Memories
- Ừm... Thôi được rồi.Nửa đêm, khi bầu trời trở đen và những vì sao thì bắt đầu lấp lánh nhảy múa trong ánh trăng. Và xa ngoài kia, ngoài cánh cửa sổ gỗ mỏng manh kia, những sinh vật trù phú đáng sợ vẫn tru tréo gặm nhấm xoèn xoẹt xác thịt của đàn quạ-con mồi mà chúng đã tóm được bằng cánh nào đó. Và xa xa hơn, cây Trù Phú đang đung đưa những tán lá vàng, những chiếc lá rụng, rồi rơi, rồi bay đi, và rồi nở ra thành hình quái vật ngày một đông. Thì Luocha khẽ cất tiếng nói.- Anh còn thức không? Tôi phải nói thực sự là mình chẳng ngủ nổi ấy.Dan Heng vẫn nhắm mắt. Anh không trả lời, không động đậy, không ừ hử gì cả. Nhưng, anh đồng tình cả hai tay hai chân: Làm sao mà ngủ nổi khi tiếng "nhem nhép nhem nhép" cứ văng vẳng bên tai? Đấy là anh đã bỏ qua âm thanh gào rú đớn đau của bọn quạ.... (và tiếng thở nhẹ nhàng của Luocha cứ phả vào tai.)- Anh ngủ rồi à? Hm, vô ưu thật đấy.Gã ta khúc khích.- Nhưng không sao, rất đáng yêu. -( Dan Heng đã cắn vào lưỡi mình khi nghe đến đây đấy.)- Cơ mà, không hề cảnh giác như vậy là không tốt đâu, Dan Heng yêu quý ạ. Nhỡ đâu tôi là người xấu thì sao?- Hiện tại tôi có thể...làm bất kì điều gì với anh dễ như trở bàn tay luôn.Gần như ngay lập tức, gã ta xoay người chống hai tay lên giường, sát đầu Dan Heng. Anh cảm thấy bóng người gã dần dần to hơn dù vẫn nhắm mắt, gần hơn và gần hơn nữa. Một cách từ từ.Sột soạt.Hai bàn tay bên đầu anh dần dần di chuyển, chúng cọ sát với nệm, cố tình vạch ra đường đi, hướng tới cổ họng Dan Heng. Anh vẫn nhắm mắt. Vì sao thế? Vì điều gì mà anh lại lựa chọn làm như vậy? Luocha không thể hiện tiếng động, nên anh không thể đoán người bên trên đang có biểu cảm thế nào, đến cả âm thanh ghê rợn xa ngoài kia, nơi vụ thảm sát quạ đang diễn ra cũng bất chợt lặng thinh như tờ. Tất cả chỉ có bàn tay đang đặt trên cổ anh. Các giác quan đều căng cứng chờ thời cơ hành động.Ồ, và anh nghĩ : mình sẽ dùng hai tay lật ngược gã ta lại, sau đó dùng thân thể ghì gã trên giường, sau đó sẽ bóp lấy cần cổ trắng ngần của người ngoại quốc tóc vàng này. Nếu cần thiết, mình tính sẽ tra hỏi mục đích của hắn. Nhưng Dan Heng không, vì anh không tin gã dám lừa anh, cũng dám làm gì anh. - Tôi nghĩ, Dan ạ. Anh nên suy nghĩ lại đi. Anh tin người khác chỉ với một bức thư à? Hay vì tôi đã cứu mạng anh?Luocha dí thứ gì đó lạnh buốt vào cổ anh. Nó không sắc lẹm, mà trơn tru mượt mà. Nhưng nó lạnh. - Anh còn giả vờ ngủ nữa là đi thật đấy Dan ơi...Thôi được rồi. Anh thua.- Anh muốn gì ở tôi. - Dan Heng mở mắt, anh vẫn nằm yên như thế.- Ồ, anh "dậy" rồi. Tôi đợi anh mãi.- ... .Dan Heng không bày tỏ bất gì ý kiến gì. Anh chỉ đơn giản là gửi gắm nó qua ánh nhìn. Chỉ ánh nhìn mà thôi. March bảo, mặt anh đơ mà. Đúng, đơ mà.Chỉ là, trong ánh nhìn mà Luocha bắt được, 'tít tít', tín hiệu được mã hóa, và trong mắt Luocha thì thế này:" Dan Heng nhướng một bên mày, ánh mắt khá là... 'quyến rũ'? Hay là 'thách thức' nhỉ? Gã đoán là 'nghi hoặc' hơn đang nheo lại nhìn mình, cố nuốt nước bọt để hẩy hẩy cái thứ sắc lạnh đang kề trên cổ, ý bảo " Thế còn cái này là ý gì?" "- Phụt. Hahaha, oan uổng quá... Anh nhìn kĩ lại đi.Luocha dơ tay lên, cầm theo cả cái thứ kề kề trên cổ anh được một lúc, nó đã ấm cả lên rồi.
