TruyenHHH.com

Miko Tappei Va Nhung Mau Truyen Nho

Thế là thấm thoát đã hết mùa hè oi bức, đám Miko cũng đã lên lớp 11. Hôm đó là một ngày mưa mát xoa dịu một phần của những ngày hè oi ả. Sau giờ học ở trường cấp 3, Tappei và Miko cũng nhanh chóng về nhà. Trên đường đến ga tàu điện, trời ngày càng mưa lớn hơn nên Tappei đã ngỏ ý vào một tiệm mì gần đó để trú mưa và sẵn tiện lấp đầy cái bụng đang kêu lên ngày một nhiều của Miko. Miko liền gật đầu đồng ý rồi nhanh chân tiến về phía tiệm mì. Bước vào tiệm, có rất nhiều người ở đó khiến cho chỗ đứng của hai người ngày càng hẹp hơn. Bà chủ nhanh chóng xếp bàn cho cả hai rồi đứng nghe gọi món. Sau khi đã gọi món xong xuôi, không lâu sau món ăn cũng đã lên bàn. Tô mì nóng hổi cùng với hương thơm nhè nhẹ xông thẳng vào mũi của Miko khiến cô nhóc không để ý mọi thứ xung quanh mà chỉ tập trung vào việc thưởng thức nó. Người chạy bàn là một sinh viên đại học đẹp trai cùng với dáng người cao ráo. Anh nhanh chóng ý thức được đây là một đôi gà bông cực kỳ đáng yêu nên đã lên tiếng cảm thán
• Nè em trai, bạn gái em à? Nhìn hai đứa đẹp đôi quá nha !
Tappei và Miko dừng mọi động tác và ngước nhìn về phía nhau với gương mặt đỏ lự. Mọi thứ xung quanh như dừng lại, hai người nhìn nhau không nói câu nào còn anh trai kia thì đang cười hí hửng vì bắt gặp được một tình huống khó xử mà vô cùng dễ thương như thế này. Sau vài giây yên tĩnh, cả Miko và Tappei đều hiểu được mình cần phải nói gì đó cho đỡ gượng gạo.
• Dạ... - Miko mở miệng với tông giọng bé, nhưng khi chưa kịp nói tiếp thì bạn trai cô bé đã đáp.
• Dạ đúng rồi ạ, cảm ơn anh! - Miko ngước nhìn lên thì thấy Tappei đang gãi phía sau gáy với vẻ mặt vô cùng khó xử. "Sao lại đáng yêu thế này chứ!" - Miko thầm nghĩ rồi lại cúi xuống mà ăn tiếp để không quá khó xử trong tình cảnh này. Anh trai kia nghe được câu trả lời thì ngày càng khoái chí và hỏi tới tấp.
• Chà ! Không ngờ anh đoán mò mà cũng trúng đó ha, hay thiệt haha. Mà hai đứa quen lâu chưa? Lớp mấy rồi? Gia đình, thầy cô rồi bạn bè biết gì chưa? - Chàng sinh viên trẻ cảm thán với những câu hỏi dồn dập.
• Nè, cậu kia! Sao không lo bưng món cho khách đi mà đứng đó làm phiền người ta vậy? - Bà chủ đứng trong bếp nói vọng ra và hối thúc anh ta mau đi làm việc của mình, cũng như muốn cho hai vị khách trẻ không bị anh ta tiếp tục làm phiền.
Khi đã ăn xong cũng là khi trời đổ xuống những hạt mưa bé hơn, cả hai mau chóng thu xếp đồ rồi đi ra khỏi tiệm mì. Tappei bật chiếc ô của Miko ra rồi đưa cho cô, sau đó mới là chiếc ô của cậu. Hai chiếc ô một xanh một hồng dắt tay nhau đi đến nhà ga để về nhà, trời lúc đó cũng chạng vạng tối.
Về đến cửa chung cư nhà Miko cũng đã 6 giờ 30, Tappei nán lại dặn dò vài điều.
• Hôm nay trời mưa lớn nên sẽ lạnh đó, bà lên nhà lau khô tóc trước rồi đi tắm lẹ nha, không thôi cảm... Miko gật đầu đồng ý rồi hối Tappei mau về nhà.
