TruyenHHH.com

Menh Danh Thuat Cua Dem Edit

Chương 745: Đại Vũ gánh team!

Trong căn cứ an toàn tại hang động, Khánh Trần yếu ớt nằm trên giường đá: “Các anh đi chiến đấu đi, tôi phải nghỉ một lát.”

Đại Vũ có chút không vui: “Khoan đã, đừng ngủ vội. Lúc này mà cậu có thể ngủ được à?”

Khánh Trần yếu ớt đáp: “Anh cũng biết tôi bị thương nặng thế nào mà, tôi ngủ một lát thì có sao đâu? Hơn nữa, rõ ràng anh vừa nói tôi không cần lo lắng, vì có anh lo rồi.”

Đại Vũ khó chịu: “Kỵ sĩ các người có thể giữ chút sĩ diện không?”

Đại trưởng lão đứng bên cạnh điên cuồng gật đầu đồng ý.

Khánh Trần trở mình, phất tay: “Vô hạn hỏa lực chơi rất vui, chỉ cần Trần Dư không ra tay, việc này đối với anh chẳng có chút khó khăn nào. Đại trưởng lão, phiền ngài giúp đưa anh ta đến cửa ra, tôi thật sự mệt đến mức không chịu nổi nữa rồi. Nhất định phải giúp Hoả Đường tranh thủ chút thời gian di chuyển, tôi nhờ ngài.”

Thực ra Khánh Trần cũng không nói dối, cậu thực sự đã mệt mỏi đến cực điểm.

Đại Vũ nhìn dáng vẻ bết bát của Khánh Trần, nghĩ đến việc đối phương đã tặng cho mình cả vật cấm kỵ, nên cũng không nói thêm gì nữa...

Nghĩ đến đây, trong lòng Đại Vũ cảm thấy khó chịu. Từ sau khi nhận quà từ Khánh Trần, giọng điệu nói chuyện của anh ta cũng hạ thấp hơn nhiều...

“Nhưng nếu Trần Dư xuất hiện thì sao?” Trần Gia Chương hỏi.

Kết quả là Khánh Trần không trả lời.

Đại trưởng lão thử bắt mạch tay phải của cậu, ngạc nhiên nói: “Các người đã trải qua chuyện gì ở thế giới Ngoài vậy? Cậu ta thực sự đã ngất rồi!”

Đại Vũ thở dài: “Cậu ta gần như đã chiến đấu liên tục suốt bảy ngày, thậm chí trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc còn giết được hai kẻ cấp A. Để cậu ta nghỉ ngơi đi, chúng ta đi tìm phiền phức với quân đoàn Trần Thị thôi.”

Tần Dĩ Dĩ không muốn chút nào: “Tôi phải ở lại chăm sóc cho cậu ấy!”

Đại trưởng lão nắm chặt cổ tay cô kéo đi: “Tiểu tổ tông, cô ở lại thì ta không yên tâm, cô phải theo ta.”

Mọi người đến cửa hang động số 4, đây là một thác nước che khuất, giống như một bức rèm nước tự nhiên giấu kín lối vào.

Bên ngoài vang lên tiếng nước chảy ào ào, bên trong hang động, Đại Vũ lần lượt lấy ra 24 cuộn tranh từ lòng bàn tay phải của mình.

Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó lần lượt bóp nát từng cuộn tranh mà anh ta đã tốn không biết bao nhiêu năm để vẽ.

Lập tức, chín vị Thiên Nữ, chín vị Hàng Ma Kim Cang, và sáu vị giống hệt Lý Thúc Đồng xuất hiện trong hang động.

Đại trưởng lão nhìn sáu Lý Thúc Đồng, chỉ cảm thấy đau nhói cả răng sâu...

Lão ngạc nhiên hỏi: “Cậu vẽ nhiều nhân vật giống nhau thế này làm gì? Chẳng phải các họa sư của Trần Thị đều thích vẽ những nhân vật khác nhau sao?”

Đại Vũ liếc lão một cái nói: “Tranh là để dùng cho chiến đấu, vẽ cùng một nhân vật thì tất nhiên càng quen tay, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn. Thiên Nữ để đối phó trên không, Kim Cang để đối phó dưới mặt đất, thế là đủ. Các họa sư của Trần Thị vẽ tranh rất mất thời gian, nếu xét về hiệu quả chiến đấu, chuyên tâm vào vài nhân vật là hợp lý nhất. Tôi không giống các họa sư khác của Trần Thị, bọn họ quá kiểu cách. Vừa dùng tranh để giết người vừa nói rằng mình đang theo đuổi nghệ thuật.”

Đại trưởng lão càng nghi hoặc: “Thiên Nữ đối không, Kim Cang đối địa, còn Lý Thúc Đồng là để làm gì?”

Đại Vũ lại liếc lão một cái: “Lúc cần thiết, để hù dọa kẻ thù.”

Đại trưởng lão sửng sốt một chút, lão tưởng tượng cảnh mình đang chiến đấu mà tự dưng có một Lý Thúc Đồng nhảy ra đánh mình, quả thật rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả Thiên Nữ và Kim Cang.

Dù gì thì Thiên Nữ và Kim Cang đều là nhân vật thần thoại, bạn biết họ không có thật, chỉ cần dựa vào cấp độ của họa sư để đo lường sức chiến đấu của họ.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một Lý Thúc Đồng thì lại khác... Đó là một Bán thần sống sờ sờ.

Lúc này, Zard đứng bên cạnh tán thưởng: “Chín Thiên Nữ, chín Kim Cang, tại sao anh không hợp nhất họ thành Thiên Nữ ba sao và Kim Cang ba sao? Như vậy sẽ mạnh hơn nhiều! Máu nhiều hơn, tấn công cũng mạnh hơn!”

Đại Vũ: “???”

Cậu nghĩ mình đang chơi cờ tự động hay Đấu trường chân lý à?!

Thật là cmn hợp chín Thiên Nữ thường thành Thiên Nữ ba sao?!

Đại Vũ không quan tâm đến họ nữa, nhanh chóng phân chia tất cả các thần phật và Lý Thúc Đồng thành sáu nhóm, mỗi nhóm bốn người, do sáu Lý Thúc Đồng làm nhóm trưởng, lần lượt dẫn dắt các nhóm đi tìm kiếm trong cấm địa.

Lần này, không phải quân đoàn Trần thị săn đuổi bọn họ, mà là họ đang săn lùng quân đoàn Trần thị!

Zard cẩn thận gói hết những mảnh vụn của bức tranh vào tấm vải liệm, vừa làm vừa căn giờ một cách chậm rãi: “Vậy là chúng ta chỉ cần ngồi ở đây thôi đúng không? Đại ca, lần sau anh có thể vẽ tôi không? Tôi cũng rất lợi hại mà.”

Đại Vũ ngồi xếp bằng sau thác nước, nhắm mắt lại: “Cậu mà thành Bán thần thì tôi sẽ vẽ cậu.”

...

Trong Cấm kỵ chi địa số 008, một đội quân cấp đoàn gồm 1.500 người đang nhận lệnh vượt qua nơi này.

Lực lượng tiếp viện của Trần thị đã đến, Trần Dư không chỉ muốn bí mật thành thần dưới hang động mà còn muốn đồng thời thiết lập căn cứ tiến công ở phía tây Cấm kỵ chi địa số 008 để chiếm đoạt Hoả Đường.

Tuy nhiên, họ mới tiến vào đây được 6 tiếng đồng hồ thì bỗng nhiên phía sau có tiếng ồn ào.

Đội quân phía trước quay lại, chỉ thấy hai vị Hàng Ma Kim Cang cùng một vị Thiên Nữ xuất hiện ở phía sau, dưới sự dẫn dắt của "Lý Thúc Đồng", không hề do dự bắt đầu tàn sát binh sĩ Trần thị.

Những họa tác cấp A này không sợ đao súng, miễn là không bị hỏa lực hạng nặng tập trung hoặc bị hàng trăm người đồng loạt bắn, chúng chẳng khác gì những kẻ bất tử.

Ban đầu, các họa sư ẩn nấp trong đội quân của Trần thị đều kinh ngạc, không hiểu sao Lý Thúc Đồng lại dẫn theo tranh thần Phật nhà mình đi giết người như vậy?!

Nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải Lý Thúc Đồng thật, mà là oắt con nhà Trần Ngưng Chi đang giúp Hoả Đường!

Họa sư của Trần thị lạnh lùng chỉ huy trong đội ngũ: “Chỉ là bốn hoạ tác cấp A, bỏ mặc những binh sĩ bị chúng quấn lấy, lập tức dùng đạn pháo đơn thể tấn công chúng cho ta!”

Đoàn trưởng hơi sửng sốt: “Xung quanh họ vẫn còn hơn trăm binh sĩ, nếu khai hỏa đạn pháo, tất cả mọi người sẽ chết.”

Họa sư Trần thị liếc gã một cách lạnh lùng: “Dùng mạng sống của hơn trăm người để đổi lấy bốn bức họa cấp A, chẳng lẽ không đáng sao?”

Đoàn trưởng cố gắng tranh luận thêm lần nữa: “Ngài có thể dùng tranh của ngài để tiêu diệt họ được không?”

Họa sư Trần thị lạnh lùng liếc gã: “Ngươi có biết tranh cấp A quý giá thế nào không? Nếu có thể dùng binh lính bình thường để giải quyết, thì đừng bắt ta ra tay.”

Họa sư Trần thị có vị trí khá đặc biệt trong quân đội.

Bọn họ không có quân hàm, không có chức vụ, nhưng là trụ cột của cả đội, với thân phận như "giám quân", âm thầm điều khiển đội quân.

Mệnh lệnh của họa sư, đoàn trưởng buộc phải nghe.

Đoàn trưởng cắn răng, ra lệnh cho đội quân: “Bỏ mặc những chiến sĩ đó, lập tức tách ra khu vực an toàn, đừng quan tâm đến thương vong của đồng đội, trực tiếp dùng hỏa lực bao phủ họ!”

Vừa dứt lời, từng quả tên lửa mang theo bom được bắn ra, mạnh mẽ tiêu diệt một Lý Thúc Đồng, một Thiên Nữ, và hai Hàng Ma Kim Cang ngay tại chỗ.

Vị họa sư Trần thị trong quân đội cười lạnh: “Có vẻ như oắt con nhà Trần Ngưng Chi không có kinh nghiệm chiến đấu, lại sử dụng họa tác của mình một cách thô sơ như vậy, cho chúng ta cơ hội tập trung hỏa lực.”

Thế nhưng, ngay lúc này, từ hướng 11 giờ lại xuất hiện thêm một đội Lý Thúc Đồng, Thiên Nữ và Hàng Ma Kim Cang khác.

Chỉ thấy bốn bức tranh thần Phật lao lên giết chóc, hung hãn vô cùng, chẳng hề quan tâm liệu chúng có bị tập trung hỏa lực hay không.

Chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, hơn 200 binh sĩ Trần thị đã bị họ tàn sát không thương tiếc.

Có những chiến sĩ gen lao lên ngăn cản, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị giết chết.

Các họa sư Trần thị lúc này bắt đầu cảm thấy bối rối. Bình thường, để vẽ một bức tranh họ phải mất đến ba tháng, muốn chiến đấu với kẻ thù cùng cấp thì họ phải chuẩn bị trong ba tháng.

Vì vậy, khi sử dụng tranh, họ rất cẩn thận, không muốn lãng phí một chút nào, mỗi bức tranh đều là bảo vật giữ mạng.

Nhưng oắt con nhà Trần Ngưng Chi lại sử dụng tranh như thể không cần tiền, một hơi đã tung ra đến tám bức?

Họa sư Trần thị lạnh lùng nói: “Dùng lại kế sách vừa rồi, tiêu diệt chúng.”

Nói xong, hắn không còn để ý đến đoàn trưởng nữa mà cầm lấy điện thoại vệ tinh, kết nối với chiếc phi thuyền cấp A nơi Trần Dư đang ở: “Ông chủ, oắt con nhà Trần Ngưng Chi đã ra tay, vừa ra tay đã dùng đến tám bức họa tác cấp A.”

Bên trong phi thuyền cấp A, Trần Dư lúc này vẫn đang tô màu cho Hoả Thần Chúc Dung, hắn bình tĩnh hỏi: “Ngươi không giải quyết được nó sao?”

Họa sư Trần thị ngẩn ra một chút: “Tôi có thể xử lý được, chỉ là muốn báo cáo với ngài một tiếng.”

Trần Dư nhẹ nhàng nói: “Họa sư Trần thị bắt đầu giúp đỡ người ngoài rồi, kẻ này không thể giữ lại được. Hiện tại, gia chủ đang muốn để hắn thăng cấp thành Bán thần rồi thay thế ta, ngươi biết mình phải làm gì. Đừng quá tiếc rẻ những bức tranh trong tay, tìm hắn, giết hắn.”

Trên phi thuyền, Trần Dư vẫn điềm nhiên tiếp tục vẽ tranh, suy nghĩ một lát rồi mở kênh liên lạc với không quân: “Các họa sư khác cần phải tranh thủ thời gian, trước khi cứ điểm không trung đến nơi, các ngươi phải hoàn thành các tác phẩm mới. Khánh Trần có khả năng tạo ra xung điện từ, không thể dùng máy bay không người lái để dò tìm hang động, vì vậy phải dựa vào các ngươi.”

Trên một phi thuyền cấp B khác, năm họa sư đang trải vải ra trong khoang tàu. Họ không vẽ thần Phật, mà là bức tranh “Ngũ Bức Lâm Môn Đồ”, một tác phẩm thường được Trần thị sử dụng để trinh sát.

Không cần vẽ quá tinh xảo, nhiệm vụ của những con dơi (Bức) này không phải chiến đấu, mà là thám hiểm hang động ngầm.

……

Giữa chiến trường, họa sư Trần thị sau khi cúp điện thoại liền nhìn thấy thêm một đợt tác phẩm của Đại Vũ bị tiêu diệt. Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Tìm kiếm theo hướng bọn chúng đến... Lại tới nữa à!?”

