Mermaid By Noppoh
Dành tặng chị Hạo Nguyệt Lãnh ❣️
Thank you so much to [NOPPOH] for give me permission to translate this Fic to Vietnamese.
Check out more story with her A03 here
https://archiveofourown.org/users/Noppoh/pseuds/Noppoh
*
xXxXx
Anh tự hứa với mình sẽ không trở lại nơi đó. Cho dù cuộc gặp gỡ hấp dẫn đến mức nào, tỷ lệ xảy ra một lần nữa gần như không tồn tại. Không có lý do gì để quay lại một khu vực đầy những bãi đá. Tuy nhiên, ngay khi ra khỏi bến cảng, anh dong buồm đi thẳng về đó. ''Chỉ để chắc chắn rằng mình đã không mơ thấy điều đó,'' - anh tự nói với mình. Cố gắng phớt lờ tia hy vọng lờ mờ khi nhìn thấy bãi đá sau khoảng hai giờ dong thuyền, và anh chắc chắn không cảm thấy thất vọng khi bãi đá trống trơn. ''Mình đang nghĩ gì vậy chớ?'' Anh đi chậm lại và nhìn chằm chằm vào những tảng đá, cố gắng quyết định xem anh sẽ làm gì với phần còn lại của cả ngày hôm nay. Kế hoạch của anh thực sự chỉ là quay trở lại đây."Anh quay lại rồi." Giọng nói lanh lảnh khiến anh nhìn quanh vì ngạc nhiên. Anh không thấy gì trong làn nước. Anh có tưởng tượng không? Một tiếng cười khúc khích đằng sau khiến anh quay đầu lại, vẫn không có gì." ''Sao anh lại quay lại?" Giọng nói một lần nữa ở phía sau, và anh quay ngoắt lại. Mặt biển vắng tanh."Em ở đâu?" Anh hét lớn.Một tiếng cười khúc khích khác vang lên. "Dưới nước." Anh tròn mắt. Việc quay đi quay lại khiến anh choáng váng."Ra đây đi!"''Ồ, không, anh không thể nhìn thấy mặt tôi'' - cô ấy trả lời với giọng điệu trêu chọc."Tại sao anh lại quay lại?"Quay lưng một lần nữa cố bắt lấy hình ảnh cô, Draco thực sự chóng mặt bỏ mẹ, nhưng lần này anh nhìn thấy những bọt nước cô để lại khi vẩy đuôi, thứ nói với anh rằng, cô thực sự ở dưới nước. Anh nghĩ về cách trả lời câu hỏi của cô, từ từ xoay người trong một nỗ lực thoáng nhìn cô.''Em mê hoặc tôi'' - anh trả lời. ''Tôi cần phải chắc chắn rằng tôi đã không mơ thấy em.''''Tôi hoàn toàn có thật'' - cô cười.Tiếng cười của cô quét khắp người anh. Nghe như sự vội vã mà anh cảm nhận khi chiếc thuyền của anh lướt qua những con sóng. Nghe như hạnh phúc hóa thân.''Sao em lại phải trốn? Tôi đã gặp em một lần, tại sao tôi không thể nhìn lần nữa?''''Tôi không thể để anh nhìn thấy mặt tôi'' - cô ấy lặp lại. ''Nhưng tôi sẽ nói chuyện với anh nếu anh hứa không quay đầu lại.''Không thể kiềm được mình, anh quay đầu. Những bọt nước lần nữa cho anh biết cô đã lặn xuống."Hứa với tôi đi."''Thôi được'' - Ngay lập tức, anh trả lời, và nhanh chóng quay lại. Anh đã mong cô sẽ quay lại phía sau anh một lần nữa, nhưng khi sự im lặng kéo dài khoản năm phút, anh bắt đầu lo lắng. Có phải anh đã làm cô sợ? Hay cô nghĩ anh không xứng đáng với thời gian của cô; bởi vì anh khăng khăng muốn nhìn thấy cô? Ngạc nhiên vì sự mất tích làm anh bối rối, anh cào mái tóc và thở dài.''Tôi xin lỗi'' - anh nói với giọng cao vút, nhìn ra đại dương trống trải bên mạn thuyền. ''Tôi hứa sẽ không nhìn!''Một phút nữa trôi qua trong im lặng."Anh chắc chứ? Hứa nhé?"Anh phải gom hết tất cả sự tự chủ để không quay lại đối diện với giọng nói lanh lảnh của cô đằng sau anh. Cô ấy nghe có vẻ rất trông đợi lời hứa của anh. Anh ngồi phịch xuống.''Tôi chắc, tôi hứa!'' - anh trả lời. Cảm thấy thật kỳ lạ khi nói chuyện với khoảng không. Anh cảm thấy chiếc thuyền của mình hơi nghiêng sang một bên, anh biết cô đang dựa vào mạn thuyền. ''Tôi đang cười'' - cô nói. ''Vì anh không nhìn thấy tôi, tôi nghĩ tôi nên thông báo như vậy.''''Nếu tôi không được phép nhìn em, ít nhất em có thể cho tôi một cái tên không?" ''Một cái tên?" - Cô lặp lại. Trong một khoảnh khắc, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ. ''Anh có thể gọi tôi là Minnie.''''Minnie'' - anh gọi thử. ''Tôi là Draco.''''Chào anh, Draco.''Cách cô gọi tên anh xáo động anh một cách kì lạ. Anh tự hỏi liệu cô có phải là một Siren hay không, và điều đó khiến anh lo lắng về một số huyền thoại khác liên quan đến các nàng tiên cá. Liệu cô ấy có gọi ra một cơn bão dần anh tơi bời nếu anh làm cô bực mình? Hay là cô sẽ dìm anh dưới nước tới chết? Quyết tâm không quay đầu lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. ''Anh chắc đang có hàng tấn câu hỏi'' - cô ấy nói.''Hẳn rồi'' - anh nghĩ. 'Bắt đầu từ đâu đây?'''Em ở đây một mình hả?'' - Cuối cùng anh cũng hỏi. Nó dường như là câu hỏi an toàn nhất."Anh đang ở đây."Anh có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của cô. Có phải cô đang cố tình làm vậy không? Anh khẽ gầm gừ và đảo mắt. ''Em biết tôi không hỏi điều đó''.''Tôi biết'' - cô trả lời với một tiếng cười khúc khích. Anh nhướng mày với cô, nhưng một lần nữa cố gắng ngăn mình quay lại.''Em có phải là tiên cá duy nhất ở đây không?'' - anh cố cải thiện câu hỏi của mình.''Tôi là người duy nhất ở khu vực này, đúng'' - cô trả lời. ''Anh có hay cho thuyền ra đây không?"''Uhm, có, tôi thích ra khơi, tôi thích cảm nhận cơn gió thổi tung mái tóc và tốc độ đi kèm. Tôi yêu cách các kỹ thuật và trực giác cần phải kết hợp hoàn hảo với nhau để đưa con thuyền nhỏ này đạt tốc độ tối đa. Nhưng tôi cũng thích sự yên tĩnh khi ở một mình giữa đại dương rộng lớn. Khu vực này hoàn hảo để lái thuyền, đại dương bao la có thể chứa đầy những điều bất ngờ.''Anh nhận ra mình đang lan man và quyết định dừng lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. ''Em thấy sao về khu vực này?'' - anh hỏi, chỉ muốn nói gì đó.''