Miko lên tới nhà thì thấy Momo đang ngoan ngoãn làm bài tập cũng không để ý lắm. Cô liền bước nhanh đến phòng tắm và tắm rửa. Xong xuôi cũng vừa kịp lúc Mamoru về đến nhà.
• Em về rồi, anh về rồi Momo.
• A... anh ba về. - Momo vô cùng vui vẻ đáp lời của Mamoru.
• Sao hôm nay về trễ vậy? - Miko vừa rót trà nóng vừa hỏi thăm thằng em trời đánh của mình.
• Học ở nhà Yuka mà. - Mamoru không hứng thú nên trả lời hoa loa cho có.
Miko không quan tâm lắm chuyện của Mamoru nên đi thẳng đến phòng ngủ, cô bé đang soạn cặp để xem bài tập về nhà thì có tin nhắn của Tappei tới.
• Bà lau khô tóc chưa ? Ngày mai tui không đi học với bà được rồi. T-T
• Tui lau rồi, mà sao ông không đi học được???
• Trường kêu tui đi đấu giải bóng chày...
• Sao đột xuất thế ? Bình thường hay báo trước lắm mà ?
• Tại hôm nay một người trong đội thi đấu tự nhiên bị chấn thương nên nhờ tui thế chỗ ngày mai...
Miko tim dòng tin nhắn với vẻ mặt mang mác buồn, bởi vì cô bé biết mỗi lần như vậy sẽ phải đi thật sớm và nghỉ học nguyên một ngày để tập luyện rồi mới thi đấu.
• Mà bà cũng đừng buồn, tui đấu xong sẽ ghé ngang qua trường để đi về với bà mà. - Tappei nhẹ nhàng an ủi cô bạn gái.
• Tui không sao, ông cứ tập trung thi đấu đi. Cố lên, bạn trai của tui là giỏi nhấttt !
Tappei nhìn tin nhắn của Miko cũng bất giác cười mỉm rồi quay sang gói vài thứ gì đó vào hộp quà. Miko soạn cặp rồi mang chỗ bài tập ra ngồi làm cùng với Momo.
• Chị Mi-chan cũng làm bài tập nữa ạ ?
• Đúng rồi, mà Momo có gì không hiểu thì cứ hỏi chị nha, bài tập cấp 1 dễ ẹt ý mà ! - Miko vỗ ngực ra oai với em gái nhỏ. Đúng lúc Mamoru đi ngang qua, cậu em trai "yêu dấu" của Miko cũng chen vào vài lời mang tính gợi đòn.
• Momo của anh ba học giỏi nên tự làm được phải không ? Còn Miko thì toàn điểm kém hồi cấp 1 thôi. - Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang đầy tính sát thương của Mamoru làm Miko càng tức điên hơn nữa. Mamoru chuồn lẹ vào nhà tắm để lánh nạn khỏi cơn điên của Miko còn Momo thì nhanh chóng xoa dịu chị gái.

Sáng hôm sau, Miko dậy trễ hơn mọi ngày một chút rồi nhanh chóng ăn sáng và đi đến trường trong trạng thái ngái ngủ. Cô nàng mặc đồng phục của trường một cách nghiêm chỉnh và gọn gàng cùng với mái tóc ngắn chỉa chỉa làm tăng thêm phần đáng yêu. Vừa đi đến ga tàu, Miko đã nhìn thấy đôi Kenta và Yuko quấn quýt với nhau ở gần đó, kế bên là Mari đang lèm bèm vì mới sáng ra đã ăn một rổ cơm chó bự chảng của hai con người không có lương tâm kia. Thấy Miko đang tiến tới gần, Mari vẫy tay cầu cứu. Nhưng cô nhóc cũng chợt nhận ra là người bạn thân kia của cô cũng đang có bồ nên liền đặt tay xuống một cách tuyệt vọng. Rồi Mari lại thấy hôm nay lại có gì đó khác khác, sao Miko lại đi một mình thế kia, bình thường cô bé và Tappei quấn nhau như sam cơ mà.
• Mari ! Sao vẫy tay với tui cho đã rồi lại bỏ tay xuống vậy? - Miko phụng phịu hỏi.