Họa sư Trần thị trố mắt nhìn một đội khác do Lý Thúc Đồng dẫn dắt ập đến. Chưa kịp định thần, từ một hướng khác lại có thêm một đội do Lý Thúc Đồng dẫn đầu lao tới.

Không chỉ vậy, ở hướng 11 giờ, nơi vừa bị tiêu diệt cũng lại xuất hiện một Lý Thúc Đồng khác xông ra.

Chưa hết...

Tất cả các tác phẩm của Đại Vũ rải rác trong cấm địa đều đang tụ lại về phía này.

Hơn nữa, những bức tranh này lao ra mà chẳng chút tinh tế, cứ thế mà đâm đầu vào.

Thực ra cũng không phải Đại Vũ không quý trọng tác phẩm của mình. Nếu là chiến đấu bình thường, anh ta sẽ cẩn thận chia các bức tranh thành từng cá thể tác chiến, chứ không ồ ạt tấn công như bây giờ.

Nhưng vấn đề là, Đại Vũ chưa bao giờ đánh một trận xa xỉ đến thế.

Vì vậy, anh ta chưa từng kiểm soát nhiều bức tranh cùng lúc, không cách nào thao tác hết được, chỉ còn cách lao bừa...

Chứ đừng nói đến anh ta, ngay cả Khánh Trần cũng không thể đồng thời điều khiển 24 bức tranh thực hiện những màn chiến đấu tinh vi. Ngay cả Kamishiro Kura, người nổi tiếng với khả năng điều khiển đến giới hạn, cũng chỉ có thể dùng tốt sáu Shikigami mà thôi.

Tình hình bây giờ là, họa sư Trần thị cười nhạo Đại Vũ thiếu tổ chức, còn Đại Vũ thì cười nhạo sự nghèo khó của đối phương.

Nói thật, với chế độ vô hạn hỏa lực có thời gian CD một giờ thì chẳng cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần đẩy trụ là xong.

Điều duy nhất cần chú ý là không để bị phát hiện bản thể.

“Thằng nhãi này vì Hỏa Đường mà sẵn sàng lãng phí vài năm thanh xuân của mình, Hỏa Đường đã mê hoặc hồn phách của hắn sao? Mau yêu cầu viện trợ!” Họa sư Trần thị bồn chồn.

Tất cả những điều này đều có nghĩa là... chỉ với binh lính bình thường thì không thể cản nổi Đại Vũ nữa, hắn phải ra tay!

Họa sư Trần thị nhớ lại giọng nói lạnh lùng của Trần Dư khi nãy, đành đau lòng lấy ra từ trong ba lô sáu bức tranh, gằn giọng: “Chỉ có ngươi có hoạ tác sao?!”

Vừa nói, hắn vừa xé nát sáu bức tranh đó, chỉ thấy sáu vị thần phật dưới sự điều khiển của hắn lao ra, bắt đầu giao tranh với những bức tranh do Lý Thúc Đồng dẫn đầu.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc những bức tranh xuất hiện, tất cả tác phẩm do Đại Vũ điều khiển đều không còn vướng bận với binh lính nữa. Chỉ thấy hơn chục Thiên Nữ, Hàng Ma Kim Cang và Lý Thúc Đồng đồng loạt lao tới, gắt gao bao vây sáu vị thần phật của họa sư Trần thị.

Một trong những Lý Thúc Đồng thậm chí còn dùng cả "Vương Bát Quyền", vung vẩy cánh tay, phát ra tiếng kêu ong ong.

Sáu cánh tay của Hàng Ma Kim Cang cũng múa lên như Phong Hoả Luân.

Sáu bức tranh của họa sư Trần thị bị nhét chặt vào giữa, đầu óc bị đánh cho ong ong.

Mặc dù cách chiến đấu này có hơi thô lỗ, nhưng tác phẩm của Đại Vũ nhiều quá, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã khiến những vị thần phật của họa sư Trần thị bị bao vây và đánh đập thảm hại.

Lúc này, họa sư Trần thị nhìn bộ đồ luyện công màu trắng của Lý Thúc Đồng, đầu óc đau nhức!

Sao lại có nhiều Lý Thúc Đồng thế này?!

Hắn cố gắng điều khiển các thần phật dưới tay mình phản kháng, nhưng sáu vị sao có thể đấu lại mười sáu vị...

Hơn nữa, khi những Lý Thúc Đồng và Hàng Ma Kim Cang đánh hội đồng sáu vị thần phật, họ vẫn tiện tay quét luôn cả binh lính Trần thị gần đó. Hàng Ma Kim Cang cầm Hàng Ma Xử trong tay, cứ như không cần tiền, đập thẳng vào đám người.

Cây trượng đó như một viên đạn pháo động năng, mỗi cú đánh có thể đập chết hơn mười binh lính.

Họa sư Trần thị gào lên với đoàn trưởng: “Dùng hỏa lực bao trùm, nổ tung bọn chúng cho ta!”

Đoàn trưởng lập tức ra lệnh, trong chốc lát pháo nổ rền vang, bao trùm lên cả họa tác của họa sư Trần thị lẫn của Đại Vũ.

Dù đau lòng nhưng họa sư Trần thị cũng thở phào, gằn giọng nói: “Phái tất cả lũ chó săn máy móc, tất cả máy bay không người lái, tìm cho ta nơi hắn ẩn nấp! Quan sát dấu vết trong rừng, ta muốn biết những họa tác này lao ra từ đâu!”

Chưa đến nửa giờ, tiểu đoàn dã chiến của hắn chỉ còn hơn ba trăm người.

Đúng là thảm khốc.

Tuy nhiên, họa sư Trần thị chẳng bận tâm, hắn cười lạnh: “Tác phẩm của thằng nhãi này chắc đã cạn kiệt rồi. Xem ra chẳng ai dạy hắn rằng con át chủ bài của họa sư không thể tùy tiện lộ ra. Hắn nghĩ hắn là Trần Huyền Vũ sao, dám đem toàn bộ tranh tích góp cả đời ra đánh cược? Ấu trĩ, ngu xuẩn!”

Đoàn trưởng bên cạnh khẽ nói: “Chúng ta chỉ còn hơn ba trăm người thôi, có nên xin viện trợ trước không?”

Họa sư Trần thị suy nghĩ, mình đã mất sáu bức tranh mới khó khăn lắm mới dẹp yên được trận chiến, nếu bây giờ yêu cầu viện trợ thì chẳng phải công lao sẽ bị người khác chiếm mất sao?

Sắc mặt hắn trở nên do dự.

Tuy nhiên, đoàn trưởng khẽ nói: “Trong cấm địa này không chỉ có tên nhãi Trần Vũ kia, mà còn có giác tỉnh giả hệ thổ, Đại trưởng lão Hỏa Đường, Khánh Trần...”

Họa sư Trần thị chợt nhớ ra, vội vàng nói: “Nhanh chóng báo lên cấp trên, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ 24 bức họa của Trần Vũ, hiện đang tìm kiếm tung tích của hắn, yêu cầu lữ đoàn dã chiến tiến về phía này. Nhớ kỹ, phải báo cáo thành tích rõ ràng.”

Chẳng mấy chốc, quân đoàn Trần thị đã tìm được manh mối: những cành cây bụi trong rừng bị giẫm gãy.

Quân đội Trần thị lần theo những manh mối đó mà đi, một binh sĩ mắc tiểu, đi vào bụi rậm bên cạnh để giải quyết.

Khi đang giải tỏa, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên thì thấy sáu Lý Thúc Đồng đang lạnh lùng nhìn mình...

Tên lính run rẩy toàn thân, chưa kịp hét lên thì phía sau đã có một Thiên Nữ dùng dải lụa đỏ bịt miệng hắn lại.

Lúc này, khi số lượng Thiên Nữ và Lý Thúc Đồng đã nhiều hơn, họ không còn giống những vị thần cao cao tại thượng, mà như những tên cướp bắt cóc...

Họa sư Trần thị ẩn mình trong đội ngũ, hắn khẽ nói với đoàn trưởng: “Có lẽ tác phẩm của Trần Vũ đã cạn kiệt rồi. Nếu sau này chiến đấu, ngươi hãy yểm trợ ta giết Khánh Trần và Đại trưởng lão Hỏa Đường. Nếu chuyện này thành công, địa vị của ta trong gia tộc nhất định sẽ được nâng cao, khi đó ta sẽ không quên ngươi... Chết tiệt!”

Họa sư Trần thị tròn mắt nhìn sáu Lý Thúc Đồng khác xuất hiện trước mặt, cả người ngây ngốc!

Hắn nhìn xung quanh: “Vẫn chưa xong sao? Hắn lấy đâu ra nhiều họa tác thế này chứ?!”

Dù có thật sự mất mười năm để vẽ nhiều tranh như vậy thì cũng không thể dùng như thế được!

Trần Vũ, ngươi thân là một họa sư Trần thị, ngươi không có nguyên tắc và giới hạn sao?!

––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Chương 746: Chỉ có đại gia mới có thể muốn làm gì thì làm.

Trong rừng, các vị thần phật từ bức tranh của Đại Vũ lần lượt xuất hiện.

Mọi người đếm kỹ, lại phát hiện ra thêm hai mươi bốn hoạ tác Nữ Thần, Hàng Ma Kim Cang và Lý Thúc Đồng xông ra!

Các binh sĩ Trần thị bỗng cảm thấy mình như đang chơi một trò chơi: trong hang động nào đó ở vùng đất cấm, có một điểm xuất binh, và họ đang chơi một trò chơi phòng thủ tháp cổ điển, liên tục đánh những con boss xuất hiện...

Họ không phải đối mặt với một kẻ thù bình thường, mà là đối mặt với một cơ chế, một hệ thống, một lỗi của trò chơi...

“Đồ điên!” Họa sư Trần thị nhìn các binh sĩ bên cạnh mình bị giết tơi bời, cuối cùng không kìm nổi cơn tức giận mà mắng: “Điên rồi! Chỉ có kẻ điên mới sử dụng tác phẩm của mình theo cách này!”

Lúc đầu, hắn rằng việc Đại Vũ sử dụng bốn bức tranh cùng lúc đã là chuyện quá lố.

Nhưng bây giờ, với tổng cộng bốn mươi tám bức tranh xuất hiện, điều này đã vượt qua nhận thức của họa sư Trần thị này.

Lần này, Đại Vũ dần dần thích nghi với việc điều khiển nhiều tuyến cùng lúc, phân tán các vị thần phật từ bức tranh của mình xung quanh quân đội Trần thị.

Hơn nữa, anh ta bắt đầu thử nghiệm khả năng phối hợp tác chiến giữa hai mươi bốn vị thần phật.

Sớm muộn gì anh ta cũng phải luyện tập điều này, vì sau này mỗi lần ra tay là anh ta phải điều khiển cả hai mươi bốn bức tranh, không luyện tập là không được.

Đừng nói là tiêu diệt một tiểu đoàn, ngay cả khi đánh muỗi, anh ta cũng sẽ dùng hai mươi bốn vị thần phật để tiêu diệt!

Không vì lý do gì khác, chính là vì cách chiến đấu này quá đã.

Cứ như bạn đang chơi một trò chơi chiến lược, lúc đầu bạn cẩn thận nghiên cứu cách điều khiển, kiếm tiền, xây dựng thành phố, chiêu mộ nhân tài.

Sau đó, một ngày nào đó, ai đó đưa cho bạn một đoạn mã bí ẩn.

Bạn nhập mã vào bảng điều khiển, và ngay lập tức bạn phát hiện mình có tiền vô hạn, CD vô hạn...

Và điều quan trọng nhất là những bức tranh của Đại Vũ không chỉ dừng lại ở con số hai mươi bốn. Sau này, anh ta sẽ tiếp tục sáng tác, vài năm nữa, số lượng bức tranh của anh ta sẽ lên tới ba mươi sáu bức.

Đến lúc đó, Trần Dư thì tính là gì, Bạch Trú Chi Chủ thì đã là cái thá gì...

Đại Vũ nghĩ đến đây thì phấn khích, thậm chí bây giờ anh ta đã muốn trở về hang động để sáng tác.

Trong lúc này, chỉ còn hơn một trăm người trong tiểu đoàn chiến đấu ở vùng đất cấm, họ quây quanh họa sư Trần thị, đoàn trưởng khẩn cầu: “Xin ngài ra tay, họa tác của kẻ địch quá nhiều, chỉ có ngài ra tay mới có thể giải quyết được, chúng tôi không chống đỡ nổi nữa.”

Họa sư Trần thị ngẩn người hồi lâu: “Họa tác của ta cộng lại cũng không ngang tàng như hắn.”

Trong tay hắn chỉ còn lại mười hai bức tranh, nếu dùng hết chúng, hắn sẽ không còn át chủ bài nào.

Nhưng hắn không còn lựa chọn.

Họa sư Trần thị gương mặt hung ác, bóp nát từng bức tranh.

Trong chốc lát, cảnh tượng như Ragnarok của các vị thần đang dần hiện lên trong vùng đất cấm, đây là một cuộc chiến của các vị thần thực sự, con người bình thường không thể xen vào được.

Họa sư Trần thị dặn dò: “Chuẩn bị vũ khí hạng nặng cá nhân, một khi tranh của Trần Vũ bị ta thu hút, lập tức dùng hỏa lực bao phủ!”

Nhưng lần này không giống như lần trước, những bức tranh của Đại Vũ không còn dây dưa với mười hai vị thần phật nữa, mà quyết tâm tiêu diệt toàn bộ binh lính Trần thị trước.

Các vị thần phật trong rừng đuổi bắt nhau, họa sư Trần thị tức đến mức suýt phun máu, những bức tranh của hắn đuổi theo "Lý Thúc Đồng" chém loạn xạ, nhưng Lý Thúc Đồng lại quá nhanh, thậm chí còn không bị dính một mảnh vải nào.

Ngược lại, số lượng binh sĩ vốn đã ít ỏi của phe mình đều bị kẻ địch tiêu diệt.

“Đoàn trưởng... đoàn trưởng đâu rồi?” Họa sư Trần thị quay đầu lại nhìn, bất ngờ phát hiện đoàn trưởng bên cạnh mình đã ngã xuống đất không biết từ khi nào, trên đầu cắm một cây Hàng Ma Xử, chân vẫn đang co giật.

