Menh Danh Thuat Cua Dem Edit
Mặt đất tiếp tục nứt vỡ không ngừng, từng người lính rơi vào những khe nứt đó, bị lớp vỏ Trái Đất nghiền nát. Trong rừng cấm, hàng trăm người khổng lồ dưới sự yểm trợ của các khe nứt trên mặt đất nhanh chóng tấn công. Qua những cánh rừng rậm rạp, có thể thấy người khổng lồ kéo căng cây cung lớn, bắn ra một mũi tên dài bằng sắt tựa như đạn pháo. Nó xuyên qua các khe hở trong rừng, phát ra âm thanh vù vù. Đầu mũi tên dài bằng sắt thậm chí còn có làn khí đen bao quanh, đó là vũ khí được cường hóa bởi thiên phú của tộc người khổng lồ! Khi mũi tên nổ tung trên một chiếc xe bánh xích, nó đã xuyên thủng chiếc xe một cách dễ dàng! Ngoài ra, còn có những người khổng lồ điều khiển cây cối. Khi họ còn chưa tới nơi, những dây leo dày đặc đã mọc lên từ lòng đất, trên thân đầy gai nhọn. Những dây leo dày đặc giống như một cơn thủy triều màu xanh lao về phía lão Fateweaver. Nhưng kỳ lạ thay, Fateweaver này chỉ bước vài bước đơn giản đã nhẹ nhàng tránh được tất cả dây leo. Không có thủ đoạn hoa lệ, không có năng lực gây chấn động, nhưng ông ta lại đứng vững ở thế bất bại không chút sơ hở. Khánh Trần hiểu rõ, chính những năng lực như vậy, chỉ khi đối mặt trực tiếp mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ và bất lực đến mức nào. Khe nứt trên mặt đất tiếp tục lan rộng, chính xác hướng về phía lão Fateweaver.Tuy nhiên, khi khe nứt lao tới, lão Fateweaver mặc áo choàng đen vẫn không hề hoảng hốt. Trong lúc bước đi tránh né, ông ta liếc nhìn về phía sau. Khi đó, 17 chiếc xe bánh xích đồng loạt mở cửa, một đội quân tinh nhuệ bước ra từ bên trong. Bảy chiếc xe đầu tiên chở các chiến sĩ gen. Sáu chiếc ở giữa chở 6 cỗ robot chiến tranh được trang bị đầy đủ. Những robot này sử dụng trái tim máy móc hạt nhân siêu nhỏ làm nguồn năng lượng. Dưới sự điều khiển của trí tuệ nhân tạo chiến tranh, chúng tự động khóa mục tiêu là những người khổng lồ và bay lên không trung. Cùng lúc đó, hai cánh tay của chúng mở ra các ống phóng tên lửa đối địa cỡ nòng 25mm. Chỉ với một loạt đạn, những người khổng lồ đã khốn khổ không chịu nổi. Khánh Trần nhíu mày. Sáu cỗ robot chiến tranh này rõ ràng khác biệt với loại ở Đông Đại Lục, chẳng khác gì bộ giáp Mark 20 của Iron Man. Khi cửa bốn chiếc xe cuối cùng mở ra, tất cả mọi người nghe thấy tiếng gầm rú từ bên trong! Đó là những chiến binh thú nhân của Vương quốc Roosevelt, đều là nô lệ đã tiêm loại dược phẩm gen bị khiếm khuyết, mất đi lý trí, bị nuôi nhốt như chó trong ngục tối của Vương thành Trung ương. Cuộc tấn công của những người khổng lồ bị chặn lại. Đúng lúc đó, lão Fateweaver áo choàng đen lạnh lùng nói: “Nhanh chóng kết thúc trận chiến, không để bất kỳ kẻ nào trốn thoát!” Chỉ trong chớp mắt, 8 chiến binh thú nhân không hề sợ chết mà nhảy xuống khe nứt. Ngay lập tức, khe nứt không còn lan rộng mà từ từ khép lại, dường như những chiến binh thú nhân này đã gây ra mối đe dọa lớn cho những người khổng lồ dưới lòng đất. Cạch Cạch gào lên giận dữ: “Cạch Cạch!” (Đừng bận tâm đến giao dịch với Công Tước Storm nữa, đây là cái bẫy ông ta giăng ra cho chúng ta! Nhanh rút lui! Ông ta phải cho chúng ta một lời giải thích về chuyện này! Rút quân!) Trong lúc nói, những người khổng lồ dồn dập tiến về phía khe nứt, nhưng Fateweaver không hề có ý định cho họ cơ hội đó. Từ lúc nào, đã có phi thuyền xuất hiện trên bầu trời! Họ giấu quân bài này là để khiến những người khổng