Meanie The Last Thing
Tách ra theo mạch cảm xúc chứ kphai 2 chap dài, tổng cộng có 7.5k+ chữ hà
------Làn gió mỏng uyển chuyển ngao du khắp phố xá phồn hoa. Chúng chào những tòa nhà, những cung đường và quyến luyến mấy hàng ngân hạnh xanh mơn mởn. Gió lén lút rải hương thơm của trăm loài hoa đương nở rộ khoe sắc đến từng ngõ ngách uốn khúc. Gió tán bớt lớp mây dày che lấp nền trời suốt mùa đông lạnh căm, thúc giục người dân cất áo len ấm cúng vào tủ đồ và thổi hồn cho Seoul sắc xuân căng tràn nhựa sống. Vài cơn mưa lất phất tiễn nốt thời tiết buốt giá đi, phất cờ báo hiệu vòng tuần hoàn vĩnh cửu lại bắt đầu lượt mới.Giữa nhịp sống hơi bộn bề nhưng không kém phần lý tưởng thế này, Kim Mingyu thật sự không hiểu sáng sớm mình bước khỏi giường sai chỗ nào mà bây giờ phải ngồi đây vặn dây cót mồm chuẩn bị cho một màn cãi cọ.Mẹ Kim chứng kiến biểu cảm thiếu kiên nhẫn từ phía con trai cũng không khó chịu gì, chỉ bình tĩnh thổi nguội tách trà đương bốc khói."Mẹ đã nghe rồi." Người phụ nữ trung niên mở lời phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trước."Hôm thứ sáu Wonwoo xử lí giấy tờ ở công ty đúng không?""Vâng ạ." Mingyu thẳng thắn thừa nhận, hoàn toàn chả có ý định trốn tránh.Tuy nhiên, thái độ quá mức dửng dửng của hắn khiến mẹ Kim bốc hỏa."Mẹ đã nói gì về chuyện Wonwoo tìm cách phục chức hả Mingyu? Con không quản lý sát sao cấp dưới à?"Bà đặt tách trà xuống bàn kêu 'cộp' một tiếng, ngay tức khắc kéo căng cuộc hội thoại vốn chẳng êm ấm trước cả lúc khơi mào."Tìm cách? Phục chức? Không phải chứ, mẹ à, có hiểu lầm gì sao?" Đại thiếu gia cười khẩy bóp trán, mắt đối mắt trực diện với mẹ mình, cố gắng kiểm soát tông giọng thật bình ổn: "Tình báo của mẹ có tìm hiểu ngọn ngành sự việc chưa vậy? Hôm đó con quên laptop ở nhà nên ảnh mang cho con, sau đó nhân viên phòng thư ký nhờ ảnh cố vấn một vài nội dung bất cập. Nếu Wonwoo ham chức vụ thì đáng nhẽ lúc hội trưởng lão tranh chấp ảnh phải dùng mọi thủ đoạn để vớt vát quyền lợi mới đúng. Mà kể cả thế thì ảnh nên bỏ thời gian nịnh bợ mấy cổ đông chứ đi lấy lòng dàn thư ký không tiếng nói để làm gì?"Mingyu thở dài ngán ngẩm, nghĩ thôi đã chây lười. Mỗi lần hắn và mẹ bàn tới vấn đề này Mingyu cứ tưởng ai đó vừa cầm gậy gõ vào gáy mình, nhức nhối dai dẳng mãi không dứt. Hắn ngỡ bữa đáp máy bay xuống Hàn hắn đã trình bày cặn kẽ lí do rồi vậy mà mẹ hắn, hoặc là không tin, hoặc là không chấp nhận, vẫn bám riết hoài muốn nghe một câu trả lời khác. Kim Mingyu rất sẵn sàng dành thời gian lặp lại những câu chữ mình từng nói nhưng hắn không đảm bảo tâm trạng bà sẽ vui gì cho cam.Mẹ Kim hậm hực lườm thằng con trai ngỗ nghịch ngồi đối diện, chậm rãi chất vấn như thể bà đang cực kỳ khoan hồng."Bao giờ con định về Mỹ?""Con chưa biết." Mingyu khoanh tay ngang ngực, nhắm nghiền mắt.Người phụ nữ trung niên xẵng giọng ngay: "Chưa biết thì chừng nào biết? Mẹ không rõ vì sao cậu tư chấp nhận đổi chỗ với con, tuy nhiên, vì cậu con bảo chỉ chuyển công tác tạm thời nên mẹ mới ngó lơ. Bây giờ sắp nửa năm rồi, đây gọi là 'tạm thời' sao?"Kim Mingyu kiềm chế hàng trăm lời phản bác sắp chạy lên cổ họng, hít sâu một hơi, ngó đồng hồ rồi đứng dậy. Hắn khoác áo vest chỉnh tề, nới lỏng cà vạt, kiên định tỏ rõ quan điểm của mình."Nguyên nhân con đi Mỹ và quay về Hàn chỉ có một, quá khứ hay hiện tại đều là vậy. Con có việc bản thân cần hoàn thành cho nên chưa làm xong, con sẽ không đi đâu cả."...Chiếc xế hộp đắt đỏ lăn bánh bon bon dọc trục đường quốc lộ. Giao thông Seoul tầm 7-8 giờ sáng ngang hàng với ác mộng chứ 9 giờ thì lưu lượng mỏng bớt rất nhiều, các phương tiện di chuyển thong thả và dễ thở hơn hẳn.Yoon Jeonghan nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sếp lớn mặt nhăn mày nhó liền tìm cách khơi chuyện giúp sếp giải sầu."Lại cãi nhau à?""Chứ sao? Anh đừng tỏ vẻ biết tuốt nữa." Kim Mingyu cáu kỉnh đốp chát nhưng không hề phá hỏng sự rạng rỡ trên môi chàng thư ký thân cận, anh đánh tay lái, điềm đạm đáp lời."Cậu thừa hiểu trận chiến này không suông sẻ gì mà?""Thì vậy."Đại thiếu gia buồn bực ngắm khung cảnh thay đổi liên hồi ngoài cửa sổ xe ô tô, phiền não càng dâng càng đầy chứ không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Hắn chuyển tầm quan sát sang thư ký Yoon đang tập trung điều khiển vô lăng ở hàng ghế trước, ưu tư chảy tràn khóe mi. Cả khoang xe bỗng nhiên chùn xuống rồi ngập trong cảm giác bức bối, Mingyu xoay tròn chiếc nhẫn đen trên ngón tay, quyết định thả trôi dòng suy nghĩ."Anh Jeonghan" Mingyu hiếm khi nào gọi thư ký của mình trịnh trọng như thế.Người được điểm danh nâng tiêu cự lên, chậm rãi cười khẽ: "Ừ, sao đấy?"Tên đàn ông cao lớn xoa hai bàn tay vào nhau, túng quẫn hệt con thú sập bẫy."Em xin lỗi." Hắn thốt ra một câu vô cùng khó khăn, trọng lượng ba chữ đó nặng nề đến mức không tưởng.Nụ cười trên môi Yoon Jeonghan trở nên cứng đờ, thoáng gượng gạo rồi hóa thành nét nhẹ nhõm. Anh để bầu không khí dãn dần thoải mái, cho Mingyu chút thời gian dọn dẹp cơn bão lòng xong mới thật tình thú nhận."Nếu gặp anh của 5 năm trước là anh ném con mẹ nó đơn nghỉ việc vào mặt em rồi, em nên mừng đi."Kim Mingyu bật cười, gật gù vì đúng quá không