TruyenHHH.com

Meo Beo Va 760 Bong Hoa

Ngày hôm ấy, cô đã lên 1 chuyến bay thẳng tới Trùng Khánh, Trung quốc.
Ngày hôm qua là 06/05/2024. Nhưng hôm nay là 10/04/2024
Trong giấc mơ của cô là bài báo về 1 chàng trai đã vì tình yêu mà tuyệt vọng tới chọn cách quên mình...Lúc ấy tỉnh dậy cô vội vã kể cho bạn mình về giấc mơ quá sức chân thật ấy. Nhưng lạ thay, bạn cô cũng mơ thấy giấc mơ ấy. Tất cả mọi người cô hỏi cũng có giấc mơ về chàng trai si tình ấy
Kì lạ...

Nó giống như ông trời đã quay ngược thời gian vậy. Ông trời dường như đang muốn cứu con người đáng thương ấy.
Giống như đã đáp ứng lời cầu nguyện của hàng triệu người vậy...

Không nghĩ quá nhiều, cô chắc chắn đây không phải trùng hợp. Lấy hết số tiền bản thân có được bắt chuyến bay sớm nhất qua Trùng Khánh. Cô không có gì chắc chắn mình đang làm đúng, nhưng cô biết cô sẽ sai hơn nếu để  cậu bé trong giấc mơ ấy thật sự chết.

Ngồi trên máy bay, lòng cô như lửa đốt. Cô bay tới vùng đất xa lạ này vì 1 người cô không biết tên, không biết mặt trong giấc mơ. Trên người cô chỉ có 1 cuốn hộ chiếu tên Mộng Dao sinh năm 2000 và 1 ít tiền

Vừa đến nơi, cô dùng tất cả vốn ngoại ngữ ít ỏi, hỏi đường rồi bắt taxi tới cầu Đại Kiều ngay trong đêm. Bởi bây giờ đã là 2h sáng ngày 11/04/2024 theo lịch rồi. Theo như trí nhớ mông lung trong giấc mơ thì còn gần 2 tiếng đồng hồ nữa là cậu ấy sẽ ở đấy.

Lúc đến nơi cũng là 3h sáng hơn, cô chỉ biết chạy đi tìm. Lúc này nơi đây vắng vẻ, không có ai cả khiến cô phần nào yên tâm. Nhưng cô ngồi ở đấy, chờ đợi, tuy đã rất buồn ngủ nhưng mắt vẫn cố gắng gặng dậy nhìn. Chuyến bay dài đã hút hết sức lực của cô, cả người mệt mỏi. Ông trời đã cho cơ hội ít ỏi này, cô nhất định không làm mất.

Rồi cuối cùng hình bóng nhỏ bé ấy cũng tới, trong ánh đèn mờ của sớm mai. Cậu bé ấy nhìn về dòng nước sâu. Cả người bơ phờ ra. Không một sức sống. Nhưng vẫn liên tục nhìn điện thoại giống như đang chờ điều gì đó.
"Là tin nhắn của cô ta sao?"

Cô không chắc người trước mặt có phải mèo béo không, cũng không chắc chắn cậu ta có định nhảy cầu không? Cô chỉ có thể giữ một khoảng cách an toàn đủ để nhìn xa hơn xung quanh. Nhưng xung quanh không có ai cả, cô chỉ dán mắt vào cậu bé này. Cứ thế, cô nhìn cậu , cậu ấy lại nhìn sông tới hơn 4h sáng. Cậu ta bắt đầu có động tĩnh rướn người ra ngoài lan can
Ngay lúc này toàn thân cô nóng lên
" là cậu ấy!"

Đây là người đã đi bộ 25km suốt 4h đồng hồ đây sao?

Dùng tất cả sức lực còn sót lại của bản thân sau 1 chuyến đi dài mà chạy tới, vừa chạy vừa hét lên tên cậu ấy.
" làm ơn, làm ơn đừng nhảy!"
Nhưng cậu ta, giống như bị nhập vậy. Hoàn toàn không nghe thấy Mộng Dao ư? Ngay lúc cả cơ thể cậu ngả về sau hết, cô vội vã phi ra ngoài hàng chắn.Ngay trước khi cơ thể kia rơi tự do, cô đã bắt lấy nó. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy đôi tay gầy gò ấy. Một tay cô đau đớn giữ lấy thanh chắn, một tay nắm chặt lấy đôi tay kia. Thật sự với cô bé chỉ nặng vọn vẻn 46kg ( theo VN) thì việc giữ cả 2 người trong không trung thực quá sức. Cả người cô như muốn rách đôi, nhưng vẫn cố nghiến răng nói " giữ chặt vào!"

Không thấy tiếng trả lời, cô mới nhìn xuống thì giật mình. Cả người cô cứng lại khi nhìn vào đôi mắt mệt mỏi và tuyệt vọng kia ngấn lệ. Cậu đã rất sợ hãi ư?

Cả người cậu run rẩy, nước mắt cứ thế trào ra liên tục. Mặc kệ cả người mình đang đau đớn, cô vẫn cố gắng trấn an rằng sẽ có ai đó tới cứu. Cho tới lúc đó, cô tuyệt đối ko buông cậu. Bàn tay cô ghì chặt lấy cổ tay cậu, cảm giác móng tay đã sắp đâm xuyên cổ tay mỏng manh kia rồi. Mèo béo nhăn mặt đau đớn

Đôi tay Mèo bắt đầu vùng vẫy để thoát khỏi tay tiểu Dao. "Cáu nha! Cậu có biết tôi đang đau tới mức nào không mà còn thế?"

"Bỏ ra đi, chị đang đau kìa?"

Nhưng cô vẫn không nói gì, chỉ cố gắng nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ. Cậu trai khóc không thành tiếng, liên tục nói. Nhưng cô chỉ có thể nghe được đúng câu hỏi " tại sao?"

" Vậy cậu chết... thì được tích sự gì? Sẽ... nhận được tình yêu ư?"

Đau đớn toàn thân khiến cô thở dốc, nói không còn rõ ràng nữa. Thật sự cậu ta nặng hơn sức chịu đựng của cô rồi. Trong chốc lát cô đã nghĩ có cách nào để cả 2 vẫn sẽ sống nếu rơi xuống nước từ độ cao này không? Thật may mắn, ngay lúc này rất nhiều người đã tới, giống như đồng loạt nhận được tín hiệu vậy. Rất nhiều người chạy tới hô hán sự giúp đỡ.

"Nhưng tôi... sống cũng đâu thể có tình yêu. Không có cô ấy...thì sống làm gì...?"

Cuộc sống cậu vốn tăm tối. Từ bé đã thiếu thốn tình cảm. Với cậu, cô ấy chính là tia sáng le lói trong màn đêm. Nhưng lỡ nào, đến cả tia sáng ấy cũng rời đi?

Ruột gan Dao Dao nghe được câu này nóng hết cả lên. Thầm chửi thằng nhóc này điên rồi.
" Hãy sống đi! tôi yêu thương cậu! Cậu không thấy tôi dùng tính mạng để yêu thương cậu đây sao?!"

Nghe đến đây, đôi mắt kia trợn tròn nhìn cô như muốn nói " thật sao?"

" Tôi hứa sẽ khiến cậu hạnh phúc"

———————————————-06/05/2024–Việt Nam
Nihina-chan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com