TruyenHHH.com

Michaeng Satzu Ky Su Truy The

Buổi sáng, Danh Tỉnh Nam như thường lệ tới công ty sớm hơn 30 phút, lúc nàng bước xuống xe đã thấy khu vực luôn để trống bên cạnh nay đang đậu thêm một chiếc xe thể thao đời mới màu đen nổi bật, đeo biển ngũ quý vô cùng khoa trương, khiến ai nấy không khỏi có chút tò mò về chủ nhân của nó.

Nàng mặc tây trang, tay cầm túi xách bước vào thang máy, cao ốc Vạn Khởi có 70 tầng, bộ phận kinh doanh số 4 nằm ở các tầng 37, 38, 39, nàng bấm nút 39, thang máy sắp đóng lại chợt bên ngoài truyền đến tiếng tri hô nhờ giữ cửa, nàng liền giữ cửa cho đối phương.

"Thật cảm ơn."

"Không có gì."

Đi tới là thư ký Cao Kỳ, thấy người quen, cô rất nhiệt tình chào hỏi.

"Ah, chị Nam, buổi sáng vui vẻ."

Danh Tỉnh Nam đơn giản mỉm cười đáp, lọt vào trong mắt cô thì chính là nụ cười xinh đẹp nao lòng.

Nàng đối với bọn họ vừa giỏi giang vừa dễ gần, là đại mỹ nhân hoa gặp hoa nở, ai gặp cũng mê của Vạn Khởi, niềm tự hào của bộ phận số 4, mà bản thân nàng lại không để ý mấy chuyện ngoài lề công việc đó.

Thang máy chỉ có hai người, thấy trên tay Cao Kỳ cầm một ly nước, nàng quan tâm, "Em bắt đầu uống cà phê rồi?"

"Không phải cho em." Cô giả vờ bí mật, liếc trước liếc sau, nói thầm với nàng, "Tổng giám đốc mới nhậm chức không quen hương vị của loại hạt cà phê chúng ta đang dùng, nên em chạy ra ngoài mua."

Danh Tỉnh Nam nghe xong miễn cưỡng bật cười, không tránh khỏi phỏng đoán: Có vẻ là một người khó chiều.

Trò chuyện thêm một chút thang máy đã báo một tiếng "ting", Cao Kỳ nháy mắt tạm biệt nàng, nàng cũng hơi gật đầu đáp lại, sau đó bước chân không nhanh không chậm hướng về phía phòng phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh số 4.

.

Tôn Thái Anh đang đọc văn kiện, điện thoại di động trên bàn chợt rung lên.

Nick wechat được lưu tên là "Hạ của em" nhắn tới:

[Tìm giúp chị một chỗ ở gần em.]

[Gần thế nào?]

Bên kia lập tức trả lời:

[Gần tim em thì thế nào?]

Tôn Thái Anh cười bất lực, gửi đi một biểu tượng meme gấu trúc toát mồ hôi.

[Thôi vậy, đành làm hàng xóm của em.]

Cô xem xong, thoáng nhớ ra cùng tầng chung cư của mình có một căn hộ penthouse vừa được rao bán không lâu, do chủ nhà chuyển sang Canada sinh sống, nhưng vì giá thị trường không rẻ, vẫn chưa có người mua.

Tôn Thái Anh đang chuẩn bị nhắn tin trả lời thì truyền đến tiếng gõ cửa, cửa phòng hoàn toàn bằng kính điện tử, nếu không bật chế độ phủ mờ sẽ có thể nhìn thấy rõ ai ở bên ngoài, là thư ký Cao.

Cô ra hiệu cho đối phương đi vào.

"Tôn tổng, cà phê của chị."

"Làm phiền cô rồi."

"Không có gì ạ."

Thư ký Cao cẩn trọng đặt ly cà phê xuống mép bàn, tránh xa các loại giấy tờ tài liệu, lại chờ thêm phân phó khác của sếp.

Tôn Thái Anh suy nghĩ một chút thì hơi mỉm cười nói, "Giúp tôi sắp xếp một cuộc họp đánh giá phương án với phòng thị thường và phòng tiêu thụ lúc 3 giờ chiều thứ sáu."

"Tôi sẽ gửi thông báo ngay."

"Dặn bọn họ soạn một bản sơ lược bằng giấy không quá năm trang." Cô cũng không có thời gian đọc hết chi tiết.

"Vâng, Tôn tổng." Thư ký Cao nhận chỉ thị xong thì đi làm việc của mình.

