Mien Xa Tham
một cuộc tình chẳng bao giờ đi tới đâu..byun baekhyun - gã thích biển. gã thích cái tiếng sóng táp như làm vỡ tan hết bao u sầu của gã. gã ưa những cơn gió biển cuồn cuộn như cuốn đi nỗi thống khổ trong lòng gã. gã gửi vào biển vô vàn đau thương trong cuộc đời chỉ mong cuốn những đau thương ấy đi thật xa, vĩnh viễn hoà tan vào nơi xa xăm nghìn trùng. ấy vậy mà cuộc đời gã vẫn chẳng thể vơi đi nỗi bi ai. gã đàn ông 26 tuổi như hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ nếm thử hương vị của tình yêu! bởi từ khi sinh ra, thần chết đã luôn để mắt tới gã, chẳng để một giây thơi thả. đè nặng lên thân thể một căn bệnh quái ác. dẫu cho chẳng thể đi tới cuối con đường, trước sau cũng đều chết, vậy sao còn để hắn sống 26 năm vô ích? ắt kiếp trước gã đã từng gây tội tày trời nào, kiếp này thượng đế mới rắp tâm lấp đầy biển bi ai của gã mà chẳng thể bố thí chút hạnh phúc cho kẻ ăn mày tình thương thống khổ.kim taeyeon - nàng thích biển. nàng thích hoà tan thân mình vào mặt nước nguyện hoá từng gợn sóng ngày ngày thong dong vô lo vô nghĩ mà lênh đênh giữa trùng khơi. bóc trần ra có lẽ là: nàng muốn chết ở biển. cũng cũng giống hắn, mượn biển để quên đi nỗi đau trí mạng trong tâm can của những kẻ mang trong mình căn bệnh quái gở!chẳng bận tâm muôn vàn lí do kia, từ sâu thẳm đáy lòng, gã và nàng đều yêu biển một cách giản đơn nhất..
_gã và nàng là vô tình chạm nhau giữa dòng người tấp nập hay là số mệnh sắp đặt?! ở những ngày tháng cuối cùng, taeyeon đã đi tới biết bao bãi biển! nhưng vì vừa đặt chân tới nơi đây, nàng cho rằng đây chính là nơi nghỉ chân cuối cùng. kim taeyeon yêu sự yên bình ở đây tới kì lạ, thương chốn này tới vô cùng!! nàng nhẹ nhàng lướt đôi chân trên bờ cát trắng phau, mặt trời phủ một lớp áo vàng tươi lên bức tranh miền biển hoàn mỹ.nàng nghe được tiếng sóng khẽ rợn đập vào mạn thuyền, nghe tiếng gió khẽ lướt qua, nghe cái mùi biển cả: có chút mặn chát, có chút ẩm ướt, có chút tanh tanh. đột nhiên nghe tiếng suy nghĩ tựa từ trong tâm trí vang vọng: chết ở biển.tâm trí của nàng vừa hay đã theo gió biển trôi nhẹ nhàng. bỗng nhiên 'xoạch' cả thân thể nhỏ bé ngã nhào về phía một người đàn ông vừa va phải. chiếc túi trên tay rơi xuống, gã đàn ông kia liền nhanh chóng nhặt lên rồi đưa lại. bất giác lại cảm thấy sự vương vấn phảng phất xung quanh cảm xúc khó tả của hắn hiện giờ.
nàng cũng chẳng hiểu lí do muốn níu kéo hắn - một người lạ chẳng thân quen. chút linh cảm cuối cùng cho nàng hay cảm giác đồng cảm, và hơn thế. là nàng nhìn thấy trên tay hắn có lưu lại vết truyền, hình như tự giật ra nên mới có vết như thế. sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. truyền hoá chất - bệnh nặng - vô cớ giật dây truyền: chính là bệnh vô phương cứu chữa. sao nàng lại có thể thấu hiểu con người này? lẽ nào, hay, do gã và nàng cùng đi trên một chuyến tàu định mệnh, chỉ có bến lên không hề thấy điểm xuống