• Tại... Mà sao hôm nay bà đi một mình vậy, Tappei đâu ? Bình thường hai người nửa bước cũng không rời nhau mà, đừng có nói là hai người cãi nhau rồi nha. - Mari trông có vẻ vui khi châm chọc cô bạn.
• Không có cãi nhau gì hết, tại hôm qua có bạn trong đội thi đấu bóng chày bị chấn thương nên nhờ Tappei hôm nay thi đấu dùm thôi.
• Ồ, sao thằng này không nói với tui một tiếng ta, toàn nói với Yamada đầu tiên thôi, đúng là có bạn gái vô là khác hẳn à, haha. - Kenta cũng hùa theo trò đùa của Mari.
• Mà cũng mong là Tappei sẽ thi đấu tốt ha - Yuko cất tiếng nói như vị cứu tinh của Miko giữa hai con người đang khoái chí mà cười ha hả kia.
Vừa lúc đó, tàu cũng đã đến. Cả đám nhanh chóng theo dòng người đi vào tàu. Yuko và Kenta cũng nắm tay nhau ngồi xuống ghế gần đó, Miko và Mari thì ngó nghiêng tìm chỗ ngồi. Bỗng Miko thấy vài dáng hình quen thuộc lướt qua, đó là Yoshida và Haruna đang ngồi chỗ băng ghế gần đó, tức khắc Miko liền kéo tay Mari đi về phía hai người kia. Càng tiến lại gần, Miko và Mari càng thấy Yoshida và Haruna ngày càng tình tứ hơn. Haruna dùng đôi bàn tay mềm mại chỉnh nhẹ phần tóc rối của Yoshida, trong khi đó Yoshida lại thì bốc phần bánh ra để đưa cho cô bạn gái ăn sáng. Cảnh tượng cả hai chăm sóc nhau đáng yêu đến mức khiến Miko đã dán mắt vào hai người lúc nào không hay. Bỗng dưng ý thức được có một ánh mắt lóng la lóng lánh đang đặt trên người mình, Yoshida và Haruna vô thức nhìn lên thì thấy Miko đang cười mỉm và kéo Mari tiến về phía họ ngày một gần, hai người cũng nhanh chóng ngừng tất cả việc đang làm.
• Chào buổi sáng, Haruna... Yoshida nữa! - Miko ngồi xuống bên cạnh Haruna.
• Chào buổi sáng, Miko... Mari - Haruna cố gắng lấp đi sự ngại ngùng.
• Hai người đang hẹn hò hả ? Khi nào? Lâu chưa? Sao không nói cho tụi tui biết vậy aaa ? - Miko cười mà không ngần ngại hỏi dồn dập vào vấn đề, còn Mari thì muốn cóc ngay vào đầu cô bạn ngốc này của mình, vì lời nói ấy làm Yoshida và Haruna đơ cứng người và mặt đỏ cả lên.
• Ưm... đúng rồi... từ hồi hè rồi... - Haruna trả lời với gương ửng đỏ và đôi tai dần nóng lên. Nghe được câu xác nhận đó, mắt Miko ngày càng trở lên long lanh hơn bao giờ hết. Haruna thì lặng lẽ ăn chiếc bánh nhỏ do bạn trai của cô bé mang tới.
• Mà có phải Miko và Tappei cũng có gì đó với nhau rồi phải không ? - Yoshida nhanh chóng nắm thóp cô bạn đang cười vì chuyện của mình. Khổng thể phủ nhận, Miko khẽ gật đầu, Mari thấy vậy liền chen vào vài câu nửa đùa nửa thật.
• Thì đúng rồi, ai cũng có bồ hết trơn rồi. Bỏ lại tui cô đơn nhẫn nhịn ngồi ăn cơm chó của mấy người, thật là bất công quá đi ! Tui cũng muốn có người yêu mà, huhu. - Mari cất lời liền khiến bầu không khí trở lại dễ chịu như trạng thái ban đầu. Rồi cả đám cùng nhau trò chuyện vui vẻ suốt buổi.