Hồi sau, cô lại cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn:

[Được.]

.

Rất nhanh đã đến chiều thứ sáu, Tôn Thái Anh nhìn đồng hồ 14 giờ 55 phút, chỉ mang theo một cây bút đứng dậy rời khỏi phòng.

Phòng họp lớn nhất của bộ phận kinh doanh số 4 nằm ở tầng 38, cô ở tầng 39, phải xuống một tầng, lúc đứng chờ thang máy, bên cạnh đột nhiên đi tới một người khác.

Danh Tỉnh Nam đang bận trao đổi công việc trên di động, chính bản thân cũng không chú ý đối phương là ai.

Chỉ khi cô cất tiếng, "Danh phó tổng, xin chào."

Nàng bây giờ mới khẽ giật mình ngước lên, "Chào... Tôn tổng."

Trước đó bởi vì là không biết nên đứng có hơi gần, hiện tại phát giác rồi bước chân liền vô thức dịch ra xa một khoảng.

Tôn Thái Anh mơ hồ thấy hành vi bài xích rõ ràng của Danh Tỉnh Nam qua điểm mù, nhưng vẫn mắt nhìn thẳng giả vờ không chú ý để tránh phải khó xử, trong lòng có chút vừa buồn cười vừa không cam tâm.

Không lẽ vị tác giả viết truyện này miêu tả cô không xấu thì là rất đáng sợ ư?

Vị tác giả được nhắc đến: Thật oan ức~

Cửa thang máy mở ra, bọn họ cùng bước vào, lại đồng thời cùng bấm số tầng 38, Danh Tỉnh Nam đầu ngón tay vô tình chạm trúng tay người nọ vội lập tức rút về, cúi xuống tiếp tục trả lời tin nhắn trên điện thoại.

Trong thang máy, không ai nói thêm với ai câu nào, không khí có phần miễn cưỡng kỳ lạ, như thể câu chào ban nãy là bằng chứng duy nhất chứng minh rằng cả hai có biết đối phương.

Tôn Thái Anh ngày thứ hai nhậm chức vốn đã có buổi giới thiệu đơn giản trước đoàn đội, hôm ấy Danh Tỉnh Nam và giám đốc phòng tiêu thụ Lâm Nhã Nghiên đang đi công tác ở tỉnh Hà Bắc để gặp một vài nhà phân phối nên không có mặt.

Sau đó, cô thông qua hồ sơ mà biết được đại khái diện mạo vị phó tổng xinh đẹp nổi tiếng của bộ phận số 4, cũng nhận ra nàng là nhân vật đã tiếp lời mình tại cuộc họp với ban lãnh đạo cấp cao.

Nếu không tính lần đó, đây là lần đầu tiên cô và nàng chính thức gặp nhau.

Ấn tượng của một người là khá tốt.

Ấn tượng của người còn lại, là khá xấu.

Đúng 15 giờ, Tôn Thái Anh đẩy cửa bước vào phòng họp, Danh Tỉnh Nam đi ngay phía sau.

Toàn bộ cốt cán bộ phận kinh doanh số 4 đã tham dự đầy đủ, đang nói chuyện xôn xao thì vì sự xuất hiện kia mà yên lặng.

"Tôn tổng, Danh phó tổng."

Chào hỏi đơn giản xong, bọn họ liền ổn định chỗ.

Tôn Thái Anh ngồi ở ghế chủ tọa, Danh Tỉnh Nam ngồi ở ghế đầu tiên của dãy bên phải, khoảng cách giữa cả hai đã gần hơn rất nhiều so với lúc tại cuộc họp cùng ban lãnh đạo cấp cao Vạn Khởi.

Từ vị trí này, nàng có thể nhìn thấy rõ góc nghiêng tinh xảo của cô.

"Tôn tổng, đây là báo cáo sơ lược các phương án quảng bá và phương án tiêu thụ mà bộ phận số 4 đang triển khai."

Thư ký Cao bước đến, cẩn thận đặt trước mặt Tôn Thái Anh hai bản tài liệu, mỗi bản quả thực đều không quá năm trang.

Bốn ngày đầu nhậm chức, cô luôn ở trong phòng làm việc bận rộn giải quyết đống hỗn độn do Bạch Bính Đình để lại, tạm thời cũng đã sắp xếp ổn thỏa nên triệu tập một cuộc họp nội bộ, cũng chỉ có lúc này cô mới có thời gian xem qua các phương án đoàn đội mình đang có.

