TruyenHHH.com

Mikekieu Em Bi Do A

"Kíng coong"

Tiếng chuông cửa thu hút sự chú ý của Việt, gã bỏ dỡ trận game, rất không tình nguyện bước ra mở cửa cho vị khách không mời

'Lại nữa à'

Thanh Pháp xuất hiện trước cửa với gương mặt méo xệch đi vì cố gượng cười, cặp má ửng hồng tố cáo chủ nhân đã uống kha khá. Cảnh tượng quen thuộc diễn ra hàng trăm lần kể từ lúc em bảo với gã rằng em đã thích một thằng trai thẳng chết bầm nào đó ở cùng công ty

Mặc cho rất bực tức nhưng gã vẫn nhẹ nhàng dìu Pháp vào nhà, vỗ về lưng em như đang dỗ em bé

"Sao? Lần này lại bị thằng đó cho leo cây phải không?"

Mai Việt không chần chừ mà vào thẳng vấn đề chính, khiến khuôn mặt em vốn đã khó coi nay lại càng thảm hơn, hai hàng lệ tuôn trào không thể kiểm soát

Từng tiếng nấc uất nghẹn nơi cổ họng khiến giọng em trở nên vô cùng khó nghe, gã phải căng hết cả tai mới đại khái nắm rõ được câu chuyện. Lần này sự việc có vẻ nghiêm trọng hơn gã nghĩ, tên khốn đó bỏ mặc em đứng chờ hắn hai tiếng đồng hồ, và khi em chán nản bỏ về thì lại gặp cảnh hắn gặm môi với một con nhỏ nào đó bên kia đường

Mất một lúc để hoàn toàn tiêu hóa được câu chuyện, Việt như thường lệ pha cho em chén canh giải rượu và lặng lẽ an ủi. Lúc nào cũng vậy, em đến nhà gã với đôi mắt đẫm lệ và những nổi ấm ức, đôi khi là cả vài chai rượu

Thật lòng Mai Việt đã ngán đến tận cổ, gã nhớ em của khi trước, một Thanh Pháp hoạt bát với nụ cười luôn nở trên môi. Một em luôn là mặt trời nhỏ sưởi ấm tim gã, nhưng đau khổ thay vầng thái dương của gã hiện giờ lại bị mây đen che phủ, chỉ còn lại u sầu và đau khổ

"Em định chứ mãi khóc lóc như vậy à?... Vào ngày đầu năm thế này sao?"

"Em... em... hức"

"Anh chịu hết nổi mấy câu chuyện sướt mướt của em rồi đấy, thằng đó cho em thứ gì mà em cứ mãi chìm đắm thế hả?"

Gã không nhịn nổi nữa mà lớn giọng khiến Thanh Pháp giật mình, em không tin được rằng người luôn dịu dàng với mình tức giận lại có thể đáng sợ đến vậy. Về phần Mai Việt, nhận ra bản thân đã quá nặng lời, anh vội an ủi

"A-anh xin lỗi, anh chỉ hơi mất bình tĩnh"

"Kh-không sao... đáng lẽ em phải nhận ra em đang làm phiền anh mới đúng"

"Ý anh không phải thế, Kiều đừng hiểu lầm"

Tiếng thút thít nhỏ dần, Pháp đang cố ngăn không cho em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, khuôn mặt đỏ hết cả lên trông rõ là tội

"Kiều nghe anh nói này, Kiều không hề làm phiền anh gì hết, anh rất sẵn lòng lắng nghe những ấm ức của Kiều"

Mai Việt dừng một lúc, lấy hết can đảm nói ra lời trong lòng

"Nhưng mà... anh cảm thấy rất ghen tị khi toàn bộ những gì em kể đều liên quan tới một thằng ất ơ nào đó"

"Ghen tị?"

Pháp lúc này mới ngước lên nhìn mặt gã, nhưng rồi lại cúi gầm mặt khi đối diện với ánh mắt nóng rực

"Phải, những khi ấy anh chỉ muốn lao đến bịt mồm em lại. Tại sao không phải là anh? Sao anh không phải là nhân vật chính trong những câu chuyện của em?"

Đầu Thanh Pháp ong ong, em chẳng rõ lời anh nói là thật hay chỉ là ảo mộng mà cơn say đem lại. Cảm nhận được đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, Pháp chỉ biết cúi gằm mặt

"Anh biết là thổ lộ vào lúc em không tỉnh táo thế này là sai, nhưng anh không kìm được"

"Những điều anh làm sau đây em không cần nhớ làm gì"

"Hả? Anh tính làm..."