Đây là nhà tôi'' - Cô trả lời đơn giản. Anh cảm thấy mình như một thằng ngốc. Vậy mà cũng hỏi! Điên cuồng, anh cố gắng nghĩ ra điều gì khác để nói. ''Em có chân!'' - Anh chợt buột miệng.Merlin ơi, anh có thể tự sát vì điều đó! Cô cười và tiếng cười khiến anh cảm thấy mọi thứ quay cuồng bên trong mình."Không phải bây giờ." - Tiếng cười vẫn lan tràn trong giọng nói của cô.''Vì vậy, em cũng có một, uhm, đuôi cá?'' - Anh gần như rên rỉ. Có chuyện gì với anh vậy? Anh đã được huấn luyện hàng năm trời để xã giao trò chuyện, anh đang nói cái mẹ gì vậy...''Tôi có một cái đuôi, đúng, nhưng chúng tôi trông giống như cá, hay là cá trông giống chúng tôi?''''Uhm...'' - Giờ anh phải trả lời thế nào?Cô cười thầm, và anh nhận ra cô đang cố tình làm anh rối trí. ''Tôi có thể biết nó có màu gì không?'' - Đây rồi, một câu thích hợp để hỏi! ''Nó có màu xanh lá cây và cũng hơi ngả về xanh dương một tý.''''Nghe có vẻ em không thích màu đó hả?'' ''Tôi thích màu đỏ'' - cô trả lời.Anh hơi ngừng lại một lúc. ''Chà, tôi thích màu xanh hơn'' - anh thú nhận."Thật hả?"Một lần nữa, anh không biết trả lời cô thế nào. Nó có phải là một câu hỏi trung lập? Có phải anh đã xúc phạm cô theo cách nào đó? Lạy Merlin, anh không hiểu cô gái này, à, cô tiên cá này. ''Đúng vậy, thật'' - anh trả lời. ''Đó là màu của nhà tôi ở Hogwarts, ngôi trường nơi tôi học phép thuật.'' Một sự yên lặng kéo dài.''Minnie, em còn đó không?'' ''Có'' - cô cười khúc khích - ''tôi ở đây, nhưng tôi nên đi, mặt trời lên cao rồi.'' Draco lẩm bẩm một bùa Tempus và ngạc nhiên khi nhìn thấy thời gian. Anh cảm thấy con thuyền hơi nghiên sang một bên. ''Ngày mai anh sẽ quay lại chứ?'' - Cô ngại ngùng hỏi. ''Tôi sẽ'' - Anh đáp nhanh.Những tia nước văng lên báo cho anh biết cô đã rời đi. Để chắc chắn, anh ngồi yên đó thêm vài phút nữa. Ai sẽ tin anh nếu anh nói với họ rằng anh đã thực sự trò chuyện với một nàng tiên cá, và hỏi đuôi cô ấy có màu gì? Anh thấy tình hình hoàn toàn kỳ quái, và hoàn toàn vui sướng. Ngày mai, anh đảm bảo sẽ dậy sớm.xXxXx
Anh rời bến cảng khi trời vừa hửng tia sáng đầu tiên, khấp khởi được gặp lại Minnie, nàng tiên cá bé nhỏ của anh. Điều làm anh bực mình là cô đã không cho phép anh nhìn cô. Anh tự hỏi tại sao lại như vậy. Từ cái nhìn thoáng qua anh bắt gặp hai ngày trước, anh biết cô thật sự xinh đẹp, vậy lý do là gì? Có lẽ có một số quy tắc, không được để con người biết đến mình? Có lẽ cô là một Siren, và anh sẽ bị mắc bẫy ngay khi anh nhìn vào mắt cô?
Chuyến đi dường như mất gấp đôi thời gian. Khi cuối cùng anh đến nơi, anh thả neo xuống biển sâu. Anh đã quên mất việc này ngày hôm trước, và trôi đi khá xa. May mắn thay, anh không va vào bãi đá nào. Một cái gì đó bên trong anh luôn tin rằng Minnie sẽ cảnh báo anh nếu điều đó sắp xảy ra. Ngay bây giờ anh đang hy vọng mình đã không thả mỏ neo trúng đầu cô, điều mà anh biết là ngớ ngẩn hết sức. Không biết phải làm gì khác, anh ngồi xuống một băng ghế bên mạn thuyền.''Anh đến sớm.''Anh mỉm cười khi nghe giọng nói của cô, và cảm nhận được sự có mặt của cô bên chiếc thuyền của anh. ''Tôi thấy em đang thử thách tôi, sao em có thể trách tôi vì muốn đến sớm để biết nhiều hơn về em hả?''Cô cười khúc khích. "Anh muốn biết điều gì?"''Trông em như thế nào'', đó là ý nghĩ đầu tiên của anh, nhưng anh nhanh chóng đẩy nó đi. ''Tôi vẫn còn thắc mắc về chuyện đôi chân.''Một tiếng cười nhỏ. ''Chuyện đôi chân?'' Cô lặp lại trêu chọc. ''Ý anh là gì?''''Làm thế nào em có chân? Tại sao? Em là một nàng tiên cá.'' ''Vậy anh muốn tôi di chuyển trên đất liền bằng cách nào?''''Vậy là, em có thể tự do di chuyển ra ngoài đại dương?'' ''Anh đã thấy tôi trên bãi đá, không phải hả?''''Đó không phải điều tôi muốn biết, em đang cố tình làm tôi rối?'' Một tiếng cười khúc khích khác. ''Tôi không dám'' - cô trả lời, giọng điệu mỉa mai. Anh càu nhàu và đảo mắt.''Chắc là không dám'' - anh trả lời, không kém phần chế nhạo. ''Rồi, nói tôi nghe, vậy là em có thể đi bộ trên đất liền, mọi lúc và mọi nơi hả?''''Gần như'' - cô trả lời. ''Mặc dù vậy, việc ra khỏi nước quá lâu có xu hướng khiến tôi chán nản khủng khiếp. Nếu chúng tôi phải mạo hiểm rời khỏi đại dương, tôi phải ở gần một cái hồ, để luôn có thể bơi lội bất cứ lúc nào.''''Đợi đã, có nghĩa là tôi có thể đã từng gặp một nàng tiên cá trước đây, mà không biết?''Cô ngân nga. ''Đúng, hoàn toàn có thể.''''Bọn em có thể nhận ra nhau khi gặp nhau trên đất liền không?''''Chúng tôi có thể nhìn thấy đại dương trong mắt nhau.''Anh không biết phải làm gì với câu trả lời đó, và anh không có cách nào để tìm ra bởi vì anh còn không được phép nhìn vào mắt cô. Quyết định thay đổi chủ đề một chút, anh đề cập đến Hồ Đen gần Hogwarts và những sinh vật ở đó.''''Anh em họ của tôi'' - Minnie trả lời. ''Họ đã tránh xa con người và thay đổi toàn bộ quá trình sống.''''Sao lại thế? Rõ ràng việc gặp được một tiên cá thực sự là rất hiếm.''''Không phải như những gì anh vẫn biết đâu'' - đó là câu trả lời của cô. Anh nghiêng đầu chấp nhận. Thật vậy, giống như anh vừa đề cập đến mình, anh có thể đã gặp một nàng tiên cá mà không hề nhận ra. ''Kể tôi nghe về Hogwarts đi?'' - cô ấy hỏi.Anh mỉm cười và nghĩ về toà lâu đài mà anh trải qua phần lớn thời thơ ấu. Với những cử chỉ rộng rãi, anh bắt đầu mô tả toà lâu đài tuyệt đẹp cho cô. Anh nói với cô về trần nhà đầy mê hoặc của Đại sảnh đường, về những cầu thang tự dịch chuyển và những bức chân dung biết nói. Anh đã vẽ một bức tranh công phu về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, và sau đó tổng hợp những ngôi nhà khác nhau cũng như những đặc điểm chung của chúng. Anh lan dần