Lúc này, các vị thần phật do Đại Vũ điều khiển mới quay lại tấn công các bức tranh của họa sư Trần thị, bao vây chúng.

Nhận thấy tình hình không ổn, họa sư Trần thị liền chạy thục mạng vào rừng, cố tìm kiếm sự hỗ trợ từ quân đoàn dã chiến.

May mắn thay, không ai đuổi theo hắn.

Trong bóng tối của vùng đất cấm, một bóng đen âm thầm bám theo, theo dõi họa sư Trần thị cho đến khi hắn hội quân với quân đoàn dã chiến mới rời đi.

Chỉ huy quân đoàn nhìn vị họa sư đã mất hồn: “Ngài chạy về một mình sao?”

Họa sĩ Trần thị thở không ra hơi nói: “Chúng tôi bị tấn công, tên oắt con Trần Vũ đã dùng hết họa tác cả đời của mình, tổng cộng có 48 vị thần phật cấp A, chúng tôi đã tiêu diệt được ba mươi chín bức!”

Nghe vậy, chỉ huy lập tức kính nể: “Ngài vất vả rồi, giết được ba mươi chín vị thần Phật cấp A chắc chắn là không dễ dàng.”

Họa sư Trần thị giận dữ nói: “Đừng nói nữa, mau tấn công đi, hắn đã không còn tranh để phòng thân, sẽ không gây được sóng gió gì đâu, giết hắn đi!”

......

Lúc này, Khánh Trần tỉnh dậy.

Cậu chỉ ngủ vỏn vẹn hai tiếng, nhưng không yên tâm nên đến cửa hang số 4 để kiểm tra.

Khánh Trần thừa nhận rằng mình sinh ra đã là người phải lao lực. Trừ khi một ngày nào đó thế giới hòa bình, nếu không cậu sẽ chẳng thể nào nghỉ ngơi được.

Đến cửa hang số 4, cậu tò mò hỏi: “Đã giết bao nhiêu kẻ địch rồi?”

Đại Vũ ngồi khoanh chân dưới đất, ngạo nghễ nói: “Một nghìn năm trăm người.”

Khánh Trần im lặng hai giây: “Chỉ có vậy thôi à?”

Đại Vũ mở mắt, giận dữ đáp: “Cậu đang nói cái quái gì thế, trong hai tiếng đã tiêu diệt cả một đoàn quân dã chiến, đó đã là sức mạnh của cả một lữ đoàn rồi đấy!”

Trong tình huống thông thường, phải có ba lần quân số mới có thể nhanh chóng tiêu diệt hoàn toàn quân địch trong thời gian ngắn.

Vì vậy, Đại Vũ tự nhận sức mình tương đương với một lữ đoàn, điều này không sai, mà sức mạnh của một lữ đoàn chính là tiêu chuẩn để đánh giá một Bán thần.

Khánh Trần nhìn biểu cảm đầy kiêu ngạo của Đại Vũ, bỗng nói: “Với ngần ấy thời gian, đủ để anh triệu hồi hai lượt các vị thần Phật trong tranh rồi. Bốn mươi tám vị thần Phật cấp A mà chỉ tiêu diệt được một cấp đoàn, đúng là... hơi chậm thật. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn thảo luận với anh về cách chiến đấu, xem có cách nào cải tiến không.”

Đại Vũ nén cơn giận: “Cơm phải ăn từng miếng, người phải giết từng tên, các vị thần phật trong tranh dù mạnh, nhưng không có khả năng sát thương diện rộng.”

Khánh Trần ngạc nhiên: “Anh chỉ dùng thần phật trong tranh để từng người một đi giết địch à?”

“Không thì sao?” Đại Vũ hỏi ngược lại.

“Sao anh không vẽ những vị thần Phật có năng lực đặc biệt, như Hỏa Thần Chúc Dung, Thủy Thần Cộng Công, hay Lôi Thần?”

Zard cười hề hề nói: “Vẽ một Thanos, búng tay một cái là xong.”

Đại Vũ lớn giọng: “Cái đó cmn không phải cùng hệ thống được không?! Hơn nữa, tranh có năng lực đặc biệt chỉ có Bán thần mới vẽ được!”

“Hiểu rồi.” Khánh Trần đáp: “Khoan đã, trong căn cứ an toàn... có bao nhiêu vũ khí ở đó, anh không nghĩ đến việc sử dụng chúng à? Tôi đã xem rồi, số quân khí trong những thùng gỗ kia ít nhất đủ trang bị cho cả một lữ đoàn. Không chỉ có súng trường tự động, còn có nhiều lựu đạn, thậm chí còn có sáu khẩu súng máy Gatling, sao anh không tận dụng chúng?”

Đại Trưởng lão lập tức giật mình.

Đại Vũ cũng kinh ngạc không kém.

Đại Vũ vừa mới hùng hổ thì giờ lại yếu đi: “Có vị thần phật nào cầm vũ khí hiện đại đâu...”

Khánh Trần dở khóc dở cười, anh không nghĩ ra thì cứ nói là không nghĩ ra thôi.

Đại Vũ không phải là người cứng nhắc, ngay cả lúc vẽ tranh cũng chọn cách hiệu quả nhất, sao lại từ chối sử dụng vũ khí?

Khánh Trần nói với Đại Trưởng lão: “Đại Trưởng lão, nhờ ngài chạy một chuyến nhé, đem hết đống vũ khí đó về đây. Zard, sư bá, hai người cũng đi, càng đông càng tốt, trước tiên lấy mấy món hỏa lực mạnh về đã. Anh lấy khẩu AK, tôi lấy khẩu súng trường, làm lớn mạnh hơn nữa, rồi lại sáng tạo huy hoàng!”

Khi từng thùng vũ khí được chuyển về, thời gian CD của tấm vải liệm cũng hoàn tất.

Đại Vũ triệu hồi lại hai mươi bốn vị thần phật từ tranh vẽ, sáu người mang hình tượng Lý Thúc Đồng đều cầm trong tay khẩu súng máy Gatling, hai túi áo của bộ đồ luyện công còn nhét mỗi túi một quả lựu đạn.

Chín vị Thiên Nữ mang theo súng phun lửa lơ lửng trên không.

Chín vị Hàng Ma Kim Cang không còn cần dùng Hàng Ma Xử nữa, ném luôn xuống đất, thay vào đó là súng trường tự động, trên cánh tay còn treo vài quả bom cao năng.

Mỗi vị thần phật biến thành Nam Mô Gatling Bồ Tát, Nam Mô Bom cao năng Bồ Tát.

Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta khiếp cmn sợ.

Dù Đại Vũ là người theo chủ nghĩa thực dụng, nhìn tạo hình mới của các vị thần phật cũng phải cau mày: “Trông có vẻ kỳ quặc quá rồi...”

Khánh Trần hỏi: “Nhưng anh nói xem có hiệu quả không?”

Đại Trưởng lão đứng bên cạnh cảm thán: “Nếu nói về những chiêu trò quái dị, vẫn phải nhắc đến Kỵ sĩ... Năm xưa nếu Trần Huyền Vũ nhà họ Trần có chiêu này, chắc Liên bang đã đổi họ thành họ Trần rồi.”

Trước khi Khánh Trần tỉnh dậy, Đại Trưởng lão đã phải trơ mắt nhìn Đại Vũ lợi dụng bug, vốn đã rất kinh ngạc rồi.

Sau khi Khánh Trần tỉnh lại, chuyện này đã trở nên quá mức phi cmn lý!

Khánh Trần nói với Đại Vũ: “Hay lần sau cậu vẽ luôn khẩu Gatling lên tranh đi, vừa tiết kiệm đạn vừa không cần dùng đến quân khí nữa.”

Đại Vũ nhăn nhó: “Không hiện hóa được!”

“Vậy thôi.” Khánh Trần tiếc nuối: “Hành động thôi, dạy cho quân đoàn Trần thị một bài học, tiện thể giúp gia chủ Trần thị giảm bớt sức mạnh của Trần Dư.”

Khoảnh khắc sau, sáu nhân vật mang hình tượng Lý Thúc Đồng với súng Gatling trong tay lao ra khỏi hang nước, các vị thần phật khác theo sát phía sau.

......

Lữ đoàn dã chiến của Trần thị nhanh chóng tiến về phía bắc, lần theo dấu vết, đang đuổi tới cửa hang số 4.

Lữ đoàn trưởng hỏi vị họa sư Trần thị bên cạnh: “Ngài chắc chắn hắn ta chỉ còn lại chín họa tác còn sống chứ?”

Họa sĩ Trần thị ngập ngừng gật đầu: “Dù ta không tận mắt nhìn thấy hắn đã dùng hết tranh, nhưng ông cũng hiểu thời gian để vẽ một bức tranh là bao lâu.”

Nếu tính mỗi bức mất ba tháng, thì phải cần đến 12 năm.

Họa sĩ Trần thị cũng có khuyết điểm, sau khi họ đột phá một cảnh giới mới, các bức tranh cũng phải vẽ lại từ đầu, tranh vẽ ở cấp B mãi mãi chỉ là cấp B, chỉ có tranh vẽ ở cấp A mới có thể đạt tới cấp A.

Vì vậy, họa sư Trần thị tự tin rằng Khánh Trần không còn nhiều bức tranh nữa.

Lúc này, lính trinh sát trong đội báo cáo: “Địch tập kích! Địch tập kích! Kẻ địch đã vượt qua tuyến trinh sát rồi!”

Ở phía bên kia, họa sư Trần thị còn đang nhìn về phía lữ đoàn trưởng nói: “Ông cứ yên tâm truy quét, sẽ không có vấn đề gì đâu... Đù má!”

Vừa nói xong, hắn đã quay người lùi sâu vào trong hàng ngũ.

Chỉ thấy phía trước lữ đoàn dã chiến, sáu người mang hình tượng Lý Thúc Đồng mỗi người một khẩu Gatling xếp thành hàng tiến lên, họ giống như những tay trùm trong phim xã hội đen, vẻ mặt lạnh lùng bóp cò súng.

Những thần Phật này lao đến quá nhanh, phạm vi trinh sát của lữ đoàn là 500 mét, đối với các vị thần phật cấp A, chỉ trong vài giây là họ đã vượt qua.

Khi máy bay không người lái phát hiện ra mục tiêu và muốn tấn công, thì đã quá muộn.

Máy bay không người lái thậm chí còn không theo kịp tốc độ của họ!

Một đội gồm hai mươi bốn vị thần phật cấp A đang thực hiện một nhiệm vụ trảm thủ đối với lữ đoàn dã chiến gồm 4500 người, cấp độ chiến đấu này đã vượt quá sức tưởng tượng của người thường...

Năm đó, thậm chí Ảnh tử Khánh thị cũng không có được quy mô lớn như thế này...

Lúc này, sức giật lớn của súng Gatling trong tay Lý Thúc Đồng không gây ra bất kỳ trở ngại nào trước sức mạnh của họa tác cấp A, chỉ trong chốc lát, hàng lính đầu tiên của lữ đoàn dã chiến thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Thúc Đồng quét ngã cả đám.

Tiếng súng “bang bang” vang vọng trong cấm địa, vỏ đạn vàng rơi khắp mặt đất.

Nếu họa sư này may mắn sống sót, có lẽ chỉ cần nhìn thấy ảnh của Lý Thúc Đồng thôi cũng sẽ khiến hắn kinh hãi.

Không chỉ vậy, trên ngọn cây còn có Thiên Nữ bay qua bay lại, liên tục ném lựu đạn cao năng xuống đất, tiếng nổ vang lên không dứt, khiến họa sư Trần thị có cảm giác mình bị cả một đội quân tấn công!

Hắn bò rạp xuống đất, chui vào giữa hàng ngũ lữ đoàn dã chiến, khi bò vào giữa mới cảm thấy hơi an toàn một chút.

Khi họa sư Trần thị kia đứng dậy, hắn vừa hay nhìn thấy không xa có một Hàng Ma Kim Cang... đang dùng năm cánh tay cầm năm khẩu súng trường tự động bắn liên tục, cánh tay còn lại đang thay băng đạn cho năm cánh tay kia.

Tuyệt, rõ ràng là Hàng Ma Kim Cang, giờ trông chẳng khác gì mấy tên tội phạm.

Họa sư Trần thị phẫn nộ, Trần Vũ, ngươi không có chút tôn nghiêm của một họa sư Trần thị nào sao, làm sao ngươi có thể sử dụng tranh vẽ thần phật như thế này được!

Ngươi không còn chút kính sợ nào đối với thần Phật sao?!

Hơn nữa, tính cả nhóm này thì đã có bảy mươi hai bức tranh rồi nhỉ, ngươi vẽ tranh mãi mà không hết hả?

Họa sư Trần thị nhớ lại những lời mỉa mai dành cho Đại Vũ trước đó, người ta có nhiều tranh như thế, tất nhiên là cứ lao thẳng thôi là xong việc...

Ngươi chê đại ca nhà ta đeo đồng hồ vàng quê mùa, đại ca nhà ta lại cười chê ngươi nghèo khổ!

Hắn lấy ra điện thoại vệ tinh, lấy hết can đảm gọi lại cho Trần Dư: “Ông chủ, ông chủ! Tên nhãi nhà Trần Ngưng Chi có đến bảy mươi hai bức họa cấp A, chúng tôi không thể cầm cự được nữa rồi!”

––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Chương 747: Công kích không cao, nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh.

Trước đây, mọi người luôn nghĩ rằng các họa sư Trần thị lúc nào cũng nói về nghệ thuật và tao nhã, thật sự có chút giả tạo.

Nhưng hôm nay, các binh lính trong quân đoàn Trần thị cuối cùng đã chứng kiến cảnh một họa sư của nhà họ bỏ xuống hết nguyên tắc, giới hạn và phẩm giá nghệ thuật thì đáng sợ đến mức nào.

Nếu họ có thể gặp Đại Vũ, e rằng sẽ quỳ xuống đất, cầu xin anh ta nhặt lại nguyên tắc và giới hạn của mình...

