Meoste Knxsn So Rang Anh Biet Em Con Yeu
Hôm sau, lên công ty họp, Sơn gặp Hảo và Lợi. Huy cả tháng, đã không buồn động vào công việc nữa. Anh cũng đã ký giấy uỷ quyền cho Sơn, trong thời gian anh vắng mặt.
"Anh hai sao rồi?" Sơn rót trà, "Đã đỡ hơn chưa?""Đỡ gì? Chẳng biết phải mất bao lâu nữa." Hảo thở dài "Cứ như vậy hoài, cha nội đó, mệt thiệt.""Có chuyện tính bàn với hai ông nè." Sơn mở lời "Mà không biết có hợp lý không?""Gì nghe sợ vậy cha, nói lẹ đi à." Lợi nhăn mặt "Tui ghét mấy trò úp mở này lắm.""Tính tổ chức, cuối tuần sau công ty đi miền Trung, làm từ thiện, như mọi năm đó." Sơn nói."Ủa, vậy có gì đâu mà không hợp lý." Hảo ngạc nhiên "Anh hai uỷ quyền cho ông rồi, thì ông cứ tiến hành thôi." "Không phải, tại muốn lôi anh hai đi cùng." Sơn ấp úng "Bên sân khấu Thế giới trẻ cũng đi chuyến này." "Gì?" Hảo xém sặc cả nước "Sân khấu của Như?""Ừ, vậy mới phải bàn với hai ông." Sơn nói "Tui cũng suy nghĩ dữ lắm. Nhìn hai ổng bả cứ vậy hoài, đến bao giờ, sao còn yêu mà không chịu nói ra đi?""Thôi thôi, mày điên rồi." Lợi nói "Nghĩ gì hay hơn đi được không? Ổng muốn dứt vì sợ Như gặp nguy hiểm như trước kia, mà giờ còn đẩy về với nhau.""Chứ cứ như vậy, đến bao giờ? Ổng thì bỏ bê công việc, Như thì ép mình làm quần quật. Hai người đó cứ tránh né nhau vậy, đến bao giờ, rồi có hạnh phúc không?" Sơn thở dài."Mày khác, ổng khác. Ổng cố đưa mày ra, thì dễ, chứ ổng, không thoát được đâu. Rồi sao? người khổ là Như, chứ không là ai hết." Hảo hiểu Huy chứ."Không được thì thôi. Vậy tuần sau, hai người lên công ty quản lý vài ngày giúp tao, tao đi." Sơn nói "Bên Lão Hổ dạo này sao rồi?""Thì vẫn vậy, mà mày hỏi chi, anh hai không cho mày quay lại đâu." Lợi nói "Bọn nó đang đồn lên sao mày mất tích, đừng có mà lơ mơ xuất hiện.""Ừ, biết rồi." Sơn mệt mỏi. Từ ngày ra đi, nhà anh cũng đổi, xe cũng đổi sang loại thường, ra đường thì phải bịt kín mít, số điện thoại cũng đổi. Phải chạy trốn thế giới đó, coi bộ không hề đơn giản.Về dinh thự, là 1h trưa, nhưng Hảo lại nhìn thấy rất nhiều vỏ chai, lăn lốc trên sàn. "Anh hai, đừng uống nữa." "Kệ tao đi, mới lên công ty về à? Sao rồi." Huy mệt mỏi, từ đêm qua đến giờ, anh nhốt mình trong phòng, xem phim, xem kịch có cô. Anh không giấu được sự nhớ nhung dành cho cô. Anh cười, khi thấy cô cười trên tivi, đau lòng, khi thấy cô khóc, anh nhớ cô đến điên đầu, chẳng thể tập trung vào việc gì, nhưng lại chẳng đủ can đảm, để đến bên cô. Một tháng qua, anh còn không dám lên giường ngủ, chỉ cần nhìn thấy chiếc giường đó, anh như đang bị tra tấn. Tra tấn bởi mùi hương của cô, tra tấn bởi nụ cười ngọt ngào, tra tấn bởi sự nũng nịu của cô trong vòng tay anh ngày nào. Chỉ cần thấy chiếc giường đó, hình ảnh cô ngày nào, lại hiện về trong anh, khiến anh, day dứt không nguôi. Vết thương đêm qua, anh cũng chưa băng lại, anh rệu rã, thống khổ đến như vậy."Anh, nghe em, đừng uống nữa." Hảo can ngăn "Anh nhớ chị, thì đi gặp chị đi.""Gặp để làm gì? Cô ấy đang sống rất tốt mà." Anh cười, "Gặp lại để làm gì?""Vậy, anh muốn đi khỏi thành phố một thời gian không?" Hảo nhìn anh đau khổ như thế này, chợt nghĩ, hay cứ làm theo ý Sơn, cho hai người gặp lại nhau. Chứ cứ như thế này, sướng ít gì."Ý mày là gì?" Anh mệt mỏi "Đi đâu được bây giờ?""Đi miền Trung, Sơn bảo đang tính bàn với anh vụ đi ra đó làm từ thiện cho bà con, như mọi năm, sau mùa lũ nè." Hảo nói."Ừ, sao cũng được, tụi bây tính đi." Anh đuổi Hảo ra ngoài. Có lẽ, rời đi, sẽ tốt hơn. Nhưng mà, anh đâu biết là.."Làm theo kế hoạch đi, chứ tao không chịu nổi ổng nữa rồi." Hảo gọi cho Sơn và Lợi "nhậu cho chết hay gì á.""Nhưng mà hai ông cũng tính đường đi, ra đó có gì, mệt à." Lợi thường sẽ ở lại, giải quyết công việc, chứ không đi cùng. Chuyện chuyến đi, Phước, Sơn và Hảo đã tính toán rất kỹ lưỡng. Sơn, Hảo và Huy sẽ ra đấy trước 1 ngày, dựa theo lịch của bên anh Nghĩa, sẽ cùng đi với mọi người. Phước sẽ ở lại đi cùng Như, mà không cho cô biết, công ty anh cũng ra đó. Cứ như vậy, mọi người lên kế hoạch cực kì chi tiết, sẽ cho hai người gặp nhau ở đâu, chuyện khách sạn thế nào,..."Nhắm có ổn không vậy?" Hảo lo lắng "Chuyến này sao tao thấy lành ít dữ nhiều vậy bây?""Ủa có phải Tài Nhớt không vậy ạ?" Sơn chọc, "Chưa làm đã sợ, chết chết.""Thì đó giờ tao có yêu đương mệt mỏi như vậy đâu." Hảo nói "lần này mà không được thôi nghỉ đi chứ hành anh em quá."Một tuần nữa nhanh chóng trôi qua, Như đang soạn quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi miền Trung ngày mai. Bơ và Sóc đã được cô gửi sang nhà Sún ít ngày. Trong lúc dọn dẹp, cô lại nhìn thấy chiếc áo sơmi quen thuộc đó, 1 tháng qua, cô cứ mặc đi mặc lại đó, tối mặc, sáng lại cho vào máy hấp, về nhà lại mặc. Cô nhớ anh đến điên đầu, càng nhớ lại càng đau, càng nhớ lại càng dễ say. Nhìn bầu trời đen ngoài kia, anh giờ ra sao, vẫn ổn chứ? Có còn hay bị thương không? Đã quên cô chưa? Hay thậm chí, còn chưa một lần nhớ đến. Chàng trai mà cô nhớ, đêm qua đã ra Quảng Nam rồi. Ngoài này, nước vẫn chưa rút hết, vẫn ngập khắp nơi. Từ hôm qua đến giờ, anh chưa ăn được gì, ra là giúp mọi người dọn