đến khu vực xung quanh, Rừng Cấm và Hồ Đen với con mực khổng lồ. Cuối cùng khi anh ngừng nói, anh nhận ra mình đã tự biên tự diễn liên tục gần hai mươi phút, và cô không hề ngắt lời anh lấy một lần.''Anh dường như thực sự yêu thích nơi đó'' - cô nhận xét.Giọng cô nghe có vẻ thần bí khi nói về lâu đài. Tuy nhiên, anh đã không chú ý đến nó; anh đoán cô đơn giản là bối rối về cuộc sống trên đất liền. ''Tôi đã rất thích nó'' - anh trả lời. "Tôi vẫn luôn thích nó."Một khoảng lặng lan tỏa giữa họ.''Tôi phải đi'' - cuối cùng, cô nói."Gì? Tại sao?"''Tôi đã hứa sẽ gặp một vài người bạn,'' - cô ấy trả lời."Oh." - Anh ngạc nhiên trước sự ghen tuông mà mình đang cảm thấy. Anh muốn sở hữu cô một cách kỳ lạ, điều đó thật nực cười, cô là một sinh vật của biển cả, tự do hơn bất kì điều gì.''Oh'' - anh nhắc lại. "Được thôi. Em sẽ trở lại vào ngày mai chứ?''''Nếu anh muốn tôi đến"''Đúng! Ý tôi là, ừ, chắc chắn rồi, tôi muốn vậy.'' - Trong thâm tâm anh rên rỉ, anh nghe có vẻ quá háo hức rồi.''Tôi cũng muốn gặp anh'' - cô nói nhẹ nhàng. "Hẹn gặp anh vào ngày mai." Một cú nhảy và những bọt nước văng lên, cô đã biến mất.xXxXx
Ngày hôm sau anh lại ra khơi vào sáng sớm. Anh đã lang thang vô định khắp thị trấn vào tối hôm trước, cảm thấy cần mua một thứ gì đó cho Minnie, nhưng hoàn toàn không biết nên mua gì cho một nàng tiên cá.Anh kết thúc không mua được gì, và tự chán nản với bản thân mình.Sau khi hạ mỏ neo, anh ngồi xuống giữa thuyền. Đợi một lúc, lo sợ cô sẽ không xuất hiện cho đến khi cuối cùng anh cũng nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cô.''Draco.''''Chào em'' - anh trả lời. Giọng anh có dịu dàng quá không? - ''Bạn bè của em thế nào? Rất vui được gặp em hả?"''Tất nhiên rồi'' - cô trả lời. ''Chúng tôi chơi đùa với bọn cá heo, vui lắm.'' ''Em chơi với cá heo á?'' - anh lặp lại, tưởng tượng nó trong đầu và thấy nó thật hấp dẫn hết sức.''Đúng'' - cô nói với một nụ cười. ''Chúng dễ thương lắm'' Anh không biết phải trả lời thế nào. Trong một chốc, anh suy nghĩ về việc thường xuyên á khẩu trong khi nói chuyện với cô. Anh khẽ lắc đầu, cố gắng tìm điều gì đó thú vị để nói, và đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh quyết định thành thật.''Tôi luôn muốn hỏi em rằng em có thích học về độc dược không, hay em phải học những gì.'' - Anh cười vì sự ngu ngốc của chính mình.''Độc dược thì tạm tạm, tôi đoán vậy'' - cô ấy trả lời, ''tôi thích Số Học Huyền Bí và Cổ Ngữ Runes hơn.Draco há hốc miệng và cô cười khúc khích. Sau đó cô cười to hơn khi anh cố đáp lời, nhưng thất bại thảm hại.''Tôi rất thành thạo phép thuật, và học những lớp học như con người'' - cô khéo léo nói.''Họ dạy em phép thuật hả? Bọn em có trường học phép thuật luôn hả?''- Anh buột miệng nói, hoàn toàn quên mất rằng không thể nào nấu được độc dược dưới nước. ''Tương tự như thế'' - cô nói một cách lảng tránh. ''Chúng tôi phải học Cổ ngữ Rune vì chúng được sử dụng trong các nghi lễ và công trình.''''Kể cho tôi nghe về cuộc sống của em đi, nhà của em nữa'' - anh háo hức hỏi, muốn biết tất cả.''Bắt đầu từ đâu'' - cô tự hỏi. ''Chúng tôi sống trong các hang động tự nhiên và trồng rong biển để che chắn lối vào. Một số người trong chúng tôi chuyên lặn xuống các vùng biển sâu nhất và bắt những con cá phát sáng. Chúng thực sự xấu xí, nhưng cho chúng tôi ánh sáng khi mặt trời lặn xuống hàng ngày. Một số bộ lạc khác xây dựng nhà riêng của họ từ đá và rong biển.'' Cô tiếp tục nói về cuộc sống dưới nước, về việc lớn lên, học cách điều hướng đại dương và dòng chảy của nó. Cô nói với anh về lần đầu tiên cô rời khỏi đại dương, biến hình đuôi của cô thành chân. Cả về việc cô mất bao lâu để học cách đi bộ. Anh đã cảm thấy con thuyền chìm sâu hơn một chút ở đâu đó trong suốt câu chuyện của cô, và anh tự hỏi liệu bây giờ cô có đang ngồi ở mép thuyền không, thay vì chỉ dựa vào nó. ''Lúc đầu, tôi nghĩ con người thật kỳ lạ'' - cô kể lại. ''Họ trông giống chúng tôi, nhưng không. Họ không cần đại dương. Tôi tự hỏi liệu vẻ ngoài của họ có thay đổi dưới nước hay không.''Anh nghe thấy chuyển động phía sau anh, và nín thở. Anh cắm móng tay sâu vào đùi để kiềm chế sự thôi thúc muốn quay đầu lại.''Tôi hầu như tự hỏi làm thế nào khi tóc của họ bùng ra dưới mặt nước. Tóc của chúng tôi hơi khác một chút, nó không bị rối nhiều.'' - Giọng cô trở nên mơ màng - ''Tôi luôn tự hỏi mái tóc của anh sẽ trông như thế nào dưới nước.''Anh sững người khi anh cảm nhận được những ngón tay cô lướt qua tóc anh. Cảm giác nhẹ nhàng, gần như mơn trớn. Anh thở dài hài lòng, trước khi phát hiện cách dùng từ kỳ quặc của cô."Luôn luôn?" - anh hỏi. ''Ôi, tôi biết anh lâu hơn vài ngày. Draco Malfoy.''Một khoảnh khắc im lặng sững sờ theo sau. Tay cô bỗng rời khỏi mấy sợi tóc anh. Anh nghe thấy tiếng cô chạy đến bên mạn thuyền. Không thể kiềm nổi mình, anh quay người."Khoan! Làm sao em biết họ của tôi?''Anh thoáng thấy những lọn tóc nâu và đôi chân dài, trước khi cô biến mất dưới mặt nước."Đợi đã!" - anh gọi to. ''Tôi sẽ không quay lại một lần nào nữa, tôi xin lỗi, hãy nói cho tôi biết, làm thế nào em biết tôi là người nhà Malfoy?''Anh đợi nửa tiếng trước khi anh nhận ra cô sẽ không quay trở lại. Anh thở dài, và ở lại thêm một tiếng nữa, để chắc chắn. Bước tới lui trên chiếc thuyền buồm của mình, anh tự hỏi làm thế quái nào Minnie có thể biết tới anh trên trái đất này. Hy vọng tìm được manh mối, anh rà soát lại từng cuộc trò chuyện của họ, nhưng mọi thứ trở nên trống rỗng.Có lẽ anh đã gặp cô trên đất liền, vào một trong những kỳ nghỉ trước của anh ở đây? Có phải đó là lý do tại sao cô không muốn anh nhìn thấy mặt cô? Anh cố nhớ lại những cô gái anh đã gặp trong vài mùa hè cuối cùng, nhưng anh không có một ký ức nào với những lọn tóc nâu. Bên cạnh đó, anh chắc chắn sẽ nhớ giọng nói lảnh lót của cô, hoặc thậm chí đôi chân đó sẽ quấn quanh eo anh như thế nào khi ân ái.Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy anh ấy đi thuyền xung quanh đây? Điều đó có thể giải thích tại sao cô nói rằng cô biết anh lâu hơn một vài ngày, nhưng như vậy thì sao cô biết họ của anh? Thỉnh thoảng anh cũng có đi cùng với bạn bè, cô có thể đã tình cờ nghe thấy? nhưng tại sao cô lại nhớ họ của anh?Sự bí ẩn chiếm lấy tâm trí anh cả ngày. Anh cố gắng lái con thuyền đi, chỉ để thấy mình đang tìm kiếm vô vọng khắp đại dương một cái đuôi màu xanh, hoặc một lọn tóc xoăn màu nâu. Vào buổi tối, anh uống cả mớ rượu, hy vọng nó sẽ làm anh ngừng suy nghĩ và cho phép anh chìm vào giấc ngủ.Không có gì ngạc nhiên khi anh thức dậy sớm hôm sau, miệng lưỡi khô đắng và một cơn đau đầu nhẹ. Điều đầu tiên trong tâm trí anh, dĩ nhiên là Minnie. Anh quyết định quay trở lại bãi đá, anh chỉ đơn giản là cần xác định làm thế nào cô biết anh. Sự bí ẩn này đang khiến anh phát điên!Không chỉ một lần, trong khi nhanh chóng ăn sáng, hoặc đến bến cảng, hoặc đi thuyền đến điểm hẹn của họ, anh vô cùng lo sợ rằng cô sẽ không xuất hiện nữa. Anh thực sự mong cô sẽ bắt đầu nói chuyện với anh ngay khi anh đến. Sau một giờ chờ đợi không có kết quả, anh bắt đầu lo lắng. Sau một giờ nữa, anh quyết định đi bơi, hy vọng giữ cho đầu óc tỉnh táo. Nó giúp anh được một lúc, cho đến khi anh leo lên những tảng đá để nghỉ ngơi, và nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy cô. Lúc đó anh vẫn còn ở khá xa, nhưng thậm chí từ xa anh cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp huyền diệu của cô.Sau cùng, anh phải thừa nhận cô không hề xuất hiện. Anh quyết định quay lại vào ngày mai, thậm chí là hôm sau nữa, miễn là cần thiết để cô nói chuyện với anh thêm một lần. Lạy Merlin, anh không thể để mọi thứ kết thúc như thế này! Cô sẽ nói chuyện với anh lần nữa! Anh sẽ tìm ra chính xác cô là ai!xXxXx
Sau một đêm lăn lộn trở mình, anh đến bãi đá với đôi mắt lờ đờ. Anh hầu như không nhớ làm thế nào anh đến được đó, và rất vui vì kinh nghiệm nhiều năm của anh đã ngăn anh phạm sai lầm trong khi lái thuyền. Sau khi thả mỏ neo xuống biển sâu, anh nằm ngửa ra thuyền, sẵn sàng cho một ngày chờ đợi và nhanh chóng thiếp đi dưới ánh mặt trời.''Anh có thể bị cháy nắng.''Âm thanh đột ngột của cô đánh thức anh. Theo phản xạ, anh rút đũa phép và quay phắt lại, nhưng những bong bóng nổi trên mặt nước nói với anh rằng cô đã lặn xuống. Trong một khoảnh khắc, anh tự hỏi mình đã ngủ bao lâu, và liệu cô có nhìn thấy không. Đột nhiên, anh ý thức rằng mình chỉ đang mặc quần short. Anh ngồi xuống, như chứng minh rằng anh sẽ tôn trọng lời hứa, không nhìn cô.''Chào'' - cô nói sau lưng anh.Nếu anh không chờ đợi lâu đến vậy, anh có lẽ đã bỏ lỡ lời chào của cô. Cô nói trong tiếng thì thầm, giọng cô nhỏ hơn tiếng sóng vỗ và cô ấy nghe rất, rất ngại ngùng.''Chào em'' - anh trả lời. Anh đợi chiếc thuyền nhún xuống, nhưng điều đó không xảy ra, anh tự hỏi liệu anh đã bỏ lỡ cử động đó hay cô đang giữ khoảng cách với anh.''Minnie?'' - anh hỏi nhẹ nhàng. ''Tại sao em không cho phép tôi nhìn thấy em?''"Anh sẽ không thích những gì anh thấy'' - cô trả lời. Nỗi buồn trong giọng nói của cô suýt giết chết anh."Không thể tin được. Tại sao em nghĩ vậy?"''Tôi không chỉ nghĩ vậy, tôi biết chắc điều đó. Tôi biết anh, Draco Malfoy, và anh không thích tôi.'' ''Xin em, hãy để tôi tự mình đánh giá điều đó.'' - Anh ghét cái cách giọng anh trở nên nài nỉ và tuyệt vọng, nhưng anh cần biết điều này, anh cần phải giải câu đố này. Sự im lặng kéo dài hồi lâu."Được thôi." - Một lần nữa, giọng cô thì thầm."Được thôi?" - Anh lặp lại, muốn chắc chắn anh sẽ không làm cô giật mình lần nữa. Anh cảm thấy như mình đang đối phó với một con Niffle sợ hãi hay gì đó tương tự.''Đừng ghét em một khi anh nhìn thấy em, Draco.''Anh chầm chậm quay lại, nhìn thấy đầu và vai cô trên mặt nước, cách đó vài mét.''Granger?!'' - Anh buột miệng. "Không! Không đời nào!"Khuôn mặt cô cúi xuống, và dù anh không chắc, nhưng anh nghĩ anh nhìn thấy những giọt nước lấp lánh trong mắt cô.''Em xin lỗi, Draco. Em sẽ không làm phiền anh nữa.''Cô chìm xuống làn nước."Không!" - Anh thét lên. ''Trở lại đây! Ý anh không phải như vậy!"Anh không muốn cô cho rằng cô không được chào đón, ngược lại. Anh đã thầm ngưỡng mộ cô gái táo bạo và thông minh này trong suốt những năm tháng tại Hogwarts. Tất nhiên, anh chưa bao giờ đề cập đến nó. Anh là một phù thuỷ thuần chủng, có một người cha là bầy tôi của Voldemort, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng tròn vai của mình, ngay cả khi anh nhận ra những định kiến đó sai lầm như thế nào.Sau chiến tranh, anh bận rộn sửa chữa lỗi lầm của gia đình mình, cứu lấy cái họ Malfoy, cô cùng Harry và Ron làm việc tại Bộ, cố gắng khắc phục hậu quả chiến tranh trên toàn Anh Quốc. Bây giờ nghĩ lại, cô hình như đột nhiên biến mất khoảng một năm về trước. Anh nhớ mình đã đọc một cái gì đó về nước Úc."Ý anh là sao?"Giọng cô vang lên từ phía sau anh một lần nữa, và anh từ từ quay mặt về phía cô. ''Em đã nói rằng anh sẽ thất vọng. Em sẽ không đời nào ở lại nếu anh chuẩn bị ném ra những lời lăng mạ về dòng máu của em.''