Menh Danh Thuat Cua Dem Edit
Chương 385. Hội viên."Các chú có biết không, bên Đơn vị Tình báo số một đang loạn thành một nồi cháo rồi!"Mấy ngày nay chuyện mà Đơn vị Tình báo số ba bàn luận say sưa nhất là của Đơn vị Tình báo số một. Đơn vị Tình báo số ba là phe phái của Khánh thị, cũng là nơi mạ vàng cho các ứng cử viên Ảnh tử, nhưng điều không ngờ là sau khi Ảnh tử yêu cầu các ứng cử viên đến đây, anh ta lại không thông báo nhiệm vụ tiếp theo là gì. Giống như đem những ứng cử viên Ảnh tử đến đây rồi để đó cho đóng bụi.Kết quả là các ứng cử viên Ảnh tử không hề nhúc nhích, các đặc vụ của Đơn vị Tình báo số ba liền mừng được thanh nhàn, ngoài việc hàng ngày nịnh nọt các ứng cử viên, việc duy nhất còn lại chỉ là buôn dưa lê và uống trà.Ở Đơn vị Tình báo số một, tổ bảy đã đổi được hai nhân vật cốt lõi của Kashima từ gia tộc Kamishiro, chuyện này không phải là bí mật. Hơn nữa, nó còn gây ra sóng to gió lớn trong giới tình báo.Người nghẹn nhất chính là Kamishiro, bọn họ rõ ràng đã đạt được ý kiến nhất trí nội bộ là không ai được phép tiến hành giao dịch với tổ bảy, nhưng cuối cùng vẫn bị hắt nước bẩn. Có câu bịa đặt chỉ cần há miệng, bác bỏ tin đồn lại phải chạy gãy chân, cho dù Kamishiro có giải thích thế nào thì ngoại giới cũng đều nửa tin nửa ngờ."Thanh tra của tổ bảy Đơn vị Tình báo số một quá lợi hại, vậy mà có thể khiến Kamishiro và Kashima thê thảm đến thế." Một đặc vụ khâm phục nói.Khánh Nhất nghe vậy liền nghĩ thầm, đó chính là sư phụ nhà ta đấy, sao có thể không lợi hại được?Cậu ta nhìn quanh văn phòng, có cảm giác bễ nghễ trước những ứng cử viên Ảnh tử. Nhưng mỗi lần nghĩ tới, cậu ta lại vô thức cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao cậu ta lại nhận đối phương là sư phụ của mình? Phi phi phi.Lúc này, Khánh Nhất thừa dịp các đặc vụ khác buôn dưa lê với nhau mà trốn vào trong góc hẻo lánh, gọi điện cho Lý Khác, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Cậu có biết tiên sinh đã đi đâu không?"Lý Khác sửng sốt một lát: "Không biết."Khánh Nhất trước đây đã trằn trọc rất nhiều về việc Khánh Trần đưa Lý Khác đi vân du một mình, bây giờ cậu ta và Khánh Trần thân thiết như vậy, tự nhiên muốn khoe khoang một phen.Khánh Nhất thấp giọng nói: "Tiên sinh tới thành thị số 10 và còn trở thành thanh tra của Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang PCA. Rất lợi hại..."Một lần trò chuyện kéo dài hơn một giờ, Khánh Nhất đã kể cho Lý Khác tất cả những gì cậu ta biết.Khi nói đến cuối cùng, Khánh Nhất mới hững hờ mà hỏi: "Cậu nghĩ nếu tôi nhờ tiên sinh ủng hộ tôi trong Ảnh tử chi Tranh thì liệu anh ta có bằng lòng không?"Lý Khác suy nghĩ một chút, nói: "Tiên sinh vẫn luôn nhớ tới cậu đấy, khen cậu thông minh, nếu cậu nói với thầy thì nhất định thầy sẽ bằng lòng."Khánh Nhất rơi vào trầm tư.Khoảnh khắc tiếp theo khi cậu ta nhìn những ứng cử viên Ảnh tử khác, ánh mắt đã khác hẳn. Khánh Văn, Khánh Hạnh, Khánh Vô, Khánh Nguyên, một nhóm thanh tra tập sự của Đơn vị tình báo số ba, liệu họ có lợi hại bằng các thanh tra của Đơn vị tình báo số một không?A không đúng, Khánh Nhất nhanh chóng ngoảnh mắt đi, cái tên Khánh Hạnh này rất tà môn, phải đề phòng.Khánh Nhất đang nghĩ dù có sư phụ lợi hại giúp đỡ nhưng vẫn phải khiêm tốn, sư phụ cũng là người khiêm tốn nên nhất định không muốn cậu ta cao ngạo như vậy!......Trong Đơn vị Tình báo số một, Khánh Trần ngồi trong văn phòng nhắm mắt dưỡng thần.Tại ký ức trong đầu cậu, Khánh Trần sàng lọc đi sàng lọc lại những tài liệu đã đọc trước đó, cố gắng tìm kiếm một số manh mối trong đó. Chắc chắn là phải cứu Khánh Mục, nhưng cậu không thể buông tha bất cứ ai mà mình có thể bắt được.Khánh Trần tính toán thời gian, vẫn còn mười ngày nữa cho tới khi Thời Gian Hành Giả trở về.Lúc này, Khánh Hoa bước vào: "Thanh tra, tôi đã tháo bảng trắng theo chỉ dẫn của ngài, sau này chúng ta sẽ không công khai việc bắt giữ ra ngoài sao?"Khánh Hoa mấy ngày nay rất thích hưởng thụ cảm giác treo bảng trắng, dù là giao dịch những nhân vật tình báo quan trọng hay thu hút sự chú ý của các tổ tình báo khác đều khiến anh ta cảm thấy vui vẻ mỗi ngày.Khánh Trần mở mắt ra, nhìn Khánh Hoa: "Công khai chứ, tôi đâu nói là sẽ không công khai.""A?" Khánh Hoa sửng sốt một chút: "Vậy tại sao ngài không treo bảng trắng lên?"Khánh Trần nói: "Buổi tối tan làm, anh hãy canh ở cửa, nếu có người của tổ tình báo khác hỏi anh tại sao bảng trắng không thấy đâu, anh hãy nói với bọn họ..."Khánh Hoa nghe xong sự sắp xếp của Khánh Trần thì lập tức sửng sốt, anh ta tự nhủ tại sao sếp mới của mình luôn có nhiều phương pháp tà đạo vậy.Buổi tối tan sở, các tổ tình báo khác đi thang bộ lên tầng ba như thường lệ để xem trên bảng trắng có thông tin tình báo mới nào không. Kết quả là họ phát hiện ra rằng bảng trắng đã biến mất, chỉ còn lại Khánh Hoa ở đây.Những người trong tổ sáu buồn bực: "Này này, bảng trắng của các người đâu?"Khánh Hoa bình thản nói: "Bắt đầu từ hôm nay, tổ bảy chúng tôi sẽ không treo bảng trắng bên ngoài nữa, điều này sẽ phần nào ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ của Đơn vị Tình báo số một."Tổ tình báo số sáu thuộc Trần thị đột nhiên cảm thấy không tốt, tổ bảy các người gần như xé nát Kamishiro và Kashima, bây giờ đã biết là ảnh hưởng đến tình đoàn kết rồi?Mấu chốt là, Đơn vị Tình báo số một đoàn kết từ khi nào, liên minh giữa Kamishiro và Kashima hoàn toàn không tính là đoàn kết.Cho nên tổ bảy lại đang tính kiếm chuyện gì đây?Nhân viên tình báo của Trần thị ngập ngừng hỏi: "Giao dịch con tin có còn tiếp tục trong tương lai không?"Khánh Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: "Có."Nhân viên tình báo Trần thị hỏi: "Vậy thì anh phải cho chúng tôi biết trong tay các anh có ai để chúng tôi quyết định có nên giao dịch hay không."Khánh Hoa mỉm cười nói: "Các vị có thể nộp phí thành viên cho chúng tôi. Từ giờ trở đi, các thành viên có thể trực tiếp vào phòng đàm phán trên tầng ba và thảo luận về các hạng mục trong khi uống trà."Các nhân viên tình báo của Trần thị ngay tức khắc chấn kinh, cmn tổ bảy này còn muốn bắt đầu hạng mục hội viên?!Họ tức giận hỏi: "Phí hội viên là bao nhiêu?"Khánh Hoa cười nói: "Một triệu là phí thường niên, cũng không đắt đâu nhỉ."Nhân viên tình báo Trần thị thiếu chút chửi đổng: "Không phải các anh vừa bắt được hai con cá lớn từ trạm xổ số sao? Cũng không thiếu một triệu này!"Khánh Hoa khiêm tốn nói: "Thịt trên chân muỗi cũng là thịt."Khánh Trần đã nói rõ với anh ta rằng phí hội viên một triệu thực ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng điều quan trọng nhất là buộc mọi người phải đóng phí hội viên. Bằng cách này, mọi người sẽ vô thức cho rằng tổ bảy mạnh hơn các tổ khác. Điều Khánh Trần muốn là thiết lập lợi thế tâm lý này.------------------------------------Chương 386: Cướp người."Phí thành viên là một triệu? Có phải quá đắt rồi không?!" Nhân viên tình báo Trần thị của tổ sáu hỏi: "Anh cũng biết, ngân sách Liên bang phân bổ cho Đơn vị Tình báo số một ngày càng ít đi. Một triệu thì hơi căng."Ngay cả Lý Vân Thủ, thanh tra của Đơn vị tình báo số hai cũng mở miệng chất vấn: "Việc cậu làm có trái đạo đức quá rồi không. Cậu không sợ sẽ khiến nhiều người phẫn nộ sao? Đáng một triệu này sao?"Khánh Hoa trong lòng cười lạnh, các người cũng có ngày giả nghèo?Bây giờ, ngoài tổ xét nghiệm thì còn ai trong Đơn vị Tình báo số một sống sót nhờ vào nguồn ngân sách của chính phủ Liên bang? Không phải tất cả đều dựa vào tập đoàn đằng sau sao?Một triệu chỉ là một giọt nước trong số kinh phí mà tập đoàn cấp thôi, chẳng ai thực sự coi trọng nó. Những người này không cho rằng một triệu là quá cao, bọn họ cảm thấy trả tiền cho tổ bảy rất nhục nhã, chỉ vậy thôi. Lúc này, không chỉ có nhân viên tình báo Trần thị của tổ sáu đang ở cầu thang tầng ba mà các tổ tình báo khác cũng có mặt ở đây.Thấy đàm phán với Khánh Hoa không thành, mọi người bắt đầu chơi bài tình cảm: "Đơn vị tình báo số một chúng ta là vốn dĩ chính là người một nhà, hà tất phải trả tiền cho nhau để chia sẻ chung tình báo?"Khánh Hoa trợn mắt, trực tiếp trở lại văn phòng lớn trên tầng ba, trước khi rời đi còn nói: "Tổ tình báo số bảy hoan nghênh mọi người đăng ký làm thành viên bất cứ lúc nào."Những người còn lại trong đội tình báo cảm thấy tức giận, vội vã quay trở lại tầng của mình để tổ chức họp khẩn cấp.Bên trong tổ tình báo số sáu.Thanh tra Trần Tắc ngồi ở cuối bàn họp, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Khánh thị khinh người quá đáng. Thanh tra mới hành động như vậy rõ ràng là muốn trở thành ông chủ của toàn bộ Đơn vị Tình báo số một. Vị trí giám đốc Cục Tình báo Trung ương Liên bang chỉ còn hai tháng là thay đổi nhiệm kỳ, có thể đối phương nhắm vào việc này. Các vị hãy chia sẻ ý cái nhìn của mình đi."Thanh tra tập sự Trần Chẩm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hiện tại chỉ vì Khánh Trần bắt quá nhiều người nên chúng ta không biết đối phương đã bắt ai. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta cứ nên bị động như vậy. Không bằng chúng ta hãy xin chỉ thị của cấp trên cũng bắt một ít quan viên Khánh thị, để chúng ta có lợi thế thương lượng thì tự nhiên sẽ có cơ hội bình đẳng đàm phán với bọn họ. "Trần Tắc suy nghĩ một chút: "Hiện tại chỉ có thể làm như vậy, chúng ta tạm dừng những việc khác trước mắt, tập trung chăm sóc các quan viên của Khánh thị."......Lúc này, Khánh Chuẩn ngồi đối diện với bàn làm việc của Khánh Trần và hỏi: "Sếp, hiện tại tổ tình báo số bảy chúng ta đã gây phẫn nộ cho nhiều người như thế rồi, sao ngài vẫn có thể bình tĩnh như vậy?"Khánh Trần liếc nhìn Khánh Chuẩn: "Lo lắng cũng chẳng ích gì.""Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Khánh Chuẩn hỏi.Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn họ bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là đóng phí hội viên, hai là tìm chứng cứ, sau đó bắt giữ các quan chức của Khánh thị làm lợi thế thương lượng với chúng ta, chúng ta cũng chỉ có hai con đường, một là tiếp tục tìm thêm chứng cứ, đóng đinh người của họ, hai là bảo vệ người của mình."Khánh Chuẩn chần chờ một chút rồi nói: "Thời buổi này trong Liên bang không có quan chức nào thực sự trong sạch. Nếu họ quyết tìm kiếm bằng chứng thì chắc chắn sẽ tìm ra."Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn một cái: "Hãy đến Ủy ban Quản lý Trị an PCE và bắt Diêm Phong. Có rất nhiều khoản tiền không rõ lai lịch trong tài khoản của em vợ hắn ta, đúng là tìm chết. Rồi hãy đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm bắt Phương Hạ về cho tôi, dám lén bán dược phẩm dự trữ chiến lược liên bang, ngại mạng mình quá dài. Lại đến Ủy ban quản lý thuế ICE..."Khánh Trần một hơi tuyên bố hơn mười cái tên, Khánh Chuẩn càng ngày càng ngạc nhiên."Sếp, sao ngài biết Phương Hạ có vấn đề?" Khánh Chuẩn hỏi.Khánh Trần nhìn anh ta một cái: "Số lượng thuốc xuất nhập kho hàng ngày không khớp với lượng thuốc tồn kho."Trách nhiệm lớn nhất của Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang PCA thực chất là giám sát bách quan. Họ thậm chí còn có quyền truy cập vào hệ thống nội bộ của nhiều bộ phận khác, theo Khánh Trần, cậu cảm thấy Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang PCA là một phiên bản khác của Cẩm Y Vệ. Tuy rằng là tay chân của tập đoàn, nhưng ít nhất cách phân chia chức trách quả thực rất giống Cẩm Y Vệ.Khánh Chuẩn suy nghĩ một lúc lâu: "Nhưng sếp à, đây đều là người của phe Khánh thị chúng ta, tại sao chúng ta lại muốn bắt họ?"Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn: "Không phải Trần thị, Lý thị, Kamishiro và Kashima muốn nhắm vào chúng ta sao? Chúng ta bắt được những người này rồi họ còn có thể bắt ai nữa?""A?" Khánh Chuẩn dở khóc dở cười, đây chính là sự tàn nhẫn đến ngay cả người của mình cũng bắt sao?Khánh Trần nói với Khánh Chuẩn: "Nhất định phải nhanh chóng và bắt họ trước khi các tổ khác bắt được. Trực tiếp tỏ rõ thân phận Khánh thị và yêu cầu những người tình nghi không chống cự và đến cục tình báo."Trước khi Khánh Chuẩn rời khỏi văn phòng của Khánh Trần, anh ta đột nhiên quay lại và hỏi: "Sếp, ngài muốn nhân cơ hội này để quét sạch những quan chức tai họa ở Thành thị số 10 phải không? Lúc này các hệ thống tình báo đang xung đột với nhau, không ai có quyền kiểm soát việc ngài bắt giữ ai."Khánh Trần mỉm cười: "Quét sạch? Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, tôi chỉ làm vì tôi thôi."Khánh Chuẩn đã nhận ra, những thành viên Khánh thị bị bắt này nhìn như một mớ hỗn độn, nhưng trên thực tế họ có một điểm chung: Khánh Trần đang tránh đi thế lực của cha Khánh Nhất là Khánh Khôn, và đang đánh chính xác vào thế lực sau lưng tất cả các ứng cử viên Ảnh tử ở Thành thị số 10!Khánh Chuẩn dở khóc dở cười, tên nhóc này vẫn đang giúp Khánh Nhất loại bỏ những người bất đồng chính kiến cơ!Anh ta tò mò hỏi: "Ngài không sợ đắc tội các phe phái Khánh thị sao?"Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: "Trời sập còn có Ảnh tử đỡ lấy, tôi còn sợ cái gì?"Khánh Chuẩn đau răng: "Ngài nói cũng có lý."......Các đội tình báo khác cũng bắt đầu hành động, mục tiêu đầu tiên của Kamishiro là Giám đốc cấp cao của PCE, Diêm Phong, người mà Khánh Trần đã nói qua và nắm giữ bằng chứng thuyết phục.Tuy nhiên, khi Kamishiro Masaaki dẫn đầu đội đến PCE, gã ta lại được thông báo rằng Diêm Phong đã bị tổ bảy bắt đi.Kamishiro Masaaki ở trong tòa nhà văn phòng PCE vô cùng tức giận: "Đối phương bị bắt khi nào? Sao có thể để họ đưa người đi dễ dàng như vậy?"Các đặc vụ PCE cũng bất bình: "Diêm Vương sống của Đơn vị tình báo số một đến đây để bắt người, chúng tôi còn dám chống cự sao?"Không phải chỉ có Kamishiro mới gặp phải tình huống này.Kashima đang trên đường đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm cũng tình cờ gặp đoàn xe của Khánh Chuẩn đang quay trở lại Đơn vị Tình báo số một.Lee Jong Heon trơ mắt nhìn Khánh Chuẩn yêu cầu người chạy chậm lại, hạ cửa sổ xuống, rồi yêu cầu Diêm Phong, người vừa bị bắt trên xe, chào các thành viên của tổ tình báo số bốn họ. Diêm Phong ngồi trên xe suýt nữa khóc ra nước mắt, nhưng Khánh Chuẩn yêu cầu, hắn cũng không thể không nghe.Khánh Chuẩn trên xe đã đưa ra một yêu cầu rất cẩn thận: "Cười lên, nhe cho rõ răng ra, nếu không ngươi cười nhìn rất khó coi và không thân thiện."Lee Jong Heon của tổ tình báo số bốn mặt tái mét ngồi trong xe nhìn đoàn xe của Khánh Chuẩn đi ngang qua họ: "Không đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm nữa, thay đổi tuyến đường đến Ủy ban Quản lý Thuế ICE!"Kết quả là vào lúc này, một đặc vụ nào đó trong xe thận trọng nói: "Sếp, người cung cấp thông tin của tôi vừa nói cho tôi biết, Trần Duyên mà chúng ta muốn bắt cũng đã bị tổ bảy bắt đi."Lee Jong Heon ngơ ngác ngồi trong xe, đây là chính là đi đường của người khác khiến người khác không còn đường đi trong truyền thuyết sao?Muốn bắt người nói thì dễ, nhưng lại khó làm, bởi vì tổ bảy của Khánh Trần luôn phải đi trước những người khác một bước, thậm chí là ba bước.Kamishiro và Kashima thật vất vả mới tìm ra ba nghi phạm, kết quả Khánh Trần đã bắt những người này từ lâu, điều này không có nghĩa là khả năng giải quyết tội phạm của tổ bảy tốt hơn hai phe họ cộng lại sao?Lee Jong Heon nói: "Trở lại Đơn vị Tình báo số một, ta không tin rằng mình không bắt được cho dù là một quan chức của Khánh thị. Ta không tin hắn có thể bắt được tất cả những người có vấn đề!"------------------------------------Chương 387: Nhân sinh như kịch.
