TruyenHHH.com

mệt quá, công khai lẹ đi!

5

RinVKs

Sau hôm ấy, Heeseung cũng chỉ ở lại thêm được một ngày rồi ngậm ngùi trở về Hàn Quốc, chứ không nán lại Hà Lan cản trở quá trình quay phim của em người yêu mình. Ban đầu anh còn kì kèo, nài nỉ rồi chuyển sang đanh giọng đe doạ hay giận dỗi đủ trò, thế nhưng vẫn không đủ khiến cho Sunghoon động lòng mà giữ anh ở lại. 

Hiện giờ đã là tháng 4 rồi, nếu quá trình quay phim suôn sẻ như kế hoạch thì bộ phim sẽ đóng máy trong vòng hai tháng. Sau đó sẽ là các công tác truyền thông giới thiệu phim và chính thức công chiếu vào tháng kế tiếp. Theo lịch chiếu đã định sẵn thì bộ phim sẽ chiếu xong trong vòng hai tháng nữa. Đến khi đó cũng đủ thời gian để Sunghoon tích lũy kha khá đề cử cho bản thân trong các lễ trao giải danh giá cuối năm.

Tức là, trong khoảng nửa năm tới này, Sunghoon sẽ chỉ chú tâm vào quay phim và quảng bá phim. Các hoạt động dự sự kiện hay quay quảng cáo cũng đã được trợ lý Sim đề nghị công ty cắt giảm bớt vào lần “đấu tranh” trước đó. Hệ lụy của lần Sunghoon ngất xỉu đã để lại bóng ma tâm lý cho Jaeyun, thế nên cậu không dám để bạn thân mình lao lực thêm nữa. Dù cho bạn mình nhận ít cát-xê lại thì anh Heeseung vẫn dư sức nuôi nó mà, Jaeyun nghĩ thầm rồi vui vẻ kiểm tra lại thông tin chuyến bay trở về Hàn Quốc cho Sunghoon và bản thân cậu.

Một tháng vi vu bên trời Âu mới đó mà đã nhanh chóng kết thúc. Sau khi dừng chân thêm ở hai nước Bỉ và Pháp thì Sunghoon cũng đã hoàn thành lịch trình ở nước ngoài, và có thể trở về nhà với anh người yêu nhà mình. 

Sau khi Sunghoon nhắn tin thông báo, Heeseung đã vui mừng khôn xiết mà vội lên kế hoạch mở tiệc ăn mừng. Nếu không phải vì quá nhớ Sunghoon và vội bay đến Hà Lan tìm người trong một ngày rưỡi kia, thì anh khó có thể kiềm được nỗi nhớ khôn nguôi trong 2 tuần còn lại của chuyến công tác của Sunghoon. Bây giờ em người yêu sắp về rồi, anh cũng sẽ không phải làm phiền stylist Park cũng đang ngày nhớ đêm mong người yêu của hắn ta nữa. Ai về nhà nấy, bình yên vô cùng!














Bình yên cái con khỉ khô! Đúng là “nói trước bước không qua” mà.

Park Sunghoon vừa về Hàn Quốc thì vẫn còn phải hoàn thành các cảnh quay trong nước trong một tháng nữa. Có vẻ như em đã rất kìm nén trong thời gian qua, nên khi bộ phim vừa đóng máy và đoàn phim được nghỉ xả hơi một tuần xong, Sunghoon ngay lập tức lên công ty phá một hồi rùm beng với ban lãnh đạo, báo hại quản lý Sim đang nằm ôm ấp với stylist Park cũng phải ngóc đầu dậy chạy lên công ty giải vây tình hình căng thẳng đó.