Nếu Hàng Ma Kim Cang không cầm Hàng Ma Xử, thì hắn tính là Hàng Ma Kim Cang gì nữa?!

Hả?!

Chỉ thấy quân đoàn Trần thị sau khi chạm trán với những họa tác này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

Lữ đoàn dã chiến này vốn định xâm lược Hoả Đường, nhưng bây giờ chưa kịp ra khỏi Cấm kỵ chi địa số 008 đã bị đánh tan!

Lúc này, họa sư Trần thị, người đang có phần sụp đổ, trong điện thoại hét lớn báo cáo với Trần Dư: “Ông chủ, thật quá phi lý rồi, cho đến giờ đối phương đã tung ra 72 họa tác cấp A rồi!”

Trần Dư trên phi thuyền cấp A, cuối cùng cũng ngừng vẽ và cau mày hỏi: “Ngươi chắc chắn là 72 bức?”

“Chắc chắn, tất cả binh lính quân đoàn Trần thị bên cạnh tôi đều có thể làm chứng!” Họa sư Trần thị đáp.

Trần Dư chìm vào suy nghĩ: “Trước hết, ta không nghĩ hắn có khả năng vẽ nhanh như vậy, ngay cả ta cũng không thể. Thứ hai, việc hắn sử dụng tranh một cách không tiếc như vậy chỉ có thể cho thấy hắn còn nhiều tranh hơn, chắc chắn không chỉ có 72 bức. Hắn cũng không phải là loại thanh niên bốc đồng, vì một tổ chức không liên quan như Hoả Đường mà đánh đổi toàn bộ tài sản và mạng sống của mình.”

Vì vậy, vị Bán thần Trần Dư này rất chắc chắn rằng thằng oắt con nhà Trần Ngưng Chi đã tìm được một phương pháp nào đó để có thể sao chép liên tục các họa tác.

Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao Trần Vũ lại đánh trận một cách hào phóng như vậy.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tranh của Trần Vũ không phải xuất hiện một lần 72 bức, mà là được tung ra liên tục.

Mỗi lần có một bức tranh mới xuất hiện, đều cách nhau hơn một giờ đồng hồ.

Là do tác dụng của một vật cấm kỵ nào đó sao?

Trần Dư đột nhiên trở nên rất hứng thú với phương pháp kỳ lạ của Đại Vũ: Trần Vũ có thể dùng, vậy hắn cũng có thể dùng.

Nếu hắn có thể sử dụng tranh Bán thần mà không tiếc như vậy, thì trên thế giới này còn bao nhiêu người là đối thủ của Trần Dư hắn nữa?

E rằng ngay cả Lý Thúc Đồng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nghĩ đến đây, Trần Dư ra lệnh cho họa sư Trần thị: “Giữ vững trận địa, ta sẽ ngay lập tức điều động lực lượng chính từ phía sau đến hỗ trợ, ta cũng sẽ đích thân ra tay.”

Nói xong, hắn do dự một hồi, rồi rút ra một cuộn tranh từ bên bàn, vặn nát.

Chỉ thấy một vị Ma Ha Thất Lợi hiện ra, Ma Ha Thất Lợi hay còn gọi là Cát Tường Thiên Nữ, là một trong ba vị hộ pháp của Phật giáo.

Trần Dư điều khiển nàng bay ra khỏi phi thuyền và lao thẳng đến chiến trường!

Để giết Khánh Trần và những người khác, hắn đã dùng hai bức tranh, đây là một tổn thất rất lớn, nếu không thu được gì thì coi như đã lãng phí hai tháng của hắn.

Thời gian của Bán thần vô cùng quý giá, quan trọng nhất là số lượng tranh của Trần Dư không còn nhiều, dùng một bức là ít đi một bức.

Hiện giờ, tranh dự phòng của hắn chỉ còn một bức mà thôi!

......

Khi Đại Vũ đang định tiếp tục truy kích, thì thấy Ma Ha Thất Lợi từ trên trời giáng xuống, nàng khoác áo lụa màu, đầu đội vương miện vàng.

Chỉ cần nhẹ nhàng ấn một chưởng lên một vị Hàng Ma Kim Cang, đã khiến Hàng Ma Kim Cang hóa thành hư ảnh và biến mất!

Một vị Thiên Nữ dùng súng phun lửa quét qua, nhưng Ma Ha Thất Lợi lại đột ngột biến mất.

Đại Vũ điều khiển Thiên Nữ tìm kiếm khắp nơi, nhưng chưa kịp phản ứng, Ma Ha Thất Lợi đã xuất hiện phía sau Thiên Nữ, ấn một chưởng vào lưng nàng.

Bóng dáng Ma Ha Thất Lợi như quỷ mị, lúc ẩn lúc hiện, không để lại dấu vết nào.

Đại Vũ trong hang động nước bỗng nhiên mở mắt: “Trần Dư ra tay rồi!”

Sự xuất hiện của Ma Ha Thất Lợi giống như một gáo nước lạnh dội xuống, khiến Đại Vũ vừa nãy còn chìm trong cảm giác áp đảo, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Trước họa tác của Bán thần, số lượng chỉ là một gánh nặng, những Thiên Nữ và Hàng Ma Kim Cang trông có vẻ lợi hại, trước tranh của Trần Dư lại hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Đại Vũ nhìn Khánh Trần và hỏi: “Làm sao đây?”

Khánh Trần cười nói: “Sao phải ngạc nhiên như vậy, Bán thần đánh bại chúng ta chẳng phải là chuyện bình thường sao, phải nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên chứ. Chúng ta chỉ cần ngăn quân đoàn Trần thị vượt qua Cấm kỵ chi địa số 008 là được rồi, nếu cậu đặt mục tiêu là giết Trần Dư, thì thật quá phi thực tế...”

Đại Vũ gật đầu: “Cũng đúng, giờ làm gì đây?”

“Anh cứ tiếp tục quấn lấy hắn một lúc nữa, kéo dài thời gian cho tôi.” Khánh Trần đột nhiên nói.

Đại Vũ ngạc nhiên hỏi: “Cậu định làm gì?”

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi cướp đặc sản của Trần thị.”

Đại Vũ: “?”

Lúc này, tinh thần của những binh lính Trần thị đã phấn chấn trở lại, vì Bán thần nhà mình đã ra tay!

Họa sư Trần thị trong đám đông hét lớn: “Ông chủ, giết bọn chúng!”

Trận chiến cuối cùng cũng có bước ngoặt, Bán thần đã ra tay, họ sẽ sống sót!

Nhưng họa sư Trần thị còn đang hét thì bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một cái bóng đen đang đứng sau lưng, trong chớp mắt, dùng một chiêu đập mạnh vào động mạch cổ của hắn.

Họa sư Trần thị trợn trắng mắt ngất xỉu tại chỗ: “...”

Sao lại có thứ gì đó quỷ quái cứ nhằm vào mình vậy?!

Họa sư Trần thị bị Đại Vũ hành hạ đến nỗi thần kinh suy nhược, gần như quên rằng kẻ địch trong Cấm kỵ chi địa này không chỉ có một mình Đại Vũ!

Những người lính Trần thị nhìn thấy bóng đen đó, lập tức hoảng sợ, họ nhắm thẳng vào bụng của cái bóng mà bắn loạn xạ, nhưng phát hiện ra việc này chẳng có tác dụng gì.

Đạn đã bắn hết, mà cái bóng vẫn chẳng hề hấn gì.

Kỳ quái, chẳng phải nói rốn là điểm chí mạng của bóng đen sao, chẳng lẽ thông tin này là giả?

Khi những người lính còn đang hoang mang, bóng đen không hề quấn lấy bọn họ mà vác theo họa sĩ Trần thị rồi bỏ chạy.

Lính Trần thị: “???”

Chuyện quỷ gì thế này, sao lại thành đi bắt người rồi?!

Ở chiến trường bên cạnh.

Chỉ trong vài nhịp thở, đã có tám vị thần phật cấp A trong số hai mươi bốn vị bị Ma Ha Thất Lợi giết chết.

Các Thiên Nữ, Hàng Ma Kim Cang, và các Lý Thúc Đồng bắt đầu phân tán bỏ chạy.

Nhưng Ma Ha Thất Lợi chỉ mất hơn mười phút để lần lượt truy đuổi và tiêu diệt tất cả.

Trần Dư điều khiển Ma Ha Thất Lợi chậm rãi bước đi giữa chiến trường, ngắm nhìn cảnh tượng tan hoang.

Khi Trần Dư định tìm họa sư Trần thị để hỏi tình hình cụ thể thì phát hiện hắn đã biến mất!

Ma Ha Thất Lợi đột nhiên quay đầu nhìn về phía bắc và lập tức đuổi theo.

Trong cấm địa, họa sư Trần thị đang hôn mê, còn bóng đen vác hắn lao nhanh về phía cửa hang số 4, băng qua dòng nước chảy xiết của thác nước.

Khánh Trần hét lên: “Mau chạy đi, tranh của Trần Dư đang đuổi theo ngay phía sau, không đi thì không kịp đâu.”

Đại Vũ và Đại trưởng lão đều ngơ ngác. Cậu không phải nói đi cướp đặc sản à, sao giờ lại cướp người thế này?!

Đại Vũ nhìn một cái, lập tức ngạc nhiên: “Là Trần Phong... đây là đại tướng dưới trướng Trần Dư.”

“Tôi đã quan sát rất lâu, mới phát hiện ra hắn giữa đám đông.” Khánh Trần cười vui vẻ: “Mang hắn về thẩm vấn, xem có gì bất ngờ không, trước tiên là hỏi vị trí của Trần Dư.”

“Khoan đã, mấy họa sư Trần thị này đều là hạng mềm xương, dễ thẩm vấn. Nhưng cậu hỏi vị trí của Trần Dư làm gì?” Đại Vũ nghi ngờ hỏi: “Cậu không định săn hắn chứ?”

Khánh Trần cười nói: “Tôi chưa liều đến mức đó.”

Nói rồi, Khánh Trần dẫn đầu chạy vào trong hang, sợ rằng nếu chậm sẽ bị Ma Ha Thất Lợi giết chết.

Mọi người vừa chui vào hang động được năm phút thì Ma Ha Thất Lợi đã phá thác nước lao vào. Trần Dư điều khiển Ma Ha Thất Lợi lạnh lùng nhìn quanh, nhưng thấy có đến bảy ngã rẽ, không cách nào xác định được Khánh Trần và mọi người đã đi đường nào.

Hang động tự nhiên này chính là nơi ẩn náu tốt nhất của Khánh Trần và đồng bọn. Dù Ma Ha Thất Lợi có lợi hại đến đâu, nếu đi nhầm đường thì cũng không thể tìm ra được tung tích của bọn họ.

Ma Ha Thất Lợi qua lại tìm kiếm trong hang động suốt nửa giờ nhưng không có kết quả.

Trần Dư ngồi trong phi thuyền cấp A cười lạnh, không ngờ mình lại phải chơi trò mèo vờn chuột với đám nhát gan này.

Hắn mở kênh liên lạc, hỏi: “Bức "Ngũ Bức Lâm Môn Đồ" bao lâu nữa thì xong?”

Một họa sĩ trong phi thuyền cấp B trả lời: “Ông chủ, nhanh nhất cũng phải đợi thêm năm ngày nữa.”

“Ta không thể đợi lâu đến thế.” Trần Dư bình thản nói: “Không cần vẽ quá tinh xảo, cũng không cần có sức chiến đấu, chỉ cần khám phá được hang động ngầm là được. Cứ yên tâm mà vẽ, giờ tranh của ta đã ra trận, chúng không dám làm gì nữa đâu...”

Nói xong, Trần Dư cúi đầu tiếp tục vẽ Hỏa Thần Chúc Dung trước mặt.

Nhưng hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn qua kính chắn gió của phi thuyền cấp A, thấy chín vị Thiên Nữ đang bay tới.

Trần Dư nhướng mày.

Hắn vừa nói đối phương không dám làm gì nữa, vậy mà gan của Trần Vũ lớn hơn hắn tưởng, bỏ luôn việc tấn công quân đoàn Trần thị, chạy thẳng tới tấn công hắn...

Ngay sau đó, chín vị Thiên Nữ từ xa đồng loạt vác súng RPG lên vai, cùng lúc bóp cò bắn về phía phi thuyền.

Vài tiếng nổ vang lên, tên lửa kéo theo khói trắng xoáy tròn lao tới.

May mà Ma Ha Thất Lợi kịp thời quay về, đánh chặn tất cả tên lửa và tiêu diệt từng Thiên Nữ một, nếu không, Bán thần Trần Dư có lẽ đã phải chịu nhục rồi!

Tính cả những Thiên Nữ này, Đại Vũ đã triệu hồi hơn tám mươi họa tác rồi, điều này càng củng cố suy đoán của Trần Dư.

Trong kênh liên lạc, một sĩ quan Trần thị lo lắng hỏi: “Ông chủ, ngài có cần chuyển sang phi thuyền khác không?”

Trần Dư bình tĩnh đáp: “Không cần, hắn không đe dọa được ta, ta đứng đây, xem hắn có trò gì nữa.”

Nhưng điều mà Trần Dư không ngờ đã xảy ra.

Kể từ sau cuộc tấn công này, cứ cách khoảng một tiếng đồng hồ, các Thiên Nữ lại mang theo đủ loại vũ khí tới đúng hẹn.

Lần đầu mang RPG, lần thứ hai mang súng trường tự động, lần thứ ba mang súng máy hạng nặng.

Chỉ có điều những lần trước đều có Ma Ha Thất Lợi bảo vệ, khiến các Thiên Nữ không thể làm được gì.

Lúc này Khánh Trần phát hiện ra một vấn đề, Thiên Nữ mang theo vũ khí hay không đều vô ích, mang nhiều cũng chỉ phí phạm.

Nhưng nếu hoàn toàn không mang theo gì, trông lại rất thiếu khí thế, như thể chẳng nghiêm túc chút nào.

Vì vậy đến lần thứ tư, các Thiên Nữ tới mà không mang theo vũ khí, chỉ cầm theo vài cục đá...

Một nhóm Thiên Nữ vây quanh phi thuyền và ném đá vào, khiến Trần Dư phải tức giận bật cười.