lồ không thể quay về! Ngay lúc này, Cạch Cạch đột nhiên sử dụng ngôn ngữ loài người, gầm lên với đám binh sĩ thành Nỏie: “Ánh Sáng Của Người Da Trắng nói, thử thách dành cho ngươi đã tới rồi, tại sao vẫn chưa ra tay? Ngươi yếu hèn như vậy, dựa vào đâu để hợp tác với anh ta?” Trong đám đông, một người lính đội mũ giáp cúi đầu cười lạnh: “Ta yếu hèn? Có người dám nói ta yếu hèn! Trên thế giới này không ai đủ tư cách gọi ta là yếu hèn, hì hì!” Chưa dứt lời, những bàn tay khổng lồ màu đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, xé toạc những phi thuyền vừa tới. Những bàn tay khổng lồ với móng vuốt sắc nhọn cào qua lớp giáp sắt của phi thuyền, bắn ra tia lửa, phát ra tiếng ken két ghê răng khi xuyên thủng lớp kim loại! Fateweaver ngoảnh lại nhìn chằm chằm! Đây là cảnh tượng lão ta không nhìn thấy trong Đoạn Mệnh Vận. Lão không ngờ trong quân đội của mình lại ẩn giấu một Bán thần thần bí, kẻ từng gây hỗn loạn Thành Noir! Khánh Trần ở đằng xa quan sát phản ứng của Fateweaver bằng ánh mắt, biết rằng cậu đã đánh cược đúng. Từ khi trận chiến bắt đầu, niềm tin lớn nhất của Khánh Trần chính là cậu biết Trung Vũ đang ở đây. Nhưng cậu không thể để Trung Vũ ra tay từ đầu, vì làm vậy Fateweaver chắc chắn sẽ nhìn thấy Đoạn Mệnh Vận và chuẩn bị biện pháp đối phó từ trước. Khánh Trần muốn xem liệu Fateweaver có chuẩn bị sẵn đối phó với Trung Vũ hay không. Sự thật chứng minh, vị Fateweaver trên chiến trường này không hề dự đoán được sự xuất hiện của Trung Vũ! Điều này cũng giúp cậu đưa ra đánh giá sơ bộ về Fateweaver: ông ta không phải toàn năng, dù có thể nhìn thấy Đoạn Mệnh Vận, tối đa cũng chỉ trong khoảng thời gian 20 phút. Khi chiến đấu với vận mệnh, thời gian chính là chìa khóa để chiến thắng! Trung Vũ cười điên cuồng, nói với những người khổng lồ: “Đi nhanh đi, về nói với Ánh Sáng Của Người Da Trắng, trận chiến này ta không hề lùi bước. Đừng coi thường người khác! Sau này, các ngươi sẽ đều là thần dân của ta. Làm sao ta có thể để các ngươi chết ở nơi này? Các ngươi còn phải theo ta chinh chiến tiếp!” Khánh Trần cạn lời. Vị Trung Vũ này trực tiếp tự coi mình là kẻ thống trị, dù còn chưa có gì rõ ràng mà đã bắt đầu yêu dân như con.....Đúng là tự não bổ nhiều thật! Những người khổng lồ lần lượt chui vào khe nứt để trốn thoát. Lão Fateweaver tháo mũ trùm đầu, để lộ mái tóc bạc trắng: “Thú vị.” Khóe miệng lão Fateweaver xuất hiện một nụ cười lạnh, vẫn điềm nhiên như không. Khánh Trần đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn... Trên bầu trời, một cái bóng khổng lồ bay ngang qua, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một cứ điểm không trung màu đen chậm rãi xuất hiện trên bầu trời, không hề dừng lại. Ngay lập tức, nòng pháo chính phát ra ánh sáng trắng chói lòa, một phát bắn thẳng xuống! Là cứ điểm không trung Noir! Khi Trung Vũ vừa nhìn thấy cảnh này, vô số bàn tay đỏ thẫm xuất hiện trên đầu hắn, hình thành một lớp bảo vệ. Một bàn tay lớn nhất với năm ngón tay khép chặt lại, trực tiếp úp xuống giữ chặt hắn trên mặt đất! Chùm sáng trắng như sữa xuyên qua từng bàn tay đỏ thẫm, những bàn tay to lớn ấy nhanh chóng tan thành từng đám bụi đỏ giữa không trung. Trước sức mạnh vĩ đại nhất của khoa học chiến tranh loài người, sự giãy giụa của một Bán thần lúc hấp hối cũng trở nên vô ích. Chùm sáng trắng trong nháy mắt phá tan mọi bàn tay đỏ thẫm, xuyên thủng mặt đất, biến đất cát thành