Đọc lướt mấy trang rất nhanh rồi gập xuống, cô đặt ngay ngắn về vị trí ban nãy, song có điều biểu hiện là im lặng không nói gì.

Thần sắc ngưng đọng không cho những người khác có cơ hội hình dung ra chút ý tứ nào, bọn họ không khỏi liên tưởng tới dáng vẻ thâm trầm cũng khó phỏng đoán tâm tư của tổng giám đốc Vạn Khởi - Tôn Bách Điền.

"Không có phương án dự trù ư?"

Bị câu hỏi bất chợt của Tôn Thái Anh vả tỉnh, không ai lên tiếng.

Cô hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra, tầm nhìn thoáng vô định.

Sở dĩ các bản báo cáo này không quá năm trang, không phải vì đã tóm lược ngắn gọn rõ ràng nhất, mà là vì chỉ có các phương án đang chạy, không có phương án nào trong tương lai, muốn dài dòng cũng không dài dòng nổi.

Tôn Thái Anh nhớ tới lời của Tôn Bách Điền, rằng Bạch Bính Đình không bỏ bê đoàn đội, là ông ta kiểm soát đoàn đội theo ý mình.

Tức là, tất cả những gì bộ phận kinh doanh số 4 làm suốt ba năm nay hoàn toàn do ông ta quyết định, vậy nên dù là phòng thị trường hay phòng tiêu thụ đều chỉ có thể triển khai theo kế hoạch của ông ta, càng không có cơ hội đề xuất kế hoạch riêng của bọn họ, lâu dần đã rơi vào thế thụ động.

Cô nhắm mắt, khẽ day mi tâm. Vạn Khởi đúng là không có con đường dễ đi, nhưng đây chính là một con đường cụt, nếu như cô không triệt để dọn sạch cỏ dại thì sẽ không cách nào đi tiếp chứ đừng nhắc đến là dễ đi.

Phương án hiện tại không tốt, phương án tương lai cũng chưa có, Tôn Thái Anh nhìn quanh một lượt, liền phân phó, "Có hai chuyện, một là mỗi đội về chuẩn bị lại một bản kế hoạch mới, thứ năm tuần kế tiếp trình bày cho tôi ở cuộc họp nội bộ, thư ký Cao sẽ thông báo rõ thời gian cụ thể."

"Hai là..." Cô dừng một chút, đã tính toán kĩ lưỡng, "Chúng ta sẽ ngừng mọi hoạt động bán sản phẩm kèm với sản phẩm của bộ phận số 1."

Câu sau vừa buông ra, tất cả bọn họ đều kinh ngạc, đặc biệt là Danh Tỉnh Nam và giám đốc phòng tiêu thụ Lâm Nhã Nghiên.

"Tôn tổng..."

"Mời nói."

Nàng muốn phản đối, lại bị ngữ khí nhàn nhạt mà đàn áp của Tôn Thái Anh khiến cuống họng như mắc nghẹn.

Nhưng cách đưa ra quyết định độc đoán như vậy, Danh Tỉnh Nam đã chịu đủ bức bối khi làm cùng Bạch Bính Đình suốt ba năm nay rồi, thật không ngờ rằng vị lãnh đạo mới cũng là một người như thế, chợt nàng không còn cảm thấy e dè cô nhiều như ban đầu nữa.

"Tôn tổng vừa tới, có lẽ chưa rõ sản phẩm của bộ phận số 4 không dưới 20% lợi nhuận đến từ việc bán kèm theo sản phẩm của bộ phận số 1."

Dù nàng biết đó vẫn chỉ là biện pháp chữa cháy, không nên quá lệ thuộc, có điều với tình hình trì trệ hiện tại, cũng không thể nói bỏ là bỏ ngay.

"Vậy thì nghĩ phương án khác đi."

Một lời vừa dứt, nắm tay của Danh Tỉnh Nam dưới bàn bất giác siết chặt.

Sớm biết trước một vài chuyện, Tôn Thái Anh đã có suy tính riêng, song lúc này chưa thích hợp tiết lộ.

Đợi đến khi Thấu Kỳ Sa Hạ tiếp quản bộ phận số 1, chắc chắn cũng sẽ kiếm cớ cắt giảm sản phẩm của bộ phận số 4 bán kèm theo sản phẩm của bọn họ. Vật ký sinh yếu ớt nếu không vô hại, sẽ chính là có hại cho vật chủ, tuyệt đối không thể có lợi.