Sát thương không lớn, nhưng sĩ nhục thì rất mạnh.

Những Thiên Nữ này cứ như không bao giờ chết, sức tấn công của họ không quan trọng, bao nhiêu cũng không thành vấn đề, vì Ma Ha Thất Lợi giết được bao nhiêu.

Nhưng vấn đề là các Thiên Nữ cứ đến mỗi giờ, chuẩn xác như tiếng chuông báo giờ học ở trường tiểu học.

Trần Dư vốn ngồi trong phi thuyền cấp A để tĩnh tâm vẽ tranh, nhưng giờ đây hắn không thể nào tĩnh tâm được...

Trần Dư nhìn đám Thiên Nữ lần thứ năm đến quấy rối, đang phun nước bọt vào chiến hạm, trong lòng nghĩ, cái chiến thuật ghê tởm này là ai nghĩ ra vậy?!

Hơn nữa, hình tượng Thiên Nữ đã bị phá hủy hoàn toàn. Cả đời này hắn không muốn vẽ Phi Thiên Thần Nữ nữa, bởi mỗi khi cầm bút lên vẽ, hắn lại nghĩ đến cảnh đám thần nữ giống như những bà già chua ngoa phun nước bọt...

Trần Vũ đã hủy hoại hình tượng Thiên Nữ trong lòng hắn!

––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Chương 748: Thể mô phỏng T-3019.

Khi nhóm Thiên Nữ thứ sáu đến quấy rối, vẫn là ném đá và nhổ nước bọt.

Đến nhóm thứ bảy thì thật sự đã có hơi ghê tởm. Dưới sự chỉ dẫn của Đại trưởng lão, Đại Vũ tìm được một đống phân bò rừng trong cấm địa, rồi bọc chúng trong lá sen, như đội cảm tử đối đầu với Ma Ha Thất Lợi, bôi lên kính chắn gió phía trước của phi thuyền cấp A.

Mỗi lần Trần Dư ngẩng đầu vẽ tranh, đều nhìn thấy mấy thứ đó...

Đến khi nhóm Thiên Nữ thứ mười đến quấy rối, họ vòng quanh phi thuyền cấp A phun nước bọt cả buổi mà không thấy Ma Ha Thất Lợi xuất hiện để giết địch nữa.

Điều này có chút kỳ lạ.

Đại Vũ điều khiển các Thiên Nữ bám vào cửa sổ nhìn vào bên trong, từng Thiên Nữ thần thánh cao quý ngày thường giờ lại nằm úp mặt lên cửa kính, khuôn mặt đều biến dạng.

Kết quả là bên trong phi thuyền cấp A đã trống không.

Đại Vũ bỗng nhiên nhận ra rằng anh ta đã khiến Trần Dư phải rút lui!

Anh ta điều khiển các thần nữ bay vào phi thuyền, tìm kiếm xem có manh mối nào còn lại bên trong không. Nhưng vừa khi điều khiển các Thần Nữ, anh ta cảm thấy bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Đại Vũ lập tức cảnh giác, thứ có thể đạt đến hiệu ứng che trời chỉ có một...

Anh ta điều khiển các thần nữ chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp đến cửa, "Ầm" một tiếng, một tên lửa xung điện với cái đuôi vòng xuyến dài theo sau từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng vào phi thuyền cấp A.

Phi thuyền cấp A trên bầu trời biến thành một quả cầu lửa, nuốt chửng hết các Thiên Nữ.

Trong hang động, Đại Vũ mở to mắt kinh ngạc: “Là cứ điểm không trung, cứ điểm không trung Chư Thiên đã đến rồi! Nó đã phá hủy phương tiện của Trần Dư!”

Khánh Trần rõ ràng sửng sốt một chút: “Cứ điểm không trung không nổi tiếng về tốc độ. Càng to lớn thì tốc độ bay càng chậm. Tính theo tốc độ rời căn cứ của Chư Thiên, nó không thể đến đây được... Là một cứ điểm không trung thứ hai!”

Trong năm tập đoàn lớn, trừ Kashima ra thì bốn nhà còn lại đều có cứ điểm không trung.

Nhưng mỗi nhà cũng chỉ có một cứ điểm mà thôi.

Khánh Trần nói: “Chẳng trách khi Trần thị bắt đầu lộ rõ tham vọng. Thực ra là do họ đã có đột phá mới trong lĩnh vực không trung. Hai cứ điểm không trung cấp chiến lược, đúng là sức mạnh không thể xem thường.”

Đại trưởng lão cũng tán thưởng: “Cuối cùng Trần thị cũng cảm nhận được sự bất ổn đến từ kỵ sĩ. Phải nói cậu đúng là lợi hại, khiến Trần Dư phải tức đến mức lộ hết át chủ bài, phải sử dụng cả cứ điểm không trung giấu kín để đánh cậu... Hiểu được, nếu tôi có cứ điểm không trung, tôi cũng sẽ làm vậy.”

Khánh Trần: “...”

......

Trong hang động, "sản vật đặc sản của Trần thị" bị cái bóng bắt làm tù binh đang bị treo lên một nhánh thạch nhũ đảo ngược, kêu khóc: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Trần Gia Chương quất roi lên người hắn, không nói câu nào.

Vị họa sư Trần thị giận dữ kêu lên: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, treo ta ở đây sáu tiếng rồi mà chẳng hỏi gì cả, chẳng lẽ chỉ muốn đánh ta một trận sao?”

Khánh Trần vừa nhai thịt bò khô vừa hỏi: “Trần thị có mấy cứ điểm không trung?”

Họa sư Trần thị giả ngu: “Chỉ có một chiếc thôi mà.”

Vị họa sư này bị treo lên đây và ăn đòn mà vẫn không biết chuyện gì xảy ra.

Thực ra, Khánh Trần cũng không hy vọng khai thác được gì từ hắn, "sản vật đặc sản của Trần thị" này chẳng qua là một hạt giống của một vật cấm kỵ.

Ban đầu, Khánh Trần còn định khống chế hắn để vẽ tranh, như vậy họ có thể sử dụng thêm một bug từ tấm vải liệm.

Nhưng vì vẽ tranh tốn thời gian đến vài tháng nên Khánh Trần không thể nào đem theo một con rối suốt vài tháng, nên dùng hắn để trồng vật cấm kỵ thì hợp lý hơn.

Khánh Trần nhìn họa sư Trần thị, cười lạnh: “Xem ra ngươi không thành thật, nếu không thể moi được lời thật từ ngươi thì giết đi còn hơn.”

“Khoan, khoan đã.” Họa sư Trần thị vội nói: “Hai chiếc! Tháng trước, cứ điểm không trung thứ hai tên là Chư Thần đã thăng không, làm sao các người biết được sự tồn tại của nó, nó được xây dựng trên một hòn đảo trên Cấm Đoạn Chi Hải mà!”

Chư Thần...

Trần thị quả thật rất chịu chi.

Khánh Trần lại hỏi: “Trần Dư tại sao lại xâm lược Hoả Đường, chẳng lẽ chỉ vì tài nguyên trong đó?”

Họa sư Trần thị đáp: “Hắn muốn biết thần của Hoả Đường rốt cuộc là gì, tại sao có thể ban cho người khác sức mạnh, liệu có giữ lại chút sức mạnh nào của Nhậm Tiểu Túc trong thế giới này không. Hắn đã dần chạm đến ngưỡng hòa nhập 70%, nếu không tìm được lối đi mới, thì phải sống kín đáo như những Bán thần trong lịch sử, không thể tuỳ tiện sử dụng sức mạnh. Mỗi lần sử dụng là mỗi lần tiến gần đến bờ tiêu tan.”

Khánh Trần trầm ngâm, Trần Dư quả nhiên đã là Bán thần đỉnh phong.

Đối phương không hài lòng với điều đó, bắt đầu tìm kiếm cách đột phá tiếp.

Cậu hỏi: “Vậy tại sao Trần Dư lại dừng ở đây?”

Họa sư Trần thị đáp: “Hắn thấy Nhân Diện Trùng thì đoán bên dưới có căn cứ của Hoả Chủng, và hắn biết rằng công ty Hoả Chủng từng giúp Nhậm Tiểu Túc thành thần. Căn cứ được Nhân Diện Trùng bảo vệ luôn là nơi quan trọng nhất của Hoả Chủng, bí mật thành thần rất có thể nằm bên dưới.”

“Không hay rồi.” Khánh Trần nói: “Cứ điểm không trung đã đến, chúng ta phải xuống dưới thật nhanh.”

Nói xong, cậu bẻ gãy cổ họa sư Trần thị, rồi dặn dò: “Đại Vũ, bỏ hắn vào trong nhẫn không gian, đưa hắn ra thế giới Ngoài. Xác của Arthur và Lee Hyun Ji thì trồng ở đảo Midway rồi, thi thể này thì đem trồng ở quần đảo Guam, nơi đó cách chúng ta chỉ 3000 km, là căn cứ quân sự lớn nhất của Bắc Mỹ ở Tây Thái Bình Dương.”

Đại trưởng lão nghi ngờ hỏi: “Thực ra ngay từ đầu cậu đã định để hắn ở lại cấm địa số 008 đúng không?”

“Khụ khụ, tôi là loại người như vậy sao?” Khánh Trần đáp.

“Những chuyện thất đức kiểu này, kỵ sĩ các người làm không ít đâu!” Đại trưởng lão phàn nàn: “Ngay từ lúc ngươi mang hắn về, tôi đã biết cậu định làm gì rồi!”

Khánh Trần chuyển chủ đề: “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi! Mang theo tất cả dây thừng trong phòng an toàn, nếu không thì có thể không đủ dài đâu!”

Mọi người đứng dậy, Khánh Trần thành thạo dẫn họ đến vực sâu Hỏa Chủng, còn thông thạo hơn cả Đại trưởng lão.

Thế nhưng, ngay khi cả nhóm sắp đến gần rìa vực sâu, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng họ. Mặt đất trong phạm vi trăm cây số rung chuyển, những nhũ đá trong hang động liên tục rơi xuống như thể trời sắp sập.

Khánh Trần và những người khác quay đầu lại, thấy phần trần tối tăm của hang động bắt đầu sáng lên.

“Trần Dư không muốn chờ nữa, hắn dùng cứ điểm không trung Chư Thần trực tiếp phá tan hang động...” Đại trưởng lão bắt đầu xót xa, nói: “Đây là một nơi ẩn náu tốt biết bao, thế mà giờ đã bị phá hủy. Hoả Đường của chúng ta đã dùng nơi này để tránh bao nhiêu lần bị quân đội truy sát, kết quả kỵ sĩ các người vừa đến thì hang động cũng tan tành...”

Khánh Trần bình thản nói: “Nếu không phải chúng tôi chặn lại ở đây, thì bây giờ người ăn đạn pháo đó có lẽ chính là Hoả Đường các người. Đừng tiếc nữa, mau đi thôi.”

Đến rìa vực sâu, Khánh Trần ném xuống một hòn đá rồi âm thầm đếm thời gian, 13 giây, viên đá chạm đất.

Khánh Trần vừa định nói thì Đại Vũ đã lên tiếng: “Tôi cũng biết cách này, công thức tính khoảng cách s = 1/2 × g × t², âm thanh phản hồi lại là 13 giây, vậy vực sâu này cao 828 mét.”

Đại trưởng lão sửng sốt: “Dây thừng của chúng ta không đủ dài rồi.”

Trần Gia Chương nói: “Quả nhiên mi muốn so tài với Khánh Trần.”

“Lão già, im đi!”

Khánh Trần lắc đầu nói: “Công thức của anh không sai, nhưng thực ra còn một điều kiện chưa tính đến, đó là âm thanh của viên đá chạm đất quay lại cũng cần thời gian, vận tốc truyền âm thanh là 340 mét/ giây, nên thực ra sau khoảng hơn một giây, ta mới nghe thấy âm thanh đó. Độ cao thực sự của vực sâu không tới 828 mét, anh cần giải phương trình bậc hai 1/2 × 9.8 × t² = 340(13 - t) để tìm thời gian thực t, kết quả là khoảng 11.19 giây.”

Khánh Trần nói: “Nói cách khác, độ sâu thực sự của vực sâu là khoảng 613 mét. Đó là chưa tính đến các yếu tố khác.”

Đại Vũ im lặng vài giây: “Thật phiền phức.”

Tự dưng lại bị vả mặt.

Khánh Trần nhìn Đại trưởng lão: “Với độ sâu này, dây thừng của chúng ta đủ dài không?”

Đại trưởng lão nói: “Chúng ta có tổng cộng sáu cuộn dây, mỗi cuộn dài 120 mét, nối lại thì đủ rồi. Nhưng bên dưới khá nguy hiểm, ai sẽ xuống trước đây?”

Zard lùi lại: “Tôi sợ mấy chỗ thế này lắm, tối om không thấy gì cả.”

“Để tôi xuống trước.” Khánh Trần nói: “Khi chắc chắn không có nguy hiểm, mọi người hãy xuống sau.”

Khánh Trần bám dây thừng từ từ đi xuống, trên đường đi, cậu nhìn thấy vô số hố nhỏ trên vách đá, dày đặc như lỗ trên miếng pho mát.

Có vẻ như đây từng là nơi cư trú của Nhân Diện Trùng, nhưng giờ chúng đã bị quân đội Trần thị tiêu diệt hết rồi...

Trần thị đúng là người tốt mà.

Chẳng mấy chốc, Khánh Trần đến đáy vực sâu, cậu lơ lửng trên dây thừng, cầm đèn pin lặng lẽ quan sát xung quanh.

Bên dưới vực sâu là một dòng sông ngầm chảy xiết, rộng khoảng sáu mét.

Bên cạnh dòng sông là một bờ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.

Khi nhìn thấy bờ sông, Khánh Trần bất ngờ, chỉ thấy trên bờ hẹp đó có rất nhiều Nhân Diện Trùng, nhìn từ phía sau chúng trông rất đáng sợ.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng nhận ra rằng chúng không phải là những con Nhân Diện Trùng thật sự, mà là lớp vỏ rỗng mà Nhân Diện Trùng đã lột xác!

