Meanie Us
jeon wonwoo dạo này cảm thấy vô cùng bất an.vì thời gian gần đây kim mingyu, người anh yêu suốt gần 8 năm đang trở nên kì lạ hơn bao giờ hết.
"nó mà làm gì tội lỗi với mày tao giết chết nó." jihoon mặt trông đến là giận dữ chưa gì đã sửng cồ lên như muốn đi vặt cổ thằng người yêu đứa bạn thân mình ngay tức khắc."tao không chắc đâu. em ấy không phải là đối xử tệ với tao chỉ là dạo này em ấy không hay chúc tao ngủ ngon, thỉnh thoảng mingyu còn về rất muộn nữa. gần đây tao có đề cập đến chuyện kết hôn thì em ấy luôn lảng tránh xong rồi bẻ lái sang chuyện khác. mày biết đấy sống với nhau gần mười năm, bản thân tao nghĩ rằng tao cũng phải có suy nghĩ ích kỷ của riêng mình chứ. thật sự thì tao không biết, có thể chỉ do tao đang suy nghĩ quá nhiều chăng?" anh chán nản ngửa cổ một hơi hết chén rượu."thế mày có nói với nó những gì mày đang nghĩ không?" cậu bạn đồng niên nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, mặc dù jihoon biết thừa đáp án rõ rành rành là cậu bạn ngốc nghếch của mình sẽ giữ trong lòng mà không nói ra. "chắc mày nghĩ tao dở hơi lắm đúng không? có lẽ dạo này mingyu bận việc công ty thôi." tay wonwoo rót đầy một chén soju cho bạn miệng thì cười gượng."tao không biết. cuộc tình dù đúng hay sai thì phần sai vẫn là của kim mingyu. hồi đấy để tán mày nó thề thốt với tao là nào thì không để anh wonwoo buồn, không để anh wonwoo khóc. nó làm mày khóc tao khô máu với nó." jihoon dứt khoát một hơi uống hết chén mới đầy chưa bao lâu mà hùng hổ tuyên bố."ui đại ca lee jihoon cho em theo anh với.""này, jeon wonwoo mày bị thiếu đánh đúng không?" lee jihoon đá xéo mắt nhìn sang bạn thân."không, tao nói thật.""thật?""bảo yêu người ta mà không tin người ta.""thế tao cho kwon soonyoung biến ra chuồng hổ chơi luôn, mày về tao nuôi mày cả đời, không cần bố con thằng nào cũng khỏi bồ bịch gì nữa."wonwoo đang nghĩ ngợi cũng phải bật cười trước câu nói này. cứ thế hai người cười đùa, uống thêm vài chén và nói một hai câu chuyện phiếm. -mặt khác, để nói về kim mingyu thì cách dễ nhất là hãy hiểu rằng đó là người anh nguyện dành trọn một đời ở bên. cậu chính là người hơn tám năm trước đã hàng ngày lén lút giấu diếm gửi cho anh những tấm thư tình dưới ngăn bàn. wonwoo biết hết và mỗi tấm thư đều được anh giữ gìn cẩn thận, xem như một báu vật. cho đến khi nhận được lời bày tỏ, jeon wonwoo hoàn toàn chẳng hề ngần ngại đồng ý trước lời tỏ tình của cậu nhóc mười bảy tuổi khối dưới năm ấy. cậu là người đầu tiên làm anh cảm thấy thật hạnh phúc khi bên cạnh, về sau này cậu trở thành người duy nhất khiến anh cảm thấy yên bình khi nằm trong vòng tay ấm áp và anh biết cậu là người cuối cùng mà anh yêu.từ đó đến giờ, gần một thập kỉ bên nhau họ tất thảy đã trở thành một phần cuộc sống của đối phương. nhưng đồng thời khoảng thời gian ấy cũng đủ để trong lòng wonwoo dần dần hình thành một nỗi lo sợ về tình yêu này. mỗi lúc nhìn thấy cậu dường như anh đều muốn mở lời nói gì đó chỉ là wonwoo không biết nên bắt đầu như thế nào hay diễn đạt nó ra sao, theo thời gian thứ cảm giác ấy ngày càng trở nên khó nói, dồn thành một khối nặng trĩu trong lòng. tám năm, đủ để làm một con người thay đổi, đủ để làm tình yêu nhạt màu.tạm biệt jihoon để lên taxi về nhà. jeon wonwoo, mình mang men rượu say nồng ngồi ghế sau xe, chỗ rượu vừa rồi không đủ làm anh say nhưng chúng đủ làm đầu anh ngây ngất. nhìn qua ngoài cửa kính, seoul về đêm với những tòa nhà sáng rực biển hiệu, khu chợ đồ ăn vẫn đông đúc khách qua lại. mùa đông đến rồi, tuyết rơi trắng xóa cả mặt đường, anh lim dim, máy