TruyenHHH.com

Michaeng Satzu Ky Su Truy The

Tôn Thái Anh bất giác khẽ đưa mắt nhìn đối phương, lại nhìn vào màn hình di động, thầm suy nghĩ, mấy chữ "Hạ của em" rất lớn, rất rõ ràng, cho dù nàng là không muốn cố tình trông thấy, có lẽ cũng khó mà tránh được.

Danh Tỉnh Nam lúc này đã cúi xuống đọc tập tài liệu trên tay. Cấp trên vốn đang có chuyện định phân phó, kết quả là chưa kịp nói hết đã bị gián đoạn, nếu như bây giờ nàng rời đi thì có chút không đúng, có điều cứ ngồi như vậy càng không tiện, chẳng bằng là nàng giả vờ làm một người điếc.

Chuông điện thoại đã đổ một hồi, Tôn Thái Anh đồng thời tính toán, không bắt máy mới giống như có tật nên giật mình, đã như thế, cô cây ngay không sợ chết đứng, không ngại công khai mối quan hệ giữa bản thân và Thấu Kỳ Sa Hạ.

Cô chủ động giải thích, "Là Thấu tổng của bộ phận số 1." Hàm ý rằng sẽ mở chế độ phát loa ngoài.

Danh Tỉnh Nam hơi ngước lên, nhàn nhạt gật đầu, "Tôn tổng mời tự nhiên."

Sau đó, Tôn Thái Anh trực tiếp nhận cuộc gọi, cũng dự định sẽ trao đổi về tình hình các đơn hàng đã mượn dây chuyền sản xuất của đoàn đội Thấu Kỳ Sa Hạ.

Chỉ là, cô còn chưa mở miệng, phía bên kia đã truyền đến một âm thanh êm tai ngọt ngào như rót mật.

"Tiểu Tôn, tan làm liền ghé qua nhà chị nhé, tối nay có một món quà siêu cấp đặc biệt dành cho em~"

Tôn Thái Anh: "..."

Danh Tỉnh Nam: "..."

Một lời này của Thấu Kỳ Sa Hạ, chính là khiến người ta không muốn suy nghĩ lung tung cũng không thể.

Song không nhận được phản hồi nào từ đối phương, nàng bèn hỏi lại, "Em vẫn đang nghe máy đấy chứ?"

Tôn Thái Anh ngắn gọn đáp, "Em có."

Thấu Kỳ Sa Hạ: "Tối nay em đâu có hẹn đúng không?"

"Ừ."

"Vậy nhớ tới sớm một chút."

Tôn Thái Anh không khỏi thắc mắc, "Có việc quan trọng ư?"

Thấu Kỳ Sa Hạ cũng biết cô thường không thích mấy chuyện bất ngờ, nàng chỉ đành tiết lộ bí mật.

"Lý lão sư vừa trở về Bắc Kinh, ông ấy báo rằng hôm nay sẽ sắp xếp để đến nấu một bữa cho chúng ta."

Tôn Thái Anh nghe xong thì khẽ "à" một tiếng.

Chợt hướng sang người đang cúi đọc tài liệu như không bận tâm mọi thứ khác xung quanh, cô nói với Thấu Kỳ Sa Hạ Hạ, "Có thể em sẽ mời thêm khách."

"Là ai?"

Bỗng cảm nhận được có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, Danh Tỉnh Nam liền ngước lên.

Tôn Thái Anh vươn tay tắt chức năng thu âm của cuộc gọi rồi hỏi, "Danh phó tổng tối nay có bận việc gì không?"

Suốt từ ban nãy tới giờ nàng chỉ là giả điếc, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của cô.

Có điều nàng không muốn xen vào chuyện này, dù sao có nàng ở đó, bọn họ chắc hẳn cũng sẽ không thoải mái mà thể hiện thân mật.

Nhưng đối phương lại như đọc vị nàng, nở nụ cười giải thích, "Thấu tổng còn là hàng xóm của tôi, vừa hay chị ấy mới mời được vua đầu bếp Lý Nhậm Sâm ghé thăm và nấu một bữa ăn tại nhà, là dịp rất hiếm có, Danh phó tổng tham gia cùng chúng tôi chứ?"