Khánh Trần bắt đầu lớn tiếng hô hào, thử xem liệu có thứ gì ẩn náu dưới này không, liệu âm thanh của cậu có thu hút được thứ gì không.

Cậu tăng âm lượng lên đến 120 decibel, âm thanh vang vọng khắp nơi, nhưng không có gì kỳ dị xuất hiện.

Xem ra, lúc trước Zard thể hiện kỹ năng kiểm tra quy tắc khá hiệu quả, giúp loại bỏ mọi nguy hiểm.

“Mọi người xuống đi.” Khánh Trần hô.

Tất cả lần lượt xuống đáy vực sâu, đứng thành hàng trên bờ sông, Đại trưởng lão hỏi: “Tiếp theo đi hướng nào? Thượng nguồn hay hạ nguồn?”

Khánh Trần chiếu đèn pin, lặng lẽ quan sát dấu vết trên vách đá: “Đi về phía hạ nguồn.”

“Tại sao?” Đại Vũ hỏi.

“Nếu công ty Hỏa Chủng muốn xây dựng căn cứ ở đây, sau khi vận chuyển thiết bị lớn xuống, phương tiện vận chuyển thuận tiện nhất sẽ là thuyền. Nếu là tôi, với một dòng sông chảy xiết như vậy, chắc chắn ta sẽ chọn điểm dừng chân ở hạ lưu.” Khánh Trần nói: “Tất nhiên, cũng có thể là phán đoán sai, đi xem thử là biết.”

Cả nhóm men theo bờ sông đi gần hai tiếng, bờ sông dần mở rộng hơn và xuất hiện dấu vết khai phá của con người!

Đã đi đúng hướng.

Khánh Trần chiếu đèn pin về phía trước, nhưng ngay sau đó, tất cả đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy từng bình thủy tinh cao hai mét, dày đặc trên vách đá, nhô ra ngoài một cách kỳ lạ, các đường ống nằm trong các rãnh được khoét, kết nối các bình thủy tinh này.

Phần đế của bình thủy tinh là những thiết bị không rõ tên, bên trong rỗng tuếch, xương người rải rác khắp nơi.

Những bộ xương này không biết đã yên lặng ở đây bao lâu rồi.

Khánh Trần nói: “Trước đây, trong bình thủy tinh có lẽ được đổ đầy dung dịch, những bộ xương này có lẽ từng là con người, nhưng không biết tại sao họ lại bị đặt ở đây.”

Cậu tiến lại gần, phủi lớp bụi trên tấm bảng tên thép không gỉ dưới đáy bình thủy tinh: “Thể mô phỏng T-3019.”

––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Chương 749: Thiếu một thể mô phỏng.

Trong những bình thủy tinh, chỉ có những bộ xương khô cùng với các dòng chữ trên tấm bảng kim loại, tất cả đều toát lên vẻ kỳ quái.

T3088.

T4901.

T5029.

Những mã số này dường như chẳng có chút liên hệ gì. Nếu phải nói có quy luật gì, thì là tiền tố T3, T4 và T5 có sự khác biệt, dường như phân chia theo cấp bậc.

Trên cả bức tường chỉ có ba bình thủy tinh mang mã số chuỗi T6, nhưng bên trong chúng đã trống rỗng dù bình không bị hư hại.

Xét về độ hiếm, T6 hẳn là hiếm nhất, vậy nên cấp bậc cũng có thể là T6 cao nhất, T3 thấp nhất.

Vô số bình thủy tinh được xếp ngay ngắn thành hàng, như những quan tài khảm trong vách đá.

Vực sâu dưới lòng đất này trông chẳng khác gì một nghĩa trang khổng lồ cho những bản thể mô phỏng.

Zard nhìn quanh cảnh tối đen, thu mình lại sợ hãi.

Khánh Trần cũng đã nhận ra, cái gã này khi đối mặt với mọi chuyện ở dương gian thì gan dạ vô cùng, nhưng khi đối mặt với những thứ liên quan đến âm gian thì lá gan lại nhỏ một cách kỳ lạ.

“Chẳng trách công ty Hỏa Chủng lại xây dựng căn cứ bí mật ở đây, thì ra là để tiến hành những thí nghiệm đi ngược đạo lý con người như thế này.” Đại trưởng lão cảm thán: “Nếu người của Liên bang mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ bị lên án kịch liệt.”

Khánh Trần ngẩng đầu quét mắt qua vách núi dọc hai bờ sông ngầm, nơi ánh sáng từ đèn pin chiếu qua, chi chít những bình thủy tinh xếp thẳng tắp, như kéo dài lên tận trời cao.

Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được, hàng ngàn năm trước, bên trong những bình thủy tinh này còn nổi lềnh bềnh từng cơ thể người hoàn chỉnh, ngập trong dung dịch xanh lục hoặc xanh lam, tựa như bào thai trong tử cung, nuôi dưỡng những sinh mệnh dị dạng.

Các bình thủy tinh đều hoàn hảo, nhưng bản thể mô phỏng bên trong theo thời gian đã hóa thành những bộ xương khô trong các bình kín.

“Tấm vải liệm có thể phục nguyên những bộ xương khô thành người sống được không nhỉ? Nếu được thì chẳng phải chúng ta sẽ nhìn thấy diện mạo của người từ ngàn năm trước sao?” Zard tò mò hỏi: “Không biết là đàn ông hay phụ nữ nhỉ?”

Khánh Trần điềm tĩnh đáp: “Xét từ xương chậu và xương mu, thì đều là đàn ông. Trước hết, xương chậu nam giới có hình phễu, phần trên to phần dưới nhỏ, trong khi xương chậu nữ ngắn và rộng, dạng trụ tròn. Nếu đây là phòng thí nghiệm bình thường, thì bản thể mô phỏng hẳn phải đa dạng hơn để tiện cho việc thu thập các loại dữ liệu khác nhau. Nhưng ở đây tất cả các bộ xương đều là nam giới trưởng thành, vì vậy tôi nghi ngờ rằng những bản thể mô phỏng này... được tạo ra đều là để làm cỗ máy chiến tranh.”

Vừa nói, Khánh Trần vừa đập vỡ một bình thủy tinh, thấy sau khi bình vỡ ra, bộ xương bên trong nhanh chóng bị oxy hóa, chuyển thành màu xám.

“Ơ.” Đại Vũ nhíu mày: “Chiếc bình thủy tinh này sau ngần ấy năm vẫn giữ được tính kín khí, vậy chất lỏng trong đó đâu mất rồi, tôi cứ tưởng là chất lỏng bị rò rỉ mới khiến bọn họ chết trong bình chứ.”

Khánh Trần nói: “Tôi đoán rằng nơi này vốn là một trong những phòng thí nghiệm bí mật quan trọng nhất của công ty Hỏa Chủng, họ đã tạo ra hàng loạt bản thể mô phỏng tại đây. Nhưng một ngày nọ, có sự cố xảy ra, ai đó đã chủ động đóng tất cả các bình thí nghiệm, rút cạn các dung dịch dinh dưỡng và dung dịch hô hấp bên trong.”

Lúc này, Khánh Trần vẫn tiếp tục quét đèn pin khắp nơi, chợt cậu sững lại.

Tầng thứ mười tám nơi đặt bình thủy tinh, có một bình đã bị vỡ.

“Là vỡ ngẫu nhiên hay... người bên trong thoát ra rồi?” Đại Vũ nhíu mày hỏi.

“Chờ tôi một chút.” Khánh Trần nói rồi tay không trèo lên.

Rất nhanh, cậu từ từ leo xuống: “Bên trong bình thủy tinh không có bộ xương, bảng kim loại bên ngoài cũng bị kéo xé đi.”

Chiếc bình thủy tinh đã trống rỗng!

Mọi người rùng mình kinh hãi.

Họ đều hiểu điều này có nghĩa là gì, có bản thể mô phỏng nào đó đã sống sót sau trận tai họa năm xưa, tự mình phá vỡ chiếc bình và chui ra!

Khánh Trần nói khẽ: “Tiếp tục tiến lên, nhưng cẩn thận hơn một chút.”

“Nếu hắn còn sống sót năm ấy, chắc cũng đã rời khỏi đây rồi, hoặc là chết ở đâu đó.” Đại trưởng lão nghi hoặc nói: “Căn cứ này bị bỏ hoang ít nhất cũng mấy trăm năm, làm gì có thứ gì còn sống chứ.”

“Khó mà nói.” Khánh Trần lắc đầu: “Hy vọng là tôi quá lo xa thôi.”

Chỉ có các kỵ sĩ biết rằng Hỏa Chủng từng chế tạo những "sinh thể hình người" có tuổi thọ trên lý thuyết là vô hạn, không chỉ có Nhậm Tiểu Túc mà còn có những "thể thí nghiệm" từng gieo tai họa cho nền văn minh nhân loại.

Những thể thí nghiệm đó đều có thể chung sống với tế bào ung thư, về lý thuyết chỉ cần có thứ gì để ăn, chúng có thể sống hàng nghìn, thậm chí hàng vạn năm.

Đây mới là sự trường sinh thực sự.

Khánh Trần nhặt một khúc xương đưa cho Đại Vũ: “Mang về giúp tôi nhé, tôi muốn đưa nó đến Thành thị số 10, để nhà khoa học số 2 nghiên cứu xem liệu có thể rút ra được điều gì không.”

Những bộ xương này không còn mô cơ, nên tấm vải liệm không thể phục hồi lại những gì đã mất, giống như không thể hồi phục vết thương trên ngực Khánh Trần.

Nhưng với tính kín khí tốt của bình thủy tinh, thứ gì đó trong xương có thể vẫn còn DNA để chiết xuất.

Khánh Trần dừng mắt trên các bình thủy tinh, quét qua nhiều lần để xác định rằng chỉ có một bình bị vỡ, rồi tiếp tục tiến lên. Trên đường đi, cậu thấp giọng thì thầm vài lời với Zard, khiến Đại Vũ cau mày.

Con đường ngày càng rộng mở, chỉ có dòng sông là vẫn xiết và giữ nguyên độ rộng.

Lúc này, khi họ nhìn lại dòng sông đen ngòm ấy, trong lòng đều có chút rùng mình, sợ bên trong có gì đó đáng sợ đang chờ đợi họ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vực sâu dưới lòng đất bỗng mở ra hoàn toàn, trước mặt họ là một công trình kiến trúc khổng lồ của con người hiện lên như một sân vận động khổng lồ.

Toàn bộ phần bên ngoài của kiến trúc đều bằng kim loại, đã hoen gỉ.

“Vào xem thử đi.” Khánh Trần nói, nhưng cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía vách vực sâu phía sau, có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau, nhưng không hề phát ra tiếng động nào.

Luồng sáng trong tay Khánh Trần dò xét qua, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cứ như thể... có một sinh vật bò sát như thằn lằn đang nhanh chóng lẩn vào góc tối của vách vực.

“Sao vậy?” Đại Vũ hỏi.

“Không có gì.” Khánh Trần lắc đầu.

Mọi người tiến vào bên trong kiến trúc, ngay ở lối vào là một loạt thiết bị an ninh, đã mục nát từ lâu.

Đi vào bên trong, có rất nhiều bộ hài cốt rải rác trên mặt đất.

Khánh Trần nhìn xuống mặt đất: “Rất nhiều vỏ đạn, trên tường cũng có vết đạn, dường như ở đây từng xảy ra một trận chiến, mọi người đều bị giết chết bất ngờ.”

Trong lúc nói, Khánh Trần ho ra một ngụm máu, trên người mang vết thương lại đi xa như vậy, cậu thực sự đã rất mệt mỏi.

Tần Dĩ Dĩ lo lắng nói: “Để tớ cõng cậu nhé?”

“Không cần đâu.” Khánh Trần lau vết máu trên môi: “Tôi vẫn có thể chịu được.”

“Kỳ lạ thật, đây là thanh trừng nội bộ của công ty Hỏa Chủng, hay là bị ai đó tấn công?” Đại Vũ cúi xuống kiểm tra thi thể, khó hiểu hỏi.

“Có một điều kỳ lạ là, trên những thi thể này không có dấu vết bị đạn bắn trúng.” Khánh Trần phân tích: “Nếu là trận chiến quy mô lớn, thì ít nhiều đạn cũng sẽ để lại dấu vết trên xương, nhưng ở đây lại không có. Tôi nghi ngờ... họ không phải đang chiến đấu với kẻ địch sử dụng vũ khí nóng, mà là bị một con quái thú không sợ vũ khí nóng tấn công.”

Mọi người đột nhiên nghĩ đến chiếc bình thủy tinh bị vỡ lúc nãy, liền cảm thấy lạnh sống lưng.

“Mau hành động đi, rất có thể đám người Trần thị sẽ tìm được đến đây, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều đâu.” Khánh Trần nói: “Tìm thư viện dữ liệu trước, đó là mục tiêu của chúng ta. Cách đây ngàn năm, phần lớn dữ liệu đều được sao lưu trên giấy. Đây là một môi trường kín, sẽ còn lại rất nhiều thứ. Gặp chỗ nào có máy tính thì gỡ hết ổ cứng mang theo.”

Mọi người tìm kiếm xung quanh, một phần tư khu vực của tòa nhà này bị cửa chắn kim loại khóa lại, vẫn chưa biết cách vào, cũng không biết bên trong có thứ gì.

“Làm sao để vào đây?” Đại Vũ hỏi: “Mấy kim loại này cứng lắm, chúng ta không phá được đâu.”

Vừa nói xong, anh ta thấy Khánh Trần nhẹ nhàng vặn tay một cái, liền mở được cánh cửa lớn của thư viện dữ liệu...

Đại Vũ: “Chết tiệt...”

Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên là, trong thư viện dữ liệu khổng lồ, có hai bộ hài cốt nằm trên mặt đất, bên cạnh họ, tất cả tài liệu giấy đều đã bị máy hủy tài liệu xé thành từng mảnh trộn lẫn vào nhau, trong lò đốt nhỏ cũng toàn là tro.