sưởi trong này quá đỗi là ấm áp khiến tâm trí anh mơ hồ nghĩ về chuyện ngày xưa khi họ mới quen. cũng chính vào một ngày mùa đông, họ tay trong tay dạo bước quanh phố xá tấp nập người qua lại, cậu đã tặng anh một bó hoa thật đẹp. mingyu lúc ấy đã nói những lời làm cho anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. lời thì thầm ba tiếng em yêu anh vẫn văng vẳng trong đầu wonwoo ngay cả trong khi cơn đau đầu choán lấy tâm trí. do quán nhậu hai người ngồi không cách quá xa nhà anh là mấy nên không lâu sau xe đã dừng bánh dưới sảnh chung cư quen thuộc. sau khi đưa tiền cho bác tài xế, không quên nói lời cảm ơn, wonwoo vội lấy điện thoại ra nhắn vài dòng tin cho jihoon rằng mình đã về nhà an toàn. anh chuếnh choáng bấm số tầng nhà mình. vừa mở cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh mingyu đã ngồi sẵn ở đó đợi anh, nó giống hệt những lần anh có hẹn đi uống khác. wonwoo bình tĩnh tháo giày xếp lên giá thật gọn ghẽ rồi tiến đến ngồi thụp xuống ghế sofa. mingyu có thể ngửi được hương men còn vương trên cơ thể người kia, thật ra không cần đến vậy cũng có thể biết được anh đang say vì gương mặt đỏ bừng cùng trạng thái mơ hồ đã bán đứng chủ nhân của nó."để em đi nấu canh giải rượu cho anh. ăn xong anh lau người qua thôi nhé, đừng tắm." họ jeon đưa mắt nhìn theo tấm lưng xa dần khuất sau nhà bếp. anh tự hỏi liệu có phải anh đang nghĩ quá nhiều không?"đây rồi, anh uống mau đi cho tỉnh rượu."cậu bưng ra trước mặt anh một bát nước, anh ngoan ngoãn bê bát uống hết phần nước bên trong. nhận lại chiếc bát đã rỗng từ tay anh, cậu quay người toan rời đi thì bỗng anh chợt cất tiếng hỏi một câu vu vơ."giữa hai chúng ta... không có bí mật nào phải không?" kim mingyu khựng người. câu hỏi này là sao? phải chăng anh đã phát giác ra điều gì đó rồi?"sao tự nhiên anh lại hỏi thế? có ai nói gì với anh hả?" "không có, chỉ là bất chợt anh muốn hỏi vậy. thôi không có gì đâu em đi ngủ đi.""ừ, anh chắc là không cần em giúp lau người chứ? anh có vẻ say rồi.""không, anh ổn, đừng lo cho anh."mingyu ậm ừ đóng cửa phòng ngủ của cả hai lại. câu hỏi kia cậu không hề trả lời nó. chắc hẳn phải cậu đang giấu anh gì đó. anh ngồi ngẩn ngơ một lúc thì ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại của cậu đang nằm trên bàn, anh biết đọc trộm điện thoại của người khác là vô cùng xấu nhưng anh không thể chịu nổi cái cảm giác này thêm một phút nào nữa. anh đổ lỗi nguồn cơn của sự tò mò này đều do chỗ rượu đã uống làm anh mất kiểm soát. wonwoo nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại mang vào nhà tắm, không quên chốt cửa cẩn thận. dán lưng vào bức tường đá lạnh toát, qua lớp vải áo len mỏng, anh cảm nhận được cái lạnh cắt vào da vào thịt. jeon wonwoo hồi hộp nhìn cái điện thoại của cậu trong tay, lòng nao núng đắn đo xem có nên xem lén hay không vì suốt khoảng thời gian yêu nhau cả hai đã cùng thống nhất cùng đặt mật khẩu là ngày đầu hẹn hò, mặc dù hai người đều có thể mở điện thoại của nhau bất cứ lúc nào nhưng họ lại luôn để cho nhau một khoảng riêng tư, tôn trọng lẫn nhau đó là cách mingyu và wonwoo cố gắng vun đắp mối tình này. lý trí và cảm xúc không ngừng đấu đá lẫn nhau song đến cuối anh không thể nào cưỡng lại được việc tìm hiểu tại sao dạo này cậu lại thật lạ lùng như thế. tim wonwoo đập nhanh như chạy 100 mét nước rút, không được rồi, mật khẩu sai, báo lỗi. anh tự trấn an bản thân, cẩn thận nhập lại từng ký tự thêm một lần nữa. điện thoại rung lên báo sai, anh điên cuồng bấm đi bấm lại nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.