Các đặc vụ của Kashima, Lý thị, Trần thị và Kamishiro đều quay trở lại Đơn vị Tình báo số một với khuôn mặt tái mét. Vốn đã đến giờ tan sở nhưng tất cả các tổ tình báo lại bắt đầu tăng ca, sắp xếp lại tất cả hồ sơ trong tay, cố gắng tìm kiếm những quan chức Khánh thị có thể bắt. Trong lúc nhất thời, tòa nhà Đơn vị Tình báo số một đèn đuốc sáng trưng, như thể đang quay trở lại thời kỳ bận rộn nhất của Cơ quan Tình báo Liên bang.Mỗi tổ tình báo đều có một số hồ sơ vụ án bí mật, chẳng hạn như bằng chứng phạm tội của quan chức thuộc phe phái tập đoàn khác, khi chưa tới lúc xé rách mặt thì mọi người đều giấu kín và giữ bí mật, khi xé thì lấy ra để giáng một đòn chí mạng.Lee Jong Heon cầm hồ sơ bí mật trong tay, không ngừng phái người ra ngoài bắt giữ nghi phạm rồi đưa về, kết quả phản hồi lại là người đã bị tổ bảy bắt đi.Hắn ta vô cảm xé từng tập tài liệu bí mật, thầm nghĩ rằng tổ bảy này quá hay rồi, thậm chí còn bắt giữ người của mình, vậy làm sao nhóm người này có thể có được chỗ đứng trong Khánh thị trong tương lai?Điên rồi sao!Tất cả bọn họ đều không hiểu, chẳng lẽ Khánh Trần này thật sự không sợ gì cả, muốn làm cô thần sao?!Cô thần có thể có được kết cục tốt đẹp gì? Nếu Khánh Nhất trở thành Ảnh tử, cậu ta cũng sẽ ném văng vị cô thần này ra ngoài để xoa dịu cơn giận của các bên mà thôi, đúng chứ?......Không giống như những tổ tình báo khác trở về nhiều lần mà không thành công, Khánh Hoa luôn có thể mang theo những người tình nghi mỗi khi quay lại, những người tình nghi đó đều đội trùm đầu màu đen, không ai có thể nhìn rõ diện mạo của những người tình nghi và không thể xác định được danh tính của họ. Sau đó, trước khi các tổ tình báo khác kịp phản ứng, những người đó đã bị giam trong nhà tù bí mật dưới lòng đất của tổ bảy.Các tổ tình báo khác vô cùng lo lắng và bắt đầu nghi ngờ bản thân.Vị thanh tra tổ bảy kia rõ ràng còn chưa rời khỏi văn phòng, dựa vào cái gì có thể có thể bắt được nhiều nghi phạm như vậy?Bắt được quá là nhiều rồi!Bắt đầu từ thời điểm này, cuộc chạy đua của Đơn vị Tình báo số một bắt đầu.Các thanh tra của mỗi tổ ngồi trong phòng làm việc với vẻ mặt trắng bệch, không một đặc vụ nào dám đề cập đến tan làm. Không riêng gì các đặc vụ không thể rời đi mà căng tin của Đơn vị Tình báo cũng phải làm việc tăng ca.Điều họ không biết là sau khi Khánh Hoa và nhóm của anh ta hộ tống nghi phạm vào ngục giam bí mật, Khánh Hoa đã nói với một đặc vụ bên cạnh: "Được rồi, hãy cởi trùm đầu trên đầu Dương Húc Dương xuống đi."Dương Húc Dương, người đang đóng vai nghi phạm giờ đang thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy ánh sáng: "Ngạt chết tôi. Chú có thể thay một cái trùm đầu thoáng khí hơn không?""Kiên nhẫn một chút, sếp nói hai ngày nữa sẽ có kết quả." Khánh Hoa nói.Sự thật là, cho dù đầu óc Khánh Trần có tốt cỡ nào, cậu cũng không thể bắt người vô hạn, không tìm được chứng cứ chính là không tìm được chứng cứ, cậu không thể cưỡng ép bắt giữ quan chức của các tập đoàn và phe phái khác được. Nhưng Khánh Trần phải làm cho các tổ tình báo khác sốt ruột, chỉ là đơn giản yêu cầu các đặc vụ của tổ bảy đóng vai trò là nghi phạm. Dù sao, các tổ tình báo khác không có cách nào biết được ai là ai dưới trùm đầu. Dù sao ở thành thị số 10 có hàng vạn quan chức lớn nhỏ, các tổ tình báo khác cũng nhất thời không thể xác nhận có bao nhiêu người đã bị bắt. Hơn nữa điều quan trọng nhất là chiến tích của tổ bảy quá xuất sắc, đến nỗi không ai nghi ngờ Khánh Hoa khi anh ta bắt đầu diễn.Tuy nhiên, bất kể Khánh Hoa diễn như thế nào. Cho đến nay vẫn chưa có ai đến tổ bảy để đăng ký làm hội viên.Khánh Hoa liếc nhìn thời gian, đã 24 giờ trôi qua kể từ khi anh ta tháo bảng trắng xuống.Anh ta liếc nhìn những đặc vụ còn lại trong ngục giam bí mật: "Thế nào rồi? Các tổ tình báo khác có dấu hiệu nhận thua chưa? Có ai đến hỏi chuyện liên quan đến hội viên không?"Đặc vụ lắc đầu, vẻ mặt lo lắng nói: "Không có, chưa hề có người tới hỏi. Trưởng quan, ngài có nghĩ kế hoạch của sếp đã thất bại rồi không?"Khánh Hoa lạnh lùng liếc nhìn đặc vụ nọ: "Đây không phải chuyện chú có thể bàn bạc, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì sếp phân phó."Tuy nhiên, dù nói vậy nhưng anh ta không khỏi cảm thấy lo âu khi nhìn thời gian trôi qua..........11 giờ đêm, căng tin thông báo với mọi người bữa khuya đã sẵn sàng.Tổ bảy vốn đã quen tăng ca nên đều đi ăn vui vẻ, còn các tổ tình báo khác thì đến nhà ăn với vẻ mặt ủ dột. Thật ra các thanh tra cũng không có ý định cho đặc vụ ăn khuya, dù sao bọn họ cũng đang vội, bận rộn nguyên ngày để bắt được mấy con mèo ba chân, giờ còn ăn bữa khuya thế nào?Song, khi nghe tin tổ bảy đến căng tin, họ nhanh chóng đuổi đặc vụ của mình đi ăn cùng xem có tìm hiểu được gì từ các đặc vụ của tổ bảy hay không.Trần Chẩm, thanh tra tập sự của Trần thị, đi đến nhà ăn ở tầng một và đi thẳng đến nơi Khánh Chuẩn ngồi, anh ta dẫn người ngồi xuống đối diện Khánh Chuẩn.Khánh Chuẩn cắn một miếng bánh bao và cười nói: "Sao mặt ủ mày chau thế? Chẳng lẽ công việc tiến triển không thuận lợi sao?"Trần Chẩm chẹn họng, chúng ta không thuận lợi chẳng phải cũng do ngươi cuỗm tay trên sao?Nhưng mà gã ta cũng không thể nói như vậy, chỉ có thể bình tĩnh cười nói: "Chỉ là tăng ca không thể về nhà nên hơi mệt. Đúng rồi, hôm nay các anh bắt không ít người nhỉ?"Khánh Chuẩn cười híp mắt nói: "Đây là thứ mà các anh không cần bỏ tiền cũng có thể hỏi thăm à?"Nói, Khánh Chuẩn lại nhìn về phía đặc vụ bên cạnh Trần Chẩm và hỏi: "Tổ sáu không trả tiền làm thêm giờ cho các anh sao? Ăn một bữa cơm mà vẻ mặt thật đau khổ."Đặc vụ kia sửng sốt một lát: "Các người được trả tiền làm thêm giờ?"Khánh Chuẩn cười híp mắt đáp lại: "Tất nhiên là có, các anh không có à? Tiền lương làm thêm giờ của tổ bảy chúng tôi chất đầy từng chiếc xe tải... A không, không thể nói các anh biết điều này."Nói xong, Khánh Chuẩn bưng hộp cơm giữ nhiệt rời đi, bên trong hộp cơm là bữa ăn anh đã chuẩn bị sẵn cho Khánh Trần.Ban đầu anh mời sếp mới đi ăn với mình nhưng Khánh Trần từ chối. Sếp mới nói với Khánh Chuẩn rằng vào lúc này thanh tra tổ bảy nên duy trì thần thái thần bí nhất, không phải để khoe khoang mà là để tạo cho các tổ tình báo khác cảm giác áp bách lớn nhất. Khánh Chuẩn cảm thán, để trấn áp các tổ tình báo khác mà chiến thuật tâm lý, chiến thuật tình báo,... chiêu số gì sếp mới này cũng sử dụng đủ. Hơn nữa, sếp mới này còn siêng năng đến mức sống luôn trong Tòa nhà Đơn vị Tình báo số một không rời một bước, cũng không biết muốn gì.Khánh Chuẩn bưng hộp cơm đến văn phòng của Khánh Trần, chỉ thấy sếp mới đang ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp với một tần suất kỳ lạ.Khánh Trần mở mắt: "Mọi chuyện thế nào rồi? Mọi người đã đi ăn chưa?"Khánh Chuẩn gật đầu: "Bọn họ đều có vẻ rất sốt ruột. Vốn dĩ trong căn tin không có ai cả, kết quả tổ bảy chúng ta vừa đến, tất cả các tổ tình báo khác đều đi theo muốn lấy tình báo."Khánh Trần gật đầu, mở hộp cơm ra: "Sốt ruột là được."Khánh Chuẩn suy nghĩ một lúc rồi hứng thú nói: "Sếp, những tổ tình báo khác sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Dù đây chỉ là tép riu nhưng trong mắt ngoại giới họ vẫn là "Diêm Vương sống". Bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đào ra những đại nhân vật của Khánh thị, sau đó nhốt vào ngục giam bí mật, dùng làm con bài mặc cả."Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn một cái: "Ừ."Khánh Chuẩn có hơi ngoài ý muốn, chuyện quan trọng như vậy mà cậu chỉ ừ một tiếng là xong rồi? Phải nói cho chúng tôi biết phải làm gì tiếp theo chứ?Khánh Trần mỉm cười: "Xé mở một khoảng cách, họ sẽ thỏa hiệp. Người ta không sợ chịu thiệt thòi, mà là sợ bất bình đẳng.".......Khánh Chuẩn đã đưa đặc vụ của tổ bảy trở về.Căn tin vẫn ồn ào.Trần Tắc ngồi ở trên bàn dài nhìn đồ ăn trước mặt, lúc ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy Lý Vân Thủ thuộc tổ hai cũng sắc mặt tái mét.Ông ta ngồi xuống đối diện Lý Vân Thủ với hộp cơm trên tay: "Trông sắc mặt ông tệ thế? Không phải ngày thường Lý thị và Khánh thị có mối quan hệ khá tốt sao?"Lý Vân Thủ lạnh lùng nói: "Hôm nay Lý thị có mấy quan viên mất liên lạc, tôi nghĩ Khánh thị muốn thừa dịp ngài Lý Trường Thanh không rảnh ứng phó hậu phương mà chỉnh hợp Đơn vị Tình báo số một vào tay bọn họ. Hôm nay bên tôi đi bắt mấy quan viên phe Khánh thị, muốn giữ họ làm con bài mặc cả nhưng kết quả là đều vồ hụt, bị tổ bảy vượt lên trước một bước. Mà tôi nghĩ mãi không hiểu, thanh tra mới của tổ bảy có lai lịch gì, nếu có năng lực như vậy sao không đến Sở Mật Vụ mà làm? Đến Đơn vị Tình báo số một làm gì?"Trần Tắc nói: "Có lẽ thanh tra mới này thật sự là gián điệp bí mật thì sao, nhưng hiện tại hắn và lai lịch của hắn đều trong sạch, không có bất cứ nhược điểm gì, ông sẽ không tìm được cơ hội đối phó hắn. Khánh thị sợ là đã giấu người mới này thật lâu, bây giờ phóng xuất tất nhiên sẽ có động thái lớn.""Ừ." Lý Vân Thủ mặt không biểu tình lay hộp cơm, có vẻ như đang tính toán làm sao phản kích: "Hiện tại trong tay không có lợi thế nào, tôi dự định ngày mai đi ra ngoài một chuyến, hồ sơ hiện có hoàn toàn không đào ra được cái gì, phải nhắm vào những quan chức quan trọng của Khánh thị một cách có chủ đích."Trần Tắc cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt không ngừng thay đổi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa nói: "Ông biết Ngụy Thư Kỳ không?"Lý Vân Thủ sửng sốt một chút: "Nghị viên của Tham Nghị Viện, Ngụy Thư Kỳ?"Trần Tắc gật đầu: "Tôi tìm được một ít manh mối có liên quan đến hắn."Lý Vân Thủ lắc đầu: "Đây là một nhân vật quan trọng thuộc phe Khánh thị trong Đảng Dân chủ. Chỉ có một số manh mối thôi là chưa đủ. Hơn nữa, những nhân vật như vậy thường rất thận trọng, sẽ không để chúng ta dễ dàng bắt được nhược điểm."Trần Tắc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có bằng chứng vô cùng thuyết phục. Sáu năm trước hắn ta gây tai nạn rồi bỏ chạy và tìm người gánh tội thay. Người gánh tội thay đã tiết lộ thông tin cách đây không lâu."Lý Vân Thủ vui vẻ: "Có chuyện như vậy sao?""Đúng vậy." Trần Tắc cười nói: "Người đó miệng lưỡi rất cứng, nhưng sao có thể chịu được thủ đoạn của chúng tôi?"Lý Vân Thủ cười lạnh: "Đã như vậy, Trần thị các người tại sao không đi thẩm vấn hắn?""Cấp trên của chúng tôi có lệnh không được xé rách mặt với Khánh thị." Trần Tắc mỉm cười: "Dù sao thì trọng trấn của Trần thị đều ở phía nam, phía bắc không quan trọng với chúng tôi, cho nên chúng tôi không có ý định tham dự chuyện này. Nhưng thành thị số 10 đối với Lý thị các người lại khác phải không? Tôi chỉ nói cho các người manh mối với tư cách là bằng hữu, chuyện này tôi cũng sẽ không bao giờ nói cho ai biết."Lý Vân Thủ lập tức đứng dậy và chào các đặc vụ của tổ sáu đang rời đi: "Cảm ơn vì điều này."Đúng như dự đoán của Trần Tắc, Lý Vân Thủ ngay lập tức đến ngục giam số 10. Nhưng đã qua một ngày, sau khi Lý Vân Thủ đưa người về thì không còn động tĩnh gì nữa.Trần Tắc tranh thủ giờ ăn trưa ngồi đối diện Lý Vân Thủ trong căng tin, hỏi: "Sao rồi? Người gánh tội thay kia đã mở miệng chưa?"Lý Vân Thủ ngẩng đầu nhìn Trần Tắc: "Cái gì gánh tội thay? Ông đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?"Trần Tắc: "..."Sắc mặt vị thanh tra tổ sáu càng lạnh lùng, lúc này hắn rốt cục đã hiểu ra, Lý Vân Thủ trước mặt đây sợ là đã đạt được giao dịch với tổ bảy, trực tiếp giao người gánh tội thay kia cho tổ bảy?!Trên thực tế, không chỉ Trần Tắc ngạc nhiên mà ngay cả các đặc vụ trong tổ bảy cũng cảm thấy khó tin. Mới đêm qua, Lý Vân Thủ đã chuyển giao người gánh tội thay cho Khánh Hoa và Khánh Chuẩn.Lúc đó cả hai người này đều kinh ngạc.Bởi vì trước đó không ai biết rằng sếp mới của họ duy trì quan hệ đồng minh với Lý Vân Thủ. Mỗi ngày Lý Vân Thủ vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi với tổ bảy kia kìa!Khánh Chuẩn cũng hơi nheo mắt khi nhìn thấy Lý Vân Thủ đang bắt và giao nộp tội phạm.Lúc này Trần Tắc lùng nói: "Lý thanh tra, nếu ông làm như vậy, tổ sáu của chúng ta và tổ hai sẽ không còn là bằng hữu nữa."Lý Vân Thủ bắt đầu giễu cợt: "Chúng ta từng là bằng hữu sao? Đúng rồi, Trần thị các người hiện tại nhất định có hơn mười quan viên đã mất liên lạc. Cấp trên chắc chắn thúc giục các người rất nhiều, thế mà các người vẫn còn tâm trạng ăn cơm? Không muốn xuất đầu lại muốn xúi giục ta xuất đầu? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à!"Lý Vân Thủ bưng hộp cơm rời đi, ngâm nga một bài hát, tâm tình có vẻ rất tốt!Buổi tối, Trần Chẩm, thanh tra tập sự của tổ tình báo số sáu, đến cửa tầng ba, nhìn Khánh Hoa trước mặt, mặt lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp thanh tra mới của tổ bảy các anh."Khánh Hoa cười dẫn hắn đi vào: "Thanh tra của chúng tôi đang chuyên tâm đọc hồ sơ, không đãi khách, có chuyện gì cứ nói với tôi."Trần Chẩm nghẹn cổ suýt nữa không thở được, thân là thanh tra tập sự mà hắn thậm chí không thể nhìn thấy các thanh tra của tổ bảy.Khánh Hoa suy nghĩ một chút: "Nhưng anh có thể ở bên trong chờ."Khi hai người bước vào trong, Trần Chẩm phát hiện ra thanh tra Lý Vân Thủ của Lý thị đang ngồi trong Văn phòng Thanh tra Tổ bảy.Trần Chẩm sửng sốt một lúc rồi hỏi Khánh Hoa: "Đó không phải là Lý Vân Thủ sao? Tại sao ông ta lại ở đây?"Khánh Hoa suy nghĩ một lúc: "Ông ta tới để gia nhập hội viên. Tôi biết anh có thể cảm thấy hơi khó chấp nhận, nhưng sếp của chúng tôi nói rằng điều đó không quan trọng, cảm giác tiêu phí phải được trau dồi từ từ."Trần Chẩm muốn hộc máu tại chỗ, trời mẹ nó trau dồi cảm giác tiêu phí!Nhưng quan trọng hơn, Lý Vân Thủ mày rậm mắt to này nổi dậy chống lại cách mạng và trở thành hội viên đầu tiên!"Chờ một chút, tôi quên điện thoại, cần phải quay về một chuyến." Trần Chẩm nói: "Lát nữa chúng ta nói chuyện được không?""Đương nhiên." Khánh Hoa cười nói: "Cánh cửa của tổ bảy mãi mãi rộng mở đối với các hội viên!"Lại thấy Trần Chẩm quay người đi lên lầu, quay lại văn phòng và kể cho thanh tra Trần Tắc tất cả những gì hắn đã thấy và nghe thấy ở tổ bảy.Trần Tắc đứng dậy, mặt xanh mét đập bàn, đã kịp phản ứng: "Thì ra Lý Vân Thủ đã thỏa hiệp!?""Sếp, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Trần Chẩm hỏi.Trần Tắc thở dài: "Còn có thể làm cái gì? Thua liền nhận thua. Thành thị số 10 không phải là sân nhà của chúng ta. Ban đầu lực lượng được xếp vào không nhiều, bây giờ lại bị tổ bảy bắt giữ nhiều như vậy. Cậu đến tổ bảy tiếp tục giao dịch, nói với họ rằng chúng ta không có người của Kamishiro hay Kashima, nhưng chúng ta có thể sử dụng các nhân viên tình báo của Khánh thị bị bắt mấy năm nay để giao dịch. Ngoài ra, giao phí thành viên đi!""Vâng." Trần Chẩm gật đầu, đi xuống lầu.Khánh Chuẩn đang nghe nhạc trong văn phòng, anh vốn tưởng kế hoạch của Khánh Trần sẽ thất bại, kết quả đối phương vậy mà lợi dụng Lý Vân Thủ để xé một lỗ hổng."Thú vị."........Tại văn phòng tầng 3 của tổ bảy.Khánh Trần nhìn Khánh Hoa một cái: "Bên Kamishiro có chỗ đột phá không?"Khánh hoa khó nén kích động gật đầu: "Kashima vừa liên lạc với chúng ta. Họ sẵn sàng đổi Kamishiro Yasushi lấy hai thành viên Kashima trong tay chúng ta. Giao dịch dự kiến sẽ diễn ra ở thành thị số 10 trong ba ngày tới.""Tốt lắm." Khánh Trần gật đầu: "Tôi sẽ báo cáo chuyện này với Ảnh tử tiên sinh, việc giao nộp con tin chính thức sẽ do người chuyên nghiệp hơn xử lý."Dù sao giá trị vũ lực của Đơn vị tình báo cũng có chút yếu, tay chân rốt cuộc cũng chỉ là tay chân, không phải quân chính quy. Vì vậy, những nhiệm vụ lớn phải do các gián điệp bí mật dưới trướng Ảnh tử hoàn thành, đòi hỏi sự hợp tác của hàng chục gián điệp bí mật và hàng trăm diêu chuẩn. Thân phận của Kamishiro Yasushi quá nhạy cảm, cậu phải đề phòng Kamishiro tới cướp người.Lúc này Khánh Hoa có chút nghi hoặc hỏi: "Ông chủ, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, ngài có thể trả lời hoặc không."Chỉ trong vòng hơn mười ngày, xưng hô của Khánh Hoa với Khánh Trần càng ngày càng kính sợ, giọng điệu cũng càng khiêm tốn hơn, anh ta đã hoàn toàn quên mất tuổi tác của Khánh Trần. Phải biết Khánh Hoa lớn hơn Khánh Trần gần 20 tuổi.Khánh Trần nhìn Khánh Hoa: "Anh hỏi đi.""Tại sao chúng ta cần trao đổi Kamishiro Yasushi?" Khánh Hoa hỏi."Bởi vì chúng ta muốn dùng Kamishiro Yasushi để đổi lấy Khánh Mục trở về nhà." Khánh Trần bình tĩnh nói: "Kamishiro Yasushi là người đứng đầu bộ phận tình báo của Kamishiro ở phía nam. Nếu Kamishiro không trao đổi, chúng ta sẽ tái diễn lại tất cả những gì Khánh Mục gặp phải với Kamishiro Yasushi. Khánh thị chúng ta cũng có kỹ thuật kết nối nơ-ron để đoạt xá cơ thể. Tôi không tin rằng ý chí của Kamishiro Yasushi mạnh hơn Khánh Mục."Khánh Hoa ngây người.Khoảnh khắc tiếp theo anh ta bỗng cúi người thật sâu bái Khánh Trần một cái."Làm gì vậy?" Khánh trần nhíu mày.Khánh Hoa đặc biệt trịnh trọng: "Thì ra là ngài đang tính toán chuyện này, xin hãy thứ lỗi cho tôi lúc mới nhậm chức, tôi sẽ không bao giờ hỏi nguyên do do ngài muốn làm gì sau này nữa, chỉ cần ngài ra lệnh, tôi sẽ xông pha khói lửa không chối từ.""Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Khánh Trần vẫn nhíu mày.Khánh Hoa hít một hơi thật sâu và nói: "Cái tên Khánh Mục rất quen thuộc với các nhân viên tình báo Khánh thị chúng tôi. Bài học đầu tiên chúng tôi học trong quá trình huấn luyện "trung thành", tài liệu giảng dạy chính là Khánh mục. Chúng tôi biết ngài ấy đã làm gì, chúng tôi biết ngài ấy đã bảo vệ những gì cho chúng tôi. Không ai trong số các nhân viên tình báo của Khánh thị không muốn đưa ngài ấy về nhà, nếu ngài thực sự có thể đưa ngài ấy về nhà, tôi nghĩ tất cả các nhân viên tình báo của Khánh thị sẽ kính nể ngài từ tận đáy lòng... Tuy rằng ngài còn rất trẻ."Khánh Trần giật mình.Cậu chưa được đào tạo trở thành nhân viên tình báo của Khánh thị và không có cảm giác trung thành gì với Khánh thị, cho nên cậu chỉ biết Khánh Mục xảy ra chuyện gì, và bởi vì cậu vốn đối địch cùng Kamishiro và Kashima nên trong lòng vẫn có một tia phẫn nộ. Nhưng suy cho cùng, cậu vẫn không hiểu được phân lượng của Khánh Mục trong lòng các nhân viên tình báo Khánh thị.Ảnh tử Khánh thị yêu cầu cậu thực hiện giao dịch này, chấp hành nó. Trên thực tế chính là vì anh ta muốn giao nhân tâm của các nhân viên tình báo Khánh thị vào tay cậu.Đây chính là thứ Ảnh tử mong muốn.Khánh Trần đã thông suốt vấn đề này, sắc mặt bình tĩnh nhìn Khánh Hoa nói: "Kamishiro hiện tại không có động tĩnh gì, lúc này càng bình tĩnh, chúng ta càng phải cẩn thận. Mặt khác, Kashima chưa chắc đã thành thật giao nộp Kamishiro Yasushi, rất có thể đó là một cái bẫy."