Khánh Trần nói: “Tôi vừa nhìn ổ khóa trên cửa một cái, nó đã được khóa từ bên trong. Hai người này có lẽ là nhân viên của công ty Hỏa Chủng, phụ trách tiêu hủy tất cả tài liệu và bằng chứng ở căn cứ bí mật này, sau đó chết đói bên trong.”

Hai người này đã dùng cả mạng sống của mình để đảm bảo tài liệu bị hủy sạch.

Đừng nói đến những tài liệu trong lò đốt, ngay cả những mảnh giấy bị xé ra cũng không thể phục hồi lại được nếu không mất đến mười hay hai mươi năm.

Nhưng tấm vải liệm lại có thể khôi phục toàn bộ tài liệu ở đây.

Khánh Trần nhìn đống tài liệu trước mặt: “Gộp hết các mảnh tài liệu bị xé nhỏ lại rồi đặt vào tấm vải liệm, cả tro trong lò đốt cũng phải quét sạch, không được bỏ sót thứ gì.”

Mọi người đổ lò đốt ra, Đại trưởng lão dùng chổi quét từng chút tro ra ngoài.

Sau khi đóng tấm vải liệm lại, tất cả ngồi trong thư viện dữ liệu chờ đợi.

Khánh Trần hỏi: “Rốt cuộc thì Tập đoàn Hỏa Chủng là gì? Các tập đoàn dường như rất ít khi nhắc đến họ trong tài liệu lịch sử của mình?”

Đại Vũ hồi tưởng và nói: “Đây là một tập đoàn rất phức tạp. Mục tiêu của họ là bảo tồn mầm sống cho nhân loại, tìm kiếm phương thức mới để duy trì giống loài. Tuy nhiên, cách mà họ bảo vệ nhân loại lại rất cực đoan.”

“Cách bảo vệ cực đoan đó có phải là việc họ đã tiến hành nhiều thí nghiệm phi nhân tính không?” Khánh Trần hỏi.

“Đúng vậy, thí nghiệm của họ luôn có vấn đề lớn về đạo đức. Trước đây, để trích xuất gen, phái cầm quyền còn ráo riết bắt giữ các siêu phàm giả, hy vọng tìm được gen của tân nhân loại từ họ.” Đại Vũ trả lời.

“Có vẻ như đây là một tổ chức rất tàn nhẫn.” Khánh Trần gật đầu.

Một giờ trôi qua, tấm vải liệm mở ra, những tài liệu đã bị phá hủy dần được khôi phục, nhưng trên các tài liệu giấy bị đốt cháy vẫn còn một số chỗ thủng.

Đại Trưởng lão nói: “Tài liệu từ tấm vải liệm này có lẽ lên đến vài ngàn trang và rất lộn xộn. Phải xem đến bao giờ mới hết? Không lẽ chúng ta phải ở đây vài năm sao?”

Khánh Trần nhìn lão một cái, rồi nhanh chóng lướt qua toàn bộ tài liệu. Cậu sắp xếp, phân loại, và tổng hợp chúng một cách nhanh chóng trong đầu, sắp xếp lại thứ tự logic của chúng.

Đại Trưởng lão thấy Khánh Trần lướt qua nhanh như vậy rồi nhắm mắt lại, ngay lập tức hiểu rằng đây không phải là việc đơn giản.

Khánh Trần mở mắt ra lần nữa và tổng kết những điểm chính cho mọi người:

“Cơ sở mà chúng ta đang ở là Phòng thí nghiệm số 048. Trong tài liệu ghi rõ rằng Tập đoàn Hỏa Chủng đã phát triển phương pháp điều trị chung sống với ung thư. Nhưng khi được triển khai rộng rãi tại Phòng thí nghiệm số 039, họ phát hiện thành công ở đối tượng thí nghiệm số 001 là ngẫu nhiên. Phòng thí nghiệm số 039 xảy ra khủng hoảng, yêu cầu trụ sở chính cho phép phá hủy hoặc phong tỏa vĩnh viễn.”

Khánh Trần nhìn mọi người và nói: “Phòng thí nghiệm số 039 này có thể chính là nơi mà Thần minh Nhậm Tiểu Túc đã từng ở?”

Cậu nói tiếp: “Tập đoàn Hỏa Chủng cho rằng chính sức mạnh cá nhân của Nhậm Tiểu Túc đã khiến thành công xuất hiện. Vì vậy, sau khi rút ra bài học từ Phòng thí nghiệm số 039, họ đã xây dựng một phòng thí nghiệm bí mật khổng lồ tại nơi này, nhằm tiến hành cải tạo gen để tạo ra các bản thể mạnh mẽ, thử nghiệm kỹ thuật chung sống với ung thư.”

Nói đơn giản, Tập đoàn Hỏa Chủng nghĩ rằng người bình thường không thể chung sống với ung thư, mà chỉ có siêu phàm giả mới có thể. Vì thế, họ đã thu thập gen của siêu phàm giả, chuyên nhân bản họ và tạo ra các chiến sĩ gen để thực hiện thí nghiệm.

Trong đó, có rất nhiều ghi chép về báo cáo thử nghiệm lâm sàng, dữ liệu chi tiết đều được lưu trữ trong ổ cứng ở khu A1 của phòng thí nghiệm này, chính là khu vực bị phong tỏa ở đây.

Khánh Trần nói: “Hiện tại, điều quý giá nhất trong phòng thí nghiệm này là cách để con người chung sống với tế bào ung thư. Đáng tiếc là chỉ có một người duy nhất thành công, chính là Thần minh Nhậm Tiểu Túc. Tài liệu ghi rõ rằng nhân tế bào của Nhậm Tiểu Túc đã hoàn toàn biến đổi thành nhân dị thể. Trong thời gian ở Phòng thí nghiệm số 039, y đã có thể thể hiện hóa bất kỳ thứ gì mà y tưởng tượng ra.”

Khánh Trần nói tiếp: “Tuy nhiên, tài liệu lại cho thấy cơ thể của Nhậm Tiểu Túc bắt đầu dần dần tan rã. Khi đó Tập đoàn Hỏa Chủng không biết vì sao. Tất nhiên, họ không biết, nhưng chúng ta thì biết. Lúc đó, Nhậm Tiểu Túc đang bắt đầu hòa hợp với ý chí thế giới và sắp tan biến vào nó.”

Đại Trưởng lão thắc mắc: “Hỏa Chủng đã tạo ra một Bán thần, vậy tại sao Nhậm Tiểu Túc lại không hòa nhập với ý chí thế giới mà vượt qua được ngưỡng của Bán thần để trở thành Thần minh?”

Khánh Trần nói: “Tài liệu cho biết rằng cuối cùng Nhậm Tiểu Túc đã tạm thời áp chế được ý chí tinh thần của mình để tránh tan biến, nhưng không nói rõ bằng cách nào. Có vẻ như Tập đoàn Hỏa Chủng cũng không biết. Tuy nhiên, tài liệu còn ghi rằng khu A1 vẫn còn lưu giữ 3 giọt máu Thần minh, là mẫu gen của Nhậm Tiểu Túc được chuyển từ Phòng thí nghiệm số 039 đến.”

“Trong tài liệu nói rằng có tổng cộng 9 giọt máu Thần minh đã được chuyển đến cơ sở này, trong đó 3 giọt bị cướp, 3 giọt đã sử dụng, còn lại 3 giọt. Không biết ai đã cướp đi 3 giọt đó, và 3 giọt đã dùng kia... đã dùng vào việc gì?”

Chuyến đi đến vực sâu lần này, chỉ riêng việc có thể thu được thành tựu y học cùng ba giọt máu Thần minh đã không uổng công rồi.

Thành tựu y học này là một mảnh ghép trên con đường thành thần.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Chương 750: Thể mô phỏng mất tích trong căn cứ bí mật.

Trong kho dữ liệu mờ tối của phòng thí nghiệm, Khánh Trần khẽ hỏi Trần Gia Chương: “Nhậm Tiểu Túc từng là kỵ sĩ, y có từng nói về cách trở thành Thần không?”

Trong tư liệu lịch sử, khi đối mặt với cuộc khủng hoảng của trí tuệ nhân tạo, Nhậm Tiểu Túc vẫn chưa phải là Thần minh. Nhưng sau đó, không biết từ lúc nào, y lại đột nhiên trở thành Thần.

Trần Gia Chương lắc đầu: “Chưa từng nói. Tiền bối Tần Sanh hình như đã từng hỏi y, nhưng y nói rằng đó là một con đường còn hiểm nguy hơn cả thử thách của kỵ sĩ, ngay cả bản thân y cũng không muốn đi lại lần nữa. Tất cả những gì ta biết là y sống chung với tế bào ung thư, sau đó tạm thời phong ấn bản thân lại, muốn đợi đến khi cơ thể mạnh mẽ đủ để chịu đựng tinh thần to lớn của mình, nhưng không rõ y sau này đã làm thế nào để tránh việc hòa nhập với ý chí của thế giới.”

“Phong ấn bằng cách nào?” Khánh Trần hỏi.

“Hình như là dùng đến Chân Thị Chi Nhãn màu đen.” Trần Gia Chương nói: “Nhưng cụ thể làm thế nào thì ta không rõ.”

Khánh Trần sững người.

Chân Thị Chi Nhãn? Lẽ nào đây là lý do ông chủ Hà mượn đi Chân Thị Chi Nhãn?

Đại Vũ đứng bên cạnh nghi hoặc: “Hai người đang thì thầm chuyện gì thế? Trở thành Thần? Các người cũng muốn thành Thần à? Đang mơ gì thế.”

“Đi thôi.” Khánh Trần nói: “Đại Vũ giúp mang hết dữ liệu vào trong Nhẫn Không Gian.”

Đại Vũ nghi ngờ: “Sao ta có cảm giác chiếc nhẫn này như là mang hộ ngươi vậy, cái gì cũng nhét vào đây? Hay ta tặng cho ngươi luôn đi?!”

Khánh Trần kiên nhẫn an ủi: “Cũng không phải là không được...”

Đại Vũ trừng mắt: “Mơ đẹp đấy!”

Mọi người tiến về khu vực A1, và ngay sau khi họ rời đi, cánh cửa của phòng dữ liệu kia trong bóng tối bất ngờ tự động mở ra, như thể có thứ gì đó vô hình vừa chạm vào nó.

Khánh Trần ngoái đầu nhìn lại hành lang tối om phía sau nhưng không thấy gì cả.

Cậu chiếu đèn lên trần hành lang, nhưng ở đó cũng trống trơn.

Khi đến cửa khu A1, lần này là một cánh cửa khóa bằng mật mã rơi từ trên xuống, nhưng do căn cứ bí mật đã mất điện toàn bộ, phần lõi khóa bên trong hoàn toàn bị khóa chặt.

Đại Vũ tò mò hỏi: “Cái thứ này ngươi cũng mở được à?”

Khánh Trần nhìn anh ta một cách kỳ lạ, rút thanh hắc đao từ thắt lưng của Tần Dĩ Dĩ ra, chém hai nhát đã mở được cánh cửa.

Cấm kỵ vật ACE-001, Đao Của Thần Minh: có thể cắt mọi thứ trên thế gian, không gì là không phá nổi.

Đại trưởng lão trêu chọc: “Khánh Trần, cậu không xem mình là người ngoài thật đấy nhỉ. Đao của người khác mà cậu nói dùng là dùng.”

Tần Dĩ Dĩ đứng bên cạnh vui vẻ nhận lại thanh hắc đao, rồi nói với Khánh Trần: “Không sao đâu, Đại trưởng lão chỉ càu nhàu một câu thôi, cậu đừng để tâm.”

Đại trưởng lão: “...”

Ngay khi lời vừa dứt, phía sau bỗng vang lên một tiếng "keng".

Một tấm trần bằng hợp kim nhôm bất ngờ rơi xuống đất, như thể có thứ gì đó đang di chuyển qua những khoảng trống tối om trên trần.

Khánh Trần nhanh chóng rút súng ngắm đen và bắn liên tiếp hàng chục phát vào trần nhà, nhưng dù đã bắn thủng cả trần, cũng không thấy gì.

Đại Vũ nói: “Có phải ngươi thần hồn nát thần tính không? Không có gì đâu, chỉ là lâu năm hỏng hóc nên rơi thôi mà.”

Khánh Trần nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ thế... Đi thôi, chúng ta vào tìm hết ổ cứng trong khu A1 để giao cho Đại Vũ, còn cả máu của thần nữa.”

“Chia ra tìm thôi.” Đại Vũ nói: “Tìm cùng nhau thì chậm lắm, chia ra sẽ nhanh hơn.”

Khánh Trần cau mày: “Trong phòng thí nghiệm này có khi còn những mối đe dọa chưa biết, chia nhau ra sẽ nguy hiểm.”

Đại Vũ có chút thiếu kiên nhẫn: “Ngươi quá cẩn thận rồi đấy, nơi này đã bị phong ấn hàng nghìn năm, có thể có gì nguy hiểm chứ? Nếu ngươi không có gan thì đừng chỉ huy linh tinh, để ta chỉ huy cho.”

Khánh Trần cười lạnh: “Tùy ngươi, nếu gặp nguy hiểm thì đừng trách ta, là do ngươi tự không cẩn thận thôi. Chia nhóm đi, ta với sư bá một nhóm, Dĩ Dĩ với Đại trưởng lão một nhóm, Đại Vũ và Zard một nhóm.”

Mọi người chia thành ba nhóm, rồi mỗi nhóm đi vào bóng tối.

Khánh Trần và Trần Gia Chương không biết đã đi bao lâu, ở đây chủ yếu là các phòng thí nghiệm với các thiết bị để lấy mẫu và phân tích. Khi đến cuối cùng, một cánh cửa kim loại màu xám tiếp tục chắn ngang trước mặt.

Khánh Trần và Trần Gia Chương nhìn nhau, có lẽ bên trong là nơi quan trọng nhất của cả phòng thí nghiệm này!

“Mở cửa đi.” Trần Gia Chương nói.

Tuy nhiên, Khánh Trần bất ngờ nói: “Cửa vốn dĩ đã mở sẵn.”

Nói rồi, cậu kéo cửa ra, và thấy phía bên trong cửa có đầy những vết cào, như thể có thứ gì đó muốn bào mòn cánh cửa kim loại này, trên đó còn có những vết máu khô.