Dưới ánh trăng, thứ đó lóe lên lấp lánh những chớp bạc, nhưng trời tối quá, Dan Heng chẳng thấy gì cả trừ hình ảnh cái vòng tròn mờ mờ ảo ảo.- Anh có thể cảm nhận rõ hơn. Có nhiều giác quan hơn là mỗi mắt mà. - Đây, đưa tay cho tôi nào.Không chần chờ, gã nắm lấy bàn tay anh, lật ngửa nó lên. Một vật...vòng tròn (?) được đặt vào lòng bàn tay Dan Heng. Nó không còn lạnh nữa, mà ấm áp nhiệt độ của con người.- Anh biết là gì chưa?-... Chưa.- ... Điêu.- Tôi biết nó là gì. Nhưng không biết ý anh là gì.- Thì, anh nghĩ tôi tặng nó cho anh là có ý gì?Anh huých huých vai vào tay gã. Luocha nhấc tay, xoay người chống tay kia xuống giường nhìn anh, nghiêng đầu cười mỉm, mái tóc lòa xòa của anh ta lấm chấm lên nệm, lên cả má, cả mắt, cả mặt Dan Heng.- Xianzhou không có kiểu phong tục tặng quà cho người lạ để làm quen à?- Còn cả tặng cho những người bạn bè thân thiết, những người mình yêu quý nữa ấy.- ... . Không, à, thật ra là có. Nhưng không phải tặng cái này.Dan Heng cầm lấy sợi dây được sỏ xuyên qua dơ lên, để nó lủng lẳng trước mặt Luocha.- Thôi nào. Tâm ý của tôi đấy. Nhận giùm đi. Tín vật.- Tại sao. Hả Trù phú.- Hừm, Bingo. Nhưng đó là một câu hỏi, hay là ý gì khác vậy?- Anh nghĩ tôi ngốc à.- Không hề, Săn Bắn ạ. Hay...à, mà thôi. Tôi nghĩ anh không thích bị gọi vậy đâu.- Mục đích của anh là gì?- Hmmm..- Luocha thở dài một tiếng, gã ngả lưng nằm xuống cạnh Dan Heng - Không phải tôi nói rồi à? Tôi chỉ đơn giản là muốn gặp anh thôi.- Ta từng quen ?- Không, chỉ có tôi quen anh thôi, anh thì không.Luocha quay đầu, mặt đối mặt với Dan Heng, tay gã hướng về phía cửa sổ, chỉ về một vì sao đang phát ra ánh sáng màu lóe cam.Gã ta bắt đầu kể, kể về cuộc hành trình dài dằng dặc của họ. Hoặc nói, giống như đang ngâm nga bài hát ru, về một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ.- Như anh thấy đấy. Vết thương sau lưng tôi đã lành hoàn toàn. Cả việc tôi có thể chữa trị cho con rối như cô Xueyi ( họ đã vô tình gặp Phán Quan Xueyi bị thương, và đúng, Luocha đã chữa hoàn toàn vết thương cho một con rối, chính là cô ấy) . Phải, tôi là Trù Phú. Một Trù Phú căm ghét Trù Phú. Không hẳn căm ghét. Chỉ là không đồng tình với cách làm của Yaoshi. Quá bừa bãi. Vậy nên tôi cam đoan rằng tôi sẽ không làm hại bất kì ai bằng cách biến họ thành xác nhập ma đâu. Yên tâm rồi nhé.