cãi nổi."Chúng ta đều là người trưởng thành, hơn nữa em không hề uy hiếp đe dọa gì cậu ấy, anh không thể cản Seungcheol quyết định tương lai mình càng không thể can thiệp thay đổi điều đó." Lời Jeonghan nói nhẹ tựa lông hồng, như kiểu anh đang kể câu chuyện về ai xa lạ chứ chẳng phải cuộc đời anh."Nhưng hồi xưa anh sợ lắm Mingyu à." Jeonghan trầm ngâm bộc bạch giữa tông giọng vẫn còn đọng chút run rẩy: "Có một nỗi sợ đã luôn thường trực trong lòng anh. Anh lo rằng vào một ngày ngẫu nhiên của 10, 20 năm sau, Seoungcheol kiệt sức và bảo giá mà cậu ấy không liều lĩnh, đáng nhẽ cậu ấy đừng yêu anh."Kim Mingyu xót xa nhìn đối phương qua gương chiếu hậu nhưng chàng thư ký chỉ tập trung nhiệm vụ giữ xe chạy an toàn trên làn đường đúng luật: "Dù cho sau này bất cứ viễn cảnh nào xảy ra, anh mong nỗi sợ của người khác không tổn thương em và ngược lại, hiểu không?""Dạ."Những dồn nén đặc quánh cuối cùng cũng tan đi khi chiếc ô tô rẽ khỏi cao tốc để tiến về phía trung tâm thành phố. Điện thoại trong túi Mingyu bỗng rung rì rì, thông báo một dãy số lạ hoắc. Do tính chất công việc cần giao du với đa tổ chức nên Phó Chủ tịch Kim bấm nhận sau dăm ba giây chần chừ, Jeonghan nghe loáng thoáng giọng phụ nữ ở đầu dây kia, khẽ nhíu mày vì biểu cảm sếp mình chợt biến động.---Chuyển dời nhanh gọn lịch trình buổi chiều cùng Jeonghan, Mingyu gõ cốc cốc lên cánh cửa gỗ rồi cẩn thận đẩy tấm bản lề. Hai người phụ nữ chờ sẵn từ lâu hướng mắt sang vị doanh nhân vừa xuất hiện, cô gái đứng gần hơn vội khom lưng chào Mingyu nhưng hắn vươn tay ngăn đối phương lại."Dạ tôi là phụ huynh của bé Young Dae, không biết có chuyện gì vậy ạ?""Chào anh Kim, tôi là cô Ahn, giáo viên chủ nhiệm lớp 5A." Người nọ bối rối giới thiệu:" Lúc nãy sau giờ giải lao, Youngdae và Woosuk gây gổ với nhau, tôi đã cố gắng giúp hai bé làm lành rồi nhưng không được. Tay chân hai bé cũng trầy trụa, nhắm thấy sự việc hơi nghiêm trọng nên tôi đành liên hệ phụ huynh."Mingyu nửa tiếp nhận thông tin nửa quét mắt tìm vị trí đứa nhỏ nhà mình, dễ dàng phát hiện thằng nhóc đang đứng úp mặt vào tường ở góc phòng, góc còn lại là một nhóc khác. Bấy giờ đại thiếu gia mới thầm đánh giá nữ nhân ngồi cạnh cái cặp khủng long màu xanh, đoán chừng là phụ huynh giống hắn. Đối phương cỡ độ 29 30, vận trang phục công sở nghiêm túc, không hề bấm điện thoại giết thời gian mà rất kiên nhẫn chờ cô giáo giải thích kỹ lưỡng tình huống xích mích. Sau khi cô giáo kết thúc, chị chậm rãi tiến đến gật đầu khẽ mang ý chào xong trực tiếp trao đổi với Mingyu."Chào anh Kim, tôi là mẹ Woosuk, tôi biết trẻ nhỏ giận dỗi cãi cọ là bình thường, nhưng cháu Young Dae đột ngột xô té Woosuk, cô giáo hỏi lí do thì không trả lời." Chị khoanh tay thở dài, vẻ lo lắng cực kỳ chân thật:" Woosuk nhà tôi thi thoảng nghịch ngợm, có thể nó trêu chọc bạn bè nhưng cháu Young Dae im lặng suốt thành ra tôi cũng không rõ giải quyết sao cho ổn thỏa."Mingyu khẽ nhăn trán vì nghe em trai chủ động gây hấn, gương mặt thoáng nét bất ngờ. Dẫu chỉ mới sống cùng Kim Young Dae vài tháng nhưng hắn hiểu nhóc con nghịch ngợm đó không phải đứa ưa bạo lực, thậm chí ở nhà dù nó phạm lỗi thì hắn và Wonwoo cũng chưa dùng đòn roi bao giờ thì lấy đâu ra thái độ hiếu chiến vô lí như thế. Tuy nhiên, trẻ con hay người trưởng thành thì phiên bản ở nhà gần gia đình phần nào khác biệt với phiên bản gặp gỡ bạn bè đồng trang lứa nên hắn dặn lòng khoan phản ứng vội."Tôi có thể xem qua camera lớp học không?""Vâng, đây ạ."Cô Ahn mở ipad đăng nhập hệ thống quản lý giám sát trong trường, tua ngược khoảng thời gian tầm 10 giờ kém. Camera được lắp chỗ góc đối diện cửa chính, bao quát hầu hết phạm vi căn phòng 40m2, sáng sủa và tương đối chi tiết. Video ghi cảnh tụi nhỏ kết thúc 15 phút giải lao rồi quay ngược về lớp. Chẳng nói chẳng rằng, bóng dáng Kim Dae lao tới dùng tay hất vai Woosuk khiến thằng bé đang đi ngã chổng vó. Nhóc này lồm cồm đứng dậy, không thua kém gì xô đáp trả làm Young Dae cũng lăn ra xong còn xấn tới muốn đè đối phương sát đất, may thay cô Ahn kịp thời ngăn cản thì màn đôi co mới kết thúc.Đại thiếu gia mím môi nhíu mày sâu hơn, xin phép cô giáo cùng mẹ Woosuk cho mình nói với em trai vài câu rồi bình tĩnh bước gần mái đầu nấm đang "lãnh án phạt" kia, dịu dàng xoay thằng bé lại.Kim Young Dae ngước mắt ngó Mingyu, hai bàn tay nhỏ xoa xoa còn mũi giày cứ cọ cọ vào nhau, lí nhí gọi "Anh Mingyu" trông lễ độ trái ngược phân đoạn hung hăng kia. Hắn ngồi xổm xuống xoa tóc nhóc con, ân cần cầm tay nhằm tạo cảm giác bảo bọc an toàn."Sao mà đánh bạn?" Đại thiếu gia hi vọng giọng mình không quá gắt gỏng.Và quả đúng như lời mẹ Woosuk kể, Kim Young Dae liếc quanh nền nhà, co rúm, từ chối hé môi nửa chữ.Mingyu phiền não quan sát thái độ cứng rắn của em trai, tự dưng phân vân không biết có phải hắn đánh giá cao mình quá không? Dám chắc bản thân lo liệu được rắc rối này nên lén lút giành nhiệm vụ với Wonwoo để rồi bây giờ cũng nhọc nhằn y hệt người lạ. Hắn hít thở sâu hòng dùng dưỡng khí ổn định cơn nóng vội dần sục sôi, lục lọi mọi biện pháp mà hắn tin là khả thi nhất.Giả xử Wonwoo ở đây thì anh sẽ hành xử thế nào? Anh sẽ nói gì? Anh sẽ làm gì tiếp theo?