dẹp cây cối ngã đổ ở ủy ban, quét dọn sân để sáng mai bắt đầu phát quà cho bà con. Đây là xã mà ba mẹ nuôi anh sinh ra và lớn lên, nên năm nào, anh cũng về đây từ thiện, thành lệ rồi, ai cũng quý mến anh. Cái gì anh cũng tự tay làm, sửa nhà, sửa mái tôn, sửa loa phát thanh, rồi thắp lại đèn đã bị bão đánh sập. Ở Sài Gòn, anh ở dinh thự, đi xe sang, mặc đồ hiệu, ra đây, anh chẳng còn là anh nữa, việc gì giúp được mọi người, anh cũng làm. Đến nỗi tay anh chảy máu lúc nào cũng không biết. Tối đó, anh cũng chẳng về khách sạn, mà ở lại ủy ban, tiếp tục dọn dẹp. Nhìn lên bầu trời kia, anh hy vọng, cô vẫn sẽ tiếp tục xinh đẹp, sống hạnh phúc..6h sáng, mọi người tập trung ở sân bay, Như chỉ mang theo một chiếc balo nhỏ, vài bộ quần áo dễ di chuyển, thuốc cảm, đồ dùng cá nhân, và chiếc áo sơ mi của anh. "Chị, ăn sáng đi nè." Phước đưa cho cô một cái bánh bao nóng hổi."Bụng dạ này mà còn ham ra đó vậy? Anh Sơn đâu?" Như lo lắng cho Phước, mới có 3 4 tháng mà đi kiểu này, nguy hiểm lắm."Nhắc chi chị ơi, đi nữa rồi, 3 ngày rồi, chẳng thấy đâu." Phước giả vờ, xem thử, nếu Như nghĩ anh lại đi đánh nhau, liệu có lo cho anh không "chắc lại gây ra chuyện gì rồi.""Ủa tao tưởng, anh Sơn.." Như tính nói nhưng lại thôi."Em hiểu ý chị mà, nhưng với ai thì em không biết, với ông Sơn, không bao giờ ổng bỏ ông Huy vào đường chết một mình." Phước chỉ nói như vậy, mà lòng Như lo lắng cồn cào, anh ổn chứ, có sao không, không lẽ lại tranh giành địa bàn với ai đó nữa rồi sao?Chuyến bay kéo dài 45 phút. Ở trên máy bay, cô cứ nghe đi nghe lại.. "Cầm tấm vé trên tay. Em bay đến nơi xa. Sài Gòn đau lòng quá. Toàn kỷ niệm chúng ta. Phải đi xa đến đâu? Thời gian quên mất bao lâu? Để trái tim em bình yên như ngày đầu tiên" |SG đau lòng quá - Hứa Kim Tuyền|Bài hát như nói hộ lòng cô vậy. Mong rằng, chuyến đi này, sẽ giúp cô vơi bớt nỗi nhớ anh, sẽ giúp cô, bình lặng hơn. Xuống sân bay, cô giúp Phước mang hành lý "Để tao, mày lo cho mày đi, tự nhiên ra đây." "Chị, em xin lỗi." Suốt cả chuyến bay, Phước nghén không biết bao nhiêu lần."Thiệt cái tình." Như lo lắng lắm "Cháu tao đó à.""Dạ rồi, em biết rồi chị." Phước thương Như quá, cái gì cô cũng nghĩ cho đàn em cả, mà nhìn cô đi, ốm xuống nhiều rồi. Sau hơn 1h duy chuyển bằng xe, họ cũng đến được uỷ ban xã, nơi Hoàng Gia đang giúp mọi người dọn dẹp. Để đến được đây, họ đã rất vất vả vì một số nơi, vẫn ngập cao lắm. Như lo lắng, nhìn sang Phước. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, nhìn cây cối nghiêng ngả, cô thương bà con vô cùng, quyết sẽ giúp hết sức có thể. Lúc này, Huy, Hảo và Sơn đã vào xã, giúp đỡ mọi người trong đó. Một số nơi vẫn ngập khá cao, cần phải sơ tán theo chỉ thị. Vì sáng nay, vừa có công văn từ trên, đang có một cơn bão chuẩn bị đánh vào nữa rồi, cần phải sơ tán mọi người nhanh nhất, nên anh không nề hà, cùng các chú bộ đội, đi vào đó giúp mọi người, dù rất nguy hiểm.Bước xuống xe, Như giật mình khi thấy Đăng và mọi người đang quét dọn. Thấy cô và đoàn, mọi người có đi đến chào hỏi "Ủa anh Nghĩa, Như, Phước, mọi người ra đây làm từ thiện hả? Trùng hợp vậy?" "Ừa, mấy đứa ra khi nào?" Anh Nghĩa dù đã biết trước, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên."Dạ qua nay rồi anh. Năm nào công ty cũng ra đây, phát quà, với phụ bà con." Đăng nói "Hôm qua uỷ ban có nói có đoàn trên mình về, em cứ nghĩ là ai. Thôi, đi vô, tụi em có chuẩn bị nước rồi. Rửa tay rửa chân đi, tí nữa 10h bà con tới, mình phát quà." "Vẫn chu đáo như vậy hả?" Anh Nghĩa cười "Cảm ơn mấy đứa. Ông Tổng có ra không?"Như đánh rơi ly nước, khi vừa nghe đến đó. "Chị Như, sao vậy?" Phước biết, cô đang nghĩ gì."À, lạnh quá run tay. Nãy giờ cầm túi cho mày nặng gần chết." Cô lảng tránh, cô sợ gặp lại anh. Vì sẽ đau lắm, vì sẽ lại không quên được. Nhưng lại mong Đăng bảo là anh có ra đây. Khó hiểu thật, tim cô lại đau rồi."Dạ không, ông Tổng bàn giao lại công ty cho anh Sơn quản lý, tạm thời có việc riêng rồi ạ." Đăng nói dối, ở đây, ai cũng biết, trừ cô. Mọi người muốn cô và anh, sẽ tự gặp nhau, sẽ để hai con tim tự chữa lành vết thương của nhau. Vậy là anh đã đi đâu? Anh ổn không? Sao lại phải bàn giao công ty? Cô có trăm ngàn câu hỏi. Nhưng thôi, phải tập trung, phải chuẩn bị, một chút bà con tới rồi. "Bình tĩnh Như ơi." Cô tự trấn tĩnh bản thân. "Phước, em bỏ tiền vào phong bì đi." Anh Nghĩa nói "Như, khiêng đồ nổi không? Phụ anh khiêng mì vô với.""Dạ ok anh, ra liền nè." Xe tải chở lương thực vừa đến, cô bỏ đồ vào một góc, nhanh chóng đi ra giúp mọi người. Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao của Nike cho thoải mái, nhưng thời tiết ngoài này lạnh thật sự, cô đã mặc 3 lớp áo trong, thêm cả áo gió, mà răng vẫn cứ lập cập vào nhau. Công nhận sức cô bền thật, người thì nhỏ xíu, mà một lần, bê cả 4 thùng mì, ra vô liên tục. Vất vả một hồi, cũng đã 9h, bà con đội mưa đến sớm, vì sợ đông. Nhiều người không có áo mưa, mà trời lại đang chuyển mưa, cô xót lắm. "Uỷ ban mình có dù to không ạ? Hay là áo mưa nilong á. Chứ mưa quá, tội mọi người." Như chạy vào hỏi khắp nơi."Có á chị, bên công ty có chuẩn bị, để em cho người lấy." Đăng đang dở tay, từ ngày đó, ai cũng quen miệng gọi Như là "chị", dù cô nhỏ tuổi hơn mọi người."Thôi, em đi lấy cho, ở đâu anh?" Như nhanh tay nhanh chân."Trong phòng bên kia." Đăng chỉ hướng "Mà dù nặng lắm, chị cẩn thận." "Dạ." Chưa đợi Đăng nói xong, cô đã nhanh chân chạy đi. Phòng chứa rất nhiều đồ tặng của Hoàng Gia. Cô đã nhìn thấy dù, ráng tìm thêm áo mưa, vì sợ không đủ. Trong lúc lục lọi, cô nhìn thấy balo của mọi người, trong đó, có một chiếc balo LV đen rất đẹp, trên tag còn đính chữ N.H. mạ vàng. Tim cô thắt lại, lẽ nào, là anh. Lẽ nào, anh cũng ra ngoài này. Vậy anh đang ở đâu? Nước mắt lại rơi. "Chị ơi, mưa." Phước tìm Như."Đây, chị đây, chị ra liền." Cô nhanh chóng bê từng thùng áo mưa ra "Áo mưa nè. Em phát giúp chị, chị đem dù ra." Cô nhanh tay bê từng thùng một, đặt trước chỗ mọi người đợi, cho Phước dễ phát, thùng nào cũng nặng cả 10kg, cô cắn răng, vẫn phải cố. Đúng lúc này, bên Đăng cũng vừa sắp xếp xong "Đây, để em kêu tụi nó làm." "Em giúp được." Cô phụ Đăng một tay. Mỗi người một đầu, khiêng cây dù siêu to ra cho mọi người. Mưa một lúc một lớn, cô cũng quên mất, không mặc áo mưa. Chỉ lo bung dù, sắp xếp cho mọi người. Ngay cả đôi tay ngọc ngà, xước hết rồi, chảy cả máu do lúc nãy cứa vào mấy sợi dây buộc thùng, cô cũng không quan tâm.Ở bên trong xã, Sơn nhìn đồng hồ, biết chắc là giờ này, mọi người đã ra tới. Nhưng mà ngoài này cũng mất sóng rồi, chỉ có thể liên lạc qua bộ đàm của mấy anh bộ đội phát. Lén đi ra một góc, Sơn gọi Đăng. "Sao rồi?""Mọi người ra rồi, có Như nữa, đang thu xếp chuẩn bị phát quà." Đăng nói "Khi nào mấy anh quay lại?""Đang tính kêu mày cho tụi nhỏ ra phụ, chứ nhiều nhà quá. Có nhiều nhà trong này vẫn ngập, có dư lương thực không, mang ra luôn đi, chứ mọi người không vào được đâu, một số nhà đói lắm, 3 ngày rồi chưa ăn gì." Sơn nhìn tình hình, đang tính cách. "Nhớ mặc áo phao, nước cao lắm.""Rồi, để em." Đăng sắp xếp ngoài này cũng ổn rồi. "Anh Nghĩa, chắc em phải vào bên trong nhà dân, nghe nói trong đó có nhiều khu vẫn ngập cao quá, bà con không ra được. Mọi người ở đây ổn chứ?" "Ừ, cũng đỡ, cảm ơn tụi em. Mà có cần ai phụ không, bên đoàn anh cũng đông người." Anh Nghĩa hỏi thăm."Dạ cũng chưa biết sao, bên anh có ai bơi giỏi không? Em sẽ để một số đứa ở lại phụ anh và mọi người phát quà. Còn một số, vào trong đó chia lương thực cho bà con, với phụ anh Hảo anh Sơn trong đó, đang cố di tản một số nhà ngập nặng.""À, Như, Nhã." Anh Nghĩa gọi hai cô lại, trong đoàn, hai cô gái này là bơi giỏi nhất rồi. "Đăng cần người bơi giỏi, giúp phụ đem lương thực vô cho bà con mà mấy khu vẫn bị ngập cao á, hai đứa đi được không.""Được chứ anh." Như đồng ý liền. "Dạ anh." Nhã cũng vậyMọi người nhanh chóng cho mì, cho bánh mì ngọt, cho sữa cho nước lọc lên xe đẩy. Đăng thì mang theo dụng cụ sửa chữa, dây thép. Họ sẽ phải đẩy vào khu dân cư cách đó 3km rồi chắc sẽ phải đi thuyền vào bên trong, vì nước dâng cao lắm."Chị Như, Nhã, mặc áo phao vào đi." Đăng phát áo phao cho mọi người "Trong đó ngập cao lắm, anh Sơn vừa gọi vào, cẩn thận một chút.""Anh Đăng ơi, còn áo mưa không?" Phước đi vào hỏi, dù đã bung hết dù, phát hết áo mưa, mà có vẻ vẫn không đủ. Nhìn quanh, chỉ còn thùng áo mưa tính đưa mọi người mặc để vào xã, Như nhanh chóng lấy ra. "Nè, em đem phát hết đi.""Mà chị, lấy gì mọi người mặc?" Phước lo lắng, sức khoẻ Như yếu lắm, lúc cô đăng kí đi ra đây, mọi người đã cản rất nhiều. "Kệ đi, nhanh lên. Đừng quan tâm tới chị. Còn đủ mà." Như nhanh chóng mặt áo phao. Cô vẫn chừa lại mỗi người một chiếc áo mưa ni long mỏng dính, khoác đỡ vậy. Một mình cô đẩy một xe, dù nặng kinh khủng, nhưng vẫn không than thở, đôi tay mềm mại đã đầy máu khô. Ai muốn giúp cô cũng từ chối, mọi người đều có công việc riêng mà, cô cứ bảo "Em làm được." Trên đường đi, Đăng không ít lần lo lắng cho cô, vì anh cũng biết, Hảo và Sơn có dặn, phải quan tâm cô một chút. Nên lúc đầu, khi anh Nghĩa gọi Như đi vào đây, anh có tí sợ, nhưng nếu giờ từ chối, có phải lộ liễu quá không. Mưa một lúc một to, ướt sũng cả con đường đất. Rất khó di chuyển. Lúc này, có một bà mẹ, tay bồng con nhỏ, nhanh chóng di chuyển về hướng uỷ ban, trên người chị không có gì ngoài bộ đồ ướt sũng. Như thấy vậy, liền dừng lại."Chị ơi, chị." Cô gọi, "Mưa to lắm, chị mặc áo của em vô đi, che cho bé." Cô cởi áo mưa của mình ra, cả chiếc áo gió Nike đắt tiền đưa cho chị ấy.Người mẹ hốc hác, nhìn cô mà nước mắt lưng tròng "Cảm ơn chị, mà còn chị." Trên người Như vẫn còn một lớp áo gió mỏng và ba lớp áo trong nữa. Dù biết sẽ rất lạnh, nhưng Như nhìn đứa trẻ tội nghiệp.. "Em không sao, chị che cho bé đi." Nhìn cô lúc này, thương thật sự thương. "Chị Như, mặc áo em nè." Đăng sợ cô có chuyện gì, chắc các anh sẽ giết anh chết. "Em không sao, mọi người đi tiếp đi. Nhanh lên." Như thúc giục, cô và Huy, giống nhau thật. Đã quyết tâm làm chuyện gì, thì sẽ quên mất cả bản thân mình. Sau hơn 45 phút lội bùn vất vả, chiếc boots lúc nãy mọi người phát cho cô, cũng đầy đất, mới đến được nhà dân. Huy và Hảo đã