- Nhưng anh quên gì không? Tôi cũng là một thương nhân đấy. - Tôi đi lại khắp mọi nẻo, như Nhà Khai Phá mọi người thôi. Tôi đã đi, và đi, và đi...Tôi đã đi và đi và đi. Rồi, rất, rất rất , rất lâu về trước, tôi nghĩ mình sẽ phải dùng từ " ngày xửa ngày xưa" mất thôi, tôi đã gặp một người. Một nhóm người. Nhưng trong mắt tôi chỉ có người ấy. Mái tóc bồng bềnh đen láy, cứ bay bay bay bay. Tôi thực sự muốn nắm lấy nó, đặt lên một nụ hôn dịu dàng nhất có thể. Cặp sừng xanh ngọc bích của hắn cứ sáng loáng lên, chói chang đến cùng cực. Nhưng điều thu hút tôi ở hắn, chính là đôi mắt xanh ngọc chói chang hơn cả ánh mặt trời, là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Hoặc có lẽ là tôi chưa được thấy đôi mắt nào đẹp hơn đôi mắt đó. Rất giống của anh, Dan ạ. Haha, và rồi như một đòn hạ gục , tôi lỡ thấy người đó cười mất rồi. Nụ cười đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in. Nụ cười cùng ánh mắt đã hớp lấy tôi, khi người ấy đỡ tôi khỏi bị ngã từ trên lầu xuống ( thật ngu ngốc làm sao, nhưng đúng là tôi sảy chân ngã xuống qua cửa sổ thật, vì ai đó ấy) .... Nhưng rồi, hắn ta chết, chết khi mang tội danh phản bội trên lưng. Tôi biết mọi điều. Nhưng tôi không tìm thấy xác hắn, tôi biết 'xác' người đó ở đâu, tôi biết hắn sẽ thế nào. Tôi biết mọi thứ. Nhưng không không tìm thấy, tôi không nhìn thấy người đó nữa... .
Dưới ánh trăng, thứ đó lóe lên lấp lánh những chớp bạc, nhưng trời tối quá, Dan Heng chẳng thấy gì cả trừ hình ảnh cái vòng tròn mờ mờ ảo ảo.- Anh có thể cảm nhận rõ hơn. Có nhiều giác quan hơn là mỗi mắt mà. - Đây, đưa tay cho tôi nào.Không chần chờ, gã nắm lấy bàn tay anh, lật ngửa nó lên. Một vật...vòng tròn (?) được đặt vào lòng bàn tay Dan Heng. Nó không còn lạnh nữa, mà ấm áp nhiệt độ của con người.- Anh biết là gì chưa?-... Chưa.- ... Điêu.- Tôi biết nó là gì. Nhưng không biết ý anh là gì.- Thì, anh nghĩ tôi tặng nó cho anh là có ý gì?Anh huých huých vai vào tay gã. Luocha nhấc tay, xoay người chống tay kia xuống giường nhìn anh, nghiêng đầu cười mỉm, mái tóc lòa xòa của anh ta lấm chấm lên nệm, lên cả má, cả mắt, cả mặt Dan Heng.- Xianzhou không có kiểu phong tục tặng quà cho người lạ để làm quen à?- Còn cả tặng cho những người bạn bè thân thiết, những người mình yêu quý nữa ấy.- ... . Không, à, thật ra là có. Nhưng không phải tặng cái này.Dan Heng cầm lấy sợi dây được sỏ xuyên qua dơ lên, để nó lủng lẳng trước mặt Luocha.- Thôi nào. Tâm ý của tôi đấy. Nhận giùm đi. Tín vật.- Tại sao. Hả Trù phú.- Hừm, Bingo. Nhưng đó là một câu hỏi, hay là ý gì khác vậy?- Anh nghĩ tôi ngốc à.- Không hề, Săn Bắn ạ. Hay...