Chuẩn bị thông báo tan họp một cách chóng vánh, cô bỗng hướng sang bên phía tay phải của mình.

"Danh phó tổng, lúc làm việc với tôi thì đừng dùng lối tư duy như lúc làm việc với tổng giám đốc tiền nhiệm."

Vẻ mặt điềm tĩnh mượn lời nhắc nhở một người để nhắc nhở tất cả những người khác.

"Tôi và Bạch Bính Đình không giống nhau."

Rõ ràng khóe miệng Tôn Thái Anh hơi vẽ ra ý cười, vậy nhưng khí thế áp bức vô hình lại khiến bọn họ đều cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Ấn tượng của Danh Tỉnh Nam về cô, từ khá xấu, đã trở thành rất xấu.

.

Thấu Kỳ Sa Hạ chỉ mất một tuần đã hoàn tất toàn bộ thủ tục chuyển nhượng nhà và thuê dịch vụ vệ sinh sạch sẽ.

Penthouse hai tầng vốn không có người ở, chủ cũ mua ngay từ lúc còn mới, mục đích để tích trữ đầu tư, bây giờ đã định cư ra nước ngoài và cần bán hết tài sản trong nước. Nàng với một vài chuyện bản tính lại dễ dãi, đã hài lòng thiết kế đơn giản hiện đại có sẵn nên trực tiếp dọn tới ở luôn.

Khu chung cư cao cấp nằm cách trung tâm thành phố khoảng 10 cây số, tuyến đường di chuyển rất thuận tiện, dù thong thả cũng chỉ tốn 20 phút lái xe.

Thấu Kỳ Sa Hạ ôm một thùng giấy khá lớn đựng mấy thứ đồ linh tinh đứng trước căn hộ bấm một dãy mật mã, ngay khi cánh cửa của nàng vừa mở khóa thì cánh cửa đối diện đồng thời mở ra.

Nàng bất giác quay đầu, thấy người không ngờ tới lại xuất hiện tại nơi này, miệng nhỏ của nàng há hốc, hàm dưới rớt xuống xuyên thủng cả nền gạch.

Lập tức buông thùng giấy, mặc kệ ai đó vẫn chăm chú nhìn nàng, nàng rút điện thoại nhắn tin cho Tôn Thái Anh:

[Sao em không nói với chị là Chu Tử Du cũng sống ở đây?!]

Cô không trả lời ngay, có lẽ là đang bận việc.

Nàng cất điện thoại vào túi áo khoác, đồng thời cất tạm một số tâm tư.

Mà người cảm thấy ngạc nhiên không phải chỉ có một mình nàng. Chí ít là trên mặt cô viết như vậy.

Chu Tử Du chân còn xỏ đôi dép đi trong nhà, không nhanh không chậm tiến về phía Thấu Kỳ Sa Hạ đứng cách đó 3 mét, "Chị dọn tới đây?"

Nàng hơi gật đầu, "Ừ, hôm nay mới chuyển đến."

Cô nhìn thùng giấy bên cạnh, "Cần giúp gì không?"

"Không cần đâu, cũng không có nhiều đồ." Hầu hết đồ đạc của nàng đều ở một ngôi biệt thự không xa nơi này, vì từ Thượng Hải quay về Bắc Kinh sẽ sống một mình nên mới dọn tới khu căn hộ chung cư, làm hàng xóm của Tôn Thái Anh để đỡ buồn chán, chỉ không ngờ nhất lại có thêm "hàng mua một tặng một" là Chu Tử Du.

Lúc nàng còn đang mải mê suy nghĩ thì đối phương đã bước sát đến, rất tự nhiên cúi xuống ôm thùng giấy đẩy rộng cửa bước vào nhà nàng.

Thấu Kỳ Sa Hạ ngơ ngác, không lẽ là do nàng nói mấy chữ "không cần" hơi nhỏ rồi ư?

Nhưng người đã ở trong kia, cũng không thể vô cớ mà đuổi đi. Nàng mắt nhắm mắt mở, hít cạn không khí bên ngoài trước khi tiến theo phía sau Chu Tử Du, cứ như nàng chỉ là khách, cô mới là chủ nhân thực sự của căn hộ.

.

Tôn Thái Anh vừa từ phòng họp của bộ phận số 4 trở về phòng làm việc, cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra thông báo, rồi chọn một tin nhắn mới nhất để trả lời.

[Chị đâu có hỏi.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com