Rất nhanh, tàu đã đến ga gần trường và mọi người ùa xuống. Cặp Yuko và Kenta thì nắm tay nhau rảo bước về phía trường nữ sinh của Yuko. Trong khi Yoshida và Haruna lại nhanh chóng tạm biệt nhau tại phía trường tư gần đó. Rồi cả ba người Miko, Mari và Haruna cùng nhau tiến về phía trường học. Trên đường đi, từng vạt nắng sớm chiếu rọi vào mái tóc của Miko khiến nó ánh lên màu nâu sáng hơn bao giờ hết. Rồi vạt nắng ấy cũng nhanh chóng rọi vào mắt của cô, khiến cô nàng có phần hơi khó chịu và vô thức dùng tay che mắt. Bỗng có một dáng hình cao cao từ phía trường đi đến, dùng đôi bàn tay ấm áp che nắng cho Miko. Cô nhóc nhanh chóng ngước nhìn lên, là gương mặt đẹp trai với đôi mắt si tình đang nhìn cô bé với vẻ mặt nuông chiều. Khung cảnh lãng mạng ấy làm cả hai chỉ muốn đắm chìm mãi mãi vì nó thật sự quá đỗi ngọt ngào và ấm áp. Nhưng rất nhanh, nó lại bị dập tắt bởi hai người bạn thân của cô nhóc.
• Ái chà, tình dữ ta, mình đi trước thôi Haruna ! - Mari đâm chọt lấy vài câu rồi đẩy nhẹ vai cô bạn.
• Thế thì tụi tui xin rút lui, nhường lại khoảnh khắc này cho hai người đó, hihi ! - Bạn gái Yoshida cũng hào hứng hùa theo Mari.
Sau khi hai cô bạn đi khỏi, Tappei liền nắm lấy tay Miko và đặt một món quà nhỏ lên tay cô nàng. Món quà nhỏ ấy được gói bằng giấy có hình nhân vật vô cùng dễ thương, Miko cảm ơn rồi tò mò khui quà ra. Bên trong là hai chiếc móc khóa có hình gấu bông rất đáng yêu. Một bé gấu có nước da trắng ngần đang mặc một bộ váy yếm màu hồng, bên trên còn đặc biệt có chữ 'T' ngay giữa ngực áo. Bé còn lại thì có nước da nâu cùng chiếc áo cộc tay và chiếc quần ngắn, bên trên cũng có chữ 'M' ở ngay trung tâm. Miko nhìn thấy thì vô cùng thích thú và ngắm nghía chúng một hồi lâu, Tappei nhướng người qua phía bên phải một chút để che nắng cho người thương của anh.
• Ông tự thêu chữ lên đó à ?
• Đúng rồi, mà tui sợ nó không đẹp, bà gỡ ra cũng được.
• Sao lại không đẹp chứ, nó dễ thương như vậy cơ mà ! - Miko không tiếc lời khen bạn trai, bởi vì cô bé biết Tappei đã dành rất nhiều tâm sức vào hai con gấu nhỏ này như thế nào.
• Vậy gấu bông mặc váy này sẽ luôn có Tappei trong tim, còn gấu bông nâu kia sẽ luôn có Miko trong tim phải không ? - Miko hào hứng giải thích ý nghĩa của hai chú gấu khiến Tappei đỏ mặt gật đầu với tâm trạng vô cùng vui sướng. Sau đó, cả hai cẩn thận đeo gấu bông lên cặp của đối phương rồi tay trong tay đi đến trường.
• Mà sao ông nói hôm nay phải thi đấu mà, sao không vào sân tập đi mà đi ra đây với tui chi?
• Tụi tui tập rồi, thầy cho nghỉ giải lao một chút rồi lại tập tiếp nên tui tranh thủ ra gặp bà nè !
Miko ồ một tiếng rồi kéo Tappei đi nhanh về phía trường, sau khi vào sân cả hai liền tạm biệt nhau để Tappei có thể tập luyện cho trận đấu. Suốt các tiết học, Miko lộ ra vẻ mặt chán nản và tâm trí như ở trên mây vì hôm nay không được ăn trưa cùng bạn trai. Rất nhanh, đã đến giờ ra về, Miko nhanh chóng thu dọn sách vở và phi thẳng xuống sân trường. Ánh nắng chiều tà mang vài phần nhẹ nhàng xen lẫn gay gắt rọi vào chỗ một nam sinh đang dựa vào góc tường để đợi ai đó làm bao trái tim nữ sinh xốn xang vì vẻ đẹp trong veo nhưng mang nhiều phần thu hút của mình. Gần đó còn có hai nữ sinh đứng thầm thì to nhỏ, họ có dáng người thanh mảnh, nước da trắng ngần và xen lẫn là nét đẹp mong manh của tuổi 16 khiến bao trái tim nam nhân thổn thức. Một trong số đó tiến lại gần phía Tappei đang đứng. Cô bé cất lên giọng nói tựa kẹo ngọt mà thổ lộ.
