Meant To Be Edward Cullen Tam Drop
Xin chào các bạn.
Trước tiên cho mình xin lỗi vì đây không phải là update chương mới. Và mình cũng rất xin lỗi vì nhiều tháng qua đã không update chương mới. Sự thật là mình có khá nhiều lí do, như việc mình đi du học, rồi việc học tập và thích nghi với môi trường mới khiến mình không có thời gian bla bla, nhưng dù là gì đi nữa thì mình cũng có lỗi, và mình xin lỗi các bạn :( Nhân tiện đây mình đang được nghỉ xuân 2 tuần, nên mình sẽ cố gắng viết dự trữ vài chương. 2 ngày qua mình đã viết được nửa chương mới rồi (mình viết rất chậm, xin lỗi các bạn), và có thể 2 ngày sau mình sẽ đăng, rồi sẽ viết tiếp tục và đăng tiếp tục để đền bù cho các bạn. Nhưng có lẽ vì lâu quá không viết nên cách hành văn có hơi cứng, câu văn hơi cụt, mong các bạn thông cảm, sau này mình sẽ edit lại =))
Và cảm ơn các bạn rất nhiều vì những comment, và có bạn còn nhắn tin hỏi mình nữa :) Mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của mình, và thông cảm cho con tác giả trồi lên cứ mỗi vài tháng này =)))) Khi mình đăng chương mới, mình khuyên các bạn nên đọc lại mấy chương cũ cho nhớ diễn biến, nói thật mình còn chẳng nhớ, phải đọc lại cho nó có tinh thần mà viết =))))
Dưới đây là một đoạn nháp của mình, mình viết để có tinh thần nhập vai để viết chương mới. Đoạn này không có trong chương mới mà là ở một chương rất xa mà mình vẫn chưa định hình được =))) Các bạn đọc tạm nhe :)
.
"Em yêu anh Edward, em yêu anh rất nhiều."Mai Linh siết chặt lấy ngực áo, cố gắng hít thở thật đều, lấy hết dũng khí để nói tiếp."Em yêu anh đến nỗi trái tim em như muốn vỡ ra. Em yêu anh đến nỗi em không thể thở được mỗi khi nhớ về anh. Em yêu anh đến nỗi em nhớ anh từng ngày từng đêm, từng phút từng giây. Em không thể ăn, không thể uống, không thể ngủ, không thể làm gì cả. Edward, em yêu anh."Giọng cô khá lớn, nhưng Mai Linh lại chẳng nghe được gì. Bên tai cô là tiếng đập nhanh liên hồi của trái tim cùng tiếng hít thở dồn dập phát ra từ cuống họng. Cô có cảm giác trên mặt mình có nước, nhưng cô không dám chắc đó là nước mưa hay nước mắt nữa.
Nhưng cô dám chắc chắn một điều, vào lúc này, đó là cô yêu Edward. Edward Cullen, cái tên ấy đã không còn là một nhân vật xa vời trên trang giấy của Chạng vạng, đã không còn là một nhân vật trên màn ảnh do diễn viên Robert Pattinson thủ vai nữa. Edward Cullen, đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt, là một Edward cô yêu say đắm, là một Edward đã kéo cô ra khỏi bóng tối của căn bệnh trầm cảm, là một Edward đã nhẫn nại cùng cô vượt qua những cơn ác mộng dai dẳng, đã giúp cô tin vào thế giới mà cô từng cho là tưởng tượng, là người đã khiến cô tin vào tình yêu tưởng chừng rất nực cười.
Edward Cullen, tại sao cô lại yêu anh? Tại vì anh đẹp trai? Tại vì anh là ma cà rồng? Không. Cô đã dùng quá nhiều thời gian để thuyết phục bản thân mình rằng cô yêu anh vì những lí do thực dụng hào nhoáng đó mà đẩy anh và cô càng ngày càng xa. Cô đã nhu nhược trốn tránh gần như mọi lúc từ khi bắt đầu sống ở Forks, và bây giờ cô không muốn yếu đuối nữa.
"Em yêu anh, và em sẵn sàng hét lên cho cả thế giới biết rằng em yêu anh Edward Cullen. Em không sợ nữa, và không có gì có thể làm cho em sợ hãi nữa."