Đại thiếu gia ngồi hẳn xuống sàn, giang rộng vòng tay ôm lấy Youngdae, thuận đà vỗ vỗ tấm lưng bé nhỏ đã lọt thỏm giữa lồng ngực vững chãi."Em biết rằng anh rất yêu em, Wonwoo cũng rất yêu em vì em là đứa em trai quý giá của bọn anh mà, phải không?"Mingyu cảm nhận đứa nhóc 10 tuổi nọ khịt mũi rồi thả lòng thật từ từ. Young Dae chồm lên thủ thỉ vào tai anh trai, xong xuôi theo chân hắn quay lại "bàn đàm phán người lớn"."Cô Ahn có thể kiểm tra camera khoảng gần hết giờ nghỉ, ngoài khu trò chơi chỗ- nào nhỉ?""Siêu nhân điện quang Tiga màu đỏ cạnh sân cát ạ."Ừ Mingyu nhớ nhưng ngại quá nên không có muốn nói cụm đó.Cô Ahn công tác ở trường lâu nằm vừa nghe mô tả đã xác định liền vị trí đặt camera. Cô thuần thục mở ipad, bấm bấm chọn chọn trước khi trình video thứ hai ra. Khung cảnh đổi thành ô sân cát ồn ào cùng đủ loại đùa nghịch thường thấy ở khuôn viên trường tiểu học. Đứa nhỏ này đuổi đứa nhỏ kia chạy, tiếng đòi lượt chơi xích du, tiếng hối thúc trượt nhanh cầu tuột, tiếng vài đứa bốc cát ném vào quần áo nhau rồi khoái chí trêu ghẹo, video vừa phát chưa đầy 5 giây, hỗn tạp âm thanh đã tràn khắp phòng đón khách.Lọt vào tầm quan sát của hội người trưởng thành, khuất sau cầu tuột đủ màu xanh đỏ là Kim Young Dae và một bé gái đang chơi xúc cát cùng xô và xẻng nhựa. Đột nhiên, Woosuk lén lút đến gần nấp kế con vịt lắc lư như hoạt động bí mật vô cùng. Xong, nhân lúc cô bé kia quay lưng đưa xô cát cho Young Dae, Woosuk sấn sang tốc váy cô bé rồi vừa lêu lêu vừa vắt chân chạy. Bé gái hoảng hồn hét toáng lên nhưng tiếng la ấy chìm nghỉm giữa biển âm thanh ồn ào náo loạn.Kim Young Dae nhanh chóng ném cái xẻng nhựa đi để hỏi han xem bạn có chuyện gì rồi đuổi theo bóng Woosuk sắp khuất khỏi cửa lớp. Diễn biến tiếp theo thì mọi người đều tường tận hết."Park Woosuk!!! Con bước qua đây." Cô giáo Ahn và Mingyu đang tập trung coi video cũng bị câu quát sắc lẹm của chị làm giật bắn mình.Thằng nhóc còn lãnh án phạt vội vàng chạy tới cạnh mẹ nhưng chưa kịp mếu máo đã nghe lời chất vấn: "Con lại khiếm nhã với bạn nữ sao?""Con...con..." Woosuk lắp bắp, ngơ ngác vì không nắm bắt kịp vấn đề. Chị phụ huynh nheo mắt, dứt khoát hỏi thẳng tội: "Con tốc váy bạn nữ khác phải không?"Lần này thì thằng bé bắt đầu thút thít níu tay chị, nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ ơi... mẹ ơi con xin lỗi... huhu con xin lỗi mẹ. Con hứa con không tái phạm nữa đâu.""Bao nhiêu "không tái phạm" rồi Park Woosuk? Con khiến mẹ buồn quá."Kim Young Dae đứng ôm chân Mingyu niệm phật, thiết nghĩ may mà ban nãy mẹ Woosuk kiên nhẫn chờ anh trai nhóc tới chứ mắng cỡ đó có khi nhóc khóc còn to bằng ba bốn Woosuk cộng lại nhân hai bây giờ.Cô Ahn cười giã lã xen ngang giúp học trò cô nói đỡ mấy lời nhằm xoa dịu cơn giận phừng phực của chị phụ huynh, đoạn nghiêng qua Woosuk an ủi. Kim Mingyu né sang bên, đẩy Young Dae về phía trước, bình tĩnh khoanh tay nhìn nhóc lăm lăm: "Em không có gì để nói à?""Dạ?" Kim Young Dae ngờ nghệch ngó hắn, chớp chớp mắt khó hiểu vì nhóc đã khai sạch rồi cơ mà.Đại thiếu gia nhướng mày, cực kỳ điềm đạm phân giải vấn đề."Em có phải cô giáo không?""Dạ không ạ." Nhóc lắc đầu."Thế em có phải bố mẹ bạn Woosuk không?""Dạ không ạ." Tiếp tục lắc đầu."Khi em làm sai, cô giáo, anh hay anh Wonwoo có xô em xuống đất như vậy không?""Dạ...không ạ.""Anh hỏi lại, em không có gì để nói à?"Kim Young Dae mím môi xoay sang trái, khom nhẹ lưng ấp ủng bảo "Tớ xin lỗi Woosuk."Mingyu hài lòng xoa tóc em trai, một tay khoác cặp lên vai, một tay nắm tay Young Dae xin phép rời trường vì bản thân bận bịu nhiều công việc. Cô giáo thấy trang phục Mingyu cũng biết hắn chẳng phải kiểu rỗi rang nên dễ dàng đồng ý. Hai vị phụ huynh nhìn nhau, đồng loạt gật nhẹ đầu như một lời cảm ơn khách sáo....Âm hưởng mùa xuân âm thầm luồng lách chậm rãi theo từng bước chân hối hả của người dân Seoul, dàn trải khắp các cung đường quanh co và mang hương nồng đậm vị tươi mới tưới mát linh hồn một cách sảng khoái lạ kỳ.Kim Young Dae tung tăng nhảy chân sáo đi cạnh anh trai, tinh thần rất nhẹ nhàng tại cặp Mingyu đeo rồi còn đâu. Trường tiểu học thật chất cách nhà không quá xa, chỉ tầm 1 kilomet, nhưng 1 kilomet vỉa hè thủ đô lúc 7h rưỡi thì người nườm nượp như xe thành ra Wonwoo đích thân đưa thằng nhóc quậy phá này đi học mỗi ngày cho bớt chuyện lo chứ trường mà cách nhà vài căn thì Mingyu đã bắt nó tự thân vận động.Đứa nhỏ 10 tuổi cố đuổi kịp sải chân dài miên man của ông anh, hồn nhiên thắc mắc."Anh ơi, hôm nay anh không chạy xe ạ? Nhà mình hết giàu rồi hả anh?"Đại thiếu gia tí thì vấp vỉa hè té bể mặt. Hắn giật giật mí mắt lườm nguồn cơn sự cuốc bộ đang hỏi ngược lại nạn nhân, hận không thể tét mông nó bôm bốp."Không cho trẻ hư đi xe.""Ò" Kim Young Dae bĩu môi im ru, hình như đang nghiêm lúc kiểm điểm hành vi của bản thân lắm.Kim Mingyu kiểm tra tin nhắn điện thoại, thấy Jeonghan dàn xếp ổn thỏa hồ sơ công ty rồi mới nắm tay Young Dae băng qua vạch kẻ đường. Giọng hắn đều đều vang lên, không trầm không bổng nhưng vô cùng gần gũi."Anh hiểu em im lặng là do em sợ cô giáo sẽ nói chuyện bạn nữ kia bị chọc ghẹo cho cả lớp nghe, sẽ ngại ngùng nhỉ? Nhưng nếu cô giáo không gọi anh mà phạt em luôn thì sao nào, em đánh Woosuk và em im lặng đều chẳng có tác dụng gì hết. Hiểu chưa? Lần sau cứ mạnh dạnh nói cô giáo, không dám nói lớn thì nói nhỏ thôi, giống nói với anh ấy.""Dạaaaaa" Kim Young Dae đáp một tiếng dài ơi là dài xong liền phát hiện đường về nhà trông cứ lạ lạ."Anh Mingyu ơi, tụi mình lạc ha dì á anh ơi.""