đi thuyền vào bên trong, giúp các anh bộ đội di tản, Sơn thì đang chia đồ cho một số người dân đã được di tản ra phía ngoài này. Mọi người cần ăn để có sức, rồi sẽ được đưa về uỷ ban, chờ lệnh. "Anh Sơn." Như vừa đến, đã nhìn quanh tìm anh. "Chị Như, sao mặc đồ gì vậy, lạnh chết." Sơn nhìn cô mặc áo khoác mỏng sau chiếc áo phao, đã vậy còn không mặc áo mưa, đầu tóc, người ngợm ướt sũng. Anh đã quen gọi cô là chị, phần vì là "chị vợ", phần là "chị hai""Em không sao. Phước ở trên uỷ ban. Nó lo cho anh lắm." Cô nhanh chóng, vừa nói, vừa dở đồ ăn xuống, phát cho mọi người. Trong này cũng không còn dư chiếc áo mưa nào, Sơn cũng bất lực, chắc chỉ còn chờ cái chết được ban phát từ Huy thôi. Đúng lúc Hảo gọi vào "Mày, hết lương thực rồi, cho ai mang ra đi, nhanh.""Rồi rồi ra liền đây, bên trong vừa đem ra." Sơn nhanh chóng cho đồ lên thuyền. "Đăng, em sắp xếp đưa mọi người về lại uỷ ban. Anh mang đồ ăn vào bên trong đó. Nhanh rồi mang thêm đồ quay lại nha." "Vậy Đăng với Nhã ở lại đi, lo cho mọi người. Như đi với anh Sơn cho." Cô cũng vừa phát đồ ăn cho mọi người xong."Trong đó ngập cao lắm chị, để tụi nhỏ đi với em được rồi." Sơn không dám cho Huy gặp cô trong tình trạng này đâu."Không sao, em biết bơi, đừng lo." Cô chẳng đợi Sơn đồng ý, đã leo xuống thuyền. "Em còn biết chèo thuyền nữa cơ." Cô một mình với một chiếc thuyền đầy sữa, và bánh ngọt và áo phao. Không ai cản được cô thật.Càng đi vào trong, cô càng thấy thương mọi người, sao mà khổ cực như vậy, nước dâng lên tận tới nóc nhà. Nhìn tụi nhỏ co ro trên mái tôn bị dở hết một nửa, nguy hiểm vô cùng. Sáng nay, Huy Hảo và các chú bộ đội đã đem áo phao vào một phần. Nhưng vẫn đang cố để giúp đỡ các gia đình ngập nặng nhất trước. Như ném bánh lên trên cho tụi nhỏ. Trong khi các anh vệ sĩ của Hoàng Gia sẽ phụ trách đưa người dân vào bên trong, để sắp xếp đưa về uỷ ban. Nhìn tụi nhỏ co ro, cô tội lắm, chảy cả nước mắt. "Tụi con cẩn thận, mấy chú sẽ đưa vào bên trong, uống sữa ăn bánh lấy sức đi." Như nói, đứa nào cũng tím tái, lạnh ngắt, có đứa mới chưa tới 10 tuổi, còn phải bế đứa em nhỏ trên tay. Vì ba mẹ nó.. đã bị nước cuốn trôi... Một lúc sau, cô và Sơn đã đi vào sâu hơn, cô đã nhìn thấy bóng lưng của người cô cần tìm rồi. Anh còn không mặc cả áo phao, vẫn chưa nhìn thấy cô, vì đang phải giúp mọi người xuống thuyền. Như nhìn thấy vậy thì không kìm được nước mắt, sao lại gặp nhau, trong hoàn cảnh này cơ chứ. Nhìn bóng lưng vững chãi đó, một tháng qua, cô luôn nhớ đến, ở gần trước mắt cô rồi, nhưng sao lại quá xa."Cô ơi, con đói." một đứa bé ở mái nhà gần đó."Đây, sữa nè, bánh nè, con ăn đi, rồi các chú sẽ tới đón tụi con ra, nha." Như nhìn về những chiếc thuyền phía sau. "Chị Như ơi, hết chỗ rồi, tụi em phải vào trong." Chiếc thuyền cuối cùng cũng đi vào. Như lo lắng "Anh Sơn..""Mọi người đợi một chút nha. Sẽ có thuyền quay lại nhanh thôi." Sơn trấn an mọi người.Đi thêm một đoạn nữa, cô nhìn thấy một gia đình, không có áo phao. Nhìn bên thuyền Sơn, thuyền của các anh bộ đội, cũng không còn, cả Sơn cũng khó có mà mặc, mà gia đình này lại có con nhỏ. Như lo lắng, lại cởi cả chiếc áo phao của mình, "Chị, mặc cho cháu nó nha. Cẩn thận.""Của cô, tôi không dám nhận đâu, cô chú vô cho đồ ăn là mừng lắm rồi." Mẹ đứa bé nhìn cô ướt sũng, nhỏ xíu, mà còn đưa áo phao cho thì mặc cái gì."Em không sao đâu chị, chị nhìn đi, đâu có ai mặc. Chị mặc cho bé đi, cho chắc, nước đang dâng cao lắm." Cô cứng đầu thật. Đúng lúc này, Huy vừa xuống thuyền, nhìn về phía Sơn, lại thấy cô, đang đưa áo phao của mình cho gia đình đó. Anh chết lặng thật, anh không ngờ cô ra đây, làm gì ngoài này, mưa gió, đã không mặc áo dầy, không mặc áo mưa, giờ có cái áo phao cũng đưa cho người ta. Hảo thấy anh nhìn về phía đó, giả vờ ngu ngơ "Ủa, Sơn nó ra rồi kìa.""Là tụi bây làm đúng không?" Anh lạnh lùng nói. Nhìn thấy cô, anh vừa vui, lại vừa rất xót. Vui vì được gặp cô ở đây, nhưng xót, vì thấy cô như vậy, cô yếu ớt như thế, làm sao chịu nổi mưa bão ngoài này."Làm gì anh hai, trời, mưa gió mà ông kêu làm gì." Hảo tiếp tục công việc, vờ như không hiểu"Anh Sơn, để bánh bên thuyền anh đi, em đưa mọi người vào trước nha. Chứ lâu quá." Như biết khoảng cách của cô và anh không còn xa, không muốn gặp nhau, tìm cách lẩn tránh."Được không chị?" Sơn lo lắng, mặt cô trắng bệch."Được, được chứ." Cô chèo thuyền lại gần phía Sơn, cho hết bánh và sữa qua bên đó. "Rồi, anh chị với cháu xuống đây đi." Cô đưa một gia đình vào trước. Rời khỏi đó, cô đau lòng lắm. Vậy là mình gặp lại nhau rồi đúng không? Rồi gặp nhau như vậy, để làm gì? Rồi sẽ phải nói gì với nhau, hay cứ coi như, người xa lạ. Anh có biết, tối nào cô cũng về nhà rất mệt, rất muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, rất muốn được trò chuyện với anh. Rồi sao? Cô cũng chỉ một mình, gặm nhấm nỗi đau đấy một mình. Nhiều lúc, được bạn bè tặng một bó cẩm tú cầu màu xanh, cô cũng chỉ hy vọng bó hoa đó là của anh. Nhiều lúc trời mưa sấm chớp, cô cũng chỉ mong được anh xoa đầu, bảo "Anh đây" Như lần đó, rồi cũng chỉ có một mình cô. -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đêm nay chị tui về rồi, gặp nhau chưa?