Khánh Trần nhíu mày: “Con quái vật bên trong vốn bị nhốt ở đây, nó đau đớn, gào thét, giận dữ, hoàn toàn không thể ra khỏi phòng thí nghiệm này. Nhưng một ngày nào đó... cửa bỗng nhiên tự mở ra.”

Cậu chiếu đèn vào bên trong, chỉ thấy bên trong có sáu cái ống chứa đứng, nhưng chúng đều đã hoàn toàn vỡ nát. Trên nền đất có dấu vết của bụi hòa lẫn với chất lỏng đã khô cứng.

Trần Gia Chương rùng mình kinh sợ: “Là thứ bên trong chủ động phá vỡ lớp vỏ chứa kín, có sáu thứ quỷ quái đã chạy ra ngoài từ đây! Chúng vẫn còn trong căn cứ bí mật này!”

Lúc này.

Đại Vũ bước trong hành lang tối đen, cười lạnh nói: “Lá gan của Khánh Trần cũng nhỏ quá, nơi này có thể có nguy hiểm gì chứ, thời đại nào rồi mà còn sợ những thứ yêu ma quỷ quái?”

Zard rón rén trốn sau lưng anh ta, còn níu lấy mép áo của Đại Vũ: “Anh nói nhỏ chút đi, đừng gọi ra mấy thứ ma quái trong bóng tối, tôi sợ lắm.”

Nói rồi, hai người nhanh chóng bước vào một căn phòng trông như phòng hội nghị.

Kết quả là ngay khoảnh khắc đó, cửa phòng hội nghị bất ngờ đóng lại sau lưng họ.

Zard sợ hãi hét ầm lên, xoay người lao về phía cửa và đập mạnh: “Có ai không, mau đến đây!”

Đại Vũ đứng yên lặng trong bóng tối, tai cố lắng nghe từng âm thanh xung quanh.

Lúc này, trong bóng tối bỗng vang lên tiếng vật sắc nhọn cào vào kim loại, khiến người nghe tê răng khó chịu, âm thanh ấy ngày càng gần hơn.

Đại Vũ chiếu đèn pin về phía đó, nhưng chỉ thấy một bóng đen lướt qua nhanh chóng.

Có gì đó đang cười khàn khàn trong bóng tối, hào hứng như mèo vờn chuột.

Tiếng móng vuốt cọ vào kim loại không ngừng vang lên, đối phương dường như rất thích âm thanh này.

Lúc này, Zard trong cơn sợ hãi húc mạnh vào cửa phòng hội nghị và mở tung nó, dẫn đầu chạy ra ngoài.

Thế nhưng, Đại Vũ còn chạy nhanh hơn anh ta, thậm chí khi chạy ngang qua còn giơ chân ngáng Zard một cái.

Zard ngã sõng soài xuống, tức tưởi hét lên: “Đại Vũ hại tôi!”

Đại Vũ vừa chạy vừa giơ đèn pin nhìn lại phía sau, chỉ thấy trong bóng tối không biết là thứ gì, nhanh chóng kéo Zard vào bóng đen.

Khánh Trần cùng những người khác nghe thấy tiếng động, lập tức chạy đến. Cậu nắm lấy Đại Vũ đang bỏ chạy và lớn tiếng hỏi: “Zard đâu? Ta hỏi ngươi Zard đâu?”

Đại Vũ chậm rãi lườm Khánh Trần một chút, nhưng lại dùng giọng điệu hoảng sợ không phù hợp với vẻ mặt của mình mà nói: “Có thứ gì đó trong bóng tối đã bắt cậu ta đi rồi!”

“Vì sao ngươi không cứu anh ta, ngươi có còn lương tâm không, anh ta đối xử với ngươi tốt như thế, sao ngươi có thể nhẫn tâm?!” Khánh Trần chất vấn.

Đại Vũ nhướng mày: “Đủ rồi đó.”

“Khụ khụ, nhập vai chút.” Khánh Trần nói.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng vui tươi hớn hở của Zard từ trong bóng tối: “Bắt được rồi.”

Nói xong, Zard bước ra từ bóng tối, tay xách một con quái vật da xám hình người. Con quái vật giãy giụa không ngừng trong tay anh ta, nhưng không sao thoát ra được.

Trên cổ Zard còn bị cắn rách một nửa, trông vô cùng thảm hại, nhưng vết thương đó lại như dòng cát chảy, nhanh chóng khép lại.

Ngay từ khi vừa bước vào tòa nhà này, Khánh Trần đã để ý đến con quái vật này. Không chỉ Khánh Trần, mà cả Zard, Trần Gia Chương, và Đại Trưởng lão đều đã ăn Long Ngư, nên tiếng tim đập của đối phương trong không gian tĩnh lặng tối tăm này như tiếng trống vậy.

Hơn nữa, con hàng này không chỉ một lần nhìn chằm chằm mọi người. Ánh mắt ấy trong đêm tối, với cảm giác nhạy bén của cấp A, giống như kẻ địch cầm một chiếc đèn lồng lớn đối diện với pháo cối của phe mình.

Dường như sợ rằng hỏa lực của bên mình không đủ.

Kết quả là, con quái vật này lại còn nghĩ rằng mình đã trốn kỹ...

Nếu không vì Khánh Trần lo ngại không hiểu rõ cấu trúc bên trong nơi này, sợ đối phương chạy thoát, thì cậu đã bắt nó từ sớm rồi.

Vậy nên, Khánh Trần và Zard đã bàn bạc với nhau, để Zard, người hoàn toàn miễn nhiễm với tấn công vật lý, ra tay nhử con này ra ngoài.

Lúc này, con quái da xám bị Zard giữ chặt, Khánh Trần ngồi xổm xuống trước mặt nó và nói: “Vật thí nghiệm của Hỏa Chủng? Tôi từng thấy qua thứ này trong tài liệu của Lý thị, nghe nói lúc đầu số lượng lên tới hàng trăm nghìn, còn từng phá hủy vài thành phố, sức chiến đấu tập thể cực kỳ mạnh...”

Con hàng này trốn trong bóng tối, có lẽ muốn từng bước tiêu diệt nhóm Khánh Trần.

Vật thí nghiệm này quả thực tàn bạo và mạnh mẽ. Khi xưa, Khánh thị đã thả bom hạt nhân xuống thành phố nơi Cấm kỵ chi địa 008 từng tọa lạc, chỉ để tiêu diệt những thực thể da xám này.

Nhưng vấn đề là, khi chúng gây thảm họa năm đó là do số lượng quá đông, còn khi số lượng giảm xuống thì chẳng còn đáng sợ chút nào.

Theo ghi chép của Lý thị, vật thí nghiệm mạnh nhất thời đó cũng chỉ tương đương với chiến sĩ gen cấp B hiện nay.

Người thường có thể sẽ bị nó dọa sợ, nhưng vấn đề là... đội của Khánh Trần ai cũng cấp A cả...

Khánh Trần nhìn vào gương mặt dữ tợn kia, thở dài: “Anh bạn, thời đại đã thay đổi rồi.”

Vật thí nghiệm màu xám dần dần bình tĩnh lại, thu lại bộ răng nanh của mình và dùng giọng điệu cứng nhắc hỏi: “Các ngươi là ai?”

Khánh Trần ngẩn người một chút, cậu không ngờ đối phương lại có ý thức và trí tuệ rõ ràng đến vậy.

Cậu biết rằng, vật thí nghiệm chính là những con người chung sống với ung thư. Ngàn năm trước, họ cũng từng là một thành viên của loài người.

Chỉ là sau khi chung sống với ung thư, họ dần trở nên giống như căn bệnh đó, khao khát vật chất và năng lượng, nảy sinh ham muốn khó cưỡng đối với mọi loại protein.

Khánh Trần hỏi với vẻ trầm tư: “Bây giờ chưa đến lượt ngươi hỏi chúng ta. Để ta hỏi ngươi trước, ngươi thoát ra từ phòng thí nghiệm bên trong, hay từ những chiếc bình thủy tinh trên vách tuyệt bích?”

“Vách tuyệt bích?” Thể thí nghiệm khàn giọng nói: “Những thể mô phỏng trên vách tuyệt bích chẳng phải đều đã chết rồi sao?”

Khánh Trần hơi khựng lại, cậu cảm thấy có gì đó không đúng: “Khoan đã, đừng vội thẩm vấn hắn, mọi người giúp tôi lật tung chỗ này lên, tôi cần tất cả danh sách thể mô phỏng! Tôi có cảm giác bên trong có bí mật lớn!”

Mọi người tản ra tìm kiếm, chỉ để lại Khánh Trần và Zard ở nguyên vị trí. Khánh Trần lạnh lùng nhìn vào thể thí nghiệm: “Ta hy vọng ngươi sẽ thành thật trả lời từng câu hỏi của ta sau đây, nếu không sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Vật thí nghiệm im lặng một lúc: “Bị nhốt ở nơi này đã sống không bằng chết, chết rồi cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.”

Khánh Trần nghi hoặc: “Trước khi vào Công ty Hỏa Chủng, ngươi đã làm gì?”

Thể thí nghiệm hồi tưởng rất lâu: “Quá lâu rồi... Ta từng là một giáo sư, vì mắc bệnh ung thư phổi không thể chữa trị nên dần rơi vào tuyệt vọng. Một ngày nọ, người của Công ty Hỏa Chủng tìm đến ta, họ nói có thể giúp ta chữa bệnh và sẽ trả 300.000 tiền mặt sau khi xong việc, nên ta đã đi theo họ. Không ngờ rằng, một khi đi là vô tận năm tháng.”

Đúng vậy, những thể thí nghiệm này, trước khi trở thành vật thí nghiệm, cũng chỉ là những người đáng thương mắc ung thư mà thôi.

Khánh Trần hỏi: “Ngươi đã có khả năng trốn khỏi phòng thí nghiệm, tại sao không rời khỏi vực sâu dưới lòng đất này?”

Vật thí nghiệm khàn giọng nói: “Nếu có thể tránh được những con Nhân Diện Trùng kia, ta đã sớm đi rồi. Ta cũng muốn hỏi các ngươi đã xuống đây bằng cách nào.”

“Ồ.” Khánh Trần đột nhiên cảm thấy thú vị.

Trước đó, cậu vẫn còn suy nghĩ, tại sao một phòng thí nghiệm bí mật như vậy lại phải nuôi nhiều Nhân Diện Trùng làm gì. Công ty Hỏa Chủng chẳng phải tự gây rắc rối cho mình sao?

Chỉ đến lúc này, Khánh Trần mới chợt hiểu, tác dụng của những con Nhân Diện Trùng thực ra là để bảo vệ. Nhưng nhiệm vụ của chúng không phải là ngăn cản người bên ngoài xâm nhập, mà là ngăn cản những vật thí nghiệm bên trong bỏ trốn!

Khánh Trần hỏi: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã mở cánh cửa bên trong?”

Cậu nói đến cánh cửa mà vừa rồi cậu và Trần Gia Chương phát hiện ra.

Vật thí nghiệm lắc đầu: “Sau khi chúng tôi sáu người tỉnh lại, bị mắc kẹt ở đó trong một thời gian dài, tuyệt vọng, giận dữ, chúng tôi dần mất đi lý trí còn sót lại và bắt đầu giết chóc lẫn nhau. Ta đã giết năm người còn lại, ăn thịt họ và chờ đợi cái chết. Thế nhưng, vào một ngày khi ta gần chết đói, cánh cửa đó bỗng nhiên kêu lên một tiếng "cạch" và mở ra. Ta liền điên cuồng chạy ra ngoài, nhưng không hề thấy người mở cửa là ai.”

Khánh Trần gật đầu: “Đúng như ta đoán, nhưng ta sẽ tìm các bằng chứng khác để xác minh lời ngươi nói có phải là sự thật hay không, và ta cũng biết cách để kiểm chứng.”

Lúc này, Đại Vũ mang một chồng tài liệu trở lại: “Chúng tôi không hiểu hết, nhưng ở đây có số thứ tự và tên người, chắc đây là thứ cậu cần. Nhưng vấn đề là, không phải bảng tên trên chiếc bình thủy tinh đó đã bị ai đó xé mất rồi sao? Cậu làm sao tìm được danh tính của hắn?”

Khánh Trần nói: “Người nhân bản, chính là những người được tạo ra từ bản gốc, và Công ty Hỏa Chủng đã tạo ra họ thì chắc chắn phải ghi lại nguồn gốc gen, tức là ai là người gốc. Hắn đã trốn khỏi chiếc bình, còn mở cửa giúp vật thí nghiệm này, và xé bảng tên của mình. Hắn nghĩ mình làm rất thông minh, nghĩ rằng tôi sẽ không tìm được hắn, nhưng vấn đề là, tôi chỉ cần ghi lại tất cả các bảng tên khác, sau đó loại trừ trên danh sách là sẽ tìm ra.”

Có tổng cộng 10.023 chiếc bình người nhân bản trên vách tuyệt bích dưới vực sâu, danh sách được Công ty Hỏa Chủng ghi lại trên giấy cũng là 10.023 người, nhưng bảng tên chỉ có 10.022 cái.

Phương pháp loại trừ này đối với Khánh Trần mà nói, dễ dàng hơn rất nhiều so với việc phải sắp xếp lại các dữ liệu trước đó.

Chẳng bao lâu, Khánh Trần tìm thấy bảng tên đã biến mất ở trang 27: T50381, đoạn gen có nguồn gốc từ Tông thị ở Tây Bắc, Tông Thừa.

Khánh Trần lập tức ngẩng đầu, trong hồ sơ của Tổ chức tình báo Hồ Thị có ghi chép rất rõ ràng, chỉ vì Tông Thừa này, giống như đại ác nhân Lưu Nguyệt, đều sở hữu khả năng hiếm có, Khiển Rối.

Mọi người đều nghi ngờ, vật cấm "Con rối giật dây" chính là do hắn hoặc Lưu Nguyệt phân ra!

Ngay lúc này, Khánh Trần chỉ cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được manh mối của tên Khôi Lỗi Sư đã hại chết chị dâu Ninh Tú rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com