Yêu Người Chung Vách
Người con trai ở cạnh nhà tôi tên là Vũ ,cũng như mọi đêm anh ấy cũng thường hay trèo qua lan can lầu nhà tôi ,hai anh em cùng nhau trò chuyện rất là vui vẻ ,có hôm anh ấy đem một bao trái cây vừa ăn vừa ngắm sao vừa trò chuyện cho tôi nghe,anh ấy thường kể Trong lớp Anh ấy và chuyện học hành của Anh ấy cho tôi nghe.Có lần anh Ấy nhìn lên nóc nhà và nói với tôi,nhỏ ơi hay là anh em mình trèo lên nóc nhà ngồi ngắm trăng mới rõ.Tôi liền đồng ý.mà thật trèo lên nóc nhà ngắm trăng thật đẹp.rồi từ ngày đó hai anh em không còn ngồi ở lan can nữa ma trèo hẳn lên nóc nhà luôn và không quên mang theo bao trái cây. Dần dần rồi Tình cảm của tôi và anh ấy càng thân thiết gần gũi nhau hơn,tôi thì cũng như mọi khi cũng 4:30 sáng dậy sớm ra đồng để bắt ốc, nhưng đặc biệt từ ngày tôi quen biết với anh vũ thì khác,cứ khoảng 6 sáng là anh vũ ra đồng đưa cho tôi một bịch sữa đậu nành hoặc một cái bánh mì nho nhỏ cho tôi, 12 giờ trưa anh ấy Đi Học Về thì cũng chạy ra đồng,cũng như người xưa cũng đi trên con đê màu xanh cỏ dại đó, anh ấy cũng như người xưa cũng dạy Tôi đọc sách,dạy những câu văn hay, những câu thơ hay, cho tôi biết thêm nhiều chữ và ý nghĩa văn thơ,người con trai ấy cũng hay đem quà vặt cho tôi.người con trai này đặc biệt hơn người xưa một điều, Vào chiều chủ nhật anh ấy thường rủ tôi đi uống nước với anh ấy ở lề đường gần nhà ,anh ấy thừa biết cô của tôi rất là khó cho nên anh ấy thường hay lén rủ tôi đi uống nước ,có uống gì đâu chỉ là một ly nước mía, hoặc một ly chè thập cẩm, nhưng tôi cảm thấy vui vì mỗi tuần chủ nhật được đi chơi thoải mái với người con trai ấy,anh ấy cũng như người xưa không bao giờ chê bai tôi lắm bùn đất,Tôi nhớ có một lần anh ấy hỏi tôi ngày sinh nhật của tôi là ngày mấy, tôi nói với anh ấy sinh nhật của tôi là ngày 24 tháng 10 năm 1987,nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ được nhận cái sinh nhật nào, anh ấy im lặng không nói gì, nhưng anh ấy nhìn lịch của quyển sổ nhỏ, Anh ấy nói, vậy là cũng gần tới sinh nhật của em rồi khoảng một tháng nữa là tới rồi.cũng may mắn tháng đó sinh nhật của tôi nằm vào ngày chủ nhật cũng như Tuần nào chủ nhật là hai anh em cùng hẹn nhau ra ngoài uống nước nói chuyện phiếm cho vui, nhưng chủ nhật lần này thì khác, anh ấy hẹn tôi cũng ở quán cũ nhưng anh ấy nói là lần này một mình Em ra trước, anh có công việc nên là ra sau, đến khi tôi ra quán nước mía, Quán Thường ngày tôi với anh ấy cùng ngồi uống nước cũng ngồi cái bàn cũ đó, khi tôi ra tới nơi,tôi thấy trên bàn có một cái bánh bông lan lớn như cái dĩa ăn cơm và có cấm 1 cây nến,trên thân bánh và người ngồi bên cạnh cái bánh là anh Vũ,anh ấy cầm cái bánh bông lan lớn bằng cái dĩa Cấm 1 cây nến trên Thân bánh bông lan,anh ấy đưa cho tôi,chúc mừng sinh nhật của em nhỏ à.đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cái bánh sinh nhật thật là lạ đời,tôi cười tươi đón nhận cái bánh sinh nhật và thổi nến, xong Anh ấy đưa cho tôi một hộp quà nhỏ, anh tặng cho em nè, anh không có tiền mua bánh kem cho em, đành lấy bánh bông lan thay thế, anh không có khả năng mua cho em món quà lớn, chỉ mua cho em món quà nho nhỏ mong em nhận lấy và đừng chê nó nha.tôi nào dám chê chứ ,lần đầu tiên tôi nhận được cái sinh nhật mà không phải người thân tôi làm là một người hàng xóm cạnh nhà tôi làm cho tôi ,tôi vui không hết lấy gì đâu mà chê, tôi vội vàng mở hộp quà ra trong đó là một đôi kẹp Cài Mái Tóc, có đính hai con bươm bướm nhỏ lung linh như đang nhảy múa, Anh Vũ nói để anh cài dùm em. anh ấy vuốt lại Mái Tóc tôi cho gọn gàn lại, cài lên tóc tôi hai cây kẹp mái, anh ấy nhìn rồi mỉm cười trên đầu em có hai con bươm bướm đang đậu kìa ,Nó lung linh rất là dễ thương Nhóc à. tôi mím môi cười tươi cảm ơn anh và trong lòng tôi luôn ghi nhớ mãi ngày sinh nhật này, sẽ không bao giờ quên, trong tôi đã có tình cảm với anh ấy ,càng ngày,càng Thắm