"Anh hai sao rồi?" Sơn rót trà, "Đã đỡ hơn chưa?""Đỡ gì? Chẳng biết phải mất bao lâu nữa." Hảo thở dài "Cứ như vậy hoài, cha nội đó, mệt thiệt.""Có chuyện tính bàn với hai ông nè." Sơn mở lời "Mà không biết có hợp lý không?""Gì nghe sợ vậy cha, nói lẹ đi à." Lợi nhăn mặt "Tui ghét mấy trò úp mở này lắm.""Tính tổ chức, cuối tuần sau công ty đi miền Trung, làm từ thiện, như mọi năm đó." Sơn nói."Ủa, vậy có gì đâu mà không hợp lý." Hảo ngạc nhiên "Anh hai uỷ quyền cho ông rồi, thì ông cứ tiến hành thôi." "Không phải, tại muốn lôi anh hai đi cùng." Sơn ấp úng "Bên sân khấu Thế giới trẻ cũng đi chuyến này." "Gì?" Hảo xém sặc cả nước "Sân khấu của Như?""Ừ, vậy mới phải bàn với hai ông." Sơn nói "Tui cũng suy nghĩ dữ lắm. Nhìn hai ổng bả cứ vậy hoài, đến bao giờ, sao còn yêu mà không chịu nói ra đi?""Thôi thôi, mày điên rồi." Lợi nói "Nghĩ gì hay hơn đi được không? Ổng muốn dứt vì sợ Như gặp nguy hiểm như trước kia, mà giờ còn đẩy về với nhau.""Chứ cứ như vậy, đến bao giờ? Ổng thì bỏ bê công việc, Như thì ép mình làm quần quật. Hai người đó cứ tránh né nhau vậy, đến bao giờ, rồi có hạnh phúc không?" Sơn thở dài."Mày khác, ổng khác. Ổng cố đưa mày ra, thì dễ, chứ ổng, không thoát được đâu. Rồi sao? người khổ là Như, chứ không là ai hết." Hảo hiểu Huy chứ."Không được thì thôi. Vậy tuần sau, hai người lên công ty quản lý vài ngày giúp tao, tao đi." Sơn nói "Bên Lão Hổ dạo này sao rồi?""Thì vẫn vậy, mà mày hỏi chi, anh hai không cho mày quay lại đâu." Lợi nói "Bọn nó đang đồn lên sao mày mất tích, đừng có mà lơ mơ xuất hiện.""Ừ, biết rồi." Sơn mệt mỏi. Từ ngày ra đi, nhà anh cũng đổi, xe cũng đổi sang loại thường, ra đường thì phải bịt kín mít, số điện thoại cũng đổi. Phải chạy trốn thế giới đó, coi bộ không hề đơn giản.Về dinh thự, là 1h trưa, nhưng Hảo lại nhìn thấy rất nhiều vỏ chai, lăn lốc trên sàn. "Anh hai, đừng uống nữa." "Kệ tao đi, mới lên công ty về à? Sao rồi." Huy mệt mỏi, từ đêm qua đến giờ, anh nhốt mình trong phòng, xem phim, xem kịch có cô. Anh không giấu được sự nhớ nhung dành cho cô. Anh cười, khi thấy cô cười trên tivi, đau lòng, khi thấy cô khóc, anh nhớ cô đến điên đầu, chẳng thể tập trung vào việc gì, nhưng lại chẳng đủ can đảm, để đến bên cô. Một tháng qua, anh còn không dám lên giường ngủ, chỉ cần nhìn thấy chiếc giường đó, anh như đang bị tra tấn. Tra tấn bởi mùi hương của cô, tra tấn bởi nụ cười ngọt ngào, tra tấn bởi sự nũng nịu của cô trong vòng tay anh ngày nào. Chỉ cần thấy chiếc giường đó, hình ảnh cô ngày nào, lại hiện về trong anh, khiến anh, day dứt không nguôi. Vết thương đêm qua, anh cũng chưa băng lại, anh rệu rã, thống khổ đến như vậy."Anh, nghe em, đừng uống nữa." Hảo can ngăn "Anh nhớ chị, thì đi gặp chị đi.""Gặp để làm gì? Cô ấy đang sống rất tốt mà." Anh cười, "Gặp lại để làm gì?""Vậy, anh muốn đi khỏi thành phố một thời gian không?" Hảo nhìn anh đau khổ như thế này, chợt nghĩ, hay cứ làm theo ý Sơn, cho hai người gặp lại nhau. Chứ cứ như thế này, sướng ít gì."Ý mày là gì?" Anh mệt mỏi "Đi đâu được bây giờ?""Đi miền Trung, Sơn bảo đang tính bàn với anh vụ đi ra đó làm từ thiện cho bà con, như mọi năm, sau mùa lũ nè." Hảo nói."Ừ, sao cũng được, tụi bây tính đi." Anh đuổi Hảo ra ngoài. Có lẽ, rời đi, sẽ tốt hơn. Nhưng mà, anh đâu biết là.."Làm theo kế hoạch đi, chứ tao không chịu nổi ổng nữa rồi." Hảo gọi cho Sơn và Lợi "nhậu cho chết hay gì á.""Nhưng mà hai ông cũng tính đường đi, ra đó có gì, mệt à." Lợi thường sẽ ở lại, giải quyết công việc, chứ không đi cùng. Chuyện chuyến đi, Phước, Sơn và Hảo đã tính toán rất kỹ lưỡng. Sơn, Hảo và Huy sẽ ra đấy trước 1 ngày, dựa theo lịch của bên anh Nghĩa, sẽ cùng đi với mọi người. Phước sẽ ở lại đi cùng Như, mà không cho cô biết, công ty anh cũng ra đó. Cứ như vậy, mọi người lên kế hoạch cực kì chi tiết, sẽ cho hai người gặp nhau ở đâu, chuyện khách sạn thế nào,..."Nhắm có ổn không vậy?" Hảo lo lắng "Chuyến này sao tao thấy lành ít dữ nhiều vậy bây?""Ủa có phải Tài Nhớt không vậy ạ?" Sơn chọc, "Chưa làm đã sợ, chết chết.""Thì đó giờ tao có yêu đương mệt mỏi như vậy đâu." Hảo nói "lần này mà không được thôi nghỉ đi chứ hành anh em quá."Một tuần nữa nhanh chóng trôi qua, Như đang soạn quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi miền Trung ngày mai. Bơ và Sóc đã được cô gửi sang nhà Sún ít ngày. Trong lúc dọn dẹp, cô lại nhìn thấy chiếc áo sơmi quen thuộc đó, 1 tháng qua, cô cứ mặc đi mặc lại đó, tối mặc, sáng lại cho vào máy hấp, về nhà lại mặc. Cô nhớ anh đến điên đầu, càng nhớ lại càng đau, càng nhớ lại càng dễ say. Nhìn bầu trời đen ngoài kia, anh giờ ra sao, vẫn ổn chứ? Có còn hay bị thương không? Đã quên cô chưa? Hay thậm chí, còn chưa một lần nhớ đến. Chàng trai mà cô nhớ, đêm qua đã ra Quảng Nam rồi. Ngoài này, nước vẫn chưa rút hết, vẫn ngập khắp nơi. Từ hôm qua đến giờ, anh chưa ăn được gì, ra là giúp mọi người dọn dẹp cây cối ngã đổ ở ủy ban, quét dọn sân để sáng mai bắt đầu phát quà cho bà con. Đây là xã mà ba mẹ nuôi anh sinh ra và lớn