kim mingyu là một kẻ nói dối.
anh tỉnh dậy khi đầu còn hơi nhức, người cạnh bên đã sớm rời đi từ bao giờ để lại khoảng trống lạnh ngắt. wonwoo thần người nhìn ra cửa sổ, bên ngoài thật yên bình làm sao.anh bước ra phòng khách, như dự đoán, bên ngoài không còn ai, cậu đã đi từ rất sớm. đến khi mở điện thoại anh mới nhìn thấy mấy dòng tin mingyu nhắn dặn dò anh nhớ ăn uống đầy đủ trong khi cậu đi công tác. wonwoo lười nhác chậm chạp đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị cho một ngày mới. hôm nay, anh đến công ty như thường lệ. tưởng chừng là mọi thứ đều ổn như cái cách anh tự an ủi bản thân nhưng mọi thứ không hề tuôn theo những trật tự mà anh mong muốn, wonwoo thậm chí còn không thể nào tập trung nổi vào công việc, thân xác ngồi trước máy tính cơ mà suy nghĩ thì cứ mãi lơ lửng trên mây. những suy nghĩ tiêu cực không những không mất đi, nó cứ thế bủa vây lấy tâm trí anh ngày một dày đặc khiến anh cứ như người mất hồn.vậy nên họ jeon quyết định sẽ đi lấy một ly cà phê để tỉnh táo hơn. trong lúc đang trên đường đến chỗ máy bán cà phê, cách chỗ làm của anh một sảnh lớn và phòng nhân sự, anh có loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện điện thoại từ bên ngoài cầu thang thoát hiểm, nghe tiếng có vẻ là seokmin. mọi thứ sẽ không có gì đáng chú ý nếu không bất ngờ thằng bé nhắc đến tên anh. cái tiếng "wonwoo hyung" ấy khiến anh vô cùng tò mò mà đến gần nơi phát ra âm thanh đó hơn một chút. seokmin còn bật cả loa ngoài nữa, hình như là thằng bé đang nói chuyện điện thoại với mingyu?vì cách một cánh cửa sắt nên wonwoo nghe chữ được chữ mất nhưng đoạn cuối trước khi wonwoo kịp rời đi, anh có nghe được rất rõ seokmin bảo gì đấy về một việc sẽ làm cho "wonwoo hyung rất sốc" chỉ nghe đến vậy thôi, trái tim wonwoo đã hẫng đi một nhịp, cả khối nặng trong lòng cũng trĩu xuống.việc gì sẽ làm anh sốc đến mức vậy nhỉ? không lẽ cậu ấy muốn chia tay anh sao? tính đi uống cà phê để giải tỏa tâm trạng một tí mà chưa kịp uống chút cà phê nào thì tâm trạng đã tuột dốc không phanh. wonwoo cả ngày hôm đó ỉu xìu như mèo dính mưa, nghĩ làm gì cũng đều mệt mỏi chỉ muốn khóc thật lớn. vốn dĩ là người rắn ngoài mềm trong thế mà mingyu đã khiến anh chẳng thể nào tự cứng rắn nổi khi phải nghĩ đến việc sẽ bị bỏ rơi. mingyu đã khiến wonwoo quen với việc dựa dẫm và được nuông chiều.-
em chưa có ngủ
sao thế? wonu nhớ em ạ?
hôm nay anh có chuyện gì ạ? hay anh uống rượu thế? em thấy anh cứ là lạ sao ấy
thật không đấy?
vậy chúc em bé của em ngủ ngon nhé
mục tiêu cả đời: cưới được jeon wonwoo
tình trạng: hoàn thành.