------------------------------------Chương 388: Chiến đấu."Hãy sắp xếp để mọi người nghỉ ngơi. Vẫn còn ba ngày nữa cho tới thời điểm giao dịch. Tất cả các đặc vụ trong tổ bảy phải khôi phục trạng thái tốt nhất." Khánh Trần nói: "Khánh Hoa, đi nói cho Kashima địa chỉ giao dịch ở Thành thị số 10 do chúng ta lựa chọn.""Được, tôi đã hiểu." Khánh Hoa kích động trả lời.Khánh Trần nhìn bản đồ một lúc lâu và cuối cùng xác định được bảy địa điểm thích hợp để giao dịch. Chọn cái nào còn cần phải đi thực địa một chuyến mới được.Khánh trần cúi đầu nhìn thoáng qua, cách thời gian trở về vẫn còn tám ngày nữa.Lúc này, Khánh Chuẩn bưng hộp cơm đi vào văn phòng: "Thanh tra, ăn một miếng đi. Ngày nào ngài cũng dành hết thời gian ở văn phòng, cũng phải nghỉ ngơi chứ."Mấy ngày nay, đặc vụ của tổ bảy đã phát hiện ra một điều, có vẻ như sếp mới không cần ngủ. Bất kể họ nhìn vào văn phòng vào lúc nào, Khánh Trần đều đang phân tích hồ sơ hoặc ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Ngay cả chiếc túi ngủ mà Khánh Hoa mua cho cậu cũng chưa được mở ra.Kỳ quái.Đúng lúc này, Khánh Trần nhận được tin nhắn trên điện thoại.Cậu ngạc nhiên liếc nhìn Khánh Chuẩn, rõ ràng là Ảnh tử gửi tin nhắn, yêu cầu cậu quay lại cao ốc Utopia để thảo luận về thỏa thuận con tin ba ngày sau.Khánh Trần thở dài nói với Khánh Chuẩn: "Tôi rời đi một chuyến, có chuyện gì hãy gọi cho tôi."Khánh Chuẩn hỏi: "Tôi sẽ sắp xếp xe đưa ngài về.""Không cần, tôi tự đi về." Khánh Trần nói........Bên ngoài Đơn vị Tình báo số một, Khánh Nhất ngồi một mình trong xe ngủ gật, hai tay cậu ta vô tình buông thõng bên người, trong tay cầm chiếc điện thoại di động đang gọi điện, cuộc gọi kéo dài 3 tiếng 42 phút, người gọi là Lý Khác. Cậu ta dường như đã ngủ quên khi đang trò chuyện với Lý Khác, điều kỳ lạ là Lý Khác không hề cúp máy. Khánh Nhất đang ngủ mê mang thì bất ngờ tỉnh dậy. Cậu ta vô thức quay đầu lại nhìn về phía cổng Đơn vị Tình báo số một, cánh cửa sắt nhỏ cạnh cánh cửa sắt lớn đang từ từ mở ra, người cậu ta đang đợi cũng đang chậm rãi bước ra ngoài.Khánh Nhất vội vàng nói vào trong điện thoại: "Tôi đợi được tiên sinh ra rồi, tạm thời không nói nữa."Lý Khác ở đầu bên kia điện thoại mơ mơ màng màng nói: "Được rồi, vậy thì hãy nói thẳng với tiên sinh đi, đừng tính toán mưu trí gì với thầy ấy.""Ừ, tôi biết rồi."Nói xong, Khánh Nhất lau ghèn trên mặt và đuổi theo Khánh Trần.Còn chưa đi được hai bước, Khánh Trần đã bất đắc dĩ dừng lại, nhìn Khánh Nhất: "Đêm nào nhóc cũng đợi ở đây à?"Lúc này hai quầng mắt của Khánh Nhất cực kỳ nghiêm trọng, mấy ngày nay cậu nhóc vẫn luôn ngủ trên xe chỉ vì đợi Khánh Trần ra ngoài. Khánh Nhất đứng trước mặt Khánh Trần, ánh mắt trông mong nhìn. Khánh Trần đưa tay xoa đầu cậu nhóc, lần này cậu ta không còn theo bản năng lùi lại, thế nhưng lại quên mất những điều mình muốn nói ra."Tìm ta có chuyện gì sao?" Khánh Trần cười hỏi: "Nếu không có việc gì thì ta về trước?"Khánh Nhất do dự một lúc: "Tôi cùng anh đi dạo một chút."Khánh Trần suy nghĩ một chút: "Được."Khánh Trần đi phía trước, Khánh Nhất thận trọng đi theo vị tiên sinh này, cậu ta nghiêng đầu đi đánh giá tiên sinh, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt đối phương có chút mệt mỏi.Trên tòa nhà của Đơn vị tình báo số một, Khánh Hoa và Khánh Chuẩn đang đứng bên cửa sổ."Chờ đã, kia không phải là ứng cử viên Ảnh tử Khánh Nhất sao?" Khánh Hoa liếc nhìn Khánh Chuẩn một cách khó hiểu: "Vừa rồi anh có nhìn thấy sếp vỗ nhẹ vào đầu Khánh Nhất không? Là tôi hoa mắt sao?"Khánh Chuẩn lắc đầu: "Anh không hoa mắt đâu. Cậu ta đã vỗ hai lần, Khánh Nhất cũng không trốn tránh."Khánh Hoa ngơ ngác, tại sao một ứng cử viên Ảnh tử như Khánh Nhất lại cam tâm tình nguyện được vỗ đầu mà không hề có chút phản kháng?Tuy nhiên, ngay lúc Khánh Trần và Khánh Nhất đang đi về phía khu năm.Khánh Chuẩn và Khánh Hoa đang đứng bên cửa sổ thì bất ngờ nhìn thấy có hai người đang lặng lẽ đi theo sếp của họ."Quạ đen." Khánh Chuẩn sắc mặt bình tĩnh nói: "Quạ đen tới, Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt.""Toà án Cấm kỵ? Tại sao họ lại ở đây... Không ổn, sếp đang gặp nguy hiểm!" Khánh Hoa quay người và định chạy ra ngoài, nhưng Khánh Chuẩn đã tóm lấy anh ta và nói: "Anh quên à, thanh tra đã cố tình dặn chúng ta không nên đi theo."Khánh Hoa nhớ lại lời dặn dò của Khánh Trần trước khi rời đi, quả thực là như thế."Sếp không cho chúng ta đi theo ngài ấy, chẳng lẽ là bởi vì ngài ấy đã sớm thấy trước nguy hiểm, không muốn chúng ta bị liên lụy sao?" Khánh Hoa suy nghĩ một chút nói."Có lẽ là vậy." Khánh Chuẩn mặt không biểu tình đáp: "Dù sao ở Đơn vị tình báo số một cũng không có cao thủ thực sự, đi theo cậu ta cũng vô dụng. Tuy nhiên, thanh tra làm như vậy có hơi bất ngờ. Nếu là sếp khác thì e rằng nhất định phải mang theo mấy người làm bia đỡ đạn để bảo vệ mới dám ra ngoài.""Tôi cảm thấy anh vẫn chưa hoàn toàn tán thành ngài ấy? Tôi gọi ngài ấy là sếp, nhưng anh vẫn thường xuyên dùng chức danh "thanh tra" để gọi ngài ấy." Khánh Hoa nói.Xưng hô của một người với người khác thường có thể bộc lộ suy nghĩ thực sự của người đó.Khánh Chuẩn nhìn Khánh Hoa một cái, nhếch miệng cười nói: "Tôi tán thành chứ, ai nói tôi không tán thành? Đừng bôi nhọ tôi chứ."Khánh Hoa không nói nữa, vừa rồi khi quạ đen xuất hiện, Khánh Chuẩn nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của đối phương. Nhưng mà, hai quạ đen không mặc áo choàng vải lanh màu đen, Khánh Chuẩn vẫn có thể nhận ra diện mạo của đối phương từ khoảng cách hàng trăm mét. Điều này cho thấy Khánh Chuẩn có thị lực vô cùng tốt. Mà trong Khánh thị, những người có thị lực tốt thường là những người được Ảnh tử Khánh thị ban thưởng trà Cảnh Sơn.Trong lúc nhất thời, Khánh Hoa có chút đắn đo không xác định được thân phận của người tên Khánh Chuẩn này.Khánh Hoa đột nhiên nói: "Chúng ta thật sự không cần đi theo sếp sao? Quạ đen đã xuất hiện, có nghĩa là đêm nay Kamishiro hoặc Kashima sẽ tấn công ngài ấy."Ám sát là hành vi vi phạm quy tắc, là một hành vi không có chút trí tuệ chính trị nào, chính vì sở thích ám sát mà Kamishiro đã bị tất cả các tập đoàn chỉ trích. Dần dần, Kamishiro cũng hiếm khi sử dụng thủ đoạn này trừ khi bọn họ phải đối mặt với những nhân vật đặc biệt quan trọng. Năng lực mà Khánh Trần bày ra gần đây có thể đã thu hút sự chú ý của Kamishiro.Những kẻ thù dần dần già đi không cần phải giết, người không có lòng tiến thủ sớm muộn gì cũng sẽ chết. Còn nếu mặc kệ một thiếu niên triển vừa lộ tài năng ở tuổi 17, xoay Đơn vị Tình báo số một như chong chóng thì về sau toàn bộ giới tình báo sẽ bị cậu ta thống trị trong bao nhiêu năm?Lúc này, Khánh Chuẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cho dù không ám sát cậu ta thì cũng sẽ tìm cách khiến cậu ta thất bại một lần, làm suy yếu lòng tin của cậu ta, tránh cũng không thể tránh được."Trên thế giới này có quá nhiều thiên tài của tập đoàn bộc lộ tài năng khi còn rất trẻ, có tinh thần, khí phách cao độ, nhưng lại bị các tập đoàn khác cố tình nhắm tới, nhuệ khí bị cản trở. Nhiều người nghĩ rằng bản thân có thể đứng dậy sau khi vấp ngã, nhưng một lần nữa đứng dậy nào có dễ dàng như vậy?Rất nhiều thiên tài đã vi một lần thất bại nặng nề mà không thể gượng dậy nổi. Không chỉ có thiên tài trong tập đoàn tư bản lũng đoạn, còn có thiên tài trong các môn thể thao, thi đấu, khi thắng thì luôn có thể thắng, sự tự tin của họ càng mạnh mẽ hơn khi thi đấu, khí thế càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng một khi chịu một thất bại lớn sẽ nhanh chóng rút lui khỏi sân khấu lịch sử. Đây là một chiến thuật tâm lý rất tinh tế nhưng cũng rất hữu dụng.Khánh Chuẩn quay người đi về phía ký túc xá của mình: "Tôi đi ngủ đây."Khánh Hoa liếc nhìn bóng lưng của anh, nói: "Không được, tôi phải mang theo huynh đệ đến đó một chuyến, nhỡ đâu tôi có thể giúp được.""Anh không sợ chết sao? Đây là chuyện chúng ta có thể tham gia à?" Khánh Chuẩn quay người lại, có hứng thú hỏi."Nhưng cũng không thể không làm gì cả." Khánh Hoa nói xong liền kêu Dương Húc Dương và những người khác ra ngoài, Khánh Chuẩn cuối cùng cũng không đi theo, chỉ khẽ nở một nụ cười khó nắm bắt trên môi.......Tại các tòa nhà hai bên đường phố phong tình ở khu 5. Tiếng hát ngọt ngào của vũ nữ tầng dưới vọng qua cửa sổ vào nhà. Đèn neon ba chiều màu hồng và vàng cũng khiến căn phòng không bật đèn trông thật mỹ lệ.Bên cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có vài người đàn ông mặc đồ đen đứng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ như những tác phẩm điêu khắc vĩnh cửu.Trong tai nghe có người không có chút rung động nào nói: "Mục tiêu đang đến gần, chú ý đừng giết ứng cử viên Ảnh tử bên cạnh hắn, chú ý đừng giết ứng cử viên Ảnh tử bên cạnh hắn. Bắt sống mục tiêu và mang hắn rời khỏi Thành thị số 10.""Đã rõ.""Đã rõ.""..."Trong kênh liên lạc của tai nghe vang lên hơn chục âm thanh hồi lệnh, điều này có nghĩa là có tới hơn chục nhóm sát thủ đang ẩn náu ở phố phong tình, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.Nhưng vào lúc này, trong tai nghe có một thanh âm ngoài ý muốn cười nói: "Chào buổi tối mọi người, cảm ơn các ngươi đã vất vả, đã muộn như vậy còn tới bắt cóc nhân viên tình báo Khánh thị chúng tôi."Ngay khi những lời này nói ra, tất cả những sát thủ đều rùng mình.Những sát thủ đang đứng cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đột nhiên quay lại và nhìn thấy một cánh cổng bóng tối đang mở ra phía sau, người bước ra không phải là Ảnh tử mà là một thanh niên khác.Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ súng ống trong tay sát thủ đều tuột mất như gặp phải một nam châm cực lớn. Những khẩu súng bay ra bay lơ lửng bên cạnh người thanh niên, họng súng chĩa vào những sát thủ.Thanh niên bí ẩn, sau lưng là ma trận hoả lực hệt như pháo đài phalanx của chiến hạm. Khả năng điều khiển kim loại kết hợp với vũ khí khoa học kỹ thuật hiện đại thoạt nhìn cực khủng bố. Khẩu súng phía sau giống như hàng trăm thanh kiếm dài hoà làm một với ngai vàng Iron Throne trong phim "Game of Thrones".Khả năng này đã từng xuất hiện ở một nơi... Thanh niên này là thành viên của lực lượng bộ đội bí mật lúc trước từng giải cứu bạn bè của Lý Thúc Đồng.Một sát thủ vội vàng nói trên kênh liên lạc: "Ảnh tử Khánh thị đã mở Ám Ảnh Chi Môn và đưa bộ đội bí mật vào. Rút lui!"Thanh niên kia cười nói: "Xem ra Ảnh tử bộ đội rất có lực chấn nhiếp nhỉ!""Đây là một cái bẫy." Có người nói trên kênh liên lạc của Kamishiro.Họ đã nhận ra, Ám Ảnh Chi Môn có thể được mở trực tiếp trong phòng có nghĩa là Ảnh tử đã tới đây từ sớm và đêm nay là kế hoạch của đối phương.Người thanh niên nhìn những sát thủ đang trở tay không kịp, mỉm cười nói trên kênh liên lạc bộ đội bí mật: "Tối nay, mọi người hãy chơi tận hứng."......Khánh Trần từ trong túi móc ra một cây kẹo mút ngậm vào miệng, mỉm cười nhìn Khánh Nhất, lại thấy đối phương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, từ trong túi móc ra một cây kẹo mút. Hai người hiểu ý mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước. Bóng lưng của hai người một lớn một nhỏ bỗng trông đặc biệt hài hòa.Nhưng khi hai người vừa bước vào phố phong tình của Kamishiro, phía sau cửa sổ bị chặn bởi lá cờ rượu trắng nào đó bên đường, tiếng súng đột nhiên vang lên.Khánh Nhất sửng sốt trong chốc lát, lại nghe thấy Khánh Trần ở bên cạnh cười nói: "Không cần lo lắng xảy ra chuyện gì, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước."Tiếng vang lên không dứt, dường như một trận chiến kịch liệt nhưng vô hình đang diễn ra trong các tòa nhà hai bên con đường rộng lớn.Khánh Trần luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tiếng súng có hơi quá dày đặc, như thể có ai đó đã đem cả bão kim loại sáu ống vào trong tòa nhà. Hoàn toàn khác với tần suất xạ kích thông thường.Không đúng.Không phải bão kim loại.Khánh Trần là một bậc thầy về súng ống, cậu có thể nghe rõ âm thanh của hàng chục khẩu súng lục và súng trường tự động trong tòa nhà đó, hơn nữa đều là các loại súng khác nhau.Người đi bộ trên phố phong tình vội vàng bỏ chạy, tìm nơi ẩn náu.Chỉ có Khánh Trần tiếp tục đi về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh. Khánh Nhất ban đầu có chút hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của tiên sinh nhà mình, cậu ta đột nhiên ngừng hoảng sợ.Giây tiếp theo, một tấm kính trên tòa nhà bên phải vỡ tan, có hai người rơi xuống từ độ cao bảy tầng. Thêm một giây nữa, kính bên trái bị vỡ và một sát thủ bị ném ra khỏi tòa nhà. Những mảnh kính vỡ rơi xuống đất tạo ra âm thanh nát vụn nghe như tiếng mưa.Mà Khánh Trần và Khánh Nhất bước đi như không có ai dưới ánh đèn neon ba chiều màu đỏ, những con cá vàng kéo cái đuôi khổng lồ trên đầu, xung quanh là đám đông hoảng loạn, cờ rượu trắng đung đưa và bóng dáng cô gái vội vã mất hút trong cửa sổ. Sự hỗn loạn này luôn bao quanh Khánh Trần và Khánh Nhất, nhưng con phố dài hỗn loạn đến mức không ai biết rằng sự hỗn loạn này bắt nguồn từ Khánh Trần.Khánh Nhất quay lại và hỏi: "Tiên sinh, anh biết có nguy hiểm nên mới không muốn tôi đi theo anh đúng không.""Ừ." Khánh Trần bình thản nói: "Ngay khi ta quyết định giao dịch Kamishiro Yasushi, ta đã trở thành trung tâm của cơn bão."Khi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Ảnh tử vào lúc nửa đêm, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc đó cậu chỉ suy đoán đối phương dự định dùng cậu câu cá chứ không có chứng cứ. Bây giờ xem ra Ảnh tử Khánh thị đã chuẩn bị rất kỹ càng, hẳn là đang lên kế hoạch thanh lý sạch sẽ đầu trâu mặt ngựa trước khi giao dịch Kamishiro Yasushi.Khánh Nhất quay lại tìm kiếm trong cửa sổ ven đường, chỉ phát hiện ra cô gái mà cậu ta nhìn thấy mấy ngày trước đang ngồi đáng thương bên cửa sổ, nước mắt lưng tròng nhìn ra ngoài.Sau cửa sổ là tường nền khóa chặt, nếu không có khách, cô gái sẽ ngồi quỳ trong đó suốt đêm, đây có thể coi là một hình phạt trá hình của ông chủ đối với cô gái, kích thích cô gái không ngừng mỉm cười, giữ trạng thái tốt nhất mời chào khách hàng.Đúng lúc này, một vụ nổ bất ngờ xảy ra từ một tòa nhà phía trước. Âm thanh rung chuyển cực lớn đó đã làm vỡ kính trên toàn bộ con phố.Cơn mưa tí tách ban đầu rơi xuống dường như đã biến thành một trận mưa như trút nước.Tuy nhiên, Khánh Trần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.Cậu tin, nếu Ảnh tử dám dùng cậu câu cá thì anh ta phải chuẩn bị đầy đủ, nếu dùng Khánh Trần câu cá đến nỗi dùng chết mồi câu thì có lẽ đó sẽ là vết nhơ suốt đời của Ảnh tử tiên sinh. Tuy nhiên, cảnh tượng này qua góc nhìn của Khánh Nhất hoàn toàn khác, cậu nhóc chỉ cảm thấy tiên sinh nhà mình vô cùng bí ẩn và điềm tĩnh.Vào lúc này, Khánh Nhất cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi: "Tiên sinh, anh có thể giúp tôi giành chiến thắng trong vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh không? Nếu sau này tôi trở thành Ảnh tử, tôi chắc chắn sẽ..."Khánh Nhất đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, một hơi nói ra lưu loát vô cùng, cậu ta không biết mình đã đọc thầm bao nhiêu lần.Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong, Khánh Trần đã quay người cười nói: "Được, ta giúp nhóc chiến thắng Ảnh tử chi Tranh vòng thứ ba này."Khánh Nhất ngẩn ra, cậu ta chỉ cảm thấy tiên sinh nhà mình như được phủ một lớp ánh sáng giữa con phố dài ồn ào sôi sục này, vô cùng chói mắt. Cậu ta không ngờ rằng đối phương sẽ đồng ý điều mà cậu ta đã do dự nhiều ngày, chuẩn bị nhiều ngày như vậy vẫn không thể nói ra.Khánh Trần nói với Khánh Nhất: "Bắt đầu từ ngày mai, nhóc có thể trực tiếp đến Đơn vị tình báo số một và tu hành cùng ta.""A..." Khánh Nhất phục hồi tinh thần: "Được được được!"Sau một khắc, Khánh Trần quay người, mỉm cười với Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt ở phía sau: "Cảm ơn, hai vị đã vất vả rồi."Đã nhìn thấy hai quạ đen đã thay áo choàng vải lanh màu đen từ lúc nào, đang đứng giữa sự hỗn loạn với vẻ mặt uể oải, dường như đang phiền não về việc phải tăng ca tối nay.
------------------------------------Chương 389: Lưỡi Hái Tử Thần."Cảm ơn các bạn đã tăng ca, khi nào có thời gian tôi sẽ đãi các bạn một ít đồ ăn ngon." Khánh Trần cười nói với Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt.Ngũ Nguyệt là một chàng trai trẻ, còn Tứ Nguyệt là một thiếu nữ rất trẻ, trông chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Trên thực tế, cô ấy đang học cao trung và thường ở lại trường khi không đi làm.Toà án Cấm kỵ nhìn như là một tổ chức tương đối lỏng lẻo, có việc thì bận rộn, không làm việc thì sống cuộc sống của mình, các thế lực khác cũng không quấy rầy bọn họ.Tứ Nguyệt nghe nói có đồ ăn ngon mắt chợt sáng lên, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì đó: "Không được, chúng tôi không thể ăn đồ ăn của người ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lập trường của chúng tôi!"Khánh Trần dở khóc dở cười: "Ăn một bữa ăn cũng ảnh hưởng đến lập trường?"Thế thì lập trường này có vẻ cũng không vững chắc cho lắm.Lại thấy Tứ Nguyệt nghiêm túc nói: "Lập trường của chúng tôi là không lấy bất cứ thứ gì của tập đoàn tư bản lũng đoạn."Khánh Trần ngạc nhiên.Quả thật cũng không sai, tổ chức trung lập bên thứ ba cho dù là lấy được lợi ích của bên nào cũng sẽ bị nghi vấn. Ví dụ, các cơ quan đánh giá điện thoại di động không nên lấy tiền từ các nhà sản xuất điện thoại di động. Đương nhiên, nếu là Khánh Trần, cậu sẽ có cách làm khác, có thể cậu sẽ bắt mọi người nộp phí bảo vệ... phí hội viên."Sao lần này các cô không mang theo quạ? Ý tôi là con quạ sáu mắt." Khánh Trần tò mò hỏi.Tứ Nguyệt nói: "Lục Nhãn Ô Nha chỉ có mỗi một con thôi, được sếp đưa đến chiến trường phía Bắc và Thành thị số 19 rồi. Hai chúng tôi ở lại đây vì sếp dặn chúng tôi phải đặc biệt trông coi cậu."Khánh Trần sửng sốt, trông coi mình?! Mơ hồ vậy sao?Lúc này, lại một vụ nổ xảy ra từ một tòa nhà cạnh phố phong tình, Tứ Nguyệt nhìn qua rồi nói: "Không nói chuyện với cậu nữa. Bên chúng tôi bắt đầu làm việc rồi, làm sớm xong sớm."Nói xong, Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt khoác lại mũ trùm đầu, đi về phía vụ nổ, siêu phàm giả đầu tiên chết trong đêm nay đã xuất hiện, nhưng lại không biết người chết là phe nào. Khánh Trần và quạ đen đứng trò chuyện trong sự hỗn loạn, như thể cả hai đều không coi những gì đang xảy ra bên cạnh mình là gì cả.Khi Khánh Trần nhìn Khánh Nhất, cậu phát hiện ra rằng đối phương đang nhìn vào một cửa kính nào đó, ở đó có một cô nương đáng thương, chủ của cô ấy dường như đã bỏ chạy, thậm chí còn quên mở cửa nơi cô ấy đang đứng."Sao? Vừa thấy đã yêu rồi?" Khánh trần cười hỏi."Không, tôi chỉ nghĩ cô ấy hơi đáng thương thôi." Khánh Nhất nói."Trên đời này có quá nhiều người đáng thương." Khánh Trần thở dài: "Người tiếp ứng nhóc ở đâu? Sau khi đưa nhóc đến đó ta còn có việc phải làm, ngày mai nhớ đến Đơn vị Tình báo số một làm việc nhé. Ta sẽ đánh tiếng với bảo vệ.""Ngay phía trước." Khánh Nhất chỉ vào cuối phố phong tình.Nhưng vào đúng lúc này, một viên đạn lạc không biết từ đâu bay ra khỏi tòa nhà và đánh trúng chiếc đèn đường cũ cạnh Khánh Nhất. Tấm kính của đèn đường vỡ vụn, nhắm vào cổ Khánh Nhất bên dưới mà rạch. Ngay khi mảnh kính còn cách cổ Khánh Nhất hai centimet, Khánh Trần nhanh mắt nhanh tay bắt lấy nó.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi Khánh Nhất thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu ta chỉ nghĩ rằng việc xuất hiện một số nguy hiểm trên chiến trường là điều bình thường.Nhưng Khánh Trần nhắm mắt hồi ức lại, sau đó đột nhiên mở mắt nói: "Trùng hợp quá nhiều, nguy hiểm đang tiếp cận nhóc."Khánh Nhất nhíu mày: "Tiên sinh, ý của anh là hào quang may mắn của Khánh Hạnh đang ảnh hưởng đến tôi phải không?""Khó mà nói đó có phải là do hào quang may mắn hay không." Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhóc về trước đi, ta cần điều tra."Vừa dứt lời, phía sau hai người vang lên một tiếng kêu: "Thanh tra!"Khánh Trần nhìn lại thì thấy Khánh Hoa đã đến đây cùng với Dương Húc Dương và các đặc vụ khác."Không phải tôi đã bảo các anh ở lại Đơn vị tình báo sao? Tại sao vẫn chạy ra ngoài?" Khánh Trần bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi không sao cả."Khánh Hoa, Dương Húc Dương và những người khác ngơ ngác nhìn xung quanh đổ nát thê lương, rồi lại nghe thấy tiếng súng dày đặc xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt của họ quay lại người Khánh Trần: Thanh tra, đã xảy ra chiến trận lớn như vậy, ngài còn nói mọi thứ đều ổn?Trước khi đến, Khánh Hoa đã làm một số công tác tư tưởng cho các điều tra viên: Tối nay có lẽ sếp sẽ gặp nguy hiểm, ngài ấy bỏ chúng ta lại Đơn vị Tình báo chỉ vì không muốn chúng ta mạo hiểm đi theo. