô khẽ nhói.Nhìn sắc mặt của em một lát, cô trả lời."Chẳng làm gì cả, chỉ là tôi tưởng tượng cô là siyeon thôi"Yebin sắp khóc rồi, nhưng cô phải kiềm nén lại không để nước mắt rơi. Cô đã hứa với bản thân là không được yếu đuối, cô phải mạnh mẽ lên. Cố hỏi một câu nữa."Vậy ai chị cũng làm như vậy sao?""Phải"'Vì vậy cô cũng đừng suy nghĩ gì đến chuyện đó nữa. Không đáng để cô quan tâm đâu'"'.."Tôi sẽ không tỏ tình với em lúc này đâu mà là tôi sẽ chờ cơ hội để nói cho em biết, nên mong em đừng thấy tổn thương"...Minkyung đang nói chuyện với nayoung ở lớp thì mingyu từ đâu ra bước tới trước mặt hai người mà ngông cuồng nói."Tôi muốn nói chuyện với cô,minkyung"''Cậu biết mình đang làm gì không hả?" Nayoung gằn giọng hỏi."Kệ đi nayoung à, nói chuyện gì?" minkyung lạnh lùng nhìn mingyu hỏi."'Lên sân thượng của trường rồi nói"Minkyung đã đứng lên nhưng nayoung lại níu giữ cánh tay của cô lại, gương mặt lo lắng nói."Để tớ đi cùng cậu"Minkyung mỉm cười nhẹ, vỗ nhẹ tay của nayoung."Cậu đừng lo, tớ biết mình phải làm gì"Nayoung nhìn Minkyung như vậy thì chỉ biết thở dài....Lên sân thượng theo lời của mingyu. Cậu ta đứng chỗ lan can nhìn ra ngoài trời, nghe thấy tiếng bước chân cô đã tới cậu ta quay lại nhìn về phía cô với ánh mắt đáng sợ."Có chuyện gì?" Cô lạnh lùng hỏi."Tôi có chuyện muốn nói""Cứ nói""Cô và yebin có mối quan hệ gì?""Chuyện đó có liên quan đến cậu ?""Tôi bảo là cô trả lời""Tôi không thích trả lời thì sao"Cậu ta bước tới đối diện với cô, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy."Cô đang đùa với tôi đấy hả?""Nhìn mắt tôi giống đang đùa lắm sao?""Cô mau trả lời, đừng để tôi nổi điên""Đang hù dọa tôi à, cậu tưởng tôi sợ chắc" Minkyung mỉm cười nửa miệng.
"BỐP"1 cú đấm mạnh vào bên má của minkyung, cô liền bị ngã ra một bên. Đầu óc cô hơi choáng váng và nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu, lấy tay sờ lên miệng, 1 vết máu dính trên tay cô.Cô trong lòng thật sự khinh bỉ và xem thường mingyu. Cậu ta đúng là một tên hèn, ngay cả việc đánh con gái cũng có thể làm được, vậy cậu ta có đủ tư cách để yêu thích yebin sao.
"Thật hèn hạ""Cô nói cái gì?""Tôi bảo cậu là đồ hèn, không hiểu à""Cô chán sống rồi à"Mingyu không chịu đựng được nữa, câu ta sắn tay áo lên chạy đến định đánh cô thêm nhưng không ngờ cô đã nhanh tay giữ lại cú đấm của cậu ta, bẻ tay cậu ta qua một bên sau đó là một cước đá mạnh vào bụng cậu ta khiến cậu ta ngã ngữa ra sau ôm bụng vì đau."Cô...cô dám...đánh tôi sao...?""Sao lại không dám, loại người như cậu không đáng mặt đàn ông và cũng không đáng để có được yebin""KIM MINKYUNG"Cậu ta như con thú ngồi dậy chạy đến dùng đầu và cả người húc vào bụng cô. Cô bị đẩy ra đằng sau, vì sức cô không mạnh bằng cậu ta nên cô chỉ biết đánh thật mạnh vào lưng của cậu ta.Mingyu là đàn ông nên có phần áp đảo hơn, cậu ta liền nâng cả người của cô lên cao và ném ra phía sau. Cơ thể và đầu cô đập mạnh xuống nền đất. Máu trên trán và đầu chảy ra khá nhiều, cả cơ thể cô đau đớn rụng rời không thể cự động thêm nữa.Mingyu khi đánh cô nông nổi như vậy thì đứng đó nhìn cô thở hổn hển.Ngay sau đó có nhiều tiếng bước chân dồn đập chạy lên. Cô cố mở mắt mình ra nhìn thì thấy nayoung, yuha và yebin. Ba người họ nhìn cảnh tượng trước mắt thì vô cùng sốc. Yebin là người chạy lên và nhìn thấy cô đầu tiên, em liền chết lặng và chạy đến thật nhanh đến chỗ cô."Là em rồi, em đã tới rồi"Trước khi gất đi, minkyung đã nở một nụ cười khi người mà cô mong muốn được nhìn thấy lúc này đã xuất hiện.