à, mà thôi. Tôi nghĩ anh không thích bị gọi vậy đâu.- Mục đích của anh là gì?- Hmmm..- Luocha thở dài một tiếng, gã ngả lưng nằm xuống cạnh Dan Heng - Không phải tôi nói rồi à? Tôi chỉ đơn giản là muốn gặp anh thôi.- Ta từng quen ?- Không, chỉ có tôi quen anh thôi, anh thì không.Luocha quay đầu, mặt đối mặt với Dan Heng, tay gã hướng về phía cửa sổ, chỉ về một vì sao đang phát ra ánh sáng màu lóe cam.Gã ta bắt đầu kể, kể về cuộc hành trình dài dằng dặc của họ. Hoặc nói, giống như đang ngâm nga bài hát ru, về một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ.- Như anh thấy đấy. Vết thương sau lưng tôi đã lành hoàn toàn. Cả việc tôi có thể chữa trị cho con rối như cô Xueyi ( họ đã vô tình gặp Phán Quan Xueyi bị thương, và đúng, Luocha đã chữa hoàn toàn vết thương cho một con rối, chính là cô ấy) . Phải, tôi là Trù Phú. Một Trù Phú căm ghét Trù Phú. Không hẳn căm ghét. Chỉ là không đồng tình với cách làm của Yaoshi. Quá bừa bãi. Vậy nên tôi cam đoan rằng tôi sẽ không làm hại bất kì ai bằng cách biến họ thành xác nhập ma đâu. Yên tâm rồi nhé.- Nhưng anh quên gì không? Tôi cũng là một thương nhân đấy. - Tôi đi lại khắp mọi nẻo, như Nhà Khai Phá mọi người thôi. Tôi đã đi, và đi, và đi...Tôi đã đi và đi và đi. Rồi, rất, rất rất , rất lâu về trước, tôi nghĩ mình sẽ phải dùng từ " ngày xửa ngày xưa" mất thôi, tôi đã gặp một người. Một nhóm người. Nhưng trong mắt tôi chỉ có người ấy. Mái tóc bồng bềnh đen láy, cứ bay bay bay bay. Tôi thực sự muốn nắm lấy nó, đặt lên một nụ hôn dịu dàng nhất có thể. Cặp sừng xanh ngọc bích của hắn cứ sáng loáng lên, chói chang đến cùng cực. Nhưng điều thu hút tôi ở hắn, chính là đôi mắt xanh ngọc chói chang hơn cả ánh mặt trời, là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Hoặc có lẽ là tôi chưa được thấy đôi mắt nào đẹp hơn đôi mắt đó. Rất giống của anh, Dan ạ. Haha, và rồi như một đòn hạ gục , tôi lỡ thấy người đó cười mất rồi. Nụ cười đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in. Nụ cười cùng ánh mắt đã hớp lấy tôi, khi người ấy đỡ tôi khỏi bị ngã từ trên lầu xuống ( thật ngu ngốc làm sao, nhưng đúng là tôi sảy chân ngã xuống qua cửa sổ thật, vì ai đó ấy) .... Nhưng rồi, hắn ta chết, chết khi mang tội danh phản bội trên lưng. Tôi biết mọi điều. Nhưng tôi không tìm thấy xác hắn, tôi biết 'xác' người đó ở đâu, tôi biết hắn sẽ thế nào. Tôi biết mọi thứ. Nhưng không không tìm thấy, tôi không nhìn thấy người đó nữa... .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com