khí, nung chảy thành thủy tinh, để lại một hố đen sâu hoắm! Khánh Trần đứng trố mắt. Chẳng lẽ mình đã "chơi chết" Trung Vũ rồi sao? Thảo nào khi mọi người nói rằng, một khi bị cứ điểm không trung bao phủ, dù là Bán thần cũng không thể chống cự chính diện. Mặc dù Trung Vũ độc ác, đáng chết, nhưng việc một Bán thần bị tiêu diệt dễ dàng như vậy vẫn khiến Khánh Trần cảm thấy đáng tiếc. Cậu vốn định hợp tác với Trung Vũ để tiếp tục gây sự mà! Khánh Trần liếc nhìn nụ cười lạnh trên môi Fateweaver, lập tức hiểu ra một điều: Người này đã nắm bắt vận mệnh của Sư đoàn 3, mang đến sức mạnh đủ để giành chiến thắng trong Đoạn Mệnh Vận này. Dù Khánh Trần đã cố kéo dài thời gian, nhưng muốn đùa giỡn với "Fateweaver" thì cậu không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Fateweaver này đã thấy trước vận mệnh của Sư đoàn 3, nhưng đồng thời, cũng có Fateweaver khác đang theo dõi vận mệnh của lão. Trong suốt trận chiến, Fateweaver vẫn chưa ra tay, bởi vì hắn muốn tránh để mình rơi vào trạng thái chiến đấu. Chỉ cần lão không chiến đấu, không gặp nguy hiểm, thì sẽ không kích hoạt "tầm nhìn của Chúa" từ những Fateweaver khác. Nhưng Trung Vũ xuất hiện. Khi hắn giao chiến với Fateweaver , điều đó đã kích hoạt "tầm nhìn của Chúa" từ một Fateweaver khác. Kết quả là đối phương đã mai phục sẵn cứ điểm không trung từ trước. Lớp kế hoạch chồng lớp kế hoạch, một Đoạn Mệnh Vận lại trùm lên một Đoạn Mệnh Vận khác! Khánh Trần diễn họ. Họ cũng diễn lại Khánh Trần. Mục tiêu của Fateweaver trong màn kịch này chính là Trung Vũ, kẻ đã khiến họ khó chịu suốt một thời gian dài. Loại bỏ hắn mới khiến họ hả lòng hả dạ! Trong hàng nghìn năm tranh đấu, hệ thống chiến đấu của những Fateweaver đã trở nên hoàn thiện, không để lại quá nhiều sơ hở để khai thác. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Khánh Trần chỉ biết thở dài: Các người chơi trò lồng nhau thế này, ai mà đấu lại nổi đây?Cậu nhìn về nơi Trung Vũ bị ánh sáng trắng xuyên qua, muốn xác nhận xem liệu Bán thần này có thực sự chết dưới phát bắn của pháo chính hay không. Nhưng, ở đó chẳng còn gì cả. Trên chiến trường, lão Fateweaver nhìn những binh sĩ còn sót lại: “Dọn dẹp chiến trường, một giờ sau rút lui về phía sau. Chúng ta không thể ở lại đây lâu.”Nói xong, lão ta trở về chiếc xe bánh xích của mình và kết nối với kênh liên lạc mã hóa của hoàng thất. Rất nhanh, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ đầu dây bên kia: “Có phát hiện gì không?”Fateweaver vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay: “Vật cấm kỵ Tâm Linh Tương Thông quả thật có tác dụng, nhưng thông tin thu được vẫn cần xác minh thêm.”“Thông tin gì?”“Cuộc tấn công của người khổng lồ... là kết quả từ giao dịch giữa Công tước Storm và Vương triều Người Khổng Lồ.”...... Sâu trong rừng cấm, một con nai sừng tấm đang cúi đầu gặm cỏ. Tuy nhiên, khi nó vừa nhai cọng cỏ, mặt đất dưới chân bất ngờ tràn ra một chất lỏng màu bạc – những robot nano dạng lỏng. Con nai cảnh giác nhìn xuống đất. Trong chớp mắt, chất lỏng bạc ấy như những xúc tu của bạch tuộc, hung hăng bao phủ toàn bộ cơ thể nó. Chẳng bao lâu sau, robot nano đã hoàn toàn thẩm thấu qua lớp da của con nai. Đôi đồng tử của nó cũng lóe lên một ánh bạc kỳ lạ. Con nai cúi đầu tiếp tục nhai cỏ, nhưng dường như không hài lòng, phì phì hai tiếng, rồi tung tăng nhảy sâu hơn vào rừng cấm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com