lên, nên năm nào, anh cũng về đây từ thiện, thành lệ rồi, ai cũng quý mến anh. Cái gì anh cũng tự tay làm, sửa nhà, sửa mái tôn, sửa loa phát thanh, rồi thắp lại đèn đã bị bão đánh sập. Ở Sài Gòn, anh ở dinh thự, đi xe sang, mặc đồ hiệu, ra đây, anh chẳng còn là anh nữa, việc gì giúp được mọi người, anh cũng làm. Đến nỗi tay anh chảy máu lúc nào cũng không biết. Tối đó, anh cũng chẳng về khách sạn, mà ở lại ủy ban, tiếp tục dọn dẹp. Nhìn lên bầu trời kia, anh hy vọng, cô vẫn sẽ tiếp tục xinh đẹp, sống hạnh phúc..6h sáng, mọi người tập trung ở sân bay, Như chỉ mang theo một chiếc balo nhỏ, vài bộ quần áo dễ di chuyển, thuốc cảm, đồ dùng cá nhân, và chiếc áo sơ mi của anh. "Chị, ăn sáng đi nè." Phước đưa cho cô một cái bánh bao nóng hổi."Bụng dạ này mà còn ham ra đó vậy? Anh Sơn đâu?" Như lo lắng cho Phước, mới có 3 4 tháng mà đi kiểu này, nguy hiểm lắm."Nhắc chi chị ơi, đi nữa rồi, 3 ngày rồi, chẳng thấy đâu." Phước giả vờ, xem thử, nếu Như nghĩ anh lại đi đánh nhau, liệu có lo cho anh không "chắc lại gây ra chuyện gì rồi.""Ủa tao tưởng, anh Sơn.." Như tính nói nhưng lại thôi."Em hiểu ý chị mà, nhưng với ai thì em không biết, với ông Sơn, không bao giờ ổng bỏ ông Huy vào đường chết một mình." Phước chỉ nói như vậy, mà lòng Như lo lắng cồn cào, anh ổn chứ, có sao không, không lẽ lại tranh giành địa bàn với ai đó nữa rồi sao?Chuyến bay kéo dài 45 phút. Ở trên máy bay, cô cứ nghe đi nghe lại.. "Cầm tấm vé trên tay. Em bay đến nơi xa. Sài Gòn đau lòng quá. Toàn kỷ niệm chúng ta. Phải đi xa đến đâu? Thời gian quên mất bao lâu? Để trái tim em bình yên như ngày đầu tiên" |SG đau lòng quá - Hứa Kim Tuyền|Bài hát như nói hộ lòng cô vậy. Mong rằng, chuyến đi này, sẽ giúp cô vơi bớt nỗi nhớ anh, sẽ giúp cô, bình lặng hơn. Xuống sân bay, cô giúp Phước mang hành lý "Để tao, mày lo cho mày đi, tự nhiên ra đây." "Chị, em xin lỗi." Suốt cả chuyến bay, Phước nghén không biết bao nhiêu lần."Thiệt cái tình." Như lo lắng lắm "Cháu tao đó à.""Dạ rồi, em biết rồi chị." Phước thương Như quá, cái gì cô cũng nghĩ cho đàn em cả, mà nhìn cô đi, ốm xuống nhiều rồi. Sau hơn 1h duy chuyển bằng xe, họ cũng đến được uỷ ban xã, nơi Hoàng Gia đang giúp mọi người dọn dẹp. Để đến được đây, họ đã rất vất vả vì một số nơi, vẫn ngập cao lắm. Như lo lắng, nhìn sang Phước. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, nhìn cây cối nghiêng ngả, cô thương bà con vô cùng, quyết sẽ giúp hết sức có thể. Lúc này, Huy, Hảo và Sơn đã vào xã, giúp đỡ mọi người trong đó. Một số nơi vẫn ngập khá cao, cần phải sơ tán theo chỉ thị. Vì sáng nay, vừa có công văn từ trên, đang có một cơn bão chuẩn bị đánh vào nữa rồi, cần phải sơ tán mọi người nhanh nhất, nên anh không nề hà, cùng các chú bộ đội, đi vào đó giúp mọi người, dù rất nguy hiểm.Bước xuống xe, Như giật mình khi thấy Đăng và mọi người đang quét dọn. Thấy cô và đoàn, mọi người có đi đến chào hỏi "Ủa anh Nghĩa, Như, Phước, mọi người ra đây làm từ thiện hả? Trùng hợp vậy?" "Ừa, mấy đứa ra khi nào?" Anh Nghĩa dù đã biết trước, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên."Dạ qua nay rồi anh. Năm nào công ty cũng ra đây, phát quà, với phụ bà con." Đăng nói "Hôm qua uỷ ban có nói có đoàn trên mình về, em cứ nghĩ là ai. Thôi, đi vô, tụi em có chuẩn bị nước rồi. Rửa tay rửa chân đi, tí nữa 10h bà con tới, mình phát quà." "Vẫn chu đáo như vậy hả?" Anh Nghĩa cười "Cảm ơn mấy đứa. Ông Tổng có ra không?"Như đánh rơi ly nước, khi vừa nghe đến đó. "Chị Như, sao vậy?" Phước biết, cô đang nghĩ gì."À, lạnh quá run tay. Nãy giờ cầm túi cho mày nặng gần chết." Cô lảng tránh, cô sợ gặp lại anh. Vì sẽ đau lắm, vì sẽ lại không quên được. Nhưng lại mong Đăng bảo là anh có ra đây. Khó hiểu thật, tim cô lại đau rồi."Dạ không, ông Tổng bàn giao lại công ty cho anh Sơn quản lý, tạm thời có việc riêng rồi ạ." Đăng nói dối, ở đây, ai cũng biết, trừ cô. Mọi người muốn cô và anh, sẽ tự gặp nhau, sẽ để hai con tim tự chữa lành vết thương của nhau. Vậy là anh đã đi đâu? Anh ổn không? Sao lại phải bàn giao công ty? Cô có trăm ngàn câu hỏi. Nhưng thôi, phải tập trung, phải chuẩn bị, một chút bà con tới rồi. "Bình tĩnh Như ơi." Cô tự trấn tĩnh bản thân. "Phước, em bỏ tiền vào phong bì đi." Anh Nghĩa nói "Như, khiêng đồ nổi không? Phụ anh khiêng mì vô với.""Dạ ok anh, ra liền nè." Xe tải chở lương thực vừa đến, cô bỏ đồ vào một góc, nhanh chóng đi ra giúp mọi người. Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao của Nike cho thoải mái, nhưng thời tiết ngoài này lạnh thật sự, cô đã mặc 3 lớp áo trong, thêm cả áo gió, mà răng vẫn cứ lập cập vào nhau. Công nhận sức cô bền thật, người thì nhỏ xíu, mà một lần, bê cả 4 thùng mì, ra vô liên tục. Vất vả một hồi, cũng đã 9h, bà con đội mưa đến sớm, vì sợ đông. Nhiều người không có áo mưa, mà trời lại đang chuyển mưa, cô xót lắm. "Uỷ ban mình có dù to không ạ? Hay là áo mưa nilong á. Chứ mưa quá, tội mọi người." Như chạy vào hỏi khắp nơi."Có á chị, bên công ty có chuẩn bị, để em cho người lấy." Đăng đang dở tay, từ ngày đó, ai cũng quen miệng gọi Như là "chị", dù cô nhỏ tuổi hơn mọi người."Thôi, em đi lấy cho, ở đâu anh?" Như nhanh tay nhanh chân."Trong phòng bên kia." Đăng chỉ hướng "Mà dù nặng lắm, chị cẩn thận." "Dạ." Chưa đợi Đăng nói xong, cô đã nhanh chân chạy đi. Phòng chứa rất nhiều đồ tặng của Hoàng Gia. Cô đã nhìn thấy dù, ráng tìm thêm áo mưa, vì sợ không đủ. Trong lúc lục lọi, cô nhìn thấy balo của mọi người, trong đó, có một chiếc balo LV đen rất đẹp, trên tag còn đính chữ N.H. mạ vàng. Tim cô thắt lại, lẽ nào, là anh. Lẽ nào, anh cũng ra ngoài này. Vậy anh đang ở đâu? Nước mắt lại rơi. "Chị ơi, mưa." Phước tìm Như."