Trên điện thoại của Tôn Thái Anh, âm thanh Thấu Kỳ Sa Hạ không ngừng thúc giục, song cô vẫn im lặng, thần sắc điềm tĩnh chờ đợi câu trả lời của Danh Tỉnh Nam.

Nàng biết, cô chính là đang cố tình đẩy nàng vào thế không thể từ chối.

.

Màn đêm buông xuống, hai chiếc ô tô màu đen nối đuôi nhau rời khỏi cao ốc Vạn Khởi, dọc theo đại lộ di chuyển về phía đông của thành phố.

Giao thông khá thuận lợi, khoảng 20 phút sau đã đến một khu chung cư sang trọng bậc nhất.

Danh Tỉnh Nam ngồi trong xe, hơi đưa mắt quét qua khung cảnh bên ngoài. Nàng nhận ra nơi này, là dự án kim cương của giới bất động sản, nằm trên mảnh đất phong thủy chiêu tài vượng khí nổi tiếng, vậy nên cho dù là có mức giá đắt đỏ tới hoang đường, thì tầng lớp tinh hoa của Bắc Kinh không ai là không muốn sở hữu được một căn hộ ở đây.

Nàng cũng phải không ngoại lệ, chỉ là...

"Rất tốt, nhưng vượt quá khả năng chi trả của tôi."

Danh Tỉnh Nam bình thản đáp khi Tôn Thái Anh đột nhiên hỏi nàng rằng cảm thấy chỗ này như thế nào.

Cô khóe môi chậm rãi nâng lên nhìn nàng, còn nàng lại bận nhìn ngắm khung cảnh Bắc Kinh lung linh về đêm từ bên trong chiếc thang máy treo ngoài trời, ba hướng đều là tường kính sát đất.

.

Thấu Kỳ Sa Hạ vừa gặp đã ôm chầm lấy vị khách do Tôn Thái Anh mời đến, chào đón nàng bằng tông giọng cao vút vui vẻ rồi dẫn nàng vào nhà.

Đưa cho đối phương một túi quà không nhỏ không lớn, Danh Tỉnh Nam ngữ khí khiêm tốn, "Hôm nay có chút gấp gáp, em cũng không kịp chuẩn bị gì nhiều."

Nàng vốn biết Lý Nhậm Sâm là đầu bếp chuyên nghiệp về món truyền thống Trung Quốc, nên trên đường tới đây đã dừng xe ghé mua một chai rượu Mao Đào hạ thổ ủ lâu năm được đóng hộp tinh xảo.

Thấu Kỳ Sa Hạ khẩn trương đón lấy, cảm ơn nàng xong thì dặn dò, "Lần này chị nhận, lần sau nhất định phải đến tay không đấy nhé."

Quen nhau một thời gian, Danh Tỉnh Nam đã dần thích ứng với sự nhiệt tình của nàng, "Vậy em sẽ không khách sáo."

Các nàng càng nói chuyện càng tỏ ra hợp ý, dường như đã tạm quên đi mất hiện diện của Tôn Thái Anh.

Cô cũng không quá để tâm, chỉ rảo mắt nhìn xung quanh xem còn có ai khác ở đây ngoài bọn họ hay không, kết quả là vừa theo chân Thấu Kỳ Sa Hạ bước vào khu vực phòng bếp đã thấy người nào đó đang đeo tạp dề bên ngoài bộ đồ công sở tối màu, xắn ống tay áo giúp Lý Nhậm Sâm bày biện vài món ăn.

Tuy cô đã nhận lời ủy thác của chủ tịch Thấu và vị đồng niên kia, song vì bận rộn mấy tháng nay mà chưa thể tích cực tác hợp cho bạn mình, buổi chiều bèn đặc biệt mời thêm cả Chu Tử Du, không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn tận dụng cơ hội như vậy.

Nếu là Thấu Kỳ Sa Hạ của lúc trước, chắc hẳn sẽ hơi do dự, nhưng có lẽ là bởi đứa nhỏ họ Chu này đã khiến nàng hình thành thói quen về sự xuất hiện của cô ở trong căn bếp nhà nàng suốt nhiều tuần qua, thế nên khi Tôn Thái Anh đề nghị thì nàng cũng không từ chối.

Nàng giới thiệu khách với Lý Nhậm Sâm, "Lý lão sư, đây là Nam Nam, em ấy là đồng nghiệp của cháu và Tiểu Tôn."