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, chúng ta đều đã biết sếp của mình là người thế nào, cũng nhận được rất nhiều thứ. Với số tiền tăng ca nhận được trong nửa tháng kia chắc chắn cuộc sống chúng ta sẽ không gặp khó khăn gì trong suốt nửa đời còn lại. Lúc này, tổ bảy của chúng ta làm sao có thể lùi bước?Sau khi hoàn thành công tác tư tưởng, mỗi đặc vụ đều vỗ ngực đảm bảo rằng dù hôm nay Thiên Vương lão tử có đến thì sếp cũng sẽ không sao. Nhưng lúc này bọn họ nghe được động tĩnh của phố phong tình và nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ tầng trên cách đó không xa.Bắt đầu cảm thấy vỗ ngực quá sớm rồi.Làm sao mà bọn họ có thể tham gia vào trận chiến ở trình độ này?Bắt quan chức thì được, nhưng đến thực chiến thì bộ phận tình báo vẫn còn thiếu chút. Nghĩ tới đây, mọi người nhìn Khánh Trần, đều cảm thấy tự ti, sếp đã là người có thể khống chế một trận chiến cấp độ này, căn bản là không cần Đơn vị tình báo số một bọn họ...Khánh Trần cười: "Các anh đưa Khánh Nhất đến chiếc xe phía trước, tôi còn có việc phải làm."Khánh Hoa không dám phản bác, chỉ có thể nhìn sếp của mình bước vào màn đêm.Cứ như thể trận chiến đang diễn ra sau lưng không liên quan gì đến cậu......Dưới lầu của cao ốc Utopia, Khánh Trần buồn chán chờ thang máy. Sau khi rời khỏi phố phong tình, cậu không còn gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa... cho đến khi cửa thang máy mở ra.Tống Niểu Niểu, người đã quấn kín mít, đứng trong thang máy và ngơ ngác nhìn Khánh Trần qua cặp kính râm. Khánh Trần trong lòng thở dài, bây giờ cậu thực sự bắt đầu nghi ngờ Tống Niểu Niểu có vấn đề. Cậu quay lại cao ốc Utopia tổng cộng bốn lần, kết quả ba lần đều gặp được đối phương, thật sự là sợ cái gì tới cái đó!Tống Niểu Niểu đột nhiên hỏi: "Thật ra không phải là do cậu điều tra những kẻ bắt cóc đó mới xảy hiểu lầm ban đầu với tôi đúng không. Dù sao cậu cũng không thể giải thích được tại sao lần đầu gặp tôi lại chĩa súng vào tôi, cũng không thể giải thích tại sao lại nói "Còn tới?"."Khánh Trần trầm mặc, có vẻ như đối phương đã kịp phản ứng rồi...Tống Niểu Niểu bước ra khỏi thang máy và nói tiếp: "Nhưng không sao, tôi rất biết ơn ngày hôm đó cậu đã sẵn sàng cứu tôi. Chân thành cảm ơn.""Không có gì, là chuyện nên làm." Khánh Trần nói rồi bước vào thang máy, cánh tay bị chặn bởi bức tường không ngừng nhấn nút đóng cửa.Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn qua khe hở ra bên ngoài, Tống Niểu Niểu lại tháo kính râm xuống, nhìn chăm chú vào cậu. Sau khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, nữ minh tinh hạng nhất này nhớ lại vẻ mặt xấu hổ vừa rồi khi Khánh Trần im lặng, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Cô cảm thấy Khánh Trần mà cô nhìn thấy hàng ngày dường như hoàn toàn khác với Khánh Trần đã cứu cô đêm đó.Tống Niểu Niểu là ngôi sao hạng nhất nên đương nhiên có rất nhiều bạn bè trong giới thượng lưu. Sau khi vụ bắt cóc xảy ra vào đêm hôm đó, cô đã hỏi bạn bè của mình về thanh tra của Đơn vị tình báo số bảy. Hầu như tất cả những người bạn mà cô hỏi đều ngưỡng mộ thanh tra mới và gọi cậu là "Diêm Vương sống". Còn có người suy đoán đây là một nhân vật quyền lực mới bên cạnh Ảnh tử Khánh thị, tốt nhất không nên chọc vào cậu ta..........Phòng khách tại tầng 112 tối om.Khánh Trần nhìn vị Ảnh tử tiên sinh đang ngồi trên ghế sofa mà phàn nàn: "Ngài muốn dùng tôi làm mồi nhử thì ít nhất cũng phải cho tôi một thông tin chính xác được chứ?""Nói cho ngươi biết sợ ngươi không muốn làm mồi nhử nữa." Ảnh tử cười nói: "Đừng trút lên đầu ta trận xấu hổ vừa nãy khi ngươi đụng phải Tống Niểu Niểu."Khánh Trần: "..."Ảnh tử nói: "Còn nữa, mỗi lần về nhà ngươi đều đi đến phố phong tình. Mặc dù ở đó không có giám sát, nhưng việc ngươi luôn đi theo con đường đó không phù hợp với tính cách của ngươi. Dù sao thì ngươi cũng là người mà ngày đầu tiên bước chân vào thành thị số 10 là có thể đi dạo hết sạch khu 5. Thế nên ngươi cứ đi còn đường này chẳng phải là tạo ấn tượng rập khuôn cho người khác, để người khác mai phục còn ta thì câu cá sao."Khánh Trần tức giận nói: "Tôi làm vậy để tạo điều kiện cho chính mình trốn thoát."Ảnh tử nói đúng, mỗi lần về nhà cậu đều đi bộ đến phố phong tình chỉ để cho người khác một ấn tượng rập khuôn rằng cậu chỉ biết đi đến đó. Một ngày nào đó cậu muốn trốn thoát, nếu có người canh ở đó phục kích cậu thì sẽ bắt hụt. Đương nhiên, đối phương có thể không ngu xuẩn như vậy, đây chỉ là một phần nhỏ trong sự chuẩn bị của Khánh Trần mà thôi.Chi tiết tạo nên sự khác biệt."Đêm nay ngài gây ra động tĩnh có hơi lớn rồi, tôi cảm thấy, phố phong tình ít nhất phải cần ba tháng mới có thể trùng kiến xong." Khánh Trần nói."Ta vừa lúc đã không hài lòng với con phố đó từ lâu rồi, lần này phá hủy nó cũng vui lắm." Ảnh tử cười nói: "Dị tộc đến từ phương Bắc xây dựng con phố phong tình của chính mình ngay trên Thành thị số 10, thật không thoải mái. Đúng rồi, ba ngày sau khi giao dịch Kamishiro Yasushi, bên ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ngươi vẫn phải thực hiện giao dịch."Ảnh tử nhìn Khánh Trần và nói: "Ta có thể làm tất cả những việc khác, nhưng ngươi phải thực hiện giao dịch Kamishiro Yasushi đổi lấy Khánh Mục.""Đó là bởi vì chỉ khi tôi tự mình làm thì lòng người của hệ thống tình báo Khánh thị mới có thể xem như nằm trong tay tôi phải không?" Khánh Trần hỏi."Ngươi cũng thật thông minh." Ảnh tử tán thưởng.Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Lần này ngài muốn đón Khánh Mục về nhà thật ra là cũng muốn lợi dụng giá trị cuối cùng của ông ta đúng không? Nếu tôi đoán không sai, có lẽ mạng sống của ông ta đã sắp hết."Ảnh tử tiếp tục: "Ngươi phải hiểu rằng mặc dù ta không hoàn toàn thật lòng muốn đưa ông ta về nhà nhưng chỉ cần ngươi thật lòng là đủ rồi. Cho nên, nếu muốn rời đi, ngươi cũng phải làm xong việc này."Khánh Trần tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao lại là tôi? Tôi là Thời Gian Hành Giả, không phải con cháu thực sự của Khánh thị.""Về sau ngươi sẽ biết đáp án." Ảnh tử Khánh thị hỏi: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi muốn Khánh Nhất làm Ảnh tử của ngươi đúng không?"Khánh Trần do dự một chút, cuối cùng gật đầu: "Không ai nói Ảnh tử không thể có cái bóng của chính mình. Nó ở nơi sáng, tôi ở nơi tối tăm. Thế này rất tốt.""Dám phá vỡ quy tắc là tốt, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ xem Khánh Nhất sẽ nghĩ thế nào nếu biết ngươi cũng là ứng cử viên Ảnh tử không?" Ảnh tử Khánh thị hỏi: "Ngươi có thể nói ngươi sẽ không thay đổi, nhưng nó thì sao? Đến lúc đó, việc tự tay giết bạn bè của mình sẽ không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì."Khánh Trần sửng sốt một lúc, dường như Ảnh tử đã đích thân giết chết bằng hữu của mình trong Ảnh tử chi Tranh lần trước.Lúc này Khánh Trần hỏi: "Ngài cho rằng Khánh Hạnh thật sự có hào quang may mắn sao?"Ảnh tử mỉm cười hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào? Ta biết ngươi nhờ Diêm Xuân Mỹ điều tra Khánh Hạnh, nhưng để ta nói cho ngươi biết, dù năng lực quá án của ngươi có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể tìm ra manh mối. Ngươi cho rằng bây giờ ta mới bắt đầu chú ý hắn à? Ta đã bắt đầu chú ý đến hắn từ sau khi trở thành Ảnh tử rồi kia.""Trong gần 10 năm qua, hắn đã nhặt được tiền tổng cộng 3.491 lần. Không có người nào bị mất tiền lần thứ hai. Nếu có người cố tình ném tiền cho hắn để giúp hắn tạo ra giả tượng về hào quang may mắn thì việc nhặt tiền là sơ hở lớn nhất của hắn, bởi vì ngươi phải tìm 3.491 người để ném tiền cho hắn."Khánh Trần gật đầu, lời nói dối càng lớn và càng lợi dụng nhiều người thì lỗ hổng trong đó sẽ càng lớn.Tuy nhiên, Khánh Trần nói: "Ngài có bao giờ nghĩ rằng có thể có một nhóm thành viên bí mật giúp đỡ anh ta tạo ra tai nạn, chẳng hạn như giúp anh ta ăn trộm tiền rồi ném xuống đất để anh ta nhặt."Khánh Trần nói tiếp: "Mặc dù ngoài ý muốn thoạt nhìn là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chỉ cần người thực hiện đủ thông minh, họ vẫn có thể thực hiện một cách hoàn hảo. Trên đời này có thể có người giỏi lợi dụng "ngoài ý muốn" thì sao. Đằng sau sự việc tưởng như trùng hợp đó thật ra đều là một mưu kế sâu hơn."Khánh Trần là người không tin vào sự trùng hợp, thế nên ngày mai cậu sẽ cử người đi điều tra Tống Niểu Niểu. Tần suất đối phương xuất hiện trước mặt cậu quá cao, không thể không nghi ngờ. Vì vậy, khi nghe được tin đồn về Khánh Hạnh, phản ứng đầu tiên của cậu là nghi ngờ Khánh Hạnh.Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Điều quan trọng nhất đối với anh ta bây giờ là Ảnh tử chi Tranh. Nếu anh ta thực sự có hào quang may mắn, lẽ ra anh ta đã kết bạn với tôi từ lâu. Hoặc, hào quang may mắn của anh ta lẽ ra đã sớm thể nghiệm trên người tôi rồi, nhưng tôi vẫn chưa gặp tai nạn nào cả."Ảnh tử nhất thời ngạc nhiên, anh ta không ngờ Khánh Trần lại trả lời tự tin như vậy, nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ, anh ta cũng không thể phản bác được.Khánh Trần nói: "Khánh Hạnh có lẽ không biết rằng ứng cử viên Ảnh tử "thứ chín" vẫn còn sống, nhưng những thứ như hào quang may mắn này sẽ không xảy ra khi Khánh Hạnh không biết. Nếu anh ta thực sự có hào quang may mắn thì ngay cả khi anh ta không biết tôi tồn tại, đáng lẽ tôi cũng phải gặp nhiều tai nạn mới đúng."Vào lúc này, Khánh Nhất và những người khác gần giống như đang đóng vai chính trong bộ phim "Final Destination (Lưỡi Hái Tử Thần)", và họ không biết khi nào ngoài ý muốn sẽ xảy ra. Nhưng Khánh Trần chưa bao giờ gặp phải nó. Vì vậy, Khánh Trần tin chắc rằng đây là do Khánh Hạnh thiết kế, chẳng qua là dựa vào những thủ đoạn cao siêu hơn. Đây là một thế giới tồn tại siêu phàm giả và Khánh Trần nghi ngờ rằng Khánh Hạnh này là một siêu phàm giả. Hoặc có lẽ, anh ta cầm trong tay một vật cấm kỵ nào đó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của người khác.Khánh Trần nhìn về phía bóng đen: "Có vật cấm kỵ nào có thể thay đổi vận mệnh của người khác không?"Ảnh tử suy nghĩ một lúc: "À, thật sự có một. Ở kỷ nguyên trước của nhân loại, có một siêu phàm giả có năng lực như vậy, nhưng gã ta đã bị người sáng lập Liên bang tên là "Nhậm Tiểu Túc" giết chết trước khi trưởng thành. ..""Năng lực gì?" Khánh Trần hỏi.Ảnh tử lắc đầu: "Ta cũng không rõ, niên đại đó đã quá lâu rồi. Ta chỉ biết rằng lúc đó hắn đã chết trên đường dài Vọng Xuân Môn tại Lạc Thành. Sự việc này đã được Tổ chức Tình báo Hồ thị ghi nhận vào "Dị Nhân Lục", nhưng không có thông tin rõ ràng."Khánh Trần đang nghĩ rằng thực ra trong trí nhớ của cậu có thứ gì đó có thể làm được điều này.Death note.Những sự kiện hợp lý được viết trong cuốn sổ, dù kỳ quái hay trùng hợp đến đâu, đều có thể xảy ra miễn là có logic bên trong.------------------------------------Chương 390: Bảy ngày đếm ngược.Khánh Trần nói: "Trong số những vật cấm kỵ đã biết, có thứ gì có thể thay đổi số phận của người khác hoặc mang lại xui xẻo không."Ảnh tử lắc đầu: "Không."Khánh Trần nhìn Ảnh tử tiên sinh đối diện: "Nhưng việc vật cấm kỵ chưa được ghi lại không có nghĩa là nó không tồn tại. Vì cơ quan tình báo Hồ thị đã ghi nhận một siêu phàm giả có thể viết nên vận mệnh, vậy rất có khả năng là đã phân ra vật cấm kỵ.""Ngươi cảm thấy trong tay Khánh Hạnh có một vật cấm kỵ chưa từng được ghi lại trước đây?" Ảnh tử hỏi."Đúng vậy." Khánh Trần gửi tin nhắn cho Diêm Xuân Mỹ: "Tư liệu của Khánh Hạnh đâu."Diêm Xuân Mỹ nhắn đến một văn bản tài liệu: "Sếp à, cuối cùng ngài cũng nhớ tới tôi. Thông tin đều ở đây, còn Khánh Nguyên vẫn chưa tìm ra, tiểu tử này giấu tương đối sâu."Khánh Trần đáp: "Tiếp tục tìm."Cậu mở tài liệu ra, không thể không nói năng lực làm việc của Diêm Xuân Mỹ cực kỳ mạnh mẽ, cô ta đúng thật là đã phân chia những sự kiện may mắn xảy ra xung quanh Khánh Hạnh thành các loại theo bảng. Sự kiện giết người, sự kiện đả thương người..., cũng đều phân chia kỹ càng. Thậm chí còn sắp xếp những sự kiện này theo thời gian và đánh dấu thời điểm khi các sự kiện xảy ra Khánh Hạnh đang làm gì.Phải nói rằng năng lực gián điệp bí mật và diêu chuẩn của Sở Mật vụ mạnh hơn so với trong tưởng tượng, ít nhất không phải thứ mà những đặc vụ của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA có thể so sánh.Lúc này, Ảnh tử Khánh thị chợt nhìn thấy Khánh Trần đang đi đi lại lại bỗng đột nhiên đứng yên, cũng không quấy rầy cậu."Ngay cả việc Khánh Hạnh trở thành ứng cử viên Ảnh tử cũng là do "hào quang may mắn" của anh ta. Vốn dĩ, anh trai của anh ta được cho là sẽ tham gia, nhưng anh trai của anh ta bất ngờ bị người lừa vào Tiên Nhân Khiêu khi đang chơi gái khiến bố mẹ anh ta rất thất vọng về anh trai mình, thế là lựa chọn anh ta.""Trong những tài liệu này, các nạn nhân đều có liên hệ chặt chẽ với Khánh Hạnh, trong khi các nạn nhân của các sự kiện bị thương ít tiếp xúc thường xuyên với Khánh Hạnh hơn.""Giả sử đối phương thật sự có một cuốn sổ có thể viết ra vận mệnh, vậy tôi đoán khi Khánh Hạnh viết ra vận mệnh của mình, "cường độ" của vận mệnh này phụ thuộc vào việc anh ta hiểu rõ về mục tiêu đến mức nào.""Ví dụ, nếu chỉ viết tên của mình thì có thể sắp xếp một sự kiện gây thương tích, còn nếu đồng thời viết tên và ngày sinh của mình thì có thể viết một vụ án giết người."Ảnh tử Khánh thị nhìn Khánh Trần cười: "Vậy thì nói thế nào về việc nhặt được nhiều tiền? 3.491 người rớt tiền, thậm chí có khi hắn ta còn không biết tên của những người này."Khánh Trần nói: "Điều này cho thấy anh ta cũng có thể an bài vận mệnh của mình, viết tên và ngày sinh của mình, sau đó để anh ta ra ngoài nhặt tiền. Tôi nhận thấy rằng, vào năm thứ hai sau sự kiện hào quang may mắn của Khánh Hạnh, anh ta đột nhiên bắt đầu học vẽ. Nhưng anh ta chỉ học vẽ phác họa.""Làm sao người bình thường chỉ học vẽ mỗi phác họa khi học hội họa? Nếu không học và bỏ nửa chừng, rất có thể họ sẽ tiếp tục học một số kỹ thuật như sơn dầu và bột màu, nhưng Khánh Hạnh chỉ học vẽ phác thảo. Phần thông tin này từ Diêm Xuân Mỹ cho thấy, Khánh Hạnh chưa học được một nửa đã bỏ cuộc giữa chừng, hiện tại vẫn thỉnh thoảng ra ngoài vẽ phác thảo.""Vậy tôi đoán kỹ năng vẽ này có lẽ có liên quan đến viết vận mệnh. Anh ta có thể không viết vận mệnh, mà là vẽ vận mệnh của người khác."Khánh Trần tức giận nhìn Ảnh tử: "Những tư liệu mà Diêm Xuân Mỹ có thể tìm tới ngài nhất định cũng có thể tìm tới, thứ tôi có thể nghĩ ra ngài nhất định cũng có thể nghĩ tới, Nhất định phải giấu diếm tôi, thú vị sao?""Thú vị chứ." Ảnh tử cười nói: "Nhưng ta thực sự không biết thứ trong tay hắn ta là gì, hơn nữa vật cấm kỵ kia hiện tại không có năng lực gây ra sát thương lớn nên ta không có hứng thú quản nó.""Coi như không có tính sát thương cao nhưng vẫn là một vật cấm kỵ tốt. Ngài đã bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó cho chính mình chưa?" Khánh Trần nói.Ảnh tử lắc đầu cười nói: "Thế nhưng Khánh Hạnh là người Khánh thị ta. Không có lý do gì để ta giật đồ chơi của tiểu bằng hữu cả."Khánh Trần gật đầu: "Cho nên, bây giờ trên người Khánh Hạnh hẳn là có hai vật cấm kỵ."Một vật có được trong vòng đầu tiên của Ảnh tử chi Tranh, còn vật còn lại là thứ có thể viết lại vận mệnh trên người Khánh Hạnh. Chiến lợi phẩm lấy được từ vòng đầu tiên của Ảnh tử chi Tranh là vật cấm kỵ ACE-054 <Hộp Diêm Cũ Nát>. Dựa theo tư liệu mà Lâm Tiểu Tiếu đưa ra, hộp diêm này mỗi ngày sẽ tạo ra một que diêm, khi thắp sáng, ngọn lửa sẽ phản chiếu người mà ta muốn gặp nhất vào lúc này và xem người kia đang làm gì.Khi Khánh Trần nhìn thấy giới thiệu của vật cấm kỵ ACE-054 thì nghĩ thầm, là ai nỡ lòng cướp diêm của cô bé bán diêm?Cô bé bán diêm cũng quá thảm rồi.Đương nhiên, thảm hại hơn chính là siêu phàm giả đã phân ra vật cấm kỵ này, nếu năng lực của hắn là đốt diêm và nhìn thấy người mình muốn gặp thì sức chiến đấu của hắn thậm chí còn không bằng một "dã quái"...Tác dụng của vật phẩm cấm kỵ ACE-054 tương đối gà, nhưng dù gì cũng xem như một vật cấm kỵ. Khánh Trần đột nhiên trở nên rất quan tâm đến cái người tên Khánh Hạnh này.Lúc này, cậu nhớ lại một chi tiết cực kỳ nhỏ trong tư liệu của Diêm Xuân Mỹ. Trong thông tin có hàng chục ngàn từ, câu đó chỉ chiếm một phần nhỏ: Khánh Hạnh sinh bệnh. Điều quan trọng không phải là bốn chữ này mà là thời gian được đánh dấu bên cạnh bốn chữ này. Khánh Trần chỉ cảm thấy khoảng thời gian này quá quen thuộc... vừa lúc là ngày đầu tiên cậu xuyên việt đến ngục giam số 18.Điều này khiến Khánh Trần cau mày, chẳng lẽ anh ta cũng là người Thời Gian Hành Giả?Khánh Trần hỏi: "Ảnh tử tiên sinh, ngài có để ý tới tin tức Khánh Hạnh bị ốm không?"Ảnh tử mỉm cười và nói: "Ngươi đoán hắn là Thời Gian Hành Giả?""Anh ta không phải." Khánh Trần lắc đầu nói: "Tài liệu này chứa các bức tranh của Khánh Hạnh ở các thời điểm khác nhau. Đầu tiên, để vẽ được những bức phác thảo đến trình độ của Khánh Hạnh không hề dễ dàng. Thứ hai, phong cách vẽ tranh của anh ta trước và sau không hề thay đổi sau khi anh ta bị bệnh.""Hắn có phải hay không ta không rõ, nhưng ta biết rằng một trong những ứng cử viên bóng tối còn lại là... ồ, ngoại trừ ngươi." Ảnh tử mỉm cười.Khánh Trần sửng sốt một chút, vậy mà còn có một người khác?Ai?Khánh Nguyên vẫn luôn mất tích bấy lâu nay?Khánh Nguyên không phải người của Thành thị số 10 mà là người của Thành thị số 19, nhưng sau khi đối phương đến đây, ngay cả diêu chuẩn cũng không tìm thấy hắn ta, điều này cho thấy đằng sau hắn ta có một tổ chức hỗ trợ.Có thể đó là thế lực của cha mẹ Khánh Nguyên phía sau hắn ta, nhưng cũng có thể đó là sức mạnh của Tổ chức Thời Gian Hành Giả ở Thái Thành tại thế giới Ngoài!Lúc này, Ảnh tử đứng lên: "Lại có khách nữa. Căn phòng dột này vậy mà cũng thật náo nhiệt. Ta đi đây, sau khi chọn địa điểm giao dịch, chậm nhất ngày mai ngươi phải báo cho ta biết. Ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.""Được rồi, trước 6 giờ tối mai tôi sẽ gửi cho ngài địa điểm giao dịch đã chọn và lý do lựa chọn." Khánh Trần gật đầu.Khoảnh khắc tiếp theo, Ảnh tử mở cánh cửa bóng tối ra, ngoài nhà có tiếng gõ cửa. Khánh Trần mở cửa ra, nhìn thấy Tô Hành Chỉ lén lút đứng ở ngoài cửa, đối phương đã thay bộ âu phục màu trắng, mặc thường phục.Tô Hành Chỉ cũng không ngại, trực tiếp chen vào: "Cậu chủ, tôi lại gặp được ngài, ngài nhìn thấy tôi hình như cũng không kinh ngạc chút nào!""Thật sự không ngoài ý muốn." Khánh Trần đóng cửa lại, ngay từ khi Lý Đông Trạch xuất hiện trong cao ốc Utopia, cậu biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ nhìn thấy Tô Hành Chỉ ở đây.Hai người này đã giải thích một cách hoàn hảo hai từ "cạnh tranh".Khánh Trần nhìn Tô Hành Chỉ: "Chè trôi nước của anh đâu? Không mang theo sao?""Làm sao có thể mang đồ đông lạnh đi nấu cho cậu chủ?" Tô Hành Chỉ nghĩa chính ngôn từ nói: "Lý Đông Trạch nhất định là mang đồ đông lạnh, tôi và gã khác nhau."Vừa nói chuyện, Tô Hành Chỉ vừa xách một chiếc túi màu đen vào bếp, thuần thục buộc chiếc tạp dề lên người, sau đó... thực sự bắt đầu nhào bột mì!Trong túi đựng thịt, rau hẹ, hành, gừng, tỏi, đây là những thứ xa xỉ mà chỉ có giới nhà giàu ở thành thị mới có thể mua được. Những gì người bình thường có thể ăn là những thanh protein tổng hợp, sau đó họ dựa vào những viên vitamin tổng hợp trị giá vài đồng để cân bằng dinh dưỡng.Chỉ thấy Tô Hành Chỉ thái thịt, cắt rau hẹ, cuộn sủi cảo nước chảy mây trôi, tất cả đều hoàn thành trong vòng chưa đầy nửa giờ. Trong khoảng thời gian này, con hàng này lại còn thỉnh thoảng rửa tay chụp ảnh tự sướng, ghi lại quá trình làm sủi cảo."Anh chụp ảnh làm gì?" Khánh Trần thắc mắc."Đỡ phải tên Lý Đông Trạch vu khống tôi vì đã mang vỏ sủi cảo và nhân sủi cảo làm sẵn." Tô Hành Chỉ nghiêm túc nói: "Cậu chủ không biết đâu, tên Lý Đông Trạch đó không phải là người tốt lành gì. Rõ ràng trước đó tôi hẹn với gã sẽ cùng đến thành thị số 10 để thăm ngài, kết quả gã vậy mà một mình lén chạy đến. Người này lòng dạ đen tối!"Khánh Trần trở lại phòng khách chờ đợi, tự nhủ đây là lại đến phân đoạn chửi bới lẫn nhau.Một lúc sau, Tô Hành Chỉ bưng sủi cảo đi ra: "Cậu chủ, chúng ta chụp một bức."Khánh Trần chưa kịp từ chối, anh ta đã ngồi xuống bên cạnh và nhấn nút chụp ảnh trên điện thoại.Nhưng có vẻ Tô Hành Chỉ có vẻ thận trọng hơn Lý Đông Trạch, diễn cũng càng nhiều một chút. Chụp xong, anh ta luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên quay vào bếp, trét một ít bột mì lên mặt rồi chụp một bức ảnh khác. Như vậy thoạt nhìn càng giống như là mới vừa làm xong."Được rồi cậu chủ, xin hãy từ từ dùng bữa. Phương pháp làm sủi cảo của tôi rất tốt, chắc chắn khác với thực phẩm đông lạnh mà Lý Đông Trạch mua!" Tô Hành Chỉ cười nói: "Nếu ngài có điều gì muốn nói chỉ cần nói một tiếng. Ở chợ đen thành thị số 10 này cũng có người của tôi.""