Đây, chị đây, chị ra liền." Cô nhanh chóng bê từng thùng áo mưa ra "Áo mưa nè. Em phát giúp chị, chị đem dù ra." Cô nhanh tay bê từng thùng một, đặt trước chỗ mọi người đợi, cho Phước dễ phát, thùng nào cũng nặng cả 10kg, cô cắn răng, vẫn phải cố. Đúng lúc này, bên Đăng cũng vừa sắp xếp xong "Đây, để em kêu tụi nó làm." "Em giúp được." Cô phụ Đăng một tay. Mỗi người một đầu, khiêng cây dù siêu to ra cho mọi người. Mưa một lúc một lớn, cô cũng quên mất, không mặc áo mưa. Chỉ lo bung dù, sắp xếp cho mọi người. Ngay cả đôi tay ngọc ngà, xước hết rồi, chảy cả máu do lúc nãy cứa vào mấy sợi dây buộc thùng, cô cũng không quan tâm.Ở bên trong xã, Sơn nhìn đồng hồ, biết chắc là giờ này, mọi người đã ra tới. Nhưng mà ngoài này cũng mất sóng rồi, chỉ có thể liên lạc qua bộ đàm của mấy anh bộ đội phát. Lén đi ra một góc, Sơn gọi Đăng. "Sao rồi?""Mọi người ra rồi, có Như nữa, đang thu xếp chuẩn bị phát quà." Đăng nói "Khi nào mấy anh quay lại?""Đang tính kêu mày cho tụi nhỏ ra phụ, chứ nhiều nhà quá. Có nhiều nhà trong này vẫn ngập, có dư lương thực không, mang ra luôn đi, chứ mọi người không vào được đâu, một số nhà đói lắm, 3 ngày rồi chưa ăn gì." Sơn nhìn tình hình, đang tính cách. "Nhớ mặc áo phao, nước cao lắm.""Rồi, để em." Đăng sắp xếp ngoài này cũng ổn rồi. "Anh Nghĩa, chắc em phải vào bên trong nhà dân, nghe nói trong đó có nhiều khu vẫn ngập cao quá, bà con không ra được. Mọi người ở đây ổn chứ?" "Ừ, cũng đỡ, cảm ơn tụi em. Mà có cần ai phụ không, bên đoàn anh cũng đông người." Anh Nghĩa hỏi thăm."Dạ cũng chưa biết sao, bên anh có ai bơi giỏi không? Em sẽ để một số đứa ở lại phụ anh và mọi người phát quà. Còn một số, vào trong đó chia lương thực cho bà con, với phụ anh Hảo anh Sơn trong đó, đang cố di tản một số nhà ngập nặng.""À, Như, Nhã." Anh Nghĩa gọi hai cô lại, trong đoàn, hai cô gái này là bơi giỏi nhất rồi. "Đăng cần người bơi giỏi, giúp phụ đem lương thực vô cho bà con mà mấy khu vẫn bị ngập cao á, hai đứa đi được không.""Được chứ anh." Như đồng ý liền. "Dạ anh." Nhã cũng vậyMọi người nhanh chóng cho mì, cho bánh mì ngọt, cho sữa cho nước lọc lên xe đẩy. Đăng thì mang theo dụng cụ sửa chữa, dây thép. Họ sẽ phải đẩy vào khu dân cư cách đó 3km rồi chắc sẽ phải đi thuyền vào bên trong, vì nước dâng cao lắm."Chị Như, Nhã, mặc áo phao vào đi." Đăng phát áo phao cho mọi người "Trong đó ngập cao lắm, anh Sơn vừa gọi vào, cẩn thận một chút.""Anh Đăng ơi, còn áo mưa không?" Phước đi vào hỏi, dù đã bung hết dù, phát hết áo mưa, mà có vẻ vẫn không đủ. Nhìn quanh, chỉ còn thùng áo mưa tính đưa mọi người mặc để vào xã, Như nhanh chóng lấy ra. "Nè, em đem phát hết đi.""Mà chị, lấy gì mọi người mặc?" Phước lo lắng, sức khoẻ Như yếu lắm, lúc cô đăng kí đi ra đây, mọi người đã cản rất nhiều. "Kệ đi, nhanh lên. Đừng quan tâm tới chị. Còn đủ mà." Như nhanh chóng mặt áo phao. Cô vẫn chừa lại mỗi người một chiếc áo mưa ni long mỏng dính, khoác đỡ vậy. Một mình cô đẩy một xe, dù nặng kinh khủng, nhưng vẫn không than thở, đôi tay mềm mại đã đầy máu khô. Ai muốn giúp cô cũng từ chối, mọi người đều có công việc riêng mà, cô cứ bảo "Em làm được." Trên đường đi, Đăng không ít lần lo lắng cho cô, vì anh cũng biết, Hảo và Sơn có dặn, phải quan tâm cô một chút. Nên lúc đầu, khi anh Nghĩa gọi Như đi vào đây, anh có tí sợ, nhưng nếu giờ từ chối, có phải lộ liễu quá không. Mưa một lúc một to, ướt sũng cả con đường đất. Rất khó di chuyển. Lúc này, có một bà mẹ, tay bồng con nhỏ, nhanh chóng di chuyển về hướng uỷ ban, trên người chị không có gì ngoài bộ đồ ướt sũng. Như thấy vậy, liền dừng lại."Chị ơi, chị." Cô gọi, "Mưa to lắm, chị mặc áo của em vô đi, che cho bé." Cô cởi áo mưa của mình ra, cả chiếc áo gió Nike đắt tiền đưa cho chị ấy.Người mẹ hốc hác, nhìn cô mà nước mắt lưng tròng "Cảm ơn chị, mà còn chị." Trên người Như vẫn còn một lớp áo gió mỏng và ba lớp áo trong nữa. Dù biết sẽ rất lạnh, nhưng Như nhìn đứa trẻ tội nghiệp.. "Em không sao, chị che cho bé đi." Nhìn cô lúc này, thương thật sự thương. "Chị Như, mặc áo em nè." Đăng sợ cô có chuyện gì, chắc các anh sẽ giết anh chết. "Em không sao, mọi người đi tiếp đi. Nhanh lên." Như thúc giục, cô và Huy, giống nhau thật. Đã quyết tâm làm chuyện gì, thì sẽ quên mất cả bản thân mình. Sau hơn 45 phút lội bùn vất vả, chiếc boots lúc nãy mọi người phát cho cô, cũng đầy đất, mới đến được nhà dân. Huy và Hảo đã đi thuyền vào bên trong, giúp các anh bộ đội di tản, Sơn thì đang chia đồ cho một số người dân đã được di tản ra phía ngoài này. Mọi