. cứ thế đi vào xa xăm, vỡ tan ngàn mảnh vào màn đêm vô vọng!"giống .. giống nhau phải không?" - vừa nói nàng vừa đưa cổ tay ra, quả thật mười phần giống nhau. gã vẫn không cất nửa lời. có chút bất ngờ và cả bối rối, chính là chưa biết trả lời ra sao."anh có muốn chết ở biển không?" - nàng cười yêu kiều, lời nói đè nặng niềm đau khổ như thế lại có thể phát ra hết đỗi nhẹ nhàng từ giọng nàng. bấy giờ gã vẫn chưa chịu mở lời cánh tay đã bất giác hơi hơi rút về từ tay nàng. nàng vẫn chứ nhẹ nhàng như thế, ánh mắt trong veo ánh lên. trong chốc lát, gã bất chợt nhìn thấu: đọng lại dưới đáy mắt chính là nỗi đau đã hoá vĩnh cửu mà nàng không bao giờ trưng lên, lặng lẽ bọc lại giấu diếm nơi tận cùng sâu thẳm."cơ mà, dù sao cũng nên vui lên chứ" - gã không chút phản ứng cũng khiến nàng e dè, nàng thả tay gã ra, vẫn nụ cười tươi rói như ánh nắng mặt trời. nàng xoay bước, chân bước được một bước..hai bước.."hay là mình .."- gã kéo nắm lại tay nàng, từ từ cất lời, giọng điệu chứa đựng một chút gượng gạo, nhưng chín phần còn lại đều là thật lòng. "yêu nhau đi" - gã nối tiếp câu nói đứt quãng khi nãy. gã không nhớ rõ ràng mình đã nói như thế nào? tại sao lại nói như thế và gã không mong đợi nhiều vào lời đáp trả của nàng. vì gã biết lời nói của hắn điên rồ tới mức độ nào, câu trả lời phát ra từ miệng nhỏ nàng làm gã bất ngờ hoàn toàn.nàng khẽ cười, nụ cười như hoà tan tâm trí gã. từng ngón tay ấm nóng đan xem vào bàn tay gã. tay nàng thon, gọn và mịn, trái lại tay gã có phần thô, ráp và sần sùi. nhưng chẳng hiểu sao, kim taeyeon thấy từng vết chai ấy thân thương tới lạ.bạn đã từng nghe thấy yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa? nghe khó tin đấy nhưng nàng và gã là thật. "yêu nhau đi" - nàng lặp lại vế sau của gã, vẫn mỉm cười và ánh mắt trong veo ấy làm cho byun baekhyun một hồi mê đắm. một nửa là sư hồn nhiên vốn có của thiên thần nhỏ này, nửa còn lại là nơi nhiều phần tối tăm chỉ gã nhìn rõ.tình yêu cứ nhẹ nhàng như thế, chỉ là tay kề tay cùng đi suốt nẻo đường. đột nhiên nàng vô nghĩ cất tiếng hỏi:"chúng ta sẽ yêu nhau bao lâu nhỉ??" - nàng đặt câu hỏi nhưng trong suy nghĩ vẫn chưa thông suốt, nếu đặt vị trí nàng vào gã nàng cũng không biết nên trả lời ra sao!bao lâu nhỉ?
_
"chúng ta sẽ yêu nhau bao lâu nhỉ?" - lời của nàng lọt thỏm vào tâm trí gã. gã cười sâu thẳm , nơi bàn tay càng siết chặt hơn nữa. nhẹ nhàng cất lời:"tới khi lìa khỏi cõi đời này" - vốn nhưng đôi tình nhân ngoài kia khi nói với nhau câu này đều sẽ hiểu theo nghĩa đơn thuần là: họ yêu nhau thề nguyện bên nhau tới khi đầu bạc răng long. gã và nàng cũng sẽ yêu nhau, bên nhau nhưng không phải là ở chốn này.câu nói của gã tương đương với một đơn vị đo đếm - 1 ngàyhọ không biết sáng hôm sau hai người đã cười nhiều như thế nào? nụ cười của nàng - thứ quý giá nhất mà hắn muốn giấu nhẹm trong lòng, để lâu lâu mới lấy ra mà gặm nhấm trong hạnh phúc!! ai nói tình yêu dài lâu mới là tình yêu nồng nhiệt. cái thứ tình yêu vừa nhẹ nhàng vừa nồng nhiệt của nàng và gã chỉ mới chớm nở trong nửa ngày, khiến cả hai đều say đắm trong hạnh phúc cuối cùng. viết nên thước phim ngắn ngủi nhưng là sâu đậm nhất, là đẹp nhất.nàng đã bắt đầu cảm thấy trong ngừoi có sự bất ổn, nhưng chưa quá mức, chỉ là nhẹ thoáng qua. gã nhất thời không nhìn ra, tiếp tục làm trò cười. nàng nở nụ cười, đọng nhiều phần u sầu."em không cần cố gắng, cũng không cần tỏ ra mạnh mẽ. vì có tôi ở đây rồi!" - gã nói một mạch hết câu rồi trong miệng bỗng mấp máy tiếng không thể nhỏ hơn nữa, vừa hay vẫn có thể lọt tai nàng."cho anh xem, niềm đau thương em giấu dưới đáy nụ cười, sâu thẳm nơi ánh mắt" - gã có chút do dự khi nói câu này nên mới cất lời nhỏ như thế. dẫu sao họ chỉ gặp nhau nửa ngày, liệu đủ tin tưởng để giao phó trái tim cho nhau chưa?một câu nói như thế làm bức