thiết hơn,tôi biết anh ấy luôn xem tôi như một đứa em gái,nhưng cái lỗi của tôi là xem anh ấy hơn cả anh trai.thời gian cũng trôi qua mau,3 năm đại học của anh ấy cũng xong ,anh ấy đã trở thành một người đàn ông chững chạc trong cuộc sống và có công ăn việc làm đàng hoàng.anh ấy học xong đại học ,thì anh ấy lại bận việc rất là nhiều ,đi làm nhiều hơn là ở nhà ,tôi cũng không còn gặp anh ấy nữa, không phải là không gặp, mà ít gặp ,mà có gặp thì cũng lời chào Nói qua loa không còn như ngày xưa ,mỗi buổi sáng anh ấy đều đem sữa đậu nành cho tôi ,buổi trưa thì cùng tôi ăn quà vặt ngoài đồng,buổi tối cùng nhau trò chuyện dưới ánh trăng,không còn leo lên nóc nhà để ngắm trăng cho thật kĩ nữa,chắc có lẽ anh ấy đã chững chạc không còn trẻ con như ngày xưa ,nhưng Nỗi Nhớ Trong Tôi với anh ấy vẫn da diết ,Bây giờ tôi mới biết được tôi đã yêu một người, người đó Là Người Chung Vách của tôi .đến một ngày anh ấy đưa một cô gái xinh đẹp về nhà,và với thiệu với mẹ anh ấy là bạn gái của anh ấy ,tôi đứng bên nhà nhìn qua bên nhà anh ấy ,Tôi thấy cô ấy rất đẹp và tôi cũng biết cô ấy ở vị trí trong lòng anh vũ là như thế nào ,tôi cúi đầu Ngăn Đôi dòng lệ của mình,thật Chắc từ lâu tôi là người yêu đơn phương ,làm gì có người yêu mình chứ người ta chỉ xem mình như em gái thôi, người ta chỉ thương hại mình thôi, là do mình tự đa tình, là do mình yêu đơn phương người ta ,dẫu gì người ta cũng là người có ăn học , đi àm công ty có địa vị trong xã hội, ai mà thèm yêu 1 cô gái suốt ngày lặn lội ngoài đồng như mình chứ,tôi buồn lắm nhưng biết làm sao.khi anh ấy đưa cô gái ấy về và tình cờ ra cửa đụng phải mặt tôi,Anh ấy kêu tôi lại,nhỏ ơi lại đây anh Vũ giới thiệu với em nè ,Đây là bạn gái của anh.Tôi lễ phép chào chị ấy, anh cười nói,anh chị cũng sắp làm đám cưới rồi Tới ngày đó sẽ mời nhỏ nhé ,khóe mắt tôi như lung linh muốn khóc nhưng Tôi ngăn lại không cho lệ rơi .tôi nói một câu Vô Tình, thôi Anh có mời thì mời cô của em đi, đừng có mời em,vì Anh cũng biết em làm gì có tiền để đi quà cưới cho anh chị.anh ấy nhìn tôi mỉm cười cô bé Khờ, em đến dự đám cưới của anh là vui rồi quà cáp làm gì, thì anh phải mời người lớn trước mới phải lễ. tôi gật đầu cho có lệ rồi chào anh ấy rồi vô nhà.ngày vui của anh ấy cũng tới.ngày đám cưới của anh ấy thật vui vẻ trước cửa nhà ,là ngày tôi ở trên lầu trùm mền kín mít mà khóc ,Tôi bước ra lan can trên lầu nhìn xuống dưới đất ,nhìn thấy chú rể sánh bước cùng cô dâu thật là đẹp đôi. nước mắt tôi lại rơi ,tôi khóc cho số phận của mình, Sao lại yêu anh đến như vậy ,lại yêu một người chung vách ,tôi thầm nói với tôi.nhà mình chung vách sao chúng mình lại xa ,có lẽ tại Tôi trắng tay đời nghèo ,Hay tại Duyên Lành chưa tới,hay vì tơ hồng chưa se mối nên đôi mình không bước chung đôi.nhà mình chung vách sao vẫn gọi tình cầm, có lẽ tại tôi thương Lén yêu thầm, Hay tại vì tôi xấu xí nên mắt người giả vờ không thấy nhưng tôi mang nặng anh trái tim yêu.Nhà mình chung vách sao chúng mình biết ly, biết hận gì đây. Biết nói câu gì,Tôi Một đời ôm lẽ bóng nghe lòng dậy Từng con sóng, chim sáo Buồn Chim Sáo Sang Sông.đám cưới xong mọi việc đâu vào đấy, công việc của anh ấy càng ngày,càng thăng tiến cùng với cô vợ giỏi giang,rồi thì cả nhà anh ấy cùng chuyển lên quận Nhất ,quận Nhất Là Nơi Nhà giàu ở ,những người có tiền hoặc làm giám đốc, hay tổng giám đốc ,hoặc là những người nước ngoài ở, bây giờ nơi đó mới xứng đáng để gia đình anh ấy ở, còn nơi nghĩa trang Bình Hưng Hòa này chỉ xứng đáng với những người nghèo khó như tôi đây,rồi tôi lặng lẽ nhìn thấy gia đình 3 người anh ấy cùng chuyển nhà với một chiếc xe tải thật lớn, tôi biết mãi mãi cũng không bao giờ gặp lại người con trai chung vách nhà mình nữa,từ đó tôi không còn quan tâm người nào ở cạnh nhà mình nữa vì tôi biết càng quan tâm thì tôi càng khổ và sẽ khóc nhiều hơn !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com