"nó mà làm gì tội lỗi với mày tao giết chết nó." jihoon mặt trông đến là giận dữ chưa gì đã sửng cồ lên như muốn đi vặt cổ thằng người yêu đứa bạn thân mình ngay tức khắc."tao không chắc đâu. em ấy không phải là đối xử tệ với tao chỉ là dạo này em ấy không hay chúc tao ngủ ngon, thỉnh thoảng mingyu còn về rất muộn nữa. gần đây tao có đề cập đến chuyện kết hôn thì em ấy luôn lảng tránh xong rồi bẻ lái sang chuyện khác. mày biết đấy sống với nhau gần mười năm, bản thân tao nghĩ rằng tao cũng phải có suy nghĩ ích kỷ của riêng mình chứ. thật sự thì tao không biết, có thể chỉ do tao đang suy nghĩ quá nhiều chăng?" anh chán nản ngửa cổ một hơi hết chén rượu."thế mày có nói với nó những gì mày đang nghĩ không?" cậu bạn đồng niên nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, mặc dù jihoon biết thừa đáp án rõ rành rành là cậu bạn ngốc nghếch của mình sẽ giữ trong lòng mà không nói ra. "chắc mày nghĩ tao dở hơi lắm đúng không? có lẽ dạo này mingyu bận việc công ty thôi." tay wonwoo rót đầy một chén soju cho bạn miệng thì cười gượng."tao không biết. cuộc tình dù đúng hay sai thì phần sai vẫn là của kim mingyu. hồi đấy để tán mày nó thề thốt với tao là nào thì không để anh wonwoo buồn, không để anh wonwoo khóc. nó làm mày khóc tao khô máu với nó." jihoon dứt khoát một hơi uống hết chén mới đầy chưa bao lâu mà hùng hổ tuyên bố."ui đại ca lee jihoon cho em theo anh với.""này, jeon wonwoo mày bị thiếu đánh đúng không?" lee jihoon đá xéo mắt nhìn sang bạn thân."không, tao nói thật.""thật?""bảo yêu người ta mà không tin người ta.""thế tao cho kwon soonyoung biến ra chuồng hổ chơi luôn, mày về tao nuôi mày cả đời, không cần bố con thằng nào cũng khỏi bồ bịch gì nữa."wonwoo đang nghĩ ngợi cũng phải bật cười trước câu nói này. cứ thế hai người cười đùa, uống thêm vài chén và nói một hai câu chuyện phiếm. -mặt khác, để nói về kim mingyu thì cách dễ nhất là hãy hiểu rằng đó là người anh nguyện dành trọn một đời ở bên. cậu chính là người hơn tám năm trước đã hàng ngày lén lút giấu diếm gửi cho anh những tấm thư tình dưới ngăn bàn. wonwoo biết hết và mỗi tấm thư đều được anh giữ gìn cẩn thận, xem như một báu vật. cho đến khi nhận được lời bày tỏ, jeon wonwoo hoàn toàn chẳng hề ngần ngại đồng ý trước lời tỏ tình của cậu nhóc mười bảy tuổi khối dưới năm ấy. cậu là người đầu tiên làm anh cảm thấy thật hạnh phúc khi bên cạnh, về sau này cậu trở thành người duy nhất khiến anh cảm thấy yên bình khi nằm trong vòng tay ấm áp và anh biết cậu là người cuối cùng mà anh yêu.từ đó đến giờ, gần một thập kỉ bên nhau họ tất thảy đã trở thành một phần cuộc sống của đối phương. nhưng đồng thời khoảng thời gian ấy cũng đủ để trong lòng wonwoo dần dần hình thành một nỗi lo sợ về tình yêu này. mỗi lúc nhìn thấy cậu dường như anh đều muốn mở lời nói gì đó chỉ là wonwoo không biết nên bắt đầu như thế nào hay diễn đạt nó ra sao, theo thời gian thứ cảm giác ấy ngày càng trở nên khó nói, dồn thành một khối nặng trĩu trong lòng. tám năm, đủ để làm một con người thay đổi, đủ để làm tình yêu nhạt màu.tạm biệt jihoon để lên taxi về nhà. jeon wonwoo, mình mang men rượu say nồng ngồi ghế sau xe, chỗ rượu vừa rồi không đủ làm anh say nhưng chúng đủ làm đầu anh ngây ngất. nhìn qua ngoài cửa kính, seoul về đêm với những tòa nhà sáng rực biển hiệu, khu chợ đồ ăn vẫn đông đúc khách qua lại. mùa đông đến rồi, tuyết rơi trắng xóa cả mặt đường, anh lim dim, máy sưởi trong này quá đỗi là ấm áp khiến tâm trí anh mơ hồ nghĩ về chuyện