tường mạnh mẽ mà nàng cố gắng xây bao năm nay bỗng chốc xụp đổ! như cách nàng đổ gã, cảm nắng gã. nàng xiết chặt bàn tay gã hơn, người co rúm lại, một tay còn lại ôm chặt ngực. đôi mày cau lại dữ dội, môi trên nàng bặm vào môi dưới chịu đựng tưởng chừng sắp rách cả môi dưới! giọng nàng phát âm không còn rõ run bần bật lên!"em muốn bên anh lâu hơn" - từ trán một giọt mồ hôi rơi nhẹ xuống, chừng ba mươi giây sau. nàng thở một hơi dài, cả cơ thể và tâm trí được lấy lại. bắt đầu trở về bình thường. nàng thở hổn hển, gã chẳng biết làm gì, chỉ ôm chặt người nàng lại. tưởng chừng nếu thả ra, nàng sẽ biến mất khỏi vòng tay gã, trong lòng nhói lên một cơn đau. nàng cảm nhận cái gọi là chở che bảo vệ.nàng tin tưởng tuyệt đối vào bờ vai này, đem toàn bộ lòng mình ra mà bộc bạch. gã không nói gì chỉ một mực lặng im lắng nghe, chốc chốc lại siết chặt nàng một hồi. ôm chặt người nàng, có chút làm nũng mà dụi dụi vào hõm cổ nàng cười khịch khịch.lúc mặt trời chăm chỉ thu nhặt từng tia ánh sáng về cũng là lúc ánh chiều tà phảng phất quanh nàng và gã - ngồi trên bờ cát trắng. bất giác nàng ngẩng đầu lên bắt gặp mặt trời đã khuất dần sau mặt biển, nàng thở dài, miệng nhỏ quay về phía baekhyun định nói một điều. ngay tức khắc bị môi chặn lại, gã áp cái ấm nóng lên môi nàng, tới khi khó thở thì phả nhẹ tiếng thì thầm vào tai nàng:"đừng nói mấy điều u sầu, thừa thãi" - nàng chưa bao giờ cười tươi như thế. khẽ đáp lại:"anh mới là thừa thãi, cứ thích tài lanh" - rồi taeyeon nhảy lên người gã, hai chân quặp vào hai bên hông, chu môi thơm một hồi rồi cất lời:"chỉ định nói là rất thích thôi"vừa nghe hết câu, gã liền đẩy nàng đè xuống bờ cát. nhẹ đưa tay vén vài sợi tóc rũ xuống do gió thổi lên. nhẹ nhàng như nâng niu món bảo bối trong tay.cuộc vui nào chẳng phải có hồi kết. tình yêu? à không, có thể coi là tình yêu chưa? giữa nàng và gã liệu có điểm dừng không?xem cho cùng, đáng sợ nhất là thời gian. nhanh hệt như 1 ngày cuối cùng của họ, 26 năm hay 29 năm sống trong u sầu của gã và nàng! tới lúc kết thúc rồi. đồng hồ điểm 12 giờ. gã chợt quay sang bên cạnh nhặt lên một cây cỏ mềm uốn lại thành hình tròn trông thật vừa mắt, rồi kiếm tìm đôi bàn tay nàng."nếu kiếp sau được gặp em, anh nhất định sẽ yêu em nhiều hơn hiện tại, sẽ đeo vào tay chiếc đẹp hơn hiện tại" - gã chưa hết lời, ngập ngừng vài giây rồi nối tiếp vào câu nói dang dở khi nãy:"còn kiếp này, anh chỉ có thể khắc ghi đậm sâu"gã nắm chặt tay nàng đôi chân dần bước ra về phía biển. rồi nàng dừng lại đặt tay viết ba chữ 'em yêu anh' lên cát. nàng và gã cứ thế đi xa hơn. ngày càng sâu như muốn hoà tan vào từng đợt sóng. từng tấc da tấc thịt đang chìm sâu vào trong biển khiến cả gã và nàng đều cảm thấy tê tái dần.cho tới khi rời khỏi trần gian nghiệt ngã này, gã vẫn nghe thoang thoảng tiếng nói của nàng trong tâm trí, lời nói tựa hương hoa trong gió. có lẽ là do byun baekhyun cả kiếp này đã khắc sâu ba chữ kim-tae-yeon vào tâm can.nàng và gã không chết, nàng và gã không chấm dứt ở đây ... chỉ là trăng vừa tròn, biển vừa lặng, họ đã đưa nhau về miền xa thẳm. nơi tình yêu tiếp tục!!sóng đánh tan dòng chữ 'em yêu anh' của nàng trên cát, nơi ấy đọng lại một vài vỏ sò - minh chứng của tình yêu vĩnh cửu đang tiếp tục len lói tại một chốn xa xôi.ting , 12 giờ 1 phút_____hoàn [2018]Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com