Đó là một cú đấm thẳng vào bụng anh, và anh không thể trách cô vì điều đó. Anh đã đối xử tệ hại với cô trong quá khứ. Bên cạnh đó, anh phát hiện cô đang phòng thủ, cô tin rằng anh không muốn một sự tiến triển nào với cô.''Anh sẽ không ném một lời lăng mạ nào vào em, Granger'' - Anh nói - ''Chỉ là lượng thông tin này quá lớn, em biết mà. Em vừa từ một Muggleborn, thành một nàng tiên cá. Và em trách anh vì bị sốc hả?'' Anh lắc đầu và cào mái tóc. Đầu anh giật lên. ''Khoan, Thánh Potter và Weaselbee có biết chuyện này không?'' Cô tròn mắt nhìn anh. ''Đừng có gọi họ như thế! Và, không, thực ra, họ không biết. Họ vẫn nghĩ em đang ở Úc.'' ''Tại sao lại là Úc?''''Em đã nói với họ rằng em xoá ký ức và đưa bố mẹ đến Úc, để giữ họ an toàn trong cuộc chiến.''''Không phải vậy hả?"''Không, thật ngớ ngẩn. Họ đã trở lại đây, về nhà.''Anh nhìn chằm chằm cô một lúc.''Họ cũng là tiên cá'' - cô cố gắng nói - ''Merlin Malfoy, em đã cho rằng người có điểm thi cao thứ hai trong năm của chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ ra điều đó!'' Anh đỏ mặt, và vui mừng nhận thấy cô đã bơi gần thuyền hơn. ''Đến đây, Granger'' - anh nói. ''Lên thuyền đi, anh không thể nói chuyện khi cứ nhìn em dưới nước.''Anh quay lại mà không đợi cô trả lời. ''Anh nghĩ mình vẫn còn một chai rượu ngon ở đâu đây.''Chiếc thuyền nhún xuống và anh quay lại, mỉm cười hạnh phúc vì cô quyết định tin tưởng anh. Những gì anh nhìn thấy trước mắt khiến anh bị mê hoặc lần nữa: Hermione đang ngồi trên mép thuyền, đường cong của cô được phác hoạ hoàn hảo trên nền trời xanh. Chiếc đuôi cô thật lung linh, và anh nhận ra cô sắp biến nó thành đôi chân."Dừng lại!" - Anh kêu lên theo phản xạ. Cô nhìn anh, ngạc nhiên và lo lắng.''Em đẹp lắm, cái đuôi rất đẹp'' - anh thì thầm.Cô quay đi và đỏ mặt. Anh đến chỗ cô đang ngồi, và ngập ngừng đưa tay ra. Anh ngạc nhiên khi chạm vào lớp vảy mềm. Chúng khô ráo, không ướt hoặc trơn như cá. Anh phát hiện mình vẫn còn nhiều điều phải tìm hiểu về tiên cá.Từ khóe mắt, anh thấy Hermione đang khẽ cắn môi. Chợt nhận ra mình đang vuốt ve cô, anh nhanh chóng dừng lại.''Xin lỗi em,'' - anh lầm bầm.''Không sao'' - cô trả lời một cách ngại ngùng.Đuôi cô lại lấp lánh, và đôi chân cô xuất hiện, cùng với bộ bikini nhỏ xíu. Draco không thể khống chế mình nhìn chằm chằm vào cô; anh bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô. Cô vẫy cây đũa phép và một chiếc váy mùa hè nhẹ nhàng phủ lên cơ thể. Anh chớp mắt, thật đáng xấu hổ khi che đậy cơ thể đó.''Đợi đã, đũa phép được để ở đâu?'' - Anh tự hỏi thành tiếng.Cô mỉm cười với anh, và khẽ vén váy lên. Anh nuốt nước bọt, khiến cô bật cười. Cô để lộ ra một chiếc bao da đũa phép gắn vào đùi trên. ''Nó biến hình cùng với cái đuôi'' - cô nói.Anh gật đầu. "Hợp lý đó." Anh quay trở lại cabin, lấy chai rượu và hai cái ly. ''Sự biến hình từ đuôi đến chân và ngược lại là do em chủ động hả? Nó có tự động xảy ra không?''''Từ đuôi thành chân, đúng là do em chủ động, từ chân biến thành đuôi có xu hướng tự động xảy ra khi em ở trong nước. Bọn em có thể ngăn chặn điều đó, nhưng cần rất nhiều sự tập trung. Sao anh hỏi vậy?''''Chà, anh đã nghĩ đến hầu hết các mô tả về người cá, họ luôn ngồi trên các bãi đá, với cái đuôi được trưng ra ngoài.''"Việc này rất khó có thể xảy ra, thứ nhất, việc lên xuống những tảng đá bằng đuôi gần như là không thể, chưa kể đến anh sẽ bị nhiều vết cắt và vết trầy xước trong khi thử. Thứ hai, ngồi dưới ánh mặt trời với đuôi như thế sẽ bị một đường cháy nắng rất kỳ cục.''Cô nháy mắt với anh. Draco đưa cho cô một ly rượu, và bị mất tập trung trong giây lát khi cô cẩn thận nhấp một ngụm. Tại sao anh chưa bao giờ nhận ra vẻ đẹp của cô trước đây?''Làm thế quái nào em giữ được bí mật của mình, Granger?'' - anh hỏi.Cô nhìn anh, và nghiêng đầu. ''Anh không thể mong đợi em nói cho anh biết hết tất cả những bí mật của mình, Draco?''Hơi thở của anh bị chặn lại, não anh bắt đầu nghĩ ra vô số cách để dỗ dành những bí mật đó tuôn ra khỏi môi cô. Anh nhanh chóng liệt kê các thành phần của Chân Dược để khắc phục một vấn đề hết sức quan trọng bên dưới lớp quần dài.''Ít nhất hãy giải thích cho anh về Nhiệm vụ thứ hai ở cuộc thi Tam Pháp Thuật,'' - cuối cùng anh cũng có thể nói ra. ''Em đã bất tỉnh và ở dưới nước.''''Dumbledore'' - cô đáp, một câu trả lời hoàn chỉnh cho câu hỏi của anh.Anh nhướng mày. ''Thầy ấy đã ếm một số bùa để ngăn cái đuôi xuất hiện'' - Hermione giải thích.''Ổng biết hả? Ừ há, Tất nhiên ổng phải biết. Ổng biết tất cả mọi thứ diễn ra ở Hogwarts.''Họ trò chuyện thân thiện trong hơn một giờ, bắt đầu với những câu chuyện từ thời Hogwarts. Draco không thể rời mắt khỏi cô: những lọn tóc của cô lên xuống khi cô nói chuyện, những bùa chú mà cô tạo ra bằng đôi tay thanh tú của mình, cách cô đôi ngả người ra để ánh nắng ngấm trên mặt, ánh mắt sáng lấp lánh. Cô khiến anh nghẹt thở.Draco đang kể lại một giai thoại khi cô bất ngờ ngẩng đầu lên và nhìn về phía đông. Cô cau mày và lưu loát đứng dậy. ''Hermione?'' - anh hỏi. Cô không trả lời, nhưng vội vàng bước vài bước lên lan can, và lao xuống nước. ''Hermione!'' - Draco kêu lên.Anh vội vã đến bên mạn thuyền để nhìn xuống mặt nước. Cô bật lên cách anh vài mét, trông rất lo lắng. ''Draco!'' - Cô kêu lên. ''Draco, anh phải rời khỏi đây ngay!"''Gì cơ?" - Anh hỏi, bối rối.''Có một cơn bão đang đến, nó nhanh lắm. Em xin lỗi Draco, em nên chú ý tới nó sớm hơn. Anh phải rời đi hoặc nó sẽ đuổi kịp anh trước khi anh đến bến cảng.''Anh nhìn từ khuôn mặt lo lắng của cô đến bầu trời trong xanh.''Xin anh, Draco. Em bơi rất nhanh, nhưng em không thể theo kịp nếu con thuyền chạy hết tốc lực. Em không thể cứu anh nếu cơn bão làm lật thuyền. Làm ơn, Draco, anh cần phải rời khỏi đây!''Draco nhìn Hermione. Anh lấy gì để tranh luận về thời tiết trên biển với một nàng tiên cá?''