Ông không tiện bắt tay, Danh Tỉnh Nam chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, "Xin chào ngài Lý, nghe danh đã lâu."

Vội nhìn nàng một cái, ông đáp lại, "Hoan nghênh, rất vui được gặp." Rồi tiếp tục hoàn thành nốt món cuối cùng.

Nàng không trông chờ phản ứng gì hơn, Lý Nhậm Sâm vốn là một huyền thoại trong nền ẩm thực Trung Quốc, muốn ăn một bữa cơm ở các nhà hàng có sao michelin của ông cần đặt bàn trước ít nhất nửa năm, có thể mời nhân vật như vậy đến tận nơi để nấu tại gia, cũng chỉ có nhóm người thiểu số thuộc đỉnh của cao tầng như Thấu Kỳ Sa Hạ mới đủ sức làm nổi.

Chào hỏi đơn giản với Chu Tử Du xong, Tôn Thái Anh dẫn Danh Tỉnh Nam đi ra phòng khách ngồi đợi.

Sau khi rót cho nàng một ly nước trắng, cô mở điện thoại trả lời mấy tin nhắn công việc của đối tác.

Nàng cảm ơn rồi đón lấy, đồng thời hơi đưa mắt quét một vòng toàn cảnh xung quanh.

Bởi vì đặc thù kiến trúc nên qua bên ngoài đã thấy rõ trên cùng của tòa nhà có bốn tháp penthouse lớn, nhưng quan sát từ phía trong, Danh Tỉnh Nam phát hiện diện tích thực tế còn rộng hơn rất nhiều, đủ chỗ bố trí cả một khu vườn treo nhiệt đới và bể bơi tràn viền cỡ đại mà không gian vẫn thoáng đãng.

Nàng nghĩ tới Thấu Kỳ Sa Hạ từng nói rằng lúc trở về Bắc Kinh đã mua một căn hộ chung cư nhỏ để thuận tiện di chuyển, nếu như căn hộ đấy với căn hộ ở nơi này thật sự là một, thì chữ "nhỏ" của các nàng, có lẽ định nghĩa không giống nhau.

.

Lý Nhậm Sâm chuẩn bị xong một mâm thịnh soạn gồm những món Trung Quốc truyền thống, đã vội vàng rời đi cho kịp buổi ghi hình của một cuộc thi ẩm thực trong nước nổi tiếng có ông là giám khảo.

Trên bàn, Thấu Kỳ Sa Hạ không ngừng gắp thức ăn đặt vào chén cơm của Danh Tỉnh Nam, cũng trò chuyện vô cùng thoải mái.

"Hợp khẩu vị của em chứ?"

"Đồ do đích thân vua đầu bếp nấu, em còn đang có chút xúc động."

"Lần sau mời được Lý lão sư lại gọi em đến."

"Nhất định không bỏ lỡ."

Tôn Thái Anh nhìn một cảnh tượng thuận tình thuận ý này, trong lòng là có vài phần không thể phân tích.

Mục đích ban đầu của việc dẫn Danh Tỉnh Nam tới đây cùng ăn tối, vốn là muốn ngầm chứng minh giữa cô và Thấu Kỳ Sa Hạ không có cái gọi là quan hệ mập mờ, hiện tại các nàng ngoài mặt đều là dáng vẻ dĩ hòa vi quý, cô không chắc liệu kế hoạch của mình có đã thành công hay là không.

Ngồi ở bên cạnh, Chu Tử Du nội tâm càng phức tạp hơn.

Bầu không khí thân thiết đó, thu vào tầm mắt cô chính là một lời khó nói hết, cũng không rõ dụng ý của Tôn Thái Anh khi đưa nhân vật họ Danh kia đến để làm gì, là sợ hành trình truy thê của cô còn không đủ gian nan ư?

Chợt nhớ tới chai rượu Mao Đài quý Danh Tỉnh Nam tặng, Thấu Kỳ Sa Hạ hỏi nàng có muốn nếm thử không, song nàng chưa kịp lên tiếng thì đã có người khác thay nàng đáp lại.

"Dạ dày của chị ấy không được tốt nên không thể uống."

Một câu vừa dứt, Tôn Thái Anh ngay lập tức nhận ra có điều không đúng, đầu đũa đang động liền hơi dừng giữa không trung.

