TruyenHHH.com

Mi The Cau Hon

Sau khi đi vào biệt viện, Nhã Vân bất nhã che miệng ngáp to một cái. Ngày hôm nay cùng mẫu thân trốn đi thật sự là qua tuyệt. Thanh lâu nàng đi bao nhiêu lần cũng không chán, đặc biệt là Mộng Nhi-hoa khôi của Thanh Hồng lâu, thật sự rất không sai.

Mà quên chưa nói. Thượng Quan Nhã Vân là người xuyên không. Mười lăm năm trước nàng là ...( chưa nói được nhé). Mười lăm năm sau lại trở thành một tiểu thư 'Khuê các' gia cảnh khủng bố.

Sự đời thật sự là không thể tưởng tượng được. Nhưng tư tưởng của nàng cũng rất thoáng. Xuyên thì xuyên, xem như một chuyến du lịch đổi đời.

Kiếp trước nàng là một cô nhi, kiếp này xuyên đến đây có cô cô che chở, phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng quý mến. Vậy là đã quá đủ rồi.

Nàng nhanh chân đi vào bên trong Vân Mộng Các, miệng nhếch lên hát những câu khiến người khác phải líu lưỡi.

"Tiền là tất cả~ ta yêu tiền~ tiền ới ơi, hãy bay vào túi ta đi~~ta chỉ để ngắm chứ ta không tiêu~"

"Phì--"

Một tiếng cười khẽ bật lên. Nhã Vân lập tức im lặng, nàng mở mạnh cửa ra, đã thấy Thượng Quan Khuynh Thiên đang ngồi trong phòng của nàng.

"Đại ca!"

"Vân Nhi."

Một thanh âm như gió xuân vang lên, khiến lòng người mềm đi. Hắn nhanh chóng đứng dậy, đem đang lao đến Nhã Vân ôm vào lòng.

Do lực chạy quá lớn, hắn phải quay mất mấy vòng để lấy thăng bằng. Buồn cười xoa xoa đầu nàng, hắn ôn nhu nói:

"Thật là, muội lớn như vậy rồi, sao vẫn như trẻ con như vậy."

"Hì hì~ người ta thích đại ca thôi mà~"

Đôi mắt của Thượng Quan Khuynh Thiên ánh lên vẻ dịu dàng khó cưỡng. Hắn săn sóc đem nàng ấn xuống ghế, rồi mới từ trong ngực lấy ra một cây trâm ngọc lưu ly.

Đích thân cài lên tóc cho nàng, rồi thuận tay lấy luôn cái gương đồng trên bàn trang điểm. Hắn nhìn nàng thật sâu, rồi mới ôn nhu hỏi:

"Thế nào? Thích không?"

"Thích!"

Nàng cười tít mắt lại, hưng phấn nhổm lên hôn vào má hắn một cái rõ to.

Đôi mắt của Khuynh Thiên trợn to, mặt hơi biến sắc, nhưng sau đó lại trở về với vẻ ôn nhu bình thường.

Đối với người hiện đại như Nhã Vân, việc hôn má cũng không là gì. Nhưng đừng quên Khuynh Thiên là người cổ đại, tư tưởng rất cổ hủ. Hắn nghĩ gì...Không ai biết được.

"Đại ca, huynh về bao giờ vậy? Tại sao không viết thư cho muội?"

"Huynh đi có việc thôi. Tại vì gặp nhiều chuyện quá nên huynh không viết thư cho muội được. Để xin lỗi, huynh đưa muội đi ăn một bữa nhé?"

"Thiên Hương Lâu!"

Nhã Vân không chút do dự nói ra tên tửu lâu đệ nhất kinh thành. Hai mắt sáng rực rỡ khiến người khác phải đui mù.

"Được rồi được rồi.."

Khuynh Thiên buồn cười véo má nàng, tay hơi dừng một chút mới buông ra. Hắn đi ra ngoài cửa, ôn nhu nói:

"Muội đi chơi về chắc muộn rồi. Ngủ đi nhé. Ca đi thăm phụ thân và mẫu thân."