Được,'' - anh nói, di chuyển để nhổ neo. ''Anh sẽ gặp lại em ở đây chứ?''''Có, em sẽ ở đây'' - cô trả lời. Anh biết cô đang lo lắng quan sát khi anh chuẩn bị rời đi. Khi anh xoay cánh buồm vào làn gió nhẹ, anh đột nhiên cảm thấy một cú đẩy mạnh mẽ từ phía sau. Anh liếc qua vai và thấy Hermione vẫn ở trong nước, một ánh sáng mờ nhạt phát ra từ người cô. Có phải cô vừa giúp anh không?Con thuyền không mất nhiều thời gian để đạt được tốc độ tối đa. Không lâu sau, cơn bão xuất hiện ở đường chân trời. Những đám mây đen đang cuộn lên rất nhanh và Draco nhận ra rằng, thực sự, cơn bão đã đến quá gần. Anh đã thoát được nhờ nhiều năm kinh nghiệm làm chủ cơn gió thất thường và mực nước biển dâng cao. Cơn bão tấn công toàn lực ngay khi anh đến bến cảng. Một thủy thủ đã giúp anh buộc chiếc thuyền nhỏ của mình vào bờ khi cơn mưa trút xuống người họ. ''Anh quay lại sát nút đó,'' - người đàn ông nói.''Đại dương chắc chắn không thể đoán trước được, anh thiệt may mắn.'' ''Đúng vậy'' - Draco trả lời - ''thực sự may mắn.''Anh nhìn chằm chằm ra mặt nước rộng lớn và lo lắng về Hermione. Bây giờ cô ấy ở đâu? Cô có an toàn không? Anh cảm thấy ngớ ngẩn khi lo lắng cho cô, cô là một nàng tiên cá, vì Merlin!, đại dương là nhà của cô, nhưng anh vẫn lo lắng y nguyên.xXxXx
Draco cảm thấy như bị nhốt và thực sự ngột ngạt trong căn phòng khách sạn của mình. Cơn bão đã hoành hành ba ngày nay và nó đang làm anh lo lắng. Thông thường, trong tình huống này, anh sẽ ngủ, đi dự tiệc, chọn một cô gái và vui vẻ cho qua ngày. Tuy nhiên, lần này ý nghĩ đó không hấp dẫn anh. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là trở lại tìm Hermione. Anh tự hỏi làm thế nào anh nghiện gặp cô trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.Anh hy vọng cơn bão vẫn đang hoành hành ở bãi đá, hoặc bất cứ nơi nào cô sống, như vậy cô sẽ không nghĩ rằng anh cho cô leo cây. Mỗi ngày anh đều đi kiểm tra chiếc thuyền, mực nước và nguyền rủa thời tiết xấu. Mệt mỏi vì nhốt mình trong căn phòng, anh đi xuống cầu thang để kiếm đồ uống. Anh biết vẫn còn sớm, nhưng anh không quan tâm, anh sắp phát điên. Khi vừa đi qua sảnh, anh nghe thấy giọng nói của cô. ''Tôi cần gặp ngài Malfoy.''Anh quay lại tại chỗ, và thấy cô đang dựa vào bàn tiếp tân. Cô mặc quần jean ôm, giày thể thao và áo khoác dài. Tóc cô được búi lên. Anh có thể thấy một giọt nước chảy từ tóc vào cổ cô. Cô lơ đãng lau nó. Draco chớp mắt, sợ rằng mình bị ảo giác. Khi cô vẫn đứng đó sau cái chớp mắt thứ tư của anh, anh kết luận cô là thật. Anh để ánh mắt lang thang trên người cô, và cảm thấy nhẹ nhõm. Anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng anh đã thực sự lo lắng về việc cô ra ngoài trong cơn bão thế này.''Tôi sẽ gọi lên phòng anh ấy, thưa cô,'' - anh nghe cô tiếp tân trả lời một cách lịch sự.''Không cần,'' - Draco nói, không la lên, nhưng đủ lớn để cả Hermione và tiếp tân đều nghe thấy.Cô lễ tân gật đầu với anh, trong khi Hermione quay lại bối rối. ''Draco!'' - Hermione kêu lên.Cô băng qua sảnh và vòng tay ôm lấy anh. Lùi lại một bước để giữ vững cả hai, anh nhanh chóng tận dụng cơ hội vòng tay ôm lấy dáng người mảnh khảnh. Anh để chúng lơ lửng trên eo cô khi cô ngả người ra sau, và bắt đầu đưa hai tay chạm lên mặt và ngực anh.''Cảm ơn Triton, anh đã làm được, anh đã an toàn! Cơn bão đó ập đến quá nhanh, em rất sợ anh sẽ bị thương!''''Nào, nào, Granger, em đánh giá thấp kĩ năng lái thuyền của anh tới vậy?'' - Anh trêu chọc.Cô đập nhẹ vào cánh tay anh. ''Đó là một cơn bão nguy hiểm'' - cô nói, mỉm cười với anh.Đột nhiên, cô dường như nhận ra mình đang gần anh đến mức nào, và lùi lại vài bước, đỏ mặt một cách đáng yêu. Anh miễn cưỡng buông cô ra. ''Đi uống gì nhé?'' - anh đề nghị, đặt một tay lên thắt lưng cô và dẫn cô đến quầy bar. Anh cởi chiếc áo khoác của cô, đưa nó cho người phục vụ đứng bên cạnh. Cô rụt rè mỉm cười trên đôi vai trần. Cô mặc chiếc áo hở một bên vai và ôm sát quanh eo. Nó quá phù hợp với cô. Anh dẫn cô đến quầy bar, và gọi cho cả hai một ly rượu. Trước sự phản đối của cô rằng cô vẫn chưa ăn gì, anh gọi thêm một ít sandwich. Khi cô định ngăn anh lại, anh đặt một ngón tay lên môi cô để giữ cô yên lặng. Không bỏ lỡ những cú huých nhỏ trong hơi thở của cô lên tay mình.''Anh là Malfoy, nhớ không? Anh nhiều tiền một cách vô lý. Anh hoàn toàn có đủ khả năng mua sandwich và rượu.'' Cô nhìn xuống tay mình và lo lắng. Khi cô cắn môi, Draco một lần nữa cảm thấy cần phải nhanh chóng tổng hợp các thành phần độc dược. Trời ơi, cô nàng phù thủy / tiên cá này đã làm gì với anh vậy?''Em thiệt sự lo lắng đến vậy hả?'' - anh hỏi.Cô gật đầu. ''Em cảm thấy có lỗi vì đã không nhận ra cơn bão sớm hơn. Thật sự xin lỗi anh.'' Anh dùng ngón tay nâng cằm cô và nhìn thẳng vào mắt cô. ''Không có gì để xin lỗi hết. Nếu em không cảnh báo anh, cơn bão đã cuốn anh đi rồi. Em đã cứu mạng anh bằng cách đẩy anh đi.''''Nếu không phải vì em thì ngay từ đầu anh đâu có tới đó!''''