Đúng rồi." Tô Hành Chỉ như nhớ ra điều gì đó nói: "La Vạn Nhai đó là người của ngài phải không? Cơ giới Thần giáo phái một Hồng Y Giáo Chủ đến thành thị số 18 bắt hắn nhưng lại không tìm thấy hắn. Nhưng cậu chủ phải nhắc nhở hắn rằng khoa học kỹ thuật công nghệ của Cơ giới Thần giáo rất tà môn, sớm muộn gì cũng tìm được hắn, nên trước khi có căn cơ thì tốt nhất nên đi nơi khác để tránh đầu sóng ngọn gió."Cuộc chiến giữa Người Một Nhà và Cơ Giới Thần Giáo thực ra vẫn đang diễn ra, Cơ Giới Thần Giáo đã nâng vấn đề lên cấp bậc cao nhất và coi đó như một cuộc chiến về tín ngưỡng.Điều khiến Cơ Giới Thần Giáo có cảm giác như như lâm đại địch không chỉ là tốc độ lan truyền của "Người Một Nhà" mà còn ở việc một nhóm tu hành giả đã xuất hiện trong "Người Một Nhà". Tốc độ tu hành của nhóm tu hành giả nòng cốt này nhanh đến mức các Hồng Y Giáo Chủ của Cơ Giới Thần Giáo thực sự tin rằng có một tập đoàn đang âm thầm hỗ trợ chuyện này.Người Một Nhà rất oan uổng, vừa trở về một đại gia đình đầm ấm, họ đã đắc tội ai?Khánh Trần nhìn Tô Hành Chỉ một cái: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ thu xếp."Cậu thực sự cảm thấy La Vạn Nhai, tay địa đầu xà Lạc Thành này là một nhân tài. Một thế lực lớn như Cơ Giới Thần Giáo, ngay cả Hồng Y Giáo Chủ đích thân đến Thành thị số 10 cũng không thể bắt được ông ta. Chẳng trách con hàng này lại có thể trở thành cá lọt lưới trong xã hội pháp quyền thời đó ở thế giới Ngoài. Thì ra đối phương giỏi nhất chính là chạy trốn, tránh đầu sóng ngọn gió...Bây giờ sự chú ý của Cơ Giới Thần Giáo đều dồn vào thành thị số 18, không bằng để La Vạn Nhai đến thành thị số 10 phát triển hưng thịnh. Bây giờ Người Một Nhà chắc chắn sẽ không thể đối đầu trực tiếp với Cơ Giới Thần Giáo, thành thị số 10 vẫn là tổng bộ của Cơ Giới Thần Giáo.Nhưng chỉ vì Người Một Nhà không thể cạnh tranh không có nghĩa là Đơn vị tình báo số một và Sở Mật Vụ không thể cạnh tranh."Đúng rồi tập đoàn nào đứng sau Cơ Giới Thần Giáo?" Khánh Trần hỏi.Tô Hành Chỉ suy nghĩ một chút: "Khó nói, chỉ sợ Kamishiro, Kashima, Trần thị đều có, Cơ Giới Thần Giáo tồn tại vì một mục đích chính là giúp đỡ tập đoàn nghị sĩ giành được phiếu bầu. Cơ Giới Thần Giáo quyết định ủng hộ nghị viên nào, tất cả tín đồ dưới trướng sẽ bỏ phiếu cho người này, cho nên Cơ Giới Thần Giáo đã sống rất tốt trong khe hở của tập đoàn.".......Đếm ngược 7 ngày.Khánh Trần cuối cùng cũng có cảm giác cấp bách muốn xuyên việt như thường lệ, bảy ngày còn lại cậu vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Bao gồm cả việc trở lại thế giới Ngoài sau 7 ngày, cậu cũng có những kế hoạch mới, chẳng hạn như hoàn thành sinh tử quan tiếp theo. Trong khoảng thời gian này, Khánh Trần luôn dành thời gian nghỉ ngơi hàng ngày để đắm mình trong thế giới thần bí " Lấy Đức phục người", chuẩn bị khiêu chiến sinh tử quan. Nếu như lần trở về này cũng là 30 ngày, cũng đủ để cậu hoàn thành một lần lột xác, đi một chặng đường dài. Bây giờ nhìn như cậu đang tận hưởng cuộc sống ở Thành thị số 10, khiến giới tình báo đảo lộn nghiêng trời lệch đất. Nhưng nếu đêm qua không có Ảnh tử giúp đỡ cậu thì sao? Cậu có sẽ nguy hiểm không?Cần phải tăng thực lực lên.Khi đến Tòa nhà Đơn vị Tình báo số một, Khánh Trần ngạc nhiên khi thấy Khánh Nhất đã ngồi trong văn phòng, hơn nữa tất cả các đặc vụ đều đã ăn đồ ăn vặt mà cậu nhóc đã vất vả mang theo."Này, ngoài cửa cũng không có vệ sĩ của nhóc. Hôm nay học được cách khiêm tốn rồi à?" Khánh Trần hỏi.Khánh Nhất thấp giọng có chút xấu hổ nói: "Trước đây là để che giấu nên tôi cố ý giả vờ cường điệu để mọi người lơ là cảnh giác với tôi. Bây giờ không phải đã có tiên sinh rồi sao, tôi cũng không cần diễn nữa, đỡ cho đàn anh đàn chị trong Đơn vị Tình báo số một phản cảm với tôi.""Nhỏ mà lanh." Khánh Trần vỗ nhẹ đầu Khánh Nhất: "Hãy đến văn phòng của ta. Nhóc có thể tu hành trên ghế sofa trong khi ta đang làm việc. Ta sẽ dạy nhóc hô hấp thuật tiết thứ hai."Nghĩ đến đây, Khánh Trần lại nhìn thoáng qua các nhân viên tình báo trong văn phòng lớn, phần lớn những người này chỉ là chiến sĩ gen đã được tiêm một hoặc hai mũi thuốc biến đổi gen. Vai trò của các đặc vụ chính là đồng phục họ mặc trên người, thực lực của họ đều chẳng ra gì. Mặc dù Khánh thị hàng năm đều cấp phát một ít thuốc biến đổi gen cho bên này, nhưng không phải ai cũng có thể lấy được, dù sao Khánh thị có quá nhiều người chờ thuốc biến đổi gen, mà quân đội Liên bang lại là đối tượng sử dụng thuốc biến đổi gen lớn nhất. Vì vậy, Khánh Trần cảm thấy rằng vì các đặc vụ quy tâm nên cậu có thể nâng cao thực lực của họ.Bước vào văn phòng, Khánh Nhất thấp giọng nói: "Tiên sinh, Ảnh tử tiên sinh cuối cùng cũng giao cho chúng tôi nhiệm vụ nhỏ đầu tiên của vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh.""Chỉ có một việc nhỏ thôi sao?" Khánh Trần nghi ngờ.Khánh Nhất nói: "Đúng vậy, cao thủ của ngài ấy đã liên hệ với chúng tôi và nói rằng bất cứ ai có thể giành được nhiệm vụ nhỏ này có thể bổ sung thêm 12 diêu chuẩn dưới trướng."Khánh Trần thở dài, đêm qua Ảnh tử căn bản không nói cho cậu nhiệm vụ gì.Chính mình là một ứng cử viên Ảnh tử lại trông tôi chẳng giống một ứng cử viên chút nào cả."Nhiệm vụ là gì?" Khánh Trần hỏi."Tìm ra kẻ đứng sau vụ tập kích trên phố phong tình đêm qua." Khánh Nhất giải thích: "Ảnh tử tiên sinh nói rằng kẻ đứng sau vụ tấn công vẫn chưa sa lưới. Đêm qua có không ít sát thủ đã trốn thoát. Chúng ta cần phải bắt hết bọn chúng. Tổng cộng có 12 sát thủ đã trốn thoát, tổng cộng 13 kẻ bao gồm cả kẻ chủ mưu đằng sau. Ứng cử viên đầu tiên bắt được hơn sáu sát thủ hoặc trực tiếp bắt được kẻ chủ mưu đằng sau sẽ giành chiến thắng."Khánh Trần trầm ngâm suy nghĩ: "Nếu chúng ta thắng ở vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh thì sao?"Khánh Nhất: "Người ta nói rằng người đó có thể tiếp nhận một nửa Ảnh tử bộ đội."Khánh Trần cuối cùng cũng biết Ảnh tử chi Tranh là gì, cái gọi là chiến thắng trong mỗi vòng là quá độ thế lực của Ảnh tử vào tay một ứng cử viên Ảnh tử nào đó!Cuối cùng, ứng cử viên Ảnh tử này sẽ tiếp quản mọi quyền lực và trở thành Ảnh tử mới."Ta biết rồi." Khánh Trần gật đầu: "Được rồi, bắt đầu tu hành đi."Nói xong, cậu cầm cổ tay Khánh Nhất và chuẩn bị đưa cậu nhóc vào trạng thái nhập định cho hô hấp thuật tiết thứ hai.Khánh Nhất sửng sốt một lúc: "Tiên sinh xin đợi một lát. Anh còn việc gì để làm không?"Cậu ta đang nghĩ rằng Khánh Trần đã hứa với cậu ta sẽ giúp cậu ta giành chiến thắng trong vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh, nhưng bây giờ có vẻ như đối phương không có ý định ra tay.Khánh Trần lắc đầu: "Không có, chuyện của ta phải đợi hai ngày sau.""Vậy bây giờ chúng ta không đi bắt những sát thủ đó sao?" Khánh Nhất tò mò hỏi: "Tôi không có ý thúc giục anh. Thật ra, việc chúng ta có bắt được hay không không quan trọng, tôi chỉ có chút tò mò thôi."Khánh Trần cười: "Gấp cái gì? Để đạn bay một hồi đã."
Các đặc vụ của Kashima, Lý thị, Trần thị và Kamishiro đều quay trở lại Đơn vị Tình báo số một với khuôn mặt tái mét. Vốn đã đến giờ tan sở nhưng tất cả các tổ tình báo lại bắt đầu tăng ca, sắp xếp lại tất cả hồ sơ trong tay, cố gắng tìm kiếm những quan chức Khánh thị có thể bắt. Trong lúc nhất thời, tòa nhà Đơn vị Tình báo số một đèn đuốc sáng trưng, như thể đang quay trở lại thời kỳ bận rộn nhất của Cơ quan Tình báo Liên bang.Mỗi tổ tình báo đều có một số hồ sơ vụ án bí mật, chẳng hạn như bằng chứng phạm tội của quan chức thuộc phe phái tập đoàn khác, khi chưa tới lúc xé rách mặt thì mọi người đều giấu kín và giữ bí mật, khi xé thì lấy ra để giáng một đòn chí mạng.Lee Jong Heon cầm hồ sơ bí mật trong tay, không ngừng phái người ra ngoài bắt giữ nghi phạm rồi đưa về, kết quả phản hồi lại là người đã bị tổ bảy bắt đi.Hắn ta vô cảm xé từng tập tài liệu bí mật, thầm nghĩ rằng tổ bảy này quá hay rồi, thậm chí còn bắt giữ người của mình, vậy làm sao nhóm người này có thể có được chỗ đứng trong Khánh thị trong tương lai?Điên rồi sao!Tất cả bọn họ đều không hiểu, chẳng lẽ Khánh Trần này thật sự không sợ gì cả, muốn làm cô thần sao?!Cô thần có thể có được kết cục tốt đẹp gì? Nếu Khánh Nhất trở thành Ảnh tử, cậu ta cũng sẽ ném văng vị cô thần này ra ngoài để xoa dịu cơn giận của các bên mà thôi, đúng chứ?......Không giống như những tổ tình báo khác trở về nhiều lần mà không thành công, Khánh Hoa luôn có thể mang theo những người tình nghi mỗi khi quay lại, những người tình nghi đó đều đội trùm đầu màu đen, không ai có thể nhìn rõ diện mạo của những người tình nghi và không thể xác định được danh tính của họ. Sau đó, trước khi các tổ tình báo khác kịp phản ứng, những người đó đã bị giam trong nhà tù bí mật dưới lòng đất của tổ bảy.Các tổ tình báo khác vô cùng lo lắng và bắt đầu nghi ngờ bản thân.Vị thanh tra tổ bảy kia rõ ràng còn chưa rời khỏi văn phòng, dựa vào cái gì có thể có thể bắt được nhiều nghi phạm như vậy?Bắt được quá là nhiều rồi!Bắt đầu từ thời điểm này, cuộc chạy đua của Đơn vị Tình báo số một bắt đầu.Các thanh tra của mỗi tổ ngồi trong phòng làm việc với vẻ mặt trắng bệch, không một đặc vụ nào dám đề cập đến tan làm. Không riêng gì các đặc vụ không thể rời đi mà căng tin của Đơn vị Tình báo cũng phải làm việc tăng ca.Điều họ không biết là sau khi Khánh Hoa và nhóm của anh ta hộ tống nghi phạm vào ngục giam bí mật, Khánh Hoa đã nói với một đặc vụ bên cạnh: "Được rồi, hãy cởi trùm đầu trên đầu Dương Húc Dương xuống đi."Dương Húc Dương, người đang đóng vai nghi phạm giờ đang thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy ánh sáng: "Ngạt chết tôi. Chú có thể thay một cái trùm đầu thoáng khí hơn không?""Kiên nhẫn một chút, sếp nói hai ngày nữa sẽ có kết quả." Khánh Hoa nói.Sự thật là, cho dù đầu óc Khánh Trần có tốt cỡ nào, cậu cũng không thể bắt người vô hạn, không tìm được chứng cứ chính là không tìm được chứng cứ, cậu không thể cưỡng ép bắt giữ quan chức của các tập đoàn và phe phái khác được. Nhưng Khánh Trần phải làm cho các tổ tình báo khác sốt ruột, chỉ là đơn giản yêu cầu các đặc vụ của tổ bảy đóng vai trò là nghi phạm. Dù sao, các tổ tình báo khác không có cách nào biết được ai là ai dưới trùm đầu. Dù sao ở thành thị số 10 có hàng vạn quan chức lớn nhỏ, các tổ tình báo khác cũng nhất thời không thể xác nhận có bao nhiêu người đã bị bắt. Hơn nữa điều quan trọng nhất là chiến tích của tổ bảy quá xuất sắc, đến nỗi không ai nghi ngờ Khánh Hoa khi anh ta bắt đầu diễn.Tuy nhiên, bất kể Khánh Hoa diễn như thế nào. Cho đến nay vẫn chưa có ai đến tổ bảy để đăng ký làm hội viên.Khánh Hoa liếc nhìn thời gian, đã 24 giờ trôi qua kể từ khi anh ta tháo bảng trắng xuống.Anh ta liếc nhìn những đặc vụ còn lại trong ngục giam bí mật: "Thế nào rồi? Các tổ tình báo khác có dấu hiệu nhận thua chưa? Có ai đến hỏi chuyện liên quan đến hội viên không?"Đặc vụ lắc đầu, vẻ mặt lo lắng nói: "Không có, chưa hề có người tới hỏi. Trưởng quan, ngài có nghĩ kế hoạch của sếp đã thất bại rồi không?"Khánh Hoa lạnh lùng liếc nhìn đặc vụ nọ: "Đây không phải chuyện chú có thể bàn bạc, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì sếp phân phó."Tuy nhiên, dù nói vậy nhưng anh ta không khỏi cảm thấy lo âu khi nhìn thời gian trôi qua..........11 giờ đêm, căng tin thông báo với mọi người bữa khuya đã sẵn sàng.Tổ bảy vốn đã quen tăng ca nên đều đi ăn vui vẻ, còn các tổ tình báo khác thì đến nhà ăn với vẻ mặt ủ dột. Thật ra các thanh tra cũng không có ý định cho đặc vụ ăn khuya, dù sao bọn họ cũng đang vội, bận rộn nguyên ngày để bắt được mấy con mèo ba chân, giờ còn ăn bữa khuya thế nào?Song, khi nghe tin tổ bảy đến căng tin, họ nhanh chóng đuổi đặc vụ của mình đi ăn cùng xem có tìm hiểu được gì từ các đặc vụ của tổ bảy hay không.Trần Chẩm, thanh tra tập sự của Trần thị, đi đến nhà ăn ở tầng một và đi thẳng đến nơi Khánh Chuẩn ngồi, anh ta dẫn người ngồi xuống đối diện Khánh Chuẩn.Khánh Chuẩn cắn một miếng bánh bao và cười nói: "Sao mặt ủ mày chau thế? Chẳng lẽ công việc tiến triển không thuận lợi sao?"Trần Chẩm chẹn họng, chúng ta không thuận lợi chẳng phải cũng do ngươi cuỗm tay trên sao?Nhưng mà gã ta cũng không thể nói như vậy, chỉ có thể bình tĩnh cười nói: "Chỉ là tăng ca không thể về nhà nên hơi mệt. Đúng rồi, hôm nay các anh bắt không ít người nhỉ?"Khánh Chuẩn cười híp mắt nói: "Đây là thứ mà các anh không cần bỏ tiền cũng có thể hỏi thăm à?"Nói, Khánh Chuẩn lại nhìn về phía đặc vụ bên cạnh Trần Chẩm và hỏi: "Tổ sáu không trả tiền làm thêm giờ cho các anh sao? Ăn một bữa cơm mà vẻ mặt thật đau khổ."Đặc vụ kia sửng sốt một lát: "Các người được trả tiền làm thêm giờ?"Khánh Chuẩn cười híp mắt đáp lại: "Tất nhiên là có, các anh không có à? Tiền lương làm thêm giờ của tổ bảy chúng tôi chất đầy từng chiếc xe tải... A không, không thể nói các anh biết điều này."Nói xong, Khánh Chuẩn bưng hộp cơm giữ nhiệt rời đi, bên trong hộp cơm là bữa ăn anh đã chuẩn bị sẵn cho Khánh Trần.Ban đầu anh mời sếp mới đi ăn với mình nhưng Khánh Trần từ chối. Sếp mới nói với Khánh Chuẩn rằng vào lúc này thanh tra tổ bảy nên duy trì thần thái thần bí nhất, không phải để khoe khoang mà là để tạo cho các tổ tình báo khác cảm giác áp bách lớn nhất. Khánh Chuẩn cảm thán, để trấn áp các tổ tình báo khác mà chiến thuật tâm lý, chiến thuật tình báo,... chiêu số gì sếp mới này cũng sử dụng đủ. Hơn nữa, sếp mới này còn siêng năng đến mức sống luôn trong Tòa nhà Đơn vị Tình báo số một không rời một bước, cũng không biết muốn gì.Khánh Chuẩn bưng hộp cơm đến văn phòng của Khánh Trần, chỉ thấy sếp mới đang ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp với một tần suất kỳ lạ.Khánh Trần mở mắt: "Mọi chuyện thế nào rồi? Mọi người đã đi ăn chưa?"Khánh Chuẩn gật đầu: "Bọn họ đều có vẻ rất sốt ruột. Vốn dĩ trong căn tin không có ai cả, kết quả tổ bảy chúng ta vừa đến, tất cả các tổ tình báo khác đều đi theo muốn lấy tình báo."Khánh Trần gật đầu, mở hộp cơm ra: "Sốt ruột là được."Khánh Chuẩn suy nghĩ một lúc rồi hứng thú nói: "Sếp, những tổ tình báo khác sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Dù đây chỉ là tép riu nhưng trong mắt ngoại giới họ vẫn là "Diêm Vương sống". Bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đào ra những đại nhân vật của Khánh thị, sau đó nhốt vào ngục giam bí mật, dùng làm con bài mặc cả."Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn một cái: "Ừ."Khánh Chuẩn có hơi ngoài ý muốn, chuyện quan trọng như vậy mà cậu chỉ ừ một tiếng là xong rồi? Phải nói cho chúng tôi biết phải làm gì tiếp theo chứ?Khánh Trần mỉm cười: "Xé mở một khoảng cách, họ sẽ thỏa hiệp. Người ta không sợ chịu thiệt thòi, mà là sợ bất bình đẳng.".......Khánh Chuẩn đã đưa đặc vụ của tổ bảy trở về.Căn tin vẫn ồn ào.Trần Tắc ngồi ở trên bàn dài nhìn đồ ăn trước mặt, lúc ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy Lý Vân Thủ thuộc tổ hai cũng sắc mặt tái mét.Ông ta ngồi xuống đối diện Lý Vân Thủ với hộp cơm trên tay: "Trông sắc mặt ông tệ thế? Không phải ngày thường Lý thị và Khánh thị có mối quan hệ khá tốt sao?"Lý Vân Thủ lạnh lùng nói: "Hôm nay Lý thị có mấy quan viên mất liên lạc, tôi nghĩ Khánh thị muốn thừa dịp ngài Lý Trường Thanh không rảnh ứng phó hậu phương mà chỉnh hợp Đơn vị Tình báo số một vào tay bọn họ. Hôm nay bên tôi đi bắt mấy quan viên phe Khánh thị, muốn giữ họ làm con bài mặc cả nhưng kết quả là đều vồ hụt, bị tổ bảy vượt lên trước một bước. Mà tôi nghĩ mãi không hiểu, thanh tra mới của tổ bảy có lai lịch gì, nếu có năng lực như vậy sao không đến Sở Mật Vụ mà làm? Đến Đơn vị Tình báo số một làm gì?"Trần Tắc nói: "Có lẽ thanh tra mới này thật sự là gián điệp bí mật thì sao, nhưng hiện tại hắn và lai lịch của hắn đều trong sạch, không có bất cứ nhược điểm gì, ông sẽ không tìm được cơ hội đối phó hắn. Khánh thị sợ là đã giấu người mới này thật lâu, bây giờ phóng xuất tất nhiên sẽ có động thái lớn.""Ừ." Lý Vân Thủ mặt không biểu tình lay hộp cơm, có vẻ như đang tính toán làm sao phản kích: "Hiện tại trong tay không có lợi thế nào, tôi dự định ngày mai đi ra ngoài một chuyến, hồ sơ hiện có hoàn toàn không đào ra được cái gì, phải nhắm vào những quan chức quan trọng của Khánh thị một cách có chủ đích."Trần Tắc cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt không ngừng thay đổi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa nói: "Ông biết Ngụy Thư Kỳ không?"Lý Vân Thủ sửng sốt một chút: "Nghị viên của Tham Nghị Viện, Ngụy Thư Kỳ?"Trần Tắc gật đầu: "Tôi tìm được một ít manh mối có liên quan đến hắn."Lý Vân Thủ lắc đầu: "Đây là một nhân vật quan trọng thuộc phe Khánh thị trong Đảng Dân chủ. Chỉ có một số manh mối thôi là chưa đủ. Hơn nữa, những nhân vật như vậy thường rất thận trọng, sẽ không để chúng ta dễ dàng bắt được nhược điểm."Trần Tắc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có bằng chứng vô cùng thuyết phục. Sáu năm trước hắn ta gây tai nạn rồi bỏ chạy và tìm người gánh tội thay. Người gánh tội thay đã tiết lộ thông tin cách đây không lâu."Lý Vân Thủ vui vẻ: "Có chuyện như vậy sao?""Đúng vậy." Trần Tắc cười nói: "Người đó miệng lưỡi rất cứng, nhưng sao có thể chịu được thủ đoạn của chúng tôi?"Lý Vân Thủ cười lạnh: "Đã như vậy, Trần thị các người tại sao không đi thẩm vấn hắn?""Cấp trên của chúng tôi có lệnh không được xé rách mặt với Khánh thị." Trần Tắc mỉm cười: "Dù sao thì trọng trấn của Trần thị đều ở phía nam, phía bắc không quan trọng với chúng tôi, cho nên chúng tôi không có ý định tham dự chuyện này. Nhưng thành thị số 10 đối với Lý thị các người lại khác phải không? Tôi chỉ nói cho các người manh mối với tư cách là bằng hữu, chuyện này tôi cũng sẽ không bao giờ nói cho ai biết."Lý Vân Thủ lập tức đứng dậy và chào các đặc vụ của tổ sáu đang rời đi: "Cảm ơn vì điều này."Đúng như dự đoán của Trần Tắc, Lý Vân Thủ ngay lập tức đến ngục giam số 10. Nhưng đã qua một ngày, sau khi Lý Vân Thủ đưa người về thì không còn động tĩnh gì nữa.Trần Tắc tranh thủ giờ ăn trưa ngồi đối diện Lý Vân Thủ trong căng tin, hỏi: "Sao rồi? Người gánh tội thay kia đã mở miệng chưa?"Lý Vân Thủ ngẩng đầu nhìn Trần Tắc: "Cái gì gánh tội thay? Ông đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?"Trần Tắc: "..."Sắc mặt vị thanh tra tổ sáu càng lạnh lùng, lúc này hắn rốt cục đã hiểu ra, Lý Vân Thủ trước mặt đây sợ là đã đạt được giao dịch với tổ bảy, trực tiếp giao người gánh tội thay kia cho tổ bảy?!Trên thực tế, không chỉ Trần Tắc ngạc nhiên mà ngay cả các đặc vụ trong tổ bảy cũng cảm thấy khó tin. Mới đêm qua, Lý Vân Thủ đã chuyển giao người gánh tội thay cho Khánh Hoa và Khánh Chuẩn.Lúc đó cả hai người này đều kinh ngạc.Bởi vì trước đó không ai biết rằng sếp mới của họ duy trì quan hệ đồng minh với Lý Vân Thủ. Mỗi ngày Lý Vân Thủ vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi với tổ bảy kia kìa!Khánh Chuẩn cũng hơi nheo mắt khi nhìn thấy Lý Vân Thủ đang bắt và giao nộp tội phạm.Lúc này Trần Tắc lùng nói: "Lý thanh tra, nếu ông làm như vậy, tổ sáu của chúng ta và tổ hai sẽ không còn là bằng hữu nữa."Lý Vân Thủ bắt đầu giễu cợt: "Chúng ta từng là bằng hữu sao? Đúng rồi, Trần thị các người hiện tại nhất định có hơn mười quan viên đã mất liên lạc. Cấp trên chắc chắn thúc giục các người rất nhiều, thế mà các người vẫn còn tâm trạng ăn cơm? Không muốn xuất đầu lại muốn xúi giục ta xuất đầu? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à!"Lý Vân Thủ bưng hộp cơm rời đi, ngâm nga một bài hát, tâm tình có vẻ rất tốt!Buổi tối, Trần Chẩm, thanh tra tập sự của tổ tình báo số sáu, đến cửa tầng ba, nhìn Khánh Hoa trước mặt, mặt lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp thanh tra mới của tổ bảy các anh."Khánh Hoa cười dẫn hắn đi vào: "Thanh tra của chúng tôi đang chuyên tâm đọc hồ sơ, không đãi khách, có chuyện gì cứ nói với tôi."Trần Chẩm nghẹn cổ suýt nữa không thở được, thân là thanh tra tập sự mà hắn thậm chí không thể nhìn thấy các thanh tra của tổ bảy.Khánh Hoa suy nghĩ một chút: "Nhưng anh có thể ở bên trong chờ."Khi hai người bước vào trong, Trần Chẩm phát hiện ra thanh tra Lý Vân Thủ của Lý thị đang ngồi trong Văn phòng Thanh tra Tổ bảy.Trần Chẩm sửng sốt một lúc rồi hỏi Khánh Hoa: "Đó không phải là Lý Vân Thủ sao? Tại sao ông ta lại ở đây?"Khánh Hoa suy nghĩ một lúc: "Ông ta tới để gia nhập hội viên. Tôi biết anh có thể cảm thấy hơi khó chấp nhận, nhưng sếp của chúng tôi nói rằng điều đó không quan trọng, cảm giác tiêu phí phải được trau dồi từ từ."Trần Chẩm muốn hộc máu tại chỗ, trời mẹ nó trau dồi cảm giác tiêu phí!Nhưng quan trọng hơn, Lý Vân Thủ mày rậm mắt to này nổi dậy chống lại cách mạng và trở thành hội viên đầu tiên!"Chờ một chút, tôi quên điện thoại, cần phải quay về một chuyến." Trần Chẩm nói: "Lát nữa chúng ta nói chuyện được không?""