"Vâng."

____

"Tiểu thư, dậy đi."

Liễu Nhi đứng bên giường ra sức lay lay Nhã Vân. Nhưng dù có lay thế nào Nhã Vân cũng không tỉnh dậy. Nàng khóc không ra nước mắt.

"Tiểu thư, muộn lắm rồi. Người không dậy để ăn tối ư? Đại thiếu gia đi biền biệt ba tháng mới trở về. Người không phải nhớ đại thiếu gia lắm sao? Dậy đi chứ, tiểu thư."

Nàng liên miên cằn nhằn không dứt. Khi thấy không có hiệu quả thì nàng chắp tay lại khấn một cái.

"Tiểu thư, em đắc tội rồi."

Dứt lời, nàng đã lấy cái loa tự chế ra đặt lên miệng. Dùng sức hít một hơi thật sâu. Ba giây sau, một âm thanh kinh thiên động địa vang lên:

"Tiểu thư! Mau! Dậy! Đi!!"

Quác quác quác

Chim từ trên cây đang thiu ngủ lập tức ngã xuống. Thị vệ bên ngoài ngán ngẩm.

Lại nữa rồi.

"Gì vậy?" Nhã Vân từ từ ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt của mình ngáp một cái đầy buồn ngủ." Cái gì vậy---ơ đại ca?!"

Nhã Vân giật bắn mình. Mà Liễu Nhi nghe thế cũng vội vàng quay đầu lại, thấy vẻ mặt tựa phi tựa tiếu của Thượng Quan Khuynh Thiên lập tức đỏ mặt lắp bắp:

"Đại thiếu gia, nô tì..nô tì chỉ là.."

"Được rồi. Lui ra đi."

Hắn ấm áp cười một tiếng, ra hiệu cho Liễu Nhi lui ra. Còn bản thân lại đích thân tiến lên chải tóc cho nàng.

"Vẫn ham ngủ như xưa."

"Cái gì a." Nhã Vân sờ sờ mũi "Cái này gọi là tiết kiệm thời gian được không."

"---thế sao." Thượng Quan Khuynh Thiên dịu dàng vấn tóc cho Nhã Vân, dường như vô ý nói: "Muội cũng sắp tròn mười sáu rồi nhỉ."

"Vâng. Tháng sau là muội cập kê rồi."

Nhã Vân thích thú soi gương, chớp chớp mắt. Khuynh Thiên thở dài một hơi.

"Vậy là đại ca sắp mất muội à?"

"Hả?" Nhã Vân nghiêng đầu "Ý huynh là gì?"

"Muội quên rồi à? Chúng ta là người của Thượng Quan thế gia. Sau khi cập kê muội có thể sẽ phải vào cung hoặc đi hoà thân. Tuổi muội cũng lớn rồi, biết đâu lại tìm được người mình thích, quên mất đại ca."

"Cái gì a." Nhã Vân bĩu môi "Huynh nghĩ xa quá. Với gia thế nhà chúng ta còn sợ phải đi ban hôn sao. Muội thích ai muội mới lấy. Không có chuyện hôn sự sắp đặt đâu."

"Ân." Hắn cười dịu dàng." Chẳng biết tiểu muội đáng yêu của ta đã có người trong lòng chưa?"

"Tất nhiên là có..." Nàng kéo dài âm thanh, nhìn thần sắc căng thẳng không dễ phát hiện của hắn hắc hắc cười "...Mới là lạ."

"Muội thật là. Làm đại ca giật mình."

"Hừ. Muội có người mình thích thì kệ muội chứ. Tại sao huynh phải giật mình."

Khuynh Thiên chỉ cười không nói. Đôi mắt đen nhánh của hắn thông qua chiếc gương đồng nhìn không ra cảm xúc.

Người mà muội thích à...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com