Ừm, Không'' - anh đồng ý, ''Anh có lẽ đã ở một nơi nào khác trên biển và cơn bão đã lật úp con thuyền.'' Anh không thể khống chế ngón tay cái lướt qua môi dưới của cô. Đôi môi cô khẽ hé ra định đáp lời.''Em đã cứu anh, vậy nên, cảm ơn,'' - anh nói. ''Và làm thế nào em đến được đây? Không thể nào bơi đến bờ với thời tiết này. Chưa kể là việc đó quá nguy hiểm?''''Cũng có một chút thử thách với em, nhưng đây không phải lần đầu.'' - cô trả lời, nhìn anh qua hàng mi dài.''Chà, anh cũng vậy'' - anh tinh nghịch đáp. Sandwich và rượu đã được mang lên. Cô tròn mắt nhìn anh khi anh yêu cầu cô ăn một chiếc bánh sandwich trước khi uống rượu. Rồi anh vui vẻ nhìn cô ăn, anh nghĩ anh có thể nhìn cô mãi mãi.''Sao em tìm được anh?'' - anh khẽ hỏi.''Em hỏi thăm về người đàn ông đẹp trai, tóc vàng sở hữu chiếc thuyền buồm tên là 'Narcissa.'' Họ bắt đầu nói chuyện sau đó, và khi đến giờ ăn chiều, anh đưa cô ra ngoài. Lúc cô chuẩn bị phản kháng, một lần nữa anh lại đặt ngón tay lên môi cô. Anh bắt đầu thích cách cô khẽ hít thở khi anh chạm vào cô.Anh đưa cô đến một nhà hàng Hy Lạp nhỏ gần đó. Người quản lý, Argos, biết rõ anh, vì anh thường xuyên đến đó và chào họ một cách thân thiện. ''Mister Malfoy, chào mừng, chào mừng! Cậu đã đưa theo một cô gái à, chào mừng quý cô.''Người đàn ông trung niên nắm lấy tay Hermione, và hôn các đốt ngón tay của cô. Cô mỉm cười với ông ấy, và Draco không thể kiềm chế sự thôi thúc vòng tay quanh eo cô, tuyên bố cô là của anh. May mắn thay, cả người quản lý và Hermione đều không nhận thấy cuộc đấu tranh tư tưởng gàn dở của anh.''Mấy ngày nay thời tiết tệ quá'' - người đàn ông tiếp tục, dẫn họ đến một cái bàn ở phía sau nhà hàng. ''Hy vọng cơn bão sớm tan. Cậu có muốn gọi món theo thực đơn hàng ngày của chúng tôi không cậu Malfoy, như thường lệ? Và quý cô đây?Draco liếc nhìn Hermione ngay trước khi trả lời. ''Chúng tôi theo thực đơn hàng ngày, Argos'' - anh trả lời. ''Và một chai rượu vang.''Argos gật đầu. ''Vâng, sự lựa chọn tuyệt vời. Tôi sẽ mang rượu lên ngay.''''Một nhà hàng Muggle hả, Draco?'' - Hermione trêu chọc.Im lặng, Draco thở dài nhẹ nhõm. Anh biết Hermione là một cô gái cứng đầu và độc lập, và quyết định mà không hỏi ý kiến cô khá rủi ro. Cô ấy, tuy vậy, dường như không để tâm. Anh nhún vai. ''Ai cũng phải ăn để sống mà,'' - anh trả lời. ''Một trong những công nhân ở bến cảng đã giới thiệu với anh nơi này, và anh ấy đã đúng, đồ ăn ở đây rất tuyệt.''Một lần nữa cuộc trò chuyện trôi qua dễ dàng giữa cả hai. Họ uống rượu, ăn tối và cười đùa cho đến khi trời chuyển sang chạng vạng. Họ đi dọc con đường ngắm cảnh về phía khách sạn. Draco đang nguyền rủa những đám mây che khuất bầu trời - đó đáng lý là khoảnh khắc hoàn hảo để tắm nắng trên thuyền - Hermione đột nhiên dừng lại để nhìn ra biển.''Em nên đi thôi '' - cô thì thầm."Gì cơ?" - Anh buột miệng, vẫn mải mê nguyền rủa những đám mây. Cô quay sang anh. ''Trễ rồi, trời sắp tối, em nên về.''Anh nhìn từ cô, ra mặt biển và quay lại với cô. ''Em không thể nghiêm túc với việc bơi về bây giờ chứ hả?"Hermione đặt tay lên hông. ''Nếu không thì em sẽ về nhà bằng cách nào?'' - Cô hỏi.''Không được'' - Draco trả lời, cảm thấy nóng nảy. ''Ý anh là sao? Không được?''''Chính xác đó là những gì anh nói, đừng về.''Cô nghi ngờ nhìn anh."Nó quá nguy hiểm. Như em nói, trời tối rồi. Anh sẽ rất lo lắng. Vì vậy, đừng về nhà, em có thể ngủ lại phòng khách sạn của anh.'' Đôi mắt cô mở to, và cô bắt đầu lúng túng.''Ôi, đừng có nghĩ lung tung, Hermione'' - anh cười, đã hối hận về những gì anh sắp nói. ''Em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế, anh hứa.'' Cô nhướng mày không tin."Anh chắc chứ?" - Cuối cùng cô cũng hỏi.Anh tròn mắt. ''Có, Anh chắc chắn.''''Nhưng em không có gì để mặc cả. Và em không ngủ trong chiếc quần jean này đâu!'' Draco lại cười. ''Em là một trong những phù thủy sáng giá nhất trong thời chúng ta, anh nghĩ em có thể xoay sở để biến một thứ gì đó thành một chiếc váy ngủ. Bên cạnh đó, anh có rất nhiều áo em có thể mặc.'' Anh nháy mắt với cô. Anh có thể thấy cô ấp úng.''Thôi được'' - Cô nói, mặc dù vẫn còn một chút miễn cưỡng.Cảm thấy hài lòng với chính mình, anh đặt tay cô vào tay anh, tiếp tục đi bộ đến khách sạn.xXxXx
Khi về đến khách sạn, Hermione trố mắt khi họ vào phòng anh.''Em nên biết rằng anh sẽ thuê một Junior Suite,'' - cuối cùng cô cũng tìm thấy giọng mình.Anh đã thả mình xuống ghế sofa, ném áo khoác qua lưng ghế. ''Biết nói gì đây, anh giàu có bẩn thỉu và tất cả mọi thứ kiểu vậy'' - anh nhếch mép. Cô chế nhạo nhìn anh, và bắt đầu khám phá căn phòng. Anh thích thú quan sát cô. Khi cô vào phòng ngủ, cô gọi anh. ''Em sẽ mượn một chiếc sơ mi của anh để mặc ngủ nhé, nói để anh biết!''Anh kéo cổ áo của mình, bắt đầu suy nghĩ các bước mổ một con ếch đúng cách để chiến đấu với sự nhiệt tình bên trong chiếc quần dài. Tuy nhiên, không gì có thể ngăn cản sự cứng rắn của anh khi Hermione bước ra khỏi phòng ngủ, không mặc gì ngoài một chiếc sơ mi.''Em có thể tìm một cái cốc ở đâu trong cái căn hộ mà anh gọi là phòng khách sạn này??'' - Cô hỏi.Anh thật tình không hề lên kế hoạch hôn cô khi anh đề nghị cô ngủ lại, thiệt sự đó, nhưng khi cô đi ngang qua anh, trông thật quyến rũ, tất cả những suy nghĩ về danh dự và sự cám dỗ bị gió cuốn đi.Anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng. Hermione ré lên kinh ngạc, đặt tay lên ngực anh để ổn định. Anh len tay vào mái tóc hoang dại của cô và bắt lấy môi cô. Sau một hồi bất ngờ, cô đáp lại nụ hôn của anh. Anh liếm môi dưới của cô. Khi cô thở dài, anh đưa lưỡi vào miệng cô, khám phá và vuốt ve. Một bàn tay anh trượt xuống dưới áo cô, tay kia vẫn quấn lấy lọn tóc của cô. Anh vuốt ve