Ừ, lỡ lạc tới quán kem rồi.""Dạ?"Đại thiếu gia nén cười nhìn biểu cảm ngố tàu của em trai, xoa mạnh mái tóc mềm mại trước khi thở dài kiểu khổ tâm lắm: "Hôm nay hư trừ 10 điểm nhưng biết bảo vệ bạn nên cộng 5 điểm, được chọn một vị thôi."Kim Young Dae mắt chữ A mồm chữ O rú lên một tiếng phấn khích rồi kéo ống quần Mingyu đi vào quán nhanh nhanh, vừa lôi vừa đẩy vừa khen hắn đẹp trai nhất trên đời.---1 giờ chiều, nắng chậm chạp đổi hướng từ phía Đông sang phía Tây, buông tha mấy ô cửa sổ đã bị hun nóng suốt nửa ngày trời.Jeon Wonwoo đặt ly sữa mới rót xuống bàn, liếc cái đồng hồ treo tưởng rồi lại trợn mắt ngó một Kim lớn một Kim nhỏ đang đứng ở huyền quang, cân nhắc giữa câu 'Đồng hồ nhà mình hư à?' và 'Cái đéo gì vậy hai đứa?'Anh dò xét nụ cười cứng đờ trên môi Mingyu, lướt qua thằng nhóc thấp hơn, vết trầy xước ngay đầu gối tức khắc lọt vào tầm ngắm. Anh nhăn mày, chuyển sắc mặt nghiêm trọng."Kim Young Dae, anh nhớ anh dặn không được phiền Mingyu làm việc mà nhỉ?""Ôi trời tụi nhỏ giỡn, té ngã cái khóc um lên á mà, cô giáo gọi em tới phát ẵm Young Dae về luôn chứ chả mất mấy phút cả." đại thiếu gia gãi cổ, giả bộ oách xà lách giải thích.Wonwoo di chuyển đôi nhãn cầu, hạ giọng: "Anh hỏi em chưa?"Và Kim Mingyu triệt để nín bặt.Kim Young Dae lần đầu đối diện với Jeon Wonwoo đáng sợ thế này hiển nhiên tâm lý yếu hơn hẳn Kim Mingyu đã bị anh 'chỉnh' suốt thời trưởng thành, suýt thì buông kiếm khai tuốt chân tơ kẽ tóc. Cũng may nhờ nhãn quan tiên đoán sắc bén của đại thiếu gia cứu kế hoạch lấp liếm một bàn thua sát nút."Anh, hay để Young Dae dán băng cá nhân đã."Wonwoo im lặng đánh giá tình hình sau đó chấp nhận cho thằng nhóc tự đối phó cái chân rướm máu của mình. Young Dae thoát nạn thì mừng muốn điên, phóng như bay vào phòng đóng cửa kín bưng.Kim Mingyu lúc này mới thả cặp xuống lân la tới gần bóp vai cho anh, miệng nịnh nọt trình bày: "Wonu ơiiiii, hôm nay em ít xịu công việc hà, rảnh lắm, em thề luôn, em ghé đón Young Dae chừng 30 giây là về nhà, vèo vèo vầy nè" kèm theo mấy động tác múa may hòng tăng độ đáng tin.Jeon Wonwoo xoay lưng cười khẩy dòm đôi mắt cún con tỏ vẻ ngây thơ kia, nghiêng đầu vờ thắc mắc: "Anh nhớ họp phụ huynh đầu năm trong lý lịch ghi số điện thoại của anh và ba mà nhỉ? Cô Ahn liên lạc với em bằng gì đấy? Bồ câu à?"Tên đàn ông đô con bị bắt bí phát một cuối cùng đành thừa nhận vụ hắn đưa số điện thoại cho Young Dae, dặn có chuyện thì bảo cô giáo gọi cho anh trai nhỏ chứ anh trai lớn bận lắm."Anh trai lớn" 24/7 nằm nhà lườm nguýt "anh trai nhỏ" cười hì hì cầm ly sữa dâng tận miệng lấy lòng, chưa kể còn dụi dụi tóc vào cổ người thấp hơn."Hui mò, em tìm cách san sẻ với anh thôi, em phải quan tâm Young Dae chứ.""Chẳng cãi nổi em." Wonwoo hớp ngụm sữa bò mát lạnh, thấy Mingyu vui vẻ ôm eo anh lắc lắc. Đại thiếu gia gác cằm trên bờ vai rộng mà hắn thường cảm thán, vòi vĩnh ké ly sữa trong tay đối phương.Anh trai Jeon thuận đà nâng cẳng tay, nhưng ly vừa đưa đến môi con cún nọ liền rụt lại. Mingyu ngơ ngác "Ơ" lên, chưa kịp tiêu hóa tình huống thì Wonwoo đã nắm cà vạt kéo mặt đại thiếu gia sát với mình, gần trong gang tấc. Mingyu thảng thốt nhìn anh, kí ức cũ tái hiện chớp nhoáng qua tâm trí làm hắn nóng cả tai, tim đập gấp rút như trống dồn.Jeon Wonwoon ngước cổ dùng tay cố định cằm Mingyu, hít một hơi thật sâu mà Mingyu tưởng dưỡng khí nơi lồng ngực bị cướp sạch. Anh dùng ngón tay miết ngang làn môi mỏng, đạp đổ ý thức của chủ nhân nó không tốn nửa giây. Xúc cảm ướt át đêm ấy lũ lượt giăng đầy choáng ngợp cả não bộ, thôi thúc hắn di chuyển vài centimet cỏn con để trải nghiệm thiên đường lần nữa. Kim Mingyu giật thót bấu chặt lớp vải quần Tây, kiềm chế ham muốn sôi ùng ục sắp đốt cháy linh hồn hắn thành tro cạn.Kim Mingyu giằng co dữ dội giữa ranh giới mong manh tên tiến lên và lùi bước, đấu tranh bằng mọi giá giữ bản thân tỉnh táo.Wonwoo khịt mũi ngửi thử phỏng đoán của mình xong đắc thắng mỉm cười: "Á mint choco, vậy mà bảo em về nhà ngay...hả."Niềm vui bé tí anh phát hiện va trúng ánh nhìn nóng bỏng bên cạnh, bị nó thiêu trụi đến tận chốn hư vô. Jeon Wonwoo đứng hình vì đôi nhãn cầu đen nhấn anh chìm dưới bảy tầng nước sâu hun hút. Anh ngỡ Mingyu đang soi xét tâm can anh, khám phá cặn kẽ từng tế bào sự sống một. Hắn bóp nghẹt trái tim đỏ thẫm mà anh vẫn luôn dành riêng cho duy nhất một người, mơn trớn bản ngã yếu đuối nhất quỳ rạp và phục tùng tuyệt đối dưới tầm mắt đó.Kim Mingyu vòng tay siết eo anh kéo sát gần mình, hơi thở nặng nề phả ngay vùng chóp mũi. Yết hầu nam tính trượt xuống liên tục hai lần, Mingyu mới gom đủ can đảm cất lời chứ không phải lao vào hôn anh ngấu nghiến."Wonwoo đi xem Young Dae đi chứ nhỉ?""À ừ anh...anh đi nè."
----Tui đi ngủ, có lỗi typo hay gì mng cho tui biết nha tui dậy tui sửa.