Chưa kịp dứt câu em đã bị anh tấn công đột ngột. Chú cừu non Thanh Pháp chẳng thể phản kháng trước gã sói đói như Mai Việt, với lịch sử tình trường dày dặn, anh dễ dàng khiến em bị cuốn vào. Đôi môi căng mọng mà gã luôn thèm khát nay đã được nếm thử, rũ bỏ đi dáng vẻ dịu dàng thường ngày, Việt hung hăng càn quét khoang miệng

Mãi đến khi em hết dưỡng khí gã mới luyến tiếc rời xa, hơi men còn vương trên đầu lưỡi khiến gã dần mất kiểm soát, phần bụng dưới dần nóng lên. Thứ duy nhất gã muốn bây giờ là được đè em dưới thân, làm đến khi trong mắt em chỉ còn thấy hắn, muốn nghe em kêu gào tên mình

Nhưng thay vì nghe theo bản năng, gã lại quyết định chạy trốn. Vì Mai Việt biết, trong lòng Thanh Pháp chẳng có chỗ cho gã, nếu vượt quá giới hạn thì đến cả tình bạn gã cũng sẽ chẳng giữ được

Nào ngờ, Việt tính lại không bằng trời tính, Thanh Pháp sau khi được nếm vị ngọt của trái cấm lại càng muốn nhiều hơn. Mai Việt vốn định bế em vào phòng, sau đó gã sẽ chui vào phòng vệ sinh tự thân giải quyết hậu quả. Men rượu dường như đã khiến Pháp trở nên bạo dạng hơn, em vòng tay qua cổ gã, như một con rắn nhỏ quấn chặt con mồi

"Kiều đừng quậy, mau buông anh ra đi mà"

Mai Việt khổ sở cầu xin, sợi dây lý trí đã kéo căng hết cỡ, gã sợ nếu còn tiếp tục duy trì tư thế này thêm một giây nữa thôi thì gã sẽ không kiềm chế nổi nữa

"Không buông! Bộ chỉ cần một nụ hôn thôi là Việt đã thấy thõa mãn rồi sao?"

"Này, em có biết em đang nói gì không đấy"

"Biết rõ... em biết rõ bây giờ em làm với anh"

"Mẹ! Đây là do em muốn nhé Kiều"

Không nhẫn nhịn gì nữa hết, tình bạn gì đó cũng vứt. Điên cuồng lao vào em như ngựa mất cương, gã lại lần mò đến cánh môi mọng nước, tay cũng không rảnh rỗi lướt qua từng tấc da thịt. Đêm đó một kẻ say rượu, một gã say tình quấn lấy nhau, triền miên không dứt
.

.

.

Sáng hôn sau, Thanh Pháp là người đầu tiên tỉnh giấc, em mơ màng theo thói quen muốn với tay lấy điện thoại. Khổ nổi đã mò mẩm gần 5 phút đồng hồ vẫn chẳng thấy đâu, đến khi mở mắt ra thì chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc đang say giấc

Thơ thẩn mất vài giây, cuối cùng Pháp cũng nhớ ra toàn bộ câu chuyện đêm qua. Mặt em tái mét bật dậy khỏi vòng tay của người nọ, nhân lúc chưa bị phát hiện dọn đồ chuồn êm

"Này, không chào anh một tiếng mà đã tính chạy rồi à"

Mai Việt với giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng cặp mắt lại mở to nhìn chằm chằm vào em. Thanh Pháp lúc này như một tên trộm bị chủ nhà bắt quả tang, người em cứng đờ nhưng vẫn cứng miệng

"Hôm qua anh nói em không cần nhớ những gì anh làm còn gì"

"Em thấy vậy cũng tốt, giờ em sẽ coi như không có gì xảy ra, chúng mình vẫn làm bạn nhé"

Mỗi câu em nói khiến sắc mặt của gã trên giường càng khó coi hơn, Việt bước về phía em, ép em về một góc tường và chặn mọi lối thoát

"Em nhớ lại xem, anh vốn chỉ hôn em một cái, còn lại đều là em chủ động cơ mà"

"E-em..."

"Ngủ xong thì lại kiếm cớ bỏ chạy, Kiều nỡ làm vậy với anh hả?"

Thanh Pháp bây giờ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống, dáng vẻ hung hăng đã mất sạch

"Anh không biết, vợ phải chịu trách nhiệm với anh"

Mai Việt ra sức làm nũng, nhân lúc em còn bối rối hôn lên cánh môi mọng nước. Và thế là em cừu non đã nằm gọn trong bẫy của gã sói đói, Mai Việt thành công trở thành người yêu danh chính ngôn thuận của Thanh Pháp















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com