Cách một màn mưa nên cô không thể thấy rõ gương mặt của anh. Nhưng cô biết anh đang nhìn cô bằng đôi mắt mà cô yêu, đang lắng nghe cô với một sự nhẫn nại mà cô luôn cảm kích.
"Em từng lo sợ rằng thời gian của chúng ta quá dài, nhưng bây giờ em nhận ra, em không sợ nữa. Dù sau này có đau khổ như thế nào em cũng không sợ, bởi vì không có gì so sánh được với nỗi sợ sẽ mất anh và nỗi đau khổ khi không được ở bên anh."
Theo từng lời nói ra, cô cảm thấy từng tảng đá đè nặng trên ngực mình dần dần biến mất, từng lớp sương mù trong đầu dần được xoá bỏ.
"Em không sợ, Edward, còn anh, anh có sợ không?"
Đáp lại cô là tiếng mưa rơi càng lúc càng mạnh. Câu hỏi của cô tản ra trong màn mưa, để lại một khoảng lặng thật dài.
Edward không lên tiếng. Mỗi nhịp trái tim, mỗi lần hít thở càng khiến cô cảm thấy lo lắng.
Tại sao anh không trả lời? Chẳng lẽ đã không còn kịp nữa?
Cô hít vào một hơi thật sâu, mùi đất ẩm và hơi nước mà cô từng rất thích cũng không khiến cô thấy nhẹ nhàng hơn vào lúc này.
"Edward, anh từng nói yêu em, nhưng bây giờ, còn không?"
Vừa dứt lời, Edward liền bước tới gần cô. Như một cảnh phim quay chậm, cô có thể thấy từng giọt mưa rơi trên mái tóc và đôi vai anh. Cô có thể thấy được đôi mắt màu vàng đồng mà cô có thể dùng cả đời để nhìn ngắm. Cô có thể thấy đôi tay anh từ từ đặt lên má cô, nhiệt độ của tay anh rất lạnh, nhưng mỗi lần chạm vào da cô luôn như để lại một nguồn xung điện nhỏ khiến cả người cô râm ran tê dại, khiến mọi tế bào trên cơ thể cô như muốn nở ra và nổ tung.
"Mai Linh..."
Anh gọi tên cô, tuy không chuẩn lắm nhưng trong hai chữ ấy lại mang theo biết bao nhiêu là chân thành. Tên cô phát ra từ miệng anh, tên thật của cô nấn ná trên đầu lưỡi của anh, khiến não cô như muốn nổ tung, trái tim cô như muốn nổ tung.
"Edward, anh...?"
Edward mỉm cười, nụ cười lan tới đáy mắt, cả gương mặt hoàn mĩ của anh thấm đẫm một sự dịu dàng mà cô đã từng quá quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cả người như đắm chìm vào ánh mắt ấy.
"Mai Linh, anh yêu em, và anh cũng không sợ. Bởi vì anh yêu em, và anh biết em yêu anh. Bởi vì anh tin, không, anh biết rằng tương lai của chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Anh biết như vậy, vì thế Gerda, Mai Linh, em đừng sợ, vì chúng ta là của nhau."
"I love you Edward, I love you so much."
"I love you too much that my heart wants to burst out. I love you too much that I can't breath every time I think of you. I love you too much that I miss you every day and every night, every minute and every single second. I can't eat, I can't drink, I can't sleep, I can't do anything. Edward, I love you."
"I love you, and I'm willing to scream my lungs out and let the world know that I love you Edward Cullen. I'm not afraid anymore, and nothing can make me scared again."
"I used to be scared of forever, but now I realize, I'm not anymore. Because whatever happens tomorrow, I'm not afraid, as nothing can compare with the fear of losing you and the pain of not being with you."
"I'm not afraid, Edward, and you, are you?"
"Edward, you did say you loved me, but now, do you?"
"Mai Linh..."
"Edward, you...?"
"Mai Linh, I love you, and I'm not afraid. Because I love you, and I know you do love me. Because I believe, no, I know, that we'll be together forever. I know that, so Gerda, Mai Linh, don't be afraid, we're meant to be."
.
Lời tỏ tình của Mai Linh được lấy cảm hứng từ lời tỏ tình của Lexie Grey trong Season 8 Grey's Anatomy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com