Mng cứ cmt nha, tui thích đọc những cmt của mng lắm ó
------Làn gió mỏng uyển chuyển ngao du khắp phố xá phồn hoa. Chúng chào những tòa nhà, những cung đường và quyến luyến mấy hàng ngân hạnh xanh mơn mởn. Gió lén lút rải hương thơm của trăm loài hoa đương nở rộ khoe sắc đến từng ngõ ngách uốn khúc. Gió tán bớt lớp mây dày che lấp nền trời suốt mùa đông lạnh căm, thúc giục người dân cất áo len ấm cúng vào tủ đồ và thổi hồn cho Seoul sắc xuân căng tràn nhựa sống. Vài cơn mưa lất phất tiễn nốt thời tiết buốt giá đi, phất cờ báo hiệu vòng tuần hoàn vĩnh cửu lại bắt đầu lượt mới.Giữa nhịp sống hơi bộn bề nhưng không kém phần lý tưởng thế này, Kim Mingyu thật sự không hiểu sáng sớm mình bước khỏi giường sai chỗ nào mà bây giờ phải ngồi đây vặn dây cót mồm chuẩn bị cho một màn cãi cọ.Mẹ Kim chứng kiến biểu cảm thiếu kiên nhẫn từ phía con trai cũng không khó chịu gì, chỉ bình tĩnh thổi nguội tách trà đương bốc khói."Mẹ đã nghe rồi." Người phụ nữ trung niên mở lời phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trước."Hôm thứ sáu Wonwoo xử lí giấy tờ ở công ty đúng không?""Vâng ạ." Mingyu thẳng thắn thừa nhận, hoàn toàn chả có ý định trốn tránh.Tuy nhiên, thái độ quá mức dửng dửng của hắn khiến mẹ Kim bốc hỏa."Mẹ đã nói gì về chuyện Wonwoo tìm cách phục chức hả Mingyu? Con không quản lý sát sao cấp dưới à?"Bà đặt tách trà xuống bàn kêu 'cộp' một tiếng, ngay tức khắc kéo căng cuộc hội thoại vốn chẳng êm ấm trước cả lúc khơi mào."Tìm cách? Phục chức? Không phải chứ, mẹ à, có hiểu lầm gì sao?" Đại thiếu gia cười khẩy bóp trán, mắt đối mắt trực diện với mẹ mình, cố gắng kiểm soát tông giọng thật bình ổn: "Tình báo của mẹ có tìm hiểu ngọn ngành sự việc chưa vậy? Hôm đó con quên laptop ở nhà nên ảnh mang cho con, sau đó nhân viên phòng thư ký nhờ ảnh cố vấn một vài nội dung bất cập. Nếu Wonwoo ham chức vụ thì đáng nhẽ lúc hội trưởng lão tranh chấp ảnh phải dùng mọi thủ đoạn để vớt vát quyền lợi mới đúng. Mà kể cả thế thì ảnh nên bỏ thời gian nịnh bợ mấy cổ đông chứ đi lấy lòng dàn thư ký không tiếng nói để làm gì?"Mingyu thở dài ngán ngẩm, nghĩ thôi đã chây lười. Mỗi lần hắn và mẹ bàn tới vấn đề này Mingyu cứ tưởng ai đó vừa cầm gậy gõ vào gáy mình, nhức nhối dai dẳng mãi không dứt. Hắn ngỡ bữa đáp máy bay xuống Hàn hắn đã trình bày cặn kẽ lí do rồi vậy mà mẹ hắn, hoặc là không tin, hoặc là không chấp nhận, vẫn bám riết hoài muốn nghe một câu trả lời khác. Kim Mingyu rất sẵn sàng dành thời gian lặp lại những câu chữ mình từng nói nhưng hắn không đảm bảo tâm trạng bà sẽ vui gì cho cam.Mẹ Kim hậm hực lườm thằng con trai ngỗ nghịch ngồi đối diện, chậm rãi chất vấn như thể bà đang cực kỳ khoan hồng."Bao giờ con định về Mỹ?""Con chưa biết." Mingyu khoanh tay ngang ngực, nhắm nghiền mắt.Người phụ nữ trung niên xẵng giọng ngay: "Chưa biết thì chừng nào biết? Mẹ không rõ vì sao cậu tư chấp nhận đổi chỗ với con, tuy nhiên, vì cậu con bảo chỉ chuyển công tác tạm thời nên mẹ mới ngó lơ. Bây giờ sắp nửa năm rồi, đây gọi là 'tạm thời' sao?"Kim Mingyu kiềm chế hàng trăm lời phản bác sắp chạy lên cổ họng, hít sâu một hơi, ngó đồng hồ rồi đứng dậy. Hắn khoác áo vest chỉnh tề, nới lỏng cà vạt, kiên định tỏ rõ quan điểm của mình."Nguyên nhân con đi Mỹ và quay về Hàn chỉ có một, quá khứ hay hiện tại đều là vậy. Con có việc bản thân cần hoàn thành cho nên chưa làm xong, con sẽ không đi đâu cả."...Chiếc xế hộp đắt đỏ lăn bánh bon bon dọc trục đường quốc lộ. Giao thông Seoul tầm 7-8 giờ sáng ngang hàng với ác mộng chứ 9 giờ thì lưu lượng mỏng bớt rất nhiều, các phương tiện di chuyển thong thả và dễ thở hơn hẳn.Yoon Jeonghan nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sếp lớn mặt nhăn mày nhó liền tìm cách khơi chuyện giúp sếp giải sầu."Lại cãi nhau à?""Chứ sao? Anh đừng tỏ vẻ biết tuốt nữa." Kim Mingyu cáu kỉnh đốp chát nhưng không hề phá hỏng sự rạng rỡ trên môi chàng thư ký thân cận, anh đánh tay lái, điềm đạm đáp lời."Cậu thừa hiểu trận chiến này không suông sẻ gì mà?""Thì vậy."Đại thiếu gia buồn bực ngắm khung cảnh thay đổi liên hồi ngoài cửa sổ xe ô tô, phiền não càng dâng càng đầy chứ không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Hắn chuyển tầm quan sát sang thư ký Yoon đang tập trung điều khiển vô lăng ở hàng ghế trước, ưu tư chảy tràn khóe mi. Cả khoang xe bỗng nhiên chùn xuống rồi ngập trong cảm giác bức bối, Mingyu xoay tròn chiếc nhẫn đen trên ngón tay, quyết định thả trôi dòng suy nghĩ."Anh Jeonghan" Mingyu hiếm khi nào gọi thư ký của mình trịnh trọng như thế.Người được điểm danh nâng tiêu cự lên, chậm rãi cười khẽ: "Ừ, sao đấy?"Tên đàn ông cao lớn xoa hai bàn tay vào nhau, túng quẫn hệt con thú sập bẫy."Em xin lỗi." Hắn thốt ra một câu vô cùng khó khăn, trọng lượng ba chữ đó nặng nề đến mức không tưởng.Nụ cười trên môi Yoon Jeonghan trở nên cứng đờ, thoáng gượng gạo rồi hóa thành nét nhẹ nhõm. Anh để bầu không khí dãn dần thoải mái, cho Mingyu chút thời gian dọn dẹp cơn bão lòng xong mới thật tình thú nhận."Nếu gặp anh của 5 năm trước là anh ném con mẹ nó đơn nghỉ việc vào mặt em rồi, em nên mừng đi."Kim Mingyu bật cười, gật gù vì đúng quá không cãi nổi."Chúng ta đều là người trưởng thành, hơn nữa em