Nói qua nói lại một hồi, Jaeyun cuối cùng cũng đã hiểu rõ ngọn ngành của cuộc “ẩu đả”. Diễn viên Park Sunghoon - một trong những trụ cột đời đầu của công ty - sắp bước vào năm thứ tám của sự nghiệp nên không muốn che giấu fan hâm mộ về mối quan hệ giữa em và đạo diễn Lee nữa. Sunghoon ban đầu cũng chỉ muốn bàn bạc với công ty về việc đăng một thông báo lên trang chủ tài khoản chính thức của em, nhưng công ty lại không đồng ý vì đối phương là vị đạo diễn Lee máu mặt kia. Họ có thể kiểm soát thông tin nếu đó là nghệ sĩ của công ty, nhưng với đạo diễn Lee thì dường như vượt quá sức của họ. Dù Sunghoon đã kiên quyết rằng em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm nếu công ty có bị tổn thất sau thông báo ấy, nhưng chuyện này dù sao cũng khá mạo hiểm, công ty sẽ không dễ dàng đồng ý ngay tắp lự chỉ sau một buổi nói chuyện như thế.

“Dạo này tao phát hiện mày rất hay tự làm theo ý mình nhé.” Jaeyun sợ hai bên lại lao vào cãi nhau nên đã nhanh chóng xin phép ban lãnh đạo cho cậu bàn bạc riêng với Sunghoon một chút.

Sunghoon bị Jaeyun kéo ra một góc rồi bị cậu tinh tế “lên án” như thế thì không khỏi chột dạ. Gần đây, hễ cứ đụng đến chuyện về đạo diễn Lee hay chuyện công khai thì em rất dễ mất bình tĩnh, bằng chứng là hôm nay em tự lên công ty mà chẳng nói trước gì với Jaeyun cả.

“Tao xin lỗi.” Sunghoon không biết nói gì hơn, chỉ trả lời ngắn gọn rồi cũng im lặng. Hiện giờ lòng em cũng rối như tơ vò, nhưng mà lại chưa tìm thấy nút gỡ rối đâu cả.

“Rồi sao? Mày đã nói chuyện này với anh Heeseung trước chưa?” Jaeyun thở dài, đưa tay bóp nhẹ trán. 

Lại có thêm một khoảng lặng xuất hiện giữa hai người trong vòng vài phút. 

Jaeyun bỗng dưng cười khẩy, nói: “Tao cũng phục mày luôn đấy. Chuyện gì mày cũng đòi ảnh bàn bạc với mày, nhưng đến lượt mày thì lại chẳng thèm nói trước với ảnh một tiếng nữa.” 

Sunghoon lại một lần nữa bị nhấn chìm trong bãi nước bọt trách móc ai oán của quản lý Sim.

Hai người vừa là bạn thân vừa là đồng nghiệp lâu năm nên hiển nhiên khá hiểu ý nhau. Sunghoon trao đổi ánh mắt với Jaeyun xong thì cũng về trước, an tâm giao lại ban lãnh đạo cho cậu đối phó, còn em thì sẽ đi tìm anh người yêu để thưa chuyện.

Lúc Sunghoon trở về căn hộ của hai người thì cũng đã gần tới giờ cơm trưa. Vừa bước vào cửa, hương thơm của cơm nhà nấu quen thuộc đã hấp dẫn khứu giác và chiếc bụng đói cồn cào của em.

Ban sáng, Heeseung đã rời khỏi nhà vô cùng sớm, trước khi đi cũng đã không quên tặng cho em vài nụ hôn chào buổi sáng trên khắp nơi của khuôn mặt em, khiến Sunghoon vì nhột mà đuổi anh đi nhanh hơn để anh không phá bĩnh giấc ngủ của mình. Hiện giờ, thấy anh về trước nấu bữa trưa cho em thế này, em bỗng thấy lời Jaeyun nói cũng chẳng sai chút nào. Có vẻ như em đã vô tình thiết lập tiêu chuẩn kép với Heeseung mất rồi.

Heeseung nghe tiếng động ngoài cửa thì cũng đã đoán được em người yêu mình đã về. Trong lúc anh đang loay hoay với nồi canh đậu hũ hầm tương thì anh đã bị Sunghoon đánh úp, vòng một vòng tay thật chặt và ôm lấy anh từ phía sau thay cho lời chào. 

Chiều cao của hai người không quá chênh lệch, nên Sunghoon dễ dàng dụi tóc mình vào cổ anh làm nũng như một em cún con nghịch ngợm, khiến Heeseung phải bật cười và lên tiếng trước: “Bé cún trắng, nếm thử giúp anh miếng canh này xem vừa miệng em chưa.” 