lưng cô, trước khi ôm lấy một bên ngực và xoa bóp nhẹ nhàng. Cô rên rỉ trên môi anh ngay lập tức. Những ngón tay Hermione lần đến phía sau đầu anh, và nhẹ nhàng lướt qua tóc anh, thỉnh thoảng kéo lấy mấy sợi tóc. Nó làm da đầu anh râm ran một cách dễ chịu.Khi cả hai tách nhau ra để hít thở, Hermione gỡ tay anh. Draco bắt đầu phản kháng, nhưng sớm nhận ra cô đang di chuyển để ngồi lên người anh. Ôm lấy cặp mông ngon lành của cô, anh kéo cô lại gần. Cả hai rên rỉ khi cô chống lại chỗ phình ra trong quần anh. Cô hôn anh, và anh háo hức cho phép cô. Tay cô đang giật mạnh chiếc áo anh. ''Cởi nó ra'' - cô lầm bầm trên môi anh. Anh cười toe toét, và nghe theo cô. Đưa tay lên không trung, anh để Hermione vụng về kéo chiếc áo ra khỏi cơ thể mình. Tay cô bắt đầu chuyển động trên ngực anh, nhưng anh gạt chúng ra.''Đến lượt anh giúp em'' - anh rầm rì, trước khi từ từ cởi chiếc nút trên cùng của cái áo cô đang mặc.Anh chầm chậm mở từng nút, hôn lên vùng da dần lộ ra và dồn sự chú ý vào bộ ngực rất gợi cảm của cô. Hermione đang vặn vẹo trong lòng anh, anh không thể tập trung, nhưng anh cố xoay sở, và cuối cùng tuột chiếc áo sơ mi qua vai cô. Anh gặm cắn cổ cô trong khi cô giải thoát mình khỏi chiếc áo. Cô rên rỉ khi anh mút lấy dái tai cô.''Giường, Draco, giường,'' - cô thở, trong khi vòng tay ôm lấy anh và hôn anh. Anh đáp lại nụ hôn và giữ chặt mông cô. Cô quấn chân quanh anh khi anh đứng dậy. Anh cảm thấy thiệt tự hào về bản thân khi anh đưa cả hai vào phòng ngủ mà không hề va vào bất cứ thứ gì. Cẩn thận hạ cô xuống giữa chiếc giường lớn. Anh dùng một tay kẹp hai tay cô lên đầu, để tay kia lướt qua người cô.''Merlin, Hermione, từ khi nào em có được vẻ đẹp lộng lẫy này thế?''Cô cười khúc khích và cong người chạm vào anh. ''Từ khi em ngừng che giấu nó'' - cô trả lời.Anh buông tay cô ra và há miệng ngậm lấy ngực cô, dùng ngón tay chọc ghẹo bên còn lại. Hermione kêu tên anh, cong lưng, vặn vẹo dưới bàn tay của anh.Draco cảm thấy rất lâu rồi anh mới thèm muốn một cô gái đến vậy. Vật trong quần anh đang kêu gào đòi hỏi sự chú ý, và anh gần như mất kiểm soát khi một bàn tay nhỏ bé của cô bất ngờ bao bọc lấy nó. Anh nhắm mắt lại và rên rỉ khi những ngón tay cô di chuyển lên xuống dọc theo chiều dài của anh. Khi anh mở mắt lần nữa, anh bị mê hoặc bởi cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt: Đôi mắt Hermione đã tối lại thành màu đen sô cô la, tóc cô trải ra xung quanh, khuôn mặt cô dường như phát sáng. Cô cắn môi, và nhìn thẳng vào mắt anh.''Em muốn anh, Draco,'' - cô thở dài, bóp nhẹ vật trong tay.Với một tiếng gầm gừ gần như hoang dã, anh đặt mình vào giữa hai chân cô, trêu chọc lối vào của cô."Đây là những gì em muốn?" - anh hỏi khàn khàn.''Đúng vậy, em muốn anh'' - cô thở phào.Anh bắt đầu đặt một nụ hôn từ ngực cô, qua xương đòn và lên cổ cô, cho đến khi đôi môi anh lướt trên môi cô."Em có chắc không?"''Có, Draco, em rất chắc chắn!'' - Cô kêu lên, bực tức.Anh hôn cô, và từ từ trượt vào trong cô. Hermione oằn người, cố gắng để anh di chuyển nhanh hơn, cào móng tay sau lưng và kéo anh xuống. Anh sững lại, thưởng thức cảm giác bức tường của cô bao chặt xung quanh anh. Cô thật tuyệt vời, thật tinh tế.''Làm đi, yêu em, Draco'' - Hermione cầu xin, quằn quại bên dưới anh.Anh chầm chậm lùi lại, và mạnh mẽ đâm vào bên trong cô. Nhịp nhàng di chuyển. Anh nhìn khuôn mặt cô khi cô lạc lối trong khoái cảm."Đúng rồi!" Cô hét lên. ''Tuyệt quá, Merlin!''Draco có thể cảm thấy anh đang đến rồi, nhưng anh không thể đến trước cô được. Chậm lại một chút, anh tập trung vào ngực cô, khiến cô phát điên. Những vết cào mà cô đang tạo ra trên lưng anh làm cho đầu dây thần kinh của anh bốc cháy. Khi anh cắn lấy đầu nhũ, cô lên đỉnh, siết chặt lấy anh. Anh nhanh chóng trôi theo, rên rỉ tên cô khi anh cho cô mọi thứ của mình.Thở hổn hển, anh hạ mình xuống cạnh Hermione và vòng tay ôm lấy cô. Cô rúc vào người anh, một lúc lâu sau đó, họ chỉ đơn giản cố điều chỉnh lại nhịp thở thất thường. Hermione thở dài hài lòng, và Draco vùi mặt vào tóc cô. Hít sâu mùi hương của cô, anh có thể ngửi thấy mùi đại dương trong lành mát mẻ, hòa quyện với thứ gì đó rất Hermione. Anh hít một hơi thật sâu.''Em biết không,'' - anh bắt đầu, ''cạnh Thái Ấp Malfoy có một cái hồ. Vô cùng hoàn hảo để em bơi lội."''Thật hả anh?" - Cô lầm bầm."Thật mà." Anh hít một hơi sâu. ''Anh phải về nhà vào thứ bảy tuần này'', anh tiếp tục. ''Em sẽ đi cùng anh chứ, Hermione?''Cô ngước nhìn anh và mỉm cười.''Có chứ Draco, em sẽ đi với anh!'' Nụ cười nở trên mặt anh và anh hôn lên trán cô. Cô lẩm bẩm điều gì đó không mạch lạc trong khi rúc sát lại gần anh. Với một tiếng thở dài khác, cô bắt đầu ngủ thiếp đi. Cánh tay anh siết lấy cô một cách bảo vệ, anh nhìn cô. Draco không thể tin được anh có thể may mắn đến vậy, đề nghị cô đi cùng anh là một ý nghĩ loé lên trong khoảnh khắc, và anh thực sự sợ rằng cô sẽ từ chối. Rất may, cô đã đồng ý.Cảm thấy hạnh phúc vô bờ, anh cũng từ từ trôi vào một giấc ngủ yên bình.*****************************************************
Story Cover by Tiara x Ái Ái<3*****************************************************
*****************************************************
Thank you so much to [NOPPOH] for give me permission to translate this FicS to Vietnamese.
Check out more story with her A03 here
https://archiveofourown.org/users/Noppoh/pseuds/Noppoh
*****************************************************
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com