không hề uy hiếp đe dọa gì cậu ấy, anh không thể cản Seungcheol quyết định tương lai mình càng không thể can thiệp thay đổi điều đó." Lời Jeonghan nói nhẹ tựa lông hồng, như kiểu anh đang kể câu chuyện về ai xa lạ chứ chẳng phải cuộc đời anh."Nhưng hồi xưa anh sợ lắm Mingyu à." Jeonghan trầm ngâm bộc bạch giữa tông giọng vẫn còn đọng chút run rẩy: "Có một nỗi sợ đã luôn thường trực trong lòng anh. Anh lo rằng vào một ngày ngẫu nhiên của 10, 20 năm sau, Seoungcheol kiệt sức và bảo giá mà cậu ấy không liều lĩnh, đáng nhẽ cậu ấy đừng yêu anh."Kim Mingyu xót xa nhìn đối phương qua gương chiếu hậu nhưng chàng thư ký chỉ tập trung nhiệm vụ giữ xe chạy an toàn trên làn đường đúng luật: "Dù cho sau này bất cứ viễn cảnh nào xảy ra, anh mong nỗi sợ của người khác không tổn thương em và ngược lại, hiểu không?""Dạ."Những dồn nén đặc quánh cuối cùng cũng tan đi khi chiếc ô tô rẽ khỏi cao tốc để tiến về phía trung tâm thành phố. Điện thoại trong túi Mingyu bỗng rung rì rì, thông báo một dãy số lạ hoắc. Do tính chất công việc cần giao du với đa tổ chức nên Phó Chủ tịch Kim bấm nhận sau dăm ba giây chần chừ, Jeonghan nghe loáng thoáng giọng phụ nữ ở đầu dây kia, khẽ nhíu mày vì biểu cảm sếp mình chợt biến động.---Chuyển dời nhanh gọn lịch trình buổi chiều cùng Jeonghan, Mingyu gõ cốc cốc lên cánh cửa gỗ rồi cẩn thận đẩy tấm bản lề. Hai người phụ nữ chờ sẵn từ lâu hướng mắt sang vị doanh nhân vừa xuất hiện, cô gái đứng gần hơn vội khom lưng chào Mingyu nhưng hắn vươn tay ngăn đối phương lại."Dạ tôi là phụ huynh của bé Young Dae, không biết có chuyện gì vậy ạ?""Chào anh Kim, tôi là cô Ahn, giáo viên chủ nhiệm lớp 5A." Người nọ bối rối giới thiệu:" Lúc nãy sau giờ giải lao, Youngdae và Woosuk gây gổ với nhau, tôi đã cố gắng giúp hai bé làm lành rồi nhưng không được. Tay chân hai bé cũng trầy trụa, nhắm thấy sự việc hơi nghiêm trọng nên tôi đành liên hệ phụ huynh."Mingyu nửa tiếp nhận thông tin nửa quét mắt tìm vị trí đứa nhỏ nhà mình, dễ dàng phát hiện thằng nhóc đang đứng úp mặt vào tường ở góc phòng, góc còn lại là một nhóc khác. Bấy giờ đại thiếu gia mới thầm đánh giá nữ nhân ngồi cạnh cái cặp khủng long màu xanh, đoán chừng là phụ huynh giống hắn. Đối phương cỡ độ 29 30, vận trang phục công sở nghiêm túc, không hề bấm điện thoại giết thời gian mà rất kiên nhẫn chờ cô giáo giải thích kỹ lưỡng tình huống xích mích. Sau khi cô giáo kết thúc, chị chậm rãi tiến đến gật đầu khẽ mang ý chào xong trực tiếp trao đổi với Mingyu."Chào anh Kim, tôi là mẹ Woosuk, tôi biết trẻ nhỏ giận dỗi cãi cọ là bình thường, nhưng cháu Young Dae đột ngột xô té Woosuk, cô giáo hỏi lí do thì không trả lời." Chị khoanh tay thở dài, vẻ lo lắng cực kỳ chân thật:" Woosuk nhà tôi thi thoảng nghịch ngợm, có thể nó trêu chọc bạn bè nhưng cháu Young Dae im lặng suốt thành ra tôi cũng không rõ giải quyết sao cho ổn thỏa."Mingyu khẽ nhăn trán vì nghe em trai chủ động gây hấn, gương mặt thoáng nét bất ngờ. Dẫu chỉ mới sống cùng Kim Young Dae vài tháng nhưng hắn hiểu nhóc con nghịch ngợm đó không phải đứa ưa bạo lực, thậm chí ở nhà dù nó phạm lỗi thì hắn và Wonwoo cũng chưa dùng đòn roi bao giờ thì lấy đâu ra thái độ hiếu chiến vô lí như thế. Tuy nhiên, trẻ con hay người trưởng thành thì phiên bản ở nhà gần gia đình phần nào khác biệt với phiên bản gặp gỡ bạn bè đồng trang lứa nên hắn dặn lòng khoan phản ứng vội."Tôi có thể xem qua camera lớp học không?""Vâng, đây ạ."Cô Ahn mở ipad đăng nhập hệ thống quản lý giám sát trong trường, tua ngược khoảng thời gian tầm 10 giờ kém. Camera được lắp chỗ góc đối diện cửa chính, bao quát hầu hết phạm vi căn phòng 40m2, sáng sủa và tương đối chi tiết. Video ghi cảnh tụi nhỏ kết thúc 15 phút giải lao rồi quay ngược về lớp. Chẳng nói chẳng rằng, bóng dáng Kim Dae lao tới dùng tay hất vai Woosuk khiến thằng bé đang đi ngã chổng vó. Nhóc này lồm cồm đứng dậy, không thua kém gì xô đáp trả làm Young Dae cũng lăn ra xong còn xấn tới muốn đè đối phương sát đất, may thay cô Ahn kịp thời ngăn cản thì màn đôi co mới kết thúc.Đại thiếu gia mím môi nhíu mày sâu hơn, xin phép cô giáo cùng mẹ Woosuk cho mình nói với em trai vài câu rồi bình tĩnh bước gần mái đầu nấm đang "lãnh án phạt" kia, dịu dàng xoay thằng bé lại.Kim Young Dae ngước mắt ngó Mingyu, hai bàn tay nhỏ xoa xoa còn mũi giày cứ cọ cọ vào nhau, lí nhí gọi "Anh Mingyu" trông lễ độ trái ngược phân đoạn hung hăng kia. Hắn ngồi xổm xuống xoa tóc nhóc con, ân cần cầm tay nhằm tạo cảm giác bảo bọc an toàn."Sao mà đánh bạn?" Đại thiếu gia hi vọng giọng mình không quá gắt gỏng.Và quả đúng như lời mẹ Woosuk kể, Kim Young Dae liếc quanh nền nhà, co rúm, từ chối hé môi nửa chữ.Mingyu phiền não quan sát thái độ cứng rắn của em trai, tự dưng phân vân không biết có phải hắn đánh giá cao mình quá không? Dám chắc bản thân lo liệu được rắc rối này nên lén lút giành nhiệm vụ với Wonwoo để rồi bây giờ cũng nhọc nhằn y hệt người lạ. Hắn hít thở sâu hòng dùng dưỡng khí ổn định cơn nóng vội dần sục sôi, lục lọi mọi biện pháp mà hắn tin là khả thi nhất.Giả xử Wonwoo ở đây thì anh sẽ hành xử thế nào? Anh sẽ nói gì? Anh sẽ làm gì tiếp theo?