Sunghoon ngoan ngoãn nghe lời, thử một ngụm canh từ chiếc muỗng mà Heeseung đưa tới tận miệng. 

Thật ra thì anh đã học nấu ăn vì muốn tự nấu cho Sunghoon ăn như thế này chỉ sau một tháng đầu tiên mà họ lần đầu gặp lại sau khi tốt nghiệp đại học. Vì em khá kén ăn nên Heeseung rất để tâm đến khẩu vị của em, chua cay mặn ngọt ra sao Heeseung đều cố gắng nhớ kỹ, còn bản thân anh thì qua loa thế nào cũng được. Dần dà, Heeseung vì nấu cho em ăn quen rồi nên anh cũng đã vô thức thay đổi khẩu vị của mình theo khẩu vị của Sunghoon, mà em thì cũng chỉ quen ăn đồ ăn anh nấu đến mức mỗi khi đi công tác đều sẽ bị sụt cân vì đồ ăn không quen miệng.

“Ổn rồi anh ơi. Để em dọn cơm ra rồi mình cùng ăn.” Sunghoon tiếp quản nồi canh và phụ trách bày biện ra bàn, để Heeseung tranh thủ dọn dẹp căn bếp sau khi nấu ăn một chút.

Hai người sống chung hòa thuận là thế bao năm nay, thế mà vừa ngồi xuống bàn ăn được muỗng canh đầu tiên, Sunghoon đã bật ra một câu nói khiến Heeseung bất ngờ đến mức phun cả canh ra ngoài.

“Em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta ở lễ trao giải cuối năm nay.” 

Sunghoon vội vàng bật dậy lấy khăn giấy lau cho anh. Chỉ là một câu thông báo thôi, em cũng không ngờ Heeseung lại phản ứng mạnh đến thế. 

Tới khi cả hai bình tĩnh lại rồi, Heeseung mới dở khóc dở cười nói: “Bé cún trắng, em thua cá độ gì với nhóc Sim Jaeyun à?”

Sunghoon nhướn mày, khó hiểu nhìn anh: “Em nghiêm túc mà.” 

Heeseung thu lại dáng vẻ kia của mình, cũng nghiêm túc theo Sunghoon mà đối chất với em: “Tại sao lại phải là ở lễ trao giải? Làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của em. Anh không đồng ý.” 

Sunghoon nghe vậy thì bĩu môi, phàn nàn: “Sao ngay cả anh cũng có thái độ này thế? Sao mọi người đều ngăn cản em vậy?”

Heeseung bật cười vì chú cún con đang tỏ vẻ tủi thân trước mặt: “Mọi người nào cơ?”

Sunghoon trả lời: “Anh với lãnh đạo trong công ty em.” Rồi em nhấn mạnh thêm: “Sáng nay em đến công ty là để bàn chuyện này, nói một hồi mà vẫn không thành, chẳng nhớ vì sao suýt chốc nữa là lao vào tác động vật lý lẫn nhau rồi, may mà Jaeyun đến ngăn cản kịp.”

Heeseung trố mắt khi nghe Sunghoon kể lại chuyện sáng nay. Thảo nào lúc anh về sớm thì không thấy em ở nhà, gọi điện hỏi quản lý Sim thì cậu bảo em đang trên đường về rồi nên anh không hỏi nhiều nữa, chỉ đi chuẩn bị cơm trưa. Bây giờ nghe em nói thì Heeseung mới biết em người yêu nhà anh chắc chắn là đã bị anh chiều hư rồi nên mới quậy tới cỡ này đây.

“Jaeyun bảo em về bàn bạc lại chuyện này với anh.” Sunghoon thấy Heeseung cứ ngẩn người nhìn mình thì vội nói tiếp: “Em đã bảo công ty là em sẽ chịu trách nhiệm rồi, nhưng công ty vẫn không đồng ý. Bây giờ đến anh cũng không chịu. Thế thì khi nào em mới có dịp để công khai chứ?” 

Heeseung đang định trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Sunghoon vang lên. Em nhìn màn hình thì thấy hiện lên số của Jaeyun, thế là liền bật loa ngoài cho cả hai cùng nghe.