ngày xưa khi họ mới quen. cũng chính vào một ngày mùa đông, họ tay trong tay dạo bước quanh phố xá tấp nập người qua lại, cậu đã tặng anh một bó hoa thật đẹp. mingyu lúc ấy đã nói những lời làm cho anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. lời thì thầm ba tiếng em yêu anh vẫn văng vẳng trong đầu wonwoo ngay cả trong khi cơn đau đầu choán lấy tâm trí. do quán nhậu hai người ngồi không cách quá xa nhà anh là mấy nên không lâu sau xe đã dừng bánh dưới sảnh chung cư quen thuộc. sau khi đưa tiền cho bác tài xế, không quên nói lời cảm ơn, wonwoo vội lấy điện thoại ra nhắn vài dòng tin cho jihoon rằng mình đã về nhà an toàn. anh chuếnh choáng bấm số tầng nhà mình. vừa mở cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh mingyu đã ngồi sẵn ở đó đợi anh, nó giống hệt những lần anh có hẹn đi uống khác. wonwoo bình tĩnh tháo giày xếp lên giá thật gọn ghẽ rồi tiến đến ngồi thụp xuống ghế sofa. mingyu có thể ngửi được hương men còn vương trên cơ thể người kia, thật ra không cần đến vậy cũng có thể biết được anh đang say vì gương mặt đỏ bừng cùng trạng thái mơ hồ đã bán đứng chủ nhân của nó."để em đi nấu canh giải rượu cho anh. ăn xong anh lau người qua thôi nhé, đừng tắm." họ jeon đưa mắt nhìn theo tấm lưng xa dần khuất sau nhà bếp. anh tự hỏi liệu có phải anh đang nghĩ quá nhiều không?"đây rồi, anh uống mau đi cho tỉnh rượu."cậu bưng ra trước mặt anh một bát nước, anh ngoan ngoãn bê bát uống hết phần nước bên trong. nhận lại chiếc bát đã rỗng từ tay anh, cậu quay người toan rời đi thì bỗng anh chợt cất tiếng hỏi một câu vu vơ."giữa hai chúng ta... không có bí mật nào phải không?" kim mingyu khựng người. câu hỏi này là sao? phải chăng anh đã phát giác ra điều gì đó rồi?"sao tự nhiên anh lại hỏi thế? có ai nói gì với anh hả?" "không có, chỉ là bất chợt anh muốn hỏi vậy. thôi không có gì đâu em đi ngủ đi.""ừ, anh chắc là không cần em giúp lau người chứ? anh có vẻ say rồi.""không, anh ổn, đừng lo cho anh."mingyu ậm ừ đóng cửa phòng ngủ của cả hai lại. câu hỏi kia cậu không hề trả lời nó. chắc hẳn phải cậu đang giấu anh gì đó. anh ngồi ngẩn ngơ một lúc thì ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại của cậu đang nằm trên bàn, anh biết đọc trộm điện thoại của người khác là vô cùng xấu nhưng anh không thể chịu nổi cái cảm giác này thêm một phút nào nữa. anh đổ lỗi nguồn cơn của sự tò mò này đều do chỗ rượu đã uống làm anh mất kiểm soát. wonwoo nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại mang vào nhà tắm, không quên chốt cửa cẩn thận. dán lưng vào bức tường đá lạnh toát, qua lớp vải áo len mỏng, anh cảm nhận được cái lạnh cắt vào da vào thịt. jeon wonwoo hồi hộp nhìn cái điện thoại của cậu trong tay, lòng nao núng đắn đo xem có nên xem lén hay không vì suốt khoảng thời gian yêu nhau cả hai đã cùng thống nhất cùng đặt mật khẩu là ngày đầu hẹn hò, mặc dù hai người đều có thể mở điện thoại của nhau bất cứ lúc nào nhưng họ lại luôn để cho nhau một khoảng riêng tư, tôn trọng lẫn nhau đó là cách mingyu và wonwoo cố gắng vun đắp mối tình này. lý trí và cảm xúc không ngừng đấu đá lẫn nhau song đến cuối anh không thể nào cưỡng lại được việc tìm hiểu tại sao dạo này cậu lại thật lạ lùng như thế. tim wonwoo đập nhanh như chạy 100 mét nước rút, không được rồi, mật khẩu sai, báo lỗi. anh tự trấn an bản thân, cẩn thận nhập lại từng ký tự thêm một lần nữa. điện thoại rung lên báo sai, anh điên cuồng bấm đi bấm lại nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.