Đại thiếu gia ngồi hẳn xuống sàn, giang rộng vòng tay ôm lấy Youngdae, thuận đà vỗ vỗ tấm lưng bé nhỏ đã lọt thỏm giữa lồng ngực vững chãi."Em biết rằng anh rất yêu em, Wonwoo cũng rất yêu em vì em là đứa em trai quý giá của bọn anh mà, phải không?"Mingyu cảm nhận đứa nhóc 10 tuổi nọ khịt mũi rồi thả lòng thật từ từ. Young Dae chồm lên thủ thỉ vào tai anh trai, xong xuôi theo chân hắn quay lại "bàn đàm phán người lớn"."Cô Ahn có thể kiểm tra camera khoảng gần hết giờ nghỉ, ngoài khu trò chơi chỗ- nào nhỉ?""Siêu nhân điện quang Tiga màu đỏ cạnh sân cát ạ."Ừ Mingyu nhớ nhưng ngại quá nên không có muốn nói cụm đó.Cô Ahn công tác ở trường lâu nằm vừa nghe mô tả đã xác định liền vị trí đặt camera. Cô thuần thục mở ipad, bấm bấm chọn chọn trước khi trình video thứ hai ra. Khung cảnh đổi thành ô sân cát ồn ào cùng đủ loại đùa nghịch thường thấy ở khuôn viên trường tiểu học. Đứa nhỏ này đuổi đứa nhỏ kia chạy, tiếng đòi lượt chơi xích du, tiếng hối thúc trượt nhanh cầu tuột, tiếng vài đứa bốc cát ném vào quần áo nhau rồi khoái chí trêu ghẹo, video vừa phát chưa đầy 5 giây, hỗn tạp âm thanh đã tràn khắp phòng đón khách.Lọt vào tầm quan sát của hội người trưởng thành, khuất sau cầu tuột đủ màu xanh đỏ là Kim Young Dae và một bé gái đang chơi xúc cát cùng xô và xẻng nhựa. Đột nhiên, Woosuk lén lút đến gần nấp kế con vịt lắc lư như hoạt động bí mật vô cùng. Xong, nhân lúc cô bé kia quay lưng đưa xô cát cho Young Dae, Woosuk sấn sang tốc váy cô bé rồi vừa lêu lêu vừa vắt chân chạy. Bé gái hoảng hồn hét toáng lên nhưng tiếng la ấy chìm nghỉm giữa biển âm thanh ồn ào náo loạn.Kim Young Dae nhanh chóng ném cái xẻng nhựa đi để hỏi han xem bạn có chuyện gì rồi đuổi theo bóng Woosuk sắp khuất khỏi cửa lớp. Diễn biến tiếp theo thì mọi người đều tường tận hết."Park Woosuk!!! Con bước qua đây." Cô giáo Ahn và Mingyu đang tập trung coi video cũng bị câu quát sắc lẹm của chị làm giật bắn mình.Thằng nhóc còn lãnh án phạt vội vàng chạy tới cạnh mẹ nhưng chưa kịp mếu máo đã nghe lời chất vấn: "Con lại khiếm nhã với bạn nữ sao?""Con...con..." Woosuk lắp bắp, ngơ ngác vì không nắm bắt kịp vấn đề. Chị phụ huynh nheo mắt, dứt khoát hỏi thẳng tội: "Con tốc váy bạn nữ khác phải không?"Lần này thì thằng bé bắt đầu thút thít níu tay chị, nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ ơi... mẹ ơi con xin lỗi... huhu con xin lỗi mẹ. Con hứa con không tái phạm nữa đâu.""Bao nhiêu "không tái phạm" rồi Park Woosuk? Con khiến mẹ buồn quá."Kim Young Dae đứng ôm chân Mingyu niệm phật, thiết nghĩ may mà ban nãy mẹ Woosuk kiên nhẫn chờ anh trai nhóc tới chứ mắng cỡ đó có khi nhóc khóc còn to bằng ba bốn Woosuk cộng lại nhân hai bây giờ.Cô Ahn cười giã lã xen ngang giúp học trò cô nói đỡ mấy lời nhằm xoa dịu cơn giận phừng phực của chị phụ huynh, đoạn nghiêng qua Woosuk an ủi. Kim Mingyu né sang bên, đẩy Young Dae về phía trước, bình tĩnh khoanh tay nhìn nhóc lăm lăm: "Em không có gì để nói à?""Dạ?" Kim Young Dae ngờ nghệch ngó hắn, chớp chớp mắt khó hiểu vì nhóc đã khai sạch rồi cơ mà.Đại thiếu gia nhướng mày, cực kỳ điềm đạm phân giải vấn đề."Em có phải cô giáo không?""Dạ không ạ." Nhóc lắc đầu."Thế em có phải bố mẹ bạn Woosuk không?""Dạ không ạ." Tiếp tục lắc đầu."Khi em làm sai, cô giáo, anh hay anh Wonwoo có xô em xuống đất như vậy không?""Dạ...không ạ.""Anh hỏi lại, em không có gì để nói à?"Kim Young Dae mím môi xoay sang trái, khom nhẹ lưng ấp ủng bảo "Tớ xin lỗi Woosuk."Mingyu hài lòng xoa tóc em trai, một tay khoác cặp lên vai, một tay nắm tay Young Dae xin phép rời trường vì bản thân bận bịu nhiều công việc. Cô giáo thấy trang phục Mingyu cũng biết hắn chẳng phải kiểu rỗi rang nên dễ dàng đồng ý. Hai vị phụ huynh nhìn nhau, đồng loạt gật nhẹ đầu như một lời cảm ơn khách sáo....Âm hưởng mùa xuân âm thầm luồng lách chậm rãi theo từng bước chân hối hả của người dân Seoul, dàn trải khắp các cung đường quanh co và mang hương nồng đậm vị tươi mới tưới mát linh hồn một cách sảng khoái lạ kỳ.Kim Young Dae tung tăng nhảy chân sáo đi cạnh anh trai, tinh thần rất nhẹ nhàng tại cặp Mingyu đeo rồi còn đâu. Trường tiểu học thật chất cách nhà không quá xa, chỉ tầm 1 kilomet, nhưng 1 kilomet vỉa hè thủ đô lúc 7h rưỡi thì người nườm nượp như xe thành ra Wonwoo đích thân đưa thằng nhóc quậy phá này đi học mỗi ngày cho bớt chuyện lo chứ trường mà cách nhà vài căn thì Mingyu đã bắt nó tự thân vận động.Đứa nhỏ 10 tuổi cố đuổi kịp sải chân dài miên man của ông anh, hồn nhiên thắc mắc."Anh ơi, hôm nay anh không chạy xe ạ? Nhà mình hết giàu rồi hả anh?"Đại thiếu gia tí thì vấp vỉa hè té bể mặt. Hắn giật giật mí mắt lườm nguồn cơn sự cuốc bộ đang hỏi ngược lại nạn nhân, hận không thể tét mông nó bôm bốp."Không cho trẻ hư đi xe.""Ò" Kim Young Dae bĩu môi im ru, hình như đang nghiêm lúc kiểm điểm hành vi của bản thân lắm.Kim Mingyu kiểm tra tin nhắn điện thoại, thấy Jeonghan dàn xếp ổn thỏa hồ sơ công ty rồi mới nắm tay Young Dae băng qua vạch kẻ đường. Giọng hắn đều đều vang lên, không trầm không bổng nhưng vô cùng gần gũi."Anh hiểu em im lặng là do em sợ cô giáo sẽ nói chuyện bạn nữ kia bị chọc ghẹo cho cả lớp nghe, sẽ ngại ngùng nhỉ? Nhưng nếu cô giáo không gọi anh mà phạt em luôn thì sao nào, em đánh Woosuk và em im lặng đều chẳng có tác dụng gì hết. Hiểu chưa? Lần sau cứ mạnh dạnh nói cô giáo, không dám nói lớn thì nói nhỏ thôi, giống nói với anh ấy.""Dạaaaaa" Kim Young Dae đáp một tiếng dài ơi là dài xong liền phát hiện đường về nhà trông cứ lạ lạ."Anh Mingyu ơi, tụi mình lạc ha dì á anh ơi.""