“Alo, nghe cho kỹ đây chú báo con họ Park kia.” Vừa nhấn bắt máy, Heeseung và Sunghoon không khỏi bật cười khi giọng Jaeyun vang lên lanh lảnh qua điện thoại: “Bằng kỹ năng giao tiếp tài hoa của mình, anh Sim này đã thuyết phục được ban lãnh đạo thông qua chuyện công khai của chú mày rồi đấy.” 

Khỏi cần phải nói, bây giờ Sunghoon có thể tưởng tượng ra được Jaeyun đang tự cao mà hất mặt lên trời như thế nào.

“Có thật không?” Heeseung và Sunghoon đồng thanh kêu lên, khiến Jaeyun cũng thoáng giật mình.

“Có anh nhà mày ở đấy nữa à?” Jaeyun giây trước mới hỏi ngược lại, giây sau đã chu đáo giải thích: “Là thật đấy. Tuy luật hôn nhân đồng giới vừa được thông qua mới nửa năm trước thôi, nhưng không phải ai cũng có năng lực tiếp nhận nhanh chóng được. Đã vậy mày còn là người nổi tiếng nữa. Thế nên, nếu muốn công khai, mày chỉ được phép nói bóng gió trong lễ trao giải theo văn bản được soạn sẵn của công ty thôi. Họ nói là làm vậy thì sẽ thăm dò được phản ứng của công chúng, rồi từ đó mới đưa ra thông báo chính thức được.” 

Cả hai càng nghe Jaeyun nói thì cười càng tươi. Trước khi cúp máy, Jaeyun vẫn kịp dặn dò một câu rằng “Chuẩn bị tinh thần học thuộc diễn văn đi nhé diễn viên Park!”, vừa nói vừa cười ha ha thành tiếng nom rất đắc chí.

“Nhưng mà Jaeyun nói đúng đó. Em nên chuẩn bị kỹ cho bài phát biểu khi nhận giải đi.” Heeseung thuận tay gắp một ít sườn xào chua ngọt vào chén Sunghoon, dịu dàng nói: “Năm ngoái anh đã dặn em rồi, rốt cuộc em cứ thế mà lên sân khấu nói lung tung hết, chẳng chuyên nghiệp gì cả.” 

Sunghoon mỉm cười trước những miếng sườn non mềm thịt được phủ một lớp sốt óng ánh màu nâu nhạt, khẽ phản bác lại lời Heeseung: “Tại vì em cũng có nghĩ là mình sẽ nhận được giải đâu mà chuẩn bị bài phát biểu trước làm gì.”

Heeseung vươn tay đến gần khuôn mặt Sunghoon, rồi không nói trước gì cả, anh véo nhẹ một bên má bánh bao phúng phính của em, nói: “Diễn viên thiên tài Park Sunghoon của anh ơi, debut bao nhiêu năm rồi mà em vẫn khiêm tốn như vậy.” 

“Không phải, chỉ là em…” 

“Thế năm nay thì sao? Em đã có thêm chút tự tin nắm chắc giải thưởng nào chưa?” Chưa kịp để Sunghoon biện hộ rằng em tự ti về bản thân hơn là khiêm tốn, Heeseung đã đánh phủ đầu trước.

Sunghoon nhìn nụ cười mỉm của anh, bỗng cảm thấy như được tiếp thêm can đảm, em gật đầu chắc nịch: “Em sẽ đặt mục tiêu từ bây giờ. Phải đạt được giải thì mới có thể lên sân khấu kể về anh nữa chứ.” 

Heeseung vuốt nhẹ bên má bị nhéo khi nãy của em, dặn dò: “Ai quan trọng thì nhắc trước. Nhớ cảm ơn fan hâm mộ và những người đã giúp đỡ em đầu tiên.” 

Sunghoon cũng khẽ dụi mặt vào lòng bàn tay anh tỏ vẻ ngầm đồng ý, rồi cả hai cùng vui vẻ tiếp tục ăn bữa cơm trưa ngọt ngào của thế giới hai người.



(tbc)







____

Còn một phần nữa là xong chính truyện và có thể sẽ có thêm 1 đến 2 ngoại truyện. Đợi mình chạy xong deadline cuối khoá nha. Mình sẽ quay lại nhanh thoai (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com