kim mingyu là một kẻ nói dối.
anh tỉnh dậy khi đầu còn hơi nhức, người cạnh bên đã sớm rời đi từ bao giờ để lại khoảng trống lạnh ngắt. wonwoo thần người nhìn ra cửa sổ, bên ngoài thật yên bình làm sao.anh bước ra phòng khách, như dự đoán, bên ngoài không còn ai, cậu đã đi từ rất sớm. đến khi mở điện thoại anh mới nhìn thấy mấy dòng tin mingyu nhắn dặn dò anh nhớ ăn uống đầy đủ trong khi cậu đi công tác. wonwoo lười nhác chậm chạp đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị cho một ngày mới. hôm nay, anh đến công ty như thường lệ. tưởng chừng là mọi thứ đều ổn như cái cách anh tự an ủi bản thân nhưng mọi thứ không hề tuôn theo những trật tự mà anh mong muốn, wonwoo thậm chí còn không thể nào tập trung nổi vào công việc, thân xác ngồi trước máy tính cơ mà suy nghĩ thì cứ mãi lơ lửng trên mây. những suy nghĩ tiêu cực không những không mất đi, nó cứ thế bủa vây lấy tâm trí anh ngày một dày đặc khiến anh cứ như người mất hồn.vậy nên họ jeon quyết định sẽ đi lấy một ly cà phê để tỉnh táo hơn. trong lúc đang trên đường đến chỗ máy bán cà phê, cách chỗ làm của anh một sảnh lớn và phòng nhân sự, anh có loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện điện thoại từ bên ngoài cầu thang thoát hiểm, nghe tiếng có vẻ là seokmin. mọi thứ sẽ không có gì đáng chú ý nếu không bất ngờ thằng bé nhắc đến tên anh. cái tiếng "wonwoo hyung" ấy khiến anh vô cùng tò mò mà đến gần nơi phát ra âm thanh đó hơn một chút. seokmin còn bật cả loa ngoài nữa, hình như là thằng bé đang nói chuyện điện thoại với mingyu?vì cách một cánh cửa sắt nên wonwoo nghe chữ được chữ mất nhưng đoạn cuối trước khi wonwoo kịp rời đi, anh có nghe được rất rõ seokmin bảo gì đấy về một việc sẽ làm cho "wonwoo hyung rất sốc" chỉ nghe đến vậy thôi, trái tim wonwoo đã hẫng đi một nhịp, cả khối nặng trong lòng cũng trĩu xuống.việc gì sẽ làm anh sốc đến mức vậy nhỉ? không lẽ cậu ấy muốn chia tay anh sao? tính đi uống cà phê để giải tỏa tâm trạng một tí mà chưa kịp uống chút cà phê nào thì tâm trạng đã tuột dốc không phanh. wonwoo cả ngày hôm đó ỉu xìu như mèo dính mưa, nghĩ làm gì cũng đều mệt mỏi chỉ muốn khóc thật lớn. vốn dĩ là người rắn ngoài mềm trong thế mà mingyu đã khiến anh chẳng thể nào tự cứng rắn nổi khi phải nghĩ đến việc sẽ bị bỏ rơi. mingyu đã khiến wonwoo quen với việc dựa dẫm và được nuông chiều.-
cục cưng
gyu ơi
em ngủ chưa?
em chưa có ngủ
sao thế? wonu nhớ em ạ?
cục cưng
chắc là vậy rồi^^
hôm nay anh có chuyện gì ạ? hay anh uống rượu thế? em thấy anh cứ là lạ sao ấy
cục cưng
không
anh không sao hết anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi
thật không đấy?
vậy chúc em bé của em ngủ ngon nhé
cục cưng
ừ gyu ngủ ngon
mục tiêu cả đời: cưới được jeon wonwoo
tình trạng: hoàn thành.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com