Ừ, lỡ lạc tới quán kem rồi.""Dạ?"Đại thiếu gia nén cười nhìn biểu cảm ngố tàu của em trai, xoa mạnh mái tóc mềm mại trước khi thở dài kiểu khổ tâm lắm: "Hôm nay hư trừ 10 điểm nhưng biết bảo vệ bạn nên cộng 5 điểm, được chọn một vị thôi."Kim Young Dae mắt chữ A mồm chữ O rú lên một tiếng phấn khích rồi kéo ống quần Mingyu đi vào quán nhanh nhanh, vừa lôi vừa đẩy vừa khen hắn đẹp trai nhất trên đời.---1 giờ chiều, nắng chậm chạp đổi hướng từ phía Đông sang phía Tây, buông tha mấy ô cửa sổ đã bị hun nóng suốt nửa ngày trời.Jeon Wonwoo đặt ly sữa mới rót xuống bàn, liếc cái đồng hồ treo tưởng rồi lại trợn mắt ngó một Kim lớn một Kim nhỏ đang đứng ở huyền quang, cân nhắc giữa câu 'Đồng hồ nhà mình hư à?' và 'Cái đéo gì vậy hai đứa?'Anh dò xét nụ cười cứng đờ trên môi Mingyu, lướt qua thằng nhóc thấp hơn, vết trầy xước ngay đầu gối tức khắc lọt vào tầm ngắm. Anh nhăn mày, chuyển sắc mặt nghiêm trọng."Kim Young Dae, anh nhớ anh dặn không được phiền Mingyu làm việc mà nhỉ?""Ôi trời tụi nhỏ giỡn, té ngã cái khóc um lên á mà, cô giáo gọi em tới phát ẵm Young Dae về luôn chứ chả mất mấy phút cả." đại thiếu gia gãi cổ, giả bộ oách xà lách giải thích.Wonwoo di chuyển đôi nhãn cầu, hạ giọng: "Anh hỏi em chưa?"Và Kim Mingyu triệt để nín bặt.Kim Young Dae lần đầu đối diện với Jeon Wonwoo đáng sợ thế này hiển nhiên tâm lý yếu hơn hẳn Kim Mingyu đã bị anh 'chỉnh' suốt thời trưởng thành, suýt thì buông kiếm khai tuốt chân tơ kẽ tóc. Cũng may nhờ nhãn quan tiên đoán sắc bén của đại thiếu gia cứu kế hoạch lấp liếm một bàn thua sát nút."Anh, hay để Young Dae dán băng cá nhân đã."Wonwoo im lặng đánh giá tình hình sau đó chấp nhận cho thằng nhóc tự đối phó cái chân rướm máu của mình. Young Dae thoát nạn thì mừng muốn điên, phóng như bay vào phòng đóng cửa kín bưng.Kim Mingyu lúc này mới thả cặp xuống lân la tới gần bóp vai cho anh, miệng nịnh nọt trình bày: "Wonu ơiiiii, hôm nay em ít xịu công việc hà, rảnh lắm, em thề luôn, em ghé đón Young Dae chừng 30 giây là về nhà, vèo vèo vầy nè" kèm theo mấy động tác múa may hòng tăng độ đáng tin.Jeon Wonwoo xoay lưng cười khẩy dòm đôi mắt cún con tỏ vẻ ngây thơ kia, nghiêng đầu vờ thắc mắc: "Anh nhớ họp phụ huynh đầu năm trong lý lịch ghi số điện thoại của anh và ba mà nhỉ? Cô Ahn liên lạc với em bằng gì đấy? Bồ câu à?"Tên đàn ông đô con bị bắt bí phát một cuối cùng đành thừa nhận vụ hắn đưa số điện thoại cho Young Dae, dặn có chuyện thì bảo cô giáo gọi cho anh trai nhỏ chứ anh trai lớn bận lắm."Anh trai lớn" 24/7 nằm nhà lườm nguýt "anh trai nhỏ" cười hì hì cầm ly sữa dâng tận miệng lấy lòng, chưa kể còn dụi dụi tóc vào cổ người thấp hơn."Hui mò, em tìm cách san sẻ với anh thôi, em phải quan tâm Young Dae chứ.""Chẳng cãi nổi em." Wonwoo hớp ngụm sữa bò mát lạnh, thấy Mingyu vui vẻ ôm eo anh lắc lắc. Đại thiếu gia gác cằm trên bờ vai rộng mà hắn thường cảm thán, vòi vĩnh ké ly sữa trong tay đối phương.Anh trai Jeon thuận đà nâng cẳng tay, nhưng ly vừa đưa đến môi con cún nọ liền rụt lại. Mingyu ngơ ngác "Ơ" lên, chưa kịp tiêu hóa tình huống thì Wonwoo đã nắm cà vạt kéo mặt đại thiếu gia sát với mình, gần trong gang tấc. Mingyu thảng thốt nhìn anh, kí ức cũ tái hiện chớp nhoáng qua tâm trí làm hắn nóng cả tai, tim đập gấp rút như trống dồn.Jeon Wonwoon ngước cổ dùng tay cố định cằm Mingyu, hít một hơi thật sâu mà Mingyu tưởng dưỡng khí nơi lồng ngực bị cướp sạch. Anh dùng ngón tay miết ngang làn môi mỏng, đạp đổ ý thức của chủ nhân nó không tốn nửa giây. Xúc cảm ướt át đêm ấy lũ lượt giăng đầy choáng ngợp cả não bộ, thôi thúc hắn di chuyển vài centimet cỏn con để trải nghiệm thiên đường lần nữa. Kim Mingyu giật thót bấu chặt lớp vải quần Tây, kiềm chế ham muốn sôi ùng ục sắp đốt cháy linh hồn hắn thành tro cạn.Kim Mingyu giằng co dữ dội giữa ranh giới mong manh tên tiến lên và lùi bước, đấu tranh bằng mọi giá giữ bản thân tỉnh táo.Wonwoo khịt mũi ngửi thử phỏng đoán của mình xong đắc thắng mỉm cười: "Á mint choco, vậy mà bảo em về nhà ngay...hả."Niềm vui bé tí anh phát hiện va trúng ánh nhìn nóng bỏng bên cạnh, bị nó thiêu trụi đến tận chốn hư vô. Jeon Wonwoo đứng hình vì đôi nhãn cầu đen nhấn anh chìm dưới bảy tầng nước sâu hun hút. Anh ngỡ Mingyu đang soi xét tâm can anh, khám phá cặn kẽ từng tế bào sự sống một. Hắn bóp nghẹt trái tim đỏ thẫm mà anh vẫn luôn dành riêng cho duy nhất một người, mơn trớn bản ngã yếu đuối nhất quỳ rạp và phục tùng tuyệt đối dưới tầm mắt đó.Kim Mingyu vòng tay siết eo anh kéo sát gần mình, hơi thở nặng nề phả ngay vùng chóp mũi. Yết hầu nam tính trượt xuống liên tục hai lần, Mingyu mới gom đủ can đảm cất lời chứ không phải lao vào hôn anh ngấu nghiến."Wonwoo đi xem Young Dae đi chứ nhỉ?""À ừ anh...anh đi nè."
----Tui đi ngủ, có lỗi typo hay gì mng cho tui biết nha tui dậy tui sửa.
Mng cứ cmt nha, tui thích đọc những cmt của mng lắm ó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com