TruyenHHH.com

Menh De Quan

Rất nhanh, Takashi đã trở lại phủ Tam tiểu thư. Trên tay cầm một tập văn kiện lớn lặng lẽ chờ ở phòng khách, mặt hắn có phần ngưng trọng khó hiểu. Sau khi người hầu thông báo rằng Tiểu thư tới, hắn liền cúi đầu làm lễ chào nàng. Tam tiểu thư nhìn hắn thật lâu, chân mày cũng nhíu chặt lại. Một lúc lâu sau hắn nghe thấy trên đầu tiếng nói của nàng. " Ta biết ngươi đã vất vả rồi" . Vẫn là giọng điệu lãnh đạm, nhàn nhạt ấy, hắn khẽ mím môi, thở dài rồi ngồi thẳng lưng nhìn nàng ở phía đối diện. Kính cẩn đưa văn kiện tới trước mặt nàng, đồng thời hắn cũng không quên thông báo " Theo vật chứng Phu nhân đưa cho thần thì đây là toàn bộ kết quả mà thần đã điều tra được. Không chỉ trùng khớp với những gì Phu nhân dự đoán, những người trực tiếp có liên còn bao gồm thuộc các nhà Kobayashi, Sasaki và còn có... " Đến đây hắn ngừng lại quan sát nét mặt của Tam tiểu thư. Đồng thời cũng phát hiện ra Tam tiểu thư lại dồn toàn lực chú ý lên ly trà trong tay. " Nói tiếp đi... " nàng không nhìn hắn, tay khẽ miết lên hoa văn trên ly, nước trà trong ly sóng sánh không ngừng hệt như tâm tình của nàng lúc này. Hắn kho khan một tiếng lại tiếp tục lời nói dở dang " Còn có người thuộc nhà Yamamoto nữa... " Đến đây tất cả rơi vào im lặng, mười lăm phút trôi qua vẫn không thấy nàng nói lời nào, mà sắc mặt của Takashi ngày càng tối. " Phu nhân, thật ra, đều là người nhà cả. Chuyện này là người sai thần bí mật điều tra, Bệ hạ vẫn chưa biết chuyện, chi bằng thủ hạ lưu tình... " Hắn khẽ dò ý nàng, hắn hiểu tâm trạng của nàng lúc này hơn ai hết. Phòng trên, phòng dưới, lại quên đề phòng người trong nhà. Khi hắn điều tra đến nhà Yamamoto thì chợt lạnh trong lòng, không thừa, không thiếu, vừa vặn, người mà Phu nhân coi như em gái mà che chở, yêu thương lại mang họ Yamamoto. Hắn tự huyễn hoặc mình, họ Yamamoto không phải họ hiếm, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng mà hắn đã lầm, càng điều tra vào sâu, càng rõ cái cái bóng của Ngũ tiểu thư, cuối cùng phát hiện, thứ thuốc trong lọ bạc ấy là xuất phát từ chính biệt viện của nàng ta. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, liệu Phu nhân có để cho Ngũ tiểu thư một đường lui hay không thì phải tuỳ theo tạo hoá của nàng ta rồi. Tam thư nhướn mày nhìn hắn, giọng nàng mang đầy sự trào phúng " Thủ hạ lưu tình... nói hay lắm, nếu em ấy làm sai ta tất nhiên sẽ bỏ qua. Trước giờ, bất luận em ấy làm gì ta đều không tính toán. Nhưng mà... hôn phu của ta đâu có tỉnh lại được nữa "
Khi rời khỏi phủ Tam tiểu thư thì trời đã tối. Ngồi trên xe, hắn không ngừng suy nghĩ về hành động tiếp theo của nàng. Đi theo nàng đã lâu, nhưng hắn chưa từng thấy nàng tàn nhẫn với bất kì một ai cả. Bây giờ thế cục như vậy... hắn lại thở dài, trong ngày hôm nay, không biết đã thở dài bao nhiều lần. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, hắn ngẩn ra rồi lẩm bẩm một mình " Thì ra là thế, Phu nhân quả nhiên đã thay đổi rồi, tất cả đều thay đổi rồi... "
Từ lúc Takashi đến phủ của nàng báo cáo kết quả đến nay đã hơn một tháng. Hơn một tháng qua, nàng vẫn cho người theo dõi theo sát sao Yamamoto, không phải nàng không tin nàng ta, mà nàng chỉ đang tìm chứng cứ chứng minh nàng ta trong sạch, hoặc ít nhất là nàng cũng hi vọng nàng ta tự đến nhận lỗi với nàng. Nhìn hoa hải đường đã nở rộ, nàng không nhịn được mà chạm vào cánh hoa mềm mịn ấy, người sau lưng vẫn không ngừng báo cáo những gì đã xảy ra. Nàng ra dấu tay yêu cầu y ngừng lại rồi khẽ quay đầu nhìn hắn " Từ nay không cần phải theo dõi nữa. Như vậy cũng đủ rồi... Lui xuống đi! " Phải, cũng đủ rồi và nàng cũng không còn kiên nhẫn nữa. Vươn tay hái xuống bông Hải Đường đẹp nhất, nàng xoay người nhìn Ngọc Lâm và Ngọc Thấu đang chờ lệnh ở phía sau. " Nói xem, hoa nở rất đẹp phải không? " " Tiểu thư nói phải, hoa rất đẹp. Nhưng đẹp đến mấy cũng sẽ có lúc tàn phai " Ngọc Thấu nhìn nàng rồi lại nhìn đoá hoa rực rỡ đang mặc cho nàng đùa rỡn. Nàng khẽ gật đầu cho là phải, rồi bất chợt bóp nát đoá hoa trong tay, mặt nàng cũng trầm xuống " Ngọc Lâm, tối nay mời Ngũ tiểu thư qua phủ cho ta. Cũng lâu rồi ta không có gặp em ấy! " Ngọc Lâm cúi đầu rồi lập tức rời đi, nàng không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, dù tiểu thư của nàng làm gì cũng đều có chủ ý cả, còn nàng chỉ cần làm tròn trách nhiệm của bản thân là được. Cả khu vườn rộng lớn lúc này chỉ còn lại Tam tiểu thư và Ngọc Thấu. Trong lúc cùng tiểu thư vào đình ngồi thì nàng cứ đắn đo muốn hỏi lại thôi. Khi nàng vừa ngẩng đầu lên, Tam tiểu thư đã cất lời trước " Có phải đang thắc mắc ta sẽ làm gì em ấy, phải không? " Tam tiểu thư không nhìn nàng mà lười biếng lau bàn tay bằng một chiếc khăn trắng muốt có thêu tên nhà Yamamoto. Nàng gật đầu rồi ngồi xuống dưới chân tiểu thư, nhìn theo động tác trên tay nàng " Em biết tiểu thư đã nghi ngờ Ngũ tiểu thư trước khi người sai Takashi điều tra mọi chuyện. Em chỉ không hiểu tại sao người lại để cho Takashi điều tra Ngũ tiểu thư. Dù sao thì đó cũng không phải chuyện tốt lành gì. Với lại, đó cũng là người mà tiểu thư coi như em gái... " Tiểu thư dừng lại động tác mà cúi xuống nhìn nàng " Ta chỉ muốn bản thân không phải đau lòng thêm mà thôi. Dù sao thì ta cũng đã tự kiểm chứng được mối nghi ngờ của mình rồi. Đêm nay, coi như ta cho em ấy một cơ hội cuối cùng đi... "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com