"Chị minkyung, chị minkyung" yebin ôm chặt cô mà gọi."Minkyung à cậu tỉnh lại đi" "Để tớ gọi cấp cứu"Yebin để đầu minkyung dựa vào ngực mình còn tay thì ôm chặt cứng chị mà khóc lớn, máu thấm qua áo em càng khiến em sợ hãi hơn."Chị tỉnh lại đi mà, em xin chị mà. Chị muốn gì em cũng nghe theo mà, chị tỉnh lại đi. Chị đừng làm em sợ mà" Yebin liền tục gọi cô nhưng cô vẫn không thể mở mắt nhìn em.
Bệnh viện...Minkyung được đưa vào phòng cấp cứu, yebin ngồi bên ngoài mà bàn tay và cả người cô run lên. Em trong lòng dang cầu mong rất nhiều."Làm ơn đừng để chị ấy bị gì. Con xin chúa hãy nghe lời thỉnh cầu của con"Nayoung nhìn qua thấy yebin như vậy thì cô vỗ nhẹ vai em trấn an."Em đừng lo lắng quá, minkyung sẽ không sao đâu"Yuha ngồi bên cạnh dù không biết yebin là ai nhưng nghe nayoung nói là một người quan trọng của minkyung thì cô cũng nắm chặt bàn tay run rẩy của yebin mà giúp em vượt qua...."RẦM"Nayoung đẩy mingyu vào cánh cửa, nắm lấy cổ áo cậu ta la lên tức giận."Thằng khốn, tao đã bảo là không được động vào minkyung rồi mà""Là do cô ta đã làm mọi chuyện vả lại tao...cũng muốn xem phản ứng của mày như thế nào""Thằng điên này"Nayoung đánh liên tục vào mặt của mingyu, máu chảy ra dính lên tay cô càng nhiều. Cậu ta ngã xuống thì cô vẫn không thể tha thứ, cô ngồi bên trên nắm cổ áo kéo mặt cậu ta lên."Mày mở mắt ra đi thằng khốn"Mingyu mở mắt ra nhìn cô sau đó bật cười như một thằng ngốc, càng khiến cô tức hơn."Mày cười cái gì?""Tao...cười vì mày không giống anh trai của mày""Mày nói cái gì?""Mày nên nhớ rằng thân phận thật sự của mày là gì? Cho dù bây giờ mày đang sống tốt, bình yên thế nào thì mày cũng là một kẻ dựa dẫm vào người khác mà thôi""Mày có biết mày đang nói gì không hả?"Nắm tay của cô càng mạnh hơn, mingyu càng nói thêm."Thằng anh của mày trước đây bị anh tao đối xử như thế nào chắc mày cũng biết. Thật may mắn khi anh mày có một đứa em gái mạnh mẽ và học giỏi như vậy. Mặc dù nó không giống như anh nó suốt ngày bị bắt nạt nhưng nó lại là một đứa chuyên ăn bám con người yêu và đứa bạn thân giàu có của nó. Chắc anh mày thấy tự hào lắm""Mày cầm mồm lại đi" nayoung nghiến răng nói."Mày không thay đổi sự thật được đâu. Nghèo thì muôn đời nghèo, dù mày cố trở thành phượng hoàng thì gốc của nó là vịt xấu xí thì cũng chẳng ai công nhận"Nayoung nới lỏng tay mình, cô thả mingyu ra và...nước mắt bắt đầu rơi.Hôm nay trời đổ mưa lớn, một mình cô bước trên đoạn đường vắng cho nước mưa thấm vào da thịt của mình. Nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa không biết trôi về đâu. Im nayoung cũng có lúc rất yếu đuối như thế này.