Đương nhiên." Khánh Hoa cười nói: "Cánh cửa của tổ bảy mãi mãi rộng mở đối với các hội viên!"Lại thấy Trần Chẩm quay người đi lên lầu, quay lại văn phòng và kể cho thanh tra Trần Tắc tất cả những gì hắn đã thấy và nghe thấy ở tổ bảy.Trần Tắc đứng dậy, mặt xanh mét đập bàn, đã kịp phản ứng: "Thì ra Lý Vân Thủ đã thỏa hiệp!?""Sếp, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Trần Chẩm hỏi.Trần Tắc thở dài: "Còn có thể làm cái gì? Thua liền nhận thua. Thành thị số 10 không phải là sân nhà của chúng ta. Ban đầu lực lượng được xếp vào không nhiều, bây giờ lại bị tổ bảy bắt giữ nhiều như vậy. Cậu đến tổ bảy tiếp tục giao dịch, nói với họ rằng chúng ta không có người của Kamishiro hay Kashima, nhưng chúng ta có thể sử dụng các nhân viên tình báo của Khánh thị bị bắt mấy năm nay để giao dịch. Ngoài ra, giao phí thành viên đi!""Vâng." Trần Chẩm gật đầu, đi xuống lầu.Khánh Chuẩn đang nghe nhạc trong văn phòng, anh vốn tưởng kế hoạch của Khánh Trần sẽ thất bại, kết quả đối phương vậy mà lợi dụng Lý Vân Thủ để xé một lỗ hổng."Thú vị."........Tại văn phòng tầng 3 của tổ bảy.Khánh Trần nhìn Khánh Hoa một cái: "Bên Kamishiro có chỗ đột phá không?"Khánh hoa khó nén kích động gật đầu: "Kashima vừa liên lạc với chúng ta. Họ sẵn sàng đổi Kamishiro Yasushi lấy hai thành viên Kashima trong tay chúng ta. Giao dịch dự kiến sẽ diễn ra ở thành thị số 10 trong ba ngày tới.""Tốt lắm." Khánh Trần gật đầu: "Tôi sẽ báo cáo chuyện này với Ảnh tử tiên sinh, việc giao nộp con tin chính thức sẽ do người chuyên nghiệp hơn xử lý."Dù sao giá trị vũ lực của Đơn vị tình báo cũng có chút yếu, tay chân rốt cuộc cũng chỉ là tay chân, không phải quân chính quy. Vì vậy, những nhiệm vụ lớn phải do các gián điệp bí mật dưới trướng Ảnh tử hoàn thành, đòi hỏi sự hợp tác của hàng chục gián điệp bí mật và hàng trăm diêu chuẩn. Thân phận của Kamishiro Yasushi quá nhạy cảm, cậu phải đề phòng Kamishiro tới cướp người.Lúc này Khánh Hoa có chút nghi hoặc hỏi: "Ông chủ, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, ngài có thể trả lời hoặc không."Chỉ trong vòng hơn mười ngày, xưng hô của Khánh Hoa với Khánh Trần càng ngày càng kính sợ, giọng điệu cũng càng khiêm tốn hơn, anh ta đã hoàn toàn quên mất tuổi tác của Khánh Trần. Phải biết Khánh Hoa lớn hơn Khánh Trần gần 20 tuổi.Khánh Trần nhìn Khánh Hoa: "Anh hỏi đi.""Tại sao chúng ta cần trao đổi Kamishiro Yasushi?" Khánh Hoa hỏi."Bởi vì chúng ta muốn dùng Kamishiro Yasushi để đổi lấy Khánh Mục trở về nhà." Khánh Trần bình tĩnh nói: "Kamishiro Yasushi là người đứng đầu bộ phận tình báo của Kamishiro ở phía nam. Nếu Kamishiro không trao đổi, chúng ta sẽ tái diễn lại tất cả những gì Khánh Mục gặp phải với Kamishiro Yasushi. Khánh thị chúng ta cũng có kỹ thuật kết nối nơ-ron để đoạt xá cơ thể. Tôi không tin rằng ý chí của Kamishiro Yasushi mạnh hơn Khánh Mục."Khánh Hoa ngây người.Khoảnh khắc tiếp theo anh ta bỗng cúi người thật sâu bái Khánh Trần một cái."Làm gì vậy?" Khánh trần nhíu mày.Khánh Hoa đặc biệt trịnh trọng: "Thì ra là ngài đang tính toán chuyện này, xin hãy thứ lỗi cho tôi lúc mới nhậm chức, tôi sẽ không bao giờ hỏi nguyên do do ngài muốn làm gì sau này nữa, chỉ cần ngài ra lệnh, tôi sẽ xông pha khói lửa không chối từ.""Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Khánh Trần vẫn nhíu mày.Khánh Hoa hít một hơi thật sâu và nói: "Cái tên Khánh Mục rất quen thuộc với các nhân viên tình báo Khánh thị chúng tôi. Bài học đầu tiên chúng tôi học trong quá trình huấn luyện "trung thành", tài liệu giảng dạy chính là Khánh mục. Chúng tôi biết ngài ấy đã làm gì, chúng tôi biết ngài ấy đã bảo vệ những gì cho chúng tôi. Không ai trong số các nhân viên tình báo của Khánh thị không muốn đưa ngài ấy về nhà, nếu ngài thực sự có thể đưa ngài ấy về nhà, tôi nghĩ tất cả các nhân viên tình báo của Khánh thị sẽ kính nể ngài từ tận đáy lòng... Tuy rằng ngài còn rất trẻ."Khánh Trần giật mình.Cậu chưa được đào tạo trở thành nhân viên tình báo của Khánh thị và không có cảm giác trung thành gì với Khánh thị, cho nên cậu chỉ biết Khánh Mục xảy ra chuyện gì, và bởi vì cậu vốn đối địch cùng Kamishiro và Kashima nên trong lòng vẫn có một tia phẫn nộ. Nhưng suy cho cùng, cậu vẫn không hiểu được phân lượng của Khánh Mục trong lòng các nhân viên tình báo Khánh thị.Ảnh tử Khánh thị yêu cầu cậu thực hiện giao dịch này, chấp hành nó. Trên thực tế chính là vì anh ta muốn giao nhân tâm của các nhân viên tình báo Khánh thị vào tay cậu.Đây chính là thứ Ảnh tử mong muốn.Khánh Trần đã thông suốt vấn đề này, sắc mặt bình tĩnh nhìn Khánh Hoa nói: "Kamishiro hiện tại không có động tĩnh gì, lúc này càng bình tĩnh, chúng ta càng phải cẩn thận. Mặt khác, Kashima chưa chắc đã thành thật giao nộp Kamishiro Yasushi, rất có thể đó là một cái bẫy."
------------------------------------Chương 388: Chiến đấu."Hãy sắp xếp để mọi người nghỉ ngơi. Vẫn còn ba ngày nữa cho tới thời điểm giao dịch. Tất cả các đặc vụ trong tổ bảy phải khôi phục trạng thái tốt nhất." Khánh Trần nói: "Khánh Hoa, đi nói cho Kashima địa chỉ giao dịch ở Thành thị số 10 do chúng ta lựa chọn.""Được, tôi đã hiểu." Khánh Hoa kích động trả lời.Khánh Trần nhìn bản đồ một lúc lâu và cuối cùng xác định được bảy địa điểm thích hợp để giao dịch. Chọn cái nào còn cần phải đi thực địa một chuyến mới được.Khánh trần cúi đầu nhìn thoáng qua, cách thời gian trở về vẫn còn tám ngày nữa.Lúc này, Khánh Chuẩn bưng hộp cơm đi vào văn phòng: "Thanh tra, ăn một miếng đi. Ngày nào ngài cũng dành hết thời gian ở văn phòng, cũng phải nghỉ ngơi chứ."Mấy ngày nay, đặc vụ của tổ bảy đã phát hiện ra một điều, có vẻ như sếp mới không cần ngủ. Bất kể họ nhìn vào văn phòng vào lúc nào, Khánh Trần đều đang phân tích hồ sơ hoặc ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Ngay cả chiếc túi ngủ mà Khánh Hoa mua cho cậu cũng chưa được mở ra.Kỳ quái.Đúng lúc này, Khánh Trần nhận được tin nhắn trên điện thoại.Cậu ngạc nhiên liếc nhìn Khánh Chuẩn, rõ ràng là Ảnh tử gửi tin nhắn, yêu cầu cậu quay lại cao ốc Utopia để thảo luận về thỏa thuận con tin ba ngày sau.Khánh Trần thở dài nói với Khánh Chuẩn: "Tôi rời đi một chuyến, có chuyện gì hãy gọi cho tôi."Khánh Chuẩn hỏi: "Tôi sẽ sắp xếp xe đưa ngài về.""Không cần, tôi tự đi về." Khánh Trần nói........Bên ngoài Đơn vị Tình báo số một, Khánh Nhất ngồi một mình trong xe ngủ gật, hai tay cậu ta vô tình buông thõng bên người, trong tay cầm chiếc điện thoại di động đang gọi điện, cuộc gọi kéo dài 3 tiếng 42 phút, người gọi là Lý Khác. Cậu ta dường như đã ngủ quên khi đang trò chuyện với Lý Khác, điều kỳ lạ là Lý Khác không hề cúp máy. Khánh Nhất đang ngủ mê mang thì bất ngờ tỉnh dậy. Cậu ta vô thức quay đầu lại nhìn về phía cổng Đơn vị Tình báo số một, cánh cửa sắt nhỏ cạnh cánh cửa sắt lớn đang từ từ mở ra, người cậu ta đang đợi cũng đang chậm rãi bước ra ngoài.Khánh Nhất vội vàng nói vào trong điện thoại: "Tôi đợi được tiên sinh ra rồi, tạm thời không nói nữa."Lý Khác ở đầu bên kia điện thoại mơ mơ màng màng nói: "Được rồi, vậy thì hãy nói thẳng với tiên sinh đi, đừng tính toán mưu trí gì với thầy ấy.""Ừ, tôi biết rồi."Nói xong, Khánh Nhất lau ghèn trên mặt và đuổi theo Khánh Trần.Còn chưa đi được hai bước, Khánh Trần đã bất đắc dĩ dừng lại, nhìn Khánh Nhất: "Đêm nào nhóc cũng đợi ở đây à?"Lúc này hai quầng mắt của Khánh Nhất cực kỳ nghiêm trọng, mấy ngày nay cậu nhóc vẫn luôn ngủ trên xe chỉ vì đợi Khánh Trần ra ngoài. Khánh Nhất đứng trước mặt Khánh Trần, ánh mắt trông mong nhìn. Khánh Trần đưa tay xoa đầu cậu nhóc, lần này cậu ta không còn theo bản năng lùi lại, thế nhưng lại quên mất những điều mình muốn nói ra."Tìm ta có chuyện gì sao?" Khánh Trần cười hỏi: "Nếu không có việc gì thì ta về trước?"Khánh Nhất do dự một lúc: "Tôi cùng anh đi dạo một chút."Khánh Trần suy nghĩ một chút: "Được."Khánh Trần đi phía trước, Khánh Nhất thận trọng đi theo vị tiên sinh này, cậu ta nghiêng đầu đi đánh giá tiên sinh, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt đối phương có chút mệt mỏi.Trên tòa nhà của Đơn vị tình báo số một, Khánh Hoa và Khánh Chuẩn đang đứng bên cửa sổ."Chờ đã, kia không phải là ứng cử viên Ảnh tử Khánh Nhất sao?" Khánh Hoa liếc nhìn Khánh Chuẩn một cách khó hiểu: "Vừa rồi anh có nhìn thấy sếp vỗ nhẹ vào đầu Khánh Nhất không? Là tôi hoa mắt sao?"Khánh Chuẩn lắc đầu: "Anh không hoa mắt đâu. Cậu ta đã vỗ hai lần, Khánh Nhất cũng không trốn tránh."Khánh Hoa ngơ ngác, tại sao một ứng cử viên Ảnh tử như Khánh Nhất lại cam tâm tình nguyện được vỗ đầu mà không hề có chút phản kháng?Tuy nhiên, ngay lúc Khánh Trần và Khánh Nhất đang đi về phía khu năm.Khánh Chuẩn và Khánh Hoa đang đứng bên cửa sổ thì bất ngờ nhìn thấy có hai người đang lặng lẽ đi theo sếp của họ."Quạ đen." Khánh Chuẩn sắc mặt bình tĩnh nói: "Quạ đen tới, Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt.""Toà án Cấm kỵ? Tại sao họ lại ở đây... Không ổn, sếp đang gặp nguy hiểm!" Khánh Hoa quay người và định chạy ra ngoài, nhưng Khánh Chuẩn đã tóm lấy anh ta và nói: "Anh quên à, thanh tra đã cố tình dặn chúng ta không nên đi theo."Khánh Hoa nhớ lại lời dặn dò của Khánh Trần trước khi rời đi, quả thực là như thế."Sếp không cho chúng ta đi theo ngài ấy, chẳng lẽ là bởi vì ngài ấy đã sớm thấy trước nguy hiểm, không muốn chúng ta bị liên lụy sao?" Khánh Hoa suy nghĩ một chút nói."Có lẽ là vậy." Khánh Chuẩn mặt không biểu tình đáp: "Dù sao ở Đơn vị tình báo số một cũng không có cao thủ thực sự, đi theo cậu ta cũng vô dụng. Tuy nhiên, thanh tra làm như vậy có hơi bất ngờ. Nếu là sếp khác thì e rằng nhất định phải mang theo mấy người làm bia đỡ đạn để bảo vệ mới dám ra ngoài.""Tôi cảm thấy anh vẫn chưa hoàn toàn tán thành ngài ấy? Tôi gọi ngài ấy là sếp, nhưng anh vẫn thường xuyên dùng chức danh "thanh tra" để gọi ngài ấy." Khánh Hoa nói.Xưng hô của một người với người khác thường có thể bộc lộ suy nghĩ thực sự của người đó.Khánh Chuẩn nhìn Khánh Hoa một cái, nhếch miệng cười nói: "Tôi tán thành chứ, ai nói tôi không tán thành? Đừng bôi nhọ tôi chứ."Khánh Hoa không nói nữa, vừa rồi khi quạ đen xuất hiện, Khánh Chuẩn nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của đối phương. Nhưng mà, hai quạ đen không mặc áo choàng vải lanh màu đen, Khánh Chuẩn vẫn có thể nhận ra diện mạo của đối phương từ khoảng cách hàng trăm mét. Điều này cho thấy Khánh Chuẩn có thị lực vô cùng tốt. Mà trong Khánh thị, những người có thị lực tốt thường là những người được Ảnh tử Khánh thị ban thưởng trà Cảnh Sơn.Trong lúc nhất thời, Khánh Hoa có chút đắn đo không xác định được thân phận của người tên Khánh Chuẩn này.Khánh Hoa đột nhiên nói: "Chúng ta thật sự không cần đi theo sếp sao? Quạ đen đã xuất hiện, có nghĩa là đêm nay Kamishiro hoặc Kashima sẽ tấn công ngài ấy."Ám sát là hành vi vi phạm quy tắc, là một hành vi không có chút trí tuệ chính trị nào, chính vì sở thích ám sát mà Kamishiro đã bị tất cả các tập đoàn chỉ trích. Dần dần, Kamishiro cũng hiếm khi sử dụng thủ đoạn này trừ khi bọn họ phải đối mặt với những nhân vật đặc biệt quan trọng. Năng lực mà Khánh Trần bày ra gần đây có thể đã thu hút sự chú ý của Kamishiro.Những kẻ thù dần dần già đi không cần phải giết, người không có lòng tiến thủ sớm muộn gì cũng sẽ chết. Còn nếu mặc kệ một thiếu niên triển vừa lộ tài năng ở tuổi 17, xoay Đơn vị Tình báo số một như chong chóng thì về sau toàn bộ giới tình báo sẽ bị cậu ta thống trị trong bao nhiêu năm?Lúc này, Khánh Chuẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cho dù không ám sát cậu ta thì cũng sẽ tìm cách khiến cậu ta thất bại một lần, làm suy yếu lòng tin của cậu ta, tránh cũng không thể tránh được."Trên thế giới này có quá nhiều thiên tài của tập đoàn bộc lộ tài năng khi còn rất trẻ, có tinh thần, khí phách cao độ, nhưng lại bị các tập đoàn khác cố tình nhắm tới, nhuệ khí bị cản trở. Nhiều người nghĩ rằng bản thân có thể đứng dậy sau khi vấp ngã, nhưng một lần nữa đứng dậy nào có dễ dàng như vậy?Rất nhiều thiên tài đã vi một lần thất bại nặng nề mà không thể gượng dậy nổi. Không chỉ có thiên tài trong tập đoàn tư bản lũng đoạn, còn có thiên tài trong các môn thể thao, thi đấu, khi thắng thì luôn có thể thắng, sự tự tin của họ càng mạnh mẽ hơn khi thi đấu, khí thế càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng một khi chịu một thất bại lớn sẽ nhanh chóng rút lui khỏi sân khấu lịch sử. Đây là một chiến thuật tâm lý rất tinh tế nhưng cũng rất hữu dụng.Khánh Chuẩn quay người đi về phía ký túc xá của mình: "Tôi đi ngủ đây."Khánh Hoa liếc nhìn bóng lưng của anh, nói: "Không được, tôi phải mang theo huynh đệ đến đó một chuyến, nhỡ đâu tôi có thể giúp được.""Anh không sợ chết sao? Đây là chuyện chúng ta có thể tham gia à?" Khánh Chuẩn quay người lại, có hứng thú hỏi."Nhưng cũng không thể không làm gì cả." Khánh Hoa nói xong liền kêu Dương Húc Dương và những người khác ra ngoài, Khánh Chuẩn cuối cùng cũng không đi theo, chỉ khẽ nở một nụ cười khó nắm bắt trên môi.......Tại các tòa nhà hai bên đường phố phong tình ở khu 5. Tiếng hát ngọt ngào của vũ nữ tầng dưới vọng qua cửa sổ vào nhà. Đèn neon ba chiều màu hồng và vàng cũng khiến căn phòng không bật đèn trông thật mỹ lệ.Bên cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có vài người đàn ông mặc đồ đen đứng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ như những tác phẩm điêu khắc vĩnh cửu.Trong tai nghe có người không có chút rung động nào nói: "Mục tiêu đang đến gần, chú ý đừng giết ứng cử viên Ảnh tử bên cạnh hắn, chú ý đừng giết ứng cử viên Ảnh tử bên cạnh hắn. Bắt sống mục tiêu và mang hắn rời khỏi Thành thị số 10.""Đã rõ.""Đã rõ.""..."Trong kênh liên lạc của tai nghe vang lên hơn chục âm thanh hồi lệnh, điều này có nghĩa là có tới hơn chục nhóm sát thủ đang ẩn náu ở phố phong tình, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.Nhưng vào lúc này, trong tai nghe có một thanh âm ngoài ý muốn cười nói: "Chào buổi tối mọi người, cảm ơn các ngươi đã vất vả, đã muộn như vậy còn tới bắt cóc nhân viên tình báo Khánh thị chúng tôi."Ngay khi những lời này nói ra, tất cả những sát thủ đều rùng mình.Những sát thủ đang đứng cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đột nhiên quay lại và nhìn thấy một cánh cổng bóng tối đang mở ra phía sau, người bước ra không phải là Ảnh tử mà là một thanh niên khác.Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ súng ống trong tay sát thủ đều tuột mất như gặp phải một nam châm cực lớn. Những khẩu súng bay ra bay lơ lửng bên cạnh người thanh niên, họng súng chĩa vào những sát thủ.Thanh niên bí ẩn, sau lưng là ma trận hoả lực hệt như pháo đài phalanx của chiến hạm. Khả năng điều khiển kim loại kết hợp với vũ khí khoa học kỹ thuật hiện đại thoạt nhìn cực khủng bố. Khẩu súng phía sau giống như hàng trăm thanh kiếm dài hoà làm một với ngai vàng Iron Throne trong phim "Game of Thrones".Khả năng này đã từng xuất hiện ở một nơi... Thanh niên này là thành viên của lực lượng bộ đội bí mật lúc trước từng giải cứu bạn bè của Lý Thúc Đồng.Một sát thủ vội vàng nói trên kênh liên lạc: "Ảnh tử Khánh thị đã mở Ám Ảnh Chi Môn và đưa bộ đội bí mật vào. Rút lui!"Thanh niên kia cười nói: "Xem ra Ảnh tử bộ đội rất có lực chấn nhiếp nhỉ!""Đây là một cái bẫy." Có người nói trên kênh liên lạc của Kamishiro.Họ đã nhận ra, Ám Ảnh Chi Môn có thể được mở trực tiếp trong phòng có nghĩa là Ảnh tử đã tới đây từ sớm và đêm nay là kế hoạch của đối phương.Người thanh niên nhìn những sát thủ đang trở tay không kịp, mỉm cười nói trên kênh liên lạc bộ đội bí mật: "Tối nay, mọi người hãy chơi tận hứng."......Khánh Trần từ trong túi móc ra một cây kẹo mút ngậm vào miệng, mỉm cười nhìn Khánh Nhất, lại thấy đối phương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, từ trong túi móc ra một cây kẹo mút. Hai người hiểu ý mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước. Bóng lưng của hai người một lớn một nhỏ bỗng trông đặc biệt hài hòa.Nhưng khi hai người vừa bước vào phố phong tình của Kamishiro, phía sau cửa sổ bị chặn bởi lá cờ rượu trắng nào đó bên đường, tiếng súng đột nhiên vang lên.Khánh Nhất sửng sốt trong chốc lát, lại nghe thấy Khánh Trần ở bên cạnh cười nói: "Không cần lo lắng xảy ra chuyện gì, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước."Tiếng vang lên không dứt, dường như một trận chiến kịch liệt nhưng vô hình đang diễn ra trong các tòa nhà hai bên con đường rộng lớn.Khánh Trần luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tiếng súng có hơi quá dày đặc, như thể có ai đó đã đem cả bão kim loại sáu ống vào trong tòa nhà. Hoàn toàn khác với tần suất xạ kích thông thường.Không đúng.Không phải bão kim loại.Khánh Trần là một bậc thầy về súng ống, cậu có thể nghe rõ âm thanh của hàng chục khẩu súng lục và súng trường tự động trong tòa nhà đó, hơn nữa đều là các loại súng khác nhau.Người đi bộ trên phố phong tình vội vàng bỏ chạy, tìm nơi ẩn náu.Chỉ có Khánh Trần tiếp tục đi về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh. Khánh Nhất ban đầu có chút hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của tiên sinh nhà mình, cậu ta đột nhiên ngừng hoảng sợ.Giây tiếp theo, một tấm kính trên tòa nhà bên phải vỡ tan, có hai người rơi xuống từ độ cao bảy tầng. Thêm một giây nữa, kính bên trái bị vỡ và một sát thủ bị ném ra khỏi tòa nhà. Những mảnh kính vỡ rơi xuống đất tạo ra âm thanh nát vụn nghe như tiếng mưa.Mà Khánh Trần và Khánh Nhất bước đi như không có ai dưới ánh đèn neon ba chiều màu đỏ, những con cá vàng kéo cái đuôi khổng lồ trên đầu, xung quanh là đám đông hoảng loạn, cờ rượu trắng đung đưa và bóng dáng cô gái vội vã mất hút trong cửa sổ. Sự hỗn loạn này luôn bao quanh Khánh Trần và Khánh Nhất, nhưng con phố dài hỗn loạn đến mức không ai biết rằng sự hỗn loạn này bắt nguồn từ Khánh Trần.Khánh Nhất quay lại và hỏi: "Tiên sinh, anh biết có nguy hiểm nên mới không muốn tôi đi theo anh đúng không.""Ừ." Khánh Trần bình thản nói: "Ngay khi ta quyết định giao dịch Kamishiro Yasushi, ta đã trở thành trung tâm của cơn bão."Khi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Ảnh tử vào lúc nửa đêm, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc đó cậu chỉ suy đoán đối phương dự định dùng cậu câu cá chứ không có chứng cứ. Bây giờ xem ra Ảnh tử Khánh thị đã chuẩn bị rất kỹ càng, hẳn là đang lên kế hoạch thanh lý sạch sẽ đầu trâu mặt ngựa trước khi giao dịch Kamishiro Yasushi.Khánh Nhất quay lại tìm kiếm trong cửa sổ ven đường, chỉ phát hiện ra cô gái mà cậu ta nhìn thấy mấy ngày trước đang ngồi đáng thương bên cửa sổ, nước mắt lưng tròng nhìn ra ngoài.Sau cửa sổ là tường nền khóa chặt, nếu không có khách, cô gái sẽ ngồi quỳ trong đó suốt đêm, đây có thể coi là một hình phạt trá hình của ông chủ đối với cô gái, kích thích cô gái không ngừng mỉm cười, giữ trạng thái tốt nhất mời chào khách hàng.Đúng lúc này, một vụ nổ bất ngờ xảy ra từ một tòa nhà phía trước. Âm thanh rung chuyển cực lớn đó đã làm vỡ kính trên toàn bộ con phố.Cơn mưa tí tách ban đầu rơi xuống dường như đã biến thành một trận mưa như trút nước.Tuy nhiên, Khánh Trần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.Cậu tin, nếu Ảnh tử dám dùng cậu câu cá thì anh ta phải chuẩn bị đầy đủ, nếu dùng Khánh Trần câu cá đến nỗi dùng chết mồi câu thì có lẽ đó sẽ là vết nhơ suốt đời của Ảnh tử tiên sinh. Tuy nhiên, cảnh tượng này qua góc nhìn của Khánh Nhất hoàn toàn khác, cậu nhóc chỉ cảm thấy tiên sinh nhà mình vô cùng bí ẩn và điềm tĩnh.Vào lúc này, Khánh Nhất cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi: "Tiên sinh, anh có thể giúp tôi giành chiến thắng trong vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh không? Nếu sau này tôi trở thành Ảnh tử, tôi chắc chắn sẽ..."Khánh Nhất đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, một hơi nói ra lưu loát vô cùng, cậu ta không biết mình đã đọc thầm bao nhiêu lần.Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói xong, Khánh Trần đã quay người cười nói: "Được, ta giúp nhóc chiến thắng Ảnh tử chi Tranh vòng thứ ba này."Khánh Nhất ngẩn ra, cậu ta chỉ cảm thấy tiên sinh nhà mình như được phủ một lớp ánh sáng giữa con phố dài ồn ào sôi sục này, vô cùng chói mắt. Cậu ta không ngờ rằng đối phương sẽ đồng ý điều mà cậu ta đã do dự nhiều ngày, chuẩn bị nhiều ngày như vậy vẫn không thể nói ra.Khánh Trần nói với Khánh Nhất: "Bắt đầu từ ngày mai, nhóc có thể trực tiếp đến Đơn vị tình báo số một và tu hành cùng ta.""A..." Khánh Nhất phục hồi tinh thần: "Được được được!"Sau một khắc, Khánh Trần quay người, mỉm cười với Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt ở phía sau: "Cảm ơn, hai vị đã vất vả rồi."Đã nhìn thấy hai quạ đen đã thay áo choàng vải lanh màu đen từ lúc nào, đang đứng giữa sự hỗn loạn với vẻ mặt uể oải, dường như đang phiền não về việc phải tăng ca tối nay.