người cần ăn để có sức, rồi sẽ được đưa về uỷ ban, chờ lệnh. "Anh Sơn." Như vừa đến, đã nhìn quanh tìm anh. "Chị Như, sao mặc đồ gì vậy, lạnh chết." Sơn nhìn cô mặc áo khoác mỏng sau chiếc áo phao, đã vậy còn không mặc áo mưa, đầu tóc, người ngợm ướt sũng. Anh đã quen gọi cô là chị, phần vì là "chị vợ", phần là "chị hai""Em không sao. Phước ở trên uỷ ban. Nó lo cho anh lắm." Cô nhanh chóng, vừa nói, vừa dở đồ ăn xuống, phát cho mọi người. Trong này cũng không còn dư chiếc áo mưa nào, Sơn cũng bất lực, chắc chỉ còn chờ cái chết được ban phát từ Huy thôi. Đúng lúc Hảo gọi vào "Mày, hết lương thực rồi, cho ai mang ra đi, nhanh.""Rồi rồi ra liền đây, bên trong vừa đem ra." Sơn nhanh chóng cho đồ lên thuyền. "Đăng, em sắp xếp đưa mọi người về lại uỷ ban. Anh mang đồ ăn vào bên trong đó. Nhanh rồi mang thêm đồ quay lại nha." "Vậy Đăng với Nhã ở lại đi, lo cho mọi người. Như đi với anh Sơn cho." Cô cũng vừa phát đồ ăn cho mọi người xong."Trong đó ngập cao lắm chị, để tụi nhỏ đi với em được rồi." Sơn không dám cho Huy gặp cô trong tình trạng này đâu."Không sao, em biết bơi, đừng lo." Cô chẳng đợi Sơn đồng ý, đã leo xuống thuyền. "Em còn biết chèo thuyền nữa cơ." Cô một mình với một chiếc thuyền đầy sữa, và bánh ngọt và áo phao. Không ai cản được cô thật.Càng đi vào trong, cô càng thấy thương mọi người, sao mà khổ cực như vậy, nước dâng lên tận tới nóc nhà. Nhìn tụi nhỏ co ro trên mái tôn bị dở hết một nửa, nguy hiểm vô cùng. Sáng nay, Huy Hảo và các chú bộ đội đã đem áo phao vào một phần. Nhưng vẫn đang cố để giúp đỡ các gia đình ngập nặng nhất trước. Như ném bánh lên trên cho tụi nhỏ. Trong khi các anh vệ sĩ của Hoàng Gia sẽ phụ trách đưa người dân vào bên trong, để sắp xếp đưa về uỷ ban. Nhìn tụi nhỏ co ro, cô tội lắm, chảy cả nước mắt. "Tụi con cẩn thận, mấy chú sẽ đưa vào bên trong, uống sữa ăn bánh lấy sức đi." Như nói, đứa nào cũng tím tái, lạnh ngắt, có đứa mới chưa tới 10 tuổi, còn phải bế đứa em nhỏ trên tay. Vì ba mẹ nó.. đã bị nước cuốn trôi... Một lúc sau, cô và Sơn đã đi vào sâu hơn, cô đã nhìn thấy bóng lưng của người cô cần tìm rồi. Anh còn không mặc cả áo phao, vẫn chưa nhìn thấy cô, vì đang phải giúp mọi người xuống thuyền. Như nhìn thấy vậy thì không kìm được nước mắt, sao lại gặp nhau, trong hoàn cảnh này cơ chứ. Nhìn bóng lưng vững chãi đó, một tháng qua, cô luôn nhớ đến, ở gần trước mắt cô rồi, nhưng sao lại quá xa."Cô ơi, con đói." một đứa bé ở mái nhà gần đó."Đây, sữa nè, bánh nè, con ăn đi, rồi các chú sẽ tới đón tụi con ra, nha." Như nhìn về những chiếc thuyền phía sau. "Chị Như ơi, hết chỗ rồi, tụi em phải vào trong." Chiếc thuyền cuối cùng cũng đi vào. Như lo lắng "Anh Sơn..""Mọi người đợi một chút nha. Sẽ có thuyền quay lại nhanh thôi." Sơn trấn an mọi người.Đi thêm một đoạn nữa, cô nhìn thấy một gia đình, không có áo phao. Nhìn bên thuyền Sơn, thuyền của các anh bộ đội, cũng không còn, cả Sơn cũng khó có mà mặc, mà gia đình này lại có con nhỏ. Như lo lắng, lại cởi cả chiếc áo phao của mình, "Chị, mặc cho cháu nó nha. Cẩn thận.""Của cô, tôi không dám nhận đâu, cô chú vô cho đồ ăn là mừng lắm rồi." Mẹ đứa bé nhìn cô ướt sũng, nhỏ xíu, mà còn đưa áo phao cho thì mặc cái gì."Em không sao đâu chị, chị nhìn đi, đâu có ai mặc. Chị mặc cho bé đi, cho chắc, nước đang dâng cao lắm." Cô cứng đầu thật. Đúng lúc này, Huy vừa xuống thuyền, nhìn về phía Sơn, lại thấy cô, đang đưa áo phao của mình cho gia đình đó. Anh chết lặng thật, anh không ngờ cô ra đây, làm gì ngoài này, mưa gió, đã không mặc áo dầy, không mặc áo mưa, giờ có cái áo phao cũng đưa cho người ta. Hảo thấy anh nhìn về phía đó, giả vờ ngu ngơ "Ủa, Sơn nó ra rồi kìa.""Là tụi bây làm đúng không?" Anh lạnh lùng nói. Nhìn thấy cô, anh vừa vui, lại vừa rất xót. Vui vì được gặp cô ở đây, nhưng xót, vì thấy cô như vậy, cô yếu ớt như thế, làm sao chịu nổi mưa bão ngoài này."Làm gì anh hai, trời, mưa gió mà ông kêu làm gì." Hảo tiếp tục công việc, vờ như không hiểu"Anh Sơn, để bánh bên thuyền anh đi, em đưa mọi người vào trước nha. Chứ lâu quá." Như biết khoảng cách của cô và anh không còn xa, không muốn gặp nhau, tìm cách lẩn tránh."Được không chị?" Sơn lo lắng, mặt cô trắng bệch."Được, được chứ." Cô chèo thuyền lại gần phía Sơn, cho hết bánh và sữa qua bên đó. "Rồi, anh chị với cháu xuống đây đi." Cô đưa một gia đình vào trước. Rời khỏi đó, cô đau lòng lắm. Vậy là mình gặp lại nhau rồi đúng không? Rồi gặp nhau như vậy, để làm gì? Rồi sẽ phải nói gì với nhau, hay cứ coi như, người xa lạ. Anh có biết, tối nào cô cũng về nhà rất mệt, rất muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, rất muốn được trò chuyện với anh. Rồi sao? Cô cũng chỉ một mình, gặm nhấm nỗi đau đấy một mình. Nhiều lúc, được bạn bè tặng một bó cẩm tú cầu màu xanh, cô cũng chỉ hy vọng bó hoa đó là của anh. Nhiều lúc trời mưa sấm chớp, cô cũng chỉ mong được anh xoa đầu, bảo "Anh đây" Như lần đó, rồi cũng chỉ có một mình cô. -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đêm nay chị tui về rồi, gặp nhau chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com