Yebin bước đến chiếc giường đang có người mà cô yêu nhất trên đời nằm trên đó với đầy thương tích. Nhìn gương mặt đầy vết bầm tím của chị khiến trái tim của yebin đau đớn, em nắm chặt bàn tay của chị mà khóc."Chị đừng bị gì, em không muốn chị bị gì cả. Em luôn mong chị luôn sống tốt và hạnh phúc. Em không thể lạnh lùng với chị được nữa, chị hãy tỉnh lại đi mà. Để em được nói tình cảm của em đối với chị. Dù chị không đồng ý hay đồng ý đi chăng nữa thì em vẫn muốn được nói cho chị biết""Em yêu chị nhiều lắm. Chị minkyung"
'Tại sao chị lại cầm áo của em? Chị bị biến thái hả?"Bay đến giựt ra khỏi tay minkyung, yebin mặt tỏ thái độ nói."Yah tôi có lòng tốt đem đống đồ dơ của cô đi giặt không biết cảm ơn mà còn thái độ gì vậy hả?" Minkyung chống hông nói lại."Bình thường chị có làm việc nhà đâu, sao tự nhiên hôm nay lại đem đồ đi giặt?""Tại vì tôi hết đồ rồi vả lại đồ của cô trộn chung với đồ của tôi nên tôi bất đắc dĩ mà bỏ vào máy giặt mà giặt cùng, hiểu chứ?"Yebin không nói gì nữa, cô cúi đầu xuống đất không dám nhìn chị nữa. Minkyung nhìn dáng vẻ của yebin như vậy thì mỉm cười nhẹ, lấy tay nâng cằm của em lên đối diện với gương mặt của mình rồi từ từ tiến gần tới...Yebin liền nhớ ra tối hôm qua, cô liền lấy tay che môi của mình lại thì minkyung cũng không tiến đến cô nữa. Gương mặt tỏ vẻ lo sợ của em khiến minkyung thật không thể nhịn cười, nở nụ cười nửa miệng hỏi."Sợ đến vậy à?"Yebin gật đầu lia lịa."Sợ gì nữa, cuối cùng thì nụ hôn đầu của cô cũng là của tôi rồi. Lần sau không cần phản ứng như vậy đâu'Cốc nhẹ vào trán của em, cô quay lưng đi thì em hỏi."Tại sao chị lại làm vậy?"Quay lại nhìn em, nở nụ cười cô hỏi."làm gì?""'Tối hôm qua chị làm vậy để làm gì? Tại sao?" Yebin hỏi với giọng nghẹn ngào, giống như em sắp khóc vậy khiến trái tim cô khẽ nhói.Nhìn sắc mặt của em một lát, cô trả lời."Chẳng làm gì cả, chỉ là tôi tưởng tượng cô là siyeon thôi"Yebin sắp khóc rồi, nhưng cô phải kiềm nén lại không để nước mắt rơi. Cô đã hứa với bản thân là không được yếu đuối, cô phải mạnh mẽ lên. Cố hỏi một câu nữa."Vậy ai chị cũng làm như vậy sao?""Phải"'Vì vậy cô cũng đừng suy nghĩ gì đến chuyện đó nữa. Không đáng để cô quan tâm đâu'"'.."Tôi sẽ không tỏ tình với em lúc này đâu mà là tôi sẽ chờ cơ hội để nói cho em biết, nên mong em đừng thấy tổn thương"...Minkyung đang nói chuyện với nayoung ở lớp thì mingyu từ đâu ra bước tới trước mặt hai người mà ngông cuồng nói."Tôi muốn nói chuyện với cô,minkyung"''Cậu biết mình đang làm gì không hả?" Nayoung gằn giọng hỏi."Kệ đi nayoung à, nói chuyện gì?" minkyung lạnh lùng nhìn mingyu hỏi."'Lên sân thượng của trường rồi nói"Minkyung đã đứng lên nhưng nayoung lại níu giữ cánh tay của cô lại, gương mặt lo lắng nói."