------------------------------------Chương 389: Lưỡi Hái Tử Thần."Cảm ơn các bạn đã tăng ca, khi nào có thời gian tôi sẽ đãi các bạn một ít đồ ăn ngon." Khánh Trần cười nói với Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt.Ngũ Nguyệt là một chàng trai trẻ, còn Tứ Nguyệt là một thiếu nữ rất trẻ, trông chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Trên thực tế, cô ấy đang học cao trung và thường ở lại trường khi không đi làm.Toà án Cấm kỵ nhìn như là một tổ chức tương đối lỏng lẻo, có việc thì bận rộn, không làm việc thì sống cuộc sống của mình, các thế lực khác cũng không quấy rầy bọn họ.Tứ Nguyệt nghe nói có đồ ăn ngon mắt chợt sáng lên, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì đó: "Không được, chúng tôi không thể ăn đồ ăn của người ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lập trường của chúng tôi!"Khánh Trần dở khóc dở cười: "Ăn một bữa ăn cũng ảnh hưởng đến lập trường?"Thế thì lập trường này có vẻ cũng không vững chắc cho lắm.Lại thấy Tứ Nguyệt nghiêm túc nói: "Lập trường của chúng tôi là không lấy bất cứ thứ gì của tập đoàn tư bản lũng đoạn."Khánh Trần ngạc nhiên.Quả thật cũng không sai, tổ chức trung lập bên thứ ba cho dù là lấy được lợi ích của bên nào cũng sẽ bị nghi vấn. Ví dụ, các cơ quan đánh giá điện thoại di động không nên lấy tiền từ các nhà sản xuất điện thoại di động. Đương nhiên, nếu là Khánh Trần, cậu sẽ có cách làm khác, có thể cậu sẽ bắt mọi người nộp phí bảo vệ... phí hội viên."Sao lần này các cô không mang theo quạ? Ý tôi là con quạ sáu mắt." Khánh Trần tò mò hỏi.Tứ Nguyệt nói: "Lục Nhãn Ô Nha chỉ có mỗi một con thôi, được sếp đưa đến chiến trường phía Bắc và Thành thị số 19 rồi. Hai chúng tôi ở lại đây vì sếp dặn chúng tôi phải đặc biệt trông coi cậu."Khánh Trần sửng sốt, trông coi mình?! Mơ hồ vậy sao?Lúc này, lại một vụ nổ xảy ra từ một tòa nhà cạnh phố phong tình, Tứ Nguyệt nhìn qua rồi nói: "Không nói chuyện với cậu nữa. Bên chúng tôi bắt đầu làm việc rồi, làm sớm xong sớm."Nói xong, Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt khoác lại mũ trùm đầu, đi về phía vụ nổ, siêu phàm giả đầu tiên chết trong đêm nay đã xuất hiện, nhưng lại không biết người chết là phe nào. Khánh Trần và quạ đen đứng trò chuyện trong sự hỗn loạn, như thể cả hai đều không coi những gì đang xảy ra bên cạnh mình là gì cả.Khi Khánh Trần nhìn Khánh Nhất, cậu phát hiện ra rằng đối phương đang nhìn vào một cửa kính nào đó, ở đó có một cô nương đáng thương, chủ của cô ấy dường như đã bỏ chạy, thậm chí còn quên mở cửa nơi cô ấy đang đứng."Sao? Vừa thấy đã yêu rồi?" Khánh trần cười hỏi."Không, tôi chỉ nghĩ cô ấy hơi đáng thương thôi." Khánh Nhất nói."Trên đời này có quá nhiều người đáng thương." Khánh Trần thở dài: "Người tiếp ứng nhóc ở đâu? Sau khi đưa nhóc đến đó ta còn có việc phải làm, ngày mai nhớ đến Đơn vị Tình báo số một làm việc nhé. Ta sẽ đánh tiếng với bảo vệ.""Ngay phía trước." Khánh Nhất chỉ vào cuối phố phong tình.Nhưng vào đúng lúc này, một viên đạn lạc không biết từ đâu bay ra khỏi tòa nhà và đánh trúng chiếc đèn đường cũ cạnh Khánh Nhất. Tấm kính của đèn đường vỡ vụn, nhắm vào cổ Khánh Nhất bên dưới mà rạch. Ngay khi mảnh kính còn cách cổ Khánh Nhất hai centimet, Khánh Trần nhanh mắt nhanh tay bắt lấy nó.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi Khánh Nhất thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu ta chỉ nghĩ rằng việc xuất hiện một số nguy hiểm trên chiến trường là điều bình thường.Nhưng Khánh Trần nhắm mắt hồi ức lại, sau đó đột nhiên mở mắt nói: "Trùng hợp quá nhiều, nguy hiểm đang tiếp cận nhóc."Khánh Nhất nhíu mày: "Tiên sinh, ý của anh là hào quang may mắn của Khánh Hạnh đang ảnh hưởng đến tôi phải không?""Khó mà nói đó có phải là do hào quang may mắn hay không." Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhóc về trước đi, ta cần điều tra."Vừa dứt lời, phía sau hai người vang lên một tiếng kêu: "Thanh tra!"Khánh Trần nhìn lại thì thấy Khánh Hoa đã đến đây cùng với Dương Húc Dương và các đặc vụ khác."Không phải tôi đã bảo các anh ở lại Đơn vị tình báo sao? Tại sao vẫn chạy ra ngoài?" Khánh Trần bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi không sao cả."Khánh Hoa, Dương Húc Dương và những người khác ngơ ngác nhìn xung quanh đổ nát thê lương, rồi lại nghe thấy tiếng súng dày đặc xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt của họ quay lại người Khánh Trần: Thanh tra, đã xảy ra chiến trận lớn như vậy, ngài còn nói mọi thứ đều ổn?Trước khi đến, Khánh Hoa đã làm một số công tác tư tưởng cho các điều tra viên: Tối nay có lẽ sếp sẽ gặp nguy hiểm, ngài ấy bỏ chúng ta lại Đơn vị Tình báo chỉ vì không muốn chúng ta mạo hiểm đi theo. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, chúng ta đều đã biết sếp của mình là người thế nào, cũng nhận được rất nhiều thứ. Với số tiền tăng ca nhận được trong nửa tháng kia chắc chắn cuộc sống chúng ta sẽ không gặp khó khăn gì trong suốt nửa đời còn lại. Lúc này, tổ bảy của chúng ta làm sao có thể lùi bước?Sau khi hoàn thành công tác tư tưởng, mỗi đặc vụ đều vỗ ngực đảm bảo rằng dù hôm nay Thiên Vương lão tử có đến thì sếp cũng sẽ không sao. Nhưng lúc này bọn họ nghe được động tĩnh của phố phong tình và nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ tầng trên cách đó không xa.Bắt đầu cảm thấy vỗ ngực quá sớm rồi.Làm sao mà bọn họ có thể tham gia vào trận chiến ở trình độ này?Bắt quan chức thì được, nhưng đến thực chiến thì bộ phận tình báo vẫn còn thiếu chút. Nghĩ tới đây, mọi người nhìn Khánh Trần, đều cảm thấy tự ti, sếp đã là người có thể khống chế một trận chiến cấp độ này, căn bản là không cần Đơn vị tình báo số một bọn họ...Khánh Trần cười: "Các anh đưa Khánh Nhất đến chiếc xe phía trước, tôi còn có việc phải làm."Khánh Hoa không dám phản bác, chỉ có thể nhìn sếp của mình bước vào màn đêm.Cứ như thể trận chiến đang diễn ra sau lưng không liên quan gì đến cậu......Dưới lầu của cao ốc Utopia, Khánh Trần buồn chán chờ thang máy. Sau khi rời khỏi phố phong tình, cậu không còn gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa... cho đến khi cửa thang máy mở ra.Tống Niểu Niểu, người đã quấn kín mít, đứng trong thang máy và ngơ ngác nhìn Khánh Trần qua cặp kính râm. Khánh Trần trong lòng thở dài, bây giờ cậu thực sự bắt đầu nghi ngờ Tống Niểu Niểu có vấn đề. Cậu quay lại cao ốc Utopia tổng cộng bốn lần, kết quả ba lần đều gặp được đối phương, thật sự là sợ cái gì tới cái đó!Tống Niểu Niểu đột nhiên hỏi: "Thật ra không phải là do cậu điều tra những kẻ bắt cóc đó mới xảy hiểu lầm ban đầu với tôi đúng không. Dù sao cậu cũng không thể giải thích được tại sao lần đầu gặp tôi lại chĩa súng vào tôi, cũng không thể giải thích tại sao lại nói "Còn tới?"."Khánh Trần trầm mặc, có vẻ như đối phương đã kịp phản ứng rồi...Tống Niểu Niểu bước ra khỏi thang máy và nói tiếp: "Nhưng không sao, tôi rất biết ơn ngày hôm đó cậu đã sẵn sàng cứu tôi. Chân thành cảm ơn.""Không có gì, là chuyện nên làm." Khánh Trần nói rồi bước vào thang máy, cánh tay bị chặn bởi bức tường không ngừng nhấn nút đóng cửa.Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn qua khe hở ra bên ngoài, Tống Niểu Niểu lại tháo kính râm xuống, nhìn chăm chú vào cậu. Sau khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, nữ minh tinh hạng nhất này nhớ lại vẻ mặt xấu hổ vừa rồi khi Khánh Trần im lặng, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Cô cảm thấy Khánh Trần mà cô nhìn thấy hàng ngày dường như hoàn toàn khác với Khánh Trần đã cứu cô đêm đó.Tống Niểu Niểu là ngôi sao hạng nhất nên đương nhiên có rất nhiều bạn bè trong giới thượng lưu. Sau khi vụ bắt cóc xảy ra vào đêm hôm đó, cô đã hỏi bạn bè của mình về thanh tra của Đơn vị tình báo số bảy. Hầu như tất cả những người bạn mà cô hỏi đều ngưỡng mộ thanh tra mới và gọi cậu là "Diêm Vương sống". Còn có người suy đoán đây là một nhân vật quyền lực mới bên cạnh Ảnh tử Khánh thị, tốt nhất không nên chọc vào cậu ta..........Phòng khách tại tầng 112 tối om.Khánh Trần nhìn vị Ảnh tử tiên sinh đang ngồi trên ghế sofa mà phàn nàn: "Ngài muốn dùng tôi làm mồi nhử thì ít nhất cũng phải cho tôi một thông tin chính xác được chứ?""Nói cho ngươi biết sợ ngươi không muốn làm mồi nhử nữa." Ảnh tử cười nói: "Đừng trút lên đầu ta trận xấu hổ vừa nãy khi ngươi đụng phải Tống Niểu Niểu."Khánh Trần: "..."Ảnh tử nói: "Còn nữa, mỗi lần về nhà ngươi đều đi đến phố phong tình. Mặc dù ở đó không có giám sát, nhưng việc ngươi luôn đi theo con đường đó không phù hợp với tính cách của ngươi. Dù sao thì ngươi cũng là người mà ngày đầu tiên bước chân vào thành thị số 10 là có thể đi dạo hết sạch khu 5. Thế nên ngươi cứ đi còn đường này chẳng phải là tạo ấn tượng rập khuôn cho người khác, để người khác mai phục còn ta thì câu cá sao."Khánh Trần tức giận nói: "Tôi làm vậy để tạo điều kiện cho chính mình trốn thoát."Ảnh tử nói đúng, mỗi lần về nhà cậu đều đi bộ đến phố phong tình chỉ để cho người khác một ấn tượng rập khuôn rằng cậu chỉ biết đi đến đó. Một ngày nào đó cậu muốn trốn thoát, nếu có người canh ở đó phục kích cậu thì sẽ bắt hụt. Đương nhiên, đối phương có thể không ngu xuẩn như vậy, đây chỉ là một phần nhỏ trong sự chuẩn bị của Khánh Trần mà thôi.Chi tiết tạo nên sự khác biệt."Đêm nay ngài gây ra động tĩnh có hơi lớn rồi, tôi cảm thấy, phố phong tình ít nhất phải cần ba tháng mới có thể trùng kiến xong." Khánh Trần nói."Ta vừa lúc đã không hài lòng với con phố đó từ lâu rồi, lần này phá hủy nó cũng vui lắm." Ảnh tử cười nói: "Dị tộc đến từ phương Bắc xây dựng con phố phong tình của chính mình ngay trên Thành thị số 10, thật không thoải mái. Đúng rồi, ba ngày sau khi giao dịch Kamishiro Yasushi, bên ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ngươi vẫn phải thực hiện giao dịch."Ảnh tử nhìn Khánh Trần và nói: "Ta có thể làm tất cả những việc khác, nhưng ngươi phải thực hiện giao dịch Kamishiro Yasushi đổi lấy Khánh Mục.""Đó là bởi vì chỉ khi tôi tự mình làm thì lòng người của hệ thống tình báo Khánh thị mới có thể xem như nằm trong tay tôi phải không?" Khánh Trần hỏi."Ngươi cũng thật thông minh." Ảnh tử tán thưởng.Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Lần này ngài muốn đón Khánh Mục về nhà thật ra là cũng muốn lợi dụng giá trị cuối cùng của ông ta đúng không? Nếu tôi đoán không sai, có lẽ mạng sống của ông ta đã sắp hết."Ảnh tử tiếp tục: "Ngươi phải hiểu rằng mặc dù ta không hoàn toàn thật lòng muốn đưa ông ta về nhà nhưng chỉ cần ngươi thật lòng là đủ rồi. Cho nên, nếu muốn rời đi, ngươi cũng phải làm xong việc này."Khánh Trần tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao lại là tôi? Tôi là Thời Gian Hành Giả, không phải con cháu thực sự của Khánh thị.""Về sau ngươi sẽ biết đáp án." Ảnh tử Khánh thị hỏi: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi muốn Khánh Nhất làm Ảnh tử của ngươi đúng không?"Khánh Trần do dự một chút, cuối cùng gật đầu: "Không ai nói Ảnh tử không thể có cái bóng của chính mình. Nó ở nơi sáng, tôi ở nơi tối tăm. Thế này rất tốt.""Dám phá vỡ quy tắc là tốt, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ xem Khánh Nhất sẽ nghĩ thế nào nếu biết ngươi cũng là ứng cử viên Ảnh tử không?" Ảnh tử Khánh thị hỏi: "Ngươi có thể nói ngươi sẽ không thay đổi, nhưng nó thì sao? Đến lúc đó, việc tự tay giết bạn bè của mình sẽ không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì."Khánh Trần sửng sốt một lúc, dường như Ảnh tử đã đích thân giết chết bằng hữu của mình trong Ảnh tử chi Tranh lần trước.Lúc này Khánh Trần hỏi: "Ngài cho rằng Khánh Hạnh thật sự có hào quang may mắn sao?"Ảnh tử mỉm cười hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào? Ta biết ngươi nhờ Diêm Xuân Mỹ điều tra Khánh Hạnh, nhưng để ta nói cho ngươi biết, dù năng lực quá án của ngươi có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể tìm ra manh mối. Ngươi cho rằng bây giờ ta mới bắt đầu chú ý hắn à? Ta đã bắt đầu chú ý đến hắn từ sau khi trở thành Ảnh tử rồi kia.""Trong gần 10 năm qua, hắn đã nhặt được tiền tổng cộng 3.491 lần. Không có người nào bị mất tiền lần thứ hai. Nếu có người cố tình ném tiền cho hắn để giúp hắn tạo ra giả tượng về hào quang may mắn thì việc nhặt tiền là sơ hở lớn nhất của hắn, bởi vì ngươi phải tìm 3.491 người để ném tiền cho hắn."Khánh Trần gật đầu, lời nói dối càng lớn và càng lợi dụng nhiều người thì lỗ hổng trong đó sẽ càng lớn.Tuy nhiên, Khánh Trần nói: "Ngài có bao giờ nghĩ rằng có thể có một nhóm thành viên bí mật giúp đỡ anh ta tạo ra tai nạn, chẳng hạn như giúp anh ta ăn trộm tiền rồi ném xuống đất để anh ta nhặt."Khánh Trần nói tiếp: "Mặc dù ngoài ý muốn thoạt nhìn là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chỉ cần người thực hiện đủ thông minh, họ vẫn có thể thực hiện một cách hoàn hảo. Trên đời này có thể có người giỏi lợi dụng "ngoài ý muốn" thì sao. Đằng sau sự việc tưởng như trùng hợp đó thật ra đều là một mưu kế sâu hơn."Khánh Trần là người không tin vào sự trùng hợp, thế nên ngày mai cậu sẽ cử người đi điều tra Tống Niểu Niểu. Tần suất đối phương xuất hiện trước mặt cậu quá cao, không thể không nghi ngờ. Vì vậy, khi nghe được tin đồn về Khánh Hạnh, phản ứng đầu tiên của cậu là nghi ngờ Khánh Hạnh.Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Điều quan trọng nhất đối với anh ta bây giờ là Ảnh tử chi Tranh. Nếu anh ta thực sự có hào quang may mắn, lẽ ra anh ta đã kết bạn với tôi từ lâu. Hoặc, hào quang may mắn của anh ta lẽ ra đã sớm thể nghiệm trên người tôi rồi, nhưng tôi vẫn chưa gặp tai nạn nào cả."Ảnh tử nhất thời ngạc nhiên, anh ta không ngờ Khánh Trần lại trả lời tự tin như vậy, nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ, anh ta cũng không thể phản bác được.Khánh Trần nói: "Khánh Hạnh có lẽ không biết rằng ứng cử viên Ảnh tử "thứ chín" vẫn còn sống, nhưng những thứ như hào quang may mắn này sẽ không xảy ra khi Khánh Hạnh không biết. Nếu anh ta thực sự có hào quang may mắn thì ngay cả khi anh ta không biết tôi tồn tại, đáng lẽ tôi cũng phải gặp nhiều tai nạn mới đúng."Vào lúc này, Khánh Nhất và những người khác gần giống như đang đóng vai chính trong bộ phim "Final Destination (Lưỡi Hái Tử Thần)", và họ không biết khi nào ngoài ý muốn sẽ xảy ra. Nhưng Khánh Trần chưa bao giờ gặp phải nó. Vì vậy, Khánh Trần tin chắc rằng đây là do Khánh Hạnh thiết kế, chẳng qua là dựa vào những thủ đoạn cao siêu hơn. Đây là một thế giới tồn tại siêu phàm giả và Khánh Trần nghi ngờ rằng Khánh Hạnh này là một siêu phàm giả. Hoặc có lẽ, anh ta cầm trong tay một vật cấm kỵ nào đó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của người khác.Khánh Trần nhìn về phía bóng đen: "Có vật cấm kỵ nào có thể thay đổi vận mệnh của người khác không?"Ảnh tử suy nghĩ một lúc: "À, thật sự có một. Ở kỷ nguyên trước của nhân loại, có một siêu phàm giả có năng lực như vậy, nhưng gã ta đã bị người sáng lập Liên bang tên là "Nhậm Tiểu Túc" giết chết trước khi trưởng thành. ..""Năng lực gì?" Khánh Trần hỏi.Ảnh tử lắc đầu: "Ta cũng không rõ, niên đại đó đã quá lâu rồi. Ta chỉ biết rằng lúc đó hắn đã chết trên đường dài Vọng Xuân Môn tại Lạc Thành. Sự việc này đã được Tổ chức Tình báo Hồ thị ghi nhận vào "Dị Nhân Lục", nhưng không có thông tin rõ ràng."Khánh Trần đang nghĩ rằng thực ra trong trí nhớ của cậu có thứ gì đó có thể làm được điều này.Death note.Những sự kiện hợp lý được viết trong cuốn sổ, dù kỳ quái hay trùng hợp đến đâu, đều có thể xảy ra miễn là có logic bên trong.------------------------------------Chương 390: Bảy ngày đếm ngược.Khánh Trần nói: "Trong số những vật cấm kỵ đã biết, có thứ gì có thể thay đổi số phận của người khác hoặc mang lại xui xẻo không."Ảnh tử lắc đầu: "Không."Khánh Trần nhìn Ảnh tử tiên sinh đối diện: "Nhưng việc vật cấm kỵ chưa được ghi lại không có nghĩa là nó không tồn tại. Vì cơ quan tình báo Hồ thị đã ghi nhận một siêu phàm giả có thể viết nên vận mệnh, vậy rất có khả năng là đã phân ra vật cấm kỵ.""Ngươi cảm thấy trong tay Khánh Hạnh có một vật cấm kỵ chưa từng được ghi lại trước đây?" Ảnh tử hỏi."