Trước cả ba ánh nhìn, cô hiểu mình đã lỡ lời, vội tìm một lý do chống đỡ, "Là thư ký Cao từng kể với tôi." Cô hướng thẳng Danh Tỉnh Nam mà giải thích.

Nàng cũng xóa bỏ nghi ngờ, bởi Cao Kỳ quả thực là biết chuyện của nàng.

Tôn Thái Anh đâm lao đành phải theo lao, đến cuối lại thành thật giả lẫn lộn, "Thương lượng làm ăn ở trên bàn rượu là không tránh khỏi, không thể uống chắn chắn sẽ gặp chút khó khăn, những vấn đề riêng như vậy, nếu như tôi nắm bắt sớm, về sau sẽ kịp thời thay Danh phó tổng tiếp đối tác vài ly."

Biểu tình của cô rất tự nhiên, Danh Tỉnh Nam không phát hiện nửa điểm bất thường, thậm chí còn cảm thấy cô dường như là đang nhắc nhở nàng, có một số chuyện tuy mang tính chất cá nhân, nhưng phàm là liên quan tới công việc thì nên nói rõ với cô, lúc rơi vào các trường hợp như thế cô sẽ có sẵn phương án giải quyết.

Trước đây khi nàng đi theo Bạch Bính Đình, ông ta cũng đều sẽ thay nàng tiếp rượu, bởi trong một lần bọn họ gặp khách hàng lớn, nàng vì cố gắng uống cạn ba chén mà cần nhập viện rửa dạ dày, do đó, nàng cho rằng yêu cầu của cô không hoàn toàn vô lý.

Chỉ có Thấu Kỳ Sa Hạ và Chu Tử Du quen biết đã lâu mới nhận ra, một lời kia là có chứa dụng tâm.

Tôn Thái Anh dù tửu lượng khá tốt song luôn có chừng mực. Vuốt mặt phải nể mũi, với địa vị của Tôn gia, hầu như không ai có thể gây khó dễ cô ở trên bàn tiệc, tiếp rượu thay người khác càng là chuyện chưa từng có tiền lệ. Hôm nay cô lại bỗng tỏ ý sẽ giúp Danh Tỉnh Nam, cũng chính muốn phá vỡ nguyên tắc của mình.

Thấu Kỳ Sa Hạ và Chu Tử Du cùng là quần chúng ăn dưa trí tưởng tượng phong phú, nhưng phản ứng thì không hề giống nhau.

Nàng là nở một cười đã che đậy hứng thú.

Còn cô âm thầm suy nghĩ, không lẽ bản thân là đang vướng vào một cuộc tình tay tư?

.

Tiễn Danh Tỉnh Nam xong, Tôn Thái Anh quay về căn hộ của cô, khoảng nửa tiếng sau đã nhận được một tin nhắn cảm ơn của đối phương.

Cô vốn định trả lời là nếu như nàng muốn ăn đồ do Lý Nhậm Sâm nấu thì lần tới bọn họ có thể đến nhà hàng của ông, cô không cần phải xếp hàng đợi, có điều chần chừ một lúc lại xóa hết đi, rồi chỉ đơn giản phản hồi:

[Không có gì.]

Kế tiếp cô mở ra danh bạ, chủ đích bấm chọn dòng liên lạc "Hạ của em".

Cái tên này, trước đây là Thấu Kỳ Sa Hạ tùy ý lấy điện thoại di động của cô để lưu số của nàng, nên đã đặt một cách vô thưởng vô phạt, nhiều năm qua cô cũng đều mặc kệ.

Tôn Thái Anh hiện tại cân nhắc vài giây, cuối cùng là quyết định đổi nó thành "Tiểu thương chợ cá".

.

Danh Tỉnh Nam sau khi lên giường nghỉ ngơi liền kiểm tra tin nhắn được gửi tới.

Đọc ba chữ "không có gì" không thể ngắn gọn hơn, nàng lại bất giác nhớ đến mấy lời mà ban nãy người kia đã nói lúc tiễn nàng xuống tầng hầm bãi đậu xe.

"Chắc Danh phó tổng cũng thấy, tôi và Thấu tổng có mối quan hệ khá thân thiết. Tôi luôn xem chị ấy như chị gái vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com