Để tớ đi cùng cậu"Minkyung mỉm cười nhẹ, vỗ nhẹ tay của nayoung."Cậu đừng lo, tớ biết mình phải làm gì"Nayoung nhìn Minkyung như vậy thì chỉ biết thở dài....Lên sân thượng theo lời của mingyu. Cậu ta đứng chỗ lan can nhìn ra ngoài trời, nghe thấy tiếng bước chân cô đã tới cậu ta quay lại nhìn về phía cô với ánh mắt đáng sợ."Có chuyện gì?" Cô lạnh lùng hỏi."Tôi có chuyện muốn nói""Cứ nói""Cô và yebin có mối quan hệ gì?""Chuyện đó có liên quan đến cậu ?""Tôi bảo là cô trả lời""Tôi không thích trả lời thì sao"Cậu ta bước tới đối diện với cô, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy."Cô đang đùa với tôi đấy hả?""Nhìn mắt tôi giống đang đùa lắm sao?""Cô mau trả lời, đừng để tôi nổi điên""Đang hù dọa tôi à, cậu tưởng tôi sợ chắc" Minkyung mỉm cười nửa miệng.
"BỐP"1 cú đấm mạnh vào bên má của minkyung, cô liền bị ngã ra một bên. Đầu óc cô hơi choáng váng và nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu, lấy tay sờ lên miệng, 1 vết máu dính trên tay cô.Cô trong lòng thật sự khinh bỉ và xem thường mingyu. Cậu ta đúng là một tên hèn, ngay cả việc đánh con gái cũng có thể làm được, vậy cậu ta có đủ tư cách để yêu thích yebin sao.
"Thật hèn hạ""Cô nói cái gì?""Tôi bảo cậu là đồ hèn, không hiểu à""Cô chán sống rồi à"Mingyu không chịu đựng được nữa, câu ta sắn tay áo lên chạy đến định đánh cô thêm nhưng không ngờ cô đã nhanh tay giữ lại cú đấm của cậu ta, bẻ tay cậu ta qua một bên sau đó là một cước đá mạnh vào bụng cậu ta khiến cậu ta ngã ngữa ra sau ôm bụng vì đau."Cô...cô dám...đánh tôi sao...?""Sao lại không dám, loại người như cậu không đáng mặt đàn ông và cũng không đáng để có được yebin""KIM MINKYUNG"Cậu ta như con thú ngồi dậy chạy đến dùng đầu và cả người húc vào bụng cô. Cô bị đẩy ra đằng sau, vì sức cô không mạnh bằng cậu ta nên cô chỉ biết đánh thật mạnh vào lưng của cậu ta.Mingyu là đàn ông nên có phần áp đảo hơn, cậu ta liền nâng cả người của cô lên cao và ném ra phía sau. Cơ thể và đầu cô đập mạnh xuống nền đất. Máu trên trán và đầu chảy ra khá nhiều, cả cơ thể cô đau đớn rụng rời không thể cự động thêm nữa.Mingyu khi đánh cô nông nổi như vậy thì đứng đó nhìn cô thở hổn hển.Ngay sau đó có nhiều tiếng bước chân dồn đập chạy lên. Cô cố mở mắt mình ra nhìn thì thấy nayoung, yuha và yebin. Ba người họ nhìn cảnh tượng trước mắt thì vô cùng sốc. Yebin là người chạy lên và nhìn thấy cô đầu tiên, em liền chết lặng và chạy đến thật nhanh đến chỗ cô."Là em rồi, em đã tới rồi"Trước khi gất đi, minkyung đã nở một nụ cười khi người mà cô mong muốn được nhìn thấy lúc này đã xuất hiện.
"Chị minkyung, chị minkyung" yebin ôm chặt cô mà gọi."Minkyung à cậu tỉnh lại đi" "Để tớ gọi cấp cứu"Yebin để đầu minkyung dựa vào ngực mình còn tay thì ôm chặt cứng chị mà khóc lớn, máu thấm qua áo em càng khiến em sợ hãi hơn."Chị tỉnh lại đi mà, em xin chị mà. Chị muốn gì em cũng nghe theo mà, chị tỉnh lại đi. Chị đừng làm em sợ mà" Yebin liền tục gọi cô nhưng cô vẫn không thể mở mắt nhìn em.
Bệnh viện...Minkyung được đưa vào phòng cấp cứu, yebin ngồi bên ngoài mà bàn tay và cả người cô run lên. Em trong lòng dang cầu mong rất nhiều."Làm ơn đừng để chị ấy bị gì. Con xin chúa hãy nghe lời thỉnh cầu của con"Nayoung nhìn qua thấy yebin như vậy thì cô vỗ nhẹ vai em trấn an."Em đừng lo lắng quá, minkyung sẽ không sao đâu"Yuha ngồi bên cạnh dù không biết yebin là ai nhưng nghe nayoung nói là một người quan trọng của minkyung thì cô cũng nắm chặt bàn tay run rẩy của yebin mà giúp em vượt qua...."RẦM"Nayoung đẩy mingyu vào cánh cửa, nắm lấy cổ áo cậu ta la lên tức giận."Thằng khốn, tao đã bảo là không được động vào minkyung rồi mà""Là do cô ta đã làm mọi chuyện vả lại tao...cũng muốn xem phản ứng của mày như thế nào""Thằng điên này"Nayoung đánh liên tục vào mặt của mingyu, máu chảy ra dính lên tay cô càng nhiều. Cậu ta ngã xuống thì cô vẫn không thể tha thứ, cô ngồi bên trên nắm cổ áo kéo mặt cậu ta lên."Mày mở mắt ra đi thằng khốn"Mingyu mở mắt ra nhìn cô sau đó bật cười như một thằng ngốc, càng khiến cô tức hơn."Mày cười cái gì?""Tao...cười vì mày không giống anh trai của mày""Mày nói cái gì?""Mày nên nhớ rằng thân phận thật sự của mày là gì? Cho dù bây giờ mày đang sống tốt, bình yên thế nào thì mày cũng là một kẻ dựa dẫm vào người khác mà thôi""Mày có biết mày đang nói gì không hả?"Nắm tay của cô càng mạnh hơn, mingyu càng nói thêm."Thằng anh của mày trước đây bị anh tao đối xử như thế nào chắc mày cũng biết. Thật may mắn khi anh mày có một đứa em gái mạnh mẽ và học giỏi như vậy. Mặc dù nó không giống như anh nó suốt ngày bị bắt nạt nhưng nó lại là một đứa chuyên ăn bám con người yêu và đứa bạn thân giàu có của nó. Chắc anh mày thấy tự hào lắm""Mày cầm mồm lại đi" nayoung nghiến răng nói."Mày không thay đổi sự thật được đâu. Nghèo thì muôn đời nghèo, dù mày cố trở thành phượng hoàng thì gốc của nó là vịt xấu xí thì cũng chẳng ai công nhận"Nayoung nới lỏng tay mình, cô thả mingyu ra và...nước mắt bắt đầu rơi.Hôm nay trời đổ mưa lớn, một mình cô bước trên đoạn đường vắng cho nước mưa thấm vào da thịt của mình. Nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa không biết trôi về đâu. Im nayoung cũng có lúc rất yếu đuối như thế này.
Yebin bước đến chiếc giường đang có người mà cô yêu nhất trên đời nằm trên đó với đầy thương tích. Nhìn gương mặt đầy vết bầm tím của chị khiến trái tim của yebin đau đớn, em nắm chặt bàn tay của chị mà khóc."Chị đừng bị gì, em không muốn chị bị gì cả. Em luôn mong chị luôn sống tốt và hạnh phúc. Em không thể lạnh lùng với chị được nữa, chị hãy tỉnh lại đi mà. Để em được nói tình cảm của em đối với chị. Dù chị không đồng ý hay đồng ý đi chăng nữa thì em vẫn muốn được nói cho chị biết""Em yêu chị nhiều lắm. Chị minkyung"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com