Đúng vậy." Khánh Trần gửi tin nhắn cho Diêm Xuân Mỹ: "Tư liệu của Khánh Hạnh đâu."Diêm Xuân Mỹ nhắn đến một văn bản tài liệu: "Sếp à, cuối cùng ngài cũng nhớ tới tôi. Thông tin đều ở đây, còn Khánh Nguyên vẫn chưa tìm ra, tiểu tử này giấu tương đối sâu."Khánh Trần đáp: "Tiếp tục tìm."Cậu mở tài liệu ra, không thể không nói năng lực làm việc của Diêm Xuân Mỹ cực kỳ mạnh mẽ, cô ta đúng thật là đã phân chia những sự kiện may mắn xảy ra xung quanh Khánh Hạnh thành các loại theo bảng. Sự kiện giết người, sự kiện đả thương người..., cũng đều phân chia kỹ càng. Thậm chí còn sắp xếp những sự kiện này theo thời gian và đánh dấu thời điểm khi các sự kiện xảy ra Khánh Hạnh đang làm gì.Phải nói rằng năng lực gián điệp bí mật và diêu chuẩn của Sở Mật vụ mạnh hơn so với trong tưởng tượng, ít nhất không phải thứ mà những đặc vụ của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA có thể so sánh.Lúc này, Ảnh tử Khánh thị chợt nhìn thấy Khánh Trần đang đi đi lại lại bỗng đột nhiên đứng yên, cũng không quấy rầy cậu."Ngay cả việc Khánh Hạnh trở thành ứng cử viên Ảnh tử cũng là do "hào quang may mắn" của anh ta. Vốn dĩ, anh trai của anh ta được cho là sẽ tham gia, nhưng anh trai của anh ta bất ngờ bị người lừa vào Tiên Nhân Khiêu khi đang chơi gái khiến bố mẹ anh ta rất thất vọng về anh trai mình, thế là lựa chọn anh ta.""Trong những tài liệu này, các nạn nhân đều có liên hệ chặt chẽ với Khánh Hạnh, trong khi các nạn nhân của các sự kiện bị thương ít tiếp xúc thường xuyên với Khánh Hạnh hơn.""Giả sử đối phương thật sự có một cuốn sổ có thể viết ra vận mệnh, vậy tôi đoán khi Khánh Hạnh viết ra vận mệnh của mình, "cường độ" của vận mệnh này phụ thuộc vào việc anh ta hiểu rõ về mục tiêu đến mức nào.""Ví dụ, nếu chỉ viết tên của mình thì có thể sắp xếp một sự kiện gây thương tích, còn nếu đồng thời viết tên và ngày sinh của mình thì có thể viết một vụ án giết người."Ảnh tử Khánh thị nhìn Khánh Trần cười: "Vậy thì nói thế nào về việc nhặt được nhiều tiền? 3.491 người rớt tiền, thậm chí có khi hắn ta còn không biết tên của những người này."Khánh Trần nói: "Điều này cho thấy anh ta cũng có thể an bài vận mệnh của mình, viết tên và ngày sinh của mình, sau đó để anh ta ra ngoài nhặt tiền. Tôi nhận thấy rằng, vào năm thứ hai sau sự kiện hào quang may mắn của Khánh Hạnh, anh ta đột nhiên bắt đầu học vẽ. Nhưng anh ta chỉ học vẽ phác họa.""Làm sao người bình thường chỉ học vẽ mỗi phác họa khi học hội họa? Nếu không học và bỏ nửa chừng, rất có thể họ sẽ tiếp tục học một số kỹ thuật như sơn dầu và bột màu, nhưng Khánh Hạnh chỉ học vẽ phác thảo. Phần thông tin này từ Diêm Xuân Mỹ cho thấy, Khánh Hạnh chưa học được một nửa đã bỏ cuộc giữa chừng, hiện tại vẫn thỉnh thoảng ra ngoài vẽ phác thảo.""Vậy tôi đoán kỹ năng vẽ này có lẽ có liên quan đến viết vận mệnh. Anh ta có thể không viết vận mệnh, mà là vẽ vận mệnh của người khác."Khánh Trần tức giận nhìn Ảnh tử: "Những tư liệu mà Diêm Xuân Mỹ có thể tìm tới ngài nhất định cũng có thể tìm tới, thứ tôi có thể nghĩ ra ngài nhất định cũng có thể nghĩ tới, Nhất định phải giấu diếm tôi, thú vị sao?""Thú vị chứ." Ảnh tử cười nói: "Nhưng ta thực sự không biết thứ trong tay hắn ta là gì, hơn nữa vật cấm kỵ kia hiện tại không có năng lực gây ra sát thương lớn nên ta không có hứng thú quản nó.""Coi như không có tính sát thương cao nhưng vẫn là một vật cấm kỵ tốt. Ngài đã bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó cho chính mình chưa?" Khánh Trần nói.Ảnh tử lắc đầu cười nói: "Thế nhưng Khánh Hạnh là người Khánh thị ta. Không có lý do gì để ta giật đồ chơi của tiểu bằng hữu cả."Khánh Trần gật đầu: "Cho nên, bây giờ trên người Khánh Hạnh hẳn là có hai vật cấm kỵ."Một vật có được trong vòng đầu tiên của Ảnh tử chi Tranh, còn vật còn lại là thứ có thể viết lại vận mệnh trên người Khánh Hạnh. Chiến lợi phẩm lấy được từ vòng đầu tiên của Ảnh tử chi Tranh là vật cấm kỵ ACE-054 <Hộp Diêm Cũ Nát>. Dựa theo tư liệu mà Lâm Tiểu Tiếu đưa ra, hộp diêm này mỗi ngày sẽ tạo ra một que diêm, khi thắp sáng, ngọn lửa sẽ phản chiếu người mà ta muốn gặp nhất vào lúc này và xem người kia đang làm gì.Khi Khánh Trần nhìn thấy giới thiệu của vật cấm kỵ ACE-054 thì nghĩ thầm, là ai nỡ lòng cướp diêm của cô bé bán diêm?Cô bé bán diêm cũng quá thảm rồi.Đương nhiên, thảm hại hơn chính là siêu phàm giả đã phân ra vật cấm kỵ này, nếu năng lực của hắn là đốt diêm và nhìn thấy người mình muốn gặp thì sức chiến đấu của hắn thậm chí còn không bằng một "dã quái"...Tác dụng của vật phẩm cấm kỵ ACE-054 tương đối gà, nhưng dù gì cũng xem như một vật cấm kỵ. Khánh Trần đột nhiên trở nên rất quan tâm đến cái người tên Khánh Hạnh này.Lúc này, cậu nhớ lại một chi tiết cực kỳ nhỏ trong tư liệu của Diêm Xuân Mỹ. Trong thông tin có hàng chục ngàn từ, câu đó chỉ chiếm một phần nhỏ: Khánh Hạnh sinh bệnh. Điều quan trọng không phải là bốn chữ này mà là thời gian được đánh dấu bên cạnh bốn chữ này. Khánh Trần chỉ cảm thấy khoảng thời gian này quá quen thuộc... vừa lúc là ngày đầu tiên cậu xuyên việt đến ngục giam số 18.Điều này khiến Khánh Trần cau mày, chẳng lẽ anh ta cũng là người Thời Gian Hành Giả?Khánh Trần hỏi: "Ảnh tử tiên sinh, ngài có để ý tới tin tức Khánh Hạnh bị ốm không?"Ảnh tử mỉm cười và nói: "Ngươi đoán hắn là Thời Gian Hành Giả?""Anh ta không phải." Khánh Trần lắc đầu nói: "Tài liệu này chứa các bức tranh của Khánh Hạnh ở các thời điểm khác nhau. Đầu tiên, để vẽ được những bức phác thảo đến trình độ của Khánh Hạnh không hề dễ dàng. Thứ hai, phong cách vẽ tranh của anh ta trước và sau không hề thay đổi sau khi anh ta bị bệnh.""Hắn có phải hay không ta không rõ, nhưng ta biết rằng một trong những ứng cử viên bóng tối còn lại là... ồ, ngoại trừ ngươi." Ảnh tử mỉm cười.Khánh Trần sửng sốt một chút, vậy mà còn có một người khác?Ai?Khánh Nguyên vẫn luôn mất tích bấy lâu nay?Khánh Nguyên không phải người của Thành thị số 10 mà là người của Thành thị số 19, nhưng sau khi đối phương đến đây, ngay cả diêu chuẩn cũng không tìm thấy hắn ta, điều này cho thấy đằng sau hắn ta có một tổ chức hỗ trợ.Có thể đó là thế lực của cha mẹ Khánh Nguyên phía sau hắn ta, nhưng cũng có thể đó là sức mạnh của Tổ chức Thời Gian Hành Giả ở Thái Thành tại thế giới Ngoài!Lúc này, Ảnh tử đứng lên: "Lại có khách nữa. Căn phòng dột này vậy mà cũng thật náo nhiệt. Ta đi đây, sau khi chọn địa điểm giao dịch, chậm nhất ngày mai ngươi phải báo cho ta biết. Ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.""Được rồi, trước 6 giờ tối mai tôi sẽ gửi cho ngài địa điểm giao dịch đã chọn và lý do lựa chọn." Khánh Trần gật đầu.Khoảnh khắc tiếp theo, Ảnh tử mở cánh cửa bóng tối ra, ngoài nhà có tiếng gõ cửa. Khánh Trần mở cửa ra, nhìn thấy Tô Hành Chỉ lén lút đứng ở ngoài cửa, đối phương đã thay bộ âu phục màu trắng, mặc thường phục.Tô Hành Chỉ cũng không ngại, trực tiếp chen vào: "Cậu chủ, tôi lại gặp được ngài, ngài nhìn thấy tôi hình như cũng không kinh ngạc chút nào!""Thật sự không ngoài ý muốn." Khánh Trần đóng cửa lại, ngay từ khi Lý Đông Trạch xuất hiện trong cao ốc Utopia, cậu biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ nhìn thấy Tô Hành Chỉ ở đây.Hai người này đã giải thích một cách hoàn hảo hai từ "cạnh tranh".Khánh Trần nhìn Tô Hành Chỉ: "Chè trôi nước của anh đâu? Không mang theo sao?""Làm sao có thể mang đồ đông lạnh đi nấu cho cậu chủ?" Tô Hành Chỉ nghĩa chính ngôn từ nói: "Lý Đông Trạch nhất định là mang đồ đông lạnh, tôi và gã khác nhau."Vừa nói chuyện, Tô Hành Chỉ vừa xách một chiếc túi màu đen vào bếp, thuần thục buộc chiếc tạp dề lên người, sau đó... thực sự bắt đầu nhào bột mì!Trong túi đựng thịt, rau hẹ, hành, gừng, tỏi, đây là những thứ xa xỉ mà chỉ có giới nhà giàu ở thành thị mới có thể mua được. Những gì người bình thường có thể ăn là những thanh protein tổng hợp, sau đó họ dựa vào những viên vitamin tổng hợp trị giá vài đồng để cân bằng dinh dưỡng.Chỉ thấy Tô Hành Chỉ thái thịt, cắt rau hẹ, cuộn sủi cảo nước chảy mây trôi, tất cả đều hoàn thành trong vòng chưa đầy nửa giờ. Trong khoảng thời gian này, con hàng này lại còn thỉnh thoảng rửa tay chụp ảnh tự sướng, ghi lại quá trình làm sủi cảo."Anh chụp ảnh làm gì?" Khánh Trần thắc mắc."Đỡ phải tên Lý Đông Trạch vu khống tôi vì đã mang vỏ sủi cảo và nhân sủi cảo làm sẵn." Tô Hành Chỉ nghiêm túc nói: "Cậu chủ không biết đâu, tên Lý Đông Trạch đó không phải là người tốt lành gì. Rõ ràng trước đó tôi hẹn với gã sẽ cùng đến thành thị số 10 để thăm ngài, kết quả gã vậy mà một mình lén chạy đến. Người này lòng dạ đen tối!"Khánh Trần trở lại phòng khách chờ đợi, tự nhủ đây là lại đến phân đoạn chửi bới lẫn nhau.Một lúc sau, Tô Hành Chỉ bưng sủi cảo đi ra: "Cậu chủ, chúng ta chụp một bức."Khánh Trần chưa kịp từ chối, anh ta đã ngồi xuống bên cạnh và nhấn nút chụp ảnh trên điện thoại.Nhưng có vẻ Tô Hành Chỉ có vẻ thận trọng hơn Lý Đông Trạch, diễn cũng càng nhiều một chút. Chụp xong, anh ta luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên quay vào bếp, trét một ít bột mì lên mặt rồi chụp một bức ảnh khác. Như vậy thoạt nhìn càng giống như là mới vừa làm xong."Được rồi cậu chủ, xin hãy từ từ dùng bữa. Phương pháp làm sủi cảo của tôi rất tốt, chắc chắn khác với thực phẩm đông lạnh mà Lý Đông Trạch mua!" Tô Hành Chỉ cười nói: "Nếu ngài có điều gì muốn nói chỉ cần nói một tiếng. Ở chợ đen thành thị số 10 này cũng có người của tôi.""Đúng rồi." Tô Hành Chỉ như nhớ ra điều gì đó nói: "La Vạn Nhai đó là người của ngài phải không? Cơ giới Thần giáo phái một Hồng Y Giáo Chủ đến thành thị số 18 bắt hắn nhưng lại không tìm thấy hắn. Nhưng cậu chủ phải nhắc nhở hắn rằng khoa học kỹ thuật công nghệ của Cơ giới Thần giáo rất tà môn, sớm muộn gì cũng tìm được hắn, nên trước khi có căn cơ thì tốt nhất nên đi nơi khác để tránh đầu sóng ngọn gió."Cuộc chiến giữa Người Một Nhà và Cơ Giới Thần Giáo thực ra vẫn đang diễn ra, Cơ Giới Thần Giáo đã nâng vấn đề lên cấp bậc cao nhất và coi đó như một cuộc chiến về tín ngưỡng.Điều khiến Cơ Giới Thần Giáo có cảm giác như như lâm đại địch không chỉ là tốc độ lan truyền của "Người Một Nhà" mà còn ở việc một nhóm tu hành giả đã xuất hiện trong "Người Một Nhà". Tốc độ tu hành của nhóm tu hành giả nòng cốt này nhanh đến mức các Hồng Y Giáo Chủ của Cơ Giới Thần Giáo thực sự tin rằng có một tập đoàn đang âm thầm hỗ trợ chuyện này.Người Một Nhà rất oan uổng, vừa trở về một đại gia đình đầm ấm, họ đã đắc tội ai?Khánh Trần nhìn Tô Hành Chỉ một cái: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ thu xếp."Cậu thực sự cảm thấy La Vạn Nhai, tay địa đầu xà Lạc Thành này là một nhân tài. Một thế lực lớn như Cơ Giới Thần Giáo, ngay cả Hồng Y Giáo Chủ đích thân đến Thành thị số 10 cũng không thể bắt được ông ta. Chẳng trách con hàng này lại có thể trở thành cá lọt lưới trong xã hội pháp quyền thời đó ở thế giới Ngoài. Thì ra đối phương giỏi nhất chính là chạy trốn, tránh đầu sóng ngọn gió...Bây giờ sự chú ý của Cơ Giới Thần Giáo đều dồn vào thành thị số 18, không bằng để La Vạn Nhai đến thành thị số 10 phát triển hưng thịnh. Bây giờ Người Một Nhà chắc chắn sẽ không thể đối đầu trực tiếp với Cơ Giới Thần Giáo, thành thị số 10 vẫn là tổng bộ của Cơ Giới Thần Giáo.Nhưng chỉ vì Người Một Nhà không thể cạnh tranh không có nghĩa là Đơn vị tình báo số một và Sở Mật Vụ không thể cạnh tranh."Đúng rồi tập đoàn nào đứng sau Cơ Giới Thần Giáo?" Khánh Trần hỏi.Tô Hành Chỉ suy nghĩ một chút: "Khó nói, chỉ sợ Kamishiro, Kashima, Trần thị đều có, Cơ Giới Thần Giáo tồn tại vì một mục đích chính là giúp đỡ tập đoàn nghị sĩ giành được phiếu bầu. Cơ Giới Thần Giáo quyết định ủng hộ nghị viên nào, tất cả tín đồ dưới trướng sẽ bỏ phiếu cho người này, cho nên Cơ Giới Thần Giáo đã sống rất tốt trong khe hở của tập đoàn.".......Đếm ngược 7 ngày.Khánh Trần cuối cùng cũng có cảm giác cấp bách muốn xuyên việt như thường lệ, bảy ngày còn lại cậu vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Bao gồm cả việc trở lại thế giới Ngoài sau 7 ngày, cậu cũng có những kế hoạch mới, chẳng hạn như hoàn thành sinh tử quan tiếp theo. Trong khoảng thời gian này, Khánh Trần luôn dành thời gian nghỉ ngơi hàng ngày để đắm mình trong thế giới thần bí " Lấy Đức phục người", chuẩn bị khiêu chiến sinh tử quan. Nếu như lần trở về này cũng là 30 ngày, cũng đủ để cậu hoàn thành một lần lột xác, đi một chặng đường dài. Bây giờ nhìn như cậu đang tận hưởng cuộc sống ở Thành thị số 10, khiến giới tình báo đảo lộn nghiêng trời lệch đất. Nhưng nếu đêm qua không có Ảnh tử giúp đỡ cậu thì sao? Cậu có sẽ nguy hiểm không?Cần phải tăng thực lực lên.Khi đến Tòa nhà Đơn vị Tình báo số một, Khánh Trần ngạc nhiên khi thấy Khánh Nhất đã ngồi trong văn phòng, hơn nữa tất cả các đặc vụ đều đã ăn đồ ăn vặt mà cậu nhóc đã vất vả mang theo."Này, ngoài cửa cũng không có vệ sĩ của nhóc. Hôm nay học được cách khiêm tốn rồi à?" Khánh Trần hỏi.Khánh Nhất thấp giọng có chút xấu hổ nói: "Trước đây là để che giấu nên tôi cố ý giả vờ cường điệu để mọi người lơ là cảnh giác với tôi. Bây giờ không phải đã có tiên sinh rồi sao, tôi cũng không cần diễn nữa, đỡ cho đàn anh đàn chị trong Đơn vị Tình báo số một phản cảm với tôi.""Nhỏ mà lanh." Khánh Trần vỗ nhẹ đầu Khánh Nhất: "Hãy đến văn phòng của ta. Nhóc có thể tu hành trên ghế sofa trong khi ta đang làm việc. Ta sẽ dạy nhóc hô hấp thuật tiết thứ hai."Nghĩ đến đây, Khánh Trần lại nhìn thoáng qua các nhân viên tình báo trong văn phòng lớn, phần lớn những người này chỉ là chiến sĩ gen đã được tiêm một hoặc hai mũi thuốc biến đổi gen. Vai trò của các đặc vụ chính là đồng phục họ mặc trên người, thực lực của họ đều chẳng ra gì. Mặc dù Khánh thị hàng năm đều cấp phát một ít thuốc biến đổi gen cho bên này, nhưng không phải ai cũng có thể lấy được, dù sao Khánh thị có quá nhiều người chờ thuốc biến đổi gen, mà quân đội Liên bang lại là đối tượng sử dụng thuốc biến đổi gen lớn nhất. Vì vậy, Khánh Trần cảm thấy rằng vì các đặc vụ quy tâm nên cậu có thể nâng cao thực lực của họ.Bước vào văn phòng, Khánh Nhất thấp giọng nói: "Tiên sinh, Ảnh tử tiên sinh cuối cùng cũng giao cho chúng tôi nhiệm vụ nhỏ đầu tiên của vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh.""Chỉ có một việc nhỏ thôi sao?" Khánh Trần nghi ngờ.Khánh Nhất nói: "Đúng vậy, cao thủ của ngài ấy đã liên hệ với chúng tôi và nói rằng bất cứ ai có thể giành được nhiệm vụ nhỏ này có thể bổ sung thêm 12 diêu chuẩn dưới trướng."Khánh Trần thở dài, đêm qua Ảnh tử căn bản không nói cho cậu nhiệm vụ gì.Chính mình là một ứng cử viên Ảnh tử lại trông tôi chẳng giống một ứng cử viên chút nào cả."Nhiệm vụ là gì?" Khánh Trần hỏi."Tìm ra kẻ đứng sau vụ tập kích trên phố phong tình đêm qua." Khánh Nhất giải thích: "Ảnh tử tiên sinh nói rằng kẻ đứng sau vụ tấn công vẫn chưa sa lưới. Đêm qua có không ít sát thủ đã trốn thoát. Chúng ta cần phải bắt hết bọn chúng. Tổng cộng có 12 sát thủ đã trốn thoát, tổng cộng 13 kẻ bao gồm cả kẻ chủ mưu đằng sau. Ứng cử viên đầu tiên bắt được hơn sáu sát thủ hoặc trực tiếp bắt được kẻ chủ mưu đằng sau sẽ giành chiến thắng."Khánh Trần trầm ngâm suy nghĩ: "Nếu chúng ta thắng ở vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh thì sao?"Khánh Nhất: "Người ta nói rằng người đó có thể tiếp nhận một nửa Ảnh tử bộ đội."Khánh Trần cuối cùng cũng biết Ảnh tử chi Tranh là gì, cái gọi là chiến thắng trong mỗi vòng là quá độ thế lực của Ảnh tử vào tay một ứng cử viên Ảnh tử nào đó!Cuối cùng, ứng cử viên Ảnh tử này sẽ tiếp quản mọi quyền lực và trở thành Ảnh tử mới."Ta biết rồi." Khánh Trần gật đầu: "Được rồi, bắt đầu tu hành đi."Nói xong, cậu cầm cổ tay Khánh Nhất và chuẩn bị đưa cậu nhóc vào trạng thái nhập định cho hô hấp thuật tiết thứ hai.Khánh Nhất sửng sốt một lúc: "Tiên sinh xin đợi một lát. Anh còn việc gì để làm không?"Cậu ta đang nghĩ rằng Khánh Trần đã hứa với cậu ta sẽ giúp cậu ta giành chiến thắng trong vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh, nhưng bây giờ có vẻ như đối phương không có ý định ra tay.Khánh Trần lắc đầu: "Không có, chuyện của ta phải đợi hai ngày sau.""Vậy bây giờ chúng ta không đi bắt những sát thủ đó sao?" Khánh Nhất tò mò hỏi: "Tôi không có ý thúc giục anh. Thật ra, việc chúng ta có bắt được hay không không quan trọng, tôi chỉ có chút tò mò thôi."Khánh Trần cười: "Gấp cái gì? Để đạn bay một hồi đã."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com