• Tiền bối Tappei, thật ra...thật...ra...e...em t...thích anh lâu lắm rồi...mà em không dám nói, a...anh có thể làm bạn tr...trai em được không ạ? - Cô thẳng thắn tấn công khiến Tappei không ngờ trước được tình huống này, đúng lúc Miko đi ra ngoài định kêu tên bạn trai cũng nghe được hết lời thổ lộ ấy. Cô nhóc kia vẫn đứng đó với gương mặt đỏ như cà chua, còn Miko thì đứng yên và lắng nghe sự tình với tâm trạng hơi khó chịu.
• Cảm ơn tình cảm đặc biệt của em dành cho anh nhưng anh có bạn gái rồi, xin lỗi em nha. - Tappei cất tiếng nói nhẹ nhàng rồi nhìn sang hướng Miko đang đứng. 2 nữ sinh đó cũng bất giác nhìn theo nơi ánh mắt Tappei đặt vào. Trước mặt họ là một nữ tiền bối có dáng người nhỏ nhắn đáng yêu đang đeo chiếc cặp có móc khóa như một đôi với Tappei.
• Là chị này ạ? - Cô nhóc kia lướt mắt một lượt trên người Miko. Rất nhanh, cô cũng chú ý đến chú gấu nhỏ kia, như thầm hiểu ra điều gì đó, cô bạn nhanh chóng cất lời.
• À, vậy em xin lỗi hai người...em làm phiền rồi... - Rõ ràng là cô có ngoại hình còn xinh đẹp hơn cả nữ tiền bối ấy, còn từ chối hết tất cả những lời tán tỉnh để tỏ tình với anh, vậy mà Tappei lại từ chối lời tỏ tình vì cô nữ sinh tầm thường ấy. Cô ngại ngùng rời đi với gương mặt tối sầm và sự bực tức trong lòng, nữ sinh còn lại cũng vội vã chạy theo.
Tappei cũng nhìn về phía Miko đang ngớ người ra đó, cậu tiến về phía Miko một cách chậm rãi.
• Về thôi, Miko... - Vừa nói xong, Tappei liền đan ngón tay của mình vào bàn tay nhỏ bé của người thương. Anh kéo cô gái nhỏ đi, cả hai rảo bước trên con đường về nhà nhưng không ai nói một lời nào.
• Hồi nãy, em gái đó có nói thích tui mà tui từ chối rồi...- Tappei cất giọng nhẹ nhàng giải thích. Miko chỉ gật đầu với gương mặt không cảm xúc. Điều đó càng khiến Tappei bối rối hơn. Anh chàng liền vội vàng làm rõ sự việc.
• Bà yên tâm đi, tui sẽ không ... - Không để Tappei nói hết câu, Miko liền chồm lên hôn nhẹ vào bờ má kia rồi nói khẽ.
• Tui tin ông mà, đừng lo nữa nha. - Miko đỏ mặt trả lời. Anh nhanh chóng định thần lại. Rồi cả hai lại trò chuyện vô cùng vui vẻ mà tiến về phía trước. Về đến nhà, Tappei suy nghĩ rất nhiều về nụ hôn thoáng qua nhưng lại vô cùng ấm áp đó. Cậu lại đỏ mặt rồi giãy nảy trên giường đến mức không muốn rửa mặt. Đến khi bị ba phát hiện là đang làm trò con bò thì Tappei mới dừng những hành động ngu ngốc đó lại mà đi nhắn tin với Miko.
• Tui nhớ bà ! - Dòng tin nhắn chứa vài phần nũng nịu, vài phần thổ lộ đó đã được gửi đi càng khiến trái tim của Tappei tăng phần